Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Con Gái
Chương 11
Hạ Hạ Tô
11/09/2024
"Tha cho cô? Vậy ai sẽ tha cho chúng tôi?"
"Cô đúng là cao tay, chỉ biết đi vay tiền đàn ông. Cô biết rõ làm thế nào để vay được tiền mà!" Mẹ La Tử Hào cười nhạt nói.
Ngô Ngọc Kiều lại cầu xin: "Tôi hứa, tôi nhất định sẽ trả tiền."
Cô ta bắt đầu run rẩy, dường như không thể đứng vững lâu hơn nữa.
"Đừng hứa hẹn nữa, trả tiền ngay bây giờ đi!"
Nghe thấy vậy, Ngô Ngọc Kiều tuyệt vọng nói: "Bây giờ tôi không có tiền, tiền đã dùng để mua nhà cho em trai tôi rồi."
Những lời này khiến tôi ngẩn người. Gia đình thế nào mới có thể khiến con gái phải dùng cách này để mua nhà cho em trai?
Ngô Ngọc Kiều khóc nức nở, từ từ ngồi xuống.
"Đồ lỗ vốn, còn không đủ làm nhục mẹ sao!"
Một tiếng mắng mỏ đột ngột làm mọi người giật mình.
Ngô Ngọc Kiều mất thăng bằng, suýt chút nữa thì ngã xuống.
"Cẩn thận!"
Cảnh sát bước về phía cô ta, định kéo cô ta lại nhưng cô ta lập tức lùi lại, kích động nói: "Đừng đến gần, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!"
"Nhảy đi, nhanh lên! Đồ lỗ vốn, c.h.ế.t rồi cũng chẳng ai quan tâm!"
Bà lão tóc bạc, miệng mắng chửi, có vẻ là mẹ của Ngô Ngọc Kiều.
"Cẩn thận lời lẽ, chúng tôi đến đây để khuyên nhủ cô ấy, không phải để bà kích thích cô ấy!" Cảnh sát nghiêm khắc quát.
Thế nhưng, bà lão này không hề giảm giọng, còn đứng đập chân khóc lóc: "Ôi trời ơi, sao số tôi khổ thế này, sinh ra cái đứa xui xẻo này!”
"Vì hai đứa chúng mày mà tao đã sống cảnh goá bụa bao năm nay, thật sự không dễ dàng gì!"
"Mày không chỉ mất việc mà còn làm ra bao nhiêu chuyện nhục nhã thế này, tao thật sự không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa..."
Ngô Ngọc Kiều nghe những lời chửi rủa này, tức đến mức toàn thân run rẩy.
"Con... Con tại sao lại làm vậy, chẳng phải là mẹ ép con sao?
"Con không chỉ phải tự lo cho bản thân học đại học, mà còn phải nuôi luôn cả em trai, con lấy đâu ra tiền chứ? Mẹ nói xem con lấy đâu ra tiền!”
"Chỉ dựa vào mình thì con không thể kiếm được nhiều tiền, chỉ có thể đi vào con đường sai lầm. Còn mẹ và em trai vừa sống nhờ tôi, lại vừa chê tôi bẩn!”
"Các người mới là bẩn thỉu và ghê tởm nhất!" Ngô Ngọc Kiều vừa khóc vừa mắng.
Ngô Ngọc kiều nước mắt giàn, nói: "Không, không ai có thể giúp tôi, tôi không giải quyết được việc học của em trai, tôi cũng không trả hết số tiền đó."
Mẹ La Tử Hào xen vào: "Tiền đã cho em trai cô mua nhà rồi, thì để em trai cô trả nợ đi!"
Nhưng bà lão kia lập tức nổi giận: "Tại sao? Nó nợ tiền sao lại bắt con trai tôi trả!"
Sau đó, bà ta lại la hét với Ngô Ngọc Kiều: "Mày thà c.h.ế.t còn hơn, sống chỉ là một tai họa!”
Nghe thấy lời này, Ngô Ngọc Kiều thở hổn hển, ánh mắt đầy phẫn nộ. Đột nhiên, cô ta lao xuống, nhặt lấy một chai bia bỏ đi trên mái nhà, "choang" một tiếng đập vỡ đáy chai.
Chưa kịp để mọi người phản ứng, cô ta đã túm lấy tóc của người phụ nữ và điên cuồng đ.â.m vào bà ta.
Mọi người kinh hãi la hét, cảnh sát lập tức lao tới để khống chế cô ta, nhưng bà lão đã nằm gục xuống đất, bụng chảy đầy máu, cảnh tượng thật sự thảm khốc.
Cô ta nhìn quanh, lạnh lùng mỉm cười khiến những người khác sợ hãi, không dám lên tiếng.
Cuối cùng, xe cảnh sát đưa Ngô Ngọc Kiều đi, còn xe cứu thương đã đưa bà cụ đi, chỉ còn lại mảnh vụn kính vỡ và vũng m.á.u đen ngòm.
Không lâu sau, bệnh viện thông báo bà mẹ của Ngô Ngọc Kiều đã c.h.ế.t do mất m.á.u quá nhiều, không thể cứu chữa.
Ngô Ngọc Kiều bị cảnh sát chính thức bắt giữ, không biết điều gì đang chờ đợi cô ta trong phiên tòa sắp tới.
Trường học đã thay đổi hiệu trưởng, nhóm phụ huynh cũng đã trở lại yên tĩnh.
Chỉ vào những buổi trà chiều hay bữa ăn, người ta mới thỉnh thoảng nhắc đến câu chuyện bi thương của mẹ con Ngô Ngọc Kiều và cả người em trai chưa bao giờ xuất hiện của cô ta.
Đôi khi tôi cũng không khỏi nghĩ, nếu Ngô Ngọc Kiều có thể sớm thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình mình, nếu cô ta có thể sớm nhận ra rằng những người bám vào cô ta không phải là gia đình mà là những con đỉa, thì liệu cuộc đời của cô ta có khác di không?
Nhưng cuộc sống này không có "nếu như".
"Cô đúng là cao tay, chỉ biết đi vay tiền đàn ông. Cô biết rõ làm thế nào để vay được tiền mà!" Mẹ La Tử Hào cười nhạt nói.
Ngô Ngọc Kiều lại cầu xin: "Tôi hứa, tôi nhất định sẽ trả tiền."
Cô ta bắt đầu run rẩy, dường như không thể đứng vững lâu hơn nữa.
"Đừng hứa hẹn nữa, trả tiền ngay bây giờ đi!"
Nghe thấy vậy, Ngô Ngọc Kiều tuyệt vọng nói: "Bây giờ tôi không có tiền, tiền đã dùng để mua nhà cho em trai tôi rồi."
Những lời này khiến tôi ngẩn người. Gia đình thế nào mới có thể khiến con gái phải dùng cách này để mua nhà cho em trai?
Ngô Ngọc Kiều khóc nức nở, từ từ ngồi xuống.
"Đồ lỗ vốn, còn không đủ làm nhục mẹ sao!"
Một tiếng mắng mỏ đột ngột làm mọi người giật mình.
Ngô Ngọc Kiều mất thăng bằng, suýt chút nữa thì ngã xuống.
"Cẩn thận!"
Cảnh sát bước về phía cô ta, định kéo cô ta lại nhưng cô ta lập tức lùi lại, kích động nói: "Đừng đến gần, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!"
"Nhảy đi, nhanh lên! Đồ lỗ vốn, c.h.ế.t rồi cũng chẳng ai quan tâm!"
Bà lão tóc bạc, miệng mắng chửi, có vẻ là mẹ của Ngô Ngọc Kiều.
"Cẩn thận lời lẽ, chúng tôi đến đây để khuyên nhủ cô ấy, không phải để bà kích thích cô ấy!" Cảnh sát nghiêm khắc quát.
Thế nhưng, bà lão này không hề giảm giọng, còn đứng đập chân khóc lóc: "Ôi trời ơi, sao số tôi khổ thế này, sinh ra cái đứa xui xẻo này!”
"Vì hai đứa chúng mày mà tao đã sống cảnh goá bụa bao năm nay, thật sự không dễ dàng gì!"
"Mày không chỉ mất việc mà còn làm ra bao nhiêu chuyện nhục nhã thế này, tao thật sự không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa..."
Ngô Ngọc Kiều nghe những lời chửi rủa này, tức đến mức toàn thân run rẩy.
"Con... Con tại sao lại làm vậy, chẳng phải là mẹ ép con sao?
"Con không chỉ phải tự lo cho bản thân học đại học, mà còn phải nuôi luôn cả em trai, con lấy đâu ra tiền chứ? Mẹ nói xem con lấy đâu ra tiền!”
"Chỉ dựa vào mình thì con không thể kiếm được nhiều tiền, chỉ có thể đi vào con đường sai lầm. Còn mẹ và em trai vừa sống nhờ tôi, lại vừa chê tôi bẩn!”
"Các người mới là bẩn thỉu và ghê tởm nhất!" Ngô Ngọc Kiều vừa khóc vừa mắng.
Ngô Ngọc kiều nước mắt giàn, nói: "Không, không ai có thể giúp tôi, tôi không giải quyết được việc học của em trai, tôi cũng không trả hết số tiền đó."
Mẹ La Tử Hào xen vào: "Tiền đã cho em trai cô mua nhà rồi, thì để em trai cô trả nợ đi!"
Nhưng bà lão kia lập tức nổi giận: "Tại sao? Nó nợ tiền sao lại bắt con trai tôi trả!"
Sau đó, bà ta lại la hét với Ngô Ngọc Kiều: "Mày thà c.h.ế.t còn hơn, sống chỉ là một tai họa!”
Nghe thấy lời này, Ngô Ngọc Kiều thở hổn hển, ánh mắt đầy phẫn nộ. Đột nhiên, cô ta lao xuống, nhặt lấy một chai bia bỏ đi trên mái nhà, "choang" một tiếng đập vỡ đáy chai.
Chưa kịp để mọi người phản ứng, cô ta đã túm lấy tóc của người phụ nữ và điên cuồng đ.â.m vào bà ta.
Mọi người kinh hãi la hét, cảnh sát lập tức lao tới để khống chế cô ta, nhưng bà lão đã nằm gục xuống đất, bụng chảy đầy máu, cảnh tượng thật sự thảm khốc.
Cô ta nhìn quanh, lạnh lùng mỉm cười khiến những người khác sợ hãi, không dám lên tiếng.
Cuối cùng, xe cảnh sát đưa Ngô Ngọc Kiều đi, còn xe cứu thương đã đưa bà cụ đi, chỉ còn lại mảnh vụn kính vỡ và vũng m.á.u đen ngòm.
Không lâu sau, bệnh viện thông báo bà mẹ của Ngô Ngọc Kiều đã c.h.ế.t do mất m.á.u quá nhiều, không thể cứu chữa.
Ngô Ngọc Kiều bị cảnh sát chính thức bắt giữ, không biết điều gì đang chờ đợi cô ta trong phiên tòa sắp tới.
Trường học đã thay đổi hiệu trưởng, nhóm phụ huynh cũng đã trở lại yên tĩnh.
Chỉ vào những buổi trà chiều hay bữa ăn, người ta mới thỉnh thoảng nhắc đến câu chuyện bi thương của mẹ con Ngô Ngọc Kiều và cả người em trai chưa bao giờ xuất hiện của cô ta.
Đôi khi tôi cũng không khỏi nghĩ, nếu Ngô Ngọc Kiều có thể sớm thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình mình, nếu cô ta có thể sớm nhận ra rằng những người bám vào cô ta không phải là gia đình mà là những con đỉa, thì liệu cuộc đời của cô ta có khác di không?
Nhưng cuộc sống này không có "nếu như".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.