Giáo Viên Siêu Quậy Trị Lớp Học Siêu Quậy
Chương 14: Vun đắp tình cảm thầy trò
Zinbi Ray
05/06/2014
Sau lần được Băng giúp, the sun bình yên lạ thường, khong6 một ai dám tìm tới gây rắc rối. Nghe đồn phong phanh the sun được sự bảo hộ của thần long, động vào thì tức là tìm đường chết.
Tình cảm của lớp đối với Băng được tăng thêm một bậc.
Sáng nay, Huy đã thoát khỏi cảnh xác ướp tới trường học lại như thường.
Lớp 11A tuy biết điều hơn nhưng quậy vẫn là quậy. Trốn học đi chơi vẫn diễn ra như cơm bữa. Lần này, cả lớp kéo nhau ra cổng sau, chưa kịp trèo qua đã bị Băng bắt ngay tại trận.
- hello, các học sinh yêu quý. Băng tựa người vào gốc cây vẫy tay với cả lớp.
Dựa theo trực giác, lớp quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.
- lần này bị bắt tại trận nữa, sao xui vậy trời. Khang nói thầm
- thôi được rồi, tụi tui về lớp là được chứ gì Nhi làm mặt giận định kéo theo mọi người về lớp.
Băng vội vàng đứng thẳng người lên, đi tới cản bước chân của mọi người.
- ai biểu về đâu. Học mệt đương nhiên phải có thời gian ra ngoài dạo rồi. Huống chi đời học sinh mà cứ ngồi yên trong lớp thì còn gì là đời học sinh nữa Băng cười tươi như hoa, đây vốn là suy nghĩ thời học sinh của Băng không quậy uổng đời học sinh .
Mọi người trợn tròn mắt. Công nhận cô chủ nhiệm này trở mặt nhanh thiệt. Mới ngày nào còn giảng bài học sinh không được tự ý trốn học đi chơi giờ lại bày ra. là học sinh cũng cần có lúc trốn ra đi dạo . Thần cũng là cô mà quỷ cũng là cô.
- vậy cô ở đây làm gì Châu nghi ngờ hỏi dù lòng đã có sẵn đáp án.
- đương ngiên là đi chung cho vui rồi. Học sịnh ở đâu giáo viên ở đó là chuyện thường tình. Mà mấy người cũng lâu ghê, để giáo viên như tôi đợi suốt 5' rồi đó biết chưa. giở giọng trách mắng.
- cô sao không đi dạy đi, cô có tiết mà trốn đi như vậy không sợ kỉ luật hả Vũ.
- thôi yên tâm trên đời này trừ 1 người ra chả ai làm gì được chỉ đâu. Kỷ luật không dành cho chỉ. Huống chi chỉ được mời tới dành riêng để trị lớp mình mà Ngọc nhàn nhạ thay Băng trả lời.
Ngọc nói chính xác, trường mà kỷ luật được Băng là chuyện lạ. Băng có phá tan cái trường này thì cùng lắm chỉ bị chửi vài câu thôi cộng thêm Phong bỏ tiền ra xây lại trường mới là giải quyết chuyện. Nhớ năm đó Băng vô tình thử thuốc nổ tự chế làm nguyên một dãy trường bị sập. Hiệu trưởng lúc đó là ba của hiệu trưởng bây giờ không chỉ không trách mà còn dỗ dành sợ Băng bị thương chỗ nào, cũng may lúc đó là giờ giải lao các học sinh đều xuống căntin ăn sáng nếu không thì không biết bao nhiêu người gặp nạn nữa.
- thôi giờ có đi không thì bảo Băng gắt, đã quyết định trốn mà còn ở đây tâm sự đợi bảo vệ tới bắt à.
Cả lớp quay ngược lại, từng người nhảy qua bờ tường, cuối cùng chỉ còn lại Băng đứng bên trong.
- cô không trèo qua đứng đó làm cảnh hả Lâm .
- ừm, nếu sợ nhảy xuống tụi em chụp cho Trang.
- cô không nhanh qua bị bắt bây giờ. Thảo.
- ...... - các thành viên liên tục hối .
Băng thở dài. Lấy từ trên đầu xuống cây kẹp rồi mở khóa cổng bước ra.
- trèo chi cho nó tốn sức, lỡ nhảy xuống đạp lên hư cỏ thì sao, không biết thương hoa tiếc cỏ gì hết.
Mấy người quá tàn nhẫn đưa tay vào trong khóa cổng lại như cũ.
- sao mở được mà không nói sớm, hại tụi này tốn sức leo. Khang.
