Giáo Thảo Dưỡng Chỉ Tiểu Phì Pi

Chương 2

Sanh Lạc Lạc

01/08/2022

28/07/2022

Tiếp theo Lâm Chấn Vũ nói: "Điện thoại chú đều kêu người chuẩn bị xong,trong thẻ có tiền tiêu vặt bình thường con không cần tiết kiệm.Thủ tục chuyển trường cũng làm xong, ba tháng sau cháu chuyển vào đó học."

"Vâng ạ."

Hắn lại xác nhận một lần: "Cháu nhất định phải lên cao nhị sao? Cháu kiến thức chưa vững, rất khó để đuổi kịp tiến độ học tập."

Nghiêm chỉnh mà nói, bằng tốt nghiệp tiểu học Lâm Pi Pi đều không có, kiến thức cao trung cô cũng chưa bao giờ tiếp xúc,vì tiếp cận ân nhân, nhưng sợ Lâm Chấn Vũ cho chính mình học tiểu học liền vội vàng trịnh trọng mà nói: "Cháu muốn đọc cao trung."

Lâm Chấn Vũ thở dài: "Vậy đi." Con của hắn có thể tránh được một kiếp, ít nhiều nhờ Pi Pi, hắn nếu đã đáp ứng hứa hẹn thì phải hoàn thành.

Cuối cùng, hắn không yên tâm mà dặn dò: "Nếu thật sự theo không kịp, muốn chuyển trường, nhớ rõ phải nói cho chú."

"Vâng." Lâm Pi Pi hiện tại cũng không xác định mình cùng ân nhân có học chung hay không, nếu không học cùng, cô sợ lại phải xin Lâm Chấn Vũ chuyển trường lần nữa cho mình.

Dù sao hiện tại cô cùng ân nhân ở gần như vậy, ngày mai đi hỏi hắn một chút không phải được rồi sao?nàng hiện tại cùng ân nhân trụ như vậy gần, ngày mai đi tìm hắn hỏi một chút không phải được rồi sao? Lâm Pi Pi trong mắt loá ra chút ánh sáng.

Lâm Chấn Vũ còn tưởng rằng cô cảm thấy đi học rất mới lạ, cho nên mới vui vẻ, bất đắc dĩ mà cười cười.

Cơm ăn được một nửa, liền thấy Lâm Pi Pi bỏ bát cơm xuống,trong bát còn thừa lại một nửa, thức ăn cô căn bản không có đụng đến.

"Đã ăn xong rồi?" Lâm Chấn Vũ nhìn cô tay bé chân bé,

"Vâng, ăn no rồi ạ. Chú, cơm thừa lại thì cất đi để bữa sau ăn tiếp." Cô là một con chim sẻ thành tinh, liền hoá thành hình người cũng chỉ cao 158,ăn cơm cũng không biết đi chỗ nào.

Ngũ cốc có bao nhiêu quan trọng, cô lại quá rõ,không được bỏ phí đồ ăn,cho nên mới đề nghị Lâm Chấn Vũ.

Kết quả không biết Lâm Chấn Vũ nghĩ đi đâu, thấu kính hạ, đôi mắt ửng đỏ, ẩn nhẫn mà nói: "Không có việc gì, nhà chúng ta có rất nhiều thức ăn, không cần ăn cơm thừa."

Lâm pi pi nghiêng nghiêng đầu, lông mi uyển chuyển: "?" Sao cảm giác Lâm Chấn Vũ hiểu lầm cái gì.

Giống như từ lúc cứu Lâm Dục Cẩn xong, người Lâm gia có chút hiểu lầm cô nha.

Bọn bắt cóc muốn Lâm Chấn Vũ mang đến số tiền giá trên trời, nói là có tiền chuộc liền thả người. Lâm gia muốn bọn họ bình tĩnh,cũng nguyện ý đưa tiền.

Cô lúc ấy làm tư thế thoải mái mà ngổi xổm ở mái hiên nghe bọn bắt cóc trào phúng Lâm gia đều là ngốc tử, bọn họ và khách hàng có quan hệ, Lâm gia đưa tiền tới, bọn họ liền giết con tin.

Cô là một tiểu yêu tu hành, không thể trơ mắt nhìn Lâm Cẩn Dục bị giết chết, cho nên cô rời khỏi nông trường, dùng dược liệu bôi lên móng vuốt, đợi bọn bắt cóc không chú ý tới,liền thả vào đồ ăn.

Vài người dùng đồ ăn, miệng sùi bọt mép, thiếu chút nữa không qua khỏi, bọn họ sợ tới mức vội vội vàng vàng gọi 120, như vậy tự đem chính mình đưa vào trong tay cảnh sát.

Lâm pi pi hóa thành hình người, đúng lúc xuất hiện, báo cho đám người Lâm Chấn Vũ, người là cô cứu. Trừ việc cô là chim sẻ thành tinh là không nói,cái khác đều nói.

Lâm Chấn Vũ hậu quả về sau, tự nhiên đối với Lâm Pi Pi phi thường cảm kích, muốn báo đáp cô.

Lâm Pi Pi lúc ấy nóng lòng muốn tới Hải Thành, lại bởi vì không có giấy chứng nhận thân phận, nên thị trấn đều không đi ra, liền hướng Lâm Chấn Vũ nói điều kiện: Cô muốn có thân phận, còn có tiền.

Không nghĩ tới, Lâm gia so với cô tưởng tượng còn muốn hào phóng hơn, trực tiếp đem cô nhận nuôi, không chỉ có thế giúp cô giải quyết vấn đề thân phận, còn cho cô làm thủ tục nhập học.

Lâm Pi pi cảm thấy, cô cứu người này thật đáng giá.

Ăn cơm xong, Lâm Chấn Vũ nhìn Lâm Pi Pi trở về phòng, cùng vợ là Tống Như gọi điện thoại.

Hỏi qua tình huống của Lâm Dục Cẩn, Tống Như nhớ mong hỏi: " Đã sắp xếp tốt cho Pi Pi chưa? Ở nhà chúng ta có thích ứng được không?"

"Không có, chính là ăn vẫn như trước kia có chút ít."



Tống Như thở dài, đau lòng mà nói: "Đứa nhỏ này lưu lạc nhiều năm ở trong núi như vậy,đi đường sẽ không giống người bình thườg, dạ dày cũng đói lả, thật sự là không dễ dàng, về sau chúng ta đối với nó thật tốt mới được."

"Em nói đúng."

.........

Lâm Pi Pi cũng không biết chính mình đã trở thành "Dã nhân", kéo bức màn, về với hình dáng chim sẻ thoải mái mà ngủ một giấc, sáng sớm liền tỉnh.

Trong phòng có phòng vệ sinh riên, nàng đi vào, dùng đầu nhỏ mở vòi nước, mỹ từ từ tắm rửa. Dùng sức lay động bọt nước liền từ lông chim rơi xuống, toàn bộ pi đều sạch sẽ, thơm ngào ngạt.

Làm xong cô lại biến trở về thành người,mặc quần áo thật tốt, học theo bộ dạng của con người, chầm chậm mà ở trong phòng đi hai vòng.

Cô trong lòng mặc niệm hai chữ "Đi đường", bước chân vụng về mà đi, thân thể lung lay. Một khi cô phân tâm, hoàn hồn lại, liền phát hiện chính mình lại trên mặt đất nhảy nhót.

Gãi gãi đầu, Lâm Pi Pi ảo não mà tưởng tượng, làm một con chim sẻ học đi đường như con người, thật là quá khó.

Lâm Chấn Vũ bồi cô cùng nhau ăn cơm sáng xong, liền đi làm. Lâm Pi pi cảm nhận ấn kí trong ngực một phen, phát hiện ân nhân vẫn ở trong căn phòng đó, không có rời đi.

Cô gấp không chờ nổi mà muốn đi gặp hắn, thật sự không kiên nhẫn mà chầm chậm đi qua, vì thế ngồi trên xe lăn, ra ngoài, theo đường cây xanh, hướng về phía phòng của ân nhân mà bước vào.

Thời điểm sáng sớm, có không ít người sắt chó đi dạo ở bên ngoài, Lâm Pi Pi tưởng tượng đến thể chất của chính mình "sợ chó sợ mèo", xa xa nhìn thấy thân ảnh của con chó liền cách thật xa.

Một đường không gặp nguy hiểm, đi vào sân của nhà ân nhân. Ngày hôm qua bởi vì là bay đến, chưa quan sát cẩn thận. Lúc này cô nhìn cánh cửa sắt cao lớn đóng chặt, sân cũng được tường cao bao bọc, cô ngồi ở trên xe lăn, chỉ có thể nhìn thấy nóc nhà của biệt thự.

Ấn ký trên ngực, nhắc nhở khoảng cách của cô cùng ân nhân.

Mười hai năm trước, ân nhân cứu cô một mạng, cô lúc ấy thần trí sơ khai, liền ở trên người hắn để lại ấn nhớ.

Ấn ký có thể cho cô biết vị trí của hắn, bất quá nếu hai người cách nhau quá xa, liền không thể dùng được.

Lúc trước nàng cùng ân nhân từng sinh hoạt ở thôn trang, chính là phí thật nhiều sức lực mới nghe được gia đình ân nhân chuyển đến Hải Thành.

Tưởng tượng chính mình sắp sửa gặp được hắn, Lâm Pi Pi vui vẻ mà từ trên xe lăn nâng cánh tay lên, nhấn chuông cửa.

Một cái, hai cái, ba cái. Đại cửa sắt vẫn đóng chặt, một chút ý tứ mở ra cũng không có.

Lâm Pi Pi nhăn mi lại. Như thế nào sẽ không phản ứng, ấn ký rõ ràng nhắc nhở cô, ân nhân ở chỗ này nha.

Yến Tuyệt đêm qua chơi một trận trò chơi, mới vừa ngủ không bao lâu, đã bị âm thanh của chuông cửa đánh thức.

Hắn mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, cả người bao phủ bởi luồng khí áp trầm thấp.Xuống giường mang dép lê, hắn tùy tay lấy một cái áo khoác, lạnh mặt đi đến trước cửa, ấn chốt mở, mở cửa ra.

Ánh mắt nhìn qua, không ai?

"Tôi ở đây!" Một thanh âm thanh thúy vang lên,trong tầm mắt Yến Tuyệt, xuất hiện một con nhóc ra sức giơ tay nhỏ.

Cái tay kia khả năng cũng chưa to bằng một nửa tay hắn, ánh mặt trời chiếu xuống da thịt trắng nõn, màu xanh từ mạch máu như ẩn như hiện, hơi dùng lực một chút là có thể bẻ gãy cái tay yếu đuối.

Hắn theo tay cô mà rời mắt xuống nhìn, một nhóc con đội mũ nhỏ, đang ngồi trên xe lăn, mặt đầy kích động mà nhìn hắn.

Hắn còn chưa ngủ tỉnh, híp mắt đánh giá nàng bộ dạng gì,liền chú ý tới cô có cặp mắt kia bóng lưỡng,con ngươi giống như hắc diệu thạch giống nhau.

Lâm Pi Pi lẳng lặng mà nhìn chằm chằm hắn, ý đồ muốn từ trên mặt hắn nhìn dấu vết khi còn nhỏ. Tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ là mười hai năm, nhưng Lâm Pi Pi là yêu, trí nhớ đặc biệt tốt, chưa từng quên bộ dạng của hắn.

Nhìn qua một lượt,cô đưa ra kết: Ân nhân thật là lớn nha.

Không chỉ đột nhiên cao lên,ngũ quan cũng nảy nở càng trở nên anh tuấn, càng có lực công kích.

Khi còn nhỏ, ở trên người hắn không có khí chất như vậy.Hắn tựa như thanh đao,lạnh lùng nguy hiểm. Nhưng Lâm Pi Pi biết, người này cứu mình một mạng,ân nhân lại dốc lòng chiếu cố cô dưỡng thương, là người tâm địa thiện lương nhất.



Nàng tiếp xúc với xã hội loài người không nhiều lắm, cũng không biết nhìn,nhưng dù sao giờ phút này Yến Tuyệt, ở trong mắt cô là người có ánh sáng nhu hòa.

Chia tay gặp lại, Lâm Pi Pi khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, đang chuẩn bị tới tự mình giới thiệu một chút, liền thấy Yến Tuyệt mày kiếm nhăn lại, không kiên nhẫn mà nói: " Tiểu hài tử nhà ai chạy đến đây? Mau về nhanh lên,đừng chậm chễ lão tử đi ngủ."

Lâm Pi Pi ngây người, hơi hơi trợn tròn đôi mắt, nhất thờ chưa tới nên phản bác từ đâu.

Mắt thấy Yến Tuyệt xoay người muốn vào sân, Lâm Pi Pi dưới tình thế cấp bách, đột nhiên từ trên xe lăn nhảy xuống dưới, hướng tới Yến Tuyệt hô: "Ân nhân đừng đi!"

Một tiếng "Ân nhân", kêu Yến Tuyệt bước chân hụt một bước, thời điểm chờ hắn phản ứng lại, cánh tay đã bị Lâm Pi Pi bắt được.

Cô tính là đứng lên, nhưng so với hắn 185 là quá lùn. Hắn từ trên cao nhìn xuống, lại nhhinf thấy xe lăn cách đó không xa,hạ mi xuống

Khu biệt thự rất lớn, hộ gia đình không nhiều lắm, hơn nữa hắn bên này tương tự nhiên, bình thường không có ai lại đây.

