Chương 24: Kim Chủ Ở Phía Sau
Mây
27/09/2023
Kết thúc kì nghỉ lễ, Giang Nhược Hoa trở về với nhịp sống thường ngày, hôm nào có tiết học sẽ dậy sớm đến học viện.
Ngày đầu tiên trở lại, cô không nghĩ đến bản thân sẽ lại có một bất ngờ lớn như vậy.
Ngay từ lúc mới vừa bước chân vào khuôn viên học viện, cô đã cảm nhận được hàng tá những ánh mắt soi mói xung quanh. Kể từ lúc bị đồn thổi những tin tức không mấy gì hay ho, cô đã sớm quen với việc trở thành tai tiếng trong học viện, thế nên cô cũng chẳng nghĩ nhiều, tự cho là mình đang ở nơi không người mà bỏ mọi tiếng xì xầm ngoài tai.
Nhưng sự việc không đơn giản như thế.
Ngay tại sảnh lớn của tòa nhà, ảnh của cô bị dán khắp nơi như áp phích quảng cáo. Từng nhóm từng nhóm tụ tập lại với nhau bàn tán về những tấm hình của cô, ngay khi nhìn thấy cô xuất hiện liền giơ ngón tay chỉ trỏ, xem cô như thứ đồ lạ ngoài hành tinh.
Giang Nhược Hoa dừng lại trước một cái cột, nhăn mặt nhìn những tấm ảnh được dán lên, trong đầu trống rỗng không thể suy nghĩ được gì khác ngoài sợ hãi tột cùng.
Đây... Đây là hình lúc cô làm việc ở Dạ Giới kia mà...
Cô không nhìn lầm, đây là hình cô đang phục vụ rượu ở Dạ Giới, còn có hình cô ngồi cũng nhiều người lạ mặt ở phòng VIP. Rõ ràng chỉ là hành động rót rượu bình thường, nhưng khi lướt ngang qua mà nhìn thì cô chẳng khác nào gái gọi cả...
"Tiểu Hoa!" Tiếng gọi của Lam Tịnh Nghi kéo cô trở về thực tại. "Có chuyện gì vậy?"
Bàn tay đang cầm bức ảnh của cô run lẩy bẩy, đưa cho bạn thân xem.
Vừa nhìn thấy nội dung những tấm hình, Lam Tịnh Nghi liền cau mày, sốt sắng nhìn cô: "Được rồi được rồi, cậu không làm gì sai thì không phải sợ." Cô vỗ vỗ lưng bạn thân trấn an cảm xúc hỗn loạn. "Đừng lo, có mình ở đây, không ai làm gì cậu đâu."
"Mình..." Hai cánh môi cô run rẩy, khóe mắt cay cay vừa lo lắng vừa bị bạn thân làm cho cảm động. "Tiểu Tịnh... Là ai... Là ai lại đi dán những tấm ảnh này..."
"Ôi trời, tình cảnh này thật là làm người ta ngưỡng mộ quá đi."
Vừa nghe thấy giọng nói lảnh lót, hai cô gái liền tách nhau ra, cùng nhìn về phía cửa chính đang mở.
Mạc Thiên Đan ôm lấy cánh tay Tôn Thiệu Huy đủng đỉnh bước vào, trên khuôn mặt yêu kiều là nụ cười mỉa mai đầy châm chọc.
"Anh nhìn kìa, may mà anh chia tay cô ta sớm, nếu không thì đã bị cô ta làm cho nhục nhã rồi."
"Mạc Thiên Đan cô biết điều thì câm miệng đi." Lam Tịnh Nghi nóng giận bước đến, nghênh ngang đứng ngay trước mặt hai người.
"Lam Tịnh Nghi, cô còn muốn sống thì cẩn thận lời nói của mình, và xem lại bạn thân của cô nữa kìa. Thật không hiểu nổi cô ta nghĩ gì mà lại đi làm loại công việc này, thật biết bán rẻ danh dự của học viện mà." Cô ta cười khẩy.
"Nói cái gì hả?" Cô sôi máu đẩy bả vai cô ta một cái.
"Tiểu Đan." Tôn Thiệu Huy sốt sắng đỡ cô ta.
Nhìn cảnh tượng trai gái nương tựa vào nhau này thì Lam Tịnh Nghi lại ngứa mắt, khinh miệt nói: "Trông hai người buồn nôn thật đấy, tôi đoán cậu kiểu gì cũng sẽ công khai hẹn hò với con nhỏ này, nhưng không thể tin là cậu lại mù quáng để yên cho cô ta làm chuyện vô lí."
"Tiểu Tịnh, cậu nói chuyện bình thường lại có được không? Rõ ràng cậu động vào Tiểu Đan trước." Tôn Thiệu Huy nhẫn nhịn nói.
"Nếu không phải cô ta bày trò bêu xấu Tiểu Hoa thì tôi cũng không thèm chạm vào cọng lông nào trên người bạn gái cậu!"
"Tiểu Tịnh à..." Giang Nhược Hoa trông thấy hai bên bắt đầu lớn tiếng liền chạy đến níu cánh tay bạn thân, nói nhỏ: "Mọi người đang nhìn đó..."
"Muốn nhìn thì cho họ nhìn." Lam Tịnh Nghi cương quyết trả lời, sau đó lướt một vòng xung quanh, giơ ngón tay chỉ toàn bộ những người khác. "Tôi nói cho các người biết, Giang Nhược Hoa không làm gì đáng xấu hổ cả, những người không phải lo chuyện tiền bạc học phí như các cậu thì sẽ không hiểu được đồng tiền chúng tôi kiếm ra quý giá thế nào. Ở đây các cậu có ai từng đi làm thêm kiếm sống chưa? Đã từng bị người khác chửi rủa nhưng vẫn phải im miệng để nhận lương chưa? Làm nhân viên phục vụ thì sao? Giang Nhược Hoa tự kiếm sống bằng chính mồ hôi nước mắt của mình, các cậu bàn tán cái gì hả?"
Mỗi từ mà Lam Tịnh Nghi nói ra, đều khiến cho ngón tay đang níu cánh tay cô của Giang Nhược Hoa siết lại.
Hai khóe mắt cô đỏ hoe, tầng hơi nước trước mắt làm mọi thứ trở nên lòe nhòe. Cô cắn môi, tự ép buộc bản thân không được khóc.
"Anh hùng quá nhỉ?" Mạc Thiên Đang làm điệu bộ che miệng cười khúc khích. "Nhưng mà Lam Tịnh Nghi cô hình như đã bỏ quên điều gì rồi. Học viện Tinh Nguyệt này tối kị nhất chính là học viên bán thân để kiếm tiền, Giang Nhược Hoa còn là học viên được hỗ trợ học bổng, lại đi làm gái gọi ở quán bar, chẳng khác nào làm bẩn mặt của học viện, làm ô uế danh dự của toàn bộ học viên ở đây."
"Bán thân cái nhà cô." Lam Tịnh Nghi điên tiết văng tục. "Cô núp dưới gầm giường của Tiểu Hoa hay sao mà lại dám mạnh miệng bôi nhọ cậu ấy hả?"
"Không cần núp, nhìn những hình ảnh treo đầy kia thôi thì ai cũng đoán được rồi." Mạc Thiên Đan mỉm cười độc ác, liếc mắt găm trực tiếp ánh nhìn lên khuôn mặt Giang Nhược Hoa. "Quần áo không biết cắt xén biết bao nhiêu chỗ, dính sát bên cạnh đàn ông như vậy, còn muốn chối bản thân không phải làm gái sao? Đúng là đồ đĩ điếm!"
Lam Tịnh Nghi tức đến đỏ mặt, nhưng cô còn chưa làm gì thì đã có bóng người vượt qua.
Tiếng "chát" lanh lảnh vang lên làm cả không gian im bặt. Nhìn lại, khuôn mặt của Giang Nhược Hoa đã đầy nước mắt.
Sắc mặt Mạc Thiên Đan đông cứng như hóa đá, trợn to mắt há hốc mồm ôm lấy bên má sưng đỏ, ngay cả Tôn Thiệu Huy ở bên cạnh cũng sững người không biết làm gì.
Cô ta cảm giác má mình tê dại, rồi châm chích nóng ran, nhất thời một trận cuồng phong liền gào thét trong đầu. Từ trước đến giờ chưa ai dám đánh cô ta ngay cả cha mẹ, bây giờ cư nhiên lại bị một con nhỏ nhà nghèo tát một cái.
"Giang Nhược Hoa!" Cô ta thét lên, túm lấy tóc cô. "Mày dám đánh tao?"
"Tiểu Đan!" "Tiểu Hoa!"
Cả Tôn Thiệu Huy và Lam Tịnh Nghi cùng kêu lên, mỗi người một việc cố gắng tách hai con người đang quá khích này ra khỏi nhau.
"Có chuyện gì?" Giám hiệu Lưu đạp giày cao gót bước xuống cầu thang, nghiêm mặt đi về phía bốn người đang tranh cãi.
Bà nhìn một vòng, trông thấy khắp cả sảnh lớn đều là hình của Giang Nhược Hoa liền nhíu mày đáng sợ, lại tiếp tục nhìn thấy hai nữ học viên một người sưng mặt một người tóc rối, sắc mặt bà càng khó coi hơn.
"Các em có còn biết quy củ là gì hay không? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này lại cãi nhau, còn động tay động chân? Không biết giữ phép tắt mặt mũi cho bản thân sao?"
"Cô Lưu, là Nhược Hoa đánh em trước, em chỉ là phản ứng theo bản năng thôi..." Mạc Thiên Đan rút người vào vòng tay của Tôn Thiệu Huy, nước mắt lưng tròng nói.
"Cô đừng có giả vờ, cô chính là kẻ đi dán ảnh rồi bêu xấu người khác." Lam Tịnh Nghi ôm lấy bạn thân, không hề kiêng nể mà phản bác.
"Cô Lưu, hai người họ một người động thủ một người độc miệng, em và Thiệu Huy từ nãy giờ chỉ toàn là im lặng..."
Tôn Thiệu Huy trông thấy đầu vai cô gái trong lòng run rẩy liền ôm chặt hơn, tuy rằng mới vừa rồi nhìn thấy nước mắt của Giang Nhược Hoa anh đã đau lòng, nhưng hiện tại anh đang cảm nhận rất rõ bạn gái của mình đang sợ hãi, anh cần phải bảo vệ bạn gái thật tốt.
"Học viên Giang, cái gì đây?" Giám hiệu Lưu giật một tấm ảnh trên tường xuống, đưa lên trước mặt Giang Nhược Hoa. "Em lại đi làm loại công việc này?"
"Em không có... Cô Lưu, em chỉ ở đó làm nhân viên phục vụ bình thường vỏn vẹn ba ngày, không phải là chuyện mọi người đang hiểu lầm đâu..." Cô dùng hết sức chân thật mà giải thích.
Nhưng xung quanh lại nổi lên tiếng xì xầm bàn tán.
"Ăn mặc kiểu đó mà bảo không làm gái gọi, ai tin được chứ?"
Một câu nói này lọt vào tai Giám hiệu Lưu, bà cau mày lạnh lùng, nói: "Học viên Giang và học viên Lam, hai em bị đình chỉ thi, học kì này các em sẽ không có điểm."
Ngay lập tức tiếng bàn tán càng to hơn.
"Cô Lưu! Cô không thể bất công như vậy!" Lam Tịnh Nghi bất lực lên giọng. "Mạc Thiên Đan cố ý làm vậy! Cô là đang thiên vị cô ta!"
"Học viên Lam, em bao che cho bạn, bây giờ còn thiếu tôn trọng với cán bộ, nếu em còn nói nữa thì em sẽ bị mời lên hội đồng kỉ luật."
"Cô Lưu, nên cô muốn kỉ luật thì kỉ luật em, tại sao lại kéo Tịnh Nghi vào?" Giang Nhược Hoa cũng bất mãn.
"Học viên Giang, em và học viên Lam liên tục gây ồn ào trong trường, vì vậy cả hai em đều phải bị kỉ luật."
"Chuyện gì mà lại náo nhiệt quá vậy?" Lại có thêm một giọng nói khác xuất hiện.
Lần này, ở ngoài cửa chính xuất hiện một nhóm người, đi đầu là Hiệu trưởng Hoắc, ở bên cạnh chính là Hàn Dịch cùng vệ sĩ và các cấp dưới theo sau.
Tiếng ồn ào vụt tắt, tất cả mọi người cùng lúc khép nép dạt sang một bên chừa lối đi cho bọn họ. Giám hiệu Lưu nhanh chóng giãn nét mặt, bước đến chắn ngang tầm nhìn của bốn người đang tranh cãi, mỉm cười ôn hòa: "Hiệu trưởng, Hàn thiếu."
"Giám hiệu Lưu, chuyện gì đây?" Hiệu trưởng Hoắc cau mày ngó khung cảnh hỗn loạn, sau đó kéo tay bà nói nhỏ: "Cô không biết hôm nay học viện có khách sao?"
"Tôi xin lỗi ngài Hiệu trưởng." Bà cuống quýt nói, sau đó nhìn sang phía các học viên đang đứng xung quanh. "Các em còn đứng nhìn cái gì? Mau dọn dẹp đi."
Học viên răm rắp nghe lệnh, tản ra tháo những bức ảnh được dán kín tường xuống. Một cơn gió lùa qua, không biết từ đâu mà một bức cuốn theo cơn gió rồi chuẩn xác dừng lại ngay trước mũi giày của người đàn ông.
Hàn Dịch cúi xuống nhặt lên, sắc mặt đanh lại khó coi. Sau đó anh ngẩng đầu, dáo dát tìm kiếm cho đến khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn cùng đôi mắt long lanh giờ lại đỏ lên như vừa mới khóc.
Anh chẳng nói năng gì tự động tách khỏi nhóm người đi đến bên cạnh cô.
"Tiểu Hoa."
Nghe thấy âm thanh ấm áp như tia nắng của anh, Giang Nhược Hoa và Lam Tịnh Nghi cùng nhìn về một phía, thoáng chốc cả hai cô gái đều như tìm thấy được vị cứu tinh của trận chiến này.