- vậy sao không hỏi sớm, tôi đâu ép ai đi bằng đường đó đâu mà Băng trả lời lại
Lắc đầu chịu thua, Khang rõ hơn ai hết mình có nói nữa cũng không nói lại Băng. Vị giáo viên này dù xét về phương diện nào cũng hơn các thành viên khác vài phần.
Giáo viên học sinh cùng trốn ra quán bar lần trước. Lúc tới đó thấy Huy đã đợi sẵn ngoài cửa.
- ui trời ơi, hội trưởng của chúng ta đã ra viện rồi à, tôi còn tưởng phải cần thêm vài tháng chư. Mà viện trưởng cũng thật là, đáng lí phải giữ người lại lâu chút chứ. vậy mới chém thêm được tiền viện phí. Câu này Băng giữ trong lòng.
Trước lúc Băng rời khỏi bệnh viện đã dặn viện trưởng cũng tức là chị dâu nhỏchém được bao nhiêu cứ chém, nhà học trò này cái gì không biết chứ tiền là dư dả rất nhiều.
Huy không phản bác, cậu đã nghe mọi người kể lại Băng là người đã cứu mình, dù sao cũng phải biết ơn chứ.
Vào bên trong, cũng ngồi tại chỗ ngồi cũ. Lần này rút kinh nghiệm, Huy không đòi khao nữa.
- nhìn gì vậy, gọi đi chứ, lần này tôi trả ok ? thấy mọi người ngồi yên Băng đành hào phóng một lần vậy.
Cả đám nhìn nhau, biết điều chỉ gọi nước trái cây. Nhưng mấy loại này cũng không hề rẻ.
- cô trả nổi không vay65 Vũ quan tâm hỏi.
- khỏi lo, chị Băng dù có mua luôn tiệm này cũng chả là vấn đề nữa là Khánh.
- sai, quán này vốn của chị Băng mà quản lý từ trong đi ra chào hỏi.
Mọi người nhận ra người này, là vị đàn em theo Băng lần trước.
- vậy lần trước là cô cố ý hả Huy vẫn nhớ vụ bị chơi lần trước.
- hè... hè.. làm thương nhân thì phải biết gian chứ. Kiếm tiền ai chả muốn, có ai chê mình nhiều tiển bao giờ Băng cười gian.
Đúng lúc đang vui vẻ, có 2 cảnh sát bước vào kiểm tra. Cả đám thầm than chết chắc. Chưa đủ tuổi mà ngang nhiên tới đây. Để gia đình biết được là xong.
- Ơ, Băng, là em hả, lâu rồi mới thấy em nha.2 năm nay lặn mất dấu vậy, không thấy xuất hiện ở mấy quán Bar vũ trường nữa, anh còn tưởng em tu rồi chứ một cảnh sát vừa nhìn là nhận ra gương mặt quen thuộc là Băng.
- cô.... cô .... quen hả Nhi lắp bắp.
- ờ thì 2 năm trước ra vào cục cảnh sát nhiều qua nên có quen biết vài người Băng vô tư giải thích. Nghe Băng nói người cảnh sát còn lại đứng ra sửa lại câu nói của Băng không phải vài người mà là toàn bộ .
Băng lại đem tới ngạc nhiên bất ngờ cho cả lớp. Kể cả Khánh, Ngọc cũng bất ngờ, hóa ra chị mình có lịch sử kinh khủng hơn tượng tưởng. Cả cảnh sát mà cũng quen.
- ngày trước cô sao phải vô đồn cảnh sát vậy một học sinh tò mò .
- thì mấy vụ ẩu đả của học sinh rồi tới những nơi không dành cho học sinh, làm ồn, đập phá .... v
...v.... chỉ là lúc đó còn có mấy người khác nữa một trong hai cảnh sát thay Băng trả lời.
- thôi, mà 2 anh tới đây chi vậy. Kiểm tra hả. Khỏi đi đây là học trò của em, hôm nay ngoại khóa thực hành tìm hiểu cuộc sống thôi Băng cười, nói dối không chớp mắt.
- học trò xem ra tụi nhóc này không phải học trò bình thường. Nếu không cũng không cần người như em đứng ra làm giáo viên anh cảnh sát nói móc Băng.
- thôi, tụi anh đi trước, ở đây bình thường
- cám ơn anh nha . Bye bye Băng tiễn hai anh ra cửa.
Lúc quay vào, chạm phải những đôi mắt cứ nhìn mình chằm chằm làm Băng nhém nữa là hết hồn.
- cô nói xạo giỏi ghê, mà công nhận nói vậy cũng tin được chậc chậc chắt phải xem lại Vũ.
- lời nói dối thiện chí, không có tội. Hì hì... tiếp tục đi. Băng trở về chỗ cũ.
Lần này lớp lại được mở rộng tầm mắt về người giáo viên này của lớp, xem ra không thể xem thường đươc. Lần sau lỡ có muốn bày trò gì chơi thì tốt nhất phải cẩn thận mới được
Tình cảm của lớp đối với Băng được tăng thêm một bậc.
Sáng nay, Huy đã thoát khỏi cảnh xác ướp tới trường học lại như thường.
Lớp 11A tuy biết điều hơn nhưng quậy vẫn là quậy. Trốn học đi chơi vẫn diễn ra như cơm bữa. Lần này, cả lớp kéo nhau ra cổng sau, chưa kịp trèo qua đã bị Băng bắt ngay tại trận.
- hello, các học sinh yêu quý. Băng tựa người vào gốc cây vẫy tay với cả lớp.
Dựa theo trực giác, lớp quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.
- lần này bị bắt tại trận nữa, sao xui vậy trời. Khang nói thầm
- thôi được rồi, tụi tui về lớp là được chứ gì Nhi làm mặt giận định kéo theo mọi người về lớp.
Băng vội vàng đứng thẳng người lên, đi tới cản bước chân của mọi người.
- ai biểu về đâu. Học mệt đương nhiên phải có thời gian ra ngoài dạo rồi. Huống chi đời học sinh mà cứ ngồi yên trong lớp thì còn gì là đời học sinh nữa Băng cười tươi như hoa, đây vốn là suy nghĩ thời học sinh của Băng không quậy uổng đời học sinh .
Mọi người trợn tròn mắt. Công nhận cô chủ nhiệm này trở mặt nhanh thiệt. Mới ngày nào còn giảng bài học sinh không được tự ý trốn học đi chơi giờ lại bày ra. là học sinh cũng cần có lúc trốn ra đi dạo . Thần cũng là cô mà quỷ cũng là cô.
- vậy cô ở đây làm gì Châu nghi ngờ hỏi dù lòng đã có sẵn đáp án.
- đương ngiên là đi chung cho vui rồi. Học sịnh ở đâu giáo viên ở đó là chuyện thường tình. Mà mấy người cũng lâu ghê, để giáo viên như tôi đợi suốt 5' rồi đó biết chưa. giở giọng trách mắng.
- cô sao không đi dạy đi, cô có tiết mà trốn đi như vậy không sợ kỉ luật hả Vũ.
- thôi yên tâm trên đời này trừ 1 người ra chả ai làm gì được chỉ đâu. Kỷ luật không dành cho chỉ. Huống chi chỉ được mời tới dành riêng để trị lớp mình mà Ngọc nhàn nhạ thay Băng trả lời.
Ngọc nói chính xác, trường mà kỷ luật được Băng là chuyện lạ. Băng có phá tan cái trường này thì cùng lắm chỉ bị chửi vài câu thôi cộng thêm Phong bỏ tiền ra xây lại trường mới là giải quyết chuyện. Nhớ năm đó Băng vô tình thử thuốc nổ tự chế làm nguyên một dãy trường bị sập. Hiệu trưởng lúc đó là ba của hiệu trưởng bây giờ không chỉ không trách mà còn dỗ dành sợ Băng bị thương chỗ nào, cũng may lúc đó là giờ giải lao các học sinh đều xuống căntin ăn sáng nếu không thì không biết bao nhiêu người gặp nạn nữa.
- thôi giờ có đi không thì bảo Băng gắt, đã quyết định trốn mà còn ở đây tâm sự đợi bảo vệ tới bắt à.
Cả lớp quay ngược lại, từng người nhảy qua bờ tường, cuối cùng chỉ còn lại Băng đứng bên trong.
- cô không trèo qua đứng đó làm cảnh hả Lâm .
- ừm, nếu sợ nhảy xuống tụi em chụp cho Trang.
- cô không nhanh qua bị bắt bây giờ. Thảo.
- ...... - các thành viên liên tục hối .
Băng thở dài. Lấy từ trên đầu xuống cây kẹp rồi mở khóa cổng bước ra.
- trèo chi cho nó tốn sức, lỡ nhảy xuống đạp lên hư cỏ thì sao, không biết thương hoa tiếc cỏ gì hết.
Mấy người quá tàn nhẫn đưa tay vào trong khóa cổng lại như cũ.
- sao mở được mà không nói sớm, hại tụi này tốn sức leo. Khang.
- vậy sao không hỏi sớm, tôi đâu ép ai đi bằng đường đó đâu mà Băng trả lời lại
Lắc đầu chịu thua, Khang rõ hơn ai hết mình có nói nữa cũng không nói lại Băng. Vị giáo viên này dù xét về phương diện nào cũng hơn các thành viên khác vài phần.
Giáo viên học sinh cùng trốn ra quán bar lần trước. Lúc tới đó thấy Huy đã đợi sẵn ngoài cửa.
- ui trời ơi, hội trưởng của chúng ta đã ra viện rồi à, tôi còn tưởng phải cần thêm vài tháng chư. Mà viện trưởng cũng thật là, đáng lí phải giữ người lại lâu chút chứ. vậy mới chém thêm được tiền viện phí. Câu này Băng giữ trong lòng.
Trước lúc Băng rời khỏi bệnh viện đã dặn viện trưởng cũng tức là chị dâu nhỏchém được bao nhiêu cứ chém, nhà học trò này cái gì không biết chứ tiền là dư dả rất nhiều.
Huy không phản bác, cậu đã nghe mọi người kể lại Băng là người đã cứu mình, dù sao cũng phải biết ơn chứ.
Vào bên trong, cũng ngồi tại chỗ ngồi cũ. Lần này rút kinh nghiệm, Huy không đòi khao nữa.
- nhìn gì vậy, gọi đi chứ, lần này tôi trả ok ? thấy mọi người ngồi yên Băng đành hào phóng một lần vậy.
Cả đám nhìn nhau, biết điều chỉ gọi nước trái cây. Nhưng mấy loại này cũng không hề rẻ.
- cô trả nổi không vay65 Vũ quan tâm hỏi.
- khỏi lo, chị Băng dù có mua luôn tiệm này cũng chả là vấn đề nữa là Khánh.
- sai, quán này vốn của chị Băng mà quản lý từ trong đi ra chào hỏi.
Mọi người nhận ra người này, là vị đàn em theo Băng lần trước.
- vậy lần trước là cô cố ý hả Huy vẫn nhớ vụ bị chơi lần trước.
- hè... hè.. làm thương nhân thì phải biết gian chứ. Kiếm tiền ai chả muốn, có ai chê mình nhiều tiển bao giờ Băng cười gian.
Đúng lúc đang vui vẻ, có 2 cảnh sát bước vào kiểm tra. Cả đám thầm than chết chắc. Chưa đủ tuổi mà ngang nhiên tới đây. Để gia đình biết được là xong.
- Ơ, Băng, là em hả, lâu rồi mới thấy em nha.2 năm nay lặn mất dấu vậy, không thấy xuất hiện ở mấy quán Bar vũ trường nữa, anh còn tưởng em tu rồi chứ một cảnh sát vừa nhìn là nhận ra gương mặt quen thuộc là Băng.
- cô.... cô .... quen hả Nhi lắp bắp.
- ờ thì 2 năm trước ra vào cục cảnh sát nhiều qua nên có quen biết vài người Băng vô tư giải thích. Nghe Băng nói người cảnh sát còn lại đứng ra sửa lại câu nói của Băng không phải vài người mà là toàn bộ .
Băng lại đem tới ngạc nhiên bất ngờ cho cả lớp. Kể cả Khánh, Ngọc cũng bất ngờ, hóa ra chị mình có lịch sử kinh khủng hơn tượng tưởng. Cả cảnh sát mà cũng quen.
- ngày trước cô sao phải vô đồn cảnh sát vậy một học sinh tò mò .
- thì mấy vụ ẩu đả của học sinh rồi tới những nơi không dành cho học sinh, làm ồn, đập phá .... v
...v.... chỉ là lúc đó còn có mấy người khác nữa một trong hai cảnh sát thay Băng trả lời.
- thôi, mà 2 anh tới đây chi vậy. Kiểm tra hả. Khỏi đi đây là học trò của em, hôm nay ngoại khóa thực hành tìm hiểu cuộc sống thôi Băng cười, nói dối không chớp mắt.
- học trò xem ra tụi nhóc này không phải học trò bình thường. Nếu không cũng không cần người như em đứng ra làm giáo viên anh cảnh sát nói móc Băng.
- thôi, tụi anh đi trước, ở đây bình thường
- cám ơn anh nha . Bye bye Băng tiễn hai anh ra cửa.
Lúc quay vào, chạm phải những đôi mắt cứ nhìn mình chằm chằm làm Băng nhém nữa là hết hồn.
- cô nói xạo giỏi ghê, mà công nhận nói vậy cũng tin được chậc chậc chắt phải xem lại Vũ.
- lời nói dối thiện chí, không có tội. Hì hì... tiếp tục đi. Băng trở về chỗ cũ.
Lần này lớp lại được mở rộng tầm mắt về người giáo viên này của lớp, xem ra không thể xem thường đươc. Lần sau lỡ có muốn bày trò gì chơi thì tốt nhất phải cẩn thận mới được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.