Bị cô làm phiền, cơn buồn ngủ của Yến Tuyệt tỉnh hơn phân nửa, hai mắt đánh giá nàng.

Đôi mắt sáng xinh đẹp, da trắng như tuyết, kiều nhược mềm mại. Ánh mắt cô vội vàng nhìn, hắn có chút không tự nhiê, vì thế hắn lạnh như băng mà rút cánh tay về, lui về phía sau một bước.

Theo sức lực của hắn, Lâm Pi Pi thiếu chút nữa là té ngã trên đất, miễn cưỡng mới đứng vững. Đang muốn ủy khuất ba ba, liền nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nam: "Đem tay của nhóc xa một chút."

Lâm Pi Pi là tới báo ân, không phải tới trả thù, ủy khuất ba ba mà "VÂNG" một tiếng, tay nhỏ nắm chặt với nhau, không hề động đậy.

Yến Tuyệt nghĩ đến lời cô vừa mới nói, ánh mắt nghiền ngẫm: "Cô vừa mới kêu tôi cái gì?"

"Ân nhân nha." Lâm Pi Pi nghiêm trang mà trả lời.

"A." Yến Tuyệt lớn như vậy,xưng hô mà người khác gọi hắn không ít, chính là chưa ai gọi hắn là ân nhân, cười nhạo một tiếng.

Lâm Pi Pi thần trí sơ khai, thời điểm bước vào tu hành,nhất định phải truyền thừa. Trừ bỏ một ít phương pháp tu hành, còn được lưỡng đạo răn dạy:

Một, không được nói cho ai biết về thân phận thật của ngươi;

Hai, không được yêu con người.

Khắc vào bản năng đồ vật, cô không có biện pháp cãi lời, nhiều năm như vậy, cô vẫn luon tuân theo này hai quan điểm này.

Giờ phút này, cô không có biện pháp nói cho Yến Tuyệt, chính mình chính là con chim sẻ nhỏ hắn từng cứu, chỉ có thể nôn nóng mà giải thích nói: "Cậu thật sự là ân nhân của tôi! Trước kia cậu đã cứu tôi, tôi lần này tới, chính là tìm cậu báo ân!"

Yến Tuyệt lạnh lùng mà liếc mắt một cái, âm thanh cười đến vang: "Cô, báo ân?" Một con nhóc chân cẳng không linh hoạt, chính mình báo ân cái gì? Còn nữa, chính mình nhớ rõ chưa gặp qua nàng.

"Vậy!"

Nguyên bản hắn nhìn con nhóc này lớn lên có chút nhỏ, cho rằng nàng là tiểu hài tử nào, lại gần quan sát,phát hiện cô hẳn là mười mấy tuổi. Bất quá hắn gặp qua không ít nữ sinh, các loại thủ đoạn hắn cũng đều trải qua, còn chưa có gặp trường hợp nào như này.

Hắn hé hé môi mỏng: "Kế tiếp cô có phải hay không nói, muốn lấy thân báo đáp?"

Dưới ánh mặt trời,lông mi đen như lông quạ ở trên con mắt lạnh nhạt âm u, đôi mắt sâu hẹp dài phá lệ sâu thẳm.

Lâm Pi Pi không tránh ánh mắt mà nhìn hắn, nghiêm túc mà hỏi lại: "Ân nhân muốn tôi lấy thân báo đáp?" Châm chước một chút, cô lại nói, "Cũng không phải không thể nha."

Yến Tuyệt: "......" Con nhóc này rốt cuộc từ đâu tới. Không được ngủ đủ giấc làm cho đầu hắn có chút đau, cũng lười phản ứng lại Lâm Pi Pi, "Lão tử không nghĩ muốn ngươi tiểu bằng hữu,nhanh về nhà đi."

"Ai, không muốn tôi lấy thân báo đáp, tôi đây chỉ có thể đổi phương thức báo ân khác a! Cậu lại suy xét một chút!" Lâm Pi Pi tưởng tượng đến hậu quả báo ân không thành, ngữ khí liền có chút vội vàng.

Yến Tuyệt nâng mi mắt, ngón tay thon dài chỉ chỉ hắn, gằn từng chữ một: "Lão tử cái gì cũng không thiếu, không hiếm lạ nhóc báo ân."

giao-thao-duong-chi-tieu-phi-pi-2-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Thảo Dưỡng Chỉ Tiểu Phì Pi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook