Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại
Chương 33: Mặt tái xanh
Tri Dữ Thùy Đồng
27/07/2023
"Cậu lặp lại lần nữa!" Vân Diệu Trạch siết chặt tay, nheo lại mắt.
"Lặp lại lần nữa thì lặp lại lần nữa, nói một trăm lần cũng không liên quan đến tôi." Ngày ấy chia tay, cậu đã phân chia rõ ràng với Vân Diệu Trạch, coi như trong lòng vẫn sẽ đau, nhưng không có nghĩa là cậu còn quan tâm.
"Buông tay!" Giang Thần Phong túm cổ áo Vân Diệu Trạch.
Mắt thấy lại muốn đánh nhau.
"Làm gì đó! Còn muốn đánh nhau à!" Chủ nhiệm lớp vội vã đi tới, rống to giọng từ xa, người hai lớp đều có thể nghe thấy.
Từ Hiến dứt khoát động thủ gỡ tay Vân Diệu Trạch ra, "Buông tay buông tay, chúng ta buông tay trước, đây không phải nơi để nói chuyện."
Vân Diệu Trạch chậm rãi buông ra, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Lâm Sóc.
Giang Thần Phong kéo Lâm Sóc ra sau che chắn, nói: "Vân Diệu Trạch đúng không? Bây giờ tôi nói rõ ràng ở đây, Lâm Sóc, sống là người của Giang Thần Phong tôi, chết là ma của Giang Thần Phong tôi, cho dù cậu nhìn nhiều như thế nào cũng không phải của cậu."
Cổ Vân Diệu Trạch giật giật, nắm đấm siết chặt phát ra tiếng răng rắc trên hành lang yên tĩnh.
Hỏng bét!
Từ Hiến theo bản năng phản ứng nhanh hơn não, hai tay ghìm chặt Vân Diệu Trạch, "Đừng xúc động đừng xúc động, cậu ta chỉ ăn nói ba hoa khoác lác mà thôi, luôn có thời gian dạy cho cậu ta một bài học mà."
Làm bạn tốt, hắn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Bây giờ Vân Diệu Trạch giống như một đứa trẻ tranh giành đồ chơi của mình, chơi đủ rồi vứt sang một bên cũng không sao, nhưng một khi có người ngấp nghé thì sống chết không chịu nhường.
Hắn không khỏi nhìn Lâm Sóc ở sau lưng học sinh chuyển trường, Diệu Trạch đối với Lâm Sóc rốt cuộc là có ý gì?
Thật sự chỉ coi là đồ chơi thôi à? Hay là để tâm rồi?
"Thế nào, trong trường không đánh đủ còn muốn ra bên ngoài đánh?" Chủ nhiệm lớp nghe được lời của Từ Hiến, đi tới trước mặt, giáo viên chủ nhiệm lớp 12/2 khí thế mạnh mẽ không kém hai học sinh, ông ra hiệu Từ Hiến trở về: "Nên về lớp thì về đi.”
Từ Hiến vỗ vỗ bả vai Vân Diệu Trạch, trước khi trở về lớp học lại dặn dò hắn: "Đừng xúc động.”
"Lâm Sóc, em cũng về lớp học đi." Chủ nhiệm lớp nói.
"Đừng mà thầy, đây là anh em của em, vừa chuyển trường qua đây đã xảy ra chuyện này, em phải đi cùng." Lâm Sóc không chịu.
"Cậu ta là một đứa nhóc à? Cần phải có em đi cùng? Trường học có thể ăn cậu ta chắc?"
"Nhưng mà quan hệ hai tụi em không bình thường ạ."
"Sao lại không bình thường?" Lời này là Vân Diệu Trạch hỏi, thanh âm lại lạnh xuống.
Lâm Sóc vờ như không nghe thấy.
Chủ nhiệm lớp nhìn Vân Diệu Trạch, sau đó lại nói với Lâm Sóc: "Quan hệ không bình thường không liên quan gì đến việc bọn họ đánh nhau, đừng mù quáng xen vào, em cũng không nhìn một chút xem thành tích của mình thế nào, xếp hạng hai đếm ngược đều cùng em cách Sở hà Hán giới, còn không nhanh đi về lớp."
Lâm Sóc do dự, chân như đóng đinh ở trên mặt đất, không di chuyển.
"Nghe lời, mau về lớp đi." Giang Thần Phong búng lên trán cậu một cái.
"Vậy được rồi." Do dự vừa rồi bị quét sạch, Lâm Sóc sờ trán nhe răng, nắm tay đấm Giang Thần Phong một cái, nhặt balo lệch vai trên mặt đất lên rồi đi về phòng học.
Dù sao tên nhóc này đã chuyển trường tới đây rồi, có nhiều thời gian để nói chuyện phiếm.
Vân Diệu Trạch nhìn chằm chằm Lâm Sóc đi vào phòng học, lửa giận trong lòng không dập tắt được, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Lão Tào đưa bọn họ đến văn phòng.
Bởi vì sự việc công khai đánh nhau trong trường nghiêm trọng, còn liên quan đến việc gây thương tích ngoài ý muốn cho chủ nhiệm giáo dục, ngay cả hiệu trưởng cũng kinh động, tự mình tới giáo dục.
Lúc này lớp 12/2 đang học tiết toán.
Một chữ trong sách giáo khoa Lâm Sóc cũng không nhìn vào, Khương Nghị cũng vậy, tiện tay lật một trang, nhỏ giọng hỏi cậu: "Này, không ngờ cậu lại thân quen với học sinh chuyển trường như vậy đó, cái gì Giang nhỉ?"
"Giang Thần Phong."
"À đúng, Giang Thần Phong, cậu ta thế mà còn gọi cậu là bảo bối, các cậu có quan hệ gì? Đừng nói là..." Hay tay Khương Nghị chúm lại, sau đó ghé vào nhau làm động tác hôn, "Um?"
"Um cái đầu quỷ nhà cậu." Thừa dịp thầy toán học quay lưng viết chữ trên bảng đen, Lâm Sóc vớ lấy quyển vở đập một cái vào đầu cậu ta, bôp một tiếng.
Thầy giáo toán học quay người.
Hai người nhanh chóng cúi đầu giả vờ nghiêm túc đọc sách.
Chờ hai tia laser của thầy ngừng dò tìm qua lại, Lâm Sóc nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu, quan hệ của bọn tớ còn sắt hơn cả kim cương."
"Quan hệ sắt cũng không cần gọi bảo bối đâu, không cảm thấy mập mờ à?"
Đúng thật là cậu không cảm thấy.
Chẳng qua nghĩ đến ngọn nguồn của xưng hô này, Lâm Sóc thật sự có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, “Cậu thì biết cái gì, vào học rồi cậu có thể tập trung một chút được không?” Nhân tiện dùng lời của chủ nhiệm lớp, “Thành tích này của cậu, và tớ cách Sở hà Hán giới, cậu có biết hay không?!"
Khương Nghị tỏ vẻ rất khinh thường, "Cái gì Hán Giới, hai chúng ta đều là cặn bã, chỉ cần tớ làm thêm một câu, liền bơi đến chỗ cậu bờ bên kia."
"Giọng điệu của cậu nghe còn rất kiêu ngạo."
"Cũng không phải, chúng ta là châu chấu cặn bã trên một sợi thừng."
"... Cái hình dung gì vậy?"
"Hai người các em, không thích nghe giảng thì cút ra ngoài đứng cho tôi!" Nửa viên phấn ném chính xác lên bàn học hai người, giáo viên dạy toán tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.
Lâm Sóc đứng dậy đi ra bên ngoài lớp học, Khương Nghị gãi đầu đi theo.
Thời gian một tiết, Giang Thần Phong đều không trở về.
Chuông tan học vang lên, Lâm Sóc lập tức chạy tới văn phòng chủ nhiệm lớp điều tra tình hình, không chỉ có hai chủ nhiệm lớp ở đó, mà còn có cả hiệu trưởng và huấn luyện viên đội bóng rổ, đã giáo dục hai người xong, tiện thể thảo luận vài câu về tình huống của Giang Thần Phong, thành tích không nói, nhưng về thể thao nổi bật nên huấn luyện viên rất coi trọng, còn mời anh gia nhập đội bóng rổ, chẳng qua bị Giang Thần Phong từ chối.
Huấn luyện viên bày tỏ tiếc nuối, cuối cùng hiệu trưởng tổng kết: "Nể tình các em mới vi phạm lần đầu, nên sẽ không mời phụ huynh, nhưng mỗi người vẫn phải ghi tội một lần, viết bản kiểm điểm một ngàn chữ nộp cho chủ nhiệm lớp, Vân Diệu Trạch, em còn phải xin lỗi thầy chủ nhiệm giáo dục."
Vân Diệu Trạch không mặn không nhạt vâng một tiếng.
Giáo viên thả bọn họ đi.
Giang Thần Phong vừa ra ngoài, Lâm Sóc đã giữ anh lại, "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến phòng y tế, sát trùng vết thương."
Giang Thần Phong mặc một chiếc áo phông trắng, lưng đập vào tường trong lúc đánh nhau, quần áo không chỉ bẩn mà còn dính chút máu bị rỉ ra, bên trong chắc chắn đã bị trầy xước.
"Cậu nói tới là tới, cũng không báo trước với tôi một tiếng." Lâm Sóc vừa đi vừa nói.
"Tôi cũng muốn báo trước với cậu, nhưng điện thoại của cậu không gọi được."
"À, điện thoại của tôi hỏng rồi."
"Không mua?"
"Tôi nhớ tôi đã đưa cho cậu một cái điện thoại mới." Có người sau lưng chen vào nói.
Trước đó cậu không chú ý tới Vân Diệu Trạch, vừa nghe mới biết được người này vẫn luôn đi theo bọn họ, từ lúc nào mà Vân Diệu Trạch trở nên mặt dày mày dạn như thế vậy?
Còn không chút hổ thẹn đề cập đến cái điện thoại đó.
Đó không phải là tiền mua dâm sao?
Mẹ nó ai có thể nhận được!
Cho dù là một cái mỉa mai hay một cái cười lạnh, Lâm Sóc cũng lười cho hắn, nhanh chóng đưa Giang Thần Phong vào phòng y tế, y tá trường không có ở đây, vậy nên cậu tự tìm tăm bông và cồn i-ốt tới, "Cậu cởi áo ra đi.”
"Ừm." Giang Thần Phong cởi áo ra, trước khi cởi còn lặng lẽ nhìn Vân Diệu Trạch một cái.
Hai tay Vân Diệu Trạch đút vào túi quần, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng giễu cợt, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Sóc, nhưng lại nói cho Giang Thần Phong nghe: "Sao vậy? Lên giường với tôi xong liền trở mặt không nhận người à? Cậu quên mất mình đã chủ động dạng chân thế nào rồi ư?"
Tay run lên, bình cồn i-ốt xém chút nữa rớt xuống sàn.
Trái tim lại bị đâm mạnh một nhát.
Lâm Sóc hơi há miệng, dùng mũi và miệng cùng hô hấp, bởi vì cuống họng quá ứ đọng, ứ đọng đến mức trong nháy mắt vành mắt đã đỏ lên.
Vân Diệu Trạch, rốt cuộc cậu khốn nạn như thế nào vậy hả?
Muốn rạch vào lòng cậu mấy vết dao nữa mới chịu đây?
Giang Thần Phong xoay người, ôm Lâm Sóc đang tức giận đến mức toàn thân bắt đầu run rẩy vào trong ngực, để cậu tựa đầu vào bả vai mình, đồng thời dùng ánh mắt lạnh lùng nghênh tiếp Vân Diệu Trạch, gằn từng chữ: "Lên giường với cậu thì thế nào, có ngủ với cậu hơn mười mấy năm không?"
Mặt Vân Diệu Trạch lập tức tái xanh.
"Lặp lại lần nữa thì lặp lại lần nữa, nói một trăm lần cũng không liên quan đến tôi." Ngày ấy chia tay, cậu đã phân chia rõ ràng với Vân Diệu Trạch, coi như trong lòng vẫn sẽ đau, nhưng không có nghĩa là cậu còn quan tâm.
"Buông tay!" Giang Thần Phong túm cổ áo Vân Diệu Trạch.
Mắt thấy lại muốn đánh nhau.
"Làm gì đó! Còn muốn đánh nhau à!" Chủ nhiệm lớp vội vã đi tới, rống to giọng từ xa, người hai lớp đều có thể nghe thấy.
Từ Hiến dứt khoát động thủ gỡ tay Vân Diệu Trạch ra, "Buông tay buông tay, chúng ta buông tay trước, đây không phải nơi để nói chuyện."
Vân Diệu Trạch chậm rãi buông ra, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Lâm Sóc.
Giang Thần Phong kéo Lâm Sóc ra sau che chắn, nói: "Vân Diệu Trạch đúng không? Bây giờ tôi nói rõ ràng ở đây, Lâm Sóc, sống là người của Giang Thần Phong tôi, chết là ma của Giang Thần Phong tôi, cho dù cậu nhìn nhiều như thế nào cũng không phải của cậu."
Cổ Vân Diệu Trạch giật giật, nắm đấm siết chặt phát ra tiếng răng rắc trên hành lang yên tĩnh.
Hỏng bét!
Từ Hiến theo bản năng phản ứng nhanh hơn não, hai tay ghìm chặt Vân Diệu Trạch, "Đừng xúc động đừng xúc động, cậu ta chỉ ăn nói ba hoa khoác lác mà thôi, luôn có thời gian dạy cho cậu ta một bài học mà."
Làm bạn tốt, hắn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Bây giờ Vân Diệu Trạch giống như một đứa trẻ tranh giành đồ chơi của mình, chơi đủ rồi vứt sang một bên cũng không sao, nhưng một khi có người ngấp nghé thì sống chết không chịu nhường.
Hắn không khỏi nhìn Lâm Sóc ở sau lưng học sinh chuyển trường, Diệu Trạch đối với Lâm Sóc rốt cuộc là có ý gì?
Thật sự chỉ coi là đồ chơi thôi à? Hay là để tâm rồi?
"Thế nào, trong trường không đánh đủ còn muốn ra bên ngoài đánh?" Chủ nhiệm lớp nghe được lời của Từ Hiến, đi tới trước mặt, giáo viên chủ nhiệm lớp 12/2 khí thế mạnh mẽ không kém hai học sinh, ông ra hiệu Từ Hiến trở về: "Nên về lớp thì về đi.”
Từ Hiến vỗ vỗ bả vai Vân Diệu Trạch, trước khi trở về lớp học lại dặn dò hắn: "Đừng xúc động.”
"Lâm Sóc, em cũng về lớp học đi." Chủ nhiệm lớp nói.
"Đừng mà thầy, đây là anh em của em, vừa chuyển trường qua đây đã xảy ra chuyện này, em phải đi cùng." Lâm Sóc không chịu.
"Cậu ta là một đứa nhóc à? Cần phải có em đi cùng? Trường học có thể ăn cậu ta chắc?"
"Nhưng mà quan hệ hai tụi em không bình thường ạ."
"Sao lại không bình thường?" Lời này là Vân Diệu Trạch hỏi, thanh âm lại lạnh xuống.
Lâm Sóc vờ như không nghe thấy.
Chủ nhiệm lớp nhìn Vân Diệu Trạch, sau đó lại nói với Lâm Sóc: "Quan hệ không bình thường không liên quan gì đến việc bọn họ đánh nhau, đừng mù quáng xen vào, em cũng không nhìn một chút xem thành tích của mình thế nào, xếp hạng hai đếm ngược đều cùng em cách Sở hà Hán giới, còn không nhanh đi về lớp."
Lâm Sóc do dự, chân như đóng đinh ở trên mặt đất, không di chuyển.
"Nghe lời, mau về lớp đi." Giang Thần Phong búng lên trán cậu một cái.
"Vậy được rồi." Do dự vừa rồi bị quét sạch, Lâm Sóc sờ trán nhe răng, nắm tay đấm Giang Thần Phong một cái, nhặt balo lệch vai trên mặt đất lên rồi đi về phòng học.
Dù sao tên nhóc này đã chuyển trường tới đây rồi, có nhiều thời gian để nói chuyện phiếm.
Vân Diệu Trạch nhìn chằm chằm Lâm Sóc đi vào phòng học, lửa giận trong lòng không dập tắt được, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Lão Tào đưa bọn họ đến văn phòng.
Bởi vì sự việc công khai đánh nhau trong trường nghiêm trọng, còn liên quan đến việc gây thương tích ngoài ý muốn cho chủ nhiệm giáo dục, ngay cả hiệu trưởng cũng kinh động, tự mình tới giáo dục.
Lúc này lớp 12/2 đang học tiết toán.
Một chữ trong sách giáo khoa Lâm Sóc cũng không nhìn vào, Khương Nghị cũng vậy, tiện tay lật một trang, nhỏ giọng hỏi cậu: "Này, không ngờ cậu lại thân quen với học sinh chuyển trường như vậy đó, cái gì Giang nhỉ?"
"Giang Thần Phong."
"À đúng, Giang Thần Phong, cậu ta thế mà còn gọi cậu là bảo bối, các cậu có quan hệ gì? Đừng nói là..." Hay tay Khương Nghị chúm lại, sau đó ghé vào nhau làm động tác hôn, "Um?"
"Um cái đầu quỷ nhà cậu." Thừa dịp thầy toán học quay lưng viết chữ trên bảng đen, Lâm Sóc vớ lấy quyển vở đập một cái vào đầu cậu ta, bôp một tiếng.
Thầy giáo toán học quay người.
Hai người nhanh chóng cúi đầu giả vờ nghiêm túc đọc sách.
Chờ hai tia laser của thầy ngừng dò tìm qua lại, Lâm Sóc nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu, quan hệ của bọn tớ còn sắt hơn cả kim cương."
"Quan hệ sắt cũng không cần gọi bảo bối đâu, không cảm thấy mập mờ à?"
Đúng thật là cậu không cảm thấy.
Chẳng qua nghĩ đến ngọn nguồn của xưng hô này, Lâm Sóc thật sự có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, “Cậu thì biết cái gì, vào học rồi cậu có thể tập trung một chút được không?” Nhân tiện dùng lời của chủ nhiệm lớp, “Thành tích này của cậu, và tớ cách Sở hà Hán giới, cậu có biết hay không?!"
Khương Nghị tỏ vẻ rất khinh thường, "Cái gì Hán Giới, hai chúng ta đều là cặn bã, chỉ cần tớ làm thêm một câu, liền bơi đến chỗ cậu bờ bên kia."
"Giọng điệu của cậu nghe còn rất kiêu ngạo."
"Cũng không phải, chúng ta là châu chấu cặn bã trên một sợi thừng."
"... Cái hình dung gì vậy?"
"Hai người các em, không thích nghe giảng thì cút ra ngoài đứng cho tôi!" Nửa viên phấn ném chính xác lên bàn học hai người, giáo viên dạy toán tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.
Lâm Sóc đứng dậy đi ra bên ngoài lớp học, Khương Nghị gãi đầu đi theo.
Thời gian một tiết, Giang Thần Phong đều không trở về.
Chuông tan học vang lên, Lâm Sóc lập tức chạy tới văn phòng chủ nhiệm lớp điều tra tình hình, không chỉ có hai chủ nhiệm lớp ở đó, mà còn có cả hiệu trưởng và huấn luyện viên đội bóng rổ, đã giáo dục hai người xong, tiện thể thảo luận vài câu về tình huống của Giang Thần Phong, thành tích không nói, nhưng về thể thao nổi bật nên huấn luyện viên rất coi trọng, còn mời anh gia nhập đội bóng rổ, chẳng qua bị Giang Thần Phong từ chối.
Huấn luyện viên bày tỏ tiếc nuối, cuối cùng hiệu trưởng tổng kết: "Nể tình các em mới vi phạm lần đầu, nên sẽ không mời phụ huynh, nhưng mỗi người vẫn phải ghi tội một lần, viết bản kiểm điểm một ngàn chữ nộp cho chủ nhiệm lớp, Vân Diệu Trạch, em còn phải xin lỗi thầy chủ nhiệm giáo dục."
Vân Diệu Trạch không mặn không nhạt vâng một tiếng.
Giáo viên thả bọn họ đi.
Giang Thần Phong vừa ra ngoài, Lâm Sóc đã giữ anh lại, "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến phòng y tế, sát trùng vết thương."
Giang Thần Phong mặc một chiếc áo phông trắng, lưng đập vào tường trong lúc đánh nhau, quần áo không chỉ bẩn mà còn dính chút máu bị rỉ ra, bên trong chắc chắn đã bị trầy xước.
"Cậu nói tới là tới, cũng không báo trước với tôi một tiếng." Lâm Sóc vừa đi vừa nói.
"Tôi cũng muốn báo trước với cậu, nhưng điện thoại của cậu không gọi được."
"À, điện thoại của tôi hỏng rồi."
"Không mua?"
"Tôi nhớ tôi đã đưa cho cậu một cái điện thoại mới." Có người sau lưng chen vào nói.
Trước đó cậu không chú ý tới Vân Diệu Trạch, vừa nghe mới biết được người này vẫn luôn đi theo bọn họ, từ lúc nào mà Vân Diệu Trạch trở nên mặt dày mày dạn như thế vậy?
Còn không chút hổ thẹn đề cập đến cái điện thoại đó.
Đó không phải là tiền mua dâm sao?
Mẹ nó ai có thể nhận được!
Cho dù là một cái mỉa mai hay một cái cười lạnh, Lâm Sóc cũng lười cho hắn, nhanh chóng đưa Giang Thần Phong vào phòng y tế, y tá trường không có ở đây, vậy nên cậu tự tìm tăm bông và cồn i-ốt tới, "Cậu cởi áo ra đi.”
"Ừm." Giang Thần Phong cởi áo ra, trước khi cởi còn lặng lẽ nhìn Vân Diệu Trạch một cái.
Hai tay Vân Diệu Trạch đút vào túi quần, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng giễu cợt, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Sóc, nhưng lại nói cho Giang Thần Phong nghe: "Sao vậy? Lên giường với tôi xong liền trở mặt không nhận người à? Cậu quên mất mình đã chủ động dạng chân thế nào rồi ư?"
Tay run lên, bình cồn i-ốt xém chút nữa rớt xuống sàn.
Trái tim lại bị đâm mạnh một nhát.
Lâm Sóc hơi há miệng, dùng mũi và miệng cùng hô hấp, bởi vì cuống họng quá ứ đọng, ứ đọng đến mức trong nháy mắt vành mắt đã đỏ lên.
Vân Diệu Trạch, rốt cuộc cậu khốn nạn như thế nào vậy hả?
Muốn rạch vào lòng cậu mấy vết dao nữa mới chịu đây?
Giang Thần Phong xoay người, ôm Lâm Sóc đang tức giận đến mức toàn thân bắt đầu run rẩy vào trong ngực, để cậu tựa đầu vào bả vai mình, đồng thời dùng ánh mắt lạnh lùng nghênh tiếp Vân Diệu Trạch, gằn từng chữ: "Lên giường với cậu thì thế nào, có ngủ với cậu hơn mười mấy năm không?"
Mặt Vân Diệu Trạch lập tức tái xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.