Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 47

Hoang Xuyên Đại

22/07/2021

Thẩm Tuyển Ý từ trước tới nay theo đuổi anh là không da không mặt mũi, nghe xong lời này liền biết anh cũng không nổi giận, cũng chưa đánh nhẹ bao giờ, còn một tấc lại muốn tiến một thước mà kéo ngón tay anh một chút.

"Tôi nghe La Phỉ nói, Mạc Cửu hỏi anh có thích tôi hay không, anh trả lời làm sao?"

Trái tim Phó Thanh Sơ đột nhiên run lên, bỗng nhiên trong nháy mắt không thể nhìn thẳng mắt cậu ta, dường như trốn tránh quay đầu đi.

"Kỳ thật anh không nói tôi cũng biết, khẳng định anh nói với anh ta, anh không thích tôi, nhưng cũng không thích bị người khác quấy nhiễu chuyện tình cảm, đúng không?"

Bước chân Phó Thanh Sơ dừng lại, thực sự có chút ngơ ngẩn.

Thẩm Tuyển Ý thấy anh sững sờ, túm chặt cổ tay anh không nhẹ không nặng nhéo vài cái, thấp giọng nói: "Lần sau đừng nhận đồ của anh ta, anh lại không thích anh ta, đừng cho anh ta ý niệm gì cả."

Phó Thanh Sơ: "Tôi có phải nên đánh cậu một cái, chặt đứt ý niệm của cậu?"

"Đương nhiên không nên!"

"Tôi cũng không thích cậu, làm sao không nên?"

Từ trước tới nay Thẩm Tuyển Ý là kẻ có logic quỷ quái, có thể đem lời lung tung rối loạn nói thành có lý, "Tôi làm sao giống anh ta, đời này tôi không gả cho anh. Hiện tại tôi là vật sở hữu của anh, anh cao hứng liền sủng hạnh tôi một trận, không cao hứng đem tôi ném qua một bên cũng được, không ảnh hưởng."

Phó Thanh Sơ nhìn cậu so với mình còn cao hơn rất nhiều, vừa rồi còn dùng tin tức tố đem người bắt nạt quỳ trên mặt đất, còn có thể mặt không đỏ khí không suyễn nói lời này?

Cái da mặt này, anh chưa thấy giống như vậy bao giờ.

Thẩm Tuyển Ý thấy anh không bài xích, lại nói: "Mạc Cửu không giống tôi, anh ta là người theo đuổi anh, nếu anh từ chối anh ta, anh ta sẽ có một ngày sẽ từ bỏ, sẽ lựa chọn một người khác. Anh ta thích anh chẳng qua là nhất thời, tôi không giống, cho dù tôi chết cũng đều là của anh."

Lời này vừa nghe, giống như còn rất có lý.

Chẳng qua người đối diện với anh đang cực kỳ cao hứng, thực mau liền phát hiện lời này có vấn đề.

Phó Thanh Sơ rất kiêu ngạo, bài xích Omega là một vấn đề, làm vợ ai càng khó có thể tiếp thu, Thẩm Tuyển Ý kêu chồng như vậy nhưng thật ra đánh bậy đánh bạ chọc vào tim anh.

"Tôi nói muốn cưới cậu?"

"Thật ra là không có."

"Cậu là một Alpha, không đi tìm người yêu đương cho tốt, lãng phí thời gian với tôi làm gì." Phó Thanh Sơ thở dài, nói: "Cậu có nghĩ tới hay không, tôi lớn hơn cậu 10 tuổi, chờ tới lúc cậu lớn giống tôi như vậy, tôi đã 40 tuổi."

"Anh 80 tôi cũng thích."

Phó Thanh Sơ có chút bất đắc dĩ, cậu ta không chút nào che dấu yêu thích cùng theo đuổi, như là ngọn lửa không thể né tránh, cứ việc lui lại, vẫn là có thể cảm giác được sự nóng cháy.

"Tôi lớn lên đẹp trai, lại tận tâm, còn có thể đánh nhau." Thẩm Tuyển Ý tới gần anh, làm càn mà cúi đầu, đột nhiên không kịp đề phòng mà hôn lỗ tai anh một chút, "Tôi còn mạnh, ít nói có ngươi một cái nửa lượng cái như vậy đại, cưới ta huyết kiếm. Cưới tôi đi, được không?"

*đoạn này t k hiểu lắm :(

Tiếng nói vừa dứt, cậu liền phát hiện biểu tình Phó Thanh Sơ thay đổi.

Không xong, nhất thời lanh mồm lanh miệng, gặp rắc rối.

Cậu đơn giản bất chấp tất cả, nắm chặy cổ tay của anh đem người kéo vô trong lòng ngực, một cái tay khác đi xoa vành tai anh, thấp giọng hỏi: "Chồng tương lai, hiện tại tôi nhận sai còn kịp sao?"

Sắc mặt Phó Thanh Sơ xanh mét, đẩy tay cậu ta đang niết vàng tai mình ra, đột nhiên trở tay nắm lấy cổ tay của Thẩm Tuyển Ý dùng sức một cái, Thẩm Tuyển Ý liền bị ném qua vai quăng ngã ném xuống đất tạo thành đường cong đẹp mắt.



"Được một tấc lại muốn tiến một thước!"

——

Khang La đem Tưởng Kỳ đưa tới cửa bệnh viện, đứng ở cửa muốn nói lại thôi một hồi, hỏi anh: "Bác sĩ Tưởng, ngài cảm thấy tình trạng lão gia hiện tại thế nào?"

Ánh mắt Tưởng Kỳ hơi lóe, âm thanh lại bình tĩnh, như bình thường nhàn nhạt mà lại thực ôn nhu, "Bệnh của ngài ấy ở trong lòng, tiểu thư Nora chết với ngài ấy mà nói là cái nút thắt không tháo được, một bên ngài ấy biết rõ con gái đã qua đời, một bên lại cảm thấy cô ấy còn sống, làm ngài ấy giãy giụa ở hai lựa chọn."

Khang La thở dài: "Hơn 20 năm."

"Ngài cũng đừng lo lắng." Tưởng Kỳ trấn an Khang La nói: "Hôm nay tôi nhìn ảnh chụp của tiểu thư Nora, nghĩ đến lúc trước thấy qua một tấm ảnh chụp tương tự với cô ấy, có lẽ các người thật sự là cần điều tra một chút, tiểu thư Nora còn ở nhân thế hay không."

Khang La khiếp sợ mà há to miệng, run run bắt lấy cánh tay Tưởng Kỳ, "Ngài nói, nói là thật sự!!! Khi nào ngài gặp qua tiểu thư?"

Tưởng Kỳ bị ông ta nắm sinh đau, lại không biểu hiện ra ngoài, mà là trước sau như một như tắm mình trong gió xuân, nhẹ giọng nói: "Mấy năm trước, chẳng qua tôi cũng không thể xác định, cô ấy cùng tiểu thư Nora chỉ là có chút tương tự, thần thái hoàn toàn bất đồng."

Tương tự.

Khang La đột nhiên nhớ tới người trẻ tuổi ngày đó cứu lão gia, phái người đi tra được thân phận của cậu ta, tên là Thẩm Tuyển Ý, ở Bình Châu vào đại học, mới vừa 20.

Cậu ta có phải là......con trai của tiểu thư!

Khang La nói: "Tưởng tiên sinh, ngài có thể nói cho tôi, ngài ở đâu nhìn thấy ảnh chụp của tiểu thư không?"

Tưởng Kỳ lấy lại tinh thần, cũng bắt đầu muốn nói lại thôi, lùi bước xua tay: "Không đúng không đúng, tôi hẳn là nhìn lầm, cô gái kia là Omega, không có khả năng là tiểu thư Nora, đại khái là người tương tự đi, ngài đừng xem lời tôi nói thật, cũng đừng nói cho lão tiên sinh làm ngài ấy vui mừng một hồi."

Khang La ngẩn ngơ, ở trong miệng lặp lại mấy lần "Omega", Tưởng Kỳ cấp manh mối vậy là đủ rồi, nhiều lời nhiều sai, liền vỗ vỗ bờ vai của ông ta liền đi.

