Giáo Sư Của Tôi Là Tên Cầm Thú!
Chương 25: Linh cảm
DucAnhh
31/03/2024
Ngay khi Lăng Dương Thần bước lên xe, đám người mới bắt đầu hò hét.
“Má ơi… con đang nhìn thấy chuyện quái quỷ gì thế này!!”
“Thầy Lăng, thầy Lăng lúc trước dạy ở khoa cnkt đây mà. Tôi còn chưa kịp sắp xếp qua đó học một buổi xem sao, không ngờ chưa kịp qua đã hay tin thầy ấy nghỉ dạy rồi”
“Mựa, không ngờ thầy là người đã có bạn gái. Lại còn là sinh viên của trường”
“Không nhận ra à? Cô gái kia chính là Diệp Y Y, người nhận học bổng bốn năm liên tiếp của trường. Diệp Y Y và đám bạn, trong đó có cả Đằng Dương, con trai của chủ tịch tập đoàn là cổ đông trường mình trên chúng ta một khoá ấy chính là một hội chơi với nhau, cả cái trường này có ai mà không biết”
“Moá nó thật á, tôi không thường xuyên đi học mấy nên không để tâm. Diệp Y Y gì đó kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà à! Tại sao lại may mắn đến như vậy, lần này còn quen được cả thầy Lăng”
“Người gì mà đẹp trai quá, đã vậy còn giàu nữa…”
Có người tiếc ngẩn. Nghĩ người ta sinh viên đều quen được giáo sư trẻ, còn mình thì như hạt cát giữa sa mạc vậy.
Tô Nghiên rón rén lùi về sau, vừa quay đầu chạy đi được hai bước, đám bạn đã đuổi theo sau.
“Tô Nghiên, đứng lại!! Cậu mau nói xem chuyện này là thế nào!”
Tô Nghiên vừa chạy vừa thét lên.
“Mình không biết gì hết!! Các cậu cứ chạy lại mà hỏi Diệp Y Y ấy, đừng có tìm mình”
Diệp Y Y ở trong xe cười khúc khích. Cô nói:
“Anh còn không mau rời khỏi chỗ này, bọn họ sẽ loạn hết lên cho mà xem”
Lăng Dương Thần tựa người vào ghế, xoay đầu qua nhìn cô cười một cách không đứng đắn:“em có muốn loạn nữa không?”
Mới đầu Diệp Y Y còn nghe không hiểu.
“Hử”
Anh vươn tay tháo một chiếc cúc áo ra cho thoải mái, cựa cựa cổ, thản nhiên nói.
“Chơi xe chấn ở chỗ này”
…
Mọi chuyện diễn ra cứ như là một giấc mơ vậy. Ngày qua ngày, thời gian cứ thế êm đềm trôi. Cho đến một hôm, Lăng Dương Thần xếp gọn đồ vào vali, đi công tác ở Anh vài ngày.
Diệp Y Y mặc kệ Lăng Dương Thần đang xếp đồ, cô ngồi thẳng vào trong vali của anh. Nhõng nhẽo.
“Không được, anh phải mang theo cả em nữa. Anh nói chỉ mang những gì cần thiết theo thôi mà, em chính là món đồ cần thiết nhất của anh đây, không phải sao!!”
Lăng Dương Thần khựng lại. Anh bỏ đồ trên tay qua một bên, bước về phía cô nhẹ nhàng nhấc bổng được cô ra khỏi vali đặt cô lên giường.
“Ngoan, chẳng lẽ em thiếu hơi anh em sống không được à?”
Diệp Y Y là người rất ghét bị thách thức. Những gì mà người khác nói cô không làm được, cô đều muốn làm cho đến cùng. Cô khoanh tay trước ngực, vẻ hùng hổ.
“Ai thèm chứ! Là em chỉ sợ anh thiếu em sống không nổi thôi. Không có em ở cạnh một đêm, để xem anh chật vật thế nào!”
Lăng Dương Thần nhếch môi cười, hai tay đang chống lên giường đẩy cô từ tư thế ngồi thành nằm rạp xuống. Anh đè lên người cô, vùi đầu vào hõm cổ, hơi thở trở nên nặng nề.
“Ừm, anh không chịu được”
Lần này nếu không phải ba mẹ gọi anh về có việc gấp, chắc chắn Lăng Dương Thần sẽ không bao giờ để Diệp Y Y ở lại.
Anh chỉ hận không thể biến cô thành một cái móc khoá, lúc nào cũng có thể đem theo bên mình.
Thấy Lăng Dương Thần đột nhiên cứ như con mèo nhỏ, Diệp Y Y mủi lòng không hơn thua với anh nữa. Vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng to lớn rắn chắc của anh.
“Cục cưng, xong việc thì về với em sớm nhé”
Hôm Lăng Dương Thần ra sân bay, Diệp Y Y đưa cho anh một cuốn sổ tay. Hôm trước cô lướt weibo thấy bạn gái thường hay làm cho bạn trai thứ này nên mới cặm cụi làm thử.
“Khi nào nhớ em thì anh cứ mở ra xem”
Lăng Dương Thần nhận lấy, anh kéo Diệp Y Y vào lòng hôn lên tóc cô lần nữa. Lưu luyến mãi rồi mới rời đi.
Khi Lăng Dương Thần thật sự đi rồi, bỗng dưng xung quanh Diệp Y Y trở nên vô cùng trống trải. Bỗng dưng cô cảm thấy, nếu như một ngày thật sự không còn Lăng Dương Thần ở bên, cô sẽ sống như thế nào…
Không hiểu sao ngay từ lúc Lăng Dương Thần lên máy bay, trong lòng Diệp Y Y bắt đầu có những suy nghĩ mà trước nay cô chưa từng cảm thấy.
Đó là cảm giác sợ hãi khi một ngày nào đó đánh mất anh.
“Má ơi… con đang nhìn thấy chuyện quái quỷ gì thế này!!”
“Thầy Lăng, thầy Lăng lúc trước dạy ở khoa cnkt đây mà. Tôi còn chưa kịp sắp xếp qua đó học một buổi xem sao, không ngờ chưa kịp qua đã hay tin thầy ấy nghỉ dạy rồi”
“Mựa, không ngờ thầy là người đã có bạn gái. Lại còn là sinh viên của trường”
“Không nhận ra à? Cô gái kia chính là Diệp Y Y, người nhận học bổng bốn năm liên tiếp của trường. Diệp Y Y và đám bạn, trong đó có cả Đằng Dương, con trai của chủ tịch tập đoàn là cổ đông trường mình trên chúng ta một khoá ấy chính là một hội chơi với nhau, cả cái trường này có ai mà không biết”
“Moá nó thật á, tôi không thường xuyên đi học mấy nên không để tâm. Diệp Y Y gì đó kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà à! Tại sao lại may mắn đến như vậy, lần này còn quen được cả thầy Lăng”
“Người gì mà đẹp trai quá, đã vậy còn giàu nữa…”
Có người tiếc ngẩn. Nghĩ người ta sinh viên đều quen được giáo sư trẻ, còn mình thì như hạt cát giữa sa mạc vậy.
Tô Nghiên rón rén lùi về sau, vừa quay đầu chạy đi được hai bước, đám bạn đã đuổi theo sau.
“Tô Nghiên, đứng lại!! Cậu mau nói xem chuyện này là thế nào!”
Tô Nghiên vừa chạy vừa thét lên.
“Mình không biết gì hết!! Các cậu cứ chạy lại mà hỏi Diệp Y Y ấy, đừng có tìm mình”
Diệp Y Y ở trong xe cười khúc khích. Cô nói:
“Anh còn không mau rời khỏi chỗ này, bọn họ sẽ loạn hết lên cho mà xem”
Lăng Dương Thần tựa người vào ghế, xoay đầu qua nhìn cô cười một cách không đứng đắn:“em có muốn loạn nữa không?”
Mới đầu Diệp Y Y còn nghe không hiểu.
“Hử”
Anh vươn tay tháo một chiếc cúc áo ra cho thoải mái, cựa cựa cổ, thản nhiên nói.
“Chơi xe chấn ở chỗ này”
…
Mọi chuyện diễn ra cứ như là một giấc mơ vậy. Ngày qua ngày, thời gian cứ thế êm đềm trôi. Cho đến một hôm, Lăng Dương Thần xếp gọn đồ vào vali, đi công tác ở Anh vài ngày.
Diệp Y Y mặc kệ Lăng Dương Thần đang xếp đồ, cô ngồi thẳng vào trong vali của anh. Nhõng nhẽo.
“Không được, anh phải mang theo cả em nữa. Anh nói chỉ mang những gì cần thiết theo thôi mà, em chính là món đồ cần thiết nhất của anh đây, không phải sao!!”
Lăng Dương Thần khựng lại. Anh bỏ đồ trên tay qua một bên, bước về phía cô nhẹ nhàng nhấc bổng được cô ra khỏi vali đặt cô lên giường.
“Ngoan, chẳng lẽ em thiếu hơi anh em sống không được à?”
Diệp Y Y là người rất ghét bị thách thức. Những gì mà người khác nói cô không làm được, cô đều muốn làm cho đến cùng. Cô khoanh tay trước ngực, vẻ hùng hổ.
“Ai thèm chứ! Là em chỉ sợ anh thiếu em sống không nổi thôi. Không có em ở cạnh một đêm, để xem anh chật vật thế nào!”
Lăng Dương Thần nhếch môi cười, hai tay đang chống lên giường đẩy cô từ tư thế ngồi thành nằm rạp xuống. Anh đè lên người cô, vùi đầu vào hõm cổ, hơi thở trở nên nặng nề.
“Ừm, anh không chịu được”
Lần này nếu không phải ba mẹ gọi anh về có việc gấp, chắc chắn Lăng Dương Thần sẽ không bao giờ để Diệp Y Y ở lại.
Anh chỉ hận không thể biến cô thành một cái móc khoá, lúc nào cũng có thể đem theo bên mình.
Thấy Lăng Dương Thần đột nhiên cứ như con mèo nhỏ, Diệp Y Y mủi lòng không hơn thua với anh nữa. Vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng to lớn rắn chắc của anh.
“Cục cưng, xong việc thì về với em sớm nhé”
Hôm Lăng Dương Thần ra sân bay, Diệp Y Y đưa cho anh một cuốn sổ tay. Hôm trước cô lướt weibo thấy bạn gái thường hay làm cho bạn trai thứ này nên mới cặm cụi làm thử.
“Khi nào nhớ em thì anh cứ mở ra xem”
Lăng Dương Thần nhận lấy, anh kéo Diệp Y Y vào lòng hôn lên tóc cô lần nữa. Lưu luyến mãi rồi mới rời đi.
Khi Lăng Dương Thần thật sự đi rồi, bỗng dưng xung quanh Diệp Y Y trở nên vô cùng trống trải. Bỗng dưng cô cảm thấy, nếu như một ngày thật sự không còn Lăng Dương Thần ở bên, cô sẽ sống như thế nào…
Không hiểu sao ngay từ lúc Lăng Dương Thần lên máy bay, trong lòng Diệp Y Y bắt đầu có những suy nghĩ mà trước nay cô chưa từng cảm thấy.
Đó là cảm giác sợ hãi khi một ngày nào đó đánh mất anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.