Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 30

Hoang Xuyên Đại

22/07/2021

Thẩm Tuyển Ý đi xuống lầu, ngồi trên ghế đá dưới phòng thí nghiệm một hồi.

Vào đêm, ghế đá thực lạnh, còn mang theo một tầng hơi nước, thấm tầng sương lạnh giống như tâm người, cậu cúi đầu nhìn tay mình xuất thần, duỗi lưỡi liếm miệng vết thương ngoài miệng.

Da môi non mịn, cầm máu cũng mau, đã không chảy máu, một tầng vết máu đóng thành vảy mỏng, thoáng liếm một cái sẽ rách, lại chảy máu lần nữa.

Mùi tin tức tố còn chưa tiêu tán hết, ẩn ẩn vây quanh bên người, tiếng côn trùng kêu vang đều thấp xuống, ô ô nuốt nuốt.

Hình ảnh cuối cùng Phó Thanh Sơ con mắt hồng hồng chỉ vào cửa cầu thang còn ở trong đầu Thẩm Tuyển Ý, một lần lại một lần mà lập lại, cậu chán ghét Thẩm Khai Vân, lại bất tri bất giác trở thành một Thẩm Khai Vân khác.

Thẩm Tuyển Ý bực bội gãi gãi tóc, muốn uống rượu muốn hút thuốc muốn đánh nhau, tin tức tố cả người ức chế không được làm cậu theo bản năng muốn chảy máu, tựa như chỉ có như vậy mới có thể trấn an dị thú đang xao động trong lòng.

Trước kia Thẩm Tuyển Ý chưa từng yêu ai, tất cả chỉ có hận, Phó Thanh Sơ nói cậu không phân rõ cái gì là thích cái gì là hứng thú, Thẩm Tuyển Ý cảm thấy có khả năng mình thật sự không phân rõ dục vọng chiếm hữu cùng thích.

Thẩm Tuyển Ý cứu người chính là tùy tay, lúc đó Phó Thanh Sơ cùng Thẩm Phong cũng không có khác nhau gì, đều là kẻ yếu.

Sau đó, cậu bắt đầu theo đuổi Hứa Dịch, không thể tránh khỏi chú ý tới giáo sư luôn lạnh như băng, đối mặt đủ loại vấn đề của sinh viên thực kiên nhẫn.

Quán bar Quân Nhiên xảy ra chuyện, anh liền vượt mấy cái đèn đỏ, không màng xe của mình bị hỏng đem người đưa đến bệnh viện.

Tay Thẩm Tuyển Ý bị thương khi cùng Thẩm Khai Tễ cãi nhau, anh tuy rằng chán ghét mình, nhưng vẫn đem mình đưa tới phòng thí nghiệm băng bó, số lần cậu bị thương nhiều đếm không xuể, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người cẩn thận mà một bên mắng một bên băng bó vết thương cho mình như vậy.

Trong nháy mắt, cậu bỗng nhiên cảm thấy miệng vết thương của mình đau quá.

Thẩm Tuyển Ý đã lớn như vậy, ngoại trừ những thứ mình không thể nắm trong lòng bàn tay cảm thấy không an toàn, cảm thấy hết thảy tất cả đều khống chế trong tay mới xem như chân thật có được, cho nên thời điểm phát hiện mình có khả năng thích Phó Thanh Sơ, cậu bản năng muốn đoạt lấy.

Đêm nay xét đến cùng không quan hệ tới Mạc Cửu, là vì mình ghen ghét bao phủ lý trí, dục vọng chiếm hữu bò lên trên cao điểm, cậu không muốn nghe thấy Phó Thanh Sơ cự tuyệt một lần lại một lần.

Thẩm Tuyển Ý cùng Thẩm Khai Vân giống nhau, ích kỷ, bỉ ổi.

Thẩm Tuyển Ý thở phào, lấy di động gọi cho Phó Thanh Sơ.

Hôm nay mình như vậy, phỏng chừng Phó Thanh Sơ về sau không bao giờ sẽ để ý đến mình, trước kia còn sẽ đối chọi gay gắt dỗi hai câu nói mình lăn, sau này chỉ sợ liền xem không thấy mình.

-

Phó Thanh Sơ không biết mình hôn mê bao lâu, mấy giờ, hoặc là chỉ có vài phút.

Phó Thanh Sơ bị một trận khô nóng đánh thức, sóng nhiệt dày vò thần chí của anh hết đợt này đến đợt khác, toàn thân đều là mồ hôi, nước không chịu khống chế chảy ra bên ngoài, đã tích thành một mảnh nhỏ thấm ướt.

Toàn bộ phòng thí nghiệm đều là hương gỗ tùng ngọt ngào, nồng đậm có thể làm người không thể hít thở không thông, Phó Thanh Sơ mở nút áo ra, thở dốc cố chống cái bàn muốn đứng lên.

Trên cổ tay có một vòng vệt đỏ mờ nhạt, như là sợi dây nhỏ, không để ý run rẩy chống tay ngồi dậy, hai chân nhũn ra lại lần nữa ngã trở về.

Phó Thanh Sơ cắn răng, đi tìm túi hồ sơ của mình.

Chu kỳ sử dụng thuốc cấm là một tháng một ống, hôm nay trước khi ra cửa trước có để một ống ở trong túi hồ sơ, chỉ cần chích vào, thì tốt rồi.

Anh gần như là tựa vào tường chậm rãi đi tới, đi một bước cảm giác có một luồng chất lỏng phía sau mãnh liệt tràn ra, lại đồng loạt tới xé nát lý trí, làm anh trầm luân trong đó.

Chẳng qua mới đi được năm mét, anh như là đi mấy vạn năm rồi, đôi mắt bị tin tức tố sặc đến phát ra sương mù, lỗ tai ong ong cái gì cũng nghe không rõ, hô hấp trầm như là bị nướng qua, nóng bỏng, ngón tay anh nóng ran, mắt thường có thể thấy được đang phát run.



Trong không gian bị bịt kín, tin tức tố của Omega tầng tầng lên men càng ngày càng nồng, trong huyết quản bốc lên một vài ngọn lửa, chất lỏng bị phía sau bài trừ ra, dính ướt vải dệt.

Nhiệt độ kỳ phát tình lần này so với 13 trước còn muốn nghiêm trọng hơn, lần đó anh còn có thể miễn cưỡng có lý trí đem mình ngâm mình trong nước lạnh, bình tĩnh lại nhanh chóng quyết định vấn đề sau đó, lần này anh dùng hết toàn lực mới có thể làm bản thân không xụi lơ trên mặt đất.

Phó Thanh Sơ cắn đầu lưỡi để mình bảo trì thanh tỉnh, rốt cuộc dịch tới ven tường, run rẩy mở túi hồ sơ, từ bên trong lấy ra ống thuốc màu xanh.

-

Thẩm Tuyển Ý liên tục gọi điện thoại ba lần, Phó Thanh Sơ đều không có bắt máy, tùy ý để nó kết thúc, từ trong máy phát ra giọng nữ máy móc nói cho cậu, đối phương không tiện nghe, mời cậu gọi lại sau.

Thẩm Tuyển Ý nắm chặt điện thoại, trái tim như là bị một cây kim đâm, đường thêu tinh tế, thủ pháp lại mau, làm cậu không kịp thở dốc đã bị mũi kim tiếp theo đâm trúng, chỉ có thể cố nén.

Điện thoại đột nhiên vang lên, cậu kích động nhìn thấy, lại không phải Phó Thanh Sơ gọi lại.

"Chuyện gì?" Thẩm Tuyển Ý tiếp cuộc gọi.

"A, tâm tình không tốt lắm sao?" Giọng nói của đối phương có chút thô ách, ngày thường nghe còn tốt, giờ khắc này ở trong tai Thẩm Tuyển Ý càng thêm khó nghe.

"Anh tìm người khác đi, mấy ngày nay chị của tôi tới, chị ấy thấy tôi đánh nhau lại lo lắng." Thẩm Tuyển Ý nhanh chóng nói xong, lại nói thêm: "Không có việc gì thì tôi cúp."

"Ai ai ai đừng cúp đừng cúp." Nghiêm Bảo vội nói: "Tôi nghe Thịnh ca nói, cậu đánh người của anh ta?"

Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, "Khi nào?"

"Mấy ngày hôm trước đi, ở Lạc Hà Tập. Nói là một người kêu Thẩm Tuyển Ý còn có người kêu Phó Thanh Sơ, mặt mũi bầm dập, sắc mặt của Thịt ca không tốt lắm, tới cùng tôi hưng sư vấn tội, nói tôi tới cho một cái công đạo."

"Là một mình tôi đánh, Phó Thanh Sơ không có động thủ, anh ấy là người qua đường, trong lòng Thịnh ca có nổi giận thì anh nói anh ấy tới tìm tôi, đừng tìm Phó Thanh Sơ, anh ấy là người làm công tác văn hoá tay trói gà không chặt, chịu không nổi."

Nghiêm Bảo vừa nghe liền cười, "Làm sao, che chở người ta như vậy, tôi chưa thấy cậu như vậy bao giờ, thích người ta sao?"

"Đã nói là người qua đường, cúp đây."

Thẩm Tuyển Ý đứng lên, cuối cùng lại hướng về phía phòng thí nghiệm nhìn thoáng qua, sau đó xoay người đi tới cổng trường.

Đi được vài bước, lại không cam lòng mà chuyển hướng, lên lầu.

Cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, cậu vươn tay gõ mấy lần, hạ hô hấp nói: "Giáo sư Phó, thực xin lỗi, thầy......"

Giọng nói đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên Thẩm Tuyển Ý ngửi thấy một luồng mùi hương của tin tức tố thuộc về Omega, nháy mắt bị ngốc ra, theo bản năng đè lại cửa mới hoà hoãn được.

Mẹ nó, tin tức tố nồng quá!

Thẩm Tuyển Ý gõ cửa, dương cao giọng gọi: "Phó Thanh Sơ, mở cửa, ai ở bên trong?"

Phó Thanh Sơ đã gần như bị sốt đến mơ hồ, thuốc trong tay nắm chặt làm thế nào cũng mở không ra, càng không nói tới chích vô trong cơ thể, đôi mắt nôn nóng đỏ bừng, môi cũng bị cắn ra từng dấu răng chảy đầy máu.

Tiếng gõ cửa rất lớn, giọng nói của Thẩm Tuyển Ý thực trầm, Phó Thanh Sơ bởi vì bị ảnh hưởng tin tức tố nên thực mẫn cảm, một chút một chút đập vào tim anh, làm cho dịch bên trong thân thể anh càng thêm hỗn loạn, ức chế không được chảy ra bên ngoài.

Thẩm Tuyển Ý gí cửa, không có người đáp lại, chỉ có mùi tin tức tố cách cửa nhè nhẹ từng đợt từng đợt truyền ra, mang theo mùi hương ngọt ngào khó tả, không nhờn dính, lại làm tin tức tố của cậu cũng cuồn cuộn lên.



Trong lòng Thẩm Tuyển Ý không lý do mà hơi phát hoảng, đáy lòng dâng lên một dự cảm không tốt, cảm thấy có cái gì đang tan vỡ, mảnh thuỷ tinh bị kẹt lại ở nơi non mềm nhất.

"Giáo sư Phó, mở cửa được không?" Thẩm Tuyển Ý dùng sức vỗ, túm chặt then giữ cửa kéo vang leng keng, rầm rầm một trận, "Tôi xin lỗi, tôi không đụng vào anh, anh mở cửa, được không."

Thẩm Tuyển Ý thật sự hoảng, lần duy nhất hoảng hốt như vậy là lần mẹ cậu mất đi.

Thẩm Tuyển Ý nhìn cánh cửa đóng chặt, cùng mùi tin tức tố nồng nặc ở chóp mũi, cắn răng nói: "Đừng ép tôi phá phòng thí nghiệm của anh!"

Thanh âm Phó Thanh Sơ vừa mềm vừa dính, đem tiếng nói nguyên bản thanh lãnh giống như bị phủ một tầng khí, "Tôi không có việc gì, cậu đi đi, không cần xin lỗi."

Thẩm Tuyển Ý nghe giọng nói của anh không đúng, hỏi một lần cuối cùng, "Anh thật sự không mở?"

Phó Thanh Sơ còn thừa một chút lý trí cuối cùng, bộ dáng tay run đến không nắm chặt được ống thuốc, môi run run rẩy rẩy hơn nửa ngày, mới phun ra mấy chữ: "Đừng tiến vào...... Đừng...... Tiến vào."

Phó Thanh Sơ thật sự không thể để Thẩm Tuyển Ý vào, hiện tại tin tức tố cùng nhiệt độ của kỳ phát tình gần như toàn quyền điều khiển thân thể anh, nếu cậu ta thật sự vào, bản thân mình nhất định nhịn không được luân hãm thần phục.

Anh không thể.

Không thể.

"Tôi đây liền phá phòng thí nghiệm của anh vậy." Con ngươi Thẩm Tuyển Ý như biển sâu nháy mắt kết thành hàn băng, nhấc chân hung hăng một đá, cửa bị đá quơ quơ, lõi khoá cùm cụp một tiếng buông lỏng, cậu lại một chân, hai chân, thẳng đến cửa ca một tiếng mở rộng hai bên.

Phó Thanh Sơ chống ở trên bàn, bàn chân mềm nhũn.

Thẩm Tuyển Ý tay mắt lanh lẹ đem anh ôm vào trong lòng ngực, nháy mắt tin tức tố nồng đậm xâm nhập vào chóp mũi, thiếu chút nữa bị kích thích quỳ xuống, thật vất vả mới đứng vững, lại phát hiện người trong lòng ngực đã thành bộ dáng mơ hồ.

Thẩm Tuyển Ý nhìn chung quanh một vòng, phòng thí nghiệm cũng không có những người khác, chỉ có một mình Phó Thanh Sơ.

"Anh...... Anh là Omega?!" Thẩm Tuyển Ý ngây dại, tay ôm anh cũng cứng lại rồi, ngơ ngác lại lặp lại một lần, "Tin tức tố cũng...... Cũng là của anh?"

Phó Thanh Sơ nắm chặt thuốc, khó chịu mà liều mạng chống cự xúc động muốn chui vào trong lòng ngực của Thẩm Tuyển Ý, giãy giụa nói: "Cậu buông...... ra......"

Thẩm Tuyển Ý ngơ ngác mà nhìn anh, còn không có phản ứng lại giữa khiếp sợ anh như thế nào đột nhiên từ Beta biến thành Omega, lại đột nhiên thấy trên tay anh nắm chặt thuốc, ánh mắt cứng đờ.

Loại thuốc này cậu quá quen thuộc, Thẩm Khai Vân dùng thuốc này cải tạo mẹ một lần lại một lần, đem kiêu ngạo bà sở hữu đánh nát, làm bà từ một nữ tướng quân kiêu dũng kiêu ngạo, trở thành một nô lệ dục vọng.

"Anh từ đâu lấy được thuốc!" Thẩm Tuyển Ý một phen đoạt lại, lạnh giọng hỏi Phó Thanh Sơ.

Phó Thanh Sơ lắc đầu, bản năng chịu đựng sự mạnh mẽ của Thẩm Tuyển Ý lại cố chịu đựng tránh đi, mãnh thú trong thân thể đang tránh thoát dây xiềng xích cuối cùng, ở trong thân thể anh đấu đá lung tung, tra tấn kề bên tử vong làm anh nói không nên lời, chỉ có thể phí công thở phì phò lắc đầu.

"Nói chuyện!" Thẩm Tuyển Ý bóp cằm anh, buộc anh trả lời.

Phó Thanh Sơ dùng sức chớp mắt, cắn đầu lưỡi bảo trì lý trí đáng thương cuối cùng, duỗi tay lấy thuốc, "Cậu...... Trả lại cho tôi."

Thẩm Tuyển Ý dương cao tay, trầm giọng hỏi: "Tôi hỏi anh thuốc từ đâu ra!"

"Thẩm Tuyển Ý, trả lại cho tôi...... Được không, trả lại cho tôi." Phó Thanh Sơ đã sốt đến mơ hồ, lý trí, bình tĩnh toàn bộ bij đóng băng, chỉ biết loại thuốc này có thể giúp anh từ trong khốn cảnh thoát ra, theo bản năng nói: "Trả lại cho tôi...... Trả lại cho tôi."

Thẩm Tuyển Ý nhìn mắt Phó Thanh Sơ, "Muốn đúng không." Đang nói, ngay trước mặt anh, đem ống thuốc pha lê hơi mỏng bóp nát.

"Nghĩ cũng không cần nghĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook