Chương 4: Lần sau không nên cự tuyệt giáo sư
Mạn Nam
07/11/2014
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh?”
Vân Xảo nhất thời không phản ứng kịp. Từ Du Mạn lại nói:
“Dùng tiếng anh, tiếng pháp, tiếng nga, tiếng đức còn vài câu xem không hiểu, cùng lên giường thôi.”
Vân Xảo nghe Từ Du Mạn nói xong khống chế không nổi, ôm bụng ngồi xổm trên đất cười ha hả. Mà Từ Du Mạn có chút thất vọng, haizz, sớm biết rằng Dương Nguyệt Ý là viết này nọ,lúc nảy cô sẽ không chuyên tâm làm những bài toán khó kia mà nên thừa cơ hội tốt như vậy nhìn xem biểu cảm lúc đó của giáo sư Cố là gì. Thật sự là sai lầm sai lầm lớn.
Cố Uyên vẫn giống như thường ngày ngay cả một quyển sách cũng không mang. Như những giáo viên lâu năm hoàn toàn không cần mang sách vở, bản thân liền có thể nhớ toàn bộ những thứ đó. Nhưng Từ Du Mạn không biết điều đó. Bởi vì Cố Uyên mới 26 tuổi, nói như thế nào cũng không có khả năng là giáo viên lâu năm huống hồ vừa mới đảm đương làm giáo sư.Trong khi tất cả học sinh đều nhìn chăm chú Cố Uyên, anh lại thong dong đi đến bục giảng. Từ Du Mạn là lớp trưởng, cô đứng lên đầu tiên
“Đứng dậy.” Tất cả các học sinh đều đứng lên “Chào thầy.”
Cố Uyên lạnh nhạt nói “Chào các em, mời ngồi xuống.”
“Bài học hôm nay là đánh giá về thơ. Chúng ta không nói trong sách hoặc bài đã định. Tôi sẽ gọi các em lên bục đem bài thơ mình thích nhất hoặc những bài thơ đã viết ở trên bảng đen. Khi các em lên bục nói vì sao bản thân lại thích bài thơ đó, ngụ ý bài thơ là gì?”
Hiển nhiên, cách Cố Uyên giảng dạy làm các học sinh rất yêu thích, tất cả mọi người đềi tích cực chủ động. Toàn lớp tổng cộng có 61 người, đã có 60 người giơ tay rồi. Bọn họ là lớp khoa học xã hội, ai mà không thích thơ chứ? Duy nhất có một người không giơ tay, chính là Từ Du Mạn, đoán cũng đoán được, không ai không biết rằng trong lớp thành tích củaTừ Du Mạn là tốt nhất, nhưng cô không bao giờ nguyện ý chủ động đứng lên trả lời câu hỏi với giáo viên, làm cho người ta cảm giác thật phản nghịch.Từ Du Mạn từ trước đến nay đi học đều như vậy. Muốn cô trả lời câu hỏi, thực xin lỗi, cô làm không được. Cô biết là được cần gì phải trả lời, để cho thầy cô khen ngợi bạn học hâm mộ? Cô thích gì đều phải nói ra chia sẻ cùng người khác sao? Đó là lý do Từ Du Mạn trở thành người đặc biệt nhất lớp.
Cố Uyên nhìn lướt qua một vòng, kết quả như vậy thật vừa lòng anh. Khóe miệng cũng hơi hơi có chút biến hóa. Rất nhiều nữ sinh, thậm chí là nam sinh cũng nhìn có chút ngây người. Nhưng lúc anh thấy Từ Du Mạn là có chút ngoài ý muốn.
“Từ Du Mạn.” Cố Uyên điểm danh, người thứ nhất trúng đạn chính là Từ Du Mạn.
“Giáo sư, em có thể cự tuyệt lên bục không?”
Từ Du Mạn vừa mở miệng, cả lớp liền ồ lên. Có cơ hội tốt như vậy được trước mặt giáo sư biểu hiện, cô như vậy là không biết quý trọng.
“Vì sao?” Cố Uyên đẩy đẩy mắt kính trên mũi rồi hỏi.
“Không có lí do ạ! Chỉ là không muốn mà thôi.”
Vân Xảo và Từ Du Mạn ngồi cùng bàn, cô cũng bất ngờ vì hành động của Từ Du Mạn. Từ Du Mạn hành động như vậy giống như có chút cố ý chống đối với giáo sư Cố, muốn cho giáo sư Cố sượng mặt. Cô biết Từ Từ tuy rằng không thích chủ động trả lời câu hỏi nhưng chỉ cần giáo sư điểm danh kêu cô trả lời, cô cũng sẽ không thể cự tuyệt. Bởi vì giáo sư kêu cô trả lời câu hỏi mà bọn họ có thể trả lời, cho nên giáo sư cũng thường kêu cô đứng lên trả lời câu hỏi. Sau này cũng không biết tại sao giáo sư cũng không kêu cô trả lời câu hỏi, chỉ thỉng thoảng kêu trả lời do các bạn học khác không biết trả lời. Từ Từ đều sẽ trả lời thầy cô. Nhưng là bây giờ. . . . . . Cô thật sự thật bất ngờ, nó ngoài dự kiến của cô. Vân Xảo kéo kéo góc áo Từ Du Mạn ý bảo không cần chống đối lại giáo sư, lên bục đi. Vân Xảo đã đoán sai, Từ Du Mạn không phải cố ý chống đối Cố Uyên mà là thật sự có lý do. Cô thích nhất gì đó bao gồm thơ, làm sao không nguyện ý cùng người khác chia sẻ, trừ bỏ Thẩm Mặc Dư Hoà. . . Anh
“Học sinh Từ Du Mạn rất có tính cách.”
Cố Uyên cười cười, như vậy không làm cho người ta cảm thấy anh xấu hổ, ngược lại là bình tĩnh.
“Nếu học sinh Từ Du Mạn không muốn, giáo sư tôi cũng không miễn cưỡng. Bất quá, học sinh Từ Du Mạn, hi vọng lần sau em sẽ không cự tuyệt lại câu hỏi của tôi nữa.”
Từ Du Mạn không tỏ thái độ gì ngồi xuống ngay tức thì. Mặc dù đã xảy ra sự việc xen giữa như vậy nhưng không hề làm chương trình học ngừng lại hoặc là đánh mất sự tích cực của mọi người. Cố Uyên tùy tiện điểm danh vài học sinh khác. Chuyện không ngờ là anh có thể nhớ tên một số học sinh của anh. Điểm ấy cho thấy được Cố Uyên đối với nghề nghiệp này vẫn là chuyên nghiệp. Trừ bỏ điểm này những cái khác đều tiến hành rất thuận lợi. Cố Uyên vốn muốn nói vài lời tổng kết về tiết học cùng một số bài học rút ra được, sau đó động viên học sinh nỗ lực tích cực thêm một chút thì chuông tan học liền vang lên, Cố Uyên rời khỏi phòng học. Một tiết của Cố Uyên chưa từng dạy quá giờ.Tổng kết một tiết học sắp xếp một số bài học cho ổn định. Thật sự nếu anh giảng không kịp thì cũng sẽ ngưng tại đó mà kết thúc tiết học để các học sinh tự mình hỏi. Đây là lý do thứ hai khiến các học sinh thích Cố Uyên trừ bỏ sắc đẹp. Từ Du Mạn cũng thích giáo viên không dạy quá giờ. Giáo viên dạy quá giờ khiến cho mọi người tức giận, đó là tất nhiên. Trước khi rời đi, Cố Uyên còn làm một việc. Như nói không dạy quá giờ, các học sinh thật cao hứng. Đáng tiếc, Cố Uyên thực hành chủ nghĩa nửa vời không thể để các học sinh luôn luôn cao hứng bằng không họ sẽ được voi đòi tiên. Cho nên, Cố Uyên đưa bài tập. Nội dung cùng bài học trên lớp giống nhau viết một bài thơ bản thân thích có thể xúc động tâm hồn mình.
“Đồ tàn nhẫn .”
Cố Uyên vừa ra khỏi phòng học, Từ Du Mạn liền thấp giọng nói. Vân Xảo nghe thấy Từ Du Mạn nói vậy liền hỏi:
“Từ Từ, cậu nói ai là đồ tàn nhẫn?”
Từ Du Mạn trả lời luôn:
“Còn không phải tại giáo sư Cố sao? Đưa bài tập gì chứ? Không phải là nhằm vào mình sao.”
“Không có khả năng đó, giáo sư ra bài tập cho học sinh là điều rất bình thường mà, cậu cũng đừng đoán mò.” Vân Xảo không tin Cố Uyên nhằm vào Từ Du Mạn.
“Đúng rồi Từ Từ, cậu vừa rồi làm sao vậy? Chọc giận giáo sư cũng không phải tốt đâu”
“Không có gì đâu, chỉ là không muốn đi lên mà thôi.”
Lúc này, Chương Xuyến cũng đi lại.
“Từ Từ, cậu sao có thể làm giáo sư anh tuấn của chúng ta bị sượng mặt như vậy hả?”
Chương Xuyến là điển hình của háo sắc. Lần đó nếu không phải trong nhà thật sự có chuyện quan trọng thì đã có cơ hội tiến vào văn phòng của Cố Uyên, cũng sẽ không nhờ Từ Du Mạn đâu.
