Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
Chương 57: Tình thâm ý thiết
Hoang Xuyên Đại
22/07/2021
Phó Chính Thanh nhìn anh sắp đi tới cửa, giương giọng nói: "Chuyện này không phải chuyện mấy đứa có thể nhúng tay, nghiên cứu thuốc cùng việc mua bán liên lụy rất lớn, hậu quả mấy đứa gánh vác không được, nghe ta nói thu tay lại đi."
Thẩm Tuyển Ý không phản ứng ông, tim đều đặt trêи người trong lòng, bàn tay đụng vào nơi ướt đẫm, mùi tin tức tố từng luồng bay ra bên ngoài.
Mỗi một bước đi, ánh mắt Thẩm Tuyển Ý lại lạnh hơn một phân, vừa rồi lúc cậu đến là dùng rất nhiều sự tự chủ mới có thể nhịn xuống không cho tin tức tố tán loạn ra, cường tự căng lâu như vậy, nếu không phải đến cực hạn, bất luận trước mặt kẻ nào cậu cũng không té xỉu.
Trái tim Thẩm Tuyển Ý khẩn nắm ở bên nhau, nếu không phải có chuyện quan trọng, có khả năng cậu thật sự sẽ giết người.
Phó Chính Thanh còn đang nói, "Cậu cho rằng những người cải tạo sau đó đều đưa đi đâu, cho dù là ta đem tư liệu nghiên cứu cho mấy đứa, cũng không có khả năng vặn ngã Thẩm Khai Vân!"
Thạch ca bọn họ đang canh giữ ở cửa, vừa thấy cậu ôm Phó Thanh Sơ ra lập tức ngăn lại: "Nơi này là nơi mày muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Thẩm Tuyển Ý giương mắt nhìn ông ta một cái, "Tránh ra."
Thạch ca cho người vây lại: "Tới nơi này rồi, còn muốn chạy?"
Thẩm Tuyển Ý lạnh lùng cười một cái, "Tao quản việc mày muốn nhìn tao có đi được hay không."
Phó Chính Thanh trầm giọng nói: "Để cho bọn họ đi."
"Nhưng mà......" Thạch ca mới vừa mở miệng, đã bị Phó Chính Thanh đánh gãy, "Xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm, để cho bọn họ đi."
**
Vừa ra khỏi xưởng chế thuốc, Thẩm Tuyển Ý không có trở lại lều tập trung, trực tiếp tới nơi bọn họ đỗ xe.
Cậu thật cẩn thận đem người đặt ở ghế phó lái, phát hiện mặt cùng cổ anh đều đã thiêu nóng bỏng, hồng như màu máu, trêи trán tất cả đều là mồ hôi, áo sơmi đều ướt đẫm.
Hô hấp của Phó Thanh Sơ vừa ngắn vừa chậm, đầu lệch qua một bên không hề có ý thức, môi lại còn hơi hơi nhấp, mày cũng nhíu chặt, giống như lâm vào hôn mê vẫn đang chống cự cái gì.
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay sờ sờ mặt anh, thấp giọng kêu: "Phó Thanh Sơ, tỉnh tỉnh."
Lông mi Phó Thanh Sơ run run, ngay sau đó Thẩm Tuyển Ý liền cảm giác được một luồng hơi thở tin tức tố dâng lên nổ tung ập vào trước mặt, so lần trước ở phòng thí nghiệm muốn dày đặc hơn mấy lần, trực tiếp đem cậu biến ngốc.
Thẩm Tuyển Ý ấn cửa xe quơ quơ, cố gắng chống đỡ mới có thể đứng vững, cái này...... Sợ là hoàn toàn hỏng mất!
Thẩm Tuyển Ý cắn đầu lưỡi bảo trì chỉ một chút thanh tỉnh, không rảnh lo nghĩ đem cửa ghế phó lái đóng lại, vòng đến ghế lái khởi động xe, hướng về nhà khách.
Nếu không giải quyết, anh nhất định sẽ chết ở nhiệt độ của kỳ phát tình.
Trêи đường hiếm khi có người, Thẩm Tuyển Ý gần như đem chân ga dẫm tới đáy, cố gắng đem hành trình ba giờ xe chạy ngắn lại hơn phân nửa, lúc trở lại nhà khách Trần Thanh Uyển gọi điện thoại lại đây.
"Làm sao bây giờ mọi người còn chưa có trở về? Máy bay sắp cất cánh rồi." Trần Thanh Uyển sốt ruột nói: "Di động vừa rồi vẫn luôn gọi không thông, gấp chết chúng tôi."
Phía dưới xưởng chế thuốc che chắn tín hiệu, di động của cậu không kết nối được, Phó Thanh Sơ cũng không có.
Thẩm Tuyển Ý nhìn thời gian, đã hơn ba giờ, vé máy bag về Bình Châu, là buổi chiều 3 giờ rưỡi.
Cậu nghiêng đầu nhìn Phó Thanh Sơ, đừng nói hôm nay, chính là ngày mai cũng không nhất định có thể trở về.
"Chị không cần chờ tụi em, lâm thời có chút việc, giáo sư Phó nói chị cùng Hoa Hàn đem những sinh viên đưa về trường học an toàn." Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, lại nói: "Thu thập hàng mẫu chị biết an bài làm sao không?"
Trần Thanh Uyển vội nói: "Biết, giáo sư đã dạy qua."
"Vậy được, mọi người vất vả rồi." Thẩm Tuyển Ý cúp điện thoại, lại nghiêng đầu nhìn liếc mắt nhìn Phó Thanh Sơ một cái, thấp giọng nói: "Chúng ta lập tức liền trở về, nhịn một chút."
Cứ việc cửa sổ xe toàn bộ mở ra, vẫn là không thể tiêu tán tin tức tố mãnh liệt đang kịch liệt phun trào ra bên ngoài, không khí tích luỹ ở trong xe đốt cháy không khí đều nóng lên, Thẩm Tuyển Ý sớm đã có phản ứng.
Gân xanh trêи mu bàn tay nổi lên, bàn tay nắm lái tay có chút phát run, cậu không dám chạy quá nhanh, thoáng thả chậm tốc độ chạy, hơi hơi quay đầu đi không cho bản thân ngửi nhiều mùi hương ngọt thanh mộc hương.
Trở lại nhà khách, chỉ có lão Tôn ở đây, thấy cậu đem xe chạy gần như bay lên, hoảng sợ, lẩm bẩm nói: "Người trẻ tuổi lái xe, lại giống như lái máy bay?"
Thẩm Tuyển Ý kéo cửa xe ba thành làm hai bước mà chạy đến ghế phó lái, mở cửa đem người ôm ra, đi nhanh lên lầu, đem người đặt ở trêи giường mới ra khoá trái cửa, kéo màn lên, lại tới buồng vệ sinh lấy một bồn nước lạnh.
Phó Thanh Sơ đã hoàn toàn tiến vào giai đoạn phát tình, hiện tại chính là cho dù có lại thuốc ức chế loại mạnh, với anh mà nói đều không có thể dùng, Thẩm Tuyển Ý hít một hơi thật sâu, mở nút thắt của anh.
Phó Thanh Sơ bỗng nhiên có ý hơi mơ hồ, cố sức muốn mở mắt ra lại có chút không mở ra được, lông mi run rẩy, thấp giọng hỏi: "Thẩm Tuyển Ý, cậu làm gì."
Phó Thanh Sơ cả người vô lực, mở miệng như là nỉ non, tinh tế mềm mại hoàn toàn không có giống ngày thường lạnh lẽo cùng lực uy hϊế͙p͙, Thẩm Tuyển Ý nhẹ giọng nói: "Tôi giúp anh lau mồ hôi."
Phó Thanh Sơ nhắm mắt, một hồi lại mở mắt ra, mơ mơ màng màng mà "Ưm" một tiếng, "nóng."
Thẩm Tuyển Ý nhìn đôi mắt đỏ bừng, như là bị thấm quá một lần lại một lần, môi cùng gương mặt nóng bỏng, ngay cả lúc thở ra không khí như là bị nướng qua, mang theo mùi hương tin tức tố.
Thẩm Tuyển Ý chịu đựng nhiệt độ sắp bùng nổ trong lồng ngực, thấp giọng hỏi anb: "Phó Thanh Sơ, anh thích tôi không?"
Phó Thanh Sơ nhắm mắt lại, không biết nghe thấy hay không, hiện tại anh mơ hồ phát sốt, lời nói ở lỗ tai anh căn bản không thành một câu hoàn chỉnh, càng không thể trả lời.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, hôn môi anh một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi thích anh, không muốn cưỡng ép anh, để tôi đánh dấu, được không."
Phó Thanh Sơ hô hấp càng thêm trầm, tuy rằng còn có ý thức nhưng đã hỗn độn, môi hơi hơi run nói không nên lời, giống như nói mớ, ngón tay không tự giác túm cổ áo.
"Nóng."
Anh chỉ có thể lặp lại một chữ này, phảng phất đầu óc đều chỉ còn một cảm giác duy nhất.
Thẩm Tuyển Ý thấm ướt khăn lông chà lau cho anh, mồ hôi có thể lau khô, nhưng mà từng luồng nước chảy ra lại lau không sạch sẽ, tựa như là suối nguồn cuồn cuộn không ngừng, đem độ ấm trong phòng lại tăng lên không ít.
Thẩm Tuyển Ý đem điều hòa độ ấm mở đến thấp nhất, vẫn là vô pháp giảm bớt khô nóng.
Phó Thanh Sơ lúc này thực mềm, hoàn toàn đã không có lạnh nhạt như ngày thường xa cách với người ngàn dặm ở ngoài, chỉ còn hơi hơi hừ ra âm mũi, vừa mềm vừa ngoan.
Căng một đường, Thẩm Tuyển Ý rốt cuộc nhịn không được cũng bị anh gợi lên kỳ phát tình, bàn tay nóng lên nắm cánh tay anh đem người bế lên, tay áp sát phía sau lưng anh.
Mảng hình xăm kia tựa như càng thêm tươi đẹp, theo hô hấp Phó Thanh Sơ run lên, Thẩm Tuyển Ý nhìn vào trong mắt sắp toát ra lửa, nhịn không được cúi đầu hôn lấy đôi môi khẽ nhếch của anh.
( kéo đèn )
Kỳ phát tình của Omega trôi qua rất mau, cho dù là dùng thuốc ức chế hay là đánh dấu tạm thời, đều rấ nhanh đã thấy hiệu quả.
Kỳ phát tình tích trữ trong 13 đã sớm tán loạn, giống như một cái đập lớn bị vỡ đê, mãnh liệt làm người ta không thể chống đỡ được, mơ màng ngủ ngủ làm sao cũng không yên ổn.
Thẩm Tuyển Ý lo lắng vỗ vỗ mặt anh, từ buổi chiều ba giờ hơn đến lúc sắc trời đen như mực, trong phòng toả ra hơi thở tin tức tố giao hoà của hai người, cùng với vết cào không rõ lắm trêи người Thẩm Tuyển Ý.
Những dấu vết đó đã không còn thấm máu, nhưng vẫn nóng rát, Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn, nhớ tới lúc Phó Thanh Sơ cào mình, bộ dạng cả người run rẩy, thấp thấp mà hít vào một hơi.
Ngày thường Phó Thanh Sơ cấm ɖu͙ƈ lại lạnh nhạt, nhưng kỳ phát tình tích luỹ mười mấy năm tích bùng nổ, giống như là núi lửa yên lặng nhiều năm hoạt động lại.
Thẩm Tuyển Ý đối với việc này không có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào bản năng làm giảm bớt thống khổ của Phó Thanh Sơ.
Mặc dù đã bị làm cho ngất xỉu rất nhiều lần, cơ thể của Phó Thanh Sơ vẫn nóng bỏng, không hề có bị đánh dấu quá an nhàn thoải mái.
Tuyến thể sau cổ bị cắn phá nhiều lần, Thẩm Tuyển Ý không dám lại rót vào quá nhiều tin tức tố vào, mấy lần đã là cực hạn, nhiều hơn nữa chỉ sợ cậu cũng chịu không nổi, chỉ có thể cố gắng mà trấn an anh, dùng nước lạnh lau chùi cho anh.
Kỳ thật còn có một biện pháp cuối cùng, chính là mở ra khoang sinh sản đánh dấu hoàn toàn, nói như vậy tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý có thể đến trấn an mà không phải chỉ có đơn giản là giảm bớt.
Thẩm Tuyển Ý thay đổi quần áo cho anh, thấy anh tương đối khô ráo mà vẫn hôn mê, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng vô ý nghĩa, tâm đều hoá mềm.
Thẩm Tuyển Ý nửa quỳ ở mép giường, đút chút nước cho Phó Thanh Sơ, vươn tay sờ soạng khóe mắt anh, thấp giọng nói: "Anh cũng thích tôi, đúng không."
Phó Thanh Sơ không trả lời, ngủ thực trầm, Thẩm Tuyển Ý sờ sờ mái tóc mướt mồ hôi của anh, lại xoa bóp vành tai đỏ bừng, nửa đứng dậy thò lại gần hôn anh một chút: "Nhanh thích tôi đi, giáo sư."
**
Lúc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, điều hòa phát ra tiếng vang rất nhỏ, Phó Thanh Sơ hơi hơi mở mắt ra, duỗi ra tay bỗng nhiên cứng lại.
Trêи cánh tay vệt tím tím xanh xanh làm ý thức của Phó Thanh Sơ nháy mắt thu hồi, anh đột nhiên ngồi dậy rồi lại hết sức ngã trở về, eo vừa nhức vừa đau, mềm oạet không dùng lực được.
Phó Thanh Sơ nằm ở trêи giường thở hổn hển thở hai hơi, hồi ức ở trong đầu nhớ lại hồi ức trước lúc mất đi ý thức, anh ở xưởng chế thuốc, gặp được Phó Chính Thanh, sau đó.
!!!
Phó Thanh Sơ đột nhiên mở mắt ra, đánh giá hai giây mới phát hiện nơi này là nhà khách, nhíu mày quay đầu, thấy trêи giường ngoại trừ anh ngoài ra không có người!
Cậu ta!
"Thẩm......"
Phó Thanh Sơ mở miệng nháy mắt cứng lại rồi, giọng nói khàn khàn như là bị tắc mấy chục cân nóng bỏng sắt sa khoáng, toàn thân cũng giống như bị tháo dỡ quá một lần rồi lắp lại.
Phó Thanh Sơ chống cánh tay nhớ tới, lại lần nữa ngẩn ngơ.
Tuyến thể sau cổ có hơi đau, Phó Thanh Sơ duỗi tay sờ sờ, có vết cắn đang kết vảy, anh run rẩy ngón tay, cảm giác trong miệng có mùi máu chưa tiêu tán, không giống tin tức tố.
Phó Thanh Sơ cúi đầu, nhìn nhìn phía sương sườn, có một vết cắn nhưng không nghiêm trọng, ngày hôm qua cắn ai?
Phó Thanh Sơ không lý do mà có chút run sợ, không dám xác định chính mình có phải bị đánh dấu hoàn toàn hay không, người nọ đem ann rửa sạch rất tốt, khô ráo lại thoải mái, còn thay đổi quần áo.
Phó Thanh Sơ chống tay, mở chăn xuống giường, thiếu chút nữa ngã trêи mặt đất.
"Anh tỉnh rồi!" Thẩm Tuyển Ý mở cửa liền thấy Phó Thanh Sơ suýt nữa ngã trêи mặt đất, vội buông đồ trong tay chạy tới đem anh ôm đặt ở trêи giường, nói nhỏ: "Còn khó chịu không?"
Phó Thanh Sơ nhìn chằm chằm mắt cậu ta, không có nói tiếp.
Thẩm Tuyển Ý cũng đón nhận ánh mắt anh, ở nơi đó hiện sự kiềm nén, phát hiện còn thấy giãy giụa, cùng với còn sót lại bài xích cự người với ngàn dặm ở ngoài.
"Ngày hôm qua anh ở xưởng chế thuốc bị ảnh hưởng, nơi này không có thuốc ức chế, tôi......" Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, cảm thấy nói ra giống như là vì bào chữa cho mình, ngừng một hồi trực tiếp nửa quỳ ở trước mặt anh, nắm tay anh, gằn từng chữ một mà nói: "Nếu anh không thể tiếp thu, tùy anh muốn làm gì tôi như thế nào cũng được, tôi nhận."
Phó Thanh Sơ thoạt nhìn thực bình tĩnh, thậm chí tay cũng không rút ra, chỉ là nhìn đôi mắt Thẩm Tuyển Ý hỏi: "Có mở khoang sinh sản không."
Thẩm Tuyển Ý không phản ứng ông, tim đều đặt trêи người trong lòng, bàn tay đụng vào nơi ướt đẫm, mùi tin tức tố từng luồng bay ra bên ngoài.
Mỗi một bước đi, ánh mắt Thẩm Tuyển Ý lại lạnh hơn một phân, vừa rồi lúc cậu đến là dùng rất nhiều sự tự chủ mới có thể nhịn xuống không cho tin tức tố tán loạn ra, cường tự căng lâu như vậy, nếu không phải đến cực hạn, bất luận trước mặt kẻ nào cậu cũng không té xỉu.
Trái tim Thẩm Tuyển Ý khẩn nắm ở bên nhau, nếu không phải có chuyện quan trọng, có khả năng cậu thật sự sẽ giết người.
Phó Chính Thanh còn đang nói, "Cậu cho rằng những người cải tạo sau đó đều đưa đi đâu, cho dù là ta đem tư liệu nghiên cứu cho mấy đứa, cũng không có khả năng vặn ngã Thẩm Khai Vân!"
Thạch ca bọn họ đang canh giữ ở cửa, vừa thấy cậu ôm Phó Thanh Sơ ra lập tức ngăn lại: "Nơi này là nơi mày muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Thẩm Tuyển Ý giương mắt nhìn ông ta một cái, "Tránh ra."
Thạch ca cho người vây lại: "Tới nơi này rồi, còn muốn chạy?"
Thẩm Tuyển Ý lạnh lùng cười một cái, "Tao quản việc mày muốn nhìn tao có đi được hay không."
Phó Chính Thanh trầm giọng nói: "Để cho bọn họ đi."
"Nhưng mà......" Thạch ca mới vừa mở miệng, đã bị Phó Chính Thanh đánh gãy, "Xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm, để cho bọn họ đi."
**
Vừa ra khỏi xưởng chế thuốc, Thẩm Tuyển Ý không có trở lại lều tập trung, trực tiếp tới nơi bọn họ đỗ xe.
Cậu thật cẩn thận đem người đặt ở ghế phó lái, phát hiện mặt cùng cổ anh đều đã thiêu nóng bỏng, hồng như màu máu, trêи trán tất cả đều là mồ hôi, áo sơmi đều ướt đẫm.
Hô hấp của Phó Thanh Sơ vừa ngắn vừa chậm, đầu lệch qua một bên không hề có ý thức, môi lại còn hơi hơi nhấp, mày cũng nhíu chặt, giống như lâm vào hôn mê vẫn đang chống cự cái gì.
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay sờ sờ mặt anh, thấp giọng kêu: "Phó Thanh Sơ, tỉnh tỉnh."
Lông mi Phó Thanh Sơ run run, ngay sau đó Thẩm Tuyển Ý liền cảm giác được một luồng hơi thở tin tức tố dâng lên nổ tung ập vào trước mặt, so lần trước ở phòng thí nghiệm muốn dày đặc hơn mấy lần, trực tiếp đem cậu biến ngốc.
Thẩm Tuyển Ý ấn cửa xe quơ quơ, cố gắng chống đỡ mới có thể đứng vững, cái này...... Sợ là hoàn toàn hỏng mất!
Thẩm Tuyển Ý cắn đầu lưỡi bảo trì chỉ một chút thanh tỉnh, không rảnh lo nghĩ đem cửa ghế phó lái đóng lại, vòng đến ghế lái khởi động xe, hướng về nhà khách.
Nếu không giải quyết, anh nhất định sẽ chết ở nhiệt độ của kỳ phát tình.
Trêи đường hiếm khi có người, Thẩm Tuyển Ý gần như đem chân ga dẫm tới đáy, cố gắng đem hành trình ba giờ xe chạy ngắn lại hơn phân nửa, lúc trở lại nhà khách Trần Thanh Uyển gọi điện thoại lại đây.
"Làm sao bây giờ mọi người còn chưa có trở về? Máy bay sắp cất cánh rồi." Trần Thanh Uyển sốt ruột nói: "Di động vừa rồi vẫn luôn gọi không thông, gấp chết chúng tôi."
Phía dưới xưởng chế thuốc che chắn tín hiệu, di động của cậu không kết nối được, Phó Thanh Sơ cũng không có.
Thẩm Tuyển Ý nhìn thời gian, đã hơn ba giờ, vé máy bag về Bình Châu, là buổi chiều 3 giờ rưỡi.
Cậu nghiêng đầu nhìn Phó Thanh Sơ, đừng nói hôm nay, chính là ngày mai cũng không nhất định có thể trở về.
"Chị không cần chờ tụi em, lâm thời có chút việc, giáo sư Phó nói chị cùng Hoa Hàn đem những sinh viên đưa về trường học an toàn." Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, lại nói: "Thu thập hàng mẫu chị biết an bài làm sao không?"
Trần Thanh Uyển vội nói: "Biết, giáo sư đã dạy qua."
"Vậy được, mọi người vất vả rồi." Thẩm Tuyển Ý cúp điện thoại, lại nghiêng đầu nhìn liếc mắt nhìn Phó Thanh Sơ một cái, thấp giọng nói: "Chúng ta lập tức liền trở về, nhịn một chút."
Cứ việc cửa sổ xe toàn bộ mở ra, vẫn là không thể tiêu tán tin tức tố mãnh liệt đang kịch liệt phun trào ra bên ngoài, không khí tích luỹ ở trong xe đốt cháy không khí đều nóng lên, Thẩm Tuyển Ý sớm đã có phản ứng.
Gân xanh trêи mu bàn tay nổi lên, bàn tay nắm lái tay có chút phát run, cậu không dám chạy quá nhanh, thoáng thả chậm tốc độ chạy, hơi hơi quay đầu đi không cho bản thân ngửi nhiều mùi hương ngọt thanh mộc hương.
Trở lại nhà khách, chỉ có lão Tôn ở đây, thấy cậu đem xe chạy gần như bay lên, hoảng sợ, lẩm bẩm nói: "Người trẻ tuổi lái xe, lại giống như lái máy bay?"
Thẩm Tuyển Ý kéo cửa xe ba thành làm hai bước mà chạy đến ghế phó lái, mở cửa đem người ôm ra, đi nhanh lên lầu, đem người đặt ở trêи giường mới ra khoá trái cửa, kéo màn lên, lại tới buồng vệ sinh lấy một bồn nước lạnh.
Phó Thanh Sơ đã hoàn toàn tiến vào giai đoạn phát tình, hiện tại chính là cho dù có lại thuốc ức chế loại mạnh, với anh mà nói đều không có thể dùng, Thẩm Tuyển Ý hít một hơi thật sâu, mở nút thắt của anh.
Phó Thanh Sơ bỗng nhiên có ý hơi mơ hồ, cố sức muốn mở mắt ra lại có chút không mở ra được, lông mi run rẩy, thấp giọng hỏi: "Thẩm Tuyển Ý, cậu làm gì."
Phó Thanh Sơ cả người vô lực, mở miệng như là nỉ non, tinh tế mềm mại hoàn toàn không có giống ngày thường lạnh lẽo cùng lực uy hϊế͙p͙, Thẩm Tuyển Ý nhẹ giọng nói: "Tôi giúp anh lau mồ hôi."
Phó Thanh Sơ nhắm mắt, một hồi lại mở mắt ra, mơ mơ màng màng mà "Ưm" một tiếng, "nóng."
Thẩm Tuyển Ý nhìn đôi mắt đỏ bừng, như là bị thấm quá một lần lại một lần, môi cùng gương mặt nóng bỏng, ngay cả lúc thở ra không khí như là bị nướng qua, mang theo mùi hương tin tức tố.
Thẩm Tuyển Ý chịu đựng nhiệt độ sắp bùng nổ trong lồng ngực, thấp giọng hỏi anb: "Phó Thanh Sơ, anh thích tôi không?"
Phó Thanh Sơ nhắm mắt lại, không biết nghe thấy hay không, hiện tại anh mơ hồ phát sốt, lời nói ở lỗ tai anh căn bản không thành một câu hoàn chỉnh, càng không thể trả lời.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, hôn môi anh một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi thích anh, không muốn cưỡng ép anh, để tôi đánh dấu, được không."
Phó Thanh Sơ hô hấp càng thêm trầm, tuy rằng còn có ý thức nhưng đã hỗn độn, môi hơi hơi run nói không nên lời, giống như nói mớ, ngón tay không tự giác túm cổ áo.
"Nóng."
Anh chỉ có thể lặp lại một chữ này, phảng phất đầu óc đều chỉ còn một cảm giác duy nhất.
Thẩm Tuyển Ý thấm ướt khăn lông chà lau cho anh, mồ hôi có thể lau khô, nhưng mà từng luồng nước chảy ra lại lau không sạch sẽ, tựa như là suối nguồn cuồn cuộn không ngừng, đem độ ấm trong phòng lại tăng lên không ít.
Thẩm Tuyển Ý đem điều hòa độ ấm mở đến thấp nhất, vẫn là vô pháp giảm bớt khô nóng.
Phó Thanh Sơ lúc này thực mềm, hoàn toàn đã không có lạnh nhạt như ngày thường xa cách với người ngàn dặm ở ngoài, chỉ còn hơi hơi hừ ra âm mũi, vừa mềm vừa ngoan.
Căng một đường, Thẩm Tuyển Ý rốt cuộc nhịn không được cũng bị anh gợi lên kỳ phát tình, bàn tay nóng lên nắm cánh tay anh đem người bế lên, tay áp sát phía sau lưng anh.
Mảng hình xăm kia tựa như càng thêm tươi đẹp, theo hô hấp Phó Thanh Sơ run lên, Thẩm Tuyển Ý nhìn vào trong mắt sắp toát ra lửa, nhịn không được cúi đầu hôn lấy đôi môi khẽ nhếch của anh.
( kéo đèn )
Kỳ phát tình của Omega trôi qua rất mau, cho dù là dùng thuốc ức chế hay là đánh dấu tạm thời, đều rấ nhanh đã thấy hiệu quả.
Kỳ phát tình tích trữ trong 13 đã sớm tán loạn, giống như một cái đập lớn bị vỡ đê, mãnh liệt làm người ta không thể chống đỡ được, mơ màng ngủ ngủ làm sao cũng không yên ổn.
Thẩm Tuyển Ý lo lắng vỗ vỗ mặt anh, từ buổi chiều ba giờ hơn đến lúc sắc trời đen như mực, trong phòng toả ra hơi thở tin tức tố giao hoà của hai người, cùng với vết cào không rõ lắm trêи người Thẩm Tuyển Ý.
Những dấu vết đó đã không còn thấm máu, nhưng vẫn nóng rát, Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn, nhớ tới lúc Phó Thanh Sơ cào mình, bộ dạng cả người run rẩy, thấp thấp mà hít vào một hơi.
Ngày thường Phó Thanh Sơ cấm ɖu͙ƈ lại lạnh nhạt, nhưng kỳ phát tình tích luỹ mười mấy năm tích bùng nổ, giống như là núi lửa yên lặng nhiều năm hoạt động lại.
Thẩm Tuyển Ý đối với việc này không có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào bản năng làm giảm bớt thống khổ của Phó Thanh Sơ.
Mặc dù đã bị làm cho ngất xỉu rất nhiều lần, cơ thể của Phó Thanh Sơ vẫn nóng bỏng, không hề có bị đánh dấu quá an nhàn thoải mái.
Tuyến thể sau cổ bị cắn phá nhiều lần, Thẩm Tuyển Ý không dám lại rót vào quá nhiều tin tức tố vào, mấy lần đã là cực hạn, nhiều hơn nữa chỉ sợ cậu cũng chịu không nổi, chỉ có thể cố gắng mà trấn an anh, dùng nước lạnh lau chùi cho anh.
Kỳ thật còn có một biện pháp cuối cùng, chính là mở ra khoang sinh sản đánh dấu hoàn toàn, nói như vậy tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý có thể đến trấn an mà không phải chỉ có đơn giản là giảm bớt.
Thẩm Tuyển Ý thay đổi quần áo cho anh, thấy anh tương đối khô ráo mà vẫn hôn mê, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng vô ý nghĩa, tâm đều hoá mềm.
Thẩm Tuyển Ý nửa quỳ ở mép giường, đút chút nước cho Phó Thanh Sơ, vươn tay sờ soạng khóe mắt anh, thấp giọng nói: "Anh cũng thích tôi, đúng không."
Phó Thanh Sơ không trả lời, ngủ thực trầm, Thẩm Tuyển Ý sờ sờ mái tóc mướt mồ hôi của anh, lại xoa bóp vành tai đỏ bừng, nửa đứng dậy thò lại gần hôn anh một chút: "Nhanh thích tôi đi, giáo sư."
**
Lúc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, điều hòa phát ra tiếng vang rất nhỏ, Phó Thanh Sơ hơi hơi mở mắt ra, duỗi ra tay bỗng nhiên cứng lại.
Trêи cánh tay vệt tím tím xanh xanh làm ý thức của Phó Thanh Sơ nháy mắt thu hồi, anh đột nhiên ngồi dậy rồi lại hết sức ngã trở về, eo vừa nhức vừa đau, mềm oạet không dùng lực được.
Phó Thanh Sơ nằm ở trêи giường thở hổn hển thở hai hơi, hồi ức ở trong đầu nhớ lại hồi ức trước lúc mất đi ý thức, anh ở xưởng chế thuốc, gặp được Phó Chính Thanh, sau đó.
!!!
Phó Thanh Sơ đột nhiên mở mắt ra, đánh giá hai giây mới phát hiện nơi này là nhà khách, nhíu mày quay đầu, thấy trêи giường ngoại trừ anh ngoài ra không có người!
Cậu ta!
"Thẩm......"
Phó Thanh Sơ mở miệng nháy mắt cứng lại rồi, giọng nói khàn khàn như là bị tắc mấy chục cân nóng bỏng sắt sa khoáng, toàn thân cũng giống như bị tháo dỡ quá một lần rồi lắp lại.
Phó Thanh Sơ chống cánh tay nhớ tới, lại lần nữa ngẩn ngơ.
Tuyến thể sau cổ có hơi đau, Phó Thanh Sơ duỗi tay sờ sờ, có vết cắn đang kết vảy, anh run rẩy ngón tay, cảm giác trong miệng có mùi máu chưa tiêu tán, không giống tin tức tố.
Phó Thanh Sơ cúi đầu, nhìn nhìn phía sương sườn, có một vết cắn nhưng không nghiêm trọng, ngày hôm qua cắn ai?
Phó Thanh Sơ không lý do mà có chút run sợ, không dám xác định chính mình có phải bị đánh dấu hoàn toàn hay không, người nọ đem ann rửa sạch rất tốt, khô ráo lại thoải mái, còn thay đổi quần áo.
Phó Thanh Sơ chống tay, mở chăn xuống giường, thiếu chút nữa ngã trêи mặt đất.
"Anh tỉnh rồi!" Thẩm Tuyển Ý mở cửa liền thấy Phó Thanh Sơ suýt nữa ngã trêи mặt đất, vội buông đồ trong tay chạy tới đem anh ôm đặt ở trêи giường, nói nhỏ: "Còn khó chịu không?"
Phó Thanh Sơ nhìn chằm chằm mắt cậu ta, không có nói tiếp.
Thẩm Tuyển Ý cũng đón nhận ánh mắt anh, ở nơi đó hiện sự kiềm nén, phát hiện còn thấy giãy giụa, cùng với còn sót lại bài xích cự người với ngàn dặm ở ngoài.
"Ngày hôm qua anh ở xưởng chế thuốc bị ảnh hưởng, nơi này không có thuốc ức chế, tôi......" Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, cảm thấy nói ra giống như là vì bào chữa cho mình, ngừng một hồi trực tiếp nửa quỳ ở trước mặt anh, nắm tay anh, gằn từng chữ một mà nói: "Nếu anh không thể tiếp thu, tùy anh muốn làm gì tôi như thế nào cũng được, tôi nhận."
Phó Thanh Sơ thoạt nhìn thực bình tĩnh, thậm chí tay cũng không rút ra, chỉ là nhìn đôi mắt Thẩm Tuyển Ý hỏi: "Có mở khoang sinh sản không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.