Chương 5: “Tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa.”
Thanh Đoan
30/08/2020
“Sáng hôm sau tôi thấy mình tỉnh lại từ trong vòng tay của Giáo thảo.“
14.
Tôi cảm thấy Giáo thảo là một người cực kì trâu bò.
Cậu ta trâu bò tới mức em trai nhỏ đang cứng mà vẫn có thể gội đầu cho tôi, gội xong còn nâng tôi ra khỏi phòng tắm, giúp tôi sấy tóc, đã thế lại còn tìm thuốc mỡ rồi thoa cho tôi, cuối cùng đỡ tôi nằm lên giường.
Trong suốt lúc ấy tôi vẫn luôn nhìn lén cậu ta, phát hiện dưới lớp áo choàng tắm của người kia có một vật cao cao nhô lên.
Lòng tôi trào dâng niềm kính mộ lớn lao dành cho Giáo thảo.
Nếu đổi lại là tôi, chắc nó đã héo từ lâu rồi.
Có thể kiên định chăm sóc tôi như thế, không hổ là anh em tốt, tôi hiểu nhầm cậu ta rồi.
Cậu ta phát hiện tôi nhìn lén, âm thầm trao tôi một ánh mắt khó mà hình dung nổi.
Tôi nghĩ đó gọi là “cầu giúp đỡ”.
Bởi vậy, trước khi cậu ta rời đi, tôi giữ chặt tay người kia, ho nhẹ một tiếng: “Tôi cho cậu xem cái này.”
Giáo thảo nhướn mày.
Tôi lấy máy tính bảng ra, mở một địa chỉ web, rồi lặng lẽ đưa cho cậu ta: “Lão Tứ tìm được trang này đó, không có virus đâu……”
Giáo thảo: “……”
Biểu tình mong chờ nho nhỏ của người nọ sụp đổ trong nháy mắt, cậu ta lập tức xoay người rời đi.
Tôi từ bé đã kính già yêu trẻ, khắc khổ học tập, phẩm cách cao thượng, “băng thanh ngọc khiết”, lên tới đại học mới có người dạy cho biết mấy việc này. Tôi coi cậu như “ân nhân cứu mạng” nên bèn trợ giúp một tay, thế mà cậu cứ trực tiếp chẳng thèm để mắt thế hả!
Tôi phẫn nộ chọc chọc trang web kia, bấm phải một clip “Cô giáo trên xe buýt”.
Nào ngờ vừa ấn vào đã có quảng cáo bắn ra, tôi vội vàng tắt nó đi, chẳng nghĩ tới lại dẫn đến một quảng cáo khác. Tay chân luống cuống, tôi nhấn cái link kia, vừa nhác thấy cô gái mặc đồ y tá đang quỳ nằm đã nghiến răng nghiến lợi đóng máy lại.
Đệt.
Biết ngay Lão Tứ chẳng đáng tin gì cả mà.
15.
Giáo thảo quay trở lại phòng tắm, tôi chán muốn chết mở điện thoại ra chơi game.
Chơi tới khi bản thân đã mơ màng buồn ngủ mà người kia vẫn chưa đi ra, tôi bắt đầu hoài nghi cậu ta bị “xuất tinh lâu”.
Lâu quá khéo cũng là bệnh đó nhỉ?
Cuối cùng đến tận khi tôi đã ngủ thiếp đi, người nọ vẫn chưa rời khỏi phòng tắm.
Sáng hôm sau tôi thấy mình tỉnh lại từ trong vòng tay của Giáo thảo.
Tôi cũng đã từng nghe vài bộ kịch truyền thanh “tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa”, mỗi khi một nam chính nào đó thức dậy trong lồng ngực của nam chính còn lại, đạn mạc [1] bắn ra sẽ toàn “Đây chính là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa đẹp tuyệt đẹp nhất áaaaaaa”.
[1] Đạn mạc: Bình luận trong các nền tảng của Trung Quốc thường có kiểu chạy ngang màn hình, ví dụ như ở B trạm nè, Maoer FM nè, tựa tựa vậy.
Vậy nên tôi cực kì bình tĩnh.
Dù cho cả hai chúng tôi chẳng ai bình tĩnh nổi khi tiếp xúc cận kề đối phương thế này.
Ây dà, đây là hiện tượng sinh lí bình thường mà.
Ồ, hóa ra Giáo thảo cũng có lúc “chào cờ” hả.
Tôi lùi về sau một chút, định thoát khỏi cánh tay của người kia.
Nhưng cậu ta lại ôm tôi chặt hơn nữa.
Tôi trầm mặc phút chốc.
Sau đó cúi đầu, bẻ khớp ngón tay mấy cái.
Giáo thảo cuối cùng cũng tỉnh, ánh mắt trong suốt, giọng nói hơi khàn, còn rất gợi cảm: “Làm gì vậy?”
Tôi chỉ chỉ tay cậu ta.
Cậu ta tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó lại ấn tôi vào lòng, ấn tới mức tôi cả đầu mờ mịt. Có điều dù hơi ngốc một chút, tôi cũng phát hiện thân nhiệt cậu ta khác hẳn ngày thường, duỗi tay sờ trán người kia, cái nóng khiến tôi run lẩy bẩy: “Cậu ốm rồi hả?”
Giáo thảo kéo tay tôi ra, ánh mắt thâm trầm, cúi đầu nhìn tôi, dùng cái trán nóng rực lửa chạm chạm trán tôi, chậm rãi nói, âm thanh vẫn khàn khàn như cũ: “Cậu nói xem?”
Còn cần tôi nói hở?
Trán nóng thế này, giọng nói còn khàn thế kia, không phải ốm thì là cái giề.
Tôi một chân đá văng người này ra, bò dậy lấy cái nhiệt kế trong vali, bảo cậu ta cặp nhiệt độ.
Vẻ mặt Giáo thảo vừa như bất đắc dĩ lại vừa như hơi buồn cười, ngoan ngoãn đo nhiệt độ cơ thể.
Chờ đủ thời gian, tôi lấy nhiệt kế ra nhìn, 37.6 độ.
Còn đỡ đấy, chưa nóng chết cậu.
Tôi lật tung cái vali lên lần nữa, tìm được thuốc hạ sốt, rót cho cậu ta một ly nước nóng rồi nhìn đối phương uống xong mới lắc đầu nói: “Chàng trai trẻ à, cơ thể cậu đúng là không được mà.”
Cậu ta nhẹ nhàng liếc tôi một cái.
Hình như có ý trách cứ.
Tôi chợt nhớ sau khi xuống xe mình bị mưa xối cho ngu người luôn, khi ấy tên ngốc này cởi áo ngoài khoác cho tôi.
Được rồi, tôi mới là đồ ngốc.
Tôi nghĩ ngợi một lúc: “Nếu cậu đã bị ốm, không khéo Lão Nhị và Lão Tứ cũng vậy, để tôi đi xem bọn họ cái.”
Giáo thảo lập tức đen mặt, túm tôi lại: “Lo cho họ làm gì.”
Tôi gật đầu, “À” một tiếng.
Nghe nói con người ta khi sinh bệnh sẽ rất yếu ớt, Giáo thảo hiển nhiên cũng chẳng phải ngoại lệ.
Khó trách cứ nhất quyết phải ôm tôi vào ngực mới chịu.
16.
Giáo thảo sau khi ngã bệnh cực kì lắm chuyện.
Ngày thường nhìn chẳng khác ai, tới lúc đổ bệnh thì chốc chốc muốn uống ngụm nước, chốc chốc lại muốn ôm một cái.
Tôi không ôm cậu ta thì một lúc lại chê nước này 40℃ nóng quá, một lúc lại ngại nước kia 35℃ chưa đủ ấm, giá trị cụ thể tới mức tôi cũng phải nghi ngờ có phải kẻ nọ giấu cái nhiệt kế dưới lưỡi không.
Cậu ta nhìn tôi, giọng khàn khàn: “Cậu muốn thử không?”
