Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Chương 5: Tan Làm Rồi
Châu Khuê Thốn
09/11/2024
Lệ quỷ bất ngờ áp sát khiến Phương Lâm An giật bắn mình, anh ta theo phản xạ lùi lại phía sau, nhưng khi nghe Lục Trường Tuyết hỏi, cả người anh ta tức tối nhảy dựng lên: “Đó là tiểu sư thúc của tôi! Đừng nói đến chuyện xứng với cưng nhà cô, mà ngay cả công chúa thời xưa cũng không xứng đâu!”
“Vậy anh ta tên gì?” Vân Kiến Nguyệt cũng tò mò.
“Tư Vô Mệnh.” Phương Lâm An lẩm bẩm, vẫn phải khai tên sư thúc mình ra.
Vân Kiến Nguyệt chép miệng: “Tên gì nghe xúi quẩy vậy chứ.”
Ngay khi Phương Lâm An định nổi giận vì bị chê tên của tiểu sư thúc, oán khí từ phòng 404 đột nhiên biến mất không còn chút gì.
“Trời ơi, lợi hại ghê, anh ấy vừa đi vào được bao lâu đâu chứ? Có được ba phút không?” Lục Trường Tuyết kinh ngạc, không khỏi nghĩ xem bản thân có thể trụ được bao lâu trong tay Tư Vô Mệnh.
Suy nghĩ một hồi, cô thấy mình chắc cũng chỉ trụ được một phút.
Thực ra cô còn tự tin quá rồi, bởi vì Tư Vô Mệnh mất hai phút chỉ để đi tới đó nhưng lại giải quyết lệ quỷ cấp S trong vòng đúng một phút.
Nghe vậy, Phương Lâm An tự hào ưỡn ngực lên như thể người được Lục Trường Tuyết khen không phải là Tư Vô Mệnh mà là chính anh ta: “Tất nhiên rồi, tiểu sư thúc của tôi là thiên tài của giới huyền học! Cô có biết thiên tài là gì không hả?”
Khi Phương Lâm An đang thao thao bất tuyệt khen ngợi Tư Vô Mệnh, hai người đàn ông mặc đồ đen cao ráo tiến lại gần.
Một người đưa ra thẻ căn cước: “Chúng tôi là Cục Linh Dị, mời các bạn đi theo chúng tôi một chuyến.”
Cục Linh Dị là cơ quan trực thuộc cấp trên, có chi nhánh ở mỗi thành phố nhưng người bình thường không biết đến sự tồn tại của nó. Thậm chí trong các cơ quan, số người biết nội tình cũng đếm trên đầu ngón tay.
Cục Linh Dị của thành phố A nằm trong một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố, với toàn bộ tầng trên cùng là khu vực làm việc của Cục. Đặc biệt, tầng này được thiết lập một trận pháp đặc biệt mà người thường không thể vào được.
Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết bị tách ra và giữ trong hai phòng thẩm vấn, hai người đàn ông vừa áp giải họ - Thái Trạch Vũ và Đỗ Minh Hạo - mỗi người thẩm vấn một cô.
Thái Trạch Vũ phụ trách thẩm vấn Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt ngoan ngoãn kể lại toàn bộ sự việc, Lục Trường Tuyết tính tình ngây thơ, cũng khai sạch mọi chuyện, kể cả việc bản thân bị Vương Huy phân xác.
Sau khi thẩm vấn xong, Thái Trạch Vũ và Đỗ Minh Hạo trở lại văn phòng thấy Tư Vô Mệnh đang ngồi trên ghế, còn Phương Lâm An thì đứng trước mặt trông hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
“Cậu ta chỉ là hậu bối thôi mà, anh nghiêm khắc thế làm gì.” Đỗ Minh Hạo cười toe toét, định vỗ vai Tư Vô Mệnh để xin xỏ cho Phương Lâm An nhưng vừa chạm phải ánh mắt không cảm xúc của anh, lại ngại ngùng rụt tay lại: “Hậu bối thì cần phải được dạy dỗ nghiêm khắc, không thì lại gây ra đại họa.”
Phương Lâm An lườm Đỗ Minh Hạo một cái đầy ai oán: “Anh với tôi cùng thế hệ mà sủa cái gì vậy?”
Đỗ Minh Hạo cười đểu: “Tôi với tiểu sư thúc của cậu là đồng nghiệp, chẳng phải thế là tôi nâng bậc luôn rồi sao?”
“Thôi đừng đùa nữa, vụ lệ quỷ cấp A bên kia sao rồi?” Thái Trạch Vũ là người hết lòng vì công việc, luôn nghiêm túc xử lý công chuyện.
Nhắc đến chuyện chính, Đỗ Minh Hạo cũng nghiêm túc hẳn, anh ấy và Thái Trạch Vũ đối chiếu lời khai, phát hiện Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết nói không khác nhau là mấy. Chỉ là ở phía Lục Trường Tuyết có thêm lời khai về việc cô bị phân xác.
“Lạ thật, theo lý thuyết thì lệ quỷ vừa sinh ra không thể nào có ý thức tỉnh táo như vậy được, còn Lục Trường Tuyết không chỉ có ý thức tỉnh táo mà còn có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi, không có chút gì giống lệ quỷ cả.” Đỗ Minh Hạo vò cằm, nghĩ mãi không thông.
Thái Trạch Vũ nhìn lại nội dung lời khai, phát hiện một chi tiết: “Khi Lục Trường Tuyết thành lệ quỷ, ý thức của cô ấy còn mơ hồ chỉ biết tìm người ghép lại thân thể rồi báo thù. Cô ấy chỉ thực sự tỉnh táo khi nhìn thấy Vân Kiến Nguyệt.”
“Còn một điều rất kỳ lạ nữa là tại sao Lục Trường Tuyết lại biến thành lệ quỷ? Mỗi năm có hàng trăm vụ phân xác, chưa kể đến số người chết thảm còn nhiều hơn nhưng họ đều không hóa thành lệ quỷ. Sao Lục Trường Tuyết lại có thể biến thành lệ quỷ ngay sau khi chết chứ?” Đỗ Minh Hạo thắc mắc.
Hai người nhìn nhau đầy khó hiểu rồi đồng loạt quay sang Tư Vô Mệnh vẫn im lặng từ nãy đến giờ, hỏi cùng lúc: “Anh biết không?”
Tư Vô Mệnh lắc đầu, anh cũng không rõ nguyên do.
Đỗ Minh Hạo lại mở tài liệu ra xem, đây là hồ sơ hai người vừa được Tư Vô Mệnh trích xuất từ máy tính.
Đến trang áp chót, Đỗ Minh Hạo cau mày: “Một năm trước, Lục Trường Tuyết gặp tai nạn giao thông, khi đó cô và Vân Kiến Nguyệt đều ở thị trấn nhỏ, mà ở đó lượng máu dự trữ không đủ, trùng hợp cả hai đều là nhóm máu A nên Lục Trường Tuyết được truyền 400ml máu của Vân Kiến Nguyệt.”
“Nghĩa là trong cơ thể Lục Trường Tuyết có máu của Vân Kiến Nguyệt?” Phương Lâm An vỗ đùi đánh đét: “Tôi nhớ hình như trong tàng thư các của Linh Tê Môn có một cuốn sách ghi chép về trường hợp như vậy, hay để tôi về Linh Tê Các đó tìm thử?”
“Được, chuyện này giao cho cậu.” Thái Trạch Vũ gật đầu, với tư cách là đội trưởng đội hai của Cục Linh Dị thành phố A, anh ấy có thẩm quyền xử lý chuyện này.
Phương Lâm An chưa vội đi mà hỏi: “Vậy các anh định xử lý Lục Trường Tuyết thế nào?”
Theo quy định của Cục Linh Dị, nếu lệ quỷ chưa giết người thì họ không có quyền giam giữ hoặc tiêu diệt, xét cho cùng, quỷ vẫn thuộc về âm phủ quản lý, chỉ cần chúng không gây hại đến nhân gian thì đó là việc của người dẫn đường.
Nếu tự ý can thiệp, không chừng còn bị người ở âm phủ ghi thù.
Nhưng dẫu sao Lục Trường Tuyết cũng là ác quỷ cấp A, hiện tại cô ấy không giết người nhưng ai dám đảm bảo sau này sẽ không? Người dẫn đường giờ ít, âm sai bận tối mặt, những linh hồn phải đợi hàng chục năm mới được luân hồi, ai biết đến bao giờ mới đến lượt âm sai xuống đây bắt một lệ quỷ cấp A như Lục Trường Tuyết?
Khi mọi người còn đang băn khoăn, Tư Vô Mệnh bỗng mở miệng: “Lục Trường Tuyết có lẽ không thể rời xa Vân Kiến Nguyệt quá lâu, phần lớn lý trí của cô ấy đến từ Vân Kiến Nguyệt.”
“Ồ? Thật sao?” Thái Trạch Vũ hơi ngỡ ngàng.
Tư Vô Mệnh không nói thêm gì, đứng dậy bước ra ngoài, một chàng trai trẻ mà lại có dáng vẻ u hoài như người về già.
“Anh đi đâu vậy?” Thái Trạch Vũ hỏi.
“Hết giờ rồi.”
Nói xong, Tư Vô Mệnh đã quẹt thẻ tan ca, anh rời đi nhẹ nhàng như áng mây, lúc này kim đồng hồ đã chỉ tám giờ sáng, dù là ca đêm thì cũng đã đến giờ tan ca.
Thấy tiểu sư thúc của mình đã đi, Phương Lâm An cũng vội chuồn. Cuối cùng, chỉ còn lại Thái Trạch Vũ và Đỗ Minh Hạo phải tