Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
Chương 87
Hoang Xuyên Đại
19/08/2021
Thẩm Tuyển Ý đứng ở tại chỗ không động đậy, thậm chí ngay cả mắt cũng
chưa dám chớp một cái, sợ một câu bốn chữ nghẹn ngào kia chỉ là ảo giác
của cậu.
Lúc Thẩm Tuyển Ý đem người ôm ra cả người toàn là máu, hô hấp mỏng manh gần như không tồn tại, cả người giống như là viên ngọc bị vỡ, ngay cả chạm vào cậu cũng không dám chạm.
Bác sĩ đón lấy, ở phòng giải phẫu ngây người hơn bốn giờ, lại hôn mê đến bây giờ, cậu thật sự sợ người này vĩnh viễn sẽ không mở mắt.
"Lại đây." Phó Thanh Sơ vươn tay, có chút suy yếu mà cười với cậu một cái, vẫy tay: "Để anh nhìn xem."
Thẩm Tuyển Ý nhấc chân lên cực chậm, lúc bước đến bước thứ hai lại như là chờ không kịp, bước nhanh chạy qua nửa quỳ trên giường ngồi ngang tầm mắt Phó Thanh Sơ, đem sườn mặt gác trong lòng bàn tay anh.
"Gầy rồi." Phó Thanh Sơ sờ sờ mặt Thẩm Tuyển Ý, lại giơ tay chạm vào đôi mắt cậu, giọng nói yếu ớt như là thở dốc, "Em cực khổ rồi."
Thẩm Tuyển Ý lắc đầu, rũ mắt cọ cọ trong lòng bàn tay anh, vui mừng vì mất đi đã tìm lại được tràn ngập ở trong lồng ngực, căng tràn như muốn đem cả người cậu căng nứt, nhịn không được mà muốn gầm rú, cho toàn thế giới biết cậu vui sướng ra sao.
Thẩm Tuyển Ý không có làm vậy, chỉ lẳng lặng, vô cùng không muốn xa rời chỉ muốn chôn ở trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật cẩn thận mà đem trái tim mình buông xuống.
Phó Thanh Sơ cảm giác được trong lòng bàn tay ướt át, đầu ngón tay cuộn tròn lại, ngay sau đó đem mặt cậu nâng lên, thấp giọng nói: "Anh không có việc gì, không đau đâu."
Thẩm Tuyển Ý giơ tay, lau mắt, trầm thấp mà "Ừ" một tiếng, "Thực xin lỗi, em tới sớm một chút, là có thể cứu được anh."
"Em tới đã rất nhanh rồi, so với anh tưởng tượng đã rất nhanh, em ngốc như vậy, anh cho rằng em phải chờ anh tới lúc đau chịu không nổi, khóc lóc gọi em cứu anh mới đến."
Thẩm Tuyển Ý hơi ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại anh đây là cố ý chọc mình cười, đáy lòng ê ẩm mà rũ mắt.
Phó Thanh Sơ duỗi tay, ở trên mu bàn tay cậu gõ gõ, nói: "Chị gái em không sao chứ?"
"Hẳn là không sao, vừa rồi em đi gặp chị ấy, bác sĩ nói có thể là bởi vì mới vừa sinh xong không lâu, cho nên sẽ hôn mê một lúc."
"Đứa bé đâu?"
"Em nhờ dì Kiều tới chăm sóc rồi, em biết anh không muốn làm dì lo lắng, nhưng dì rất thương anh, có một số việc vẫn phải biết." Thẩm Tuyển Ý nói, duỗi tay ấn chuông, nói bác sĩ anh đã tỉnh.
"Bác sĩ nói trong khoảng thời gian này anh phải kiêng một số thứ, còn phải uống nhiều nước." Thẩm Tuyển Ý bưng ly nước trên bàn lên, rót chút nước sôi, lại thử xem độ ấm cảm thấy được rồi mới bắt đầu đút cho anh uống.
Phó Thanh Sơ nằm không tiện, nước theo khóe miệng chảy xuống trên cổ một ít, Thẩm Tuyển Ý vội rút hai tờ giấy ra lau khô, lại đem giường nâng lên một chút để anh ngồi lên.
"Thẩm Khai Vân đã bị bắt, hiện tại hẳn là đang bị thẩm vấn, chuyện này liên lụy rất rộng, muốn mở phiên toà phỏng chừng phải mất một khoảng thời gian, nhưng ông ta chạy không thoát."
"Ừm."
"Cho dù những tội danh kia không phán quyết được ông ta, chỉ bằng tội danh bắt cóc, tàng trữ súng ống phi pháp, giam cầm phi pháp, tội danh cưỡng ép anh tiêm thuốc cấm cũng đủ cho ông ta ở trong tù nửa đời sau."
"Thẩm Tuyển Ý."
Phó Thanh Sơ cau mày, phát hiện Thẩm Tuyển Ý không đúng lắm, tuy rằng ngày thường cậu nói cũng nhiều, cả ngày dụ mình nói chuyện, cho dù là mình hung dữ mắng cậu thì đều vui vẻ chịu đựng.
Nhưng hôm nay rất bất thường, tình trạng hiện tại rất không đúng.
Giọng nói của Thẩm Tuyển Ý run run, tựa như là từ máy móc phát ra tiếng, giống như đã được lập trình từ trước, không có bất kỳ tình cảm gì trong đó, như một cái máy đọc thông báo.
"Nghiêm Bảo vừa rồi gọi điện thoại tới, đã cứu được Tưởng Kỳ cùng Thẩm Khai Tễ ra, tuy rằng thời gian bị nhốt rất lâu, nhưng cũng không có bị thương gì, phỏng chừng Thẩm Khai Vân cũng không nghĩ tới người tính kế sau lưng ông ta là Tưởng Kỳ, ông ta......"
"Thẩm Tuyển Ý, bình tĩnh." Phó Thanh Sơ đè trên mu bàn tay cậu, âm thanh rất thấp lại thực nhẹ, lại như là mệnh lệnh, chế trụ cậu, "Nhìn anh, ngậm miệng lại."
Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay, nổi đầy gân xanh, hai vai khẽ run, nhưng hô hấp rất trầm, trầm như là lúc đi qua cổ họng đã bị sàng lọc qua một tầng gai nhọn, mang theo mùi máu tanh.
Tin tức tố của em ấy.
Phó Thanh Sơ lúc này mới phát giác mình bị mất tích cùng bị thương với cậu mà nói là kích thích có bao nhiêu lớn, cậu liều mạng che giấu không được hoảng loạn và sợ hãi.
Phó Thanh Sơ vươn tay, nắm lấy đầu ngón tay của Thẩm Tuyển Ý một chút, sau đó nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: "Hôn anh."
Phó Thanh Sơ chưa chủ động yêu cầu hôn bao giờ, hoặc là làm chuyện thân mật khác, việc chủ động cũng tất cả đều là do Thẩm Tuyển Ý cưỡng ép anh thần phục làm anh đắm chìm trong khoái cảm buộc anh phải cúi đầu, giao mình ra, van xin cậu khống chế.
Lúc này mang theo mệnh lệnh chủ động, vẫn là lần đầu tiên, cứ việc lớn hơn người này mười tuổi, ở trước mặt cậu vẫn là không tự chủ mà hồi hộp thậm chí khiến anh cảm thấy e lệ mà cả đời này chưa từng có, lông mi run lên, như là cánh bướm chuẩn bị tung bay.
Tình yêu sẽ khám phá ra vô hạn của một người, Phó Thanh Sơ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, trong đầu mình sẽ hiện lên chữ sợ hãi, càng muốn không ngón tay mình chỉ có thể năm lấy khăn trải giường cho mình dũng khí.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, vươn tay trái cùng mười ngón tay giao nhau với tay phải Phó Thanh Sơ, hơi thở rơi xuống trước, mang theo hơi thở nóng rực, như là ngay sát ngọn lửa, còn chưa bỏng cháy trước sóng nhiệt, lại bị bỏng uy hiếp, nhưng không có tạo thành vết thương gì.
Loại nguy hiểm sắp tới này, có thể bóp chặt lý trí con người.
Phó Thanh Sơ không mở mắt, tùy ý để hơi thở hoảng sợ mang theo tin tức tố đập xuống, không tránh né chờ cậu hôn, nhưng lại nắm chặt ngón tay của cậu.
"Đừng sợ, anh ở đây."
Một giây trước nụ hôn dừng ở trên môi, Phó Thanh Sơ lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu: "Anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em lại một mình, đừng sợ, thuốc cấm không có......"
Thẩm Tuyển Ý nghe xong lời này, không biết nghĩ tới cái gì bỗng nhiên hung ác đè môi xuống, không đợi anh phản ứng lại môi lưỡi đã bắt đầu tàn sát bừa bãi, mạnh mẽ cắn phá đầu lưỡi anh, cưỡng ép anh đáp lại.
Ngón tay của Phó Thanh Sơ cuộn lại nắm chặt ngón tay Thẩm Tuyển Ý, lại đột nhiên buông ra, ngược lại bị cậu nắm chặt, càng tiến quân thần tốc sâu vào bên trong, như muốn cướp đi toàn bộ không khí trong phổi anh.
Trong nháy mắt, Phó Thanh Sơ cảm thấy người nằm trên người mình muốn đem anh đang sống sờ sờ chết chìm ở trong nụ hôn này, sau đó tự tay lấy đi mạng sống của anh rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, không ai có thể cướp đi.
Sự cố chấp của cậu đã tới mức cho dù mình chết cũng phải nắm giữ ở trong tay sao?
Thẩm Khai Vân đã từng lấy cái này để nhục nhã mình, chửi bới Thẩm Tuyển Ý, nói cậu cùng mình cũng không khác nhau, thậm chí càng thêm đáng sợ.
Phó Thanh Sơ mở to mắt, lông mi nằm gần sát cùng đôi mắt đang nhắm chặt, từ trong nụ hôn mãnh liệt thô bạo rút ra được một chút ý thức nhìn cậu, cái này là Alpha đã hoàn toàn đánh dấu anh.
Nếu dục vọng chiếm hữu cùng cố chấp của cậu đã tới tình trạng này, vậy anh cam nguyện đem chính mình giao cho cậu.
Phó Thanh Sơ hơi hơi ngẩng đầu, tùy ý Thẩm Tuyển Ý ta cần ta cứ lấy, làm một tư thế tuyệt đối thần phục, giao toàn bộ bản thân mình ra, mặc cho cậu muốn làm chết mình, cũng cam tâm, tình nguyện.
Thẩm Tuyển Ý đến cùng cũng không phải Thẩm Khai Vân, cậu gần như có suy nghĩ tự ngược bản thân, chỉ là hôn, vừa hung ác lại kiềm chế.
Thẩm Tuyển Ý ngay cả tay cũng không dám đụng đậy, cổ áo của Phó Thanh Sơ chỉ có bị cậu lúc khó chịu chà xát mà rối loạn một chút, nút áo cũng không có bị cởi một cái.
Thẩm Tuyển Ý sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, cho dù cậu mất khống chế thì cũng tự kiềm chế mình lại, làm con thú hung dữ trong cơ thể mình cắn thương nó trước, đem bản thân trói chặt, để mình và nó tự đối phó nhau.
"Khụ khụ."
Bác sĩ Tôn không biết tới từ lúc nào, phía sau đi theo hai hộ sĩ trẻ tuổi, mặt không hẹn mà cùng hồng như là trái cà chua, ánh mắt cũng không biết nhìn về chỗ nào, hiển nhiên bị kích thích rồi.
Lỗ tai Phó Thanh Sơ ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng có hơi ngượng ngùng.
Vừa rồi anh không nên nói Thẩm Tuyển Ý hôn anh, lần đầu tiên chủ động như vậy, vẫn là loại tình trạng mới tìm lại được nhau này, Thẩm Tuyển Ý sẽ mất khống chế cũng là bình thường.
Bác sĩ Tôn nắm tay để trên môi ho nhẹ một tiếng, nói: "Mới vừa làm xong giải phẫu, hoạt động tương đối mạnh tạm thời vẫn là không được làm, nhịn một chút, đừng đem tuyến thể làm bị thương nữa, vết thương do súng cũng phải để ý, về sau có rất nhiều cơ hội chậm rãi mà làm."
Thốt ra lời này xong, mặt Phó Thanh Sơ nháy mắt nổi một tầng đỏ ửng, lông mi run run hai cái liền quay đầu đi, nhấp nhấp đôi môi tê dại bị Thẩm Tuyển Ý liếm mút gặm cắn.
Nhất định đã sưng lên rồi.
Thẩm Tuyển Ý thật ra cũng không ngượng ngùng lắm, trừ bỏ ngoài ý muốn từ đầu, rất nhanh đã khôi phục như bình thường, nói tiếp: "Đã biết thưa bác sĩ."
Hộ sĩ tránh ở một bên cười trộm, nhịn không được nhìn hai người vài lần.
Ban đầu cảm thấy Alpha này đã rất đẹp, không nghĩ tới Omega đang trên giường nằm quả thực là một mỹ nhân, đặc biệt là dáng vẻ thẹn thùng đỏ mặt bị người phá vỡ lúc đang hôn thắm thiết.
Các cô nếu là Alpha, khẳng định cũng muốn quỳ gối ở dưới chân anh.
Bác sĩ Tôn liếc nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, biết cậu lập tức muốn bắt đầu rút tin tức tố, đừng nói hôn, chỉ là khó chịu cũng đủ giày vò, phỏng chừng cũng là vì cái này mới nhịn không được.
Làm khó cậu rồi.
Qua một lát.
Ông lại khụ một tiếng, nói: "Hôn nhẹ một chút thì có thể, tốt nhất khoảng thời gian này không cần thực hiện, tiến vào khoang sinh sản là hành động kiên quyết không cho phép."
Phó Thanh Sơ cảm thấy mình nghe không nổi nữa, nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ, cảm giác giường bị lún xuống, lại cảm giác có bàn tay đặt ở trên xương quai xanh, nhẹ nhàng để lên, làm cho hơi thở run lên.
Bác sĩ Tôn đi tới, mắt mang ý cười vạch trần anh đang giả bộ ngủ, giọng nói ôn hòa mở miệng, "Phó tiên sinh, đem đầu nghiêng qua để tôi nhìn tuyến thể."
Phó Thanh Sơ thoáng nghiêng người, vừa lúc đem sườn mặt lót ở trong lòng bàn tay của Thẩm Tuyển Ý, đưa lưng về phía bác sĩ Tôn, lộ ra tuyến thể cổ sau.
Bác sĩ Tôn nhận lấy bao tay cao su hộ sĩ đưa qua đeo lên, hơi hơi cúi người xuống nhìn, lại giơ tay chạm vào một chút, Thẩm Tuyển Ý lập tức liền cảm giác được anh hơi co người lại.
"Đau không anh?"
Phó Thanh Sơ nhẹ hít vào một hơi, "Có một chút."
"Đau một chút là được rồi."
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, vẻ mặt không chút nào che giấu lo lắng, "Có ý gì?"
"Tác dụng của thuốc cấm là làm xáo trộn gen, nếu muốn thay đổi tính chất, đầu tiên liền phải phá hư tuyến thể chứa tin tức tố cùng với khoang sinh sản, còn đau, đại biểu không có phá hư quá nhiều, vấn đề không lớn."
Thẩm Tuyển Ý nhẹ nhàng thở ra.
Bác sĩ Tôn trêu ghẹo: "Hai người đều không có việc gì, chăm sóc cho tốt Omega của mình đi, về sau có con nhớ mang kẹo cho tôi đấy, cảm tạ ơn cứu mạng của tôi."
Ngón tay Thẩm Tuyển Ý cứng đờ.
Bác sĩ cũng không biết Phó Thanh Sơ đã từng bài xích làm một Omega, hoàn toàn không để ý, Thẩm Tuyển Ý lập tức cúi đầu nhìn Phó Thanh Sơ, lúc ông đang nói chuyện, nói câu: "Ân cứu mạng đương nhiên phải cảm ơn, nhưng mà chúng tôi không tính có con, kẹo mừng thì có thể."
Phó Thanh Sơ đột nhiên mở mắt ra, thấy cái cằm nhọn gầy của Thẩm Tuyển Ý, nghe lời cậu khẳng định lại nhắm mắt lại, duỗi tay ở trong chăn, cách bụng sờ sờ vị trí khoang sinh sản.
"Đúng rồi, không được hôn môi, uống nước nhiều vào." Bác sĩ Tôn nói: "Chú ý ăn uống cũng không thể ăn đồ có tính kích thích như cay chua, cố gắng ăn thức ăn lỏng để thúc đẩy việc tiêu hóa, tốt nhất là sử dụng dịch dinh dưỡng."
Phó Thanh Sơ vừa nghe liền nhăn mày lại, "Vì sao?"
Dịch dinh dưỡng là để Omega dùng khi tới kỳ phát tình, đoạn thời gian đó bọn họ sẽ không muốn ăn cơm thậm chí nước cũng đều không muốn uống, bản năng thân thể bài xích bất kỳ loại đồ ăn gì, bảo trì bên trong ruột cùng khoang sinh sản sạch sẽ.
Dịch dinh dưỡng liền thành thứ được sử dụng trong khoảng thời gian đó.
Bác sĩ Tôn vừa định mở miệng, Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên cười một cái, thấp giọng nói: "Không phải giả bộ ngủ sao, không được hỏi vì sao, nhắm mắt ngủ đi."
Bác sĩ Tôn bị chen ngang, sửng sốt một lúc, lúc này mới hiểu được hoá ra Thẩm Tuyển Ý căn bản không nói cho Omega của cậu chuyện rút tin tức tố của mình ra, cũng đúng, hiện tại cậu ta yếu ớt như vậy, cậu ta có đồng ý hay không mà nói, đã tính là đồng ý rồi, vậy thì sẽ phải lo lắng, hiệu quả sẽ bị suy giảm.
Alpha trẻ này còn rất biết suy nghĩ.
Bác sĩ Tôn nói: "Cậu mới vừa bị tiêm vào thuốc cấm, thuốc ở trong cơ thể cậu sẽ lưu lại thời gian rất lâu, nếu đường ruột không sạch sẽ, chúng ta sử dụng thuốc để trị bệnh sẽ bị suy giảm."
Lúc Thẩm Tuyển Ý đem người ôm ra cả người toàn là máu, hô hấp mỏng manh gần như không tồn tại, cả người giống như là viên ngọc bị vỡ, ngay cả chạm vào cậu cũng không dám chạm.
Bác sĩ đón lấy, ở phòng giải phẫu ngây người hơn bốn giờ, lại hôn mê đến bây giờ, cậu thật sự sợ người này vĩnh viễn sẽ không mở mắt.
"Lại đây." Phó Thanh Sơ vươn tay, có chút suy yếu mà cười với cậu một cái, vẫy tay: "Để anh nhìn xem."
Thẩm Tuyển Ý nhấc chân lên cực chậm, lúc bước đến bước thứ hai lại như là chờ không kịp, bước nhanh chạy qua nửa quỳ trên giường ngồi ngang tầm mắt Phó Thanh Sơ, đem sườn mặt gác trong lòng bàn tay anh.
"Gầy rồi." Phó Thanh Sơ sờ sờ mặt Thẩm Tuyển Ý, lại giơ tay chạm vào đôi mắt cậu, giọng nói yếu ớt như là thở dốc, "Em cực khổ rồi."
Thẩm Tuyển Ý lắc đầu, rũ mắt cọ cọ trong lòng bàn tay anh, vui mừng vì mất đi đã tìm lại được tràn ngập ở trong lồng ngực, căng tràn như muốn đem cả người cậu căng nứt, nhịn không được mà muốn gầm rú, cho toàn thế giới biết cậu vui sướng ra sao.
Thẩm Tuyển Ý không có làm vậy, chỉ lẳng lặng, vô cùng không muốn xa rời chỉ muốn chôn ở trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật cẩn thận mà đem trái tim mình buông xuống.
Phó Thanh Sơ cảm giác được trong lòng bàn tay ướt át, đầu ngón tay cuộn tròn lại, ngay sau đó đem mặt cậu nâng lên, thấp giọng nói: "Anh không có việc gì, không đau đâu."
Thẩm Tuyển Ý giơ tay, lau mắt, trầm thấp mà "Ừ" một tiếng, "Thực xin lỗi, em tới sớm một chút, là có thể cứu được anh."
"Em tới đã rất nhanh rồi, so với anh tưởng tượng đã rất nhanh, em ngốc như vậy, anh cho rằng em phải chờ anh tới lúc đau chịu không nổi, khóc lóc gọi em cứu anh mới đến."
Thẩm Tuyển Ý hơi ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại anh đây là cố ý chọc mình cười, đáy lòng ê ẩm mà rũ mắt.
Phó Thanh Sơ duỗi tay, ở trên mu bàn tay cậu gõ gõ, nói: "Chị gái em không sao chứ?"
"Hẳn là không sao, vừa rồi em đi gặp chị ấy, bác sĩ nói có thể là bởi vì mới vừa sinh xong không lâu, cho nên sẽ hôn mê một lúc."
"Đứa bé đâu?"
"Em nhờ dì Kiều tới chăm sóc rồi, em biết anh không muốn làm dì lo lắng, nhưng dì rất thương anh, có một số việc vẫn phải biết." Thẩm Tuyển Ý nói, duỗi tay ấn chuông, nói bác sĩ anh đã tỉnh.
"Bác sĩ nói trong khoảng thời gian này anh phải kiêng một số thứ, còn phải uống nhiều nước." Thẩm Tuyển Ý bưng ly nước trên bàn lên, rót chút nước sôi, lại thử xem độ ấm cảm thấy được rồi mới bắt đầu đút cho anh uống.
Phó Thanh Sơ nằm không tiện, nước theo khóe miệng chảy xuống trên cổ một ít, Thẩm Tuyển Ý vội rút hai tờ giấy ra lau khô, lại đem giường nâng lên một chút để anh ngồi lên.
"Thẩm Khai Vân đã bị bắt, hiện tại hẳn là đang bị thẩm vấn, chuyện này liên lụy rất rộng, muốn mở phiên toà phỏng chừng phải mất một khoảng thời gian, nhưng ông ta chạy không thoát."
"Ừm."
"Cho dù những tội danh kia không phán quyết được ông ta, chỉ bằng tội danh bắt cóc, tàng trữ súng ống phi pháp, giam cầm phi pháp, tội danh cưỡng ép anh tiêm thuốc cấm cũng đủ cho ông ta ở trong tù nửa đời sau."
"Thẩm Tuyển Ý."
Phó Thanh Sơ cau mày, phát hiện Thẩm Tuyển Ý không đúng lắm, tuy rằng ngày thường cậu nói cũng nhiều, cả ngày dụ mình nói chuyện, cho dù là mình hung dữ mắng cậu thì đều vui vẻ chịu đựng.
Nhưng hôm nay rất bất thường, tình trạng hiện tại rất không đúng.
Giọng nói của Thẩm Tuyển Ý run run, tựa như là từ máy móc phát ra tiếng, giống như đã được lập trình từ trước, không có bất kỳ tình cảm gì trong đó, như một cái máy đọc thông báo.
"Nghiêm Bảo vừa rồi gọi điện thoại tới, đã cứu được Tưởng Kỳ cùng Thẩm Khai Tễ ra, tuy rằng thời gian bị nhốt rất lâu, nhưng cũng không có bị thương gì, phỏng chừng Thẩm Khai Vân cũng không nghĩ tới người tính kế sau lưng ông ta là Tưởng Kỳ, ông ta......"
"Thẩm Tuyển Ý, bình tĩnh." Phó Thanh Sơ đè trên mu bàn tay cậu, âm thanh rất thấp lại thực nhẹ, lại như là mệnh lệnh, chế trụ cậu, "Nhìn anh, ngậm miệng lại."
Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay, nổi đầy gân xanh, hai vai khẽ run, nhưng hô hấp rất trầm, trầm như là lúc đi qua cổ họng đã bị sàng lọc qua một tầng gai nhọn, mang theo mùi máu tanh.
Tin tức tố của em ấy.
Phó Thanh Sơ lúc này mới phát giác mình bị mất tích cùng bị thương với cậu mà nói là kích thích có bao nhiêu lớn, cậu liều mạng che giấu không được hoảng loạn và sợ hãi.
Phó Thanh Sơ vươn tay, nắm lấy đầu ngón tay của Thẩm Tuyển Ý một chút, sau đó nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: "Hôn anh."
Phó Thanh Sơ chưa chủ động yêu cầu hôn bao giờ, hoặc là làm chuyện thân mật khác, việc chủ động cũng tất cả đều là do Thẩm Tuyển Ý cưỡng ép anh thần phục làm anh đắm chìm trong khoái cảm buộc anh phải cúi đầu, giao mình ra, van xin cậu khống chế.
Lúc này mang theo mệnh lệnh chủ động, vẫn là lần đầu tiên, cứ việc lớn hơn người này mười tuổi, ở trước mặt cậu vẫn là không tự chủ mà hồi hộp thậm chí khiến anh cảm thấy e lệ mà cả đời này chưa từng có, lông mi run lên, như là cánh bướm chuẩn bị tung bay.
Tình yêu sẽ khám phá ra vô hạn của một người, Phó Thanh Sơ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, trong đầu mình sẽ hiện lên chữ sợ hãi, càng muốn không ngón tay mình chỉ có thể năm lấy khăn trải giường cho mình dũng khí.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, vươn tay trái cùng mười ngón tay giao nhau với tay phải Phó Thanh Sơ, hơi thở rơi xuống trước, mang theo hơi thở nóng rực, như là ngay sát ngọn lửa, còn chưa bỏng cháy trước sóng nhiệt, lại bị bỏng uy hiếp, nhưng không có tạo thành vết thương gì.
Loại nguy hiểm sắp tới này, có thể bóp chặt lý trí con người.
Phó Thanh Sơ không mở mắt, tùy ý để hơi thở hoảng sợ mang theo tin tức tố đập xuống, không tránh né chờ cậu hôn, nhưng lại nắm chặt ngón tay của cậu.
"Đừng sợ, anh ở đây."
Một giây trước nụ hôn dừng ở trên môi, Phó Thanh Sơ lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu: "Anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em lại một mình, đừng sợ, thuốc cấm không có......"
Thẩm Tuyển Ý nghe xong lời này, không biết nghĩ tới cái gì bỗng nhiên hung ác đè môi xuống, không đợi anh phản ứng lại môi lưỡi đã bắt đầu tàn sát bừa bãi, mạnh mẽ cắn phá đầu lưỡi anh, cưỡng ép anh đáp lại.
Ngón tay của Phó Thanh Sơ cuộn lại nắm chặt ngón tay Thẩm Tuyển Ý, lại đột nhiên buông ra, ngược lại bị cậu nắm chặt, càng tiến quân thần tốc sâu vào bên trong, như muốn cướp đi toàn bộ không khí trong phổi anh.
Trong nháy mắt, Phó Thanh Sơ cảm thấy người nằm trên người mình muốn đem anh đang sống sờ sờ chết chìm ở trong nụ hôn này, sau đó tự tay lấy đi mạng sống của anh rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, không ai có thể cướp đi.
Sự cố chấp của cậu đã tới mức cho dù mình chết cũng phải nắm giữ ở trong tay sao?
Thẩm Khai Vân đã từng lấy cái này để nhục nhã mình, chửi bới Thẩm Tuyển Ý, nói cậu cùng mình cũng không khác nhau, thậm chí càng thêm đáng sợ.
Phó Thanh Sơ mở to mắt, lông mi nằm gần sát cùng đôi mắt đang nhắm chặt, từ trong nụ hôn mãnh liệt thô bạo rút ra được một chút ý thức nhìn cậu, cái này là Alpha đã hoàn toàn đánh dấu anh.
Nếu dục vọng chiếm hữu cùng cố chấp của cậu đã tới tình trạng này, vậy anh cam nguyện đem chính mình giao cho cậu.
Phó Thanh Sơ hơi hơi ngẩng đầu, tùy ý Thẩm Tuyển Ý ta cần ta cứ lấy, làm một tư thế tuyệt đối thần phục, giao toàn bộ bản thân mình ra, mặc cho cậu muốn làm chết mình, cũng cam tâm, tình nguyện.
Thẩm Tuyển Ý đến cùng cũng không phải Thẩm Khai Vân, cậu gần như có suy nghĩ tự ngược bản thân, chỉ là hôn, vừa hung ác lại kiềm chế.
Thẩm Tuyển Ý ngay cả tay cũng không dám đụng đậy, cổ áo của Phó Thanh Sơ chỉ có bị cậu lúc khó chịu chà xát mà rối loạn một chút, nút áo cũng không có bị cởi một cái.
Thẩm Tuyển Ý sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, cho dù cậu mất khống chế thì cũng tự kiềm chế mình lại, làm con thú hung dữ trong cơ thể mình cắn thương nó trước, đem bản thân trói chặt, để mình và nó tự đối phó nhau.
"Khụ khụ."
Bác sĩ Tôn không biết tới từ lúc nào, phía sau đi theo hai hộ sĩ trẻ tuổi, mặt không hẹn mà cùng hồng như là trái cà chua, ánh mắt cũng không biết nhìn về chỗ nào, hiển nhiên bị kích thích rồi.
Lỗ tai Phó Thanh Sơ ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng có hơi ngượng ngùng.
Vừa rồi anh không nên nói Thẩm Tuyển Ý hôn anh, lần đầu tiên chủ động như vậy, vẫn là loại tình trạng mới tìm lại được nhau này, Thẩm Tuyển Ý sẽ mất khống chế cũng là bình thường.
Bác sĩ Tôn nắm tay để trên môi ho nhẹ một tiếng, nói: "Mới vừa làm xong giải phẫu, hoạt động tương đối mạnh tạm thời vẫn là không được làm, nhịn một chút, đừng đem tuyến thể làm bị thương nữa, vết thương do súng cũng phải để ý, về sau có rất nhiều cơ hội chậm rãi mà làm."
Thốt ra lời này xong, mặt Phó Thanh Sơ nháy mắt nổi một tầng đỏ ửng, lông mi run run hai cái liền quay đầu đi, nhấp nhấp đôi môi tê dại bị Thẩm Tuyển Ý liếm mút gặm cắn.
Nhất định đã sưng lên rồi.
Thẩm Tuyển Ý thật ra cũng không ngượng ngùng lắm, trừ bỏ ngoài ý muốn từ đầu, rất nhanh đã khôi phục như bình thường, nói tiếp: "Đã biết thưa bác sĩ."
Hộ sĩ tránh ở một bên cười trộm, nhịn không được nhìn hai người vài lần.
Ban đầu cảm thấy Alpha này đã rất đẹp, không nghĩ tới Omega đang trên giường nằm quả thực là một mỹ nhân, đặc biệt là dáng vẻ thẹn thùng đỏ mặt bị người phá vỡ lúc đang hôn thắm thiết.
Các cô nếu là Alpha, khẳng định cũng muốn quỳ gối ở dưới chân anh.
Bác sĩ Tôn liếc nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, biết cậu lập tức muốn bắt đầu rút tin tức tố, đừng nói hôn, chỉ là khó chịu cũng đủ giày vò, phỏng chừng cũng là vì cái này mới nhịn không được.
Làm khó cậu rồi.
Qua một lát.
Ông lại khụ một tiếng, nói: "Hôn nhẹ một chút thì có thể, tốt nhất khoảng thời gian này không cần thực hiện, tiến vào khoang sinh sản là hành động kiên quyết không cho phép."
