Chương 36: Anh nào dám bỏ lỡ [633 chữ]
Đỗ Thị Phương Anh
18/04/2021
[……]
Sau khi dẫn cô vào một căn phòng, Dương Hàn mở bịt mắt cho cô. Hình như là phòng bếp trong một căn phòng tổng thống nào đó.
Lạc Hi Trân chưa kịp mắng anh lừa cô, đã thấy anh cầm một bó hoa đỏ rực bước về phía cô.
” Hôm nay là kỷ niệm hai năm ngày cưới, bà xã em sẽ không quên đấy chứ? ” Thấy cô dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình, anh thật sự nghĩ cô đã quên rồi dù sao lúc đó cô cũng không yêu thương gì anh.
Nghĩ đến đây anh có phần ảo não. Đột nhiên cô ôm chầm lấy cổ anh nức nở nói.
” Không, em không quên. Em còn tưởng anh đã quên mất rồi. “
” Bà xã, đừng khóc. Hôm nay là ngày vui không phải sao? “
” Được, được em không khóc. “
Lạc Hi Trân khẽ đảo mắt quan sát rõ ràng khung cảnh hôm nay. Trêи bàn có nến, có hoa hồng còn có bánh kem 2 tầng, mặt chiếc bánh bên trêи có ghi ‘kỷ niệm 2 năm ngày cưới của chúng ta’, còn mặt chiếc bánh phía dưới có ghi ‘kỷ niệm 14 năm ngày anh đặt em trong tim’
Đọc xong dòng chữ đó cô bỗng ôm chầm lấy anh lại bắt đầu khóc. Anh cũng vòng tay ôm lấy eo cô, anh biết sau khi đọc xong dòng chữ đó cô chắc chắn có nhiều điều thắc mắc muốn hỏi anh.
Anh chỉ im lặng mà ôm lấy cô, một lát tiếng nói của cô vang lên đa phần là giọng mũi.
” Anh thật sự yêu em 14 năm rồi sao? “
” Đúng rồi, cô bé của anh. ” Anh nhẹ vuốt tóc cô.
” Chúng ta đã từng quen biết sao? “
” Em là con dâu nuôi từ bé của mẹ anh mà. Phải nói tần suất xuất hiện của em ở nhà anh còn nhiều hơn anh đấy. “
” Đừng nói cái người hay trêu chọc em năm đó là anh đấy nhé? ” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
” Anh còn tưởng em đã quên sạch rồi chứ! “
” Nhưng tại sao sau đó em không còn thấy anh nữa? “
” Năm anh 16 tuổi đã quyết định đi du học, chỉ một tuần sau đó anh nhận ra mình hình như đã động lòng với cô bé mít ướt mà mẹ còn thương hơn cả anh. “
” Tại sao anh không quay về? “
” Anh hiểu rõ muốn giành lấy người mình muốn nhất định phải mạnh mẽ hơn tất cả những người khác. “
” Vậy anh không sợ em yêu người khác sao? “
” Sợ chứ! Không ngờ em còn yêu bao nhiêu người như thế. May mắn em chỉ yêu đương vài ngày liền chia tay. Có một thời gian em yêu anh chàng đó rất lâu, anh thật sự rất muốn quay về giành lại em.
Nhưng anh biết chia rẽ hai người lúc đó chỉ làm em chán ghét anh, anh đã muốn từ bỏ. Không ngờ sau đó em thật sự đã chia tay, ngay hôm đó cũng là ngày anh vừa trở về nước. “
” Anh điều tra tất cả về em. Tối hôm đó anh còn cố tình đến quán bar sao? “
Thấy mặt cô sắp nổi giận đến nơi, anh vội vàng nói:
” Không phải, hôm đó anh đi gặp mấy người bạn, vô tình gặp em. “
” Vậy là anh cố tình lại gần em? Để chiếm hữu em? “
” Đúng là anh lại gần em, nhưng anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi. Là em quyến rũ nên anh mới như thế. “
” Anh không biết giữ mình sao? “
” Em thừa biết anh yêu em như thế, còn muốn mau chóng đưa em về nhà. Thời cơ tốt như thế, anh nào dám bỏ lỡ. ” [ Cái đồ lưu manh này =)))) ]
Sau khi dẫn cô vào một căn phòng, Dương Hàn mở bịt mắt cho cô. Hình như là phòng bếp trong một căn phòng tổng thống nào đó.
Lạc Hi Trân chưa kịp mắng anh lừa cô, đã thấy anh cầm một bó hoa đỏ rực bước về phía cô.
” Hôm nay là kỷ niệm hai năm ngày cưới, bà xã em sẽ không quên đấy chứ? ” Thấy cô dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình, anh thật sự nghĩ cô đã quên rồi dù sao lúc đó cô cũng không yêu thương gì anh.
Nghĩ đến đây anh có phần ảo não. Đột nhiên cô ôm chầm lấy cổ anh nức nở nói.
” Không, em không quên. Em còn tưởng anh đã quên mất rồi. “
” Bà xã, đừng khóc. Hôm nay là ngày vui không phải sao? “
” Được, được em không khóc. “
Lạc Hi Trân khẽ đảo mắt quan sát rõ ràng khung cảnh hôm nay. Trêи bàn có nến, có hoa hồng còn có bánh kem 2 tầng, mặt chiếc bánh bên trêи có ghi ‘kỷ niệm 2 năm ngày cưới của chúng ta’, còn mặt chiếc bánh phía dưới có ghi ‘kỷ niệm 14 năm ngày anh đặt em trong tim’
Đọc xong dòng chữ đó cô bỗng ôm chầm lấy anh lại bắt đầu khóc. Anh cũng vòng tay ôm lấy eo cô, anh biết sau khi đọc xong dòng chữ đó cô chắc chắn có nhiều điều thắc mắc muốn hỏi anh.
Anh chỉ im lặng mà ôm lấy cô, một lát tiếng nói của cô vang lên đa phần là giọng mũi.
” Anh thật sự yêu em 14 năm rồi sao? “
” Đúng rồi, cô bé của anh. ” Anh nhẹ vuốt tóc cô.
” Chúng ta đã từng quen biết sao? “
” Em là con dâu nuôi từ bé của mẹ anh mà. Phải nói tần suất xuất hiện của em ở nhà anh còn nhiều hơn anh đấy. “
” Đừng nói cái người hay trêu chọc em năm đó là anh đấy nhé? ” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
” Anh còn tưởng em đã quên sạch rồi chứ! “
” Nhưng tại sao sau đó em không còn thấy anh nữa? “
” Năm anh 16 tuổi đã quyết định đi du học, chỉ một tuần sau đó anh nhận ra mình hình như đã động lòng với cô bé mít ướt mà mẹ còn thương hơn cả anh. “
” Tại sao anh không quay về? “
” Anh hiểu rõ muốn giành lấy người mình muốn nhất định phải mạnh mẽ hơn tất cả những người khác. “
” Vậy anh không sợ em yêu người khác sao? “
” Sợ chứ! Không ngờ em còn yêu bao nhiêu người như thế. May mắn em chỉ yêu đương vài ngày liền chia tay. Có một thời gian em yêu anh chàng đó rất lâu, anh thật sự rất muốn quay về giành lại em.
Nhưng anh biết chia rẽ hai người lúc đó chỉ làm em chán ghét anh, anh đã muốn từ bỏ. Không ngờ sau đó em thật sự đã chia tay, ngay hôm đó cũng là ngày anh vừa trở về nước. “
” Anh điều tra tất cả về em. Tối hôm đó anh còn cố tình đến quán bar sao? “
Thấy mặt cô sắp nổi giận đến nơi, anh vội vàng nói:
” Không phải, hôm đó anh đi gặp mấy người bạn, vô tình gặp em. “
” Vậy là anh cố tình lại gần em? Để chiếm hữu em? “
” Đúng là anh lại gần em, nhưng anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi. Là em quyến rũ nên anh mới như thế. “
” Anh không biết giữ mình sao? “
” Em thừa biết anh yêu em như thế, còn muốn mau chóng đưa em về nhà. Thời cơ tốt như thế, anh nào dám bỏ lỡ. ” [ Cái đồ lưu manh này =)))) ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.