Chương 11: Cao Thủ Nói Lời Âu Yếm
Thư Thư
22/08/2021
Chuyến đi hai ngày cuối tuần đã lên lịch từ trước phải kết thúc sớm vì cơ thể hai người không khỏe.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng ở khách sạn xong, dưới sự kiên trì của Tôn Giai Ni, hai người đi tới bệnh viện địa phương.
Cũng may bác sĩ kiểm tra xong nói là bị thương ngoài da, thoa chút thuốc nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
Trên đường trở về, bởi vì ‘làm việc’ triền miên nên bầu không khí tất nhiên là khác biệt.
Lúc chờ đèn đỏ, Lục Minh Thần cực kỳ tự nhiên cầm tay cô nhóc, vuốt ve chậm rãi giống như trấn an một con mèo nhỏ.
“Còn đau không?”
Anh nhìn hai chân cô khép lại một cái, hỏi một câu có ẩn ý.
“Dạ? À, không đau.”
Tôn Giai Ni hơi thẹn thùng, nhưng ngọt ngào vẫn nhiều hơn.
“Sau lưng anh còn đau không?”
Đáng tiếc cô chưa học bằng lái, anh đã bị thương rồi còn phải lái xe chăm sóc cô.
“Vẫn ổn.”
Tôn Giai Ni nghĩ tới vừa rồi bác sĩ dặn dò, lại nhắc nhở lần nữa: “Sau khi anh về nhà ăn uống thanh đạm một chút, nhớ là không được ăn đồ kích thích. Ban đêm tắm rửa cũng phải cẩn thận, đừng chạm vào nước. Còn có…”
“Ni Ni.” Cô gái nhỏ lẩm bẩm lải nhải bị giọng nói dịu dàng của Lục Minh Thần ngắt lời.
“Hả?”
Bệnh nhân không nhìn ra một chút khó chịu nào, một bên chuyên tâm lái xe, một bên giống như vô ý nói: “Nếu không em chuyển tới chăm sóc anh hai ngày đi, chờ vết thương anh lành rồi em lại về ký túc xá.”
“?”
Cô gái nhỏ lập tức cứng họng, sững sờ không nói ra lời.
Lời nói ở lại chẳng phải là mang ý nghĩa sống chung sao?
Bọn họ mới hẹn hò hơn một tháng, có phải hơi nhanh không?
Nhưng mà lý do của thầy Lục lại làm cho cô không thể nào từ chối, dù sao đó cũng là vết thương do cô mà ra.
Xung đột trong lòng mấy lần, cuối cùng cô gái nhỏ từ trước đến nay luôn mềm lòng vẫn gật đầu, đỏ mặt đồng ý.
Bởi vì trên đường đã bàn xong, thế là sau khi hai người đến nội thành liền tới trường học trước.
Bên trong căn phòng lớn của Lục Minh Thần đầy đủ mọi thứ, Tôn Giai Ni cũng chỉ cần mang chút sách giáo khoa, quần áo thường mặc, sắp vào hè nên cô chọn một vài món mát mẻ, không lâu sau liền thu dọn xong.
Đi tới cái hẻm nhỏ ít người bên ngoài trường, Lục Minh Thần bước ra từ chỗ hẻo lánh xách hành lý cho cô, hỏi cô: “Chúng ta về trước nghỉ ngơi một lát, sau đó đi siêu thị một chuyến được không?”
Lúc trước khi anh ở một mình, tất cả đều tùy ý.
Hiện tại có cô tất nhiên khác biệt.
Thế là mặc dù trở về sớm, ngày hôm nay vẫn bận bịu vô cùng.
Trở lại tiểu khu, đầu tiên Tôn Giai Ni thu dọn hành lý, dặm lại lớp trang điểm lần nữa, nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều.
Cô đi tới phòng khách hỏi Lục Minh Thần: “Thầy Lục, em đi xuống dưới mua thức ăn, anh nằm một lát đi.”
“Đi cùng đi.”
Lục Minh Thần nói xong, đứng dậy đổi giày cầm chìa khóa.
Quen biết chỉ một thời gian ngắn ngủi, Tôn Giai Ni đã dần dần quen với tính cách của anh.
Người nhìn có vẻ dịu dàng thân sĩ, thật sự cực kỳ bá đạo.
Ví dụ như đêm qua.
Nghĩ đến điên cuồng đêm qua, mặt cô gái nhỏ lại lặng lẽ đỏ lên.
Hai người đi siêu thị gần đó, Lục Minh Thần đẩy xe đẩy, tùy ý cô chọn lựa.
“Thầy Lục thấy được không?” Cô gái nhỏ cầm một đôi cốc tình nhân hỏi anh.
“Không tệ.”
Sau đó, chén đĩa đẹp đẽ, cây xanh, gia vị, các loại thịt, hoa quả…
Tôn Giai Ni chọn chọn lựa lựa một đường, chờ đến lúc hai người trả tiền, vô thức đã mua đầy xe.
Trên đường ra bãi đỗ xe, lúc này cô gái nhỏ mới cảm thấy bắt đầu ngại ngùng.
“Thầy Lục, hình như em tiêu tiền bậy bạ rồi.”
Rốt cuộc là cô gái nhỏ vừa mới yêu đương, vì niềm vui sướng trong lòng nổi lên mà nhìn cái gì cũng thích.
“Nhóc con ngốc.” Lục Minh Thần bỏ đồ vào cốp sau, xoa đầu cô, cười khẽ: “Cả người anh đều là của em, tự nhiên tiền cũng là của em.”
Có phải mỗi ngày đều sẽ trêu chọc như vậy không?
Nếu cứ tiếp tục như thế, cô không chịu nổi đâu.
Ôm một đống đồ về đến nhà, lần này Tôn Giai Ni bất luận thế nào cũng không cho phép bệnh nhân làm việc nữa.
Cô mặc tạp dề vào, xắn tay áo lên bắt đầu bận túi bụi trong phòng bếp.
Lục Minh Thần nhìn thấy mỗi một động tác của cô, rửa rau thái thịt đều vô cùng thuần thục, thế là mỉm cười cũng không ngăn cản, tùy cô vậy.
Vào phòng làm việc xem văn kiện công ty một lát, cũng không lâu lắm cô gái nhỏ ở bên ngoài gọi: “Thầy Lục, ra ăn cơm.”
Đẩy cửa phòng ra lập tức ngửi thấy một mùi đồ ăn nồng đậm.
Lục Minh Thần đi vào phòng ăn, nhìn trên bàn một cái.
Khoai tây hầm nạm bò, mộc nhĩ xào cần tây, cá kho, rau muống xào, ba món ăn một món canh rất đơn giản, màu sắc đẹp đẽ mê người càng tăng thêm khẩu vị.
Tôn Giai Ni múc cơm ngồi vào bàn, nhìn ánh mắt khen ngợi của anh, trong lòng thoáng hiện một tia đắc ý nhỏ.
Cô không thích nấu cơm, chưa nói toàn bộ quá trình rườm rà, làm xong còn phải rửa chén thu dọn.
Nhưng mà vì Lục Minh Thần cô cam tâm tình nguyện.
“Thầy Lục, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Lục Minh Thần không động đũa mà hơi há miệng ra.
Người đã sắp ba mươi tuổi rồi, cũng không phải bị thương ở tay, động tác trẻ con như vậy anh cũng ngồi vô cùng tự nhiên.
Thế là Tôn Giai Ni kẹp một tiếng nạm bò cho anh, khẩn trương chờ lời nhận xét.
“Tay nghề bạn gái anh thật tốt.” Động tác Lục Minh Thần ưu nhã ăn hết, thật lòng khen cô.
Ai da.
Cô gái nhỏ cảm giác mặt mình lại đỏ.
Mệt mỏi một ngày, hai người đều hơi đói bụng, bữa cơm này ăn rất ngon lành, cũng rất nhanh.
Ăn xong Lục Minh Thần tự giác đề xuất rửa chén.
“Mệt mỏi một ngày, em đi tắm trước đi.”
“Vâng.”
Quả thực cô muốn tắm từ lâu, trời đầu hè toàn thân nhơm nhớp.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tôn Giai Ni đứng dưới vòi hoa sen hướng về phía nước nóng.
Trong phòng tắm có một chiếc gương rất lớn, một bên tắm, một bên cô nhìn xuyên qua sương mù mờ mịt thấy mình trong gương.
Vẫn là thân thể quen thuộc thế nhưng đã từ một cô gái ngây ngô biến thành phụ nữ.
Ngực của cô còn lưu lại dấu hôn xanh tím của anh, bắp đùi cũng thế, đều đang nhắc nhở cô về điên cuồng đêm qua.
Nhìn một lát, đột nhiên cửa phòng tắm bị người đẩy ra từ bên ngoài.
A a a a a a a!!!
Thầy Lục thật sự là cao thủ nói lời âu yếm mà!
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng ở khách sạn xong, dưới sự kiên trì của Tôn Giai Ni, hai người đi tới bệnh viện địa phương.
Cũng may bác sĩ kiểm tra xong nói là bị thương ngoài da, thoa chút thuốc nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
Trên đường trở về, bởi vì ‘làm việc’ triền miên nên bầu không khí tất nhiên là khác biệt.
Lúc chờ đèn đỏ, Lục Minh Thần cực kỳ tự nhiên cầm tay cô nhóc, vuốt ve chậm rãi giống như trấn an một con mèo nhỏ.
“Còn đau không?”
Anh nhìn hai chân cô khép lại một cái, hỏi một câu có ẩn ý.
“Dạ? À, không đau.”
Tôn Giai Ni hơi thẹn thùng, nhưng ngọt ngào vẫn nhiều hơn.
“Sau lưng anh còn đau không?”
Đáng tiếc cô chưa học bằng lái, anh đã bị thương rồi còn phải lái xe chăm sóc cô.
“Vẫn ổn.”
Tôn Giai Ni nghĩ tới vừa rồi bác sĩ dặn dò, lại nhắc nhở lần nữa: “Sau khi anh về nhà ăn uống thanh đạm một chút, nhớ là không được ăn đồ kích thích. Ban đêm tắm rửa cũng phải cẩn thận, đừng chạm vào nước. Còn có…”
“Ni Ni.” Cô gái nhỏ lẩm bẩm lải nhải bị giọng nói dịu dàng của Lục Minh Thần ngắt lời.
“Hả?”
Bệnh nhân không nhìn ra một chút khó chịu nào, một bên chuyên tâm lái xe, một bên giống như vô ý nói: “Nếu không em chuyển tới chăm sóc anh hai ngày đi, chờ vết thương anh lành rồi em lại về ký túc xá.”
“?”
Cô gái nhỏ lập tức cứng họng, sững sờ không nói ra lời.
Lời nói ở lại chẳng phải là mang ý nghĩa sống chung sao?
Bọn họ mới hẹn hò hơn một tháng, có phải hơi nhanh không?
Nhưng mà lý do của thầy Lục lại làm cho cô không thể nào từ chối, dù sao đó cũng là vết thương do cô mà ra.
Xung đột trong lòng mấy lần, cuối cùng cô gái nhỏ từ trước đến nay luôn mềm lòng vẫn gật đầu, đỏ mặt đồng ý.
Bởi vì trên đường đã bàn xong, thế là sau khi hai người đến nội thành liền tới trường học trước.
Bên trong căn phòng lớn của Lục Minh Thần đầy đủ mọi thứ, Tôn Giai Ni cũng chỉ cần mang chút sách giáo khoa, quần áo thường mặc, sắp vào hè nên cô chọn một vài món mát mẻ, không lâu sau liền thu dọn xong.
Đi tới cái hẻm nhỏ ít người bên ngoài trường, Lục Minh Thần bước ra từ chỗ hẻo lánh xách hành lý cho cô, hỏi cô: “Chúng ta về trước nghỉ ngơi một lát, sau đó đi siêu thị một chuyến được không?”
Lúc trước khi anh ở một mình, tất cả đều tùy ý.
Hiện tại có cô tất nhiên khác biệt.
Thế là mặc dù trở về sớm, ngày hôm nay vẫn bận bịu vô cùng.
Trở lại tiểu khu, đầu tiên Tôn Giai Ni thu dọn hành lý, dặm lại lớp trang điểm lần nữa, nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều.
Cô đi tới phòng khách hỏi Lục Minh Thần: “Thầy Lục, em đi xuống dưới mua thức ăn, anh nằm một lát đi.”
“Đi cùng đi.”
Lục Minh Thần nói xong, đứng dậy đổi giày cầm chìa khóa.
Quen biết chỉ một thời gian ngắn ngủi, Tôn Giai Ni đã dần dần quen với tính cách của anh.
Người nhìn có vẻ dịu dàng thân sĩ, thật sự cực kỳ bá đạo.
Ví dụ như đêm qua.
Nghĩ đến điên cuồng đêm qua, mặt cô gái nhỏ lại lặng lẽ đỏ lên.
Hai người đi siêu thị gần đó, Lục Minh Thần đẩy xe đẩy, tùy ý cô chọn lựa.
“Thầy Lục thấy được không?” Cô gái nhỏ cầm một đôi cốc tình nhân hỏi anh.
“Không tệ.”
Sau đó, chén đĩa đẹp đẽ, cây xanh, gia vị, các loại thịt, hoa quả…
Tôn Giai Ni chọn chọn lựa lựa một đường, chờ đến lúc hai người trả tiền, vô thức đã mua đầy xe.
Trên đường ra bãi đỗ xe, lúc này cô gái nhỏ mới cảm thấy bắt đầu ngại ngùng.
“Thầy Lục, hình như em tiêu tiền bậy bạ rồi.”
Rốt cuộc là cô gái nhỏ vừa mới yêu đương, vì niềm vui sướng trong lòng nổi lên mà nhìn cái gì cũng thích.
“Nhóc con ngốc.” Lục Minh Thần bỏ đồ vào cốp sau, xoa đầu cô, cười khẽ: “Cả người anh đều là của em, tự nhiên tiền cũng là của em.”
Có phải mỗi ngày đều sẽ trêu chọc như vậy không?
Nếu cứ tiếp tục như thế, cô không chịu nổi đâu.
Ôm một đống đồ về đến nhà, lần này Tôn Giai Ni bất luận thế nào cũng không cho phép bệnh nhân làm việc nữa.
Cô mặc tạp dề vào, xắn tay áo lên bắt đầu bận túi bụi trong phòng bếp.
Lục Minh Thần nhìn thấy mỗi một động tác của cô, rửa rau thái thịt đều vô cùng thuần thục, thế là mỉm cười cũng không ngăn cản, tùy cô vậy.
Vào phòng làm việc xem văn kiện công ty một lát, cũng không lâu lắm cô gái nhỏ ở bên ngoài gọi: “Thầy Lục, ra ăn cơm.”
Đẩy cửa phòng ra lập tức ngửi thấy một mùi đồ ăn nồng đậm.
Lục Minh Thần đi vào phòng ăn, nhìn trên bàn một cái.
Khoai tây hầm nạm bò, mộc nhĩ xào cần tây, cá kho, rau muống xào, ba món ăn một món canh rất đơn giản, màu sắc đẹp đẽ mê người càng tăng thêm khẩu vị.
Tôn Giai Ni múc cơm ngồi vào bàn, nhìn ánh mắt khen ngợi của anh, trong lòng thoáng hiện một tia đắc ý nhỏ.
Cô không thích nấu cơm, chưa nói toàn bộ quá trình rườm rà, làm xong còn phải rửa chén thu dọn.
Nhưng mà vì Lục Minh Thần cô cam tâm tình nguyện.
“Thầy Lục, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Lục Minh Thần không động đũa mà hơi há miệng ra.
Người đã sắp ba mươi tuổi rồi, cũng không phải bị thương ở tay, động tác trẻ con như vậy anh cũng ngồi vô cùng tự nhiên.
Thế là Tôn Giai Ni kẹp một tiếng nạm bò cho anh, khẩn trương chờ lời nhận xét.
“Tay nghề bạn gái anh thật tốt.” Động tác Lục Minh Thần ưu nhã ăn hết, thật lòng khen cô.
Ai da.
Cô gái nhỏ cảm giác mặt mình lại đỏ.
Mệt mỏi một ngày, hai người đều hơi đói bụng, bữa cơm này ăn rất ngon lành, cũng rất nhanh.
Ăn xong Lục Minh Thần tự giác đề xuất rửa chén.
“Mệt mỏi một ngày, em đi tắm trước đi.”
“Vâng.”
Quả thực cô muốn tắm từ lâu, trời đầu hè toàn thân nhơm nhớp.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tôn Giai Ni đứng dưới vòi hoa sen hướng về phía nước nóng.
Trong phòng tắm có một chiếc gương rất lớn, một bên tắm, một bên cô nhìn xuyên qua sương mù mờ mịt thấy mình trong gương.
Vẫn là thân thể quen thuộc thế nhưng đã từ một cô gái ngây ngô biến thành phụ nữ.
Ngực của cô còn lưu lại dấu hôn xanh tím của anh, bắp đùi cũng thế, đều đang nhắc nhở cô về điên cuồng đêm qua.
Nhìn một lát, đột nhiên cửa phòng tắm bị người đẩy ra từ bên ngoài.
A a a a a a a!!!
Thầy Lục thật sự là cao thủ nói lời âu yếm mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.