Chương 8: Đau Lòng“Đẹp Quá Đi!”
Thư Thư
20/08/2021
Tôn Giai Ni đứng trêи đỉnh của danh lam thắng cảnh hồ Thiên Đường, thực lòng cảm thán.
Màu xanh dưới chân kéo dài ngút tầm mắt.
Khi gió núi thoảng qua, cuốn theo mùi thơm cây cỏ.
Vô số mây trắng trêи đỉnh đầu như kẹo bông, trôi nổi giữa bầu trời xanh biếc khiến người mê say.
Chẳng trách nhiều người thích leo núi như vậy, cảm giác thành công khi chinh phục hiểm nguy, hơn hết là có thể xóa tan mọi buồn lo trong lòng giữa trăm ngàn cây xanh.
“Ni Ni, qua bên kia đi, tôi chụp ảnh cho em.” Lục Minh Thần chỉ vào một tảng đá lớn ở vách núi.
“Vâng.”
Tôn Giai Ni nghe vậy, vội ngoan ngoãn đi qua.
Cô vừa nở nụ cười ngọt ngào vừa nhìn vẻ mặt Lục Minh Thần chuyên tâm sau ống kính, Tôn Giai Ni không khỏi cảm thán muôn phần.
Thầy Lục thật sự chẳng giống trong tưởng tượng của cô chút nào.
Anh mặc quần áo thể ɖu͙ƈ, giầy thể thao, cực kỳ trẻ trung.
Cô biết dáng người anh đẹp từ trước rồi, dù sao chưa làm nhưng cũng hôn nhẹ, sờ qua.
Nhưng không ngờ thể lực cũng tốt.
Hai người bọn họ đi từ chân núi lên đỉnh núi ròng rã hai tiếng.
Dọc đường cô đều nghỉ ngơi nhiều lần, nhưng Lục Minh Thần không chỉ không mệt mà còn mang đồ ăn vặt, nước, máy ảnh.
Không chỉ vậy, anh còn vô cùng chủ động chụp ảnh cho cô.
Chụp cô leo núi, cô nghỉ ngơi, cô ngắm hoa cỏ… Anh đều chụp tất.
Điểm này cực kỳ không giống những chàng trai cùng tuổi Tôn Giai Ni quen.
Bạn trai của đám bạn học cô đưa họ đi dạo phố đã kêu than dậy đất rồi thì miễn bàn chụp ảnh.
Hơn nữa cô phát hiện thật ra kỹ thuật chụp ảnh của Lục Minh Thần rất tốt, mỗi bức đều là cấp bậc cao thủ, chụp cô vô cùng hút mắt.
Trước kia cô chưa từng cảm giác mình xinh đẹp như vậy.
Đang lúc xuất thần, Lục Minh Thần đối diện đang chụp ảnh cho cô bỗng biến sắc mặt.
“Cẩn thận!”
Anh nói xong câu này, chưa đợi cô phản ứng lại đã xông lên ôm cô tránh sang bên cạnh.
“Làm sao…”
Tôn Giai Ni còn chưa nói dứt lời, tiếp theo nhìn thấy tảng đá mình vừa dựa vào đang lăn nhanh xuống vách núi cheo leo.
“Thầy Lục…”
Lúc này cô gái nhỏ mới biết chuyện gì vừa xảy ra.
Cô nhìn nơi mình vừa đứng, não trống rỗng một mảnh.
Nếu như không có Lục Minh Thần, chỉ sợ bây giờ cô đã lăn xuống vực sâu cùng tảng đá to lớn kia rồi.
Cái mạng nhỏ của cô sẽ chôn vùi ở đây luôn.
“Ni Ni đừng sợ, không sao nữa.”
Lục Minh Thần ôm cô thật chặt, cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng đang không ngừng run rẩy, anh không chần chờ, bất chấp hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng lại kiên định, mang theo cảm giác an ủi để Tôn Giai Ni từ từ bình tĩnh lại.
Mãi đến khi xung quanh truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, Tôn Giai Ni mới bừng tỉnh lại Lục Minh Thần đã làm gì trước công chúng, vội vàng xấu hổ đẩy anh ra.
Không lâu sau, nhân viên quản lý khu danh lam nghe tin chạy tới.
“Vô cùng chân thành xin lỗi, hai vị không sao chứ?”
Anh ta nhìn vị trí gốc của tảng đá cũng thấy kinh hoàng.
“Không sao.” Lục Minh Thần giọng điệu lạnh nhạt vung tay.
“Hai vị có tiện đi tới phòng làm việc với tôi tường trình sự việc không ạ? Lãnh đạo của chúng tôi đã biết việc này, muốn tôi biểu đạt sự áy náy chân thành nhất đến hai vị, hơn nữa bên chúng tôi lập tức sắp xếp xe đưa hai vị đến bệnh viện huyện kiểm tra, chúng tôi sẽ phụ trách toàn bộ tiền thuốc thang.”
Vẻ mặt nhân viên quản lý lấy lòng, dù sao đây cũng là khu thắng cảnh 5A* nổi danh, nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự khu du lịch.
(*) Thắng cảnh loại là các thắng cảnh, khu du lịch tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được Cơ quan Du lịch Quốc gia Trung Quốc xếp hạng cao nhất AAAAA (5A). Danh sách ở cuối chương (1)
“Không cần đâu.” Lục Minh Thần tiếp tục từ chối.
Sau đó, không để ý đối phương giữ lại, ôm thẳng Tôn Giai Ni rời đi.
Đi tới con đường nhỏ không người gần đó, anh lại kiểm tra khắp toàn thân trêи dưới cô một lần, hỏi: “Không sao chứ Ni Ni? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Tôn Giai Ni lắc đầu một cái: “Không có ạ, em khỏe lắm thầy Lục.”
“Tôi sợ làm lớn chuyện sẽ truyền tới trường học.” Lục Minh Thần giải thích với cô quyết định vừa rồi của mình.
“Ừm, em biết rồi.”
Trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ cô tin anh vô điều kiện.
Có anh ở đây, không phải lo gì hết.
Sau đó hai người lại vòng quanh hồ Thiên Đường nổi tiếng nhất trêи đỉnh núi một vòng, ngồi thuyền du hồ, còn nếm thử các món ăn nông gia đặc sắc rồi mới ngồi cáp treo xuống núi.
Trở về khách sạn, đầu tiên Tôn Giai Ni vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi đi ra thấy Lục Minh Thần đang thay quần áo.
“Thầy Lục…”
Cô gái nhỏ vô tình nhìn thấy lưng Lục Minh Thần, lập tức nghẹn giọng.
Chỉ thấy nơi vốn trắng ngần kia không biết có một đống vết thương trầy da lớn từ bao giờ, hơn nữa những vết thương kia cũng không nông, có chỗ hơi thấm máu ra ngoài.
“Có phải thầy bị thương khi cứu em không? Sao thầy không nói sớm một chút?”
Chuyện đã qua hơn bốn, năm tiếng nhưng toàn bộ hành trình anh không nhắc tới một lời còn đi dạo cùng cô.
Tôn Giai Ni nghĩ đến những chuyện này, nước mắt như ngọc trai đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Vẫn bị cô phát hiện rồi.
Lục Minh Thần khẽ thở dài một hơi, anh đi lên trước ôm cô gái nhỏ vào ngực, cười nói: “Chuyện có gì to tát đâu, tôi là đàn ông mà, khi còn bé nghịch ngợm đi đánh nhau với người ta còn bị thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều.”
Tôn Giai Ni vẫn đang khóc, nhưng khóc cũng không nhịn được hỏi anh: “Lúc bé thầy từng đi đánh nhau hả?”
Nhìn anh bây giờ hào hoa phong nhã, cử chỉ phong độ, thật sự là dáng vẻ thân sĩ không thể soi mói.
Không biết dáng vẻ đánh nhau hung hăng của anh như thế nào?
“Đương nhiên, có thằng nhóc nào mà chưa từng đánh nhau không?”
Lục Minh Thần vừa nói vừa ôm cô ngồi lên giường.
“Em đó,” anh rút khăn tay ra lau nước mắt cho cô, trong cưng chiều có vẻ bất lực, nói: “Đã lớn từng này rồi còn khóc, đúng là không biết ngại.”
“Em đau lòng mà.” Cô gái nhỏ khịt mũi buồn buồn đáp.
Cô như vậy thực sự là đáng thương, đáng yêu khiến người động lòng.
Không có người đàn ông nào có thể chịu nổi người phụ nữ mình yêu khóc vì mình, tất nhiên Lục Minh Thần cũng không thể.
“Thầy biết, nhưng thầy cam tâm tình nguyện bị thương vì em.”
Dứt lời, nụ hôn nóng bỏng của anh hạ xuống.
Màu xanh dưới chân kéo dài ngút tầm mắt.
Khi gió núi thoảng qua, cuốn theo mùi thơm cây cỏ.
Vô số mây trắng trêи đỉnh đầu như kẹo bông, trôi nổi giữa bầu trời xanh biếc khiến người mê say.
Chẳng trách nhiều người thích leo núi như vậy, cảm giác thành công khi chinh phục hiểm nguy, hơn hết là có thể xóa tan mọi buồn lo trong lòng giữa trăm ngàn cây xanh.
“Ni Ni, qua bên kia đi, tôi chụp ảnh cho em.” Lục Minh Thần chỉ vào một tảng đá lớn ở vách núi.
“Vâng.”
Tôn Giai Ni nghe vậy, vội ngoan ngoãn đi qua.
Cô vừa nở nụ cười ngọt ngào vừa nhìn vẻ mặt Lục Minh Thần chuyên tâm sau ống kính, Tôn Giai Ni không khỏi cảm thán muôn phần.
Thầy Lục thật sự chẳng giống trong tưởng tượng của cô chút nào.
Anh mặc quần áo thể ɖu͙ƈ, giầy thể thao, cực kỳ trẻ trung.
Cô biết dáng người anh đẹp từ trước rồi, dù sao chưa làm nhưng cũng hôn nhẹ, sờ qua.
Nhưng không ngờ thể lực cũng tốt.
Hai người bọn họ đi từ chân núi lên đỉnh núi ròng rã hai tiếng.
Dọc đường cô đều nghỉ ngơi nhiều lần, nhưng Lục Minh Thần không chỉ không mệt mà còn mang đồ ăn vặt, nước, máy ảnh.
Không chỉ vậy, anh còn vô cùng chủ động chụp ảnh cho cô.
Chụp cô leo núi, cô nghỉ ngơi, cô ngắm hoa cỏ… Anh đều chụp tất.
Điểm này cực kỳ không giống những chàng trai cùng tuổi Tôn Giai Ni quen.
Bạn trai của đám bạn học cô đưa họ đi dạo phố đã kêu than dậy đất rồi thì miễn bàn chụp ảnh.
Hơn nữa cô phát hiện thật ra kỹ thuật chụp ảnh của Lục Minh Thần rất tốt, mỗi bức đều là cấp bậc cao thủ, chụp cô vô cùng hút mắt.
Trước kia cô chưa từng cảm giác mình xinh đẹp như vậy.
Đang lúc xuất thần, Lục Minh Thần đối diện đang chụp ảnh cho cô bỗng biến sắc mặt.
“Cẩn thận!”
Anh nói xong câu này, chưa đợi cô phản ứng lại đã xông lên ôm cô tránh sang bên cạnh.
“Làm sao…”
Tôn Giai Ni còn chưa nói dứt lời, tiếp theo nhìn thấy tảng đá mình vừa dựa vào đang lăn nhanh xuống vách núi cheo leo.
“Thầy Lục…”
Lúc này cô gái nhỏ mới biết chuyện gì vừa xảy ra.
Cô nhìn nơi mình vừa đứng, não trống rỗng một mảnh.
Nếu như không có Lục Minh Thần, chỉ sợ bây giờ cô đã lăn xuống vực sâu cùng tảng đá to lớn kia rồi.
Cái mạng nhỏ của cô sẽ chôn vùi ở đây luôn.
“Ni Ni đừng sợ, không sao nữa.”
Lục Minh Thần ôm cô thật chặt, cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng đang không ngừng run rẩy, anh không chần chờ, bất chấp hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng lại kiên định, mang theo cảm giác an ủi để Tôn Giai Ni từ từ bình tĩnh lại.
Mãi đến khi xung quanh truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, Tôn Giai Ni mới bừng tỉnh lại Lục Minh Thần đã làm gì trước công chúng, vội vàng xấu hổ đẩy anh ra.
Không lâu sau, nhân viên quản lý khu danh lam nghe tin chạy tới.
“Vô cùng chân thành xin lỗi, hai vị không sao chứ?”
Anh ta nhìn vị trí gốc của tảng đá cũng thấy kinh hoàng.
“Không sao.” Lục Minh Thần giọng điệu lạnh nhạt vung tay.
“Hai vị có tiện đi tới phòng làm việc với tôi tường trình sự việc không ạ? Lãnh đạo của chúng tôi đã biết việc này, muốn tôi biểu đạt sự áy náy chân thành nhất đến hai vị, hơn nữa bên chúng tôi lập tức sắp xếp xe đưa hai vị đến bệnh viện huyện kiểm tra, chúng tôi sẽ phụ trách toàn bộ tiền thuốc thang.”
Vẻ mặt nhân viên quản lý lấy lòng, dù sao đây cũng là khu thắng cảnh 5A* nổi danh, nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự khu du lịch.
(*) Thắng cảnh loại là các thắng cảnh, khu du lịch tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được Cơ quan Du lịch Quốc gia Trung Quốc xếp hạng cao nhất AAAAA (5A). Danh sách ở cuối chương (1)
“Không cần đâu.” Lục Minh Thần tiếp tục từ chối.
Sau đó, không để ý đối phương giữ lại, ôm thẳng Tôn Giai Ni rời đi.
Đi tới con đường nhỏ không người gần đó, anh lại kiểm tra khắp toàn thân trêи dưới cô một lần, hỏi: “Không sao chứ Ni Ni? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Tôn Giai Ni lắc đầu một cái: “Không có ạ, em khỏe lắm thầy Lục.”
“Tôi sợ làm lớn chuyện sẽ truyền tới trường học.” Lục Minh Thần giải thích với cô quyết định vừa rồi của mình.
“Ừm, em biết rồi.”
Trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ cô tin anh vô điều kiện.
Có anh ở đây, không phải lo gì hết.
Sau đó hai người lại vòng quanh hồ Thiên Đường nổi tiếng nhất trêи đỉnh núi một vòng, ngồi thuyền du hồ, còn nếm thử các món ăn nông gia đặc sắc rồi mới ngồi cáp treo xuống núi.
Trở về khách sạn, đầu tiên Tôn Giai Ni vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi đi ra thấy Lục Minh Thần đang thay quần áo.
“Thầy Lục…”
Cô gái nhỏ vô tình nhìn thấy lưng Lục Minh Thần, lập tức nghẹn giọng.
Chỉ thấy nơi vốn trắng ngần kia không biết có một đống vết thương trầy da lớn từ bao giờ, hơn nữa những vết thương kia cũng không nông, có chỗ hơi thấm máu ra ngoài.
“Có phải thầy bị thương khi cứu em không? Sao thầy không nói sớm một chút?”
Chuyện đã qua hơn bốn, năm tiếng nhưng toàn bộ hành trình anh không nhắc tới một lời còn đi dạo cùng cô.
Tôn Giai Ni nghĩ đến những chuyện này, nước mắt như ngọc trai đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Vẫn bị cô phát hiện rồi.
Lục Minh Thần khẽ thở dài một hơi, anh đi lên trước ôm cô gái nhỏ vào ngực, cười nói: “Chuyện có gì to tát đâu, tôi là đàn ông mà, khi còn bé nghịch ngợm đi đánh nhau với người ta còn bị thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều.”
Tôn Giai Ni vẫn đang khóc, nhưng khóc cũng không nhịn được hỏi anh: “Lúc bé thầy từng đi đánh nhau hả?”
Nhìn anh bây giờ hào hoa phong nhã, cử chỉ phong độ, thật sự là dáng vẻ thân sĩ không thể soi mói.
Không biết dáng vẻ đánh nhau hung hăng của anh như thế nào?
“Đương nhiên, có thằng nhóc nào mà chưa từng đánh nhau không?”
Lục Minh Thần vừa nói vừa ôm cô ngồi lên giường.
“Em đó,” anh rút khăn tay ra lau nước mắt cho cô, trong cưng chiều có vẻ bất lực, nói: “Đã lớn từng này rồi còn khóc, đúng là không biết ngại.”
“Em đau lòng mà.” Cô gái nhỏ khịt mũi buồn buồn đáp.
Cô như vậy thực sự là đáng thương, đáng yêu khiến người động lòng.
Không có người đàn ông nào có thể chịu nổi người phụ nữ mình yêu khóc vì mình, tất nhiên Lục Minh Thần cũng không thể.
“Thầy biết, nhưng thầy cam tâm tình nguyện bị thương vì em.”
Dứt lời, nụ hôn nóng bỏng của anh hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.