Giáo Thảo Dưỡng Chỉ Tiểu Phì Pi
Chương 5
Sanh Lạc Lạc
06/08/2022
5/8/2022
Lâm Pi Pi cũng thấy được hắn đang cười, đôi mắt như đậu đen mà nhìn chằm chằm hắn, "Pi pi" mà kêu.
—— cười cái con vịt!
Bất quá ân nhân chính đúng là ân nhân, cười rộ lên thật đẹp, hắc hắc.
Cô ý đồ muốn bay đến bên cạnh Yến Tuyệt, kết quả ở bên ngoiaf cửa sổ bay hai vòng cũng không có cái cửa nào mở, cuối cùng đành phải cách cửa kính mà nhìn hắn.
Thời điểm khốc muội tóc vàng nhìn về phía Yến Tuyệt, ý cười trong mắt nam sinh đã biến mất không thấy. Cô làm bộ cái gì cũng chưa sảy ra, hỏi: "Trừ bỏ cắt có muốn nhuộm hay uốn tóc hay không? trong tiệm mới nhập một số thuốc nhuộm cũng không tệ lắm."
Yến Tuyệt thu hồi ánh mắt trên người chim sẻ nhỏ, nhìn mình trong gương không để ý lắm mà nói: " Vậy nhuộm tóc."
"Cậu chọn màu sắc." Thợ cắt tóc đem bản màu cho hắn.
Yến Tuyệt rõ ràng không có hứng thú gì mà tuỳ tay lật, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đỉnh đầu hồng mao của chim sẻ nhỏ, ma xui quỷ khiến nói: "Nhuộm màu đỏ này đi."
"Được." Nói xong, thợ cắt tóc bắt đầu làm việc, Yến Tuyệt lẳng lặng mà ngồi, ánh mắt ngẫu nhiên mà liếc nhìn chim sẻ nhỏ.
Vốn tưởng rằng nó nhất thời thấy mới lạ nên mới đứng ở đây, không nghĩ tới hắn nhuộm tóc cùng với cắt tóc mất 2 tiếng đồng hồ, nó cơ bản là không có đi nơi khác.
Thời điểm hắn cắt tóc Lâm Pi Pi cũng nhìn hắn. Thợ cắt tóc ở hắn trên đầu mân mê, làm cô vô cùng tò mò.
Chờ hắn đem đầu tẩy đến vàng, thời điểm tỉnh táo lại, Lâm Pi Pi mới phát hiện người này nhuộm một đầu tóc đỏ.
Khi hắn tóc đen, hơi thở lạnh thấu xương, giờ nhuộm thành tóc đỏ, ngu quan như phát sáng càng có tính công kích.
Lâm Pi Pi hoá thành hình người tóc cũng màu đỏ, cho nên thực thích cái màu này, vui vẻ mà ở bệ cửa sổ nhảy nhảy không ngừng.
"Pi pi!"
—— hiện tại tóc của ân nhân cùng mình giống nhau! Nhảy nhót!
Chờ thợ cắt tóc nói "Được rồi", Yến Tuyệt lại nhìn trong gương hơi hơi nhướng mày.
Trong khoảng thời gian nghỉ đông tóc mọc dài nay được cắt gọn gàng. Người bình thường căn bản không thể nào mà khống chế được một đầu đỏ chói lọi, nhưng hắn ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đem một đầu tóc đỏ kia thật đẹp.
Thời điểm đứng lên đi trả tiền, trong tiệm mặc kệ là thợ cắt tóc hay là khách hàng, đều không tự chủ được mà nhìn hắn. Nhưng khí thế quá mạnh, chỗ đi qua mọi người đều không tự chủ được mà nhường đường cho hắn.
Trả tiền xong, Yến Tuyệt bảo tài xế tới đón, sau đó đứng ở ven đường đợi.
"Pi pi!" Âm thanh quen thuộc vang lên, hắn theo bản năng mà nhìn lên trời, quả nhiên chim sẻ nhỏ lại bay tới đây.
Yến Tuyệt không trông cậy vào cô có thể trả lời hỏi: "Mày như thế nào cũng bay lại đây?"
"Pi pi!"
—— trong lòng tôi có ấn kí nha, có thể cảm nhận được cậu!
Đáng tiếc Yến Tuyệt lại nghe không hiểu, chính mình tự trả lời: "Đoán là trùng hợp đi."
"Pi!"
—— mới không phải đâu!
Trên đường có tiểu nam hài nắm tay mẹ mình đi tới nó nhìn chằm chằm vào đầu của Yến Tuyệt mà "Oa" một tiếng, cùng mẹ nói: "Mẹ xem anh trai kia! là tóc đỏ!"
Âm thanh to như vậy, Yến Tuyệt cùng Lâm Pi Pi đều nghe được. Mẹ nó có điểm xấu hổ mà nhìn Yến Tuyệt một cái, sợ nó học đòi theo thiếu niên này, đem hài từ kéo về phía mình, nhỏ giọng nói: "Nhìn xem, tóc đỏ có gì đẹp bộ dạng lưu manh giống nhau."
Tiểu nam hài "À" một tiếng, đồng ý mà gật đầu.
Trước sau, Yến Tuyệt cũng chưa từng quay đầu lại. Hắn căn bản không để ý lời nói của người qua đường nói gì về hắn.
Nhưng hắn không để bụng không phải Lâm Pi Pi cũng không để bụng, cô một đường khen hắn. Không cho các ngươi nói tóc của ân nhân khó coi!
Cô tức giận mà, "Pi" một tiếng, hướng tới hai người kia mổ qua, người phụ nữ đó hoảng sợ tiểu nam hài cũng thét chói tai: "mẹ chim sẻ này thật dữ!"
Người phụ nữ ôm tiểu hài tử hướng tới phất tay muốn đánh Lâm Pi Pi. Lâm Pi Pi bay ở trên trời người phụ nữ đó làm sao có thể đánh tới, cuối cũng mẹ con đó cũng xám xịt mà bị cô mổ rời đi.
Nàng đắc ý dào dạt mà xoay hai vòng, trong lòng hừ một tiếng xem xem ngươi còn dám nói xấu ân nhân.
Thấy toàn bộ hành trình Yến Tuyệt: "......"chim sẻ nhỏ sao lại thế này?
Xe tới đón hắn vừa vặn dừng lại ở ven đường, tài xế xác nhận thật nhiều thay đổi, đem nam sinh đầu một màu đỏ so sánh với thiếu gia nhà mình.
Yến Tuyệt mở cửa xe đi vào, thời điểm muốn đóng cửa, liền thấy chim sẻ nhỏ đang đứng lề đường ánh mắt trông mong mà hướng vào trong xe nhìn.
Thời điểm hắn đi, không cho Lâm Pi Pi lên xe, lúc này cô cũng không dám tuỳ tiện mà vọt vào. Đến lúc đó lại bị đuổi ra ngoiaf, rất xấu hổ nha, hơn nữa cô cũng không muốn ân nhân không vui.
Cô tự an ủi chính mình nói: Đường trở về mình đều nhớ rõ chẳng qua là chính mình lại bay về thôi.
Yến Tuyệt cùng cô nhìn nhau hai giây, thử đem cửa xe mở, một tay khác hướng cô ngoéo một cái: "Lên xe."
Ánh mắt Lâm Pi Pi sáng lên, vui vẻ ở trên mặt đất nhảy hai cái.
"Pi!"
—— tôi tới liền!!
Sau ba tiếng kêu, cô thực nhanh bay vào trông xe. Ánh mắt Yến Tuyệt nhìn theo hành động của cô, tay đóng cửa xe lại sau đó hướng tài xế nói: "Đi thôi."
Tài xế kỳ thật muốn hỏi một chút, tiếng "lên xe" vừa nãy là gọi chim sẻ, nghĩ đến khí tràng trên người thiếu gia lại nghẹn lại.
Yến Tuyệt ngồi ở ghế sau, xe khỏi động Lâm Pi Pi liền đứng bên cạnh hắn, đầu nhỏ hướng xuống dưới, dùng mỏ chải chuốt lông chim.
Không tự chủ được mà nhìn nó hai phút, Yến Tuyệt nghi hoặc hỏi: "Mày có phải nghe hiểu tiếng tao nói?"
Lâm Pi Pi đang chải vuốt lông chim thì dừng lại một chút, sau đó cô xoauy đầu nhỏ, sang chải lông chỗ khác.
Cậu đang nói cái gì nha, bổn pi nghe không hiểu.
Yến Tuyệt đợi một lát, cũng không thấy nó đáp lại mình, ở trong lòng cười cười. Chim sẻ sao có thể nghe hiểu tiếng người.
"Ngươi đáp đi nhờ xe có thể," Yến Tuyệt cuối cùng ngữ khí nghiêm túc mà nói, "Không chuẩn kéo ở trên xe."
Lâm pi pi thiếu chút nữa quăng ngã, không thể tin tưởng ( nếu loài chim cũng có biểu tình nói) mà nhìn Yến Tuyệt.
"Pi."
—— nói cái gì đâu, bổn pi là như vậy không nói vệ sinh pi sao, tức giận.
Kêu xong, cô quay lưng về phía Yến Tuyệt, rúc thành một khối nằm săp xuống. Yến Tuyệt nhướng mày, nghĩ thầm đây là cáu kỉnh đi? Chim sẻ có thông minh như vậy?
Nhìn bộ dạng pig pig như quẩ bóng tay hắn có chút ngứa, cuối cùng vẫn cố gắng xúc động mà không trêu chọc nó.
Tài xế đưa Yến Tuyệt đến cổng biệt thự, thời điểm trước khi đi có nói: "Tiên sinh bảo ngài không có việc gì thì về nhà xem."
Yến Tuyệt cũng không để ý. Hắn thở dài,dù sao chím mình cũng đã đưa lời, thiếu gia có nghe hay không, mình cũng không thể quản được.
Lâm Pi Pi cùng Yến Tuyệt xuống xe, hắn đang muốn vào nhà cô liền phi nhanh về bả vai hắn đậu xuống.
Yến Tuyệt nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Cảm giác mày đang muốn ăn vạ lão tử?"
Lâm Pi Pi làm bộ không nghe hiểu. Như thế này thì nào có thể kêu lại đâu? Vì tôi muốn hảo hảo báo đáp cậu, đầu tiên phải điều tra một chút oa!
Yến Tuyệt quan sát từ đầu tới cuối thấy chim sẻ nhỏ sạch sẽ thì mang theo nó.
Cửa biệt thự mở ra Lâm Pi Pi vào trước để lại tâm nhãn, đầu nhỏ nhìn tría nhìn phải, sợ Bình An ở đây.
Yến Tuyệt không biết nó đang tìm cái gì, cửa nhỏ mở hờ dễ để nó bay đi.
"Chơi chán rồi thì tự mình đi đi, chỗ của tao không có đồ ăn cho mày." Nói xong, Yến Tuyệt đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó ngồi xuống chính mình ăn cơm hộp.
Lâm Pi Pi tránh ở sau bức màn, từ trên xuống dưới đều thăm dò một phen. Thực tốt trong tầm mắt không nhìn thấy Bình An.
Đến nỗi Yến Tuyệt nói chỗ này của hắn không có đồ ăn, cô căn bản không để trong lòng. Tu hành bao nhiêu năm, cô mười ngày nửa tháng không ăn cũng không có việc gì.
Bình An không có ở đây, Yến Tuyệt lại mặc kệ cô, Lâm Pi Pi liền sang kế hoạch thứ hai. Cô muốn tìm phòng hắn đọc sạch để tìm manh mối.
Nếu là học sinh hẳn là sẽ có đồng phục, thẻ học sinh cùng với sách giáo khoa bài tập. Cô dựa vào trí nhớ đi tìm mấy thứ đó ở trong biệt thự.
Cửa phòng trên cơ bản cũng không quan trọng, cái này cung cấp tiện lợi cho cô. Chỉ là cô nhìn mấy lần, đồ vật muốn tìm cơ bản không thấy.
Kỳ quái, chẳng lẽ ân nhân không đi học?
Bay có chút mệt Lâm Pi Pi bay lại bên cạnh Yến Tuyệt hắn đang ăn cơm hộp.
"Pi!"
—— ân nhân, cậu để sách giáo khoa ở chỗ nào?
Yến Tuyệt thấy cô ở mặt bàn nhảy tới nhảy lui, tưởng cô đói bụng, do dự một lát dùng đũa gắp chô cô chút cơm để trên bàn: "Ăn đi." Cùng hắn bay cả một ngày, vì kiếm ăn, cũng không dễ dàng.
Lâm Pi Pi thanh thúy kêu hai tiếng, tỏ vẻ cô không đói bụng.
Đáng tiếc, Yến Tuyệt nghe không hiểu lời nói của cô, nhàn nhạt nói: "Thời điểm này Bình AN đều đi phơi nắng nếu mày không ăn nhanh, chốc nó về mày ăn không được."
Lâm Pi Pi nhìn chằm chằm cơm, có chút buồn bực. Tính toán, ân nhân tặng đồ mình còn muốn ăn hai phần.
Trước mắt là cơm, cô dùng miệng nhỏ của mình mổ lấy lông chim giơ lên trông vô cùng đáng yêu. Yến Tuyệt nhìn nó ánh mắt nhu hoà một chút.
Hắn tối hôm qua thức suốt đêm, buổi sáng lại bị một con nhóc tới quấy nhiễu, ăn cơm xong cơn buồn ngủ đánh úp, quyết định về phòng ngủ một lát.
Riêng Lâm Pi Pi tới báo ân, đương nhiên đi theo hắn, ai mà biết lần này Yến Tuyệt đem cô nhốt ở bên ngoài phòng ngủ.
Hắn cảm thấy, chim se nhỏ này đem hắn trở thành chủ nhân. Tự hắn ăn cái gì cũng được, nuôi mèo là đủ rồi không nghĩ muốn nuôi thêm chim.
Cách ván cửa, hắn lạnh buốt nói: "Ăn no liền bay nhanh đi, đừng đến nữa."
"Pi." Cô đứng ở ngoài phòng ngủ, ngửa đầu nhìn cánh cửa to lơn, có chút mất mát.
Vốn dĩ cô còn tưởng thời điểm hắn nghỉ ngơi, giúp hắn đắp chăn đâu.
Bình An đang thoải mái mà phơi nắng, cũng đang đi bộ tới, Lâm Pi Pi không muốn bị nó bắt, nghĩ nghĩ, vẫn là từ chỗ Yến Tuyệt để lại cho cô bay đi cho nàng lưu kẹt cửa trung bay đi.
......
Bay trở về Lâm gia, biến thành hình người, lại mặc tốt quần áo, di động tiếng chuông vang lên.
Chấp nhận cuộc gọi thì cô biết, nhưng thao tác không quá thuần thục. Chuyển được sau, cô đem điện thoại đặt ở bên tai: "Dạ?"
"Pi Pi," loa truyền đến giọng nói của Lâm Chấn Vũ "Vừa nãy tại sao cháu không nghe điện thoại?"
Lâm Pi Pi nào dám nói là cô vội đuổi theo Yến Tuyệt, chột dạ nói: "Cháu không nghe được."
Cũng may Lâm Chấn Vũ không nghĩ nhiều, hỏi cô giữa trưa có ăn cơm không, sau đó nói: "Thủ tục nhập học của con đã làm xong, đợi 2 ngày chú đưa con đến trường học nhận lớp."
Mình là tay mới. Có nhiều chỗ không hiểu lắm mình sẽ để nguyên bản convert.
Lâm Pi Pi cũng thấy được hắn đang cười, đôi mắt như đậu đen mà nhìn chằm chằm hắn, "Pi pi" mà kêu.
—— cười cái con vịt!
Bất quá ân nhân chính đúng là ân nhân, cười rộ lên thật đẹp, hắc hắc.
Cô ý đồ muốn bay đến bên cạnh Yến Tuyệt, kết quả ở bên ngoiaf cửa sổ bay hai vòng cũng không có cái cửa nào mở, cuối cùng đành phải cách cửa kính mà nhìn hắn.
Thời điểm khốc muội tóc vàng nhìn về phía Yến Tuyệt, ý cười trong mắt nam sinh đã biến mất không thấy. Cô làm bộ cái gì cũng chưa sảy ra, hỏi: "Trừ bỏ cắt có muốn nhuộm hay uốn tóc hay không? trong tiệm mới nhập một số thuốc nhuộm cũng không tệ lắm."
Yến Tuyệt thu hồi ánh mắt trên người chim sẻ nhỏ, nhìn mình trong gương không để ý lắm mà nói: " Vậy nhuộm tóc."
"Cậu chọn màu sắc." Thợ cắt tóc đem bản màu cho hắn.
Yến Tuyệt rõ ràng không có hứng thú gì mà tuỳ tay lật, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đỉnh đầu hồng mao của chim sẻ nhỏ, ma xui quỷ khiến nói: "Nhuộm màu đỏ này đi."
"Được." Nói xong, thợ cắt tóc bắt đầu làm việc, Yến Tuyệt lẳng lặng mà ngồi, ánh mắt ngẫu nhiên mà liếc nhìn chim sẻ nhỏ.
Vốn tưởng rằng nó nhất thời thấy mới lạ nên mới đứng ở đây, không nghĩ tới hắn nhuộm tóc cùng với cắt tóc mất 2 tiếng đồng hồ, nó cơ bản là không có đi nơi khác.
Thời điểm hắn cắt tóc Lâm Pi Pi cũng nhìn hắn. Thợ cắt tóc ở hắn trên đầu mân mê, làm cô vô cùng tò mò.
Chờ hắn đem đầu tẩy đến vàng, thời điểm tỉnh táo lại, Lâm Pi Pi mới phát hiện người này nhuộm một đầu tóc đỏ.
Khi hắn tóc đen, hơi thở lạnh thấu xương, giờ nhuộm thành tóc đỏ, ngu quan như phát sáng càng có tính công kích.
Lâm Pi Pi hoá thành hình người tóc cũng màu đỏ, cho nên thực thích cái màu này, vui vẻ mà ở bệ cửa sổ nhảy nhảy không ngừng.
"Pi pi!"
—— hiện tại tóc của ân nhân cùng mình giống nhau! Nhảy nhót!
Chờ thợ cắt tóc nói "Được rồi", Yến Tuyệt lại nhìn trong gương hơi hơi nhướng mày.
Trong khoảng thời gian nghỉ đông tóc mọc dài nay được cắt gọn gàng. Người bình thường căn bản không thể nào mà khống chế được một đầu đỏ chói lọi, nhưng hắn ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đem một đầu tóc đỏ kia thật đẹp.
Thời điểm đứng lên đi trả tiền, trong tiệm mặc kệ là thợ cắt tóc hay là khách hàng, đều không tự chủ được mà nhìn hắn. Nhưng khí thế quá mạnh, chỗ đi qua mọi người đều không tự chủ được mà nhường đường cho hắn.
Trả tiền xong, Yến Tuyệt bảo tài xế tới đón, sau đó đứng ở ven đường đợi.
"Pi pi!" Âm thanh quen thuộc vang lên, hắn theo bản năng mà nhìn lên trời, quả nhiên chim sẻ nhỏ lại bay tới đây.
Yến Tuyệt không trông cậy vào cô có thể trả lời hỏi: "Mày như thế nào cũng bay lại đây?"
"Pi pi!"
—— trong lòng tôi có ấn kí nha, có thể cảm nhận được cậu!
Đáng tiếc Yến Tuyệt lại nghe không hiểu, chính mình tự trả lời: "Đoán là trùng hợp đi."
"Pi!"
—— mới không phải đâu!
Trên đường có tiểu nam hài nắm tay mẹ mình đi tới nó nhìn chằm chằm vào đầu của Yến Tuyệt mà "Oa" một tiếng, cùng mẹ nói: "Mẹ xem anh trai kia! là tóc đỏ!"
Âm thanh to như vậy, Yến Tuyệt cùng Lâm Pi Pi đều nghe được. Mẹ nó có điểm xấu hổ mà nhìn Yến Tuyệt một cái, sợ nó học đòi theo thiếu niên này, đem hài từ kéo về phía mình, nhỏ giọng nói: "Nhìn xem, tóc đỏ có gì đẹp bộ dạng lưu manh giống nhau."
Tiểu nam hài "À" một tiếng, đồng ý mà gật đầu.
Trước sau, Yến Tuyệt cũng chưa từng quay đầu lại. Hắn căn bản không để ý lời nói của người qua đường nói gì về hắn.
Nhưng hắn không để bụng không phải Lâm Pi Pi cũng không để bụng, cô một đường khen hắn. Không cho các ngươi nói tóc của ân nhân khó coi!
Cô tức giận mà, "Pi" một tiếng, hướng tới hai người kia mổ qua, người phụ nữ đó hoảng sợ tiểu nam hài cũng thét chói tai: "mẹ chim sẻ này thật dữ!"
Người phụ nữ ôm tiểu hài tử hướng tới phất tay muốn đánh Lâm Pi Pi. Lâm Pi Pi bay ở trên trời người phụ nữ đó làm sao có thể đánh tới, cuối cũng mẹ con đó cũng xám xịt mà bị cô mổ rời đi.
Nàng đắc ý dào dạt mà xoay hai vòng, trong lòng hừ một tiếng xem xem ngươi còn dám nói xấu ân nhân.
Thấy toàn bộ hành trình Yến Tuyệt: "......"chim sẻ nhỏ sao lại thế này?
Xe tới đón hắn vừa vặn dừng lại ở ven đường, tài xế xác nhận thật nhiều thay đổi, đem nam sinh đầu một màu đỏ so sánh với thiếu gia nhà mình.
Yến Tuyệt mở cửa xe đi vào, thời điểm muốn đóng cửa, liền thấy chim sẻ nhỏ đang đứng lề đường ánh mắt trông mong mà hướng vào trong xe nhìn.
Thời điểm hắn đi, không cho Lâm Pi Pi lên xe, lúc này cô cũng không dám tuỳ tiện mà vọt vào. Đến lúc đó lại bị đuổi ra ngoiaf, rất xấu hổ nha, hơn nữa cô cũng không muốn ân nhân không vui.
Cô tự an ủi chính mình nói: Đường trở về mình đều nhớ rõ chẳng qua là chính mình lại bay về thôi.
Yến Tuyệt cùng cô nhìn nhau hai giây, thử đem cửa xe mở, một tay khác hướng cô ngoéo một cái: "Lên xe."
Ánh mắt Lâm Pi Pi sáng lên, vui vẻ ở trên mặt đất nhảy hai cái.
"Pi!"
—— tôi tới liền!!
Sau ba tiếng kêu, cô thực nhanh bay vào trông xe. Ánh mắt Yến Tuyệt nhìn theo hành động của cô, tay đóng cửa xe lại sau đó hướng tài xế nói: "Đi thôi."
Tài xế kỳ thật muốn hỏi một chút, tiếng "lên xe" vừa nãy là gọi chim sẻ, nghĩ đến khí tràng trên người thiếu gia lại nghẹn lại.
Yến Tuyệt ngồi ở ghế sau, xe khỏi động Lâm Pi Pi liền đứng bên cạnh hắn, đầu nhỏ hướng xuống dưới, dùng mỏ chải chuốt lông chim.
Không tự chủ được mà nhìn nó hai phút, Yến Tuyệt nghi hoặc hỏi: "Mày có phải nghe hiểu tiếng tao nói?"
Lâm Pi Pi đang chải vuốt lông chim thì dừng lại một chút, sau đó cô xoauy đầu nhỏ, sang chải lông chỗ khác.
Cậu đang nói cái gì nha, bổn pi nghe không hiểu.
Yến Tuyệt đợi một lát, cũng không thấy nó đáp lại mình, ở trong lòng cười cười. Chim sẻ sao có thể nghe hiểu tiếng người.
"Ngươi đáp đi nhờ xe có thể," Yến Tuyệt cuối cùng ngữ khí nghiêm túc mà nói, "Không chuẩn kéo ở trên xe."
Lâm pi pi thiếu chút nữa quăng ngã, không thể tin tưởng ( nếu loài chim cũng có biểu tình nói) mà nhìn Yến Tuyệt.
"Pi."
—— nói cái gì đâu, bổn pi là như vậy không nói vệ sinh pi sao, tức giận.
Kêu xong, cô quay lưng về phía Yến Tuyệt, rúc thành một khối nằm săp xuống. Yến Tuyệt nhướng mày, nghĩ thầm đây là cáu kỉnh đi? Chim sẻ có thông minh như vậy?
Nhìn bộ dạng pig pig như quẩ bóng tay hắn có chút ngứa, cuối cùng vẫn cố gắng xúc động mà không trêu chọc nó.
Tài xế đưa Yến Tuyệt đến cổng biệt thự, thời điểm trước khi đi có nói: "Tiên sinh bảo ngài không có việc gì thì về nhà xem."
Yến Tuyệt cũng không để ý. Hắn thở dài,dù sao chím mình cũng đã đưa lời, thiếu gia có nghe hay không, mình cũng không thể quản được.
Lâm Pi Pi cùng Yến Tuyệt xuống xe, hắn đang muốn vào nhà cô liền phi nhanh về bả vai hắn đậu xuống.
Yến Tuyệt nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Cảm giác mày đang muốn ăn vạ lão tử?"
Lâm Pi Pi làm bộ không nghe hiểu. Như thế này thì nào có thể kêu lại đâu? Vì tôi muốn hảo hảo báo đáp cậu, đầu tiên phải điều tra một chút oa!
Yến Tuyệt quan sát từ đầu tới cuối thấy chim sẻ nhỏ sạch sẽ thì mang theo nó.
Cửa biệt thự mở ra Lâm Pi Pi vào trước để lại tâm nhãn, đầu nhỏ nhìn tría nhìn phải, sợ Bình An ở đây.
Yến Tuyệt không biết nó đang tìm cái gì, cửa nhỏ mở hờ dễ để nó bay đi.
"Chơi chán rồi thì tự mình đi đi, chỗ của tao không có đồ ăn cho mày." Nói xong, Yến Tuyệt đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó ngồi xuống chính mình ăn cơm hộp.
Lâm Pi Pi tránh ở sau bức màn, từ trên xuống dưới đều thăm dò một phen. Thực tốt trong tầm mắt không nhìn thấy Bình An.
Đến nỗi Yến Tuyệt nói chỗ này của hắn không có đồ ăn, cô căn bản không để trong lòng. Tu hành bao nhiêu năm, cô mười ngày nửa tháng không ăn cũng không có việc gì.
Bình An không có ở đây, Yến Tuyệt lại mặc kệ cô, Lâm Pi Pi liền sang kế hoạch thứ hai. Cô muốn tìm phòng hắn đọc sạch để tìm manh mối.
Nếu là học sinh hẳn là sẽ có đồng phục, thẻ học sinh cùng với sách giáo khoa bài tập. Cô dựa vào trí nhớ đi tìm mấy thứ đó ở trong biệt thự.
Cửa phòng trên cơ bản cũng không quan trọng, cái này cung cấp tiện lợi cho cô. Chỉ là cô nhìn mấy lần, đồ vật muốn tìm cơ bản không thấy.
Kỳ quái, chẳng lẽ ân nhân không đi học?
Bay có chút mệt Lâm Pi Pi bay lại bên cạnh Yến Tuyệt hắn đang ăn cơm hộp.
"Pi!"
—— ân nhân, cậu để sách giáo khoa ở chỗ nào?
Yến Tuyệt thấy cô ở mặt bàn nhảy tới nhảy lui, tưởng cô đói bụng, do dự một lát dùng đũa gắp chô cô chút cơm để trên bàn: "Ăn đi." Cùng hắn bay cả một ngày, vì kiếm ăn, cũng không dễ dàng.
Lâm Pi Pi thanh thúy kêu hai tiếng, tỏ vẻ cô không đói bụng.
Đáng tiếc, Yến Tuyệt nghe không hiểu lời nói của cô, nhàn nhạt nói: "Thời điểm này Bình AN đều đi phơi nắng nếu mày không ăn nhanh, chốc nó về mày ăn không được."
Lâm Pi Pi nhìn chằm chằm cơm, có chút buồn bực. Tính toán, ân nhân tặng đồ mình còn muốn ăn hai phần.
Trước mắt là cơm, cô dùng miệng nhỏ của mình mổ lấy lông chim giơ lên trông vô cùng đáng yêu. Yến Tuyệt nhìn nó ánh mắt nhu hoà một chút.
Hắn tối hôm qua thức suốt đêm, buổi sáng lại bị một con nhóc tới quấy nhiễu, ăn cơm xong cơn buồn ngủ đánh úp, quyết định về phòng ngủ một lát.
Riêng Lâm Pi Pi tới báo ân, đương nhiên đi theo hắn, ai mà biết lần này Yến Tuyệt đem cô nhốt ở bên ngoài phòng ngủ.
Hắn cảm thấy, chim se nhỏ này đem hắn trở thành chủ nhân. Tự hắn ăn cái gì cũng được, nuôi mèo là đủ rồi không nghĩ muốn nuôi thêm chim.
Cách ván cửa, hắn lạnh buốt nói: "Ăn no liền bay nhanh đi, đừng đến nữa."
"Pi." Cô đứng ở ngoài phòng ngủ, ngửa đầu nhìn cánh cửa to lơn, có chút mất mát.
Vốn dĩ cô còn tưởng thời điểm hắn nghỉ ngơi, giúp hắn đắp chăn đâu.
Bình An đang thoải mái mà phơi nắng, cũng đang đi bộ tới, Lâm Pi Pi không muốn bị nó bắt, nghĩ nghĩ, vẫn là từ chỗ Yến Tuyệt để lại cho cô bay đi cho nàng lưu kẹt cửa trung bay đi.
......
Bay trở về Lâm gia, biến thành hình người, lại mặc tốt quần áo, di động tiếng chuông vang lên.
Chấp nhận cuộc gọi thì cô biết, nhưng thao tác không quá thuần thục. Chuyển được sau, cô đem điện thoại đặt ở bên tai: "Dạ?"
"Pi Pi," loa truyền đến giọng nói của Lâm Chấn Vũ "Vừa nãy tại sao cháu không nghe điện thoại?"
Lâm Pi Pi nào dám nói là cô vội đuổi theo Yến Tuyệt, chột dạ nói: "Cháu không nghe được."
Cũng may Lâm Chấn Vũ không nghĩ nhiều, hỏi cô giữa trưa có ăn cơm không, sau đó nói: "Thủ tục nhập học của con đã làm xong, đợi 2 ngày chú đưa con đến trường học nhận lớp."
Mình là tay mới. Có nhiều chỗ không hiểu lắm mình sẽ để nguyên bản convert.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.