"Chuyện gì đã xảy ra? Hình này là như thế nào?" Anh giơ bức ảnh trong tay.
"Chỉ là em đi làm thêm thôi, Hàn Dịch, anh biết em không bao giờ làm chuyện như vậy mà." Giang Nhược Hoa gấp gáp nắm lấy cánh tay anh.
Trông thấy cô khẩn thiết nhìn mình, anh không thể giấu được biểu cảm lo lắng, chẳng cần xác nhận lại với Lam Tịnh Nghi đã quay lại ném ánh mắt dò xét nhìn Hiệu trưởng Hoắc.
"Hàn... Hàn thiếu..." Hiệu trưởng Hoắc giật thót tim, đá mắt sang Giám hiệu Lưu. "Cô mau nói gì đi?"
"À... Hàn thiếu, chuyện là như thế này, hôm nay có ai đó đã tự ý dán hình của học viên Giang khắp nơi, sau đó em ấy và học viên Lam có chút hiểu lầm với học viên Mạc nên mới xảy ra xích mích, theo như quy định của học viện thì hai em ấy sẽ phải bị kỉ luật đình chỉ thi."
Hiểu lầm?
Hàn Dịch liếc mắt sang chỗ Mạc Thiên Đan và Tôn Thiệu Huy đang đứng, tư thế cao ráo uy quyền che chắn cho hai cô gái nhỏ ở phía sau.
"Cô là Mạc Thiên Đan?"
"Là tôi." Mạc Thiên Đan tính tình cao ngạo sẵn có nhưng trước khí thế của anh thì lại có hơi chột dạ.
Ánh mắt anh xẹt qua tia thâm trầm, anh đã nhiều lần nghe kể về cô gái này, nhưng đến hôm nay mới tận mắt gặp, quả nhiên là đem đến cho người ta loại ấn tượng khó mà thân thiện được.
Nhìn cô ta, sau lại nhìn người bên cạnh, khóe môi anh cong lên đầy hứng thú: "Vậy ra cậu là vì người này mà làm tổn thương Tiểu Hoa."
Tôn Thiệu Huy chưa bao giờ hết khó chịu với anh, mím môi không trả lời.
Hàn Dịch chỉ cười một cái như vậy, sau đó cố ý nói lớn để tất cả mọi người cùng nghe thấy: "Học viện của ngài chỉ biết đình chỉ học viên thôi sao? Còn ai đứng ở phía sau bôi nhọ danh dự học viên thì không quan tâm à?"
"Hàn thiếu, không phải vậy đâu, chúng tôi sẽ từ từ giải quyết mà." Giám hiệu Lưu cười làm hòa với anh.
Anh nhìn sang người phụ nữ đứng tuổi với ngoại hình thủ thư, nhướng mày: "Giám hiệu Lưu phải không? Bà có chắc toàn bộ lỗi là từ học viên Giang và học viên Lam mà ra?"
"Tôi..." "Theo tôi thấy thì chuyện này xét kiểu gì thì hai em học viên này đều là người thiệt thòi nhất, trong khi em học viên còn lại thì lại quá hời, vừa giảm bớt được đối thủ vừa giữ vững được vị trí thủ khoa." Nói đoạn, anh nhìn sang phía Mạc Thiên Đan. "Tôi nói có đúng không Mạc tiểu thư?"
Cô ta giật mình, lùi về sau một bước.
"Nghe nói Mạc gia là nhà tài trợ lớn nhất của học viện, nhờ vậy mà Mạc tiểu thư đây mới được chiếu cố đến vậy." Anh không ngần ngại nói thẳng. "Nếu vậy thì Hàn gia chúng tôi cũng muốn giúp đỡ học viện, để học viện chiếu cố hai em học viên này, và cả những em học viên có hoàn cảnh khó khăn nữa. Bởi vì hình như cán bộ của học viện không nhận thức được có một số học viên vẫn phải đang cật lực kiếm sống mỗi ngày thì phải?"
Hàn Dịch không hề để ý đén bất cứ ai mà nói một tràng, làm cho tất cả phải câm nín.
Xung quanh đâu đó có ai hít một ngụm hơi lạnh, không ngờ đến đứng phía sau chống lưng cho Giang Nhược Hoa và Lam Tịnh Nghi lại chính là Hàn gia.
"Hàn thiếu à, đã làm cậu phiền lòng rồi..." Hiệu trưởng Hoắc tiến đến cười xoa dịu. "Thật ra cô Lưu cũng chỉ là muốn nghiêm khắc giáo dục các học viên thôi, hoàn toàn không có ý gì sâu xa cả..."
"Vậy sao?" Anh giả vờ gật gù, đút hai tay vào túi quần. "Vậy có phải quyết định đình chỉ thi hai em học viên này có chút quá đáng không? Học viên Giang chỉ làm thêm trang trải cuộc sống nhưng không may bị hiểu lầm, còn học viên Lam chỉ bảo vệ bạn của mình mà lại bị kéo thêm tội, Hiệu trưởng Hoắc và Giám hiệu Lưu định giải quyết như thế nào?" Anh lại đá mắt nhìn sang Mạc Thiên Đan lần nữa. "Còn học viên Mạc, không phải tự nhiên mà em học viên này lại bị nghi ngờ, đúng chứ?"
Mạc Thiên Đan tức tối đến mức cả người bần bật, nhưng ngoại trừ rụt người vào lòng Tôn Thiệu Huy thì cô ta chẳng dám làm gì cả.
"Đúng đúng! Hàn thiếu nói rất đúng!" Hiệu trưởng Hoắc cao giọng. "Chuyện này phải được xử lý rõ ràng, không nên để thủ phạm lẫn trốn, càng không nên để các em học viên chịu thiệt thòi. Cô Lưu, cô nhất định phải rút lại quyết định của mình, học viên Lam và học viên Giang đều là nhân tài, không nên uổng phí."
"Vâng... Hiệu trưởng..." Giám hiệu Lưu bây giờ lại ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy chuyện này tôi mong học viện có thể giải quyết ổn thỏa nhé. Tôi có thể xin chút thời gian của hai em học viên này chứ?"
"Có thể có thể! Hàn thiếu cậu cứ tự nhiên."
Hàn Dịch mỉm cười: "Vậy công việc của chúng ta thư ký và trợ lí của tôi sẽ trao đổi với ngài. Xin phép." Sau đó anh kéo hai cô gái nhỏ rời đi cùng mình, để lại phía sau một đống hỗn độn.
Ba người một nam hai nữ đi ra khuôn viên của học viện, dưới bóng râm, nghỉ chân một chút.
"Lúc nãy anh ngầu thật đó Hàn Dịch, đúng là soái ca trong lòng tụi em." Lam Tịnh Nghi mệt mỏi ngả lưng trên ghế đá, lười biếng giơ ngón tay cái lên. "Con nhỏ Mạc Thiên Đan đó lần này xui xẻo thật rồi, gặp ngay phải kim chủ của tụi em."
"Thật là do Mạc Thiên Đan làm sao?" Anh ngồi xuống ở băng ghế đối diện.
"Ở đây chỉ có mỗi Mạc Thiên Đan mới gây sự với em như vậy thôi, chỉ có cô ta mới có thể tìm được những bức ảnh đó." Giang Nhược Hoa thở dài, tim vẫn còn chưa hết hoảng hốt vì vụ việc mới xảy ra.
"Tiểu Hoa, anh cũng đang cần em giải thích về chuyện này." Anh đứng dậy, cau mày. "Em làm việc ở quán bar?"
Cô không nghĩ đến anh sẽ ngay lập tức hỏi chuyện, liền chột dạ mím môi: "Em... Đúng là em có làm việc ở đó, nhưng mà chỉ làm có ba ngày thôi."
Hàn Dịch chăm chú nhìn vẻ mặt của cô, đánh giá mức độ chân thật rồi thở dài.
"Anh xót sao Hàn thiếu?" Lam Tịnh Nghi lại chọc ghẹo anh.
"Nếu không phải anh có việc làm ăn ở đây, hai đứa định tính thế nào?" Anh miễn cưỡng nói, cố ý xoa thật mạnh đỉnh đầu của cô.
"Ây da thì em sẽ về mách anh chứ sao?" Cô hất bàn tay của anh ra, chỉnh sửa lại tóc của mình. "Hoặc không thì gọi điện cho bạn trai đại tài của Tiểu Hoa, sau lưng cậu ấy còn có một Trịnh thiếu nữa cơ mà."
Cô nói đến đây, vô tình phát giác ra lời nói của mình có vấn đề. Khi nhìn lại, cả Hàn Dịch và Giang Nhược Hoa sắc mặt đều gượng gạo vô cùng.
Lam Tịnh Nghi ước gì bây giờ có một cái lỗ để cô chui xuống, hoặc đột nhiên cô có khả năng dịch chuyển tức thời cũng được, miễn là cô có thể biến mất khỏi chỗ này.
"Vậy hai người thật sự đang hẹn hò sao?" Hàn Dịch cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc khó nói nên lời.
Ngón tay Giang Nhược Hoa tự đan vào nhau, mang theo bối rối cùng khó xử mà cuộn chặt.
Cô im lặng, khiến anh tự hiểu ra câu trả lời, thở dài thêm cái nữa: "Hai người quen biết nhau như thế nào? Từ khi nào lại bắt đầu mối quan hệ đó."
Giang Nhược Hoa tiếp tục giữ im lặng. Tâm trạng cô lúc này thật sự rối bời, không biết phải trả lời như thế nào. Việc nói Trịnh Minh Dực là bạn trai của cô suy đến cùng chỉ là nói dối, không lẽ cô còn phải vẽ ra một câu chuyện để qua mặt anh sao?
"Tiểu Hoa... Mình nghĩ cậu không nên giấu anh ấy nữa đâu..." Lam Tịnh Nghi nhìn cô lưỡng lự, nhỏ giọng nói với cô.
Nghĩ đến bạn thân ngồi bên cạnh, Giang Nhược Hoa cuối cùng lại quyết định sẽ kể cho Hàn Dịch nghe chuyện mà cô đã kể với bạn thân lúc chuyển khỏi ký túc xá.
Đúng vậy, cô sẽ thành thật khai báo từ lúc ba cô nhập viện, đến lúc tình cờ gặp Trịnh Minh Dực ở Dạ Giới và cả lúc đồng ý làm bạn gái của hắn. Hiển nhiên danh xưng "bạn gái" đó là cô tự bịa ra để thay thế vị trí "tình nhân" đáng xấu hổ của cô.
Nghe xong câu chuyện của cô, Hàn Dịch nhíu mày: "Nếu vậy thì hai người cũng chẳng có tình cảm với nhau, tại sao em lại đi đồng ý với hắn, còn chuyển đến sống cùng một nhà nữa? Anh có thể giúp em mà?"
"Em đã mắc nợ anh nhiều quá rồi, anh chẳng bao giờ nhận tiền của em, cứ mỗi lần lấy tiền của anh em thật sự thấy mình rất vô liêm sỉ."
"Vậy em làm bạn gái của hắn thì tốt hơn sao? Giới thượng lưu phức tạp như thế nào em hiểu mà?"
"Em hiểu, nhưng Minh Dực đã nói với em, anh ta chỉ cần em ở bên cạnh đến khi em tốt nghiệp, sau đó bọn em sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Minh Dực? Cô và người đàn ông đó đã tiến triển đến mức gọi tên một cách thân mật như vậy rồi?
"Tiểu Hoa..." Hàn Dịch lặng lẽ gọi tên cô, khụy một gối xuống đối diện nhìn cô. "Nói anh biết, em có tình cảm với Trịnh Minh Dực đúng không?"
Ánh mắt cô thoáng đông cứng, đơ người ra nhìn anh.
"Anh biết em là người không bao giờ đáp lại tình cảm của người khác nếu em không có tình cảm với người ta, hiện giờ Trịnh Minh Dực thậm chí còn không thích em, nhưng em vẫn chấp nhận, chỉ có thể là vì em đã thích hắn rồi." Trông thấy cô vẫn còn ngây người, anh suy nghĩ rồi nói tiếp: "Nếu đổi lại là anh, anh cũng giúp em chăm sóc cho chú Giang, với điều kiện em trở thành bạn gái của anh, em có đồng ý không?"
Chắc chắn là không.
Giang Nhược Hoa tuy ngoài mặt vẫn còn đắn đo, nhưng trong tiềm thức cô đã có câu trả lời cho câu hỏi này.
Cô không trả lời anh, anh cũng chẳng hỏi tiếp, vì vậy bầu không khí liền trở nên căng thẳng.
Hàn Dịch nhìn sâu vào ánh mắt cô, cũng đã tìm ra được đáp án. Một tia thất vọng buồn bã hiện lên dưới đáy mắt anh, cánh môi hé mở muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Có lẽ sẽ có một câu hỏi mà anh muốn tìm thấy đáp án hơn: Tại sao cô chưa bao giờ cho anh một cơ hội?
Nhưng câu hỏi này tốt nhất là không hỏi thì hơn.
"Được rồi mà, em thấy Tiểu Hoa nhà chúng ta bây giờ đã trắng trẻo mập mạp hơn trước rồi, chứng tỏ Trịnh thiếu đối với cậu ấy cũng không tồi." Lam Tịnh Nghi cười cười phá tan bầu không khí ảm đạm. "Chúng ta cứ để tình cảm của cậu ấy phát triển tự nhiên đi, nghệ sĩ thì không nên ràng buộc mà."
Mặc dù nói là nói thế, nhưng cô cũng tự biết tối nay anh kiểu gì cũng sẽ gọi điện rủ cô đi uống rượu giải sầu thôi.
Xem ra chủ đề này không còn tiếp tục được nữa, Hàn Dịch lẳng lặng đứng dậy, trở về với trạng thái ôn hòa ấm áp: "Nếu anh ta ức hiếp em, nhất định phải nói anh đó."
"Em biết mà." Giang Nhược Hoa dịu dàng mỉm cười.
Cách đó không xa, bảo vệ của học viện di chuyển khỏi vị trí đang đứng nãy giờ, vừa đi vừa gọi một cuộc điện thoại cho Đỗ Hào.
Ngày đầu tiên trở lại, cô không nghĩ đến bản thân sẽ lại có một bất ngờ lớn như vậy.
Ngay từ lúc mới vừa bước chân vào khuôn viên học viện, cô đã cảm nhận được hàng tá những ánh mắt soi mói xung quanh. Kể từ lúc bị đồn thổi những tin tức không mấy gì hay ho, cô đã sớm quen với việc trở thành tai tiếng trong học viện, thế nên cô cũng chẳng nghĩ nhiều, tự cho là mình đang ở nơi không người mà bỏ mọi tiếng xì xầm ngoài tai.
Nhưng sự việc không đơn giản như thế.
Ngay tại sảnh lớn của tòa nhà, ảnh của cô bị dán khắp nơi như áp phích quảng cáo. Từng nhóm từng nhóm tụ tập lại với nhau bàn tán về những tấm hình của cô, ngay khi nhìn thấy cô xuất hiện liền giơ ngón tay chỉ trỏ, xem cô như thứ đồ lạ ngoài hành tinh.
Giang Nhược Hoa dừng lại trước một cái cột, nhăn mặt nhìn những tấm ảnh được dán lên, trong đầu trống rỗng không thể suy nghĩ được gì khác ngoài sợ hãi tột cùng.
Đây... Đây là hình lúc cô làm việc ở Dạ Giới kia mà...
Cô không nhìn lầm, đây là hình cô đang phục vụ rượu ở Dạ Giới, còn có hình cô ngồi cũng nhiều người lạ mặt ở phòng VIP. Rõ ràng chỉ là hành động rót rượu bình thường, nhưng khi lướt ngang qua mà nhìn thì cô chẳng khác nào gái gọi cả...
"Tiểu Hoa!" Tiếng gọi của Lam Tịnh Nghi kéo cô trở về thực tại. "Có chuyện gì vậy?"
Bàn tay đang cầm bức ảnh của cô run lẩy bẩy, đưa cho bạn thân xem.
Vừa nhìn thấy nội dung những tấm hình, Lam Tịnh Nghi liền cau mày, sốt sắng nhìn cô: "Được rồi được rồi, cậu không làm gì sai thì không phải sợ." Cô vỗ vỗ lưng bạn thân trấn an cảm xúc hỗn loạn. "Đừng lo, có mình ở đây, không ai làm gì cậu đâu."
"Mình..." Hai cánh môi cô run rẩy, khóe mắt cay cay vừa lo lắng vừa bị bạn thân làm cho cảm động. "Tiểu Tịnh... Là ai... Là ai lại đi dán những tấm ảnh này..."
"Ôi trời, tình cảnh này thật là làm người ta ngưỡng mộ quá đi."
Vừa nghe thấy giọng nói lảnh lót, hai cô gái liền tách nhau ra, cùng nhìn về phía cửa chính đang mở.
Mạc Thiên Đan ôm lấy cánh tay Tôn Thiệu Huy đủng đỉnh bước vào, trên khuôn mặt yêu kiều là nụ cười mỉa mai đầy châm chọc.
"Anh nhìn kìa, may mà anh chia tay cô ta sớm, nếu không thì đã bị cô ta làm cho nhục nhã rồi."
"Mạc Thiên Đan cô biết điều thì câm miệng đi." Lam Tịnh Nghi nóng giận bước đến, nghênh ngang đứng ngay trước mặt hai người.
"Lam Tịnh Nghi, cô còn muốn sống thì cẩn thận lời nói của mình, và xem lại bạn thân của cô nữa kìa. Thật không hiểu nổi cô ta nghĩ gì mà lại đi làm loại công việc này, thật biết bán rẻ danh dự của học viện mà." Cô ta cười khẩy.
"Nói cái gì hả?" Cô sôi máu đẩy bả vai cô ta một cái.
"Tiểu Đan." Tôn Thiệu Huy sốt sắng đỡ cô ta.
Nhìn cảnh tượng trai gái nương tựa vào nhau này thì Lam Tịnh Nghi lại ngứa mắt, khinh miệt nói: "Trông hai người buồn nôn thật đấy, tôi đoán cậu kiểu gì cũng sẽ công khai hẹn hò với con nhỏ này, nhưng không thể tin là cậu lại mù quáng để yên cho cô ta làm chuyện vô lí."
"Tiểu Tịnh, cậu nói chuyện bình thường lại có được không? Rõ ràng cậu động vào Tiểu Đan trước." Tôn Thiệu Huy nhẫn nhịn nói.
"Nếu không phải cô ta bày trò bêu xấu Tiểu Hoa thì tôi cũng không thèm chạm vào cọng lông nào trên người bạn gái cậu!"
"Tiểu Tịnh à..." Giang Nhược Hoa trông thấy hai bên bắt đầu lớn tiếng liền chạy đến níu cánh tay bạn thân, nói nhỏ: "Mọi người đang nhìn đó..."
"Muốn nhìn thì cho họ nhìn." Lam Tịnh Nghi cương quyết trả lời, sau đó lướt một vòng xung quanh, giơ ngón tay chỉ toàn bộ những người khác. "Tôi nói cho các người biết, Giang Nhược Hoa không làm gì đáng xấu hổ cả, những người không phải lo chuyện tiền bạc học phí như các cậu thì sẽ không hiểu được đồng tiền chúng tôi kiếm ra quý giá thế nào. Ở đây các cậu có ai từng đi làm thêm kiếm sống chưa? Đã từng bị người khác chửi rủa nhưng vẫn phải im miệng để nhận lương chưa? Làm nhân viên phục vụ thì sao? Giang Nhược Hoa tự kiếm sống bằng chính mồ hôi nước mắt của mình, các cậu bàn tán cái gì hả?"
Mỗi từ mà Lam Tịnh Nghi nói ra, đều khiến cho ngón tay đang níu cánh tay cô của Giang Nhược Hoa siết lại.
Hai khóe mắt cô đỏ hoe, tầng hơi nước trước mắt làm mọi thứ trở nên lòe nhòe. Cô cắn môi, tự ép buộc bản thân không được khóc.
"Anh hùng quá nhỉ?" Mạc Thiên Đang làm điệu bộ che miệng cười khúc khích. "Nhưng mà Lam Tịnh Nghi cô hình như đã bỏ quên điều gì rồi. Học viện Tinh Nguyệt này tối kị nhất chính là học viên bán thân để kiếm tiền, Giang Nhược Hoa còn là học viên được hỗ trợ học bổng, lại đi làm gái gọi ở quán bar, chẳng khác nào làm bẩn mặt của học viện, làm ô uế danh dự của toàn bộ học viên ở đây."
"Bán thân cái nhà cô." Lam Tịnh Nghi điên tiết văng tục. "Cô núp dưới gầm giường của Tiểu Hoa hay sao mà lại dám mạnh miệng bôi nhọ cậu ấy hả?"
"Không cần núp, nhìn những hình ảnh treo đầy kia thôi thì ai cũng đoán được rồi." Mạc Thiên Đan mỉm cười độc ác, liếc mắt găm trực tiếp ánh nhìn lên khuôn mặt Giang Nhược Hoa. "Quần áo không biết cắt xén biết bao nhiêu chỗ, dính sát bên cạnh đàn ông như vậy, còn muốn chối bản thân không phải làm gái sao? Đúng là đồ đĩ điếm!"
Lam Tịnh Nghi tức đến đỏ mặt, nhưng cô còn chưa làm gì thì đã có bóng người vượt qua.
Tiếng "chát" lanh lảnh vang lên làm cả không gian im bặt. Nhìn lại, khuôn mặt của Giang Nhược Hoa đã đầy nước mắt.
Sắc mặt Mạc Thiên Đan đông cứng như hóa đá, trợn to mắt há hốc mồm ôm lấy bên má sưng đỏ, ngay cả Tôn Thiệu Huy ở bên cạnh cũng sững người không biết làm gì.
Cô ta cảm giác má mình tê dại, rồi châm chích nóng ran, nhất thời một trận cuồng phong liền gào thét trong đầu. Từ trước đến giờ chưa ai dám đánh cô ta ngay cả cha mẹ, bây giờ cư nhiên lại bị một con nhỏ nhà nghèo tát một cái.
"Giang Nhược Hoa!" Cô ta thét lên, túm lấy tóc cô. "Mày dám đánh tao?"
"Tiểu Đan!" "Tiểu Hoa!"
Cả Tôn Thiệu Huy và Lam Tịnh Nghi cùng kêu lên, mỗi người một việc cố gắng tách hai con người đang quá khích này ra khỏi nhau.
"Có chuyện gì?" Giám hiệu Lưu đạp giày cao gót bước xuống cầu thang, nghiêm mặt đi về phía bốn người đang tranh cãi.
Bà nhìn một vòng, trông thấy khắp cả sảnh lớn đều là hình của Giang Nhược Hoa liền nhíu mày đáng sợ, lại tiếp tục nhìn thấy hai nữ học viên một người sưng mặt một người tóc rối, sắc mặt bà càng khó coi hơn.
"Các em có còn biết quy củ là gì hay không? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này lại cãi nhau, còn động tay động chân? Không biết giữ phép tắt mặt mũi cho bản thân sao?"
"Cô Lưu, là Nhược Hoa đánh em trước, em chỉ là phản ứng theo bản năng thôi..." Mạc Thiên Đan rút người vào vòng tay của Tôn Thiệu Huy, nước mắt lưng tròng nói.
"Cô đừng có giả vờ, cô chính là kẻ đi dán ảnh rồi bêu xấu người khác." Lam Tịnh Nghi ôm lấy bạn thân, không hề kiêng nể mà phản bác.
"Cô Lưu, hai người họ một người động thủ một người độc miệng, em và Thiệu Huy từ nãy giờ chỉ toàn là im lặng..."
Tôn Thiệu Huy trông thấy đầu vai cô gái trong lòng run rẩy liền ôm chặt hơn, tuy rằng mới vừa rồi nhìn thấy nước mắt của Giang Nhược Hoa anh đã đau lòng, nhưng hiện tại anh đang cảm nhận rất rõ bạn gái của mình đang sợ hãi, anh cần phải bảo vệ bạn gái thật tốt.
"Học viên Giang, cái gì đây?" Giám hiệu Lưu giật một tấm ảnh trên tường xuống, đưa lên trước mặt Giang Nhược Hoa. "Em lại đi làm loại công việc này?"
"Em không có... Cô Lưu, em chỉ ở đó làm nhân viên phục vụ bình thường vỏn vẹn ba ngày, không phải là chuyện mọi người đang hiểu lầm đâu..." Cô dùng hết sức chân thật mà giải thích.
Nhưng xung quanh lại nổi lên tiếng xì xầm bàn tán.
"Ăn mặc kiểu đó mà bảo không làm gái gọi, ai tin được chứ?"
Một câu nói này lọt vào tai Giám hiệu Lưu, bà cau mày lạnh lùng, nói: "Học viên Giang và học viên Lam, hai em bị đình chỉ thi, học kì này các em sẽ không có điểm."
Ngay lập tức tiếng bàn tán càng to hơn.
"Cô Lưu! Cô không thể bất công như vậy!" Lam Tịnh Nghi bất lực lên giọng. "Mạc Thiên Đan cố ý làm vậy! Cô là đang thiên vị cô ta!"
"Học viên Lam, em bao che cho bạn, bây giờ còn thiếu tôn trọng với cán bộ, nếu em còn nói nữa thì em sẽ bị mời lên hội đồng kỉ luật."
"Cô Lưu, nên cô muốn kỉ luật thì kỉ luật em, tại sao lại kéo Tịnh Nghi vào?" Giang Nhược Hoa cũng bất mãn.
"Học viên Giang, em và học viên Lam liên tục gây ồn ào trong trường, vì vậy cả hai em đều phải bị kỉ luật."
"Chuyện gì mà lại náo nhiệt quá vậy?" Lại có thêm một giọng nói khác xuất hiện.
Lần này, ở ngoài cửa chính xuất hiện một nhóm người, đi đầu là Hiệu trưởng Hoắc, ở bên cạnh chính là Hàn Dịch cùng vệ sĩ và các cấp dưới theo sau.
Tiếng ồn ào vụt tắt, tất cả mọi người cùng lúc khép nép dạt sang một bên chừa lối đi cho bọn họ. Giám hiệu Lưu nhanh chóng giãn nét mặt, bước đến chắn ngang tầm nhìn của bốn người đang tranh cãi, mỉm cười ôn hòa: "Hiệu trưởng, Hàn thiếu."
"Giám hiệu Lưu, chuyện gì đây?" Hiệu trưởng Hoắc cau mày ngó khung cảnh hỗn loạn, sau đó kéo tay bà nói nhỏ: "Cô không biết hôm nay học viện có khách sao?"
"Tôi xin lỗi ngài Hiệu trưởng." Bà cuống quýt nói, sau đó nhìn sang phía các học viên đang đứng xung quanh. "Các em còn đứng nhìn cái gì? Mau dọn dẹp đi."
Học viên răm rắp nghe lệnh, tản ra tháo những bức ảnh được dán kín tường xuống. Một cơn gió lùa qua, không biết từ đâu mà một bức cuốn theo cơn gió rồi chuẩn xác dừng lại ngay trước mũi giày của người đàn ông.
Hàn Dịch cúi xuống nhặt lên, sắc mặt đanh lại khó coi. Sau đó anh ngẩng đầu, dáo dát tìm kiếm cho đến khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn cùng đôi mắt long lanh giờ lại đỏ lên như vừa mới khóc.
Anh chẳng nói năng gì tự động tách khỏi nhóm người đi đến bên cạnh cô.
"Tiểu Hoa."
Nghe thấy âm thanh ấm áp như tia nắng của anh, Giang Nhược Hoa và Lam Tịnh Nghi cùng nhìn về một phía, thoáng chốc cả hai cô gái đều như tìm thấy được vị cứu tinh của trận chiến này.
"Chuyện gì đã xảy ra? Hình này là như thế nào?" Anh giơ bức ảnh trong tay.
"Chỉ là em đi làm thêm thôi, Hàn Dịch, anh biết em không bao giờ làm chuyện như vậy mà." Giang Nhược Hoa gấp gáp nắm lấy cánh tay anh.
Trông thấy cô khẩn thiết nhìn mình, anh không thể giấu được biểu cảm lo lắng, chẳng cần xác nhận lại với Lam Tịnh Nghi đã quay lại ném ánh mắt dò xét nhìn Hiệu trưởng Hoắc.
"Hàn... Hàn thiếu..." Hiệu trưởng Hoắc giật thót tim, đá mắt sang Giám hiệu Lưu. "Cô mau nói gì đi?"
"À... Hàn thiếu, chuyện là như thế này, hôm nay có ai đó đã tự ý dán hình của học viên Giang khắp nơi, sau đó em ấy và học viên Lam có chút hiểu lầm với học viên Mạc nên mới xảy ra xích mích, theo như quy định của học viện thì hai em ấy sẽ phải bị kỉ luật đình chỉ thi."
Hiểu lầm?
Hàn Dịch liếc mắt sang chỗ Mạc Thiên Đan và Tôn Thiệu Huy đang đứng, tư thế cao ráo uy quyền che chắn cho hai cô gái nhỏ ở phía sau.
"Cô là Mạc Thiên Đan?"
"Là tôi." Mạc Thiên Đan tính tình cao ngạo sẵn có nhưng trước khí thế của anh thì lại có hơi chột dạ.
Ánh mắt anh xẹt qua tia thâm trầm, anh đã nhiều lần nghe kể về cô gái này, nhưng đến hôm nay mới tận mắt gặp, quả nhiên là đem đến cho người ta loại ấn tượng khó mà thân thiện được.
Nhìn cô ta, sau lại nhìn người bên cạnh, khóe môi anh cong lên đầy hứng thú: "Vậy ra cậu là vì người này mà làm tổn thương Tiểu Hoa."
Tôn Thiệu Huy chưa bao giờ hết khó chịu với anh, mím môi không trả lời.
Hàn Dịch chỉ cười một cái như vậy, sau đó cố ý nói lớn để tất cả mọi người cùng nghe thấy: "Học viện của ngài chỉ biết đình chỉ học viên thôi sao? Còn ai đứng ở phía sau bôi nhọ danh dự học viên thì không quan tâm à?"
"Hàn thiếu, không phải vậy đâu, chúng tôi sẽ từ từ giải quyết mà." Giám hiệu Lưu cười làm hòa với anh.
Anh nhìn sang người phụ nữ đứng tuổi với ngoại hình thủ thư, nhướng mày: "Giám hiệu Lưu phải không? Bà có chắc toàn bộ lỗi là từ học viên Giang và học viên Lam mà ra?"
"Tôi..." "Theo tôi thấy thì chuyện này xét kiểu gì thì hai em học viên này đều là người thiệt thòi nhất, trong khi em học viên còn lại thì lại quá hời, vừa giảm bớt được đối thủ vừa giữ vững được vị trí thủ khoa." Nói đoạn, anh nhìn sang phía Mạc Thiên Đan. "Tôi nói có đúng không Mạc tiểu thư?"
Cô ta giật mình, lùi về sau một bước.
"Nghe nói Mạc gia là nhà tài trợ lớn nhất của học viện, nhờ vậy mà Mạc tiểu thư đây mới được chiếu cố đến vậy." Anh không ngần ngại nói thẳng. "Nếu vậy thì Hàn gia chúng tôi cũng muốn giúp đỡ học viện, để học viện chiếu cố hai em học viên này, và cả những em học viên có hoàn cảnh khó khăn nữa. Bởi vì hình như cán bộ của học viện không nhận thức được có một số học viên vẫn phải đang cật lực kiếm sống mỗi ngày thì phải?"
Hàn Dịch không hề để ý đén bất cứ ai mà nói một tràng, làm cho tất cả phải câm nín.
Xung quanh đâu đó có ai hít một ngụm hơi lạnh, không ngờ đến đứng phía sau chống lưng cho Giang Nhược Hoa và Lam Tịnh Nghi lại chính là Hàn gia.
"Hàn thiếu à, đã làm cậu phiền lòng rồi..." Hiệu trưởng Hoắc tiến đến cười xoa dịu. "Thật ra cô Lưu cũng chỉ là muốn nghiêm khắc giáo dục các học viên thôi, hoàn toàn không có ý gì sâu xa cả..."
"Vậy sao?" Anh giả vờ gật gù, đút hai tay vào túi quần. "Vậy có phải quyết định đình chỉ thi hai em học viên này có chút quá đáng không? Học viên Giang chỉ làm thêm trang trải cuộc sống nhưng không may bị hiểu lầm, còn học viên Lam chỉ bảo vệ bạn của mình mà lại bị kéo thêm tội, Hiệu trưởng Hoắc và Giám hiệu Lưu định giải quyết như thế nào?" Anh lại đá mắt nhìn sang Mạc Thiên Đan lần nữa. "Còn học viên Mạc, không phải tự nhiên mà em học viên này lại bị nghi ngờ, đúng chứ?"
Mạc Thiên Đan tức tối đến mức cả người bần bật, nhưng ngoại trừ rụt người vào lòng Tôn Thiệu Huy thì cô ta chẳng dám làm gì cả.
"Đúng đúng! Hàn thiếu nói rất đúng!" Hiệu trưởng Hoắc cao giọng. "Chuyện này phải được xử lý rõ ràng, không nên để thủ phạm lẫn trốn, càng không nên để các em học viên chịu thiệt thòi. Cô Lưu, cô nhất định phải rút lại quyết định của mình, học viên Lam và học viên Giang đều là nhân tài, không nên uổng phí."
"Vâng... Hiệu trưởng..." Giám hiệu Lưu bây giờ lại ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy chuyện này tôi mong học viện có thể giải quyết ổn thỏa nhé. Tôi có thể xin chút thời gian của hai em học viên này chứ?"
"Có thể có thể! Hàn thiếu cậu cứ tự nhiên."
Hàn Dịch mỉm cười: "Vậy công việc của chúng ta thư ký và trợ lí của tôi sẽ trao đổi với ngài. Xin phép." Sau đó anh kéo hai cô gái nhỏ rời đi cùng mình, để lại phía sau một đống hỗn độn.
Ba người một nam hai nữ đi ra khuôn viên của học viện, dưới bóng râm, nghỉ chân một chút.
"Lúc nãy anh ngầu thật đó Hàn Dịch, đúng là soái ca trong lòng tụi em." Lam Tịnh Nghi mệt mỏi ngả lưng trên ghế đá, lười biếng giơ ngón tay cái lên. "Con nhỏ Mạc Thiên Đan đó lần này xui xẻo thật rồi, gặp ngay phải kim chủ của tụi em."
"Thật là do Mạc Thiên Đan làm sao?" Anh ngồi xuống ở băng ghế đối diện.
"Ở đây chỉ có mỗi Mạc Thiên Đan mới gây sự với em như vậy thôi, chỉ có cô ta mới có thể tìm được những bức ảnh đó." Giang Nhược Hoa thở dài, tim vẫn còn chưa hết hoảng hốt vì vụ việc mới xảy ra.
"Tiểu Hoa, anh cũng đang cần em giải thích về chuyện này." Anh đứng dậy, cau mày. "Em làm việc ở quán bar?"
Cô không nghĩ đến anh sẽ ngay lập tức hỏi chuyện, liền chột dạ mím môi: "Em... Đúng là em có làm việc ở đó, nhưng mà chỉ làm có ba ngày thôi."
Hàn Dịch chăm chú nhìn vẻ mặt của cô, đánh giá mức độ chân thật rồi thở dài.
"Anh xót sao Hàn thiếu?" Lam Tịnh Nghi lại chọc ghẹo anh.
"Nếu không phải anh có việc làm ăn ở đây, hai đứa định tính thế nào?" Anh miễn cưỡng nói, cố ý xoa thật mạnh đỉnh đầu của cô.
"Ây da thì em sẽ về mách anh chứ sao?" Cô hất bàn tay của anh ra, chỉnh sửa lại tóc của mình. "Hoặc không thì gọi điện cho bạn trai đại tài của Tiểu Hoa, sau lưng cậu ấy còn có một Trịnh thiếu nữa cơ mà."
Cô nói đến đây, vô tình phát giác ra lời nói của mình có vấn đề. Khi nhìn lại, cả Hàn Dịch và Giang Nhược Hoa sắc mặt đều gượng gạo vô cùng.
Lam Tịnh Nghi ước gì bây giờ có một cái lỗ để cô chui xuống, hoặc đột nhiên cô có khả năng dịch chuyển tức thời cũng được, miễn là cô có thể biến mất khỏi chỗ này.
"Vậy hai người thật sự đang hẹn hò sao?" Hàn Dịch cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc khó nói nên lời.
Ngón tay Giang Nhược Hoa tự đan vào nhau, mang theo bối rối cùng khó xử mà cuộn chặt.
Cô im lặng, khiến anh tự hiểu ra câu trả lời, thở dài thêm cái nữa: "Hai người quen biết nhau như thế nào? Từ khi nào lại bắt đầu mối quan hệ đó."
Giang Nhược Hoa tiếp tục giữ im lặng. Tâm trạng cô lúc này thật sự rối bời, không biết phải trả lời như thế nào. Việc nói Trịnh Minh Dực là bạn trai của cô suy đến cùng chỉ là nói dối, không lẽ cô còn phải vẽ ra một câu chuyện để qua mặt anh sao?
"Tiểu Hoa... Mình nghĩ cậu không nên giấu anh ấy nữa đâu..." Lam Tịnh Nghi nhìn cô lưỡng lự, nhỏ giọng nói với cô.
Nghĩ đến bạn thân ngồi bên cạnh, Giang Nhược Hoa cuối cùng lại quyết định sẽ kể cho Hàn Dịch nghe chuyện mà cô đã kể với bạn thân lúc chuyển khỏi ký túc xá.
Đúng vậy, cô sẽ thành thật khai báo từ lúc ba cô nhập viện, đến lúc tình cờ gặp Trịnh Minh Dực ở Dạ Giới và cả lúc đồng ý làm bạn gái của hắn. Hiển nhiên danh xưng "bạn gái" đó là cô tự bịa ra để thay thế vị trí "tình nhân" đáng xấu hổ của cô.
Nghe xong câu chuyện của cô, Hàn Dịch nhíu mày: "Nếu vậy thì hai người cũng chẳng có tình cảm với nhau, tại sao em lại đi đồng ý với hắn, còn chuyển đến sống cùng một nhà nữa? Anh có thể giúp em mà?"
"Em đã mắc nợ anh nhiều quá rồi, anh chẳng bao giờ nhận tiền của em, cứ mỗi lần lấy tiền của anh em thật sự thấy mình rất vô liêm sỉ."
"Vậy em làm bạn gái của hắn thì tốt hơn sao? Giới thượng lưu phức tạp như thế nào em hiểu mà?"
"Em hiểu, nhưng Minh Dực đã nói với em, anh ta chỉ cần em ở bên cạnh đến khi em tốt nghiệp, sau đó bọn em sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Minh Dực? Cô và người đàn ông đó đã tiến triển đến mức gọi tên một cách thân mật như vậy rồi?
"Tiểu Hoa..." Hàn Dịch lặng lẽ gọi tên cô, khụy một gối xuống đối diện nhìn cô. "Nói anh biết, em có tình cảm với Trịnh Minh Dực đúng không?"
Ánh mắt cô thoáng đông cứng, đơ người ra nhìn anh.
"Anh biết em là người không bao giờ đáp lại tình cảm của người khác nếu em không có tình cảm với người ta, hiện giờ Trịnh Minh Dực thậm chí còn không thích em, nhưng em vẫn chấp nhận, chỉ có thể là vì em đã thích hắn rồi." Trông thấy cô vẫn còn ngây người, anh suy nghĩ rồi nói tiếp: "Nếu đổi lại là anh, anh cũng giúp em chăm sóc cho chú Giang, với điều kiện em trở thành bạn gái của anh, em có đồng ý không?"
Chắc chắn là không.
Giang Nhược Hoa tuy ngoài mặt vẫn còn đắn đo, nhưng trong tiềm thức cô đã có câu trả lời cho câu hỏi này.
Cô không trả lời anh, anh cũng chẳng hỏi tiếp, vì vậy bầu không khí liền trở nên căng thẳng.
Hàn Dịch nhìn sâu vào ánh mắt cô, cũng đã tìm ra được đáp án. Một tia thất vọng buồn bã hiện lên dưới đáy mắt anh, cánh môi hé mở muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Có lẽ sẽ có một câu hỏi mà anh muốn tìm thấy đáp án hơn: Tại sao cô chưa bao giờ cho anh một cơ hội?
Nhưng câu hỏi này tốt nhất là không hỏi thì hơn.
"Được rồi mà, em thấy Tiểu Hoa nhà chúng ta bây giờ đã trắng trẻo mập mạp hơn trước rồi, chứng tỏ Trịnh thiếu đối với cậu ấy cũng không tồi." Lam Tịnh Nghi cười cười phá tan bầu không khí ảm đạm. "Chúng ta cứ để tình cảm của cậu ấy phát triển tự nhiên đi, nghệ sĩ thì không nên ràng buộc mà."
Mặc dù nói là nói thế, nhưng cô cũng tự biết tối nay anh kiểu gì cũng sẽ gọi điện rủ cô đi uống rượu giải sầu thôi.
Xem ra chủ đề này không còn tiếp tục được nữa, Hàn Dịch lẳng lặng đứng dậy, trở về với trạng thái ôn hòa ấm áp: "Nếu anh ta ức hiếp em, nhất định phải nói anh đó."
"Em biết mà." Giang Nhược Hoa dịu dàng mỉm cười.
Cách đó không xa, bảo vệ của học viện di chuyển khỏi vị trí đang đứng nãy giờ, vừa đi vừa gọi một cuộc điện thoại cho Đỗ Hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.