Phó Thanh Sơ cảm thấy mình nghe không nổi nữa, nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ, cảm giác giường bị lún xuống, lại cảm giác có bàn tay đặt ở trên xương quai xanh, nhẹ nhàng để lên, làm cho hơi thở run lên.
Bác sĩ Tôn đi tới, mắt mang ý cười vạch trần anh đang giả bộ ngủ, giọng nói ôn hòa mở miệng, "Phó tiên sinh, đem đầu nghiêng qua để tôi nhìn tuyến thể."
Phó Thanh Sơ thoáng nghiêng người, vừa lúc đem sườn mặt lót ở trong lòng bàn tay của Thẩm Tuyển Ý, đưa lưng về phía bác sĩ Tôn, lộ ra tuyến thể cổ sau.
Bác sĩ Tôn nhận lấy bao tay cao su hộ sĩ đưa qua đeo lên, hơi hơi cúi người xuống nhìn, lại giơ tay chạm vào một chút, Thẩm Tuyển Ý lập tức liền cảm giác được anh hơi co người lại.
"Đau không anh?"
Phó Thanh Sơ nhẹ hít vào một hơi, "Có một chút."
"Đau một chút là được rồi."
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, vẻ mặt không chút nào che giấu lo lắng, "Có ý gì?"
"Tác dụng của thuốc cấm là làm xáo trộn gen, nếu muốn thay đổi tính chất, đầu tiên liền phải phá hư tuyến thể chứa tin tức tố cùng với khoang sinh sản, còn đau, đại biểu không có phá hư quá nhiều, vấn đề không lớn."
Thẩm Tuyển Ý nhẹ nhàng thở ra.
Bác sĩ Tôn trêu ghẹo: "Hai người đều không có việc gì, chăm sóc cho tốt Omega của mình đi, về sau có con nhớ mang kẹo cho tôi đấy, cảm tạ ơn cứu mạng của tôi."
Ngón tay Thẩm Tuyển Ý cứng đờ.
Bác sĩ cũng không biết Phó Thanh Sơ đã từng bài xích làm một Omega, hoàn toàn không để ý, Thẩm Tuyển Ý lập tức cúi đầu nhìn Phó Thanh Sơ, lúc ông đang nói chuyện, nói câu: "Ân cứu mạng đương nhiên phải cảm ơn, nhưng mà chúng tôi không tính có con, kẹo mừng thì có thể."
Phó Thanh Sơ đột nhiên mở mắt ra, thấy cái cằm nhọn gầy của Thẩm Tuyển Ý, nghe lời cậu khẳng định lại nhắm mắt lại, duỗi tay ở trong chăn, cách bụng sờ sờ vị trí khoang sinh sản.
"Đúng rồi, không được hôn môi, uống nước nhiều vào." Bác sĩ Tôn nói: "Chú ý ăn uống cũng không thể ăn đồ có tính kích thích như cay chua, cố gắng ăn thức ăn lỏng để thúc đẩy việc tiêu hóa, tốt nhất là sử dụng dịch dinh dưỡng."
Phó Thanh Sơ vừa nghe liền nhăn mày lại, "Vì sao?"
Dịch dinh dưỡng là để Omega dùng khi tới kỳ phát tình, đoạn thời gian đó bọn họ sẽ không muốn ăn cơm thậm chí nước cũng đều không muốn uống, bản năng thân thể bài xích bất kỳ loại đồ ăn gì, bảo trì bên trong ruột cùng khoang sinh sản sạch sẽ.
Dịch dinh dưỡng liền thành thứ được sử dụng trong khoảng thời gian đó.
Bác sĩ Tôn vừa định mở miệng, Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên cười một cái, thấp giọng nói: "Không phải giả bộ ngủ sao, không được hỏi vì sao, nhắm mắt ngủ đi."
Bác sĩ Tôn bị chen ngang, sửng sốt một lúc, lúc này mới hiểu được hoá ra Thẩm Tuyển Ý căn bản không nói cho Omega của cậu chuyện rút tin tức tố của mình ra, cũng đúng, hiện tại cậu ta yếu ớt như vậy, cậu ta có đồng ý hay không mà nói, đã tính là đồng ý rồi, vậy thì sẽ phải lo lắng, hiệu quả sẽ bị suy giảm.
Alpha trẻ này còn rất biết suy nghĩ.
Bác sĩ Tôn nói: "Cậu mới vừa bị tiêm vào thuốc cấm, thuốc ở trong cơ thể cậu sẽ lưu lại thời gian rất lâu, nếu đường ruột không sạch sẽ, chúng ta sử dụng thuốc để trị bệnh sẽ bị suy giảm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.