Giáo Thảo Quá Bá Đạo, Làm Sao Đây?
Chương 7
Tất Hoàn Niệm
21/01/2023
"Ăn cơm thôi!" Phương Tình bưng đĩa móng heo lớn đi ra nhà bếp, bày trên bàn ăn: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Tễ Thông mang theo ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lục Dung: "Dung Dung đối với việc làm ăn của anh cảm thấy rất hứng thú."
Lục Dung: "..."
Trời ơi, cảm thấy hứng thú.
"Ăn cơm trước, một lát nữa lại trò chuyện tiếp. Nếm thử tài nấu ăn của em." Phương Tình vui vẻ nhiệt tình giúp hai người chia thức ăn.
Tễ Thông vui vẻ ra mặt, đứng lên cùng với bà cùng nhau chia đũa chia cái muỗng: "Nhiều món ăn như vậy?"
Phương Tình đỏ mặt nói: "Còn không phải là do anh tới sao? Bình thường, em đều không xuống bếp."
Tễ Thông xấu hổ cúi đầu: "Cảm ơn."
Phương Tình: "Anh nói cái gì đâu..."
Lục Dung: "..."
Đây là phim tình yêu của người trung niên hay gì vậy?
Phương Tình cùng Tễ Thông tán tỉnh nhau, cuối cùng cũng nhớ tới Lục Dung: "Dung Dung, rửa sạch tay chưa? Mau ngồi xuống."
"Ừm." Lục Dung kéo bước chân nặng nề ngồi xuống bên cạnh bàn. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi nhìn thấy cái bàn đầy món ăn, mặt của cậu như trước lại đen thêm vài cái độ.
Phương Tình bình thường không xuống bếp là có nguyên nhân... Là do Lục Dung không cho bà xuống bếp.
Bởi vì quá khó ăn, thật sự rất khó ăn.
Lúc còn chưa đi học Lục Dung cũng đã học xong cách xuống bếp, lúc mấy đứa nhỏ còn ở đầy trong công viên chơi đùa, Lục Dung đã đạp chân ở trên ghế nhỏ nấu cơm một ngày ba bữa cho chính mình.
Cậu không chỉ học được nấu ăn, còn học xong một cái đạo lý làm người: Trên thế giới này là có tồn tại tài năng, có mấy người đối với một số chuyện là thật sự không có tài năng, cái này là không thể cưỡng cầu, giống như tài nấu ăn của Phương Tình vậy.
Đã rất nhiều năm Phương Tình không có đi vào bếp, Lục Dung cũng sắp quên đi cảm giác sợ hãi khi bị Phương Tình thống trị. Nhưng khi cậu ngồi xuống trước mặt một bàn đầy đồ ăn, cậu tự phát ra trong lòng xúc động: Thì ra, tuổi ấu thơ ác mộng là sẽ đi theo người cả đời.
Trời ơi, đây đều là làm cái gì vậy?!
Móng giò cùng miếng thịt mỡ to đùng, vừa nhìn thấy màu trắng toát mà trôi nổi ở trong nồi. Cậu còn cho rằng, Phương Tình sẽ làm sạch sẽ thêm một chút, ít nhất phải cho thêm nước tương làm cho có màu sắc, kết quả bà bê luôn toàn bộ nồi lên. Bây giờ, trong toàn bộ phòng khách đều tràn đầy cái mùi "ngọt ngào" kia!
Bên cạnh trắng bệch móng giò là thịt bò kho tàu đỏ au, ở bát thịt bò kho tàu bên trong, không tìm được một miếng thịt bò hoàn chỉnh. Bởi vì thuận theo gân cắt gọt, nên thịt bò chịu khổ bị cắt xẻ, vỡ vụn mà nổi ở trong nước canh một đống bột nêm, làm cho người ta nhớ tới chiến trường ngày xưa chưa quét tước chiến trường.
Bên cạnh thịt bò cắt xẻ, là một con cá chết không nhắm mắt. Cá nằm ở trong cái mâm, hai mắt hướng lên trời, cái bụng mở rộng, có thể nhìn thấy thi thể con cá, vảy vẫn chưa hoàn toàn được cạo sạch sẽ, ở dưới ánh đèn huỳnh quang phản xạ ra ánh sáng kinh dị. Bên trong bụng cá đen thùi lùi, cũng giống nhau không dọn dẹp sạch sẽ, cách xa ba thước đã phả vào mặt một luồng vị đắng, nồng dầu xích muối cũng che giấu không đi, đó là trong quá trình Phương Tình xử lý đã lỡ chọc thủng gan cá. Cả một con cá hiện ra Anh quốc bất hủ chi danh đồ ăn "Ngẩng mặt nhìn bầu trời" phong độ.
Bên cạnh thi thể cá là một con gà. Hầm gà là một món cực kỳ không dễ bị phạm sai lầm, lúc Phương Tình từ chợ thực phẩm mua được nó đã được giết rửa sạch sẽ, bà chỉ cần làm cũng chính là cầm con gà để vào trong nồi là được. Nhưng mà, Phương Tình là hiểu được bước đi cũng chỉ hiểu trên mặt chữ, bà cầm con gà toàn bộ nhét vào nồi hầm, cái mông thì hướng lên trời, không có bỏ thêm gia vị gì, có vẻ hình như cũng không có cho bao nhiêu nước, cho nên chỉ dựa vào mắt thường, Lục Dung cũng không rõ ràng lắm cái đầu gà này bây giờ nó đã thế nào, nhưng mà có lẽ cái nồi này đã phải bị vứt bỏ, dưới đáy nồi đều đen.
Ngoài ra, còn có một tô món rau. Nhìn qua tuy rằng chỉ có nửa sống nửa chín, nhưng mà tốt xấu gì thì một tô rau này là món ăn "Có thể ăn" nhất trong các món ăn.
Phương Tình cùng với Tễ Thông vẫn còn đang nói liên miên cằn nhằn nói chút nhìn giống như là việc nhà, thật ra xấu hổ mà nói, Lục Dung ngồi tại chỗ, cầm đũa không nhúc nhích.
"Ăn đi." Cuối cùng Phương Tình cũng ý thức được sự khác thường của con trai, làm dáng muốn gắp cho rau cho cậu.
"Không cần." Lục Dung ngăn lại hành động gắp rau cho cậu của bà.
Lục Dung nhìn quét một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt khóa chặt ở trên món rau, duỗi đũa ra, tao nhã cẩn thận gắp một miếng, bỏ vào trong bát của chính mình. Cậu lại làm mấy lần hít sâu, dũng cảm lè lưỡi, đem một miếng nhỏ lá rau bỏ vào trong miệng.
Ngọt.
Lục Dung đứng lên, bình tĩnh đi vào phòng vệ sinh, đem món rau nhổ vào bên trong thùng rác, làm dáng nôn khan.
Phương Tình ở bên ngoài phòng hô to: "Làm sao vậy?"
Lục Dung: "Ăn trúng xương cá."
Phương Tình: "Đứa bé này... Người lớn đều như vậy, còn ăn cá bị hóc xương được, thật sự là... Xương cá đã ra chưa?"
Lục Dung xông tới cái thùng nhổ ra ngoài rồi bình tĩnh đi ra ngoài: "Lấy ra rồi."
Tễ Thông sắc mặt của cậu không có việc gì, lúc này mới nói tiếp: "Trẻ con mà, được ăn ngon thường hay ăn như hùm như sói, cẩn thận một chút là tốt rồi."
Dứt lời cầm chén cá kia đổi đến trước mặt Lục Dung, còn làm dáng muốn gắp rau cho cậu.
Lục Dung: "..."
Cho dù là người đàn ông trung niên yêu đương là không sai, mà liếm cẩu liếm đến mức độ này thì có chút quá phận đi!
Phương Tình cũng cảm thấy rất quá đáng, bà làm chủ cầm đĩa cá thay đổi lại nói: "Nếu nó muốn ăn thì sẽ tự gắp mà, người lớn như vậy rồi cũng không phải không gắp được, anh ăn đi." Nói xong liền vươn tay gắp một miếng lớn bụng cá cho Tễ Thông.
Lục Dung thầm nghĩ: Ựa.
Cái đồ chơi này, ăn xong có thể đi ngoài tới lên trời.
Cậu có chút đồng tình Tễ Thông, thế nhưng vừa nghĩ tới nếu như Phương Tình không ra tay, thật sự khó bảo toàn Tễ Thông sẽ gắp miếng hiếp đáp này trực tiếp gắp vào trong bát của chính mình, lại cảm thấy cậu chính là đang mua dây buộc mình. Cậu đơn giản cơm cũng không ăn, hết sức mà chuyên chú quan sát Tễ Thông, nhìn hắn có ăn hay không.
Lần trước cơm tẻ của Tễ Thông cũng bị một miếng thịt bò lớn tràn đầy dầu mỡ đậy kín, thậm chí muối mắm còn dọc thep cái bát sứ mà chảy xuống, xương đầu cá cũng ngang dọc tứ tung mà rời ra khỏi vỏ, lại cùng phối hợp với cơm đang nửa sống nửa chín lại ướt nhẹp ở dưới, toàn bộ đồ ăn trong bát đều hiện ra cực độ hỗn loạn không chịu nổi của nó.
Nhưng mà nét mặt của Tễ Thông lại là ngọt ngào, mừng rỡ, ở trên khuôn mặt nhã nhặn lại nghiêm túc hiện ra hai mặt đỏ ửng, so với dây chuyền vàng to đùng ở trên cổ hắn còn muốn chói mắt hơn.
Phương Tình nhiệt tình như lửa mà thúc giục: "Ăn đi!"
Tễ Thông trầm mặc một lúc lâu, có chút cảm động nói: "... Ôi chao."
Nói xong, liền ngoan ngoãn biết điều mà rút xương đầu cá đang ngang dọc tứ tung ra, gắp một miếng nhỏ vào trong miệng.
Sắc mặt của Tễ Thông thay đổi, ánh mắt hẹp dài của hắn sau mắt kính mở to, càng ngày càng như Bạch Nham Tùng nói: "Ăn ngon!"
Lục Dung: "..."
Cậu đối với Tễ Thông tâm sinh kính sợ. Cho dù là thật hay là giả, có thể đối với món ăn của Phương Tình có đánh giá như vậy, nói rõ người này đối với mình đủ tàn nhẫn.
Tễ Thông ung dung thong thả ăn xong miếng hiếp đáp này, Phương Tình liền vô cùng phấn chấn gắp thêm miếng chân giò cho hắn. Trên da còn có lông, mỡ trắng như tuyết: "Nếm thử chân giò này đi!"
Lục Dung không nhìn nổi: "Thôi quên đi..."
Coi như muốn thử thăm dò chân tâm của hắn, như vậy cũng có chút quá đáng đi, lòng người là không chịu nổi thăm dò.
Nhưng mà lại không nghĩ tới, Tễ Thông cắn một cái, lại nói: "Ăn ngon! Mấy năm chưa từng ăn chân giò nào ngon như vậy!"
Lục Dung: "..."
Đại ca, mấy năm nay hoàn cảnh sinh tồn của ông ta cuối cùng là như thế nào?
Tễ Thông gặm xong cái chân giò, Phương Tình vội vàng muốn bảo hắn ăn gà tiếp, Tễ Thông khoát tay áo một cái: "Phải chay mặn cùng kết hợp mới được."
Bưng bát lên, gắp mấy miếng rau, không mất lịch sự lùa cơm sống vào trong miệng.
Lục Dung không đành lòng nhìn lại. Người đàn ông muốn lấy vợ, thật sự là một chuyện không dễ dàng.
Tễ Thông trực tiếp ăn hết sạch cơm, trịnh trọng để chén xuống: "Anh phát hiện ra, gạo nhà em, ăn cực kỳ ngon, nhai lên đặc biệt thích. Mua chỗ nào vậy? Nhãn hiệu gì?"
Phương Tình không biết gì cả, lấy cùi chỏ chọc chọc Lục Dung.
Lục Dung: "Là siêu thị ở dưới lầu, ba khối năm một cân."
Tễ Thông: "Rất đặc biệt, nhai cảm thấy rất dai, còn có một mùi gạo thuần túy, giống như đầu bếp lớn hồi nhỏ mà anh từng ăn vậy."
Nói xong liền đứng lên bưng cái bát đi vào nhà bếp. "Anh muốn thêm một chén nữa, có ai còn muốn nữa không?"
Lục Dung: "..."
Vừa nãy cậu vào cửa liền đã phát hiện Phương Tình nấu cơm không có ấn nút, cho nên cơm không phải đun sôi rồi nấu chín bằng hơi, mà là cơm sống bị hầm. Cậu nhìn thấy Tễ Thông ở trong phòng bếp cố gắng bới cơm hình mặt bên, cậu cảm thấy khả năng hắn không phải là diễn.
Lúc Tễ Thông trở lại, Phương Tình bắt chuyện hắn ăn kê, giọng điệu lần này cũng không lại hoạt bát rộng rãi như vậy nữa, trong âm thanh có nghẹn ngào, trong mắt có nước mắt: "Anh... Anh ăn nhiều một chút..."
Tễ Thông: "Em làm sao vậy? Tại sao lại khóc?"
Phương Tình: "Từ xưa tới nay, chưa từng có ai... Thích đồ ăn em làm..."
Tễ Thông: "Sao có thể?"
Phương Tình: "Dung Dung không thích ăn."
Tễ Thông liền quăng tới ánh mắt mang đầy khiển trách, nhưng mà lại nhanh chóng chuyển ôn nhu tới trên người Phương Tình, an ủi bà nói: "Đứa trẻ này, mỗi ngày đều được ăn đồ ăn em làm, miệng bị nuôi điêu, cho nên bản thân ở trong phúc mà không biết phúc. Ngược lại thì anh đã rất lâu không có ăn món ăn thường ngày ngon như vậy."
"Vâng, có đúng không?" Phương Tình vui vẻ lau khô đi khóe mắt đang ướt át.
"Vậy sau đó ngày nào em cũng làm cho anh ăn!"
Tễ Thông ngượng ngùng nhìn Lục Dung liếc mắt một cái: "... Ôi chao!"
Lục Dung: "..."
Cậu thấy dáng vẻ Tễ Thông đang vùi đầu ăn cơm liền lén lút lắc đầu. Có mấy người trên mặt thì nhìn rất bình thường, thật ra là trời sinh đã có khuyết tật. Nếu như vị giác thất thường thì có thể cho rằng là tàn tật, tình huống giống Tễ Thông như vậy là có thể đi nhận giấy chứng nhận người tàn tật để chứng minh.
Hoặc có thể là nồi nào úp vung ấy đi. Lục Dung nhìn thấy Phương Tình đang hạnh phúc mà nhìn Tễ Thông ăn cơm, nghĩ thầm, e rằng chân mệnh thiên tử của Phương Tình thật sự đến.
Khóe miệng cậu hơi nhíu lại, cho vay lãi suất cao cũng là cho vay lãi suất cao.
Lúc Lục Dung đang rửa chén trong phòng bếp, thì Tễ Thông cùng với Phương Tình cùng nhau đứng ở trên ban công.
Phương Tình: "Ngày mai chúng ta sẽ phải đi đăng ký kết hôn, anh tại sao lại mất tập trung như vậy?"
Tễ Thông nặng nề nói: "Em cảm thấy Dung Dung thích anh không?"
Phương Tình: "Nó thích!"
Tễ Thông: "Anh nhìn không ra thái độ của nó, có lúc nó lại cho anh có cẩm thấy một loại đặc biệt thâm trầm, đặc biệt ở trên bàn cơm... Anh có phải là ăn quá nhiều không?"
Phương Tình: "Lúc thường nó cũng là tinh tướng như thế."
Tễ Thông vẫn là lo sợ bất an, Phương Tình động viên hắn: "Anh là cùng em kết hôn, cũng không phải là cùng nó kết hôn, coi như Dung Dung không thích anh thì thế nào? Em yêu thích anh!"
Tễ Thông: "Nhưng mà, sau này chúng ta làm sao cùng nhau sinh sống?"
Phương Tình: "Không sao, chúng ta chỉ cần nuôi nó đến mười tám tuổi, sau đó để nó tự lực cánh sinh đi."
Tễ Thông lắc lắc đầu: "Ở trong pháp luật quy định như vậy là không sai, nhưng mà cách này lại không hiện thực."
Phương Tình trịnh trọng nói: "Nó mười tám tuổi liền sẽ rời đi chúng ta, thật sự. Bởi vì nó không phải là con trai ruột của em, em chỉ là người giám hộ tạm thời của nó."
Bát ở trong tay Lục Dung rơi mất. Còn có cuối cùng một đoạn móng giò, cậu muốn nói để cho Tễ Thông ăn móng giò, không ngờ lại nghe được một tin tức kinh thiên động địa này.
Bầu không khí đọng lại.
Tễ Thông khom lưng nhặt lên móng giò đang ở trên đất cùng plastic bát: "... Anh đi vào rửa chén trước, bọn em chậm rãi nói chuyện."
Ông ta vừa đi, Lục Dung lập tức hỏi: "Cô, xin hỏi cô vừa mới nói cái gì?"
Phương Tình: "..."
Phương Tình: "Mẹ không phải dì của con, mẹ là cô của con."
Tễ Thông mang theo ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lục Dung: "Dung Dung đối với việc làm ăn của anh cảm thấy rất hứng thú."
Lục Dung: "..."
Trời ơi, cảm thấy hứng thú.
"Ăn cơm trước, một lát nữa lại trò chuyện tiếp. Nếm thử tài nấu ăn của em." Phương Tình vui vẻ nhiệt tình giúp hai người chia thức ăn.
Tễ Thông vui vẻ ra mặt, đứng lên cùng với bà cùng nhau chia đũa chia cái muỗng: "Nhiều món ăn như vậy?"
Phương Tình đỏ mặt nói: "Còn không phải là do anh tới sao? Bình thường, em đều không xuống bếp."
Tễ Thông xấu hổ cúi đầu: "Cảm ơn."
Phương Tình: "Anh nói cái gì đâu..."
Lục Dung: "..."
Đây là phim tình yêu của người trung niên hay gì vậy?
Phương Tình cùng Tễ Thông tán tỉnh nhau, cuối cùng cũng nhớ tới Lục Dung: "Dung Dung, rửa sạch tay chưa? Mau ngồi xuống."
"Ừm." Lục Dung kéo bước chân nặng nề ngồi xuống bên cạnh bàn. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi nhìn thấy cái bàn đầy món ăn, mặt của cậu như trước lại đen thêm vài cái độ.
Phương Tình bình thường không xuống bếp là có nguyên nhân... Là do Lục Dung không cho bà xuống bếp.
Bởi vì quá khó ăn, thật sự rất khó ăn.
Lúc còn chưa đi học Lục Dung cũng đã học xong cách xuống bếp, lúc mấy đứa nhỏ còn ở đầy trong công viên chơi đùa, Lục Dung đã đạp chân ở trên ghế nhỏ nấu cơm một ngày ba bữa cho chính mình.
Cậu không chỉ học được nấu ăn, còn học xong một cái đạo lý làm người: Trên thế giới này là có tồn tại tài năng, có mấy người đối với một số chuyện là thật sự không có tài năng, cái này là không thể cưỡng cầu, giống như tài nấu ăn của Phương Tình vậy.
Đã rất nhiều năm Phương Tình không có đi vào bếp, Lục Dung cũng sắp quên đi cảm giác sợ hãi khi bị Phương Tình thống trị. Nhưng khi cậu ngồi xuống trước mặt một bàn đầy đồ ăn, cậu tự phát ra trong lòng xúc động: Thì ra, tuổi ấu thơ ác mộng là sẽ đi theo người cả đời.
Trời ơi, đây đều là làm cái gì vậy?!
Móng giò cùng miếng thịt mỡ to đùng, vừa nhìn thấy màu trắng toát mà trôi nổi ở trong nồi. Cậu còn cho rằng, Phương Tình sẽ làm sạch sẽ thêm một chút, ít nhất phải cho thêm nước tương làm cho có màu sắc, kết quả bà bê luôn toàn bộ nồi lên. Bây giờ, trong toàn bộ phòng khách đều tràn đầy cái mùi "ngọt ngào" kia!
Bên cạnh trắng bệch móng giò là thịt bò kho tàu đỏ au, ở bát thịt bò kho tàu bên trong, không tìm được một miếng thịt bò hoàn chỉnh. Bởi vì thuận theo gân cắt gọt, nên thịt bò chịu khổ bị cắt xẻ, vỡ vụn mà nổi ở trong nước canh một đống bột nêm, làm cho người ta nhớ tới chiến trường ngày xưa chưa quét tước chiến trường.
Bên cạnh thịt bò cắt xẻ, là một con cá chết không nhắm mắt. Cá nằm ở trong cái mâm, hai mắt hướng lên trời, cái bụng mở rộng, có thể nhìn thấy thi thể con cá, vảy vẫn chưa hoàn toàn được cạo sạch sẽ, ở dưới ánh đèn huỳnh quang phản xạ ra ánh sáng kinh dị. Bên trong bụng cá đen thùi lùi, cũng giống nhau không dọn dẹp sạch sẽ, cách xa ba thước đã phả vào mặt một luồng vị đắng, nồng dầu xích muối cũng che giấu không đi, đó là trong quá trình Phương Tình xử lý đã lỡ chọc thủng gan cá. Cả một con cá hiện ra Anh quốc bất hủ chi danh đồ ăn "Ngẩng mặt nhìn bầu trời" phong độ.