Gửi thanks
Vân Xảo nhất thời không phản ứng kịp. Từ Du Mạn lại nói:
“Dùng tiếng anh, tiếng pháp, tiếng nga, tiếng đức còn vài câu xem không hiểu, cùng lên giường thôi.”
Vân Xảo nghe Từ Du Mạn nói xong khống chế không nổi, ôm bụng ngồi xổm trên đất cười ha hả. Mà Từ Du Mạn có chút thất vọng, haizz, sớm biết rằng Dương Nguyệt Ý là viết này nọ,lúc nảy cô sẽ không chuyên tâm làm những bài toán khó kia mà nên thừa cơ hội tốt như vậy nhìn xem biểu cảm lúc đó của giáo sư Cố là gì. Thật sự là sai lầm sai lầm lớn.
Cố Uyên vẫn giống như thường ngày ngay cả một quyển sách cũng không mang. Như những giáo viên lâu năm hoàn toàn không cần mang sách vở, bản thân liền có thể nhớ toàn bộ những thứ đó. Nhưng Từ Du Mạn không biết điều đó. Bởi vì Cố Uyên mới 26 tuổi, nói như thế nào cũng không có khả năng là giáo viên lâu năm huống hồ vừa mới đảm đương làm giáo sư.Trong khi tất cả học sinh đều nhìn chăm chú Cố Uyên, anh lại thong dong đi đến bục giảng. Từ Du Mạn là lớp trưởng, cô đứng lên đầu tiên
“Đứng dậy.” Tất cả các học sinh đều đứng lên “Chào thầy.”
Cố Uyên lạnh nhạt nói “Chào các em, mời ngồi xuống.”
“Bài học hôm nay là đánh giá về thơ. Chúng ta không nói trong sách hoặc bài đã định. Tôi sẽ gọi các em lên bục đem bài thơ mình thích nhất hoặc những bài thơ đã viết ở trên bảng đen. Khi các em lên bục nói vì sao bản thân lại thích bài thơ đó, ngụ ý bài thơ là gì?”
Hiển nhiên, cách Cố Uyên giảng dạy làm các học sinh rất yêu thích, tất cả mọi người đềi tích cực chủ động. Toàn lớp tổng cộng có 61 người, đã có 60 người giơ tay rồi. Bọn họ là lớp khoa học xã hội, ai mà không thích thơ chứ? Duy nhất có một người không giơ tay, chính là Từ Du Mạn, đoán cũng đoán được, không ai không biết rằng trong lớp thành tích củaTừ Du Mạn là tốt nhất, nhưng cô không bao giờ nguyện ý chủ động đứng lên trả lời câu hỏi với giáo viên, làm cho người ta cảm giác thật phản nghịch.Từ Du Mạn từ trước đến nay đi học đều như vậy. Muốn cô trả lời câu hỏi, thực xin lỗi, cô làm không được. Cô biết là được cần gì phải trả lời, để cho thầy cô khen ngợi bạn học hâm mộ? Cô thích gì đều phải nói ra chia sẻ cùng người khác sao? Đó là lý do Từ Du Mạn trở thành người đặc biệt nhất lớp.
Cố Uyên nhìn lướt qua một vòng, kết quả như vậy thật vừa lòng anh. Khóe miệng cũng hơi hơi có chút biến hóa. Rất nhiều nữ sinh, thậm chí là nam sinh cũng nhìn có chút ngây người. Nhưng lúc anh thấy Từ Du Mạn là có chút ngoài ý muốn.
“Từ Du Mạn.” Cố Uyên điểm danh, người thứ nhất trúng đạn chính là Từ Du Mạn.
“Giáo sư, em có thể cự tuyệt lên bục không?”
Từ Du Mạn vừa mở miệng, cả lớp liền ồ lên. Có cơ hội tốt như vậy được trước mặt giáo sư biểu hiện, cô như vậy là không biết quý trọng.
“Vì sao?” Cố Uyên đẩy đẩy mắt kính trên mũi rồi hỏi.
“Không có lí do ạ! Chỉ là không muốn mà thôi.”
