Chương 42
Mã Giáp Nãi Phù Vân
21/11/2014
Sắp tới là Tết âm lịch, nghe nói là mùng hai là ngày hoàng đạo nên chọn
ngày ấy làm ngày lễ đính hôn. Vốn cho rằng mẹ già sẽ mời một đống họ
hàng thân thích, ai ngờ mẹ lại khiêm tốn chỉ đãi hai bàn mời những người thân thuộc nhất uống rượu ăn mừng thôi.
Đêm trước tôi còn buồn bực không phải là mẹ già muốn khoe khoang Tô Tín với mọi người hay sao. Mẹ già bình tĩnh giải thích, mẹ mời những đồng nghiệp nào thân, lấy một địch mười còn tiết kiệm chi phí, cái này có được gọi là đầu óc gian thương không?
Chị Hạ cũng tới, bà mặc bộ đồ da mang phong cách Tây phương trông bà rất vui vẻ. Nhất là khi nhìn thấy đồng chí Kỳ Liên Sơn bà cười nói rất tự nhiên còn tính cầm tay ông nhưng mẹ lại đi trước một bước ngăn chị Hạ lại, bình tĩnh cười lễ phép: “À, bà thông gia, mời mời.”
Chị Hạ không thèm nhìn nữa, quay trở lại bàn tiệc.
Hôm nay tôi mặc đồ khá trang nhã, bới tóc cao lên, bộ sườn xám màu xanh ngọc kết hợp với áo choàng màu trắng, tôi bây giờ y như lời Tân Hân nói, chính là dì Ba Thượng Hải những năm 70.
Dường như Tô Tín rất thích cách ăn mặc này của tôi nên lúc trong tiệm thay đồ anh ôm tôi khen ngợi: “Kỳ Nguyệt em thật là đẹp.”
Tôi vòng tay ôm lấy anh, cười híp mắt nói: “Lão gia cũng rất anh tuấn, em chưa từng thấy người đàn ông nào hoàn hảo hơn anh.”
Tô Tín đang rất hưởng thụ, anh cúi người nhanh chóng in lên môi tôi một nụ hôn, những người bán hàng đứng bên cạnh đang đỏ mặt tai hồng.
Trong khi hai nhân vật chính thì rất bình tĩnh tự nhiên, tôi phát hiện sau khi quen nhau với Tô Tín thì da mặt tôi cũng dày y như anh.
Lần đính hôn này xem ra cũng không thuận lợi lắm bởi vì nhẫn của chúng tôi không cẩn thận lạc ở trong tiệm. Lúc về nhà, tôi ngồi ở trên xe phát hiện chiếc nhẫn rớt trong tiệm, tôi quấn chặt hai tay, tâm tình không yên không dám để Tô Tín nhìn thấy cũng không dám để anh biết. Đi đến giữa đường thì hình như bên kia gọi điện nói cho Tô Tín biết chuyện này.
Sau khi nghe xong Tô Tín nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt hung dữ, tôi cảm giác như mình sắp chết tới nơi.
Anh giận dữ hỏi: “Kỳ Nguyệt, có phát hiện mình mất cái gì hay không?”
Tôi cố làm ra vẻ vô tội hỏi lại: “Cái gì?”
Tô Tín thở dài quay xe trở lại, tôi tiếp tục mở to mắt hỏi: “Sao lại quay lại?”
Anh không để ý đến tôi chú tâm lái xe, tôi suy nghĩ một lúc rồi dùng sức véo vào đùi, cố nặng ra vài giọt nước mắt, kêu to: “A a a, chiếc nhẫn của em! Oh My God, chiếc nhẫn của em, nó đang ở đâu?”
Tô Tín cười bất đắc dĩ, một tay cầm lái một tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Đừng có giả bộ.”
Tôi chột dạ, “Không có giả bộ.”
Anh thu tay về tay lái lại, nhìn về phía trước, đường cong gò má anh tuấn không chịu nỗi, anh nói: “Chiếc nhẫn đại diện cho anh, hãy yêu nó như em yêu anh.”
