Chương 61: Nói không lại Cố Uyên?
Mạn Nam
05/12/2014
Phụ nữ và tiểu nhân tụ tập cùng một chỗ là trạng thái vô địch, anh không dám chọc vào.
“Im đi, còn không phải đều là bởi vì anh sao!” Từ Du Mạn vừa quát, Cố Uyên lập tức ngậm lại cái miệng đang cười trên nổi đau người khác kia.
Yến Trầm Phong lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cam chịu của Cố Uyên, mà còn cái vẻ mặt đáng thương vô tội như vậy, Yên Trầm Phong thật sự là nhịn không được, ôm bụng cười lăn lộn. Cố Uyên đầu tiên liếc mắt nhìn Yến Trầm Phong vẫn còn đang cười to hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn mình, sau đó con ngươi màu đen tĩnh mịch kia lại nhìn về phía Từ Du Mạn. Ánh mắt bén nhọn trước đó, trong nháy mắt chuyển thành ánh mắt đáng thương vô tội của hiện tại, không hề có sự chuyển tiếp, hoàn toàn không nhìn ra một chút sơ hở nào.
“Mạn Mạn, cậu ta cười anh.”
Biện pháp làm nũng của Cố Uyên lần nào cũng đúng, lại thành công có hiệu quả. Từ Du Mạn lại trừng mắt liếc Yến Trầm Phong một cái: “Cười cái gì mà cười? Có muốn ăn hay không?”
Nói xong, Từ Du Mạn mới lại ngồi xuống giúp Cố Uyên húp cháo ăn bánh. Trứng là món cô luôn thích nên thường để đến cuối cùng mới ăn, cho nên Cố Uyên chỉ có thể ăn sau cùng. Bánh ăn xong rồi, cháo còn một chút, mới bắt đầu bóc vỏ trứng.
Từ Du Mạn không thích ăn lòng đỏ trứng, bóc sạch vỏ trứng, cô giành trước ăn hết lòng trắng trứng, để lại cho Cố Uyên toàn bộ đều là lòng đỏ trứng.
“Mạn Mạn thật hiểu anh và quan tâm anh. Biết anh không thích ăn lòng trắng trứng, chỉ thích ăn lòng đỏ trứng, cho nên ăn hết lòng trắng trứng trước, để lại toàn bộ lòng đỏ trứng cho anh, để cho anh hưởng thụ.”
“Im miệng của anh lại đi.”
Từ Du Mạn nhét tất cả lòng đỏ trứng vào trong miệng của Cố Uyên, quả quyết bịt miệng anh lại. Cố Uyên ra sức nuốt, lại không cẩn thận bị mắc nghẹn. Vốn dĩ lòng đỏ trứng chính là không dễ nuốt, huống chi anh còn đang nửa nằm nửa ngồi để ăn, càng không dễ dàng nuốt xuống.
“Khụ khụ. . . . . .”
“Ăn lòng đỏ trứng cũng không cẩn thận như vậy.” Từ Du Mạn vừa nói vừa cho anh nước uống, sau đó nhẹ nhàng vuốt ngực anh cho thuận khí.
“Chăm sóc thật chu đáo nha, tôi thấy cũng phải ghen tỵ, thật muốn sớm tìm được một cô vợ trẻ, giống chị dâu như vậy nè.” Yến Trầm Phong ghen tỵ.
“Không thể nào, khụ khụ.” Cố Uyên vẫn còn đang khụ khụ, lại lập tức phản bác Yến Trầm Phong.
“Tại sao không thể nào?”
“Chị dâu của cậu… khụ khụ… là độc nhất vô nhị, làm sao cậu.. khụ khụ… có thể tìm được một người phụ nữ giống như chị dâu của cậu chứ?” Chị dâu? Anh thích Yến Trầm Phong xưng hô như vậy với Mạn Mạn.
Từ Du Mạn vốn là nghe Yến Trầm Phong gọi chị dâu liền muốn phản bác, nhưng Cố Uyên đang ho kịch liệt như vậy. Huống chi Cố Uyên cũng phủ nhận rồi. Lúc nghe Cố Uyên nói ‘không thể nào’, cô cảm thấy đại não giống như trong nháy mắt bị rút hết dưỡng khí. Sau đó lại nghe lời nói kế tiếp của anh, cô cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ! Chị dâu trong miệng Yến Trầm Phong và chị dâu trong miệng Cố Uyên là…
“Đừng nghĩ nữa, chính là em đó.” Cố Uyên biết Thuật Đọc Tâm sao?
“Ai là chị dâu chứ, em vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy.” Cô gái miệng nói một đàng tâm nghĩ một nẻo.
“Khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Sao lâu như vậy mà khí còn chưa thuận. Từ Du Mạn cơ hồ đều đã bò trên ngực của Cố Uyên rồi.
“Mạn Mạn.” Thanh âm bình thường.
“Hả?”
“Mạn Mạn.” Thanh âm trầm thấp êm dịu hơn một chút.
“Hả?”
“Mạn Mạn.” Thanh âm lại trầm thấp mềm mại hơn chút nữa.
“Ừm?” Từ Du Mạn nghe không được, cực kỳ tự hiểu mà nhích tới gần Cố Uyên thêm một chút.
“Mạn Mạn...” Có thể miễn cưỡng nghe thấy anh gọi cô, sau đó lại nhìn thấy miệng của anh đang động, giống như đang nói gì đó.
Từ Du Mạn theo quán tính lại nhích tới gần Cố Uyên thêm chút nữa. Không ngờ rằng, mình lại từ từ rơi vào bẫy của anh. Giữa hai người ngoại trừ cái chăn, có thể nói là chặt chẽ dán vào nhau rồi.
Từ Du Mạn mới vừa sát lại gần, định tập trung tinh thần nghe xem Cố Uyên rốt cuộc đang nói cái gì, còn nói nhỏ như vậy cơ chứ. Nhưng cái gì cũng chưa nghe được, môi đã bị ngậm vào.
Cố Uyên không hề cử động, Từ Du Mạn cũng không có động tác. Khoảng cách gần như vậy, Cố Uyên tinh tường nhìn đến hàng lông mi dày thon dài cong vút của cô tạo thành hình cái quạt, đang hơi phe phẩy.
“Khụ khụ.” Lúc này, Cố Uyên tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn phá hỏng tâm tình, phá hư chuyện tốt của mình như vậy, tiếng ho khan là do Yến Trầm Phong phát ra.
Nghe được tiếng ho khan của Yến Trầm Phong, Từ Du Mạn như từ trong mộng bừng tỉnh lại, vội vàng lui về phía sau, thoát khỏi khống chế của Cố Uyên. Cố Uyên rất hối hận là tay mình bị thương, nếu không anh hoàn toàn có khả năng không để cho Mạn Mạn thoát được. Đều là Yến Trầm Phong, hắn phá hư chuyện tốt của anh.
“Tôi nói nè Cố Uyên, trước kia sao tôi không phát hiện cậu có sở thích biểu diễn trước mặt mọi người đấy?”
“. . . . . .” Không ai trả lời? Không sao.
“Tôi nói Uyên Gia cậu đấy, cậu với tư cách là một thầy giáo nhân dân vĩ đại mà thiêng liêng, sẽ không cảm thấy hành vi của mình ảnh hưởng đến phong tục đạo đức sao?” Cũng không tin cậu vẫn còn bảo trì bình thản được.
“Thầy giáo nhân dân thì không thể có người trong lòng hả? Không thể kết hôn sinh con hả?”
“Chưa nói không thể yêu, kết hôn sinh con.”
“Vậy hôn môi có phải là việc yêu, kết hôn sinh con phải có hay không?”
“Ặc….”
“Hơn nữa tôi đang ở trong phòng, nơi này ngoại trừ hai người chúng tôi, chỉ có cậu, là cậu xông vào không gian riêng tư của chúng tôi mà không phải chúng tôi đang ở nơi công cộng. Cho nên cậu dựa vào đâu mà nói tôi?”
“. . . . . .” Cố Uyên toàn thắng. Trước khi chơi chữ với Cố Uyên, xin mời nghĩ cân nhắc đến nghề nghiệp của anh trước tiên, thầy giáo dạy Ngữ Văn. Cùng anh chơi chữ, Yến Trầm Phong hiển nhiên còn non quá. Có thể phân cao thấp với Cố Uyên, hẳn là chỉ có Từ Du Mạn thôi. Điều kiện tiên quyết là Từ Du Mạn phải phát huy như lúc bình thường, không bị Cố Uyên mê hoặc.
Lúc Yến Trầm Phong vẫn còn đang cùng Cố Uyên và Từ Du Mạn mắt to trừng mắt nhỏ, Trương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư đã tới rồi. Từ Du Mạn không bỏ qua bầu không khí không hài hòa lúc hai người Yến Trầm Phong và Trương Chương Việt nhìn thẳng vào mắt nhau, cô có thể khẳng định, giữa hai người kia nhất định có chuyện gì đó không vui. Thảo nào lần trước Trương Chương Việt đưa cô và Cố Uyên đến Trầm Luân nhưng vào cũng không vào mà rời đi ngay.
“Im đi, còn không phải đều là bởi vì anh sao!” Từ Du Mạn vừa quát, Cố Uyên lập tức ngậm lại cái miệng đang cười trên nổi đau người khác kia.
Yến Trầm Phong lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cam chịu của Cố Uyên, mà còn cái vẻ mặt đáng thương vô tội như vậy, Yên Trầm Phong thật sự là nhịn không được, ôm bụng cười lăn lộn. Cố Uyên đầu tiên liếc mắt nhìn Yến Trầm Phong vẫn còn đang cười to hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn mình, sau đó con ngươi màu đen tĩnh mịch kia lại nhìn về phía Từ Du Mạn. Ánh mắt bén nhọn trước đó, trong nháy mắt chuyển thành ánh mắt đáng thương vô tội của hiện tại, không hề có sự chuyển tiếp, hoàn toàn không nhìn ra một chút sơ hở nào.
“Mạn Mạn, cậu ta cười anh.”
Biện pháp làm nũng của Cố Uyên lần nào cũng đúng, lại thành công có hiệu quả. Từ Du Mạn lại trừng mắt liếc Yến Trầm Phong một cái: “Cười cái gì mà cười? Có muốn ăn hay không?”
Nói xong, Từ Du Mạn mới lại ngồi xuống giúp Cố Uyên húp cháo ăn bánh. Trứng là món cô luôn thích nên thường để đến cuối cùng mới ăn, cho nên Cố Uyên chỉ có thể ăn sau cùng. Bánh ăn xong rồi, cháo còn một chút, mới bắt đầu bóc vỏ trứng.
Từ Du Mạn không thích ăn lòng đỏ trứng, bóc sạch vỏ trứng, cô giành trước ăn hết lòng trắng trứng, để lại cho Cố Uyên toàn bộ đều là lòng đỏ trứng.
“Mạn Mạn thật hiểu anh và quan tâm anh. Biết anh không thích ăn lòng trắng trứng, chỉ thích ăn lòng đỏ trứng, cho nên ăn hết lòng trắng trứng trước, để lại toàn bộ lòng đỏ trứng cho anh, để cho anh hưởng thụ.”
“Im miệng của anh lại đi.”
Từ Du Mạn nhét tất cả lòng đỏ trứng vào trong miệng của Cố Uyên, quả quyết bịt miệng anh lại. Cố Uyên ra sức nuốt, lại không cẩn thận bị mắc nghẹn. Vốn dĩ lòng đỏ trứng chính là không dễ nuốt, huống chi anh còn đang nửa nằm nửa ngồi để ăn, càng không dễ dàng nuốt xuống.
“Khụ khụ. . . . . .”
“Ăn lòng đỏ trứng cũng không cẩn thận như vậy.” Từ Du Mạn vừa nói vừa cho anh nước uống, sau đó nhẹ nhàng vuốt ngực anh cho thuận khí.
“Chăm sóc thật chu đáo nha, tôi thấy cũng phải ghen tỵ, thật muốn sớm tìm được một cô vợ trẻ, giống chị dâu như vậy nè.” Yến Trầm Phong ghen tỵ.
“Không thể nào, khụ khụ.” Cố Uyên vẫn còn đang khụ khụ, lại lập tức phản bác Yến Trầm Phong.
“Tại sao không thể nào?”
“Chị dâu của cậu… khụ khụ… là độc nhất vô nhị, làm sao cậu.. khụ khụ… có thể tìm được một người phụ nữ giống như chị dâu của cậu chứ?” Chị dâu? Anh thích Yến Trầm Phong xưng hô như vậy với Mạn Mạn.
Từ Du Mạn vốn là nghe Yến Trầm Phong gọi chị dâu liền muốn phản bác, nhưng Cố Uyên đang ho kịch liệt như vậy. Huống chi Cố Uyên cũng phủ nhận rồi. Lúc nghe Cố Uyên nói ‘không thể nào’, cô cảm thấy đại não giống như trong nháy mắt bị rút hết dưỡng khí. Sau đó lại nghe lời nói kế tiếp của anh, cô cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ! Chị dâu trong miệng Yến Trầm Phong và chị dâu trong miệng Cố Uyên là…
“Đừng nghĩ nữa, chính là em đó.” Cố Uyên biết Thuật Đọc Tâm sao?
“Ai là chị dâu chứ, em vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy.” Cô gái miệng nói một đàng tâm nghĩ một nẻo.
“Khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Sao lâu như vậy mà khí còn chưa thuận. Từ Du Mạn cơ hồ đều đã bò trên ngực của Cố Uyên rồi.
“Mạn Mạn.” Thanh âm bình thường.
“Hả?”
“Mạn Mạn.” Thanh âm trầm thấp êm dịu hơn một chút.
“Hả?”
“Mạn Mạn.” Thanh âm lại trầm thấp mềm mại hơn chút nữa.
“Ừm?” Từ Du Mạn nghe không được, cực kỳ tự hiểu mà nhích tới gần Cố Uyên thêm một chút.
“Mạn Mạn...” Có thể miễn cưỡng nghe thấy anh gọi cô, sau đó lại nhìn thấy miệng của anh đang động, giống như đang nói gì đó.
Từ Du Mạn theo quán tính lại nhích tới gần Cố Uyên thêm chút nữa. Không ngờ rằng, mình lại từ từ rơi vào bẫy của anh. Giữa hai người ngoại trừ cái chăn, có thể nói là chặt chẽ dán vào nhau rồi.
Từ Du Mạn mới vừa sát lại gần, định tập trung tinh thần nghe xem Cố Uyên rốt cuộc đang nói cái gì, còn nói nhỏ như vậy cơ chứ. Nhưng cái gì cũng chưa nghe được, môi đã bị ngậm vào.
Cố Uyên không hề cử động, Từ Du Mạn cũng không có động tác. Khoảng cách gần như vậy, Cố Uyên tinh tường nhìn đến hàng lông mi dày thon dài cong vút của cô tạo thành hình cái quạt, đang hơi phe phẩy.
“Khụ khụ.” Lúc này, Cố Uyên tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn phá hỏng tâm tình, phá hư chuyện tốt của mình như vậy, tiếng ho khan là do Yến Trầm Phong phát ra.
Nghe được tiếng ho khan của Yến Trầm Phong, Từ Du Mạn như từ trong mộng bừng tỉnh lại, vội vàng lui về phía sau, thoát khỏi khống chế của Cố Uyên. Cố Uyên rất hối hận là tay mình bị thương, nếu không anh hoàn toàn có khả năng không để cho Mạn Mạn thoát được. Đều là Yến Trầm Phong, hắn phá hư chuyện tốt của anh.
“Tôi nói nè Cố Uyên, trước kia sao tôi không phát hiện cậu có sở thích biểu diễn trước mặt mọi người đấy?”
“. . . . . .” Không ai trả lời? Không sao.
“Tôi nói Uyên Gia cậu đấy, cậu với tư cách là một thầy giáo nhân dân vĩ đại mà thiêng liêng, sẽ không cảm thấy hành vi của mình ảnh hưởng đến phong tục đạo đức sao?” Cũng không tin cậu vẫn còn bảo trì bình thản được.
“Thầy giáo nhân dân thì không thể có người trong lòng hả? Không thể kết hôn sinh con hả?”
“Chưa nói không thể yêu, kết hôn sinh con.”
“Vậy hôn môi có phải là việc yêu, kết hôn sinh con phải có hay không?”
“Ặc….”
“Hơn nữa tôi đang ở trong phòng, nơi này ngoại trừ hai người chúng tôi, chỉ có cậu, là cậu xông vào không gian riêng tư của chúng tôi mà không phải chúng tôi đang ở nơi công cộng. Cho nên cậu dựa vào đâu mà nói tôi?”
“. . . . . .” Cố Uyên toàn thắng. Trước khi chơi chữ với Cố Uyên, xin mời nghĩ cân nhắc đến nghề nghiệp của anh trước tiên, thầy giáo dạy Ngữ Văn. Cùng anh chơi chữ, Yến Trầm Phong hiển nhiên còn non quá. Có thể phân cao thấp với Cố Uyên, hẳn là chỉ có Từ Du Mạn thôi. Điều kiện tiên quyết là Từ Du Mạn phải phát huy như lúc bình thường, không bị Cố Uyên mê hoặc.
Lúc Yến Trầm Phong vẫn còn đang cùng Cố Uyên và Từ Du Mạn mắt to trừng mắt nhỏ, Trương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư đã tới rồi. Từ Du Mạn không bỏ qua bầu không khí không hài hòa lúc hai người Yến Trầm Phong và Trương Chương Việt nhìn thẳng vào mắt nhau, cô có thể khẳng định, giữa hai người kia nhất định có chuyện gì đó không vui. Thảo nào lần trước Trương Chương Việt đưa cô và Cố Uyên đến Trầm Luân nhưng vào cũng không vào mà rời đi ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.