Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại
Chương 19: Sớm biết sinh nhật nên là hai người mới đúng
Tri Dữ Thùy Đồng
15/06/2023
Xe thể thao quay đầu đi về phía trung học Hải, ba người trong đội đó đều là học sinh nội trú, Vân Diệu Trạch nhờ một học sinh đi qua khiêu khích vài câu, ba người tức giận đi đến cổng trường.
Lâm Sóc không ở trong xe nhìn, mà đứng bên cạnh Vân Diệu Trạch.
Vân Diệu Trạch đưa ba người đến dưới bóng râm gần cổng trường, không đợi bọn họ mở miệng cười nhạo cái gì đó, hắn đã không nói hai lời một quyền làm ngã một người trong số họ.
Hai người còn lại cùng nhau xông lên.
Đừng nói là TaeKwonDo đai đen, quán quân chưa chắc đã là đối thủ của Vân Diệu Trạch.
"Cậu ta không cần cậu giúp đâu, thời điểm cậu ta đánh người còn không biết cậu đang chơi bùn ở đâu nữa." Từ Hiến uể oải dựa vào thân cây nói.
Lời này tuy rằng không dễ nghe, nhưng Lâm Sóc quả thật đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Vân Diệu Trạch, lúc đánh nhau không nói nhảm, quyền nện lên thịt, khí thế vừa lạnh lẽo vừa nặng nề, so với chiêu thức hoa mỹ, sức mạnh tuyệt đối mới là vua.
"Tôi không biết là cậu ta đánh nhau giỏi như vậy." Lâm Sóc có chút ngạc nhiên.
"Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm."
"Còn có chuyện gì?"
"Cậu không cần phải hiểu đâu."
Lâm Sóc đang định hỏi tại sao thì một thành viên của trung học Hải đã ngã xuống dưới chân, răng cửa cũng rớt, miệng chảy máu, người không biết còn tưởng nội tạng có vấn đề.
Lâm Sóc không cảm thấy ba người này đáng thương lắm, dù sao bọn họ ra tay cũng rất nặng, hôm đó chuyên đánh vào điểm yếu của cậu, nhưng cậu sợ Vân Diệu Trạch sẽ bị xử phạt gì đó, cho nên thấy được rồi thì bảo Vân Diệu Trạch dừng tay.
Chờ khi học sinh trung học Hải đi tìm bảo vệ trường, bọn họ đã sớm vỗ mông rời đi.
"Bây giờ đi đâu?" Lâm Sóc ngồi trong xe hỏi.
Bình thường về nhà muộn một chút cũng không sao, quá muộn có thể bị mẹ chửi chết bởi những cuộc gọi liên hoàn.
Vân Diệu Trạch vòng tay phải qua vai cậu, nhéo má cậu, cười nói: "Đi tổ chức sinh nhật cho cậu."
Sinh nhật?
Lâm Sóc trợn tròn mắt, mới nhớ tới, mẹ nó hôm nay thế mà lại là sinh nhật cậu, "Bản thân tôi cũng quên mất, nhà chúng tôi không quan tâm đến chuyện sinh nhật này, nếu ba mẹ tôi nhớ đến, nhiều lắm là mua một cái bánh mì, cắm hai cây nến ở phía trên cho tôi."
"Ha ha, ba mẹ cậu đây là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh à?" Từ Hiến quay đầu nói.
Lâm Sóc giơ ngón giữa với hắn, "Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa, có tin tôi thả bạn trai cắn cậu không?"
Từ Hiến kêu to: "Này, Diệu Trạch, cậu ta nói cậu là chó kìa!"
Vân Diệu Trạch vỗ vào sau gáy hắn một cái, "Đừng nói nhảm nhiều như vậy, chuyên tâm lái xe của cậu."
Từ Hiến tặc lưỡi.
Nơi họ lái xe đến không phải là nhà hàng hay căn hộ Vân Diệu Trạch ở, mà là một căn biệt thự kiểu Châu Âu, là loại chỉ thấy trên TV, không chỉ có tường vây, mà còn có vườn hoa, thậm chí còn có người hầu cắt tỉa cành cây.
Lâm Sóc bị sốc, "Đây... Là nhà cậu?"
Ngày đầu tiên trở thành bạn trai đã phải gặp phụ huynh rồi?
"Không, chỉ là một căn nhà mà thôi." Vân Diệu Trạch nói, câu 'một căn nhà' nghe không có chút nhiệt độ gì.
Từ Hiến sóng vai cùng bọn họ đi vào trong, cười nói: "Sinh nhật của Diệu Trạch hàng năm, ba của cậu ta sẽ cho cậu ta một căn nhà, năm nào cũng vậy, cũng không biết làm trò mới."
"Nếu có người có thể năm nào cũng tặng tôi một căn nhà, tôi không cần người đó đổi mới nhiều kiểu, tôi có thể tự mình đổi tiền mặt, muốn cái gì thì mua cái đó."
Lâm Sóc vừa đi vừa nhìn, một đôi mắt cũng không đủ dùng.
Vân Diệu Trạch nở nụ cười, "Cho nên cậu bây giờ là đang đưa ra yêu cầu với bạn trai?"
"Không, chẳng qua tôi đang nghĩ, chờ khi tôi dành dụm đủ tiền để mua quà cho cậu, cậu có ngứa mắt hay không." Lâm Sóc nói thẳng không chút tự ti, trước đó không nói bởi vì cậu muốn tặng quà vào ngày họ trở thành bạn trai của nhau, nhưng kế hoạch thay đổi không đuổi kịp.
"Quà gì?"
Vân Diệu Trạch một tay đặt lên đầu Lâm Sóc, bởi vì chênh lệch chiều cao, cho nên đặt tay lên đầu Lâm Sóc rất thoải mái, đầu ngón tay mân mê mái tóc mềm mại, thỉnh thoảng gảy hai cái, giống như vuốt ve một con cún con.
Đổi lại là người khác, Lâm Sóc đã đánh gãy tay người đó rồi.
"Tôi đã liên hệ với chủ một nhà hàng, bắt đầu làm việc bán thời gian sau khi tan học vào thứ Hai, sau đó tiết kiệm tiền để mua cho cậu đôi giày thể thao hoặc là đồng phục phiên bản giới hạn gì đó."
Nghe nói hiện tại phổ biến giày thể thao, kiểu dáng giới hạn đẹp mắt như nào cũng phải ba bốn ngàn, thậm chí có thể xào đến hơn vạn, trong tay cậu có chút tiền mừng tuổi, hơn nữa còn làm thêm, đến lúc đó có thể không kém nhiều lắm.
"Cậu mua thì tôi mặc."
"Không cần mua cho cậu ta đâu."
Hai câu nói đồng thời vang lên, câu đầu tiên là Vân Diệu Trạch nói, câu thứ hai là của Từ Hiến, ý của Từ Hiến là, không lâu ngày mai hai người sẽ chia tay thì còn lãng phí tiền làm gì.
Vân Diệu Trạch liếc Từ Hiến một cái, hoàn toàn có thể hiểu được lời nói của hắn, diễn kịch phải diễn toàn bộ không phải sao?
"Cũng không phải mua cho cậu, phiền cậu đừng phát biểu ý kiến." Lâm Sóc không có thiện cảm gì với Từ Hiến, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Từ Hiến nhún nhún vai.
Vân Diệu Trạch kéo Lâm Sóc vào bể bơi lộ thiên sau nhà, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng nô đùa, bên bể bơi có một bàn ăn, hoa quả, đồ ăn vặt, rượu đỏ, đồ ăn thức uống, trong hồ bơi ngoại trừ tất cả những thành viên của đội trường còn có Khương Nghị.
Hai đồng đội sau khi giúp đỡ trùm bao Lâm Sóc, liền quay lại rủ Khương Nghị đi cùng, bởi vì Khương Nghị là bạn của Lâm Sóc, đưa bạn tốt của Lâm Sóc đến sinh nhật chúc phúc cũng là một chút lòng tốt của Vân Diệu Trạch.
Mục đích đương nhiên là dỗ dành Lâm Sóc vui vẻ, sau đó, ăn sạch sẽ.
Bọn họ vừa đến, mọi người bắt đầu ồn ào.
"Uầy uầy uầy -- nhìn xem Diệu Trạch mang ai đến kìa?"
"Thì ra là chàng vợ nhỏ của cậu ta!"
"Nhanh lên, giới thiệu chính thức cho chúng tôi, vợ cậu mỗi lần đến xem bóng đều ngồi xa như vậy, có cần xấu hổ như vậy không, ha ha..."
"Nam sinh và nam sinh yêu đương có cảm giác gì, chúng tôi cực kỳ muốn biết..."
Lỗ tai Lâm Sóc nóng lên, trợn tròn con mắt.
Làm sao mà đội bóng rổ phát hiện ra nhanh như vậy?
Khương Nghị leo ra khỏi bể bơi, lúc mới đến cậu ta đã bị lột đồ chỉ còn mỗi cái quần lót, còn bị người của đội trường đến ấn đầu giết mấy lần, một mình cậu ta chơi không lại một đội trường, nhìn thấy Lâm Sóc giống như bắt được cứu tinh.
Cậu ta đứng trước mặt Lâm Sóc, cả người chảy nước thở hổn hển, lại nhìn Vân Diệu Trạch ở một bên, hỏi: "Hai người các cậu công khai rồi sao?"
Lúc được mời tới, cậu ta đã biết, người trong đội trường đều biết chuyện của Vân Diệu Trạch và Lâm Sóc, những lời ồn ào vừa rồi cũng đã chứng minh điểm này.
Lâm Sóc cũng kỳ quái, nhìn về phía Vân Diệu Trạch.
Rõ ràng trước khi đến cậu mới đồng ý.
Vân Diệu Trạch bình tĩnh giải thích: "Hôm nay sinh nhật cậu, tôi muốn náo nhiệt một chút nên gọi đồng đội tới, đã nói trước cậu là bạn trai tôi, chẳng qua tôi cam đoan, bọn họ vừa mới biết mà thôi."
"Không sao, dù sao tôi cũng không có vấn đề gì, miễn là không ảnh hưởng đến cậu là được." Lâm Sóc bỏ qua nghi ngờ.
Khương Nghị ở bên này còn chưa nói câu thứ hai, Trương Tuấn Minh đã đi lên bắt cậu ta trở về, Từ Hiến vứt giày ra nhảy vào hồ bơi, bùm một tiếng, nước lập tức văng tung tóe khắp nơi.
Vân Diệu Trạch đưa tay cản nước giúp Lâm Sóc, thuận thế xoa đầu cậu, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn bạn trai."
Lâm Sóc cong môi cười, trên mặt cậu vẫn dính chút nước, đèn neon ở chung quanh bỗng nhiên chiếu rọi rạng rỡ tỏa sáng, giống như thiêu thân truy tìm huỳnh hỏa.
Hầu kết Vân Diệu Trạch nhấp nhô.
Sớm biết, sinh nhật nên là hai người mới đúng.
Lâm Sóc không ở trong xe nhìn, mà đứng bên cạnh Vân Diệu Trạch.
Vân Diệu Trạch đưa ba người đến dưới bóng râm gần cổng trường, không đợi bọn họ mở miệng cười nhạo cái gì đó, hắn đã không nói hai lời một quyền làm ngã một người trong số họ.
Hai người còn lại cùng nhau xông lên.
Đừng nói là TaeKwonDo đai đen, quán quân chưa chắc đã là đối thủ của Vân Diệu Trạch.
"Cậu ta không cần cậu giúp đâu, thời điểm cậu ta đánh người còn không biết cậu đang chơi bùn ở đâu nữa." Từ Hiến uể oải dựa vào thân cây nói.
Lời này tuy rằng không dễ nghe, nhưng Lâm Sóc quả thật đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Vân Diệu Trạch, lúc đánh nhau không nói nhảm, quyền nện lên thịt, khí thế vừa lạnh lẽo vừa nặng nề, so với chiêu thức hoa mỹ, sức mạnh tuyệt đối mới là vua.
"Tôi không biết là cậu ta đánh nhau giỏi như vậy." Lâm Sóc có chút ngạc nhiên.
"Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm."
"Còn có chuyện gì?"
"Cậu không cần phải hiểu đâu."
Lâm Sóc đang định hỏi tại sao thì một thành viên của trung học Hải đã ngã xuống dưới chân, răng cửa cũng rớt, miệng chảy máu, người không biết còn tưởng nội tạng có vấn đề.
Lâm Sóc không cảm thấy ba người này đáng thương lắm, dù sao bọn họ ra tay cũng rất nặng, hôm đó chuyên đánh vào điểm yếu của cậu, nhưng cậu sợ Vân Diệu Trạch sẽ bị xử phạt gì đó, cho nên thấy được rồi thì bảo Vân Diệu Trạch dừng tay.
Chờ khi học sinh trung học Hải đi tìm bảo vệ trường, bọn họ đã sớm vỗ mông rời đi.
