Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Chương 2: Chân Tê Quá, Kéo Tao Một Phát Với
Châu Khuê Thốn
09/11/2024
“Đùa thôi, chứ phân xác là không thể nào phân xác được đâu, tao là một công dân tuân thủ pháp luật mà.” Vân Kiến Nguyệt mỉm cười với Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết gào lên như ấm nước sôi: “Vậy mày bỏ cái cưa máy trong tay xuống nói chuyện được không? Mà không đúng, mày lấy cưa máy từ đâu ra vậy?”
“Để phòng trộm ấy mà.” Vân Kiến Nguyệt đặt cưa xuống, còn ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, đi báo thù rồi về ngủ thôi.”
Nói xong, cô bước ra ngoài.
Bạn thân mười hai năm nhưng Lục Trường Tuyết vẫn không thể theo kịp tư duy của Vân Kiến Nguyệt, dù vậy, cơ thể cô ấy vẫn bất giác bước theo.
“Cảnh sát không thể báo, mà tội thì không được phạm, vậy tụi mình báo thù kiểu gì?” Lục Trường Tuyết hỏi.
Vân Kiến Nguyệt nhìn cô bạn với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Mày là quỷ mà, giết người có phạm luật đâu?”
“Đúng rồi ha, tao là lệ quỷ mà.” Lục Trường Tuyết chợt nhận ra, thấy Vân Kiến Nguyệt không vào thang máy mà lại đi thang bộ, cô bèn hỏi: “Mười tám tầng đấy, mày không đi thang máy à?”
“Thang máy có camera giám sát.”
Bọn họ đang đi giết người báo thù, để tránh rắc rối về sau, tốt nhất là không để camera ghi hình.
Tên khốn đó tên là Vương Huy, sống cách nhà Vân Kiến Nguyệt chỉ có ba cây số.
Vân Kiến Nguyệt men theo những con đường không có camera, cuối cùng đến được khu nhà của Vương Huy vào bốn giờ sáng.
Để tránh camera và bảo vệ, cô đặc biệt chọn leo tường vào.
Đến trước cửa nhà Vương Huy, Vân Kiến Nguyệt đưa điện thoại của mình cho Lục Trường Tuyết: “Gọi cho gã đi.”
“Báo với gã là tao sắp giết gã à?” Lục Trường Tuyết ngơ ngác.
“Ngốc ạ, chưa xem phim bao giờ sao? Người chết gọi điện cho hung thủ dọa hắn chết khiếp trước rồi hiện ra hành hạ hắn sau, mày làm lệ quỷ kiểu gì mà ngây thơ quá vậy?” Vân Kiến Nguyệt nói xong còn dặn: “Dùng sim số hai mà gọi, cái thẻ đen đấy.”
Ai mà để sim đen trong điện thoại để sẵn cơ chứ! Lục Trường Tuyết chần chừ nhấn 110 rồi từ từ xóa đi, sau đó bấm số của Vương Huy.
Chẳng mấy chốc, giọng buồn ngủ của Vương Huy vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ai đấy?”
Nghe thấy giọng hắn, ánh mắt Lục Trường Tuyết đột nhiên trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, cô cười lạnh: “Vương Huy, anh ngủ ngon không?”
Đầu dây bên kia, giọng của Vương Huy lập tức căng thẳng, sự ngái ngủ biến mất hoàn toàn. “Ai đấy? Đừng có làm trò ma quỷ!”
“Đương nhiên là bạn gái anh mà người bị anh vứt xuống cống ấy, anh không phải dùng cưa phân xác tôi sao? Cái đầu là thứ anh chặt đầu tiên, còn nhớ không?”
Giọng của Lục Trường Tuyết ngày càng trở nên lạnh lẽo, máu từ khóe mắt cô rơi xuống: “Đau lắm đó, Vương Huy, mở cửa đi, tôi đang ở ngay ngoài cửa nhà anh, tôi về tìm anh rồi đây.”
Qua cánh cửa, Vân Kiến Nguyệt cũng nghe thấy tiếng thét lớn và tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Cuộc gọi bị ngắt ngay lúc đó.
Ngón tay tái nhợt của Lục Trường Tuyết siết chặt khiến chiếc điện thoại của Vân Kiến Nguyệt nát vụn, làm Vân Kiến Nguyệt không khỏi xót ruột.
Ngay lập tức, Lục Trường Tuyết đập một phát làm cánh cửa của nhà Vương Huy vỡ toang.
Lục Trường Tuyết chậm rãi đi vào nhà, quen thuộc đi tới cửa phòng ngủ của Vương Huy, cô vặn tay nắm cửa nhưng cửa bị khóa từ bên trong không thể mở ra.
“Sao anh không mở cửa vậy Vương Huy? Không phải anh rất thích đánh tôi sao? Tôi đang ở ngay đây, sao anh không dám ra nữa?”
Bộ móng dài của Lục Trường Tuyết cào mạnh vào cửa để lại những vết sâu hoắm.
Cửa kêu lên ken két, trong phòng vang lên tiếng hét chói tai của Vương Huy.
“Không phải tôi cố ý đánh chết cô đâu, là cô tự chuốc lấy! Tôi chỉ phạm cái sai lầm mà ai đàn ông nào cũng sẽ phạm thôi, nếu không phải cô làm quá thì sao tôi lại ra tay quá tay đến mức đó chứ!”
“Cạch.”
Vừa dứt lời, Vương Huy nghe tiếng khóa cửa bị móng tay của Lục Trường Tuyết phá mở, cô xoay nhẹ tay nắm và cửa phòng dễ dàng bật ra.
Ánh sáng lờ mờ từ hành lang theo cánh cửa dần dần chiếu vào phòng ngủ, tại nơi ánh sáng cuối cùng chiếu tới, là Vương Huy đang run rẩy như cầy sấy.
Khuôn mặt Lục Trường Tuyết đầy vết máu lẫn nước mắt, cô nhìn Vương Huy nở một nụ cười ngọt ngào: “A, tôi vào rồi này.”
“A…”
Tiếng thét thất thanh vang vọng khắp đêm dài.
Lúc này, ở bên ngoài khu dân cư.
Phương Lâm An bước loạng choạng từ taxi xuống, nấc một cái rồi lảo đảo đi vào khu chung cư.
Đi được vài bước, anh ta bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên tầng 4 tòa nhà C nơi không có chút ánh sáng nào.
Khí âm nặng quá!
Chỉ có lệ quỷ mới phát ra khí âm nặng thế này!
“Không hay rồi!” Trong đầu anh lập tức tỉnh táo khỏi men rượu, Phương Lâm An chửi thề một tiếng rồi chạy nhanh về phía tòa nhà C.
Phương Lâm An thở hổn hển chạy đến căn phòng 404, nơi khí âm nặng nhất, phát hiện trước cửa có một cô gái nhỏ nhắn mặc bộ đồ ngủ SpongeBob đang ngồi chồm hổm.
Cô gái ngồi vẽ vòng tròn dưới đất nhưng vị trí ngồi của cô lại cực kỳ khéo léo, chắn ngay trước cửa, nếu ai muốn từ trong đi ra hoặc từ ngoài vào đều phải để cô nhường đường.
Cửa phòng 404 đóng chặt, bên trong im lặng đến đáng sợ, chỉ có oán khí từ lệ quỷ là liên tục thoát ra từ khe cửa.
“Cô là ai? Trong phòng đang làm gì?” Phương Lâm An không quan tâm đối diện là một cô gái, giọng nghiêm khắc hỏi.
Vân Kiến Nguyệt từ từ ngẩng đầu nhìn rõ Phương Lâm An, thở phào nhẹ nhõm: “Hú hồn, cứ tưởng là cảnh sát.”
Nghe thế, Phương Lâm An biết ngay Vân Kiến Nguyệt chắc chắn biết rõ chuyện gì xảy ra trong phòng, anh ta lao lên một bước: “Tránh ra, tôi phải vào!”
“Không tránh, anh làm gì được tôi nào?” Vân Kiến Nguyệt không đứng dậy, chỉ ngước gương mặt nhỏ nhắn nhìn Phương Lâm An.
“Vậy đành đắc tội rồi.” Phương Lâm An nghiến răng, vươn tay định kéo cô ra.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nữ quỷ rít lên.
“Ai cho anh đụng vào cô ấy!”
Vừa dứt lời, Lục Trường Tuyết lập tức xuyên qua cánh cửa chắn trước mặt Vân Kiến Nguyệt, toàn thân cô sạch sẽ, nếu không phải tỏa ra oán khí mạnh mẽ thì khó có thể nhận ra cô là quỷ.
Dù Lục Trường Tuyết có vẻ ngoài thanh tú nhưng luồng oán khí nặng nề này khiến Phương Lâm An giật mình, anh cẩn trọng lùi lại vài bước đưa mắt nhìn cô gái vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ là Vân Kiến Nguyệt.
Nhìn một lúc lâu, Phương Lâm An xác nhận cô gái này là người chứ không phải quỷ.
“Lạ thật, một lệ quỷ mà vẫn còn thần trí, còn biết bảo vệ người khác nữa ư?” Phương Lâm An lẩm bẩm, nhíu mày.
Nhưng anh ta không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, lệ quỷ này khí thế đáng sợ, rõ ràng không phải dạng vừa, anh phải tự vệ và chắc chắn người trong phòng có an toàn hay không.
Phương Lâm An thò tay vào túi quần, nhanh chóng rút ra hai lá bùa vẽ bằng chu sa trên giấy vàng, chỉ cần nữ quỷ này cử động, anh ta sẽ lập tức thiêu cháy bùa trấn quỷ!
Không khí căng thẳng như dây đàn, Vân Kiến Nguyệt bỗng thở dài: “Kéo tao một cái đi, tê chân rồi.”
Lục Trường Tuyết lập tức chửi ầm lên: “Đồ ngốc! Đến ngồi cũng ngồi tê cả chân!”
Dù chửi mắng nhưng Lục Trường Tuyết lại rất thành thật vươn tay kéo Vân Kiến Nguyệt đứng dậy.
“Quát cái gì mà quát, chẳng phải vì canh cửa cho mày nên tao mới ngồi tê chân đấy à?” Vân Kiến Nguyệt không hề chịu thua, đáp lại ngay.
Lục Trường Tuyết tức đến dựng cả tóc: “Không phải mày nói muốn dẫn tao đi báo thù sao, rốt cuộc vẫn là tao tự vào làm hết!”
Vân Kiến Nguyệt nhún vai ra vẻ đương nhiên: “Tao là người, giết người thì phải ngồi tù nên chỉ có thể làm gác cửa cho mày thôi chứ.”
Phương Lâm An đứng bên cạnh trố mắt há mồm.
Ai có thể nói cho anh ta biết chuyện gì đang xảy ra đây?
Nữ quỷ này sao lại cãi nhau với đồng bọn của mình?
Hơn nữa, sao nữ quỷ này càng cãi dữ dội, oán khí trên người lại dần dần tan biến đi thế?
Lục Trường Tuyết gào lên như ấm nước sôi: “Vậy mày bỏ cái cưa máy trong tay xuống nói chuyện được không? Mà không đúng, mày lấy cưa máy từ đâu ra vậy?”
“Để phòng trộm ấy mà.” Vân Kiến Nguyệt đặt cưa xuống, còn ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, đi báo thù rồi về ngủ thôi.”
Nói xong, cô bước ra ngoài.
Bạn thân mười hai năm nhưng Lục Trường Tuyết vẫn không thể theo kịp tư duy của Vân Kiến Nguyệt, dù vậy, cơ thể cô ấy vẫn bất giác bước theo.
“Cảnh sát không thể báo, mà tội thì không được phạm, vậy tụi mình báo thù kiểu gì?” Lục Trường Tuyết hỏi.
Vân Kiến Nguyệt nhìn cô bạn với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Mày là quỷ mà, giết người có phạm luật đâu?”
“Đúng rồi ha, tao là lệ quỷ mà.” Lục Trường Tuyết chợt nhận ra, thấy Vân Kiến Nguyệt không vào thang máy mà lại đi thang bộ, cô bèn hỏi: “Mười tám tầng đấy, mày không đi thang máy à?”
“Thang máy có camera giám sát.”
Bọn họ đang đi giết người báo thù, để tránh rắc rối về sau, tốt nhất là không để camera ghi hình.
Tên khốn đó tên là Vương Huy, sống cách nhà Vân Kiến Nguyệt chỉ có ba cây số.
Vân Kiến Nguyệt men theo những con đường không có camera, cuối cùng đến được khu nhà của Vương Huy vào bốn giờ sáng.
Để tránh camera và bảo vệ, cô đặc biệt chọn leo tường vào.
Đến trước cửa nhà Vương Huy, Vân Kiến Nguyệt đưa điện thoại của mình cho Lục Trường Tuyết: “Gọi cho gã đi.”
“Báo với gã là tao sắp giết gã à?” Lục Trường Tuyết ngơ ngác.
“Ngốc ạ, chưa xem phim bao giờ sao? Người chết gọi điện cho hung thủ dọa hắn chết khiếp trước rồi hiện ra hành hạ hắn sau, mày làm lệ quỷ kiểu gì mà ngây thơ quá vậy?” Vân Kiến Nguyệt nói xong còn dặn: “Dùng sim số hai mà gọi, cái thẻ đen đấy.”
Ai mà để sim đen trong điện thoại để sẵn cơ chứ! Lục Trường Tuyết chần chừ nhấn 110 rồi từ từ xóa đi, sau đó bấm số của Vương Huy.
Chẳng mấy chốc, giọng buồn ngủ của Vương Huy vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ai đấy?”
Nghe thấy giọng hắn, ánh mắt Lục Trường Tuyết đột nhiên trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, cô cười lạnh: “Vương Huy, anh ngủ ngon không?”
Đầu dây bên kia, giọng của Vương Huy lập tức căng thẳng, sự ngái ngủ biến mất hoàn toàn. “Ai đấy? Đừng có làm trò ma quỷ!”
“Đương nhiên là bạn gái anh mà người bị anh vứt xuống cống ấy, anh không phải dùng cưa phân xác tôi sao? Cái đầu là thứ anh chặt đầu tiên, còn nhớ không?”
Giọng của Lục Trường Tuyết ngày càng trở nên lạnh lẽo, máu từ khóe mắt cô rơi xuống: “Đau lắm đó, Vương Huy, mở cửa đi, tôi đang ở ngay ngoài cửa nhà anh, tôi về tìm anh rồi đây.”
Qua cánh cửa, Vân Kiến Nguyệt cũng nghe thấy tiếng thét lớn và tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Cuộc gọi bị ngắt ngay lúc đó.
Ngón tay tái nhợt của Lục Trường Tuyết siết chặt khiến chiếc điện thoại của Vân Kiến Nguyệt nát vụn, làm Vân Kiến Nguyệt không khỏi xót ruột.
Ngay lập tức, Lục Trường Tuyết đập một phát làm cánh cửa của nhà Vương Huy vỡ toang.
Lục Trường Tuyết chậm rãi đi vào nhà, quen thuộc đi tới cửa phòng ngủ của Vương Huy, cô vặn tay nắm cửa nhưng cửa bị khóa từ bên trong không thể mở ra.
“Sao anh không mở cửa vậy Vương Huy? Không phải anh rất thích đánh tôi sao? Tôi đang ở ngay đây, sao anh không dám ra nữa?”
Bộ móng dài của Lục Trường Tuyết cào mạnh vào cửa để lại những vết sâu hoắm.
Cửa kêu lên ken két, trong phòng vang lên tiếng hét chói tai của Vương Huy.
“Không phải tôi cố ý đánh chết cô đâu, là cô tự chuốc lấy! Tôi chỉ phạm cái sai lầm mà ai đàn ông nào cũng sẽ phạm thôi, nếu không phải cô làm quá thì sao tôi lại ra tay quá tay đến mức đó chứ!”
“Cạch.”
Vừa dứt lời, Vương Huy nghe tiếng khóa cửa bị móng tay của Lục Trường Tuyết phá mở, cô xoay nhẹ tay nắm và cửa phòng dễ dàng bật ra.
Ánh sáng lờ mờ từ hành lang theo cánh cửa dần dần chiếu vào phòng ngủ, tại nơi ánh sáng cuối cùng chiếu tới, là Vương Huy đang run rẩy như cầy sấy.
Khuôn mặt Lục Trường Tuyết đầy vết máu lẫn nước mắt, cô nhìn Vương Huy nở một nụ cười ngọt ngào: “A, tôi vào rồi này.”
“A…”
Tiếng thét thất thanh vang vọng khắp đêm dài.
Lúc này, ở bên ngoài khu dân cư.
Phương Lâm An bước loạng choạng từ taxi xuống, nấc một cái rồi lảo đảo đi vào khu chung cư.
Đi được vài bước, anh ta bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên tầng 4 tòa nhà C nơi không có chút ánh sáng nào.
Khí âm nặng quá!
Chỉ có lệ quỷ mới phát ra khí âm nặng thế này!
“Không hay rồi!” Trong đầu anh lập tức tỉnh táo khỏi men rượu, Phương Lâm An chửi thề một tiếng rồi chạy nhanh về phía tòa nhà C.
Phương Lâm An thở hổn hển chạy đến căn phòng 404, nơi khí âm nặng nhất, phát hiện trước cửa có một cô gái nhỏ nhắn mặc bộ đồ ngủ SpongeBob đang ngồi chồm hổm.
Cô gái ngồi vẽ vòng tròn dưới đất nhưng vị trí ngồi của cô lại cực kỳ khéo léo, chắn ngay trước cửa, nếu ai muốn từ trong đi ra hoặc từ ngoài vào đều phải để cô nhường đường.
Cửa phòng 404 đóng chặt, bên trong im lặng đến đáng sợ, chỉ có oán khí từ lệ quỷ là liên tục thoát ra từ khe cửa.
“Cô là ai? Trong phòng đang làm gì?” Phương Lâm An không quan tâm đối diện là một cô gái, giọng nghiêm khắc hỏi.
Vân Kiến Nguyệt từ từ ngẩng đầu nhìn rõ Phương Lâm An, thở phào nhẹ nhõm: “Hú hồn, cứ tưởng là cảnh sát.”
Nghe thế, Phương Lâm An biết ngay Vân Kiến Nguyệt chắc chắn biết rõ chuyện gì xảy ra trong phòng, anh ta lao lên một bước: “Tránh ra, tôi phải vào!”
“Không tránh, anh làm gì được tôi nào?” Vân Kiến Nguyệt không đứng dậy, chỉ ngước gương mặt nhỏ nhắn nhìn Phương Lâm An.
“Vậy đành đắc tội rồi.” Phương Lâm An nghiến răng, vươn tay định kéo cô ra.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nữ quỷ rít lên.
“Ai cho anh đụng vào cô ấy!”
Vừa dứt lời, Lục Trường Tuyết lập tức xuyên qua cánh cửa chắn trước mặt Vân Kiến Nguyệt, toàn thân cô sạch sẽ, nếu không phải tỏa ra oán khí mạnh mẽ thì khó có thể nhận ra cô là quỷ.
Dù Lục Trường Tuyết có vẻ ngoài thanh tú nhưng luồng oán khí nặng nề này khiến Phương Lâm An giật mình, anh cẩn trọng lùi lại vài bước đưa mắt nhìn cô gái vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ là Vân Kiến Nguyệt.
Nhìn một lúc lâu, Phương Lâm An xác nhận cô gái này là người chứ không phải quỷ.
“Lạ thật, một lệ quỷ mà vẫn còn thần trí, còn biết bảo vệ người khác nữa ư?” Phương Lâm An lẩm bẩm, nhíu mày.
Nhưng anh ta không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, lệ quỷ này khí thế đáng sợ, rõ ràng không phải dạng vừa, anh phải tự vệ và chắc chắn người trong phòng có an toàn hay không.
Phương Lâm An thò tay vào túi quần, nhanh chóng rút ra hai lá bùa vẽ bằng chu sa trên giấy vàng, chỉ cần nữ quỷ này cử động, anh ta sẽ lập tức thiêu cháy bùa trấn quỷ!
Không khí căng thẳng như dây đàn, Vân Kiến Nguyệt bỗng thở dài: “Kéo tao một cái đi, tê chân rồi.”
Lục Trường Tuyết lập tức chửi ầm lên: “Đồ ngốc! Đến ngồi cũng ngồi tê cả chân!”
Dù chửi mắng nhưng Lục Trường Tuyết lại rất thành thật vươn tay kéo Vân Kiến Nguyệt đứng dậy.
“Quát cái gì mà quát, chẳng phải vì canh cửa cho mày nên tao mới ngồi tê chân đấy à?” Vân Kiến Nguyệt không hề chịu thua, đáp lại ngay.
Lục Trường Tuyết tức đến dựng cả tóc: “Không phải mày nói muốn dẫn tao đi báo thù sao, rốt cuộc vẫn là tao tự vào làm hết!”
Vân Kiến Nguyệt nhún vai ra vẻ đương nhiên: “Tao là người, giết người thì phải ngồi tù nên chỉ có thể làm gác cửa cho mày thôi chứ.”
Phương Lâm An đứng bên cạnh trố mắt há mồm.
Ai có thể nói cho anh ta biết chuyện gì đang xảy ra đây?
Nữ quỷ này sao lại cãi nhau với đồng bọn của mình?
Hơn nữa, sao nữ quỷ này càng cãi dữ dội, oán khí trên người lại dần dần tan biến đi thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.