Vân Xảo và Từ Du Mạn ngồi cùng bàn, cô cũng bất ngờ vì hành động của Từ Du Mạn. Từ Du Mạn hành động như vậy giống như có chút cố ý chống đối với giáo sư Cố, muốn cho giáo sư Cố sượng mặt. Cô biết Từ Từ tuy rằng không thích chủ động trả lời câu hỏi nhưng chỉ cần giáo sư điểm danh kêu cô trả lời, cô cũng sẽ không thể cự tuyệt. Bởi vì giáo sư kêu cô trả lời câu hỏi mà bọn họ có thể trả lời, cho nên giáo sư cũng thường kêu cô đứng lên trả lời câu hỏi. Sau này cũng không biết tại sao giáo sư cũng không kêu cô trả lời câu hỏi, chỉ thỉng thoảng kêu trả lời do các bạn học khác không biết trả lời. Từ Từ đều sẽ trả lời thầy cô. Nhưng là bây giờ. . . . . . Cô thật sự thật bất ngờ, nó ngoài dự kiến của cô. Vân Xảo kéo kéo góc áo Từ Du Mạn ý bảo không cần chống đối lại giáo sư, lên bục đi. Vân Xảo đã đoán sai, Từ Du Mạn không phải cố ý chống đối Cố Uyên mà là thật sự có lý do. Cô thích nhất gì đó bao gồm thơ, làm sao không nguyện ý cùng người khác chia sẻ, trừ bỏ Thẩm Mặc Dư Hoà. . . Anh
“Học sinh Từ Du Mạn rất có tính cách.”
Cố Uyên cười cười, như vậy không làm cho người ta cảm thấy anh xấu hổ, ngược lại là bình tĩnh.
“Nếu học sinh Từ Du Mạn không muốn, giáo sư tôi cũng không miễn cưỡng. Bất quá, học sinh Từ Du Mạn, hi vọng lần sau em sẽ không cự tuyệt lại câu hỏi của tôi nữa.”
Từ Du Mạn không tỏ thái độ gì ngồi xuống ngay tức thì. Mặc dù đã xảy ra sự việc xen giữa như vậy nhưng không hề làm chương trình học ngừng lại hoặc là đánh mất sự tích cực của mọi người. Cố Uyên tùy tiện điểm danh vài học sinh khác. Chuyện không ngờ là anh có thể nhớ tên một số học sinh của anh. Điểm ấy cho thấy được Cố Uyên đối với nghề nghiệp này vẫn là chuyên nghiệp. Trừ bỏ điểm này những cái khác đều tiến hành rất thuận lợi. Cố Uyên vốn muốn nói vài lời tổng kết về tiết học cùng một số bài học rút ra được, sau đó động viên học sinh nỗ lực tích cực thêm một chút thì chuông tan học liền vang lên, Cố Uyên rời khỏi phòng học. Một tiết của Cố Uyên chưa từng dạy quá giờ.Tổng kết một tiết học sắp xếp một số bài học cho ổn định. Thật sự nếu anh giảng không kịp thì cũng sẽ ngưng tại đó mà kết thúc tiết học để các học sinh tự mình hỏi. Đây là lý do thứ hai khiến các học sinh thích Cố Uyên trừ bỏ sắc đẹp. Từ Du Mạn cũng thích giáo viên không dạy quá giờ. Giáo viên dạy quá giờ khiến cho mọi người tức giận, đó là tất nhiên. Trước khi rời đi, Cố Uyên còn làm một việc. Như nói không dạy quá giờ, các học sinh thật cao hứng. Đáng tiếc, Cố Uyên thực hành chủ nghĩa nửa vời không thể để các học sinh luôn luôn cao hứng bằng không họ sẽ được voi đòi tiên. Cho nên, Cố Uyên đưa bài tập. Nội dung cùng bài học trên lớp giống nhau viết một bài thơ bản thân thích có thể xúc động tâm hồn mình.
“Đồ tàn nhẫn .”
Cố Uyên vừa ra khỏi phòng học, Từ Du Mạn liền thấp giọng nói. Vân Xảo nghe thấy Từ Du Mạn nói vậy liền hỏi:
“Từ Từ, cậu nói ai là đồ tàn nhẫn?”
Từ Du Mạn trả lời luôn:
“Còn không phải tại giáo sư Cố sao? Đưa bài tập gì chứ? Không phải là nhằm vào mình sao.”
“Không có khả năng đó, giáo sư ra bài tập cho học sinh là điều rất bình thường mà, cậu cũng đừng đoán mò.” Vân Xảo không tin Cố Uyên nhằm vào Từ Du Mạn.
“Đúng rồi Từ Từ, cậu vừa rồi làm sao vậy? Chọc giận giáo sư cũng không phải tốt đâu”
“Không có gì đâu, chỉ là không muốn đi lên mà thôi.”
Lúc này, Chương Xuyến cũng đi lại.
“Từ Từ, cậu sao có thể làm giáo sư anh tuấn của chúng ta bị sượng mặt như vậy hả?”
Chương Xuyến là điển hình của háo sắc. Lần đó nếu không phải trong nhà thật sự có chuyện quan trọng thì đã có cơ hội tiến vào văn phòng của Cố Uyên, cũng sẽ không nhờ Từ Du Mạn đâu.
Gửi thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.