Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
Chương 37
Hoang Xuyên Đại
22/07/2021
"Không có, giáo sư Phó rất tốt." Thẩm Tuyển Ý tâm nói, con trai người đâu chỉ là đối với mình khó khăn, anh ấy còn suốt ngày kêu mình cút đi.
Kiều Nhạn trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà cười một cái, nói: "Tính tình thằng bé ra sao ta còn có thể không biết, a đúng rồi con đây là muốn đi đâu? Dì đưa đi."
Thẩm Tuyển Ý đang muốn cùng bà hỏi chuyện của Phó Thanh Sơ, nhưng mình là "Người ngoài", chẳng sợ mới vừa bắt trộm kia vẫn là người ngoài, tổng không thể vào hỏi liền: "Con trai người trước kia đã trải qua cái gì mới đem mình trở nên biến thái như vậy?"
Cậu phải động não.
"Không cần đâu dì, con chờ xe thì tốt rồi." Thẩm Tuyển Ý giả vờ khách sáo, ở trong lòng nhắc mãi: Nhưng đừng đi thật, con đang khách sáo thôi.
Kiều Nhạn làm người hiền lành, cười nói: "Giờ này đợi xe không được, xe của dì dừng ở gần đây, dù sao cũng không có việc gì, tiễn con một đoạn đường vừa lúc tới trường học gặp Thanh Sơ."
Thẩm Tuyển Ý thuận đường xuống núi, có chút ngượng ngùng mà nói: "Kia cảm ơn dì, nhưng mà giáo sư Phó có khả năng không ở trong trường học, anh ấy giống như không thường ở trong trường."
"Thằng bé ấy mà, không có thói quen tiếp xúc với mọi người, luôn là độc lai độc vãng dì cũng thực bất đắc dĩ, mong nó gặp gỡ nhiều bạn bè cho đỡ buồn chán, thằng bé vui vẻ là được."
Thẩm Tuyển Ý ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn Kiều Nhạn, tỉ mỉ đánh giá bà.
Nhìn bà trẻ tuổi, nhìn qua mới hơn bốn mươi tuổi, lúc không cười trên mặt rất ít nếp nhăn, chỉ có ở đuôi mắt cong một chút, ngón tay thon dài tinh tế, tóc búi lên lộ ra cần cổ, y phục trên người không quý báu xa xỉ, nhưng thực tinh xảo.
Xe đi thực thoải mái cũng thực ổn, lái xe tầm trung, xem ra sinh hoạt của bà rất tốt.
Thẩm Tuyển Ý nói: "Dì ơi, làm sao mà đã trễ thế này dì một mình ở bên này, tìm người sao?"
Kiều Nhạn nói: "Không phải, dì ở bên này đi làm." Nói xong đánh tay lái băng qua ngã tư, duỗi tay hướng ngoài cửa sổ chỉ, "Nhìn thấy không, chỗ đó."
Thẩm Tuyển Ý nhìn theo ngón tay bà chỉ, thấy một toà nhà cao ngất, trên cai có mấy cái đèn chiếu sáng, viết là "Viện nghiên cứu di truyền".
Tay Thẩm Tuyển Ý nguyên bản đặt ở trên đùi khẽ run lên, viện nghiên cứu di truyền.
Đầu Kiều Nhạn hơi lệch về một bên, liếc mắt nhìn cậu một cái nói: "Đúng rồi, dì còn không biết con tên gì, xưng hô làm sao?"
Thẩm Tuyển Ý phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Con gọi Thẩm Tuyển Ý, dì tùy tiện gọi."
"Thẩm Tuyển Ý." Kiều Nhạn lặp lại một lần, bỗng nhiên cười nói: "Tên này thường thấy sao? Công tử của viện trưởng của dì cũng gọi Thẩm Tuyển Ý."
Thẩm Tuyển Ý rũ mắt, che khuất chán ghét ở đáy mắt, giương mắt cười nói: "Có khả năng lúc ông ấy đặt tên có tra từ điển đi, con nhưng không xứng làm công tử của viện trưởng."
Kiều Nhạn tính tình rộng rãi sẽ pha trò với người ta, hơn nữa vừa rồi thấy việc nghĩa hăng hái làm, ấn tượng với Thẩm Tuyển Ý rất tốt, vừa rồi đảo qua liếc mắt nhìn một cái, không tự chủ được mà ở trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này lớn lên thật cao, cỡ một mét chín đi.
Bao nhiêu tuổi? Có bạn gái hay không? Có bạn trai hay không?
A là sinh viên của Thanh Sơ, đáng tiếc.
Cũng không thể để thành tình thầy trò được.
Kiều Nhạn là Beta, ngửi không thấy mùi tin tức tố, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, quanh co lòng vòng hỏi: "Tiểu Thẩm năm nay bao lớn rồi? Có bạn gái hay không?"
Thẩm Tuyển Ý cười khẽ: "Sắp hai mươi, còn không có."
Kiều Nhạn "A" một tiếng, từ kính chiếu hậu liếc mắt đánh giá đứa nhỏ này một cái, mũi cao mắt sâu là một đôi mắt xanh đen, hẳn là con lai, đến lúc đó cùng với Thanh Sơ dinh một bé gái, đó chính là tiểu thiên sứ tự mình hạ phàm.
Kiều Nhạn mặc kệ mình nghĩ nhiều một hồi, thỏa mãn tâm tình làm bà nội của mình, mới chậm chạp phản ứng lại Thẩm Tuyển Ý nói chính là còn không có, vậy đại biểu người ta là thẳng?
Đứa nhỏ đẹp trai như vậy, mấu chốt là lớn lên cao, dáng người tốt, còn rất hăng hái làm việc nghĩa, thật xứng đôi với Thanh Sơ nha.
"Tiểu Thẩm thích cô gái như thế nào? Dì để ý cho con." Kiều Nhạn không hết hy vọng mà hỏi thăm, cảm thấy khả năng không rõ ràng, lại nói: "Thích hoạt bát, hay là thích văn tĩnh? Nói với dì đi."
Thẩm Tuyển Ý dở khóc dở cười, tâm nói, con thích con trai của người, người có thể đem anh ấy cho con sao? Dì không được đánh chết con.
"Dì...... Con không thích con gái." Thẩm Tuyển Ý đơn giản liền nói thẳng, rũ rũ mắt lại nói: "Ngài không cần vội vàng giới thiệu bạn gái cho con, đừng chậm trễ con gái người ta."
"Ai nha Tiểu Thẩm đừng thẹn thùng, cùng dì nói...... Từ từ?" Kiều Nhạn ngốc ngốc, cẩn thận hỏi: "Nãy giờ lo nói mà quên hỏi, con là......Alpha? Hay là Beta?"
Người cao như vậy, thể lực cũng tốt, hai chân dài lúc chạy giống như nổi gió, vừa thấy liền không phải Omega.
Thẩm Tuyển Ý nói: "Dì à, con là Alpha."
Kiều Nhạn vừa nghe, lập tức lại có tinh thần, bàn tay đang nắm tay lái kích động thiếu chút nữa phát run, trùng hợp thật trùng hợp, Thanh Sơ là Omega, không phải trời đất tạo nên sao!
Tác hợp bọn họ một chút, nhưng đừng đi suy xét cái thuốc cấm kia, từ lần trước Phó Thanh Sơ hỏi qua bà, liền ở trong lòng bà mọc gai, lo lắng anh sẽ trộm dùng.
"Dì, cẩn thận!" Thẩm Tuyển Ý tay mắt lanh lẹ duỗi tay nắm phía dưới hướng bàn, hãi hùng khiếp vía mà nói: "Dì...... Nhìn đường, nhìn đường."
Kiều Nhạn cũng hoảng sợ, hoảng sợ chưa định thần lại mà nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, dì đang suy nghĩ, con không có bị sao đi."
Thẩm Tuyển Ý lắc đầu.
Kiều Nhạn vắt hết óc mà ở trong lòng nghĩ làm sao đem đề tài dịch đến chuyện gặp mặt làm quen, Thẩm Tuyển Ý vừa nghĩ làm sao đem đề tài dịch đến Phó Thanh Sơ, hai người từng người trầm mặc một hồi.
"Tiểu Thẩm."
"Dì ơi."
Hai người sửng sốt, cười rồi lại mở miệng, kết quả lại là cùng lúc.
"Con nói trước."
"Ngài nói trước."
Kiều Nhạn cười, thanh thanh giọng, quanh co lòng vòng mà nói: "Con là học gì đó? Có thể vô phòng thí nghiệm của Thanh Sơ sao? Thật ghê gớm."
Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng suy nghĩ một trận, tận lực mịt mờ mà không dọa sợ mẹ vợ tương lai, nói: "Dì ơi, con học y, đang ở nỗ lực tiến vào phòng thí nghiệm của giáo sư Phó, nhưng mà hình như rất khó, con cũng không biết có thể vào được hay không, thầy ấy cũng...... Không phải thực thích con."
Kiều Nhạn thấy đáy mắt cậu mất mát, tâm bị nhéo đau một chút, nói: "Ai nha đừng khổ sở, nó làm gì con, nói với dì, dì giúp con giáo huấn thằng bé."
Thẩm Tuyển Ý nói: "Không có không có, chính là con...... Nếu nói chuyện không hợp, gặp rắc rối là đánh nhau."
Kiều Nhạn "Phụt" một tiếng, cười: "Đánh nhau tính cái gì, thằng bé hiện tại là giáo sư thì đã quên bản thân năm đó là cái dạng gì sao, Thanh Sơ ấy mà, đánh nhau dì thấy so với con còn muốn hung hăng hơn, con so với thằng bé dì thấy còn chưa bằng đâu."
Thẩm Tuyển Ý ra vẻ kinh ngạc: "Thiệt hay giả? Giáo sư Phó còn từng đánh nhau?"
Kiều Nhạn "Ừ" một tiếng, cười nói: "Khi còn bé lúc học sơ cao trung tính tình kỳ cục, cả ngày đánh nhau, cái gì hút thuốc uống rượu cái gì đánh nhau xăm hình, con có dám nghĩ, sau lưng Thanh Sơ có một hình xăm, dì nhìn đều đau."
Thẩm Tuyển Ý sờ sờ cái mũi, có chút chột dạ há miệng thở dốc, tiếp tục nói dối: "Không dám nghĩ không dám nghĩ."
"Ha, dì nói này đó với con làm gì." Kiều Nhạn nói, xách bình giữ nhiệt đưa cho cậu, "Con muốn uống không?"
Thẩm Tuyển Ý cầm lấy nói cảm ơn, ánh mắt hơi hơi chớp, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một hồi, bóng cây bay nhanh làm người hoa mắt say xe.
Hôm nay cậu tới tìm Chúc Xuyên nghiệm chứng sự việc, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ cứu Kiều Nhạn, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng, nghĩ nghĩ hỏi bà: "Dì ơi, con có thể hỏi vì sao giáo sư Phó hiện tại thành ra...... nghiêm túc lạnh nhạt như vậy?"
Kiều Nhạn nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, cười nói: "Muốn biết?"
Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng ấp ủ một hồi, học người văn nhã chiêu trò nói dối: "Nếu ngài cảm thấy không có tiện thì thôi ạ, con sẽ không nói ra bên ngoài, chỉ là cảm thấy thầy như bây giờ hẳn là trong lòng có chuyện gì đi, cảm giác mỗi ngày thầy ấy đều không vui."
Kiều Nhạn thở dài, nói: "Con cũng nhìn ra."
"Kia......Giáo sư Phó là vì cái gì biến thành như vậy?" Thẩm Tuyển Ý cẩn thận hỏi, sợ nói quá mức, làm Kiều Nhạn phát hiện mục đích của mình.
Kiều Nhạn tựa hồ không phát hiện cậu tìm tòi nghiên cứu, cười khổ nói: "Dì cùng ba ba của thằng bé là gia đình tái hợp, Thanh Sơ lúc ấy còn nhỏ, không biết giới tính thứ hai là gì, chỉ cho rằng mình không có mẹ, ba ba của thằng bé lại......không quản, bản thân có chuyện chưa được giác ngộ, tạo thành một ít ảnh hướng cho Thanh Sơ, thằng bé liền đặc biệt phản nghịch, như là muốn tự sát."
Thẩm Tuyển Ý nghe bà nói, trái tim không tự giác thắt lại, lỗ tai hận không thể mở ra, sợ rơi rớt một chữ.
"Thanh Sơ nói muốn chết đi, thằng bé từ trước tới nay cũng không nghĩ tới tự sát, thậm chí còn có thể khuyên người sống cho tốt. Thằng bé nói muốn sống, rồi lại đem mình lăn lộn thành dáng vẻ kia." Kiều Nhạn ngửa đầu, chớp rớt ánh mắt ướt nước, cười than lại tiếp tục nói: "Dì tuy rằng là mẹ kế, nhưng nhìn thằng bé như vậy cũng đau lòng."
Thẩm Tuyển Ý không khỏi nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay, niết kẽo kẹt kẽo kẹt vang, có cảm giác nếu bóp mạnh hơn nữa sẽ nổ tung.
Kiều Nhạn không phát giác, càng nói càng nhiều, không ngừng được.
"Đoạn thời gian kia dì thật sự sợ, sợ buổi tối nào đó đột nhiên nhận được điện thoại, nói Thanh Sơ ở đâu cùng người ta đánh nhau bị thương, đã chết."
Thẩm Tuyển Ý rũ mắt nghĩ, nếu mẹ cậu còn sống, hẳn là cũng sẽ lo lắng cho cậu giống vậy đi.
"Sau đó thì sao?" Thẩm Tuyển Ý hơi nhấp môi dưới, hỏi bà: "Vậy chú Phó đâu?"
Đầu ngón tay Kiều Nhạn run lên, rũ mắt che đậy cảm xúc trong mắt, cười gượng nói: "Ông ấy mất tích, sau khi dì cùng ông ấy ly hôn liền không thấy người, toà án đem Thanh Sơ phán cho dì, phỏng chừng ông ấy cũng cảm thấy bản thân không còn vướng bận đi."
Là thật sự.
Hô hấp Thẩm Tuyển Ý cứng lại, Tưởng Kỳ nói những cái đó, đã nghiệm chứng ba điều, trong lòng tổng cảm thấy có loại bất an, giống như câu kế tiếp sẽ làm cậu không chịu nổi.
"Dì...... Giáo sư Phó là từ lúc ấy bắt đầu thu liễm sao?"
Kiều Nhạn lại bỗng nhiên không nói, nhìn mắt cậu nửa thật nửa giả hỏi: "Con cùng dì hỏi thăm nhiều chuyện như vậy, buổi tối hôm nay không phải là cố ý tới chỗ này cứu dì đi?"
Thẩm Tuyển Ý sửng sốt.
Kiều Nhạn quả nhiên là mẹ Phó Thanh Sơ, mẹ kế cũng là mẹ, bà không ngốc như vậy, cái gì đều nói thẳng ra.
Thẩm Tuyển Ý không phải cái loại người làm ra vẻ, nếu lời nói đều nói đến như vầy, cậu cũng không giấu giếm, nhìn thẳng mắt Kiều Nhạn, nghiêm túc, cơ hồ gằn từng chữ một mà nói: "Dì, con thích giáo sư Phó, con biết lời này nói ra khả năng..... A!"
Kiều Nhạn đạp chân phanh lại, xe đột nhiên ngừng.
May mắn hiện tại là nửa đêm, phía sau không có xe, bằng không ngừng đột ngột như thế này thể nào cũng thành tai nạn giao thông liên hoàn.
Thẩm Tuyển Ý suýt nữa bị đập lên kính chắn gió, lại bị dây an toàn kéo trở về, ho khan mấy cái, vội nói: "Dì à, dì không đáp ứng thì đuổi con xuống xe, đừng mưu sát con mà."
Kiều Nhạn bị Thẩm Tuyển Ý chọc cười, duỗi tay vỗ vỗ ngực cậu, cười trấn an: "Không có việc gì chứ, không có việc gì chứ, dì nhất thời không phản ứng kịp, ngại quá."
Thẩm Tuyển Ý thật vất vả mới ngừng ho khan, buông tay nói: "Không quan trọng không quan trọng."
Kiều Nhạn nắm tay cậu, hai mắt tỏa ánh sáng mà nói: "Tiểu Thẩm à, con thật thích Thanh Sơ nhà ta à, là kiểu thích như thế nào? Là loại học sinh ngưỡng mộ giáo viên? Hay là......"
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy hướng đi có điểm không đúng, mẹ vợ tương lai phản ứng giống như có điểm chủ động quá mức, cậu còn đang suy nghĩ làm sao mở ra chỗ hổng. Này liền hỏi là loại thích như thế nào.
Bà không phải là lừa mình đi.
Thẩm Tuyển Ý nghĩ thầm, mặc kệ nó.
"Con thích con trai của dì, là loại thích với một nửa kia." Thẩm Tuyển Ý nhìn tay bà, cảm giác trái tim loạn nhảy khẩn trương, sợ giây tiếp theo nà liền nói ra câu "Bằng cậu cũng xứng".
Thẩm Tuyển Ý cười khổ nói: "Kỳ thật hôm nay có thể gặp được dì rất ngoài ý muốn, dì nói chuyện giáo sư Phó có hình xăm chuyện đánh nhau con đều biết, thực xin lỗi đã gạt dì, con biết khả năng con không xứng với......"
"Xứng đôi xứng đôi!" Kiều Nhạn cười nói: "Thằng bé người này thật sự rất lạnh lùng, nếu là chán ghét một người căn bản sẽ không phản ứng, hình xăm con đều xem qua, còn tự ti cái gì?"
Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, cũng nửa thật nửa giả mà chế nhạo bản thân: "Cũng không phải tự ti, chủ yếu là con đã theo đuổi giáo sư Phó một đoạn thời gian, nhưng mà anh ấy cũng không thích con, ba ngày hai lần nói con cút khỏi phòng thí nghiệm, con xem con không có hy vọng."
Kiều Nhạn vừa nghe, Phó Thanh Sơ trong lòng khẳng định cũng là thích Tiểu Thẩm, chẳng qua bản thân còn không qua được điểm mấu chốt thôi, sợ hai người bởi vậy hiểu lầm, vội nói: "Hai đứa một Alpha một Omega, là tuyệt phối."
"A?" Thẩm Tuyển Ý sửng sốt, choáng váng, như là trời nắng tự dưng có tiếng sấm, liền ở trong màng nhĩ, một chút không lãng phí, tạc cậu lập tức ngốc.
Bà vừa mới nói gì đó?
Omega?
Ai?
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy mình như bị người chém vào đầu một đao, đem toàn bộ thần kinh có thể sử dụng toàn bộ chặt đứt, ngu si mà nhìn mặt Kiều Nhạn, ngơ ngác mà lặp lại một lần: "Dì vừa rồi nói...... Ai là Omega?"
Kiều Nhạn ngẩn ra: "Sao vậy? Con không biết? A không, không có gì."
Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay bà, mặc kệ trong tay đang cầm bình giữ nhiệt, con mắt hồng hồng hỏi Kiều Nhạn: "Dì vừa mới có phải nói giáo sư Phó là Omega? Có phải hay không!"
Kiều Nhạn bị Thẩm Tuyển Ý làm cho hoảng sợ, theo phản xạ mà lắc đầu: "Không...... Không phải."
Đêm nay Kiều Nhạn nói có hơi nhiều, vốn nghĩ tiểu tử này khá tốt, lớn lên lại đẹp, giờ mới phản ứng lại cảm thấy không nên.
Nhưng, đến khi khi nào Phó Thanh Sơ mới có thể ra khỏi bóng ma, thoát ra khỏi bóng tối, Kiều Nhạn nhíu mày phát sầu.
Thẩm Tuyển Ý còn đang nắm lấy tay Kiều Nhạn, đôi mắt xanh đen gắt gao khóa ở trên mặt bà, liều mạng hỏi bà vừa rồi nói gì đó, không dám tin tưởng mà miệng run rẩy.
"Tiểu Thẩm à, đến trường của con rồi." Kiều Nhạn vội đuổi người: "Mau đi xuống đi."
Thẩm Tuyển Ý còn đang khiếp sợ chưa phục hồi tinh thần lại, bàn tay đang nắm tay Kiều Nhạn càng thêm dùng sức, trong đầu nháy mắt hiện ra bộ dáng buổi tối ngày đó Phó Thanh Sơ kề bên kỳ phát tình, mềm như vậy.
Tới gần kỳ phát tình hỏng mất, tuyến thể nóng bỏng non mịn, lúc cậu cắn phá làn da đó, nếm thấy tin tức tố ngọt thanh, cậu khó chịu run rẩy.
Buổi tối ngày đó, Thẩm Tuyển Ý ép buộc Phó Thanh Sơ như vậy, kết quả đã như vậy, anh vẫn không chịu nhiều lời thêm một chữ, gần như mềm thành một bãi nước, dưới tình huống ẩm ướt dính dính dính đầy tay, anh còn cự tuyệt.
Không được.
Thẩm Tuyển Ý cưỡng ép mình thoát khỏi suy nghĩ từ hình dáng anh phát tình, bằng không căn bản vô pháp tự hỏi, cậu cưỡng ép chính mình suy nghĩ thuốc cấm kia, lúc ấy cậu bị ký ức về mẹ làm cho đầu óc mơ hồ, hơn nữa Phó Thanh Sơ cho tới nay mạnh mẽ như vậy, lại không có mùi tin tức tố, căn bản không giống như là Omega.
Thẩm Tuyển Ý cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn cùng mùi máu thoát khỏi hồi ức ngày đó, trái tim nhất trừu nhất trừu mà đau, đặc biệt nghĩ đến lúc anh vô ý thức mà duỗi đầu lưỡi liếm thuốc trên tay mình, rất mau thần kinh như bị nghiền nát.
Anh là Omega, bản thân chính là Omega, mà không phải dùng thuốc biến thành Omega.
Nhưng vì cái gì?
"Dì, con có thể hỏi, vì sao giáo sư Phó tình nguyện dùng thuốc cấm, cũng muốn thoát khỏi thân phận Omega vậy?"
Kiều Nhạn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Thẩm Tuyển Ý, gần như bị bộ dáng phát cuồng bị dọa đến rụt rụt bả vai, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thẩm, con có ổn không? Đừng dọa dì."
Thẩm Tuyển Ý hắng giọng nói nhanh: "Dì ơi, dì nói cho con biết, cầu dì nói cho con." Giống như chờ thêm một giây, giống như sẽ không hít thở nổi.
"Con không sao chứ." Kiều Nhạn nhíu mày, có chút bất an hỏi.
Thẩm Tuyển Ý nhắm nhắm mắt, nói: "Khoảng thời gian trước, con đánh dấu tạm thời giáo sư Phó, không màng ý nguyện của thầy ấy, mạnh mẽ đánh dấu tạm thời thầy ấy."
Mắt Kiều Nhạn trừng lớn, buột miệng thốt ra: "Cái gì!"
Thẩm Tuyển Ý cắn răng, đem chuyện ngày đó sự giản lược đem cái có thể nói đều nói, Kiều Nhạn run rẩy tay hỏi cậu chuyện thuốc cấm, Thẩm Tuyển Ý sợ bà lo lắng liền nói chỉ dùng một ống, trước mắt còn không có vấn đề gì, bản thân sẽ chú ý.
Kiều Nhạn gật gật đầu, bỗng nhiên cẩn thận hỏi: "Sau khi thằng bé tỉnh, nói cái gì?"
Thẩm Tuyển Ý nhớ lại, nói: "Anh ấy nói chỉ cần con không quấn lấy mình, coi như chuyện đánh dấu tạm thời không có phát sinh."
Kiều Nhạn lâm vào trầm tư, Phó Thanh Sơ có thể đem chuyện này bình tĩnh mà coi như không tồn tại, có thể thấy được trong lòng thằng bé đối với Thẩm Tuyển Ý là không giống nhau, nếu là người khác không màng ý nguyện mạnh mẽ đánh dấu, hoặc là bị đánh chết, hoặc là tự mình......
Sau một lúc lâu.
Kiều Nhạn thở dài, ở trong lòng nghĩ, anh không thể tự mình vượt qua khỏi rào cản này, lại mặc kệ Thẩm Tuyển Ý.
Nếu như vậy, thằng bé lại trộm dùng thuốc cấm làm sao bây giờ?
Kiều Nhạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không được, ở trong lòng suy nghĩ nửa ngày, nói: "Ba Phó Thanh Sơ, kỳ thật là Omega."
"Cái gì?" Thẩm Tuyển Ý cũng chấn kinh rồi.
Kiều Nhạn nói: "Lúc dì cùng ông ấy kết hôn mới biết ông ấy là Omega, dì thấy ông ấy tốt, không thèm để ý cái khác, nhưng sau lại mới biết được ông ấy có chút...... Phóng túng, lại không tránh né, tạo thành bóng ma cho Thanh Sơ."
Trái tim Thẩm Tuyển Ý bị nhắc tới tới, trái tim như là bị cuốn một cái dây nhỏ, chậm rãi buộc chặt, làm cậu hô hấp khó khăn, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó có một ngày thằng bé phân hoá, cũng là Omega, này đối với thằng bé không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang, trực tiếp đánh nát kiêu ngạo của thằng bé, cho nên theo bản năng che giấu thân phận Omega của mình, thằng bé liền bắt đầu biến thành cái dạng hiện tại này, đao thương bất nhập."
Kiều Nhạn thở dài, bà nhìn Thẩm Tuyển Ý như vậy, cảm thấy cậu là thiệt tình thích Thanh Sơ, cũng hy vọng có người có thể mở ra nội tâm của Thanh Sơ, đừng làm cho thằng bé vì Phó Chính Thanh mà huỷ hoại cuộc sống của mình.
"Khoảng thời gian trước, thằng bé hỏi dì chuyện thuốc cấm, nhưng đáp ứng dì sẽ không dùng, cũng nói mình đang tìm Alpha, không nghĩ tới thằng bé đang dỗ dì." Kiều Nhạn đau đẩu, lắc đầu: "Dì đã sớm biết, thằng bé sẽ không dễ dàng mà vượt qua được rào cản kia."
Thẩm Tuyển Ý gắt gao cắn răng, lỗ tai ong ong, tựa hồ vẫn là không chưa thể hoàn toàn thoát ra được sự thật Phó Thanh Sơ là Omega, ngón tay phát run nắm chặt.
Trong xe an tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng hai người hít thở đan xen, Thẩm Tuyển Ý cau mày không biết suy nghĩ cái gì, Kiều Nhạn nhìn cậu một hồi, hỏi: "Con thật sự thích Thanh Sơ?"
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, "Vâng."
Kiều Nhạn nói: "Nếu thằng bé cả đời cũng không thể vượt qua điểm mấu chốt này, vậy con làm sao bây giờ?"
Thẩm Tuyển Ý nói: "Con đây liền theo đuổi anh ấy cả đời, anh ấy không yêu con, cũng sẽ không yêu người khác, con chỉ yêu anh ấy, cũng sẽ không yêu người khác."
Kiều Nhạn bị cậu nói nghe rất có đạo lý lý luận một hồi, lựa chọn lược quá, lại hỏi: "Kia nếu thằng bé vẫn luôn đối với con lạnh nhạt, cự tuyệt con ở ngoài ngàn dặm, con lại làm sao bây giờ?"
Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, cũng cẩn thận hỏi bà: "Con đánh anh ấy một trận, dì sẽ nổi giận sao?"
Kiều Nhạn nhíu mày, trên dưới đánh giá cậu ta một hồi, cười: "Dì cảm thấy con đánh không lại thằng bé."
Thẩm Tuyển Ý: "...... Con có thể!"
Kiều Nhạn biết cậu chọc mình cười, thở dài nói: "Nhưng dì sẽ nhớ kỹ, nếu là có một ngày con làm chuyện có lỗi với Thanh Sơ nhà chúng ta, dì sẽ tự mình đánh con một trận!"
Thẩm Tuyển Ý nghiêm túc hứa hẹn: "Con sẽ không."
Kiều Nhạn rút tay ra, sờ sờ mặt cậu, nói: "Kỳ thật tâm Thanh Sơ thực mềm, chẳng qua ba của thằng bé tạo ra bóng ma quá lớn, hơn nữa thằng bé kiêu ngạo như vậy, để thằng bé chủ động thừa nhận mình là Omega không thể nghi ngờ là so với chết còn khó hơn, con càng mạnh mẽ, càng tiếp cận không được nội tâm của thằng bé."
Ngực Thẩm Tuyển Ý nóng lên, đầu ngón tay run, run run nói: "Dì, ý tứ của dì là?"
Kiều Nhạn nói: "Phương thức con theo đuổi mãnh liệt như lửa, cảm thấy kiêu ngạo cùng riêng tư của mình kiêu ngạo bị xâm phạm, thằng bé theo bản năng muốn bảo hộ bản thân mà bài xích không cho con tiếp cận, không bằng thử xem nước chảy đá mòn?"
-
Thẩm Tuyển Ý nhịn không được cười, lúc Phó Thanh Sơ nghiêng đầu qua cảm giác ánh mắt cậu cười cong thành trăng non như trong ánh mắt đựng đầy toàn bộ ngân hà, không khỏi sửng sốt.
"Cười cái gì?"
Thẩm Tuyển Ý ngừng cười, khụ khụ nói: "Không nói cho anh, trừ phi anh buổi tối hôm nay đi ra ngoài mua quần áo với tôi."
Phó Thanh Sơ nhíu mày: "Mua quần áo?"
Thẩm Tuyển Ý mở hai tay trống trơn, nói: "Buổi sáng tôi vội vàng ra cửa quần áo cũng chưa chuẩn bị kịp, trên người chỉ có một bộ này, quần áo của anh tôi lại mặc không bừa, chậc, tôi cũng không thể một bộ quần áo mặc hai tháng."
"Phải muốn ra ngoài không chuẩn bị trước một ngày?"
Thẩm Tuyển Ý không liêm sỉ cười, "Đã quên."
Phó Thanh Sơ không để ý đến cậu ta, quay đầu đi, Thẩm Tuyển Ý lại đến gần anh, hạ giọng nói: "Lỡ đâu tôi đi ra ngoài đánh nhau với người ta, anh làm giáo sư không muốn phụ trách nhiệm? Nếu muốn thì tôi đây liền thành thật một chút."
Phó Thanh Sơ quay đầu lại, nhìn cậu một cái, "Được rồi."
"Vậy anh mang theo tôi đi?" Thẩm Tuyển Ý nhìn là không thuận theo không buông tha, nhưng lại cảm thấy rất có đúng mực, sinh viên cùng giáo sư cùng đi mua quần áo, giống như cũng không sao.
Phó Thanh Sơ trong lòng có chút phiền muộn, "Ừ" một tiếng.
Kiều Nhạn trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà cười một cái, nói: "Tính tình thằng bé ra sao ta còn có thể không biết, a đúng rồi con đây là muốn đi đâu? Dì đưa đi."
Thẩm Tuyển Ý đang muốn cùng bà hỏi chuyện của Phó Thanh Sơ, nhưng mình là "Người ngoài", chẳng sợ mới vừa bắt trộm kia vẫn là người ngoài, tổng không thể vào hỏi liền: "Con trai người trước kia đã trải qua cái gì mới đem mình trở nên biến thái như vậy?"
Cậu phải động não.
"Không cần đâu dì, con chờ xe thì tốt rồi." Thẩm Tuyển Ý giả vờ khách sáo, ở trong lòng nhắc mãi: Nhưng đừng đi thật, con đang khách sáo thôi.
Kiều Nhạn làm người hiền lành, cười nói: "Giờ này đợi xe không được, xe của dì dừng ở gần đây, dù sao cũng không có việc gì, tiễn con một đoạn đường vừa lúc tới trường học gặp Thanh Sơ."
Thẩm Tuyển Ý thuận đường xuống núi, có chút ngượng ngùng mà nói: "Kia cảm ơn dì, nhưng mà giáo sư Phó có khả năng không ở trong trường học, anh ấy giống như không thường ở trong trường."
"Thằng bé ấy mà, không có thói quen tiếp xúc với mọi người, luôn là độc lai độc vãng dì cũng thực bất đắc dĩ, mong nó gặp gỡ nhiều bạn bè cho đỡ buồn chán, thằng bé vui vẻ là được."
Thẩm Tuyển Ý ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn Kiều Nhạn, tỉ mỉ đánh giá bà.
Nhìn bà trẻ tuổi, nhìn qua mới hơn bốn mươi tuổi, lúc không cười trên mặt rất ít nếp nhăn, chỉ có ở đuôi mắt cong một chút, ngón tay thon dài tinh tế, tóc búi lên lộ ra cần cổ, y phục trên người không quý báu xa xỉ, nhưng thực tinh xảo.
Xe đi thực thoải mái cũng thực ổn, lái xe tầm trung, xem ra sinh hoạt của bà rất tốt.
Thẩm Tuyển Ý nói: "Dì ơi, làm sao mà đã trễ thế này dì một mình ở bên này, tìm người sao?"
Kiều Nhạn nói: "Không phải, dì ở bên này đi làm." Nói xong đánh tay lái băng qua ngã tư, duỗi tay hướng ngoài cửa sổ chỉ, "Nhìn thấy không, chỗ đó."
Thẩm Tuyển Ý nhìn theo ngón tay bà chỉ, thấy một toà nhà cao ngất, trên cai có mấy cái đèn chiếu sáng, viết là "Viện nghiên cứu di truyền".
Tay Thẩm Tuyển Ý nguyên bản đặt ở trên đùi khẽ run lên, viện nghiên cứu di truyền.
Đầu Kiều Nhạn hơi lệch về một bên, liếc mắt nhìn cậu một cái nói: "Đúng rồi, dì còn không biết con tên gì, xưng hô làm sao?"
Thẩm Tuyển Ý phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Con gọi Thẩm Tuyển Ý, dì tùy tiện gọi."
"Thẩm Tuyển Ý." Kiều Nhạn lặp lại một lần, bỗng nhiên cười nói: "Tên này thường thấy sao? Công tử của viện trưởng của dì cũng gọi Thẩm Tuyển Ý."
Thẩm Tuyển Ý rũ mắt, che khuất chán ghét ở đáy mắt, giương mắt cười nói: "Có khả năng lúc ông ấy đặt tên có tra từ điển đi, con nhưng không xứng làm công tử của viện trưởng."
Kiều Nhạn tính tình rộng rãi sẽ pha trò với người ta, hơn nữa vừa rồi thấy việc nghĩa hăng hái làm, ấn tượng với Thẩm Tuyển Ý rất tốt, vừa rồi đảo qua liếc mắt nhìn một cái, không tự chủ được mà ở trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này lớn lên thật cao, cỡ một mét chín đi.
Bao nhiêu tuổi? Có bạn gái hay không? Có bạn trai hay không?
A là sinh viên của Thanh Sơ, đáng tiếc.
Cũng không thể để thành tình thầy trò được.
Kiều Nhạn là Beta, ngửi không thấy mùi tin tức tố, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, quanh co lòng vòng hỏi: "Tiểu Thẩm năm nay bao lớn rồi? Có bạn gái hay không?"
Thẩm Tuyển Ý cười khẽ: "Sắp hai mươi, còn không có."
Kiều Nhạn "A" một tiếng, từ kính chiếu hậu liếc mắt đánh giá đứa nhỏ này một cái, mũi cao mắt sâu là một đôi mắt xanh đen, hẳn là con lai, đến lúc đó cùng với Thanh Sơ dinh một bé gái, đó chính là tiểu thiên sứ tự mình hạ phàm.
Kiều Nhạn mặc kệ mình nghĩ nhiều một hồi, thỏa mãn tâm tình làm bà nội của mình, mới chậm chạp phản ứng lại Thẩm Tuyển Ý nói chính là còn không có, vậy đại biểu người ta là thẳng?
Đứa nhỏ đẹp trai như vậy, mấu chốt là lớn lên cao, dáng người tốt, còn rất hăng hái làm việc nghĩa, thật xứng đôi với Thanh Sơ nha.
"Tiểu Thẩm thích cô gái như thế nào? Dì để ý cho con." Kiều Nhạn không hết hy vọng mà hỏi thăm, cảm thấy khả năng không rõ ràng, lại nói: "Thích hoạt bát, hay là thích văn tĩnh? Nói với dì đi."
Thẩm Tuyển Ý dở khóc dở cười, tâm nói, con thích con trai của người, người có thể đem anh ấy cho con sao? Dì không được đánh chết con.
"Dì...... Con không thích con gái." Thẩm Tuyển Ý đơn giản liền nói thẳng, rũ rũ mắt lại nói: "Ngài không cần vội vàng giới thiệu bạn gái cho con, đừng chậm trễ con gái người ta."
"Ai nha Tiểu Thẩm đừng thẹn thùng, cùng dì nói...... Từ từ?" Kiều Nhạn ngốc ngốc, cẩn thận hỏi: "Nãy giờ lo nói mà quên hỏi, con là......Alpha? Hay là Beta?"
Người cao như vậy, thể lực cũng tốt, hai chân dài lúc chạy giống như nổi gió, vừa thấy liền không phải Omega.
Thẩm Tuyển Ý nói: "Dì à, con là Alpha."
Kiều Nhạn vừa nghe, lập tức lại có tinh thần, bàn tay đang nắm tay lái kích động thiếu chút nữa phát run, trùng hợp thật trùng hợp, Thanh Sơ là Omega, không phải trời đất tạo nên sao!
Tác hợp bọn họ một chút, nhưng đừng đi suy xét cái thuốc cấm kia, từ lần trước Phó Thanh Sơ hỏi qua bà, liền ở trong lòng bà mọc gai, lo lắng anh sẽ trộm dùng.
"Dì, cẩn thận!" Thẩm Tuyển Ý tay mắt lanh lẹ duỗi tay nắm phía dưới hướng bàn, hãi hùng khiếp vía mà nói: "Dì...... Nhìn đường, nhìn đường."
Kiều Nhạn cũng hoảng sợ, hoảng sợ chưa định thần lại mà nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, dì đang suy nghĩ, con không có bị sao đi."
Thẩm Tuyển Ý lắc đầu.
Kiều Nhạn vắt hết óc mà ở trong lòng nghĩ làm sao đem đề tài dịch đến chuyện gặp mặt làm quen, Thẩm Tuyển Ý vừa nghĩ làm sao đem đề tài dịch đến Phó Thanh Sơ, hai người từng người trầm mặc một hồi.
"Tiểu Thẩm."
"Dì ơi."
Hai người sửng sốt, cười rồi lại mở miệng, kết quả lại là cùng lúc.
"Con nói trước."
"Ngài nói trước."
Kiều Nhạn cười, thanh thanh giọng, quanh co lòng vòng mà nói: "Con là học gì đó? Có thể vô phòng thí nghiệm của Thanh Sơ sao? Thật ghê gớm."
Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng suy nghĩ một trận, tận lực mịt mờ mà không dọa sợ mẹ vợ tương lai, nói: "Dì ơi, con học y, đang ở nỗ lực tiến vào phòng thí nghiệm của giáo sư Phó, nhưng mà hình như rất khó, con cũng không biết có thể vào được hay không, thầy ấy cũng...... Không phải thực thích con."
Kiều Nhạn thấy đáy mắt cậu mất mát, tâm bị nhéo đau một chút, nói: "Ai nha đừng khổ sở, nó làm gì con, nói với dì, dì giúp con giáo huấn thằng bé."
Thẩm Tuyển Ý nói: "Không có không có, chính là con...... Nếu nói chuyện không hợp, gặp rắc rối là đánh nhau."
Kiều Nhạn "Phụt" một tiếng, cười: "Đánh nhau tính cái gì, thằng bé hiện tại là giáo sư thì đã quên bản thân năm đó là cái dạng gì sao, Thanh Sơ ấy mà, đánh nhau dì thấy so với con còn muốn hung hăng hơn, con so với thằng bé dì thấy còn chưa bằng đâu."
Thẩm Tuyển Ý ra vẻ kinh ngạc: "Thiệt hay giả? Giáo sư Phó còn từng đánh nhau?"
Kiều Nhạn "Ừ" một tiếng, cười nói: "Khi còn bé lúc học sơ cao trung tính tình kỳ cục, cả ngày đánh nhau, cái gì hút thuốc uống rượu cái gì đánh nhau xăm hình, con có dám nghĩ, sau lưng Thanh Sơ có một hình xăm, dì nhìn đều đau."
Thẩm Tuyển Ý sờ sờ cái mũi, có chút chột dạ há miệng thở dốc, tiếp tục nói dối: "Không dám nghĩ không dám nghĩ."
"Ha, dì nói này đó với con làm gì." Kiều Nhạn nói, xách bình giữ nhiệt đưa cho cậu, "Con muốn uống không?"
Thẩm Tuyển Ý cầm lấy nói cảm ơn, ánh mắt hơi hơi chớp, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một hồi, bóng cây bay nhanh làm người hoa mắt say xe.
Hôm nay cậu tới tìm Chúc Xuyên nghiệm chứng sự việc, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ cứu Kiều Nhạn, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng, nghĩ nghĩ hỏi bà: "Dì ơi, con có thể hỏi vì sao giáo sư Phó hiện tại thành ra...... nghiêm túc lạnh nhạt như vậy?"
Kiều Nhạn nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, cười nói: "Muốn biết?"
Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng ấp ủ một hồi, học người văn nhã chiêu trò nói dối: "Nếu ngài cảm thấy không có tiện thì thôi ạ, con sẽ không nói ra bên ngoài, chỉ là cảm thấy thầy như bây giờ hẳn là trong lòng có chuyện gì đi, cảm giác mỗi ngày thầy ấy đều không vui."
Kiều Nhạn thở dài, nói: "Con cũng nhìn ra."
"Kia......Giáo sư Phó là vì cái gì biến thành như vậy?" Thẩm Tuyển Ý cẩn thận hỏi, sợ nói quá mức, làm Kiều Nhạn phát hiện mục đích của mình.
Kiều Nhạn tựa hồ không phát hiện cậu tìm tòi nghiên cứu, cười khổ nói: "Dì cùng ba ba của thằng bé là gia đình tái hợp, Thanh Sơ lúc ấy còn nhỏ, không biết giới tính thứ hai là gì, chỉ cho rằng mình không có mẹ, ba ba của thằng bé lại......không quản, bản thân có chuyện chưa được giác ngộ, tạo thành một ít ảnh hướng cho Thanh Sơ, thằng bé liền đặc biệt phản nghịch, như là muốn tự sát."
Thẩm Tuyển Ý nghe bà nói, trái tim không tự giác thắt lại, lỗ tai hận không thể mở ra, sợ rơi rớt một chữ.
"Thanh Sơ nói muốn chết đi, thằng bé từ trước tới nay cũng không nghĩ tới tự sát, thậm chí còn có thể khuyên người sống cho tốt. Thằng bé nói muốn sống, rồi lại đem mình lăn lộn thành dáng vẻ kia." Kiều Nhạn ngửa đầu, chớp rớt ánh mắt ướt nước, cười than lại tiếp tục nói: "Dì tuy rằng là mẹ kế, nhưng nhìn thằng bé như vậy cũng đau lòng."
Thẩm Tuyển Ý không khỏi nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay, niết kẽo kẹt kẽo kẹt vang, có cảm giác nếu bóp mạnh hơn nữa sẽ nổ tung.
Kiều Nhạn không phát giác, càng nói càng nhiều, không ngừng được.
"Đoạn thời gian kia dì thật sự sợ, sợ buổi tối nào đó đột nhiên nhận được điện thoại, nói Thanh Sơ ở đâu cùng người ta đánh nhau bị thương, đã chết."
Thẩm Tuyển Ý rũ mắt nghĩ, nếu mẹ cậu còn sống, hẳn là cũng sẽ lo lắng cho cậu giống vậy đi.
"Sau đó thì sao?" Thẩm Tuyển Ý hơi nhấp môi dưới, hỏi bà: "Vậy chú Phó đâu?"
Đầu ngón tay Kiều Nhạn run lên, rũ mắt che đậy cảm xúc trong mắt, cười gượng nói: "Ông ấy mất tích, sau khi dì cùng ông ấy ly hôn liền không thấy người, toà án đem Thanh Sơ phán cho dì, phỏng chừng ông ấy cũng cảm thấy bản thân không còn vướng bận đi."
Là thật sự.
Hô hấp Thẩm Tuyển Ý cứng lại, Tưởng Kỳ nói những cái đó, đã nghiệm chứng ba điều, trong lòng tổng cảm thấy có loại bất an, giống như câu kế tiếp sẽ làm cậu không chịu nổi.
"Dì...... Giáo sư Phó là từ lúc ấy bắt đầu thu liễm sao?"
Kiều Nhạn lại bỗng nhiên không nói, nhìn mắt cậu nửa thật nửa giả hỏi: "Con cùng dì hỏi thăm nhiều chuyện như vậy, buổi tối hôm nay không phải là cố ý tới chỗ này cứu dì đi?"
Thẩm Tuyển Ý sửng sốt.
Kiều Nhạn quả nhiên là mẹ Phó Thanh Sơ, mẹ kế cũng là mẹ, bà không ngốc như vậy, cái gì đều nói thẳng ra.
Thẩm Tuyển Ý không phải cái loại người làm ra vẻ, nếu lời nói đều nói đến như vầy, cậu cũng không giấu giếm, nhìn thẳng mắt Kiều Nhạn, nghiêm túc, cơ hồ gằn từng chữ một mà nói: "Dì, con thích giáo sư Phó, con biết lời này nói ra khả năng..... A!"
Kiều Nhạn đạp chân phanh lại, xe đột nhiên ngừng.
May mắn hiện tại là nửa đêm, phía sau không có xe, bằng không ngừng đột ngột như thế này thể nào cũng thành tai nạn giao thông liên hoàn.
Thẩm Tuyển Ý suýt nữa bị đập lên kính chắn gió, lại bị dây an toàn kéo trở về, ho khan mấy cái, vội nói: "Dì à, dì không đáp ứng thì đuổi con xuống xe, đừng mưu sát con mà."
Kiều Nhạn bị Thẩm Tuyển Ý chọc cười, duỗi tay vỗ vỗ ngực cậu, cười trấn an: "Không có việc gì chứ, không có việc gì chứ, dì nhất thời không phản ứng kịp, ngại quá."
Thẩm Tuyển Ý thật vất vả mới ngừng ho khan, buông tay nói: "Không quan trọng không quan trọng."
Kiều Nhạn nắm tay cậu, hai mắt tỏa ánh sáng mà nói: "Tiểu Thẩm à, con thật thích Thanh Sơ nhà ta à, là kiểu thích như thế nào? Là loại học sinh ngưỡng mộ giáo viên? Hay là......"
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy hướng đi có điểm không đúng, mẹ vợ tương lai phản ứng giống như có điểm chủ động quá mức, cậu còn đang suy nghĩ làm sao mở ra chỗ hổng. Này liền hỏi là loại thích như thế nào.
Bà không phải là lừa mình đi.
Thẩm Tuyển Ý nghĩ thầm, mặc kệ nó.
"Con thích con trai của dì, là loại thích với một nửa kia." Thẩm Tuyển Ý nhìn tay bà, cảm giác trái tim loạn nhảy khẩn trương, sợ giây tiếp theo nà liền nói ra câu "Bằng cậu cũng xứng".
Thẩm Tuyển Ý cười khổ nói: "Kỳ thật hôm nay có thể gặp được dì rất ngoài ý muốn, dì nói chuyện giáo sư Phó có hình xăm chuyện đánh nhau con đều biết, thực xin lỗi đã gạt dì, con biết khả năng con không xứng với......"
"Xứng đôi xứng đôi!" Kiều Nhạn cười nói: "Thằng bé người này thật sự rất lạnh lùng, nếu là chán ghét một người căn bản sẽ không phản ứng, hình xăm con đều xem qua, còn tự ti cái gì?"
Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, cũng nửa thật nửa giả mà chế nhạo bản thân: "Cũng không phải tự ti, chủ yếu là con đã theo đuổi giáo sư Phó một đoạn thời gian, nhưng mà anh ấy cũng không thích con, ba ngày hai lần nói con cút khỏi phòng thí nghiệm, con xem con không có hy vọng."
Kiều Nhạn vừa nghe, Phó Thanh Sơ trong lòng khẳng định cũng là thích Tiểu Thẩm, chẳng qua bản thân còn không qua được điểm mấu chốt thôi, sợ hai người bởi vậy hiểu lầm, vội nói: "Hai đứa một Alpha một Omega, là tuyệt phối."
"A?" Thẩm Tuyển Ý sửng sốt, choáng váng, như là trời nắng tự dưng có tiếng sấm, liền ở trong màng nhĩ, một chút không lãng phí, tạc cậu lập tức ngốc.
Bà vừa mới nói gì đó?
Omega?
Ai?
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy mình như bị người chém vào đầu một đao, đem toàn bộ thần kinh có thể sử dụng toàn bộ chặt đứt, ngu si mà nhìn mặt Kiều Nhạn, ngơ ngác mà lặp lại một lần: "Dì vừa rồi nói...... Ai là Omega?"
Kiều Nhạn ngẩn ra: "Sao vậy? Con không biết? A không, không có gì."
Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay bà, mặc kệ trong tay đang cầm bình giữ nhiệt, con mắt hồng hồng hỏi Kiều Nhạn: "Dì vừa mới có phải nói giáo sư Phó là Omega? Có phải hay không!"
Kiều Nhạn bị Thẩm Tuyển Ý làm cho hoảng sợ, theo phản xạ mà lắc đầu: "Không...... Không phải."
Đêm nay Kiều Nhạn nói có hơi nhiều, vốn nghĩ tiểu tử này khá tốt, lớn lên lại đẹp, giờ mới phản ứng lại cảm thấy không nên.
Nhưng, đến khi khi nào Phó Thanh Sơ mới có thể ra khỏi bóng ma, thoát ra khỏi bóng tối, Kiều Nhạn nhíu mày phát sầu.
Thẩm Tuyển Ý còn đang nắm lấy tay Kiều Nhạn, đôi mắt xanh đen gắt gao khóa ở trên mặt bà, liều mạng hỏi bà vừa rồi nói gì đó, không dám tin tưởng mà miệng run rẩy.
"Tiểu Thẩm à, đến trường của con rồi." Kiều Nhạn vội đuổi người: "Mau đi xuống đi."
Thẩm Tuyển Ý còn đang khiếp sợ chưa phục hồi tinh thần lại, bàn tay đang nắm tay Kiều Nhạn càng thêm dùng sức, trong đầu nháy mắt hiện ra bộ dáng buổi tối ngày đó Phó Thanh Sơ kề bên kỳ phát tình, mềm như vậy.
Tới gần kỳ phát tình hỏng mất, tuyến thể nóng bỏng non mịn, lúc cậu cắn phá làn da đó, nếm thấy tin tức tố ngọt thanh, cậu khó chịu run rẩy.
Buổi tối ngày đó, Thẩm Tuyển Ý ép buộc Phó Thanh Sơ như vậy, kết quả đã như vậy, anh vẫn không chịu nhiều lời thêm một chữ, gần như mềm thành một bãi nước, dưới tình huống ẩm ướt dính dính dính đầy tay, anh còn cự tuyệt.
Không được.
Thẩm Tuyển Ý cưỡng ép mình thoát khỏi suy nghĩ từ hình dáng anh phát tình, bằng không căn bản vô pháp tự hỏi, cậu cưỡng ép chính mình suy nghĩ thuốc cấm kia, lúc ấy cậu bị ký ức về mẹ làm cho đầu óc mơ hồ, hơn nữa Phó Thanh Sơ cho tới nay mạnh mẽ như vậy, lại không có mùi tin tức tố, căn bản không giống như là Omega.
Thẩm Tuyển Ý cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn cùng mùi máu thoát khỏi hồi ức ngày đó, trái tim nhất trừu nhất trừu mà đau, đặc biệt nghĩ đến lúc anh vô ý thức mà duỗi đầu lưỡi liếm thuốc trên tay mình, rất mau thần kinh như bị nghiền nát.
Anh là Omega, bản thân chính là Omega, mà không phải dùng thuốc biến thành Omega.
Nhưng vì cái gì?
"Dì, con có thể hỏi, vì sao giáo sư Phó tình nguyện dùng thuốc cấm, cũng muốn thoát khỏi thân phận Omega vậy?"
Kiều Nhạn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Thẩm Tuyển Ý, gần như bị bộ dáng phát cuồng bị dọa đến rụt rụt bả vai, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thẩm, con có ổn không? Đừng dọa dì."
Thẩm Tuyển Ý hắng giọng nói nhanh: "Dì ơi, dì nói cho con biết, cầu dì nói cho con." Giống như chờ thêm một giây, giống như sẽ không hít thở nổi.
"Con không sao chứ." Kiều Nhạn nhíu mày, có chút bất an hỏi.
Thẩm Tuyển Ý nhắm nhắm mắt, nói: "Khoảng thời gian trước, con đánh dấu tạm thời giáo sư Phó, không màng ý nguyện của thầy ấy, mạnh mẽ đánh dấu tạm thời thầy ấy."
Mắt Kiều Nhạn trừng lớn, buột miệng thốt ra: "Cái gì!"
Thẩm Tuyển Ý cắn răng, đem chuyện ngày đó sự giản lược đem cái có thể nói đều nói, Kiều Nhạn run rẩy tay hỏi cậu chuyện thuốc cấm, Thẩm Tuyển Ý sợ bà lo lắng liền nói chỉ dùng một ống, trước mắt còn không có vấn đề gì, bản thân sẽ chú ý.
Kiều Nhạn gật gật đầu, bỗng nhiên cẩn thận hỏi: "Sau khi thằng bé tỉnh, nói cái gì?"
Thẩm Tuyển Ý nhớ lại, nói: "Anh ấy nói chỉ cần con không quấn lấy mình, coi như chuyện đánh dấu tạm thời không có phát sinh."
Kiều Nhạn lâm vào trầm tư, Phó Thanh Sơ có thể đem chuyện này bình tĩnh mà coi như không tồn tại, có thể thấy được trong lòng thằng bé đối với Thẩm Tuyển Ý là không giống nhau, nếu là người khác không màng ý nguyện mạnh mẽ đánh dấu, hoặc là bị đánh chết, hoặc là tự mình......
Sau một lúc lâu.
Kiều Nhạn thở dài, ở trong lòng nghĩ, anh không thể tự mình vượt qua khỏi rào cản này, lại mặc kệ Thẩm Tuyển Ý.
Nếu như vậy, thằng bé lại trộm dùng thuốc cấm làm sao bây giờ?
Kiều Nhạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không được, ở trong lòng suy nghĩ nửa ngày, nói: "Ba Phó Thanh Sơ, kỳ thật là Omega."
"Cái gì?" Thẩm Tuyển Ý cũng chấn kinh rồi.
Kiều Nhạn nói: "Lúc dì cùng ông ấy kết hôn mới biết ông ấy là Omega, dì thấy ông ấy tốt, không thèm để ý cái khác, nhưng sau lại mới biết được ông ấy có chút...... Phóng túng, lại không tránh né, tạo thành bóng ma cho Thanh Sơ."
Trái tim Thẩm Tuyển Ý bị nhắc tới tới, trái tim như là bị cuốn một cái dây nhỏ, chậm rãi buộc chặt, làm cậu hô hấp khó khăn, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó có một ngày thằng bé phân hoá, cũng là Omega, này đối với thằng bé không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang, trực tiếp đánh nát kiêu ngạo của thằng bé, cho nên theo bản năng che giấu thân phận Omega của mình, thằng bé liền bắt đầu biến thành cái dạng hiện tại này, đao thương bất nhập."
Kiều Nhạn thở dài, bà nhìn Thẩm Tuyển Ý như vậy, cảm thấy cậu là thiệt tình thích Thanh Sơ, cũng hy vọng có người có thể mở ra nội tâm của Thanh Sơ, đừng làm cho thằng bé vì Phó Chính Thanh mà huỷ hoại cuộc sống của mình.
"Khoảng thời gian trước, thằng bé hỏi dì chuyện thuốc cấm, nhưng đáp ứng dì sẽ không dùng, cũng nói mình đang tìm Alpha, không nghĩ tới thằng bé đang dỗ dì." Kiều Nhạn đau đẩu, lắc đầu: "Dì đã sớm biết, thằng bé sẽ không dễ dàng mà vượt qua được rào cản kia."
Thẩm Tuyển Ý gắt gao cắn răng, lỗ tai ong ong, tựa hồ vẫn là không chưa thể hoàn toàn thoát ra được sự thật Phó Thanh Sơ là Omega, ngón tay phát run nắm chặt.
Trong xe an tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng hai người hít thở đan xen, Thẩm Tuyển Ý cau mày không biết suy nghĩ cái gì, Kiều Nhạn nhìn cậu một hồi, hỏi: "Con thật sự thích Thanh Sơ?"
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, "Vâng."
Kiều Nhạn nói: "Nếu thằng bé cả đời cũng không thể vượt qua điểm mấu chốt này, vậy con làm sao bây giờ?"
Thẩm Tuyển Ý nói: "Con đây liền theo đuổi anh ấy cả đời, anh ấy không yêu con, cũng sẽ không yêu người khác, con chỉ yêu anh ấy, cũng sẽ không yêu người khác."
Kiều Nhạn bị cậu nói nghe rất có đạo lý lý luận một hồi, lựa chọn lược quá, lại hỏi: "Kia nếu thằng bé vẫn luôn đối với con lạnh nhạt, cự tuyệt con ở ngoài ngàn dặm, con lại làm sao bây giờ?"
Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, cũng cẩn thận hỏi bà: "Con đánh anh ấy một trận, dì sẽ nổi giận sao?"
Kiều Nhạn nhíu mày, trên dưới đánh giá cậu ta một hồi, cười: "Dì cảm thấy con đánh không lại thằng bé."
Thẩm Tuyển Ý: "...... Con có thể!"
Kiều Nhạn biết cậu chọc mình cười, thở dài nói: "Nhưng dì sẽ nhớ kỹ, nếu là có một ngày con làm chuyện có lỗi với Thanh Sơ nhà chúng ta, dì sẽ tự mình đánh con một trận!"
Thẩm Tuyển Ý nghiêm túc hứa hẹn: "Con sẽ không."
Kiều Nhạn rút tay ra, sờ sờ mặt cậu, nói: "Kỳ thật tâm Thanh Sơ thực mềm, chẳng qua ba của thằng bé tạo ra bóng ma quá lớn, hơn nữa thằng bé kiêu ngạo như vậy, để thằng bé chủ động thừa nhận mình là Omega không thể nghi ngờ là so với chết còn khó hơn, con càng mạnh mẽ, càng tiếp cận không được nội tâm của thằng bé."
Ngực Thẩm Tuyển Ý nóng lên, đầu ngón tay run, run run nói: "Dì, ý tứ của dì là?"
Kiều Nhạn nói: "Phương thức con theo đuổi mãnh liệt như lửa, cảm thấy kiêu ngạo cùng riêng tư của mình kiêu ngạo bị xâm phạm, thằng bé theo bản năng muốn bảo hộ bản thân mà bài xích không cho con tiếp cận, không bằng thử xem nước chảy đá mòn?"
-
Thẩm Tuyển Ý nhịn không được cười, lúc Phó Thanh Sơ nghiêng đầu qua cảm giác ánh mắt cậu cười cong thành trăng non như trong ánh mắt đựng đầy toàn bộ ngân hà, không khỏi sửng sốt.
"Cười cái gì?"
Thẩm Tuyển Ý ngừng cười, khụ khụ nói: "Không nói cho anh, trừ phi anh buổi tối hôm nay đi ra ngoài mua quần áo với tôi."
Phó Thanh Sơ nhíu mày: "Mua quần áo?"
Thẩm Tuyển Ý mở hai tay trống trơn, nói: "Buổi sáng tôi vội vàng ra cửa quần áo cũng chưa chuẩn bị kịp, trên người chỉ có một bộ này, quần áo của anh tôi lại mặc không bừa, chậc, tôi cũng không thể một bộ quần áo mặc hai tháng."
"Phải muốn ra ngoài không chuẩn bị trước một ngày?"
Thẩm Tuyển Ý không liêm sỉ cười, "Đã quên."
Phó Thanh Sơ không để ý đến cậu ta, quay đầu đi, Thẩm Tuyển Ý lại đến gần anh, hạ giọng nói: "Lỡ đâu tôi đi ra ngoài đánh nhau với người ta, anh làm giáo sư không muốn phụ trách nhiệm? Nếu muốn thì tôi đây liền thành thật một chút."
Phó Thanh Sơ quay đầu lại, nhìn cậu một cái, "Được rồi."
"Vậy anh mang theo tôi đi?" Thẩm Tuyển Ý nhìn là không thuận theo không buông tha, nhưng lại cảm thấy rất có đúng mực, sinh viên cùng giáo sư cùng đi mua quần áo, giống như cũng không sao.
Phó Thanh Sơ trong lòng có chút phiền muộn, "Ừ" một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.