Tôi suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy rất không ổn: “Không không, cứ nghĩ đến việc cậu liếm nách tôi là tôi lại chịu không nổi……”
Giáo thảo: “……”
Giày vò tôi nửa ngày, người nọ cuối cùng cũng mở miệng vàng miệng ngọc bảo mình đói.
Tôi cầm theo thuốc hạ sốt chạy ra ngoài, đi sang phòng bên cạnh kiểm tra trước. Rất may, hai chiến sĩ cách mạng Lão Nhị Lão Tứ vẫn chưa đổ bệnh, đang sinh long hoạt hổ đánh chén bữa sáng.
“Lão Đại đâu rồi?”
Tôi chộp lấy một miếng bánh nhét vào miệng: “Bị ốm rồi, nhiễu sự chết được.”
Lão Tứ muốn nói lại thôi.
Sau đó bị ánh mắt hình viên đạn của Lão Nhị chặn họng.
Trực giác nói cho tôi biết, hai người này đang có chuyện gì đó gạt mình.
Lão Nhị vuốt cái đầu trọc lốc của bản thân, cười hà hà vỗ vai tôi: “Mau đi chăm sóc Lão Đại đi, cậu ấy đã uống thuốc chưa đó? À không được uống lúc đói đâu, ông nhanh lấy chút đồ ăn cho cậu ấy đi……”
Nhờ có Lão Nhị nhắc nhở tôi cuối cùng cũng phát hiện ra điều không đúng…… Không thể uống thuốc khi đói!
Giáo thảo đúng là đồ ngốc mà, tôi quên thì thôi đi nhưng cậu ta mà cũng có thể quên được hả, cứ nuốt thuốc tự nhiên như thế, đã vậy còn uống nước ấm tới nửa ngày, cậu ta sốt ngu người luôn rồi à?
Tôi nhanh chóng xuống tầng lấy bữa sáng rồi trở về phòng, nhìn Giáo thảo ăn xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn giờ một cái, mới có tám rưỡi.
Giáo thảo ngoắc tay gọi tôi: “Cậu ngủ với tớ một lúc nhé.”
Cậu ta trông rất suy yếu, giống một mỹ nhân bệnh.
Tôi cầm điện thoại lên chụp “tách” một bức.
Giáo thảo hơi sửng sốt, khẽ mỉm cười: “Cậu chụp tớ à?”
Tôi lại nháy thêm mấy tấm nữa, gật đầu: “Lúc sắp nghỉ có bạn nữ tìm tới, muốn mua ảnh chụp của cậu, tính giá theo chỗ bị lộ…… Nè, cậu kéo chăn xuống một tí đi, lộ cơ ngực là được 50 tệ đó. Tiếc là tối qua tôi quên không chụp, bây giờ làm thêm mấy bức nữa, tới lúc người ta thanh toán tôi sẽ bao cả phòng một bữa thiệt ngon……”
Giáo thảo kéo tôi lại gần rồi đoạt di động nhìn một cái, ngoài dự đoán của tôi, cậu ta không hề xóa mà chỉ lạnh mặt chạm chạm môi tôi, sau đó nói ra một lời đủ khiến tôi phải hoài nghi cuộc đời.
“Cậu dám tuồn ra ngoài một tấm, tớ ch*ch cậu một lần.”
Tôi: “……”
Tôi nghe nhầm hở trời?
Khi bản thân còn đang trong cơn khủng hoảng tinh thần, Giáo thảo đã đặt điện thoại lại bên gối, đắp chăn lên, cả người nóng rực, tới hơi thở cũng mang theo luồng khí nóng, nhất định phải ôm chặt tôi mới chịu nhắm mắt đi ngủ.
…..Người bị bệnh đáng sợ chết được.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi không nguôi, tôi cầm lấy di động xóa mấy cái ảnh kia, xóa tới tấm Giáo thảo mỉm cười nhìn tôi, lại chẳng thể xuống tay nổi nữa.
Đẹp trai quá đi mất.
Lời của đứa edit: Sorry mọi người đợt trước cái chương này nó cứ bị lỗi kỹ thuật mãi xong là tớ cop bản trong word đăng lên quên không kiểm tra nên bị thiếu mất phần chú thích [1], giờ cập nhật rồi nhé.
— 22/8/20: Đã cập nhật chú thích —
14.
Tôi cảm thấy Giáo thảo là một người cực kì trâu bò.
Cậu ta trâu bò tới mức em trai nhỏ đang cứng mà vẫn có thể gội đầu cho tôi, gội xong còn nâng tôi ra khỏi phòng tắm, giúp tôi sấy tóc, đã thế lại còn tìm thuốc mỡ rồi thoa cho tôi, cuối cùng đỡ tôi nằm lên giường.
Trong suốt lúc ấy tôi vẫn luôn nhìn lén cậu ta, phát hiện dưới lớp áo choàng tắm của người kia có một vật cao cao nhô lên.
Lòng tôi trào dâng niềm kính mộ lớn lao dành cho Giáo thảo.
Nếu đổi lại là tôi, chắc nó đã héo từ lâu rồi.
Có thể kiên định chăm sóc tôi như thế, không hổ là anh em tốt, tôi hiểu nhầm cậu ta rồi.
Cậu ta phát hiện tôi nhìn lén, âm thầm trao tôi một ánh mắt khó mà hình dung nổi.
Tôi nghĩ đó gọi là “cầu giúp đỡ”.
Bởi vậy, trước khi cậu ta rời đi, tôi giữ chặt tay người kia, ho nhẹ một tiếng: “Tôi cho cậu xem cái này.”
Giáo thảo nhướn mày.
Tôi lấy máy tính bảng ra, mở một địa chỉ web, rồi lặng lẽ đưa cho cậu ta: “Lão Tứ tìm được trang này đó, không có virus đâu……”
Giáo thảo: “……”
Biểu tình mong chờ nho nhỏ của người nọ sụp đổ trong nháy mắt, cậu ta lập tức xoay người rời đi.
Tôi từ bé đã kính già yêu trẻ, khắc khổ học tập, phẩm cách cao thượng, “băng thanh ngọc khiết”, lên tới đại học mới có người dạy cho biết mấy việc này. Tôi coi cậu như “ân nhân cứu mạng” nên bèn trợ giúp một tay, thế mà cậu cứ trực tiếp chẳng thèm để mắt thế hả!
Tôi phẫn nộ chọc chọc trang web kia, bấm phải một clip “Cô giáo trên xe buýt”.
Nào ngờ vừa ấn vào đã có quảng cáo bắn ra, tôi vội vàng tắt nó đi, chẳng nghĩ tới lại dẫn đến một quảng cáo khác. Tay chân luống cuống, tôi nhấn cái link kia, vừa nhác thấy cô gái mặc đồ y tá đang quỳ nằm đã nghiến răng nghiến lợi đóng máy lại.
Đệt.
Biết ngay Lão Tứ chẳng đáng tin gì cả mà.
15.
Giáo thảo quay trở lại phòng tắm, tôi chán muốn chết mở điện thoại ra chơi game.
Chơi tới khi bản thân đã mơ màng buồn ngủ mà người kia vẫn chưa đi ra, tôi bắt đầu hoài nghi cậu ta bị “xuất tinh lâu”.
Lâu quá khéo cũng là bệnh đó nhỉ?
Cuối cùng đến tận khi tôi đã ngủ thiếp đi, người nọ vẫn chưa rời khỏi phòng tắm.
Sáng hôm sau tôi thấy mình tỉnh lại từ trong vòng tay của Giáo thảo.
Tôi cũng đã từng nghe vài bộ kịch truyền thanh “tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa”, mỗi khi một nam chính nào đó thức dậy trong lồng ngực của nam chính còn lại, đạn mạc [1] bắn ra sẽ toàn “Đây chính là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa đẹp tuyệt đẹp nhất áaaaaaa”.
[1] Đạn mạc: Bình luận trong các nền tảng của Trung Quốc thường có kiểu chạy ngang màn hình, ví dụ như ở B trạm nè, Maoer FM nè, tựa tựa vậy.
Vậy nên tôi cực kì bình tĩnh.
Dù cho cả hai chúng tôi chẳng ai bình tĩnh nổi khi tiếp xúc cận kề đối phương thế này.
Ây dà, đây là hiện tượng sinh lí bình thường mà.
Ồ, hóa ra Giáo thảo cũng có lúc “chào cờ” hả.
Tôi lùi về sau một chút, định thoát khỏi cánh tay của người kia.
Nhưng cậu ta lại ôm tôi chặt hơn nữa.
Tôi trầm mặc phút chốc.
Sau đó cúi đầu, bẻ khớp ngón tay mấy cái.
Giáo thảo cuối cùng cũng tỉnh, ánh mắt trong suốt, giọng nói hơi khàn, còn rất gợi cảm: “Làm gì vậy?”
Tôi chỉ chỉ tay cậu ta.
Cậu ta tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó lại ấn tôi vào lòng, ấn tới mức tôi cả đầu mờ mịt. Có điều dù hơi ngốc một chút, tôi cũng phát hiện thân nhiệt cậu ta khác hẳn ngày thường, duỗi tay sờ trán người kia, cái nóng khiến tôi run lẩy bẩy: “Cậu ốm rồi hả?”
Giáo thảo kéo tay tôi ra, ánh mắt thâm trầm, cúi đầu nhìn tôi, dùng cái trán nóng rực lửa chạm chạm trán tôi, chậm rãi nói, âm thanh vẫn khàn khàn như cũ: “Cậu nói xem?”
Còn cần tôi nói hở?
Trán nóng thế này, giọng nói còn khàn thế kia, không phải ốm thì là cái giề.
Tôi một chân đá văng người này ra, bò dậy lấy cái nhiệt kế trong vali, bảo cậu ta cặp nhiệt độ.
Vẻ mặt Giáo thảo vừa như bất đắc dĩ lại vừa như hơi buồn cười, ngoan ngoãn đo nhiệt độ cơ thể.
Chờ đủ thời gian, tôi lấy nhiệt kế ra nhìn, 37.6 độ.
Còn đỡ đấy, chưa nóng chết cậu.
Tôi lật tung cái vali lên lần nữa, tìm được thuốc hạ sốt, rót cho cậu ta một ly nước nóng rồi nhìn đối phương uống xong mới lắc đầu nói: “Chàng trai trẻ à, cơ thể cậu đúng là không được mà.”
Cậu ta nhẹ nhàng liếc tôi một cái.
Hình như có ý trách cứ.
Tôi chợt nhớ sau khi xuống xe mình bị mưa xối cho ngu người luôn, khi ấy tên ngốc này cởi áo ngoài khoác cho tôi.
Được rồi, tôi mới là đồ ngốc.
Tôi nghĩ ngợi một lúc: “Nếu cậu đã bị ốm, không khéo Lão Nhị và Lão Tứ cũng vậy, để tôi đi xem bọn họ cái.”
Giáo thảo lập tức đen mặt, túm tôi lại: “Lo cho họ làm gì.”
Tôi gật đầu, “À” một tiếng.
Nghe nói con người ta khi sinh bệnh sẽ rất yếu ớt, Giáo thảo hiển nhiên cũng chẳng phải ngoại lệ.
Khó trách cứ nhất quyết phải ôm tôi vào ngực mới chịu.
16.
Giáo thảo sau khi ngã bệnh cực kì lắm chuyện.
Ngày thường nhìn chẳng khác ai, tới lúc đổ bệnh thì chốc chốc muốn uống ngụm nước, chốc chốc lại muốn ôm một cái.
Tôi không ôm cậu ta thì một lúc lại chê nước này 40℃ nóng quá, một lúc lại ngại nước kia 35℃ chưa đủ ấm, giá trị cụ thể tới mức tôi cũng phải nghi ngờ có phải kẻ nọ giấu cái nhiệt kế dưới lưỡi không.
Cậu ta nhìn tôi, giọng khàn khàn: “Cậu muốn thử không?”
Tôi suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy rất không ổn: “Không không, cứ nghĩ đến việc cậu liếm nách tôi là tôi lại chịu không nổi……”
Giáo thảo: “……”
Giày vò tôi nửa ngày, người nọ cuối cùng cũng mở miệng vàng miệng ngọc bảo mình đói.
Tôi cầm theo thuốc hạ sốt chạy ra ngoài, đi sang phòng bên cạnh kiểm tra trước. Rất may, hai chiến sĩ cách mạng Lão Nhị Lão Tứ vẫn chưa đổ bệnh, đang sinh long hoạt hổ đánh chén bữa sáng.
“Lão Đại đâu rồi?”
Tôi chộp lấy một miếng bánh nhét vào miệng: “Bị ốm rồi, nhiễu sự chết được.”
Lão Tứ muốn nói lại thôi.
Sau đó bị ánh mắt hình viên đạn của Lão Nhị chặn họng.
Trực giác nói cho tôi biết, hai người này đang có chuyện gì đó gạt mình.
Lão Nhị vuốt cái đầu trọc lốc của bản thân, cười hà hà vỗ vai tôi: “Mau đi chăm sóc Lão Đại đi, cậu ấy đã uống thuốc chưa đó? À không được uống lúc đói đâu, ông nhanh lấy chút đồ ăn cho cậu ấy đi……”
Nhờ có Lão Nhị nhắc nhở tôi cuối cùng cũng phát hiện ra điều không đúng…… Không thể uống thuốc khi đói!
Giáo thảo đúng là đồ ngốc mà, tôi quên thì thôi đi nhưng cậu ta mà cũng có thể quên được hả, cứ nuốt thuốc tự nhiên như thế, đã vậy còn uống nước ấm tới nửa ngày, cậu ta sốt ngu người luôn rồi à?
Tôi nhanh chóng xuống tầng lấy bữa sáng rồi trở về phòng, nhìn Giáo thảo ăn xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn giờ một cái, mới có tám rưỡi.
Giáo thảo ngoắc tay gọi tôi: “Cậu ngủ với tớ một lúc nhé.”
Cậu ta trông rất suy yếu, giống một mỹ nhân bệnh.
Tôi cầm điện thoại lên chụp “tách” một bức.
Giáo thảo hơi sửng sốt, khẽ mỉm cười: “Cậu chụp tớ à?”
Tôi lại nháy thêm mấy tấm nữa, gật đầu: “Lúc sắp nghỉ có bạn nữ tìm tới, muốn mua ảnh chụp của cậu, tính giá theo chỗ bị lộ…… Nè, cậu kéo chăn xuống một tí đi, lộ cơ ngực là được 50 tệ đó. Tiếc là tối qua tôi quên không chụp, bây giờ làm thêm mấy bức nữa, tới lúc người ta thanh toán tôi sẽ bao cả phòng một bữa thiệt ngon……”
Giáo thảo kéo tôi lại gần rồi đoạt di động nhìn một cái, ngoài dự đoán của tôi, cậu ta không hề xóa mà chỉ lạnh mặt chạm chạm môi tôi, sau đó nói ra một lời đủ khiến tôi phải hoài nghi cuộc đời.
“Cậu dám tuồn ra ngoài một tấm, tớ ch*ch cậu một lần.”
Tôi: “……”
Tôi nghe nhầm hở trời?
Khi bản thân còn đang trong cơn khủng hoảng tinh thần, Giáo thảo đã đặt điện thoại lại bên gối, đắp chăn lên, cả người nóng rực, tới hơi thở cũng mang theo luồng khí nóng, nhất định phải ôm chặt tôi mới chịu nhắm mắt đi ngủ.
…..Người bị bệnh đáng sợ chết được.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi không nguôi, tôi cầm lấy di động xóa mấy cái ảnh kia, xóa tới tấm Giáo thảo mỉm cười nhìn tôi, lại chẳng thể xuống tay nổi nữa.
Đẹp trai quá đi mất.
Lời của đứa edit: Sorry mọi người đợt trước cái chương này nó cứ bị lỗi kỹ thuật mãi xong là tớ cop bản trong word đăng lên quên không kiểm tra nên bị thiếu mất phần chú thích [1], giờ cập nhật rồi nhé.
— 22/8/20: Đã cập nhật chú thích —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.