Giáo Sư Của Tôi Là Tên Cầm Thú!
Chương 6: Không ngờ rằng sẽ gặp lại ở giảng đường
DucAnhh
13/03/2024
Hậu quả của việc đêm qua uống quá nhiều chính là sáng ngày hôm sau, Diệp Y Y không dậy nổi.
Điện thoại của cô lúc này đã là chín mươi lăm cuộc gọi nhỡ từ đám bạn. Sáng nay cô có tiết, nghe nói giáo sư mới về rất khó tính. Mới tiết đầu tiên đã đi trễ, chỉ e sẽ bị gim, sau này muốn qua môn rất khó.
Đám người Diệp Y Y rất quan trọng vào việc học. Dù bọn họ có những lúc ham chơi nhưng thành tích các năm đều rất xuất sắc. Nay đã lên đại học năm ba, nhưng không lần nào họ không nhận được học bổng của nhà trường.
Diệp Y Y giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, hốt hoảng bật dậy. Nhìn số cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, cô vội vã chạy vào nhà tắm, vệ sinh qua loa rồi thay đại bộ đồ cùng đám bạn chạy đến trường.
Chiếc xe hạng sang dừng lại trước cổng trường, cả đám bước xuống xe, xuất hiện dưới con mắt ngưỡng mộ của mọi người, bước đến đâu người ta phải ngoái lại nhìn lâu hơn một chút.
Không chỉ vì độ giàu có mà còn là vì thành tích học tập quá xuất sắc và nổi bật,
Đám người bọn họ giống như người nổi tiếng vậy. Nhưng vào lúc này, bọn họ đang vứt bỏ thể diện của mình, tất bật chạy vào lớp.
Còn chưa kịp nhìn rõ người trên giảng đường là ai, Diệp Y Y đã vội vã cúi thấp đầu thành khẩn nói.
Thưa giáo sư, em có chuyện không may nên tới trễ.
Đám bạn bỗng thúc mạnh vào người Y một cái khiến cô có chút chao đảo. Khi tất cả mọi người đang yên ắng nhìn về phía bọn họ thì chỉ có Diệp Y Y bất giác thốt lên một câu đầy kinh ngạc khi nhìn thấy rõ người trên giảng đường.
“A…”
Tại sao lại là anh ta chứ!! Người đàn ông mà đêm qua cô đã gặp đây mà!
Mặc dù đêm qua say khướt nhưng cô chắc chắn không nhận nhầm bởi vì nhan sắc này không thể lẫn đi đâu được..
Tai và mặt cô bất giác trở nên đỏ bừng, mọi chuyện đêm qua, những gì cô nói bây giờ đều đang phản bội lại cô, đều khiến cô thật muốn tìm ngay một cái lỗ mà chui xuống.
Cả đám bạn cũng không ngờ được lại có chuyện oan gia ngõ hẹp như vậy. Nếu người đàn ông kia thực sự là giáo sư, vậy có hai khả năng.
Một là bọn họ chết chắc, hai là anh ta sẽ vì Diệp Y Y mà nương tình với bọn họ hơn.
Thế nhưng mọi hoang tưởng của đám người Diệp Y Y chấm dứt. Giọng nói của Lăng Dương Thần uy lực vang lên.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Tiết học của tôi sắp kết thúc rồi. Đầu giờ tôi cũng đã điểm danh, hôm nay sinh viên nào vắng mặt sẽ bị cấm thi. Các em không cần phí thời gian ở đây làm gì.
Nét mặt Diệp Y Y và đám bạn cứng đờ. Bình thường nếu bọn họ có đi trễ, cùng lắm là nói dối vài câu, giáo sư đều sẽ tin lời bọn họ. Nhưng bây giờ, người đứng trên giảng đường lại là người đàn ông mà đêm qua họ đã gặp trong quán bar, không cần giải thích gì thêm vì anh ta cũng sẽ biết lý do mà hôm nay đám Diệp Y Y đi học muộn.
Có nói thêm cũng là rước nhục vào thân, lại còn khiến cho Lăng Dương Thần căm ghét nếu như anh ta có hội chứng ghét người nói dối.
Cả đám Diệp Y Y không dám ngẩng cao đầu mà nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc này chỉ có Diệp Y Y mới có đủ can đảm lên tiếng.
“Tụi em thật sự xin lỗi, tụi em thật sự không muốn đến trễ tiết của thầy đâu, hi vọng thầy sẽ tha thứ và cho tụi em một cơ hội để sửa sai.”
Thế nhưng bọn họ nhận lại là giọng nói lạnh lùng của anh như thể chưng từng có ngày hôm qua.
“ Kì sau học lại môn này. Bây giờ các em về đi. Tránh gián đoạn tiết học của tôi”
Diệp Y Y ngẩng mặt lên nhìn vẻ mặt của Lăng Dương Thần. Cảm thấy anh không để tâm đến những gì mà cô vừa nói khi nãy.
Cô ra ánh mắt cầu cứu. Chẳng lẽ chút rượu đêm qua cũng không mua chuộc được một tiết học của anh ta sao!
Đêm qua anh ta cũng tỏ rõ vẻ thích thú với cô mà! Sao bây giờ lại không có lương tâm như vậy!!
Lăng Dương Thần dường như hiểu được ý trong ánh mắt cô. Anh ho nhẹ một tiếng quay đi, cố tình không để ý đến bọn họ nữa mà tiếp tục bài giảng của mình.
Lúc này đám Diệp Y Y cũng nhân thời cơ đưa nhau đi tìm chỗ ngồi để mà ngồi xuống.
Cho đến khi vào chỗ ngồi, Diệp Y Y mới chợt nhận ra Đằng Dương vẫn đứng ngay ngắn ở cửa chưa bước vào. Cô ra sức vẫy vẫy tay nhưng không dám phát ra thành tiếng, gọi Đằng Dương vào nhưng cậu ấy lại tỏ thái độ bất mãn sau đó quay đầu bỏ đi thẳng.
Mọi nhất cử nhất động của đám Diệp Y Y và cả Đằng Dương đều bị Lăng Dương Thần thu vào tầm mắt. Anh đột nhiên gắt gỏng, hơi lớn tiếng.
“Các em kia, vào trễ thì ngồi ngay ngắn vào, đừng gây mất trật tự! Nếu không tôi mời các em ra ngoài”
Đám Diệp Y Y hơi giật mình đành ngồi ngay ngắn lại, Tô Nghiên ngồi cạnh bĩu môi bày vẻ mặt ghét bỏ.
“Đúng là khó ưa! Xem ra đêm qua chúng ta nhìm nhầm người. Bây giờ nhìn kĩ chỗ nào trên người của anh ta cũng thật mù mắt! Là ai đã đồn đoán giáo sư mới của chúng ta vừa trẻ vừa đẹp như minh tinh chứ!”
“Hơn nữa đêm qua anh ta còn bày ra vẻ vô cùng thích thú với Y nhà chúng ta, bây giờ lại làm như thanh cao cái gì!”
Diệp Y Y không mấy để tâm lời bạn mình nói. Nhưng cho dù trong lúc anh tức giận quát bọn họ, cô vẫn thấy anh rất vừa mắt.
Vẫn là bộ dạng thanh tao cấm dục đó, Diệp Y Y bất giác nhớ lại chuyện tối qua, trong lòng bỗng có chút rạo rực.
Điện thoại của cô lúc này đã là chín mươi lăm cuộc gọi nhỡ từ đám bạn. Sáng nay cô có tiết, nghe nói giáo sư mới về rất khó tính. Mới tiết đầu tiên đã đi trễ, chỉ e sẽ bị gim, sau này muốn qua môn rất khó.
Đám người Diệp Y Y rất quan trọng vào việc học. Dù bọn họ có những lúc ham chơi nhưng thành tích các năm đều rất xuất sắc. Nay đã lên đại học năm ba, nhưng không lần nào họ không nhận được học bổng của nhà trường.
Diệp Y Y giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, hốt hoảng bật dậy. Nhìn số cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, cô vội vã chạy vào nhà tắm, vệ sinh qua loa rồi thay đại bộ đồ cùng đám bạn chạy đến trường.
Chiếc xe hạng sang dừng lại trước cổng trường, cả đám bước xuống xe, xuất hiện dưới con mắt ngưỡng mộ của mọi người, bước đến đâu người ta phải ngoái lại nhìn lâu hơn một chút.
Không chỉ vì độ giàu có mà còn là vì thành tích học tập quá xuất sắc và nổi bật,
Đám người bọn họ giống như người nổi tiếng vậy. Nhưng vào lúc này, bọn họ đang vứt bỏ thể diện của mình, tất bật chạy vào lớp.
Còn chưa kịp nhìn rõ người trên giảng đường là ai, Diệp Y Y đã vội vã cúi thấp đầu thành khẩn nói.
Thưa giáo sư, em có chuyện không may nên tới trễ.
Đám bạn bỗng thúc mạnh vào người Y một cái khiến cô có chút chao đảo. Khi tất cả mọi người đang yên ắng nhìn về phía bọn họ thì chỉ có Diệp Y Y bất giác thốt lên một câu đầy kinh ngạc khi nhìn thấy rõ người trên giảng đường.
“A…”
Tại sao lại là anh ta chứ!! Người đàn ông mà đêm qua cô đã gặp đây mà!
Mặc dù đêm qua say khướt nhưng cô chắc chắn không nhận nhầm bởi vì nhan sắc này không thể lẫn đi đâu được..