Tôi bình tĩnh cười, “Vậy em không yêu nó, ném xuống cái cống ven đường đi.”
Tô Tín còn bình tĩnh hơn tôi: “Cứ tự nhiên, ném xong thì trả tiền mua cái nhẫn kim cương đó cho anh.”
Tôi: “…….”
--- ------ ------ ------ ------ ---
Ngày đính hôn, ông ngoại cho tôi và Tô Tín mỗi người một dây chuyền bằng vàng gói trong cái hộp màu đỏ làm lễ vật đính hôn, ông đưa vào tay chúng tôi, nói: “Ông không nỡ xài tiền nên không cho bao lì xì, cái dây chuyền này là ông lấy bảo vật gia truyền của ông ra làm, một ổ khóa và một chìa khóa. Một ổ khóa chỉ có một chìa khóa duy nhất, mà chìa khóa cũng sẽ không tìm được ổ khóa thứ hai để tra vào. Ông ngoại già rồi nên không nói nhiều, chỉ mong hai cháu sống thật tốt với nhau, thấu hiểu và trân trọng đối phương là điều quan trọng nhất.”
Ông ngoại nói rất mghiêm túc, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, tôi nghe mà rơi nước mắt gật đầu liên tục.
--- ------ ------ --------
Xong lễ đính hôn tôi theo Tô Tín về thành phố N, tranh thủ lúc còn nghỉ đông sang Mỹ hưởng tuần trăng mặt sẵn tiện thăm ba của Tô Tín cũng là ba chồng tôi, aizza, tôi lại xấu hổ rồi…
Ngày hôm sau, tôi và Tô Tín cùng với chị Hạ dọn dẹp đồ đạc di chuyển đến sân bay quốc tế.
Ba mẹ tôi không thích ra khỏi nhà vì thế tôi đành phải mang theo tâm ý của hai người họ bôn ba gần 20 tiếng sang phía bên kia đại dương.
Mùa đông ở Mỹ còn lạnh hơn trong nước, những con đường rất sạch sẽ, đa số những người đi trên đường đều mặc áo khoác dài màu trắng. Ít nhiều gì Tô Tín cũng có mười năm sống ở đây nên vừa xuống máy bay là anh như ngựa quen đường cũ, ung dung đi về nhà.
Lúc ngồi trên xe tôi suy nghĩ, cha Tô Tín là nghị viên thì chắc là ngôi nhà rất xa hoa, không phải là khu nhà cao cấp có vườn hoa bên ngoài thì phải xin lỗi thân phận của ông.
Khi đến nơi tôi mới biết đây chỉ là căn nhà nhỏ nằm trong vùng ngoại thành, phía trước có rừng cây và hồ nước, băng tuyết ngập trời.
Tôi thầm nghĩ, mùa xuân ở đây chắc là rất đẹp.
Tuy không phải là khu nhà cao cấp nhưng tôi lại rất thích, nhanh chóng đi theo Tô Tín và chị Hạ vào nhà.
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh bàn gỗ nhỏ trong phòng khách đang tập trung xem báo, Tô Tín quả thật là được khắc y chang khuôn mẫu này, hai mươi ba mươi năm sau chắc Tô Tín cũng như vậy, tôi nghĩ đây chính là ba của Tô Tín.
--- ------ ------ ------ ------
Người đàn ông khi thấy mọi người vào cửa thì chỉ gật đầu chào, nhìn tôi một chút rồi tiếp tục xem báo. Trong lòng tôi thấy hồi hộp, xem ra ba chồng tương lai của tôi là người rất nghiêm túc.
Chị Hạ hừ một tiếng, Tô Tín cầm hành lý trong tay tôi rồi đi lên lầu.
Mỗi phòng đều được sắp xếp gọn gàng, phòng Tô Tín không lớn nhưng lại rất thoáng.
Tôi mệt mỏi ngồi phịch lên giường quan sát xung quanh, bốn bức tường dán giấy dán tường màu sáng còn có mấy tấm poster, trong tủ sách thủy tinh có rất nhiều sách xếp ngay hàng thẳng lối, phía trên thì trưng bày các cúp và mô hình.
Lần đầu tiên tôi chân chính tiếp xúc với cuộc sống mà Tô Tín từng trải qua, có cảm giác như một tri kỷ.
Tô Tín ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi ngắm ảnh chụp của anh trên đầu giường, là anh khi còn bé, xinh đẹp hơn những đứa bé nước ngoài, phía sau là chị Hạ và ba anh, ông ấy khi đó không khác Tô Tín bây giờ là mấy, đều có dáng vẻ anh tuấn phi phàm.
Tô Tín cầm lấy khung hình trên tay tôi, nhìn kỹ một lúc rồi nói: “Sau này trên đây sẽ có em.”
Lòng tôi rất ấm áp, ôm lấy eo anh, buồn bực nói: “Không có em thì đánh chết anh.”
Anh nhỏ giọng cười, bắt lấy tay tôi: “Đừng lo, nhất định sẽ có.”
Tôi nằm trên giường chợp mắt một lúc, tới trưa Tô Tín mới gọi tôi xuống lầu ăn cơm. Bốn người ngồi vây quanh cái bàn, hôm nay đích thân chị Hạ xuống bếp nấu bữa cơm gia đình.
Ba Tô Tín gắp một viên thịt cho vào miệng, chị Hạ nhìn anh đầy mong đợi, anh trầm giọng nói: “Mặn.”
Chị Hạ đặt mạnh chiếc đũa xuống, “Tô Triết ông đi chết đi, khó có dịp một năm đến đây một lần mà cũng không cho được một câu nói lấy lòng!”
Phụt…làm sinh viên khoa khoa học xã hội rất yêu thích văn học cổ điển thế mà tôi lại mất bình tĩnh, thì ra ba của Tô Tín tên là Tô Triết.
Tô Tín vỗ vỗ lưng tôi, nói nhỏ: “Triết học triết.”
Tôi gật gật đầu.
Ba Tô húp chút canh rồi đưa đôi mắt phượng nhìn tôi, “Đây là Kỳ Nguyệt?”
Ông hỏi rất lạnh lùng thế mà lòng dạ lang sói trong tôi lại sôi trào, ôi mẹ ơi, ba Tô Tín thật mê người, chắc là khí chất của nhiều năm bị cấm dục.
Ngừng lại ngừng lại, YY như vật rất là bất kính.
Tôi vội vàng gắp miếng thịt kho thơm ngào ngạt vào trong chén ông, vô cùng thục nữ dịu dàng trả lời: “Dạ, con là Kỳ Nguyệt.”
Ánh mắt ba Tô nhìn tôi đầy phức tạp, gật đầu rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Bữa cơm này tôi ăn vô cùng đau đớn, ông cụ đã bắt đầu rồi…
--- ------ ---------
Cơm nước xong, Tô Tín dẫn tôi ra ngoài đi dạo, đúng lúc gặp ba anh lái chiếc xe mui trần chạy ngang qua, ông dừng trước mặt chúng tôi, nhìn tôi rồi nói với Tô Tín gì đó mà tôi nghe không hiểu, không học tiếng Anh cho tốt đúng là một chuyện bi kịch.
Cuối cùng ba Tô nói một câu tiếng Trung: “Cherry biết con quay về, hôm qua có ghé nhà một chút.”
Cherry? Cái tên nữ tính vang lên cảnh báo trong lòng tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy hình như ba Tô nói tiếng Trung là để cho tôi nghe.
Tô Tín ậm ừ đáp lại, ba Tô cũng không nói nữa chỉ nhìn tôi thật thâm sâu rồi lái xe đi.
Ánh mắt của ông làm tôi thấy ngột ngạt, Tô Tín sờ sờ đầu tôi rồi ôm một trái bóng, “Đi thôi, dẫn em đi tới trường trung học chơi.”
Tôi nhìn bộ dạng Tô Tín ôm trái bóng đáng yêu không chịu được, giống như đứa trẻ năm nào vẫn chưa lớn lên. Nhìn anh mà tâm lý chán ghét cô gái nào đó đã trở thành hư vô.
--- ------ ------ ------ ---
Có thể là do số lượng học sinh ít nên trường trung học ở Mỹ khá nhỏ, diện tích hoàn toàn không thể so sánh với trường cấp hai của tôi. Nhỏ nhưng có vỏ có lẽ chính là phương pháp giáo dục xuất sắc ở Mỹ.
Trên sân thể dục đã có một ít tuyết, sân cỏ dưới ánh nắng mặt trời trở nên sáng chói, Tô Tín đang dẫn banh ở trong sân, bọn trẻ đang giành bóng với anh, anh cười rất vui vẻ, tôi cầm điện thoại chạy theo anh để chụp hình cho anh.
Tôi tính chụp tư thế anh sút cầu môn thế nhưng đám quỷ nhỏ lại đang dây dưa với anh, tôi làm mặt quỷ dọa bọn trẻ, ai dè bọn trẻ làm mặt quỷ lại còn gớm hơn cả tôi.
Tôi: ==|||
Tô Tín kiên nhẫn nói tiếng Anh đuổi khéo bọn trẻ đi thì bọn trẻ mới chịu đi tới chỗ khác chơi.
Tôi dùng mũi chân đẩy đẩy trái banh, ngửa mặt nhìn anh, “Kaka, Torres, Messi, Ronaldo thân mến, có thể tạo kiểu để người hâm mộ chụp được không?”
Tô Tín thở hổn hển, cười đồng ý, “OK!”
Tôi vội vàng nhảy tới hai bước, giơ điện thoại lên chuẩn bị ghi lại thời khắc lịch sử này.
Anh để trái banh vào vị trí, lui về sau mấy bước chuẩn bị tư thế tốt, chạy thật nhanh rồi giơ một chân lên đá, trái banh nhanh chóng lao về phía lưới.
Tôi lập tức vỗ tay hoan hô.
Kết quả trái banh lại bị lệch hướng, đập vào cột ngang bay qua hướng khác.
Cách đó không xa có một cô gái cao cao gầy gầy đang đứng đó, tâm trạng tôi căng thẳng khi thấy trái banh bay về phía đó, không ngờ cô ta lại bắt được quả banh đó.
Nhìn nhìn chúng tôi, ném trái banh lại rồi đi tới đây.
Đôi mày Tô Tín nhăn lại rồi chậm rãi nói: “Kỳ Nguyệt, người đang đi tới chúng ta là người tên Cherry hôm nay ba anh nhắc đến.”
“Hả?”
“Bạn gái cũ của anh.”
“A!” Tôi khiếp sợ nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, “À…”
Tô Tín giải thích rất tự nhiên, “Uhm, cũng là người Trung Quốc.”
Dù sao người bây giờ Tô Tín thích là tôi, quản con mẹ gì tới bạn gái cũ.
Mỹ nữ chân dài đi tới, trong lòng tôi cảm thấy dũng cảm hơn bất cứ lúc nào, giống như là đã quyết định đứng bên cạnh Tô Tín thì tôi phải có dũng khí tiếp nhận quá khứ trước kia của anh.
Cô ta đến gần, dường như trong mắt chỉ có Tô Tín, giơ tay chào hỏi anh: “Hi, Xin.”
Tín?? Ngay cả tôi cũng chưa xưng hô một cách buồn nôn như vậy.
Tôi đi lên phía trước, thái độ vui vẻ “Hi” Cherry, nếu chiều cao không đủ để ngăn tầm mắt cô ta nhìn Tô Tín thì tôi phải dùng tới ngôn ngữ thôi.
Tôi đưa tay, mỉm cười đứng đắn nói: “Chắc cô đây là bạn gái trước kia của Tô Tín, xin chào, tôi tên Kỳ Nguyệt là vị hôn thê của anh ấy.”
Đêm trước tôi còn buồn bực không phải là mẹ già muốn khoe khoang Tô Tín với mọi người hay sao. Mẹ già bình tĩnh giải thích, mẹ mời những đồng nghiệp nào thân, lấy một địch mười còn tiết kiệm chi phí, cái này có được gọi là đầu óc gian thương không?
Chị Hạ cũng tới, bà mặc bộ đồ da mang phong cách Tây phương trông bà rất vui vẻ. Nhất là khi nhìn thấy đồng chí Kỳ Liên Sơn bà cười nói rất tự nhiên còn tính cầm tay ông nhưng mẹ lại đi trước một bước ngăn chị Hạ lại, bình tĩnh cười lễ phép: “À, bà thông gia, mời mời.”
Chị Hạ không thèm nhìn nữa, quay trở lại bàn tiệc.
Hôm nay tôi mặc đồ khá trang nhã, bới tóc cao lên, bộ sườn xám màu xanh ngọc kết hợp với áo choàng màu trắng, tôi bây giờ y như lời Tân Hân nói, chính là dì Ba Thượng Hải những năm 70.
Dường như Tô Tín rất thích cách ăn mặc này của tôi nên lúc trong tiệm thay đồ anh ôm tôi khen ngợi: “Kỳ Nguyệt em thật là đẹp.”
Tôi vòng tay ôm lấy anh, cười híp mắt nói: “Lão gia cũng rất anh tuấn, em chưa từng thấy người đàn ông nào hoàn hảo hơn anh.”
Tô Tín đang rất hưởng thụ, anh cúi người nhanh chóng in lên môi tôi một nụ hôn, những người bán hàng đứng bên cạnh đang đỏ mặt tai hồng.
Trong khi hai nhân vật chính thì rất bình tĩnh tự nhiên, tôi phát hiện sau khi quen nhau với Tô Tín thì da mặt tôi cũng dày y như anh.
Lần đính hôn này xem ra cũng không thuận lợi lắm bởi vì nhẫn của chúng tôi không cẩn thận lạc ở trong tiệm. Lúc về nhà, tôi ngồi ở trên xe phát hiện chiếc nhẫn rớt trong tiệm, tôi quấn chặt hai tay, tâm tình không yên không dám để Tô Tín nhìn thấy cũng không dám để anh biết. Đi đến giữa đường thì hình như bên kia gọi điện nói cho Tô Tín biết chuyện này.
Sau khi nghe xong Tô Tín nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt hung dữ, tôi cảm giác như mình sắp chết tới nơi.
Anh giận dữ hỏi: “Kỳ Nguyệt, có phát hiện mình mất cái gì hay không?”
Tôi cố làm ra vẻ vô tội hỏi lại: “Cái gì?”
Tô Tín thở dài quay xe trở lại, tôi tiếp tục mở to mắt hỏi: “Sao lại quay lại?”
Anh không để ý đến tôi chú tâm lái xe, tôi suy nghĩ một lúc rồi dùng sức véo vào đùi, cố nặng ra vài giọt nước mắt, kêu to: “A a a, chiếc nhẫn của em! Oh My God, chiếc nhẫn của em, nó đang ở đâu?”
Tô Tín cười bất đắc dĩ, một tay cầm lái một tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Đừng có giả bộ.”
Tôi chột dạ, “Không có giả bộ.”
Anh thu tay về tay lái lại, nhìn về phía trước, đường cong gò má anh tuấn không chịu nỗi, anh nói: “Chiếc nhẫn đại diện cho anh, hãy yêu nó như em yêu anh.”
Tôi bình tĩnh cười, “Vậy em không yêu nó, ném xuống cái cống ven đường đi.”
Tô Tín còn bình tĩnh hơn tôi: “Cứ tự nhiên, ném xong thì trả tiền mua cái nhẫn kim cương đó cho anh.”
Tôi: “…….”
--- ------ ------ ------ ------ ---
Ngày đính hôn, ông ngoại cho tôi và Tô Tín mỗi người một dây chuyền bằng vàng gói trong cái hộp màu đỏ làm lễ vật đính hôn, ông đưa vào tay chúng tôi, nói: “Ông không nỡ xài tiền nên không cho bao lì xì, cái dây chuyền này là ông lấy bảo vật gia truyền của ông ra làm, một ổ khóa và một chìa khóa. Một ổ khóa chỉ có một chìa khóa duy nhất, mà chìa khóa cũng sẽ không tìm được ổ khóa thứ hai để tra vào. Ông ngoại già rồi nên không nói nhiều, chỉ mong hai cháu sống thật tốt với nhau, thấu hiểu và trân trọng đối phương là điều quan trọng nhất.”
Ông ngoại nói rất mghiêm túc, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, tôi nghe mà rơi nước mắt gật đầu liên tục.
--- ------ ------ --------
Xong lễ đính hôn tôi theo Tô Tín về thành phố N, tranh thủ lúc còn nghỉ đông sang Mỹ hưởng tuần trăng mặt sẵn tiện thăm ba của Tô Tín cũng là ba chồng tôi, aizza, tôi lại xấu hổ rồi…
Ngày hôm sau, tôi và Tô Tín cùng với chị Hạ dọn dẹp đồ đạc di chuyển đến sân bay quốc tế.
Ba mẹ tôi không thích ra khỏi nhà vì thế tôi đành phải mang theo tâm ý của hai người họ bôn ba gần 20 tiếng sang phía bên kia đại dương.
Mùa đông ở Mỹ còn lạnh hơn trong nước, những con đường rất sạch sẽ, đa số những người đi trên đường đều mặc áo khoác dài màu trắng. Ít nhiều gì Tô Tín cũng có mười năm sống ở đây nên vừa xuống máy bay là anh như ngựa quen đường cũ, ung dung đi về nhà.
Lúc ngồi trên xe tôi suy nghĩ, cha Tô Tín là nghị viên thì chắc là ngôi nhà rất xa hoa, không phải là khu nhà cao cấp có vườn hoa bên ngoài thì phải xin lỗi thân phận của ông.
Khi đến nơi tôi mới biết đây chỉ là căn nhà nhỏ nằm trong vùng ngoại thành, phía trước có rừng cây và hồ nước, băng tuyết ngập trời.
Tôi thầm nghĩ, mùa xuân ở đây chắc là rất đẹp.
Tuy không phải là khu nhà cao cấp nhưng tôi lại rất thích, nhanh chóng đi theo Tô Tín và chị Hạ vào nhà.
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh bàn gỗ nhỏ trong phòng khách đang tập trung xem báo, Tô Tín quả thật là được khắc y chang khuôn mẫu này, hai mươi ba mươi năm sau chắc Tô Tín cũng như vậy, tôi nghĩ đây chính là ba của Tô Tín.
--- ------ ------ ------ ------
Người đàn ông khi thấy mọi người vào cửa thì chỉ gật đầu chào, nhìn tôi một chút rồi tiếp tục xem báo. Trong lòng tôi thấy hồi hộp, xem ra ba chồng tương lai của tôi là người rất nghiêm túc.
Chị Hạ hừ một tiếng, Tô Tín cầm hành lý trong tay tôi rồi đi lên lầu.
Mỗi phòng đều được sắp xếp gọn gàng, phòng Tô Tín không lớn nhưng lại rất thoáng.
Tôi mệt mỏi ngồi phịch lên giường quan sát xung quanh, bốn bức tường dán giấy dán tường màu sáng còn có mấy tấm poster, trong tủ sách thủy tinh có rất nhiều sách xếp ngay hàng thẳng lối, phía trên thì trưng bày các cúp và mô hình.
Lần đầu tiên tôi chân chính tiếp xúc với cuộc sống mà Tô Tín từng trải qua, có cảm giác như một tri kỷ.
Tô Tín ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi ngắm ảnh chụp của anh trên đầu giường, là anh khi còn bé, xinh đẹp hơn những đứa bé nước ngoài, phía sau là chị Hạ và ba anh, ông ấy khi đó không khác Tô Tín bây giờ là mấy, đều có dáng vẻ anh tuấn phi phàm.
Tô Tín cầm lấy khung hình trên tay tôi, nhìn kỹ một lúc rồi nói: “Sau này trên đây sẽ có em.”
Lòng tôi rất ấm áp, ôm lấy eo anh, buồn bực nói: “Không có em thì đánh chết anh.”
Anh nhỏ giọng cười, bắt lấy tay tôi: “Đừng lo, nhất định sẽ có.”
Tôi nằm trên giường chợp mắt một lúc, tới trưa Tô Tín mới gọi tôi xuống lầu ăn cơm. Bốn người ngồi vây quanh cái bàn, hôm nay đích thân chị Hạ xuống bếp nấu bữa cơm gia đình.
Ba Tô Tín gắp một viên thịt cho vào miệng, chị Hạ nhìn anh đầy mong đợi, anh trầm giọng nói: “Mặn.”
Chị Hạ đặt mạnh chiếc đũa xuống, “Tô Triết ông đi chết đi, khó có dịp một năm đến đây một lần mà cũng không cho được một câu nói lấy lòng!”
Phụt…làm sinh viên khoa khoa học xã hội rất yêu thích văn học cổ điển thế mà tôi lại mất bình tĩnh, thì ra ba của Tô Tín tên là Tô Triết.
Tô Tín vỗ vỗ lưng tôi, nói nhỏ: “Triết học triết.”
Tôi gật gật đầu.
Ba Tô húp chút canh rồi đưa đôi mắt phượng nhìn tôi, “Đây là Kỳ Nguyệt?”
Ông hỏi rất lạnh lùng thế mà lòng dạ lang sói trong tôi lại sôi trào, ôi mẹ ơi, ba Tô Tín thật mê người, chắc là khí chất của nhiều năm bị cấm dục.
Ngừng lại ngừng lại, YY như vật rất là bất kính.
Tôi vội vàng gắp miếng thịt kho thơm ngào ngạt vào trong chén ông, vô cùng thục nữ dịu dàng trả lời: “Dạ, con là Kỳ Nguyệt.”
Ánh mắt ba Tô nhìn tôi đầy phức tạp, gật đầu rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Bữa cơm này tôi ăn vô cùng đau đớn, ông cụ đã bắt đầu rồi…
--- ------ ---------
Cơm nước xong, Tô Tín dẫn tôi ra ngoài đi dạo, đúng lúc gặp ba anh lái chiếc xe mui trần chạy ngang qua, ông dừng trước mặt chúng tôi, nhìn tôi rồi nói với Tô Tín gì đó mà tôi nghe không hiểu, không học tiếng Anh cho tốt đúng là một chuyện bi kịch.
Cuối cùng ba Tô nói một câu tiếng Trung: “Cherry biết con quay về, hôm qua có ghé nhà một chút.”
Cherry? Cái tên nữ tính vang lên cảnh báo trong lòng tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy hình như ba Tô nói tiếng Trung là để cho tôi nghe.
Tô Tín ậm ừ đáp lại, ba Tô cũng không nói nữa chỉ nhìn tôi thật thâm sâu rồi lái xe đi.
Ánh mắt của ông làm tôi thấy ngột ngạt, Tô Tín sờ sờ đầu tôi rồi ôm một trái bóng, “Đi thôi, dẫn em đi tới trường trung học chơi.”
Tôi nhìn bộ dạng Tô Tín ôm trái bóng đáng yêu không chịu được, giống như đứa trẻ năm nào vẫn chưa lớn lên. Nhìn anh mà tâm lý chán ghét cô gái nào đó đã trở thành hư vô.
--- ------ ------ ------ ---
Có thể là do số lượng học sinh ít nên trường trung học ở Mỹ khá nhỏ, diện tích hoàn toàn không thể so sánh với trường cấp hai của tôi. Nhỏ nhưng có vỏ có lẽ chính là phương pháp giáo dục xuất sắc ở Mỹ.
Trên sân thể dục đã có một ít tuyết, sân cỏ dưới ánh nắng mặt trời trở nên sáng chói, Tô Tín đang dẫn banh ở trong sân, bọn trẻ đang giành bóng với anh, anh cười rất vui vẻ, tôi cầm điện thoại chạy theo anh để chụp hình cho anh.
Tôi tính chụp tư thế anh sút cầu môn thế nhưng đám quỷ nhỏ lại đang dây dưa với anh, tôi làm mặt quỷ dọa bọn trẻ, ai dè bọn trẻ làm mặt quỷ lại còn gớm hơn cả tôi.
Tôi: ==|||
Tô Tín kiên nhẫn nói tiếng Anh đuổi khéo bọn trẻ đi thì bọn trẻ mới chịu đi tới chỗ khác chơi.
Tôi dùng mũi chân đẩy đẩy trái banh, ngửa mặt nhìn anh, “Kaka, Torres, Messi, Ronaldo thân mến, có thể tạo kiểu để người hâm mộ chụp được không?”
Tô Tín thở hổn hển, cười đồng ý, “OK!”
Tôi vội vàng nhảy tới hai bước, giơ điện thoại lên chuẩn bị ghi lại thời khắc lịch sử này.
Anh để trái banh vào vị trí, lui về sau mấy bước chuẩn bị tư thế tốt, chạy thật nhanh rồi giơ một chân lên đá, trái banh nhanh chóng lao về phía lưới.
Tôi lập tức vỗ tay hoan hô.
Kết quả trái banh lại bị lệch hướng, đập vào cột ngang bay qua hướng khác.
Cách đó không xa có một cô gái cao cao gầy gầy đang đứng đó, tâm trạng tôi căng thẳng khi thấy trái banh bay về phía đó, không ngờ cô ta lại bắt được quả banh đó.
Nhìn nhìn chúng tôi, ném trái banh lại rồi đi tới đây.
Đôi mày Tô Tín nhăn lại rồi chậm rãi nói: “Kỳ Nguyệt, người đang đi tới chúng ta là người tên Cherry hôm nay ba anh nhắc đến.”
“Hả?”
“Bạn gái cũ của anh.”
“A!” Tôi khiếp sợ nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, “À…”
Tô Tín giải thích rất tự nhiên, “Uhm, cũng là người Trung Quốc.”
Dù sao người bây giờ Tô Tín thích là tôi, quản con mẹ gì tới bạn gái cũ.
Mỹ nữ chân dài đi tới, trong lòng tôi cảm thấy dũng cảm hơn bất cứ lúc nào, giống như là đã quyết định đứng bên cạnh Tô Tín thì tôi phải có dũng khí tiếp nhận quá khứ trước kia của anh.
Cô ta đến gần, dường như trong mắt chỉ có Tô Tín, giơ tay chào hỏi anh: “Hi, Xin.”
Tín?? Ngay cả tôi cũng chưa xưng hô một cách buồn nôn như vậy.
Tôi đi lên phía trước, thái độ vui vẻ “Hi” Cherry, nếu chiều cao không đủ để ngăn tầm mắt cô ta nhìn Tô Tín thì tôi phải dùng tới ngôn ngữ thôi.
Tôi đưa tay, mỉm cười đứng đắn nói: “Chắc cô đây là bạn gái trước kia của Tô Tín, xin chào, tôi tên Kỳ Nguyệt là vị hôn thê của anh ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.