Chương 24: Hẹn Hò
Thư Thư
06/09/2021
Editor: Cỏ thanh thủy văn
Sau một đêm kích tình, sáng hôm sau Tôn Giai Ni thức dậy đã là hơn chín giờ.
Lục Minh Thần lúc nào cũng “Tinh lực dồi dào” vào buổi sáng, nhưng hôm nay lại buông tha cho cô.
Anh lấy hai bộ quần áo trong vali ra, đưa một bộ cho cô gái nhỏ.
Hả?
Tôn Giai Ni nhìn chiếc áo polo màu đỏ và quần đùi màu trắng trên tay mình rồi lại nhìn bộ trên tay thầy Lục, hào hứng hỏi anh: “Thầy Lục, đây là đồ đôi phải không?”
“Ừ,” Lục Minh Thần gật gật đầu, cười nói: “Em không muốn mặc à?”
Cô thật sự muốn mặc.
Những chuyện mà các cặp đôi khác yêu nhau sẽ làm, cô cũng muốn được thử một lần.
Thế nhưng những điều này cô không dám nói trước mặt Lục Minh Thần.
Bọn họ chênh lệch nhiều như vậy, cô sợ anh sẽ cảm thấy mình ngây thơ.
Nhưng không ngờ rằng, những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô đã bị anh nhìn thấu từ lâu.
Cô gái nhỏ vô cùng hứng khởi đi rửa mặt, thay quần áo mới, mang giày thể thao, đứng soi gương cùng với Lục Minh Thần, cả hai đều mặc quần áo giống nhau, quần short, giày thể thao, nhìn rất xứng đôi, hoàn toàn không nhìn ra chênh lệch 11 tuổi.
“Đi thôi.” Lục Minh Thần nắm tay cô bước ra ngoài.
Thời gian phục vụ buffet sáng của khách sạn đã qua, hai người ăn nhẹ một chút đặc sản bên lề đường. Sau đó, Lục Minh Thần đưa cô đến Thủy Cung nổi tiếng ở thành phố S.
Giữa trưa hè, đến vườn bách thú thì quá nóng, nhưng công viên Hải Dương thì không bị ảnh hưởng.
Sau khi kiểm vé, Lục Minh Thần nhắc nhở cô: “Hôm nay đừng gọi anh là thầy Lục, tránh để mọi người chú ý.”
“Ồ, vậy gọi là gì ạ?”
“Tùy em, gọi là gì cũng được.”
Cái này…
Đôi mắt to của cô gái nhỏ đảo một vòng, sau đó, cắn vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Gọi anh là Thần Thần được không?”
Vậy mà cũng nghĩ ra~
Lục Minh Thần từ nhỏ đã có chủ kiến, tính tình hống hách, người thân bạn bè đều gọi anh là “Minh Thần”, đây là lần đầu tiên có người gọi anh như thế này.
“Có được không ạ?” Tôn Giai Ni nắm tay anh, nũng nịu lắc lắc.
“Vậy em phải đồng ý với anh một chuyện…”
“Chuyện gì ạ?”
Lục Minh Thần nghiêng đầu, sát vào tai cô thì thầm hai câu.
“Chuyện này…” Cô gái nhỏ bối rối, mặt đỏ tới mang tai không nói được lời nào.
“Bảo bảo ngoan nhất.”
Anh hôn lên má cô, dụ dỗ.
Thầy Lục mặc đồ đôi với mình, dịu dàng ấm áp gọi cô là “Bảo bảo”, Tôn Giai Ni làm sao có thể chống đỡ nổi?
“Dạ.” Cô nhẹ nhàng đồng ý.
Quyết định xong, hai người tiếp tục đi vào trong.
Ban đầu Tôn Giai Ni còn nhớ chuyện vừa rồi, nhưng ngay khi bước vào khu triển lãm, cô đã phấn khích đến nổi quên hết tất cả.
Toàn bộ công viên Hải Dương rất lớn, được chia thành nhiều khu vực triển lãm như Trung Quốc, Nam Mỹ, Châu Phi, những loài quý hiếm trước đây chỉ được nhìn thấy trên Internet đều xuất hiện trước mắt qua lớp kính trong suốt.
Sứa, cắt, hải báo, cá tầm Trung Hoa…
Cô gái nhỏ dọc đường đi vừa xem vừa chụp ảnh, nói chuyện ríu rít, giống như con chim sẻ nhỏ vừa được sổ lồng.
“Thần Thần, anh nhìn xem con sứa kia đẹp quá.”
“Thần Thần, anh đứng yên đừng nhúc nhích, nhìn con cá kia.”
“Thần Thần…”
Mặc dù là lần đầu nhưng cô gái nhỏ đã gọi tên anh rất thuận miệng.
Lục Minh Thần vẫn luôn im lặng đi bên cạnh cô, cầm túi, chụp đủ loại biểu cảm ngộ nghĩnh khác nhau của cô.
Đi đến một khu vực triển lãm, trên đường gặp rất nhiều bé trai thừa dịp người lớn không chú ý, len lén hỏi anh: “Chú ơi, chị gái kia là bạn gái của chú à?”
Ngón tay mũm mĩm của cậu chỉ vào Tôn Giai Ni đang ngắm cá nhiệt đới.
Logic của những đứa trẻ cũng thật kỳ lạ, rõ ràng cho rằng bọn họ là một đôi, nhưng lại gọi một người là chú, người kia gọi là chị.
“Đúng.” Lục Minh Thần gật đầu thừa nhận.
“Chị ấy thật trẻ con.”
Lục Minh Thần bật cười, vuốt vuốt tóc cậu nhóc, tự hào nói: “Anh thích cô ấy như thế này.”
“Vậy anh cũng thật ngây thơ.”
Phải không?
Lục Minh Thần nhìn bóng lưng hoạt bát của cô bạn gái nhỏ, nhịn không được sờ mũi.
Đi dạo từ sáng đến tối, cuối cùng cũng xem hết, đến khi bụng đói kêu lên, Tôn Giai Ni mới lưu luyến không rời theo Lục Minh Thần ra khỏi công viên Hải Dương.
Hai người ăn tối ở một nhà hàng Tây gần đó, Lục Minh Thần hỏi cô: “Ăn xong muốn đi đâu? Về khách sạn?”
Về khách sạn?
Không không không không không.
Vừa nghĩ tới chuyện đã đồng ý với anh, cô gái nhỏ sợ hãi liên tục lắc đầu.
“Chúng ta đi xem phim nhé?”
Lục Minh Thần nghe vậy, như cười như không nhìn cô, không nói gì.
Anh không phản đối, Tôn Giai Ni đánh bạo coi như anh đồng ý.
Tầng trên của quán ăn là rạp chiếu phim, hai người đi lên lầu chọn một bộ phim hành động bom tấn Hollywood.
Rạp chiếu phim rất lớn, nhưng không nhiều người, hai người chọn vị trí chính giữa hàng cuối cùng, chờ bộ phim bắt đầu.
Thời tiết quá nóng, cho nên ngoài bắp rang, khoai tây chiên, còn có hai ly cocacola lạnh.
Bộ phim bắt đầu chiếu, cô gái nhỏ nghiêm túc nhìn lên màn hình, cố gắng tập trung sự chú ý, muốn để mình quên đi những gì phải đối mặt tiếp theo.
Lục Minh Thần cũng không nói ra, ôm túi bắp rang đút cho cô ăn.
“Thầy Lục, em muốn uống nước.”
Nửa tiếng sau, cô gái nhỏ nũng nịu nói.
Bởi vì quá nhập tâm nên quên mất xưng hô đã định ngày hôm nay.
Mượn ánh sáng mờ tối trong rạp chiếu phim, Lục Minh Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Hôm nay cô gái nhỏ búi một búi tóc, ăn mặc trẻ trung xinh đẹp, đôi chân trắng sáng, trông rất nhỏ bé, giống như một học sinh cấp ba.
Giọng nói của cô mềm mại, khiến Lục Minh Thần nghe thấy dưới bụng nóng lên hừng hực.
Không cần suy nghĩ, anh ngậm một ngụm coca, gọi cô: “Há miệng ra.”
Ánh mắt cô gái nhỏ đều tập trung trên màn hình, còn tưởng rằng anh sẽ đưa ống hút tới, cái miệng nhỏ ngoan ngoãn mở ra một cách tự nhiên.
Giây tiếp theo, đầu cô bị Lục Minh Thần kéo tới.
“Ưm ~”
Coca ngọt lạnh và đầu lưỡi của anh cùng tràn vào, khiến cô gái nhỏ đang đắm chìm trong bộ phim lập tức trở về hiện thực.
Lục Minh Thần quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhanh chóng mút vào thỏa thích, đến khi viên đá tan hết mới buông cô ra.
“Xem tiếp đi.”
“…”
Làm thế nào xem được nữa ~
Cô bị hôn cũng có cảm giác.
“Không xem nữa, chúng ta về khách sạn đi.” Cô thì thầm vào tai anh.
Gãi đúng chỗ ngứa.
Hai người thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng bước ra khỏi lối đi.
Hai người nắm tay nhau đến bãi đậu xe dưới lòng đất, vừa lên xe, Lục Minh Thần lái xe thật nhanh.
Trái tim Tôn Giai Ni vẫn liên tục nhảy lên “Thình thịch”.
Buổi sáng ở công viên Hải Dương, thầy Lục nói là ------ “Tối về, mọi chuyện nghe theo anh hết.”
Làm sao bây giờ.
Cô rất lo lắng.
Sau một đêm kích tình, sáng hôm sau Tôn Giai Ni thức dậy đã là hơn chín giờ.
Lục Minh Thần lúc nào cũng “Tinh lực dồi dào” vào buổi sáng, nhưng hôm nay lại buông tha cho cô.
Anh lấy hai bộ quần áo trong vali ra, đưa một bộ cho cô gái nhỏ.
Hả?
Tôn Giai Ni nhìn chiếc áo polo màu đỏ và quần đùi màu trắng trên tay mình rồi lại nhìn bộ trên tay thầy Lục, hào hứng hỏi anh: “Thầy Lục, đây là đồ đôi phải không?”
“Ừ,” Lục Minh Thần gật gật đầu, cười nói: “Em không muốn mặc à?”
Cô thật sự muốn mặc.
Những chuyện mà các cặp đôi khác yêu nhau sẽ làm, cô cũng muốn được thử một lần.
Thế nhưng những điều này cô không dám nói trước mặt Lục Minh Thần.
Bọn họ chênh lệch nhiều như vậy, cô sợ anh sẽ cảm thấy mình ngây thơ.
Nhưng không ngờ rằng, những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô đã bị anh nhìn thấu từ lâu.
Cô gái nhỏ vô cùng hứng khởi đi rửa mặt, thay quần áo mới, mang giày thể thao, đứng soi gương cùng với Lục Minh Thần, cả hai đều mặc quần áo giống nhau, quần short, giày thể thao, nhìn rất xứng đôi, hoàn toàn không nhìn ra chênh lệch 11 tuổi.
“Đi thôi.” Lục Minh Thần nắm tay cô bước ra ngoài.
Thời gian phục vụ buffet sáng của khách sạn đã qua, hai người ăn nhẹ một chút đặc sản bên lề đường. Sau đó, Lục Minh Thần đưa cô đến Thủy Cung nổi tiếng ở thành phố S.
Giữa trưa hè, đến vườn bách thú thì quá nóng, nhưng công viên Hải Dương thì không bị ảnh hưởng.
Sau khi kiểm vé, Lục Minh Thần nhắc nhở cô: “Hôm nay đừng gọi anh là thầy Lục, tránh để mọi người chú ý.”
“Ồ, vậy gọi là gì ạ?”
“Tùy em, gọi là gì cũng được.”
Cái này…
Đôi mắt to của cô gái nhỏ đảo một vòng, sau đó, cắn vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Gọi anh là Thần Thần được không?”
Vậy mà cũng nghĩ ra~
Lục Minh Thần từ nhỏ đã có chủ kiến, tính tình hống hách, người thân bạn bè đều gọi anh là “Minh Thần”, đây là lần đầu tiên có người gọi anh như thế này.
“Có được không ạ?” Tôn Giai Ni nắm tay anh, nũng nịu lắc lắc.
“Vậy em phải đồng ý với anh một chuyện…”
“Chuyện gì ạ?”
Lục Minh Thần nghiêng đầu, sát vào tai cô thì thầm hai câu.
“Chuyện này…” Cô gái nhỏ bối rối, mặt đỏ tới mang tai không nói được lời nào.
“Bảo bảo ngoan nhất.”
Anh hôn lên má cô, dụ dỗ.
Thầy Lục mặc đồ đôi với mình, dịu dàng ấm áp gọi cô là “Bảo bảo”, Tôn Giai Ni làm sao có thể chống đỡ nổi?
“Dạ.” Cô nhẹ nhàng đồng ý.
Quyết định xong, hai người tiếp tục đi vào trong.
Ban đầu Tôn Giai Ni còn nhớ chuyện vừa rồi, nhưng ngay khi bước vào khu triển lãm, cô đã phấn khích đến nổi quên hết tất cả.
Toàn bộ công viên Hải Dương rất lớn, được chia thành nhiều khu vực triển lãm như Trung Quốc, Nam Mỹ, Châu Phi, những loài quý hiếm trước đây chỉ được nhìn thấy trên Internet đều xuất hiện trước mắt qua lớp kính trong suốt.
Sứa, cắt, hải báo, cá tầm Trung Hoa…
Cô gái nhỏ dọc đường đi vừa xem vừa chụp ảnh, nói chuyện ríu rít, giống như con chim sẻ nhỏ vừa được sổ lồng.
“Thần Thần, anh nhìn xem con sứa kia đẹp quá.”
“Thần Thần, anh đứng yên đừng nhúc nhích, nhìn con cá kia.”
“Thần Thần…”
Mặc dù là lần đầu nhưng cô gái nhỏ đã gọi tên anh rất thuận miệng.
Lục Minh Thần vẫn luôn im lặng đi bên cạnh cô, cầm túi, chụp đủ loại biểu cảm ngộ nghĩnh khác nhau của cô.
Đi đến một khu vực triển lãm, trên đường gặp rất nhiều bé trai thừa dịp người lớn không chú ý, len lén hỏi anh: “Chú ơi, chị gái kia là bạn gái của chú à?”
Ngón tay mũm mĩm của cậu chỉ vào Tôn Giai Ni đang ngắm cá nhiệt đới.
Logic của những đứa trẻ cũng thật kỳ lạ, rõ ràng cho rằng bọn họ là một đôi, nhưng lại gọi một người là chú, người kia gọi là chị.
“Đúng.” Lục Minh Thần gật đầu thừa nhận.
“Chị ấy thật trẻ con.”
Lục Minh Thần bật cười, vuốt vuốt tóc cậu nhóc, tự hào nói: “Anh thích cô ấy như thế này.”
“Vậy anh cũng thật ngây thơ.”
Phải không?
Lục Minh Thần nhìn bóng lưng hoạt bát của cô bạn gái nhỏ, nhịn không được sờ mũi.
Đi dạo từ sáng đến tối, cuối cùng cũng xem hết, đến khi bụng đói kêu lên, Tôn Giai Ni mới lưu luyến không rời theo Lục Minh Thần ra khỏi công viên Hải Dương.
Hai người ăn tối ở một nhà hàng Tây gần đó, Lục Minh Thần hỏi cô: “Ăn xong muốn đi đâu? Về khách sạn?”
Về khách sạn?
Không không không không không.
Vừa nghĩ tới chuyện đã đồng ý với anh, cô gái nhỏ sợ hãi liên tục lắc đầu.
“Chúng ta đi xem phim nhé?”
Lục Minh Thần nghe vậy, như cười như không nhìn cô, không nói gì.
Anh không phản đối, Tôn Giai Ni đánh bạo coi như anh đồng ý.
Tầng trên của quán ăn là rạp chiếu phim, hai người đi lên lầu chọn một bộ phim hành động bom tấn Hollywood.
Rạp chiếu phim rất lớn, nhưng không nhiều người, hai người chọn vị trí chính giữa hàng cuối cùng, chờ bộ phim bắt đầu.
Thời tiết quá nóng, cho nên ngoài bắp rang, khoai tây chiên, còn có hai ly cocacola lạnh.
Bộ phim bắt đầu chiếu, cô gái nhỏ nghiêm túc nhìn lên màn hình, cố gắng tập trung sự chú ý, muốn để mình quên đi những gì phải đối mặt tiếp theo.
Lục Minh Thần cũng không nói ra, ôm túi bắp rang đút cho cô ăn.
“Thầy Lục, em muốn uống nước.”
Nửa tiếng sau, cô gái nhỏ nũng nịu nói.
Bởi vì quá nhập tâm nên quên mất xưng hô đã định ngày hôm nay.
Mượn ánh sáng mờ tối trong rạp chiếu phim, Lục Minh Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Hôm nay cô gái nhỏ búi một búi tóc, ăn mặc trẻ trung xinh đẹp, đôi chân trắng sáng, trông rất nhỏ bé, giống như một học sinh cấp ba.
Giọng nói của cô mềm mại, khiến Lục Minh Thần nghe thấy dưới bụng nóng lên hừng hực.
Không cần suy nghĩ, anh ngậm một ngụm coca, gọi cô: “Há miệng ra.”
Ánh mắt cô gái nhỏ đều tập trung trên màn hình, còn tưởng rằng anh sẽ đưa ống hút tới, cái miệng nhỏ ngoan ngoãn mở ra một cách tự nhiên.
Giây tiếp theo, đầu cô bị Lục Minh Thần kéo tới.
“Ưm ~”
Coca ngọt lạnh và đầu lưỡi của anh cùng tràn vào, khiến cô gái nhỏ đang đắm chìm trong bộ phim lập tức trở về hiện thực.
Lục Minh Thần quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhanh chóng mút vào thỏa thích, đến khi viên đá tan hết mới buông cô ra.
“Xem tiếp đi.”
“…”
Làm thế nào xem được nữa ~
Cô bị hôn cũng có cảm giác.
“Không xem nữa, chúng ta về khách sạn đi.” Cô thì thầm vào tai anh.
Gãi đúng chỗ ngứa.
Hai người thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng bước ra khỏi lối đi.
Hai người nắm tay nhau đến bãi đậu xe dưới lòng đất, vừa lên xe, Lục Minh Thần lái xe thật nhanh.
Trái tim Tôn Giai Ni vẫn liên tục nhảy lên “Thình thịch”.
Buổi sáng ở công viên Hải Dương, thầy Lục nói là ------ “Tối về, mọi chuyện nghe theo anh hết.”
Làm sao bây giờ.
Cô rất lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.