Tai và mặt cô bất giác trở nên đỏ bừng, mọi chuyện đêm qua, những gì cô nói bây giờ đều đang phản bội lại cô, đều khiến cô thật muốn tìm ngay một cái lỗ mà chui xuống.
Cả đám bạn cũng không ngờ được lại có chuyện oan gia ngõ hẹp như vậy. Nếu người đàn ông kia thực sự là giáo sư, vậy có hai khả năng.
Một là bọn họ chết chắc, hai là anh ta sẽ vì Diệp Y Y mà nương tình với bọn họ hơn.
Thế nhưng mọi hoang tưởng của đám người Diệp Y Y chấm dứt. Giọng nói của Lăng Dương Thần uy lực vang lên.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Tiết học của tôi sắp kết thúc rồi. Đầu giờ tôi cũng đã điểm danh, hôm nay sinh viên nào vắng mặt sẽ bị cấm thi. Các em không cần phí thời gian ở đây làm gì.
Nét mặt Diệp Y Y và đám bạn cứng đờ. Bình thường nếu bọn họ có đi trễ, cùng lắm là nói dối vài câu, giáo sư đều sẽ tin lời bọn họ. Nhưng bây giờ, người đứng trên giảng đường lại là người đàn ông mà đêm qua họ đã gặp trong quán bar, không cần giải thích gì thêm vì anh ta cũng sẽ biết lý do mà hôm nay đám Diệp Y Y đi học muộn.
Có nói thêm cũng là rước nhục vào thân, lại còn khiến cho Lăng Dương Thần căm ghét nếu như anh ta có hội chứng ghét người nói dối.
Cả đám Diệp Y Y không dám ngẩng cao đầu mà nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc này chỉ có Diệp Y Y mới có đủ can đảm lên tiếng.
“Tụi em thật sự xin lỗi, tụi em thật sự không muốn đến trễ tiết của thầy đâu, hi vọng thầy sẽ tha thứ và cho tụi em một cơ hội để sửa sai.”
Thế nhưng bọn họ nhận lại là giọng nói lạnh lùng của anh như thể chưng từng có ngày hôm qua.
“ Kì sau học lại môn này. Bây giờ các em về đi. Tránh gián đoạn tiết học của tôi”
Diệp Y Y ngẩng mặt lên nhìn vẻ mặt của Lăng Dương Thần. Cảm thấy anh không để tâm đến những gì mà cô vừa nói khi nãy.
Cô ra ánh mắt cầu cứu. Chẳng lẽ chút rượu đêm qua cũng không mua chuộc được một tiết học của anh ta sao!
Đêm qua anh ta cũng tỏ rõ vẻ thích thú với cô mà! Sao bây giờ lại không có lương tâm như vậy!!
Lăng Dương Thần dường như hiểu được ý trong ánh mắt cô. Anh ho nhẹ một tiếng quay đi, cố tình không để ý đến bọn họ nữa mà tiếp tục bài giảng của mình.
Lúc này đám Diệp Y Y cũng nhân thời cơ đưa nhau đi tìm chỗ ngồi để mà ngồi xuống.
Cho đến khi vào chỗ ngồi, Diệp Y Y mới chợt nhận ra Đằng Dương vẫn đứng ngay ngắn ở cửa chưa bước vào. Cô ra sức vẫy vẫy tay nhưng không dám phát ra thành tiếng, gọi Đằng Dương vào nhưng cậu ấy lại tỏ thái độ bất mãn sau đó quay đầu bỏ đi thẳng.
Mọi nhất cử nhất động của đám Diệp Y Y và cả Đằng Dương đều bị Lăng Dương Thần thu vào tầm mắt. Anh đột nhiên gắt gỏng, hơi lớn tiếng.
“Các em kia, vào trễ thì ngồi ngay ngắn vào, đừng gây mất trật tự! Nếu không tôi mời các em ra ngoài”
Đám Diệp Y Y hơi giật mình đành ngồi ngay ngắn lại, Tô Nghiên ngồi cạnh bĩu môi bày vẻ mặt ghét bỏ.
“Đúng là khó ưa! Xem ra đêm qua chúng ta nhìm nhầm người. Bây giờ nhìn kĩ chỗ nào trên người của anh ta cũng thật mù mắt! Là ai đã đồn đoán giáo sư mới của chúng ta vừa trẻ vừa đẹp như minh tinh chứ!”
“Hơn nữa đêm qua anh ta còn bày ra vẻ vô cùng thích thú với Y nhà chúng ta, bây giờ lại làm như thanh cao cái gì!”
Diệp Y Y không mấy để tâm lời bạn mình nói. Nhưng cho dù trong lúc anh tức giận quát bọn họ, cô vẫn thấy anh rất vừa mắt.
Vẫn là bộ dạng thanh tao cấm dục đó, Diệp Y Y bất giác nhớ lại chuyện tối qua, trong lòng bỗng có chút rạo rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.