Bên cạnh thi thể cá là một con gà. Hầm gà là một món cực kỳ không dễ bị phạm sai lầm, lúc Phương Tình từ chợ thực phẩm mua được nó đã được giết rửa sạch sẽ, bà chỉ cần làm cũng chính là cầm con gà để vào trong nồi là được. Nhưng mà, Phương Tình là hiểu được bước đi cũng chỉ hiểu trên mặt chữ, bà cầm con gà toàn bộ nhét vào nồi hầm, cái mông thì hướng lên trời, không có bỏ thêm gia vị gì, có vẻ hình như cũng không có cho bao nhiêu nước, cho nên chỉ dựa vào mắt thường, Lục Dung cũng không rõ ràng lắm cái đầu gà này bây giờ nó đã thế nào, nhưng mà có lẽ cái nồi này đã phải bị vứt bỏ, dưới đáy nồi đều đen.
Ngoài ra, còn có một tô món rau. Nhìn qua tuy rằng chỉ có nửa sống nửa chín, nhưng mà tốt xấu gì thì một tô rau này là món ăn "Có thể ăn" nhất trong các món ăn.
Phương Tình cùng với Tễ Thông vẫn còn đang nói liên miên cằn nhằn nói chút nhìn giống như là việc nhà, thật ra xấu hổ mà nói, Lục Dung ngồi tại chỗ, cầm đũa không nhúc nhích.
"Ăn đi." Cuối cùng Phương Tình cũng ý thức được sự khác thường của con trai, làm dáng muốn gắp cho rau cho cậu.
"Không cần." Lục Dung ngăn lại hành động gắp rau cho cậu của bà.
Lục Dung nhìn quét một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt khóa chặt ở trên món rau, duỗi đũa ra, tao nhã cẩn thận gắp một miếng, bỏ vào trong bát của chính mình. Cậu lại làm mấy lần hít sâu, dũng cảm lè lưỡi, đem một miếng nhỏ lá rau bỏ vào trong miệng.
Ngọt.
Lục Dung đứng lên, bình tĩnh đi vào phòng vệ sinh, đem món rau nhổ vào bên trong thùng rác, làm dáng nôn khan.
Phương Tình ở bên ngoài phòng hô to: "Làm sao vậy?"
Lục Dung: "Ăn trúng xương cá."
Phương Tình: "Đứa bé này... Người lớn đều như vậy, còn ăn cá bị hóc xương được, thật sự là... Xương cá đã ra chưa?"
Lục Dung xông tới cái thùng nhổ ra ngoài rồi bình tĩnh đi ra ngoài: "Lấy ra rồi."
Tễ Thông sắc mặt của cậu không có việc gì, lúc này mới nói tiếp: "Trẻ con mà, được ăn ngon thường hay ăn như hùm như sói, cẩn thận một chút là tốt rồi."
Dứt lời cầm chén cá kia đổi đến trước mặt Lục Dung, còn làm dáng muốn gắp rau cho cậu.
Lục Dung: "..."
Cho dù là người đàn ông trung niên yêu đương là không sai, mà liếm cẩu liếm đến mức độ này thì có chút quá phận đi!
Phương Tình cũng cảm thấy rất quá đáng, bà làm chủ cầm đĩa cá thay đổi lại nói: "Nếu nó muốn ăn thì sẽ tự gắp mà, người lớn như vậy rồi cũng không phải không gắp được, anh ăn đi." Nói xong liền vươn tay gắp một miếng lớn bụng cá cho Tễ Thông.
Lục Dung thầm nghĩ: Ựa.
Cái đồ chơi này, ăn xong có thể đi ngoài tới lên trời.
Cậu có chút đồng tình Tễ Thông, thế nhưng vừa nghĩ tới nếu như Phương Tình không ra tay, thật sự khó bảo toàn Tễ Thông sẽ gắp miếng hiếp đáp này trực tiếp gắp vào trong bát của chính mình, lại cảm thấy cậu chính là đang mua dây buộc mình. Cậu đơn giản cơm cũng không ăn, hết sức mà chuyên chú quan sát Tễ Thông, nhìn hắn có ăn hay không.
Lần trước cơm tẻ của Tễ Thông cũng bị một miếng thịt bò lớn tràn đầy dầu mỡ đậy kín, thậm chí muối mắm còn dọc thep cái bát sứ mà chảy xuống, xương đầu cá cũng ngang dọc tứ tung mà rời ra khỏi vỏ, lại cùng phối hợp với cơm đang nửa sống nửa chín lại ướt nhẹp ở dưới, toàn bộ đồ ăn trong bát đều hiện ra cực độ hỗn loạn không chịu nổi của nó.
Nhưng mà nét mặt của Tễ Thông lại là ngọt ngào, mừng rỡ, ở trên khuôn mặt nhã nhặn lại nghiêm túc hiện ra hai mặt đỏ ửng, so với dây chuyền vàng to đùng ở trên cổ hắn còn muốn chói mắt hơn.
Phương Tình nhiệt tình như lửa mà thúc giục: "Ăn đi!"
Tễ Thông trầm mặc một lúc lâu, có chút cảm động nói: "... Ôi chao."
Nói xong, liền ngoan ngoãn biết điều mà rút xương đầu cá đang ngang dọc tứ tung ra, gắp một miếng nhỏ vào trong miệng.
Sắc mặt của Tễ Thông thay đổi, ánh mắt hẹp dài của hắn sau mắt kính mở to, càng ngày càng như Bạch Nham Tùng nói: "Ăn ngon!"
Lục Dung: "..."
Cậu đối với Tễ Thông tâm sinh kính sợ. Cho dù là thật hay là giả, có thể đối với món ăn của Phương Tình có đánh giá như vậy, nói rõ người này đối với mình đủ tàn nhẫn.
Tễ Thông ung dung thong thả ăn xong miếng hiếp đáp này, Phương Tình liền vô cùng phấn chấn gắp thêm miếng chân giò cho hắn. Trên da còn có lông, mỡ trắng như tuyết: "Nếm thử chân giò này đi!"
Lục Dung không nhìn nổi: "Thôi quên đi..."
Coi như muốn thử thăm dò chân tâm của hắn, như vậy cũng có chút quá đáng đi, lòng người là không chịu nổi thăm dò.
Nhưng mà lại không nghĩ tới, Tễ Thông cắn một cái, lại nói: "Ăn ngon! Mấy năm chưa từng ăn chân giò nào ngon như vậy!"
Lục Dung: "..."
Đại ca, mấy năm nay hoàn cảnh sinh tồn của ông ta cuối cùng là như thế nào?
Tễ Thông gặm xong cái chân giò, Phương Tình vội vàng muốn bảo hắn ăn gà tiếp, Tễ Thông khoát tay áo một cái: "Phải chay mặn cùng kết hợp mới được."
Bưng bát lên, gắp mấy miếng rau, không mất lịch sự lùa cơm sống vào trong miệng.
Lục Dung không đành lòng nhìn lại. Người đàn ông muốn lấy vợ, thật sự là một chuyện không dễ dàng.
Tễ Thông trực tiếp ăn hết sạch cơm, trịnh trọng để chén xuống: "Anh phát hiện ra, gạo nhà em, ăn cực kỳ ngon, nhai lên đặc biệt thích. Mua chỗ nào vậy? Nhãn hiệu gì?"
Phương Tình không biết gì cả, lấy cùi chỏ chọc chọc Lục Dung.
Lục Dung: "Là siêu thị ở dưới lầu, ba khối năm một cân."
Tễ Thông: "Rất đặc biệt, nhai cảm thấy rất dai, còn có một mùi gạo thuần túy, giống như đầu bếp lớn hồi nhỏ mà anh từng ăn vậy."
Nói xong liền đứng lên bưng cái bát đi vào nhà bếp. "Anh muốn thêm một chén nữa, có ai còn muốn nữa không?"
Lục Dung: "..."
Vừa nãy cậu vào cửa liền đã phát hiện Phương Tình nấu cơm không có ấn nút, cho nên cơm không phải đun sôi rồi nấu chín bằng hơi, mà là cơm sống bị hầm. Cậu nhìn thấy Tễ Thông ở trong phòng bếp cố gắng bới cơm hình mặt bên, cậu cảm thấy khả năng hắn không phải là diễn.
Lúc Tễ Thông trở lại, Phương Tình bắt chuyện hắn ăn kê, giọng điệu lần này cũng không lại hoạt bát rộng rãi như vậy nữa, trong âm thanh có nghẹn ngào, trong mắt có nước mắt: "Anh... Anh ăn nhiều một chút..."
Tễ Thông: "Em làm sao vậy? Tại sao lại khóc?"
Phương Tình: "Từ xưa tới nay, chưa từng có ai... Thích đồ ăn em làm..."
Tễ Thông: "Sao có thể?"
Phương Tình: "Dung Dung không thích ăn."
Tễ Thông liền quăng tới ánh mắt mang đầy khiển trách, nhưng mà lại nhanh chóng chuyển ôn nhu tới trên người Phương Tình, an ủi bà nói: "Đứa trẻ này, mỗi ngày đều được ăn đồ ăn em làm, miệng bị nuôi điêu, cho nên bản thân ở trong phúc mà không biết phúc. Ngược lại thì anh đã rất lâu không có ăn món ăn thường ngày ngon như vậy."
"Vâng, có đúng không?" Phương Tình vui vẻ lau khô đi khóe mắt đang ướt át.
"Vậy sau đó ngày nào em cũng làm cho anh ăn!"
Tễ Thông ngượng ngùng nhìn Lục Dung liếc mắt một cái: "... Ôi chao!"
Lục Dung: "..."
Cậu thấy dáng vẻ Tễ Thông đang vùi đầu ăn cơm liền lén lút lắc đầu. Có mấy người trên mặt thì nhìn rất bình thường, thật ra là trời sinh đã có khuyết tật. Nếu như vị giác thất thường thì có thể cho rằng là tàn tật, tình huống giống Tễ Thông như vậy là có thể đi nhận giấy chứng nhận người tàn tật để chứng minh.
Hoặc có thể là nồi nào úp vung ấy đi. Lục Dung nhìn thấy Phương Tình đang hạnh phúc mà nhìn Tễ Thông ăn cơm, nghĩ thầm, e rằng chân mệnh thiên tử của Phương Tình thật sự đến.
Khóe miệng cậu hơi nhíu lại, cho vay lãi suất cao cũng là cho vay lãi suất cao.
Lúc Lục Dung đang rửa chén trong phòng bếp, thì Tễ Thông cùng với Phương Tình cùng nhau đứng ở trên ban công.
Phương Tình: "Ngày mai chúng ta sẽ phải đi đăng ký kết hôn, anh tại sao lại mất tập trung như vậy?"
Tễ Thông nặng nề nói: "Em cảm thấy Dung Dung thích anh không?"
Phương Tình: "Nó thích!"
Tễ Thông: "Anh nhìn không ra thái độ của nó, có lúc nó lại cho anh có cẩm thấy một loại đặc biệt thâm trầm, đặc biệt ở trên bàn cơm... Anh có phải là ăn quá nhiều không?"
Phương Tình: "Lúc thường nó cũng là tinh tướng như thế."
Tễ Thông vẫn là lo sợ bất an, Phương Tình động viên hắn: "Anh là cùng em kết hôn, cũng không phải là cùng nó kết hôn, coi như Dung Dung không thích anh thì thế nào? Em yêu thích anh!"
Tễ Thông: "Nhưng mà, sau này chúng ta làm sao cùng nhau sinh sống?"
Phương Tình: "Không sao, chúng ta chỉ cần nuôi nó đến mười tám tuổi, sau đó để nó tự lực cánh sinh đi."
Tễ Thông lắc lắc đầu: "Ở trong pháp luật quy định như vậy là không sai, nhưng mà cách này lại không hiện thực."
Phương Tình trịnh trọng nói: "Nó mười tám tuổi liền sẽ rời đi chúng ta, thật sự. Bởi vì nó không phải là con trai ruột của em, em chỉ là người giám hộ tạm thời của nó."
Bát ở trong tay Lục Dung rơi mất. Còn có cuối cùng một đoạn móng giò, cậu muốn nói để cho Tễ Thông ăn móng giò, không ngờ lại nghe được một tin tức kinh thiên động địa này.
Bầu không khí đọng lại.
Tễ Thông khom lưng nhặt lên móng giò đang ở trên đất cùng plastic bát: "... Anh đi vào rửa chén trước, bọn em chậm rãi nói chuyện."
Ông ta vừa đi, Lục Dung lập tức hỏi: "Cô, xin hỏi cô vừa mới nói cái gì?"
Phương Tình: "..."
Phương Tình: "Mẹ không phải dì của con, mẹ là cô của con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.