"Bây giờ đi đâu?" Lâm Sóc ngồi trong xe hỏi.
Bình thường về nhà muộn một chút cũng không sao, quá muộn có thể bị mẹ chửi chết bởi những cuộc gọi liên hoàn.
Vân Diệu Trạch vòng tay phải qua vai cậu, nhéo má cậu, cười nói: "Đi tổ chức sinh nhật cho cậu."
Sinh nhật?
Lâm Sóc trợn tròn mắt, mới nhớ tới, mẹ nó hôm nay thế mà lại là sinh nhật cậu, "Bản thân tôi cũng quên mất, nhà chúng tôi không quan tâm đến chuyện sinh nhật này, nếu ba mẹ tôi nhớ đến, nhiều lắm là mua một cái bánh mì, cắm hai cây nến ở phía trên cho tôi."
"Ha ha, ba mẹ cậu đây là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh à?" Từ Hiến quay đầu nói.
Lâm Sóc giơ ngón giữa với hắn, "Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa, có tin tôi thả bạn trai cắn cậu không?"
Từ Hiến kêu to: "Này, Diệu Trạch, cậu ta nói cậu là chó kìa!"
Vân Diệu Trạch vỗ vào sau gáy hắn một cái, "Đừng nói nhảm nhiều như vậy, chuyên tâm lái xe của cậu."
Từ Hiến tặc lưỡi.
Nơi họ lái xe đến không phải là nhà hàng hay căn hộ Vân Diệu Trạch ở, mà là một căn biệt thự kiểu Châu Âu, là loại chỉ thấy trên TV, không chỉ có tường vây, mà còn có vườn hoa, thậm chí còn có người hầu cắt tỉa cành cây.
Lâm Sóc bị sốc, "Đây... Là nhà cậu?"
Ngày đầu tiên trở thành bạn trai đã phải gặp phụ huynh rồi?
"Không, chỉ là một căn nhà mà thôi." Vân Diệu Trạch nói, câu 'một căn nhà' nghe không có chút nhiệt độ gì.
Từ Hiến sóng vai cùng bọn họ đi vào trong, cười nói: "Sinh nhật của Diệu Trạch hàng năm, ba của cậu ta sẽ cho cậu ta một căn nhà, năm nào cũng vậy, cũng không biết làm trò mới."
"Nếu có người có thể năm nào cũng tặng tôi một căn nhà, tôi không cần người đó đổi mới nhiều kiểu, tôi có thể tự mình đổi tiền mặt, muốn cái gì thì mua cái đó."
Lâm Sóc vừa đi vừa nhìn, một đôi mắt cũng không đủ dùng.
Vân Diệu Trạch nở nụ cười, "Cho nên cậu bây giờ là đang đưa ra yêu cầu với bạn trai?"
"Không, chẳng qua tôi đang nghĩ, chờ khi tôi dành dụm đủ tiền để mua quà cho cậu, cậu có ngứa mắt hay không." Lâm Sóc nói thẳng không chút tự ti, trước đó không nói bởi vì cậu muốn tặng quà vào ngày họ trở thành bạn trai của nhau, nhưng kế hoạch thay đổi không đuổi kịp.
"Quà gì?"
Vân Diệu Trạch một tay đặt lên đầu Lâm Sóc, bởi vì chênh lệch chiều cao, cho nên đặt tay lên đầu Lâm Sóc rất thoải mái, đầu ngón tay mân mê mái tóc mềm mại, thỉnh thoảng gảy hai cái, giống như vuốt ve một con cún con.
Đổi lại là người khác, Lâm Sóc đã đánh gãy tay người đó rồi.
"Tôi đã liên hệ với chủ một nhà hàng, bắt đầu làm việc bán thời gian sau khi tan học vào thứ Hai, sau đó tiết kiệm tiền để mua cho cậu đôi giày thể thao hoặc là đồng phục phiên bản giới hạn gì đó."
Nghe nói hiện tại phổ biến giày thể thao, kiểu dáng giới hạn đẹp mắt như nào cũng phải ba bốn ngàn, thậm chí có thể xào đến hơn vạn, trong tay cậu có chút tiền mừng tuổi, hơn nữa còn làm thêm, đến lúc đó có thể không kém nhiều lắm.
"Cậu mua thì tôi mặc."
"Không cần mua cho cậu ta đâu."
Hai câu nói đồng thời vang lên, câu đầu tiên là Vân Diệu Trạch nói, câu thứ hai là của Từ Hiến, ý của Từ Hiến là, không lâu ngày mai hai người sẽ chia tay thì còn lãng phí tiền làm gì.
Vân Diệu Trạch liếc Từ Hiến một cái, hoàn toàn có thể hiểu được lời nói của hắn, diễn kịch phải diễn toàn bộ không phải sao?
"Cũng không phải mua cho cậu, phiền cậu đừng phát biểu ý kiến." Lâm Sóc không có thiện cảm gì với Từ Hiến, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Từ Hiến nhún nhún vai.
Vân Diệu Trạch kéo Lâm Sóc vào bể bơi lộ thiên sau nhà, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng nô đùa, bên bể bơi có một bàn ăn, hoa quả, đồ ăn vặt, rượu đỏ, đồ ăn thức uống, trong hồ bơi ngoại trừ tất cả những thành viên của đội trường còn có Khương Nghị.
Hai đồng đội sau khi giúp đỡ trùm bao Lâm Sóc, liền quay lại rủ Khương Nghị đi cùng, bởi vì Khương Nghị là bạn của Lâm Sóc, đưa bạn tốt của Lâm Sóc đến sinh nhật chúc phúc cũng là một chút lòng tốt của Vân Diệu Trạch.
Mục đích đương nhiên là dỗ dành Lâm Sóc vui vẻ, sau đó, ăn sạch sẽ.
Bọn họ vừa đến, mọi người bắt đầu ồn ào.
"Uầy uầy uầy -- nhìn xem Diệu Trạch mang ai đến kìa?"
"Thì ra là chàng vợ nhỏ của cậu ta!"
"Nhanh lên, giới thiệu chính thức cho chúng tôi, vợ cậu mỗi lần đến xem bóng đều ngồi xa như vậy, có cần xấu hổ như vậy không, ha ha..."
"Nam sinh và nam sinh yêu đương có cảm giác gì, chúng tôi cực kỳ muốn biết..."
Lỗ tai Lâm Sóc nóng lên, trợn tròn con mắt.
Làm sao mà đội bóng rổ phát hiện ra nhanh như vậy?
Khương Nghị leo ra khỏi bể bơi, lúc mới đến cậu ta đã bị lột đồ chỉ còn mỗi cái quần lót, còn bị người của đội trường đến ấn đầu giết mấy lần, một mình cậu ta chơi không lại một đội trường, nhìn thấy Lâm Sóc giống như bắt được cứu tinh.
Cậu ta đứng trước mặt Lâm Sóc, cả người chảy nước thở hổn hển, lại nhìn Vân Diệu Trạch ở một bên, hỏi: "Hai người các cậu công khai rồi sao?"
Lúc được mời tới, cậu ta đã biết, người trong đội trường đều biết chuyện của Vân Diệu Trạch và Lâm Sóc, những lời ồn ào vừa rồi cũng đã chứng minh điểm này.
Lâm Sóc cũng kỳ quái, nhìn về phía Vân Diệu Trạch.
Rõ ràng trước khi đến cậu mới đồng ý.
Vân Diệu Trạch bình tĩnh giải thích: "Hôm nay sinh nhật cậu, tôi muốn náo nhiệt một chút nên gọi đồng đội tới, đã nói trước cậu là bạn trai tôi, chẳng qua tôi cam đoan, bọn họ vừa mới biết mà thôi."
"Không sao, dù sao tôi cũng không có vấn đề gì, miễn là không ảnh hưởng đến cậu là được." Lâm Sóc bỏ qua nghi ngờ.
Khương Nghị ở bên này còn chưa nói câu thứ hai, Trương Tuấn Minh đã đi lên bắt cậu ta trở về, Từ Hiến vứt giày ra nhảy vào hồ bơi, bùm một tiếng, nước lập tức văng tung tóe khắp nơi.
Vân Diệu Trạch đưa tay cản nước giúp Lâm Sóc, thuận thế xoa đầu cậu, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn bạn trai."
Lâm Sóc cong môi cười, trên mặt cậu vẫn dính chút nước, đèn neon ở chung quanh bỗng nhiên chiếu rọi rạng rỡ tỏa sáng, giống như thiêu thân truy tìm huỳnh hỏa.
Hầu kết Vân Diệu Trạch nhấp nhô.
Sớm biết, sinh nhật nên là hai người mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.