Chuyện kế tiếp, liền để bọn họ tới giải quyết.

Tưởng Kỳ ngồi vào trong xe, gọi điện thoại cho Thẩm Dao, bên kia nghe điện hơi chậm, anh cười hỏi: "Đang làm gì vậy em?"

Thẩm Dao đã hai ngày không nghe thấy âm thanh của chồng, có chút hờn dỗi nói: "Anh gọi điện thoại tới làm gì, có công tác liền quên em."

"Nói bậy, ai có thể quan trọng hơn của anh!" Tưởng Kỳ mỉm cười, trên mặt lại thật lạnh, "Nếu vợ nhớ anh như vậy, anh đây lập tức đem công tác ném đi, trở về với em được không?"

Thẩm Dao nắm điện thoại, giọng nói thanh thúy vui vẻ, "Anh chỉ dỗ em thôi, vẫn là hoàn thành công tác đi, về sau chúng ta còn có nhiều thời gian, chậm rãi nhìn đứa nhỏ lớn lên mà."

Tưởng Kỳ cười: "Đúng vậy, chúng ta còn có vài chục năm nữa." Dừng một chút, anh chuyển đề tài, hỏi: "Ba ba đâu rồi em?"

Thẩm Dao nói: "Ông ấy ở trên lầu, mấy ngày nay là ngày giỗ của mẹ, trạng thái của ông ấy có chút không tốt lắm, em vừa rồi là nói chuyện với ông ấy nên mới tiếp điện thoại chậm."

Tưởng Kỳ rũ mắt, Thẩm Dao lại hỏi: "Em nhờ anh hỏi chuyện của A Ý anh đã hỏi chưa?"

Tưởng Kỳ nói: "Hỏi, nhưng mà A Ý không chịu nói thật, cậu ấy giấu trong lòng nhiều năm như vậy, em là chị ruột mà cậu ấy đều không tiết lộ một chút, còn anh người ngoài làm sao cậu ấy chịu nói, nhưng mà anh cảm thấy cậu ấy hận ba ba như vậy, nhất định cùng có quan hệ với mẹ."

Thẩm Dao nắm chặt tay, cẩn thận mà nhìn trên lầu, đè thấp âm thanh nói: "Em ấy hoài nghi ba ba hại chết mẹ sao?"

Tưởng Kỳ nói: "Em sắp sinh rồi, đừng suy nghĩ miên man, đứa bé quan trọng hơn."

Thẩm Dao "Ừ" một tiếng, nhưng lời tuy nói như vậy, một bên là ba ba một bên là em trai, làm sao cô có thể an tâm cái gì cũng không nghĩ, một mình ôm điện thoại than thở nửa ngày.



Tưởng Kỳ nhìn nhẫn trên ngón áp út, không biết nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói: "Đừng suy nghĩ miên man, mẹ đã chết nhiều năm như vậy ông ấy cũng không có nhìn qua người phụ nữ khác một cái, mỗi ngày đắm chìm thống khổ mất đi bà ấy, ba ba em yêu bà ấy như vậy, làm sao sẽ hại chết bà ấy được."

Thẩm Dao có chút không tin, "Nhưng A Ý hận ông ấy như vậy."

Tưởng Kỳ đột nhiên hỏi cô: "A Dao, em biết mẹ em là người ở nơi nào không?"

Thẩm Dao kỳ quái mà nói: "Mẹ em là người Bình Châu, làm sao vậy?"

Tưởng Kỳ lạnh lạnh gợi lên một chút ý cười, nói: "Không có việc gì, anh thuận miệng hỏi thôi."

——

Mấy ngày thu thập xong, hai người cùng người ở Liễu Lâm thân thiết hơn, đặc biệt Thẩm Tuyển Ý, gặp ai đều có thể xưng huynh gọi đệ, chỉ kém kết bái anh em.

Ngày hôm qua giúp người ta khiêng cây, hôm nay giúp người ta sửa nhà, mặt dơ cũng mặc kệ tùy tay lau một phen, mỗi ngày trở về nhà khác đều dơ hề hề.

Đại khái là ra một thân mồ hôi, không biết từ chỗ nào múc gáo nước tưới trên đầu một cái, quơ quơ đầu, thật giống chó sói nhỏ vẩy lông cho sạch sẽ.

Phó Thanh Sơ vừa nâng mặt lên, khóe miệng ở sau khẩu trang nhẹ nhàng mà câu lên, đồ ngốc.

Hôm qua Mạc Cửu ngày đã đi rồi, không biết là giống Thẩm Tuyển Ý nói từ bỏ hay là thế nào, lúc đi ai cũng không nói ai, chỉ gửi một cái WeChat cho Phó Thanh Sơ.

—— anh ta không có kiên trì cố chấp như Thẩm Tuyển Ý, chịu không nổi sự lạnh lùng của anh.

"Giáo sư Phó." Hôm nay Lâm Kiện tự mình lại đây nhìn xem công tác thu thập, thuận tiện đưa cơm cho mọi người, tầm mắt dạo qua một vòng: "A? Bạn học Thẩm đâu?"

Phó Thanh Sơ tháo bao tay, lại tháo khẩu trang, nói: "Không biết đi đâu nữa, làm sao anh lại tới đây?"

Lâm Kiện nhỏ giọng hỏi anh: "Bác sĩ Mạc có phải chê điều kiện nơi này của chúng ta kém không, lúc đi cũng không nói cái gì, tôi đang lo lắng, điều kiện ở Hoắc Thành xác thật là......"

Phó Thanh Sơ nói: "Bệnh viện của anh ta có việc, không có ý khác."

"Nói cái gì vậy?" Thẩm Tuyển Ý nhấc lên vạt áo lau một phen mồ hôi trên mặt, thăm dò lại đây: "Hôm nay ăn cái gì vậy?"

Phó Thanh Sơ nhìn cậu một đầu mồ hôi, vừa định nói chuyện bỗng nhiên lại thấy mu bàn tay cậu có một lỗ hổng, lập tức nắm lại hỏi: "Cậu vừa làm gì vậy?"

"Trồng cây, tôi còn cắm một cái bảng tên ở đằng kia nữa, lát quay lại mang anh đi xem." Thẩm Tuyển Ý phát giác anh vẫn luôn đang nhìn miệng vết thương của mình, hồn không thèm để ý mà đem vết máu ở trên một cái tay khác lau một phen, nói: "Không có việc gì, miệng vết thương nhỏ lại không đau."

Phó Thanh Sơ nắm lấy tay cậu đến bên kia rửa sạch, đổ chút rượu ra, nghe vậy một phen đè xuống, vừa đè xuống vừa đau lòng, "Đừng đừng đừng, anh không đau lòng cho tôi sao."

Sắc mặt Phó Thanh Sơ không hoà hoãn, nhíu mày nói: "Tôi phải làm sao mới tốt cho cậu đây, đừng làm cho mình bị thương, cậu không chích vắc-xin phòng bệnh, nếu không bị thương cũng đã thực không an toàn, cậu còn làm mình bị thương, lời tôi nói là gió thoảng bên tai đúng không."

"Kia sao có thể chứ, đừng nóng giận."

"Băng bó xong cậu trở về với chủ nhiệm Lâm, từ hôm nay trở đi không được theo tới, bằng không liền cút trở về Bình Châu đi." Phó Thanh Sơ nói, đi lấy băng gạc, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

"Chỉ thương một chút, làm sao vậy, cũng sẽ không chết." Thẩm Tuyển Ý đùa anh, cười nói: "Tôi nào có yếu ớt như vậy, nói nữa, này không phải có anh sao."

Phó Thanh Sơ một phen đẩy tay cậu ra, cười lạnh: "Tôi có thể quản được cậu sao?"

Thẩm Tuyển Ý thấy anh tức giận không nhẹ, vừa định nói chuyện di động đột nhiên vang lên, cậu âm thầm nghiến răng là ai không có nhãn lực như vậy, lấy ra vừa thấy, là Triệu Lộ.

"Thẩm đại gia, có người tới nhà khách tìm Lôi Phong, xin hỏi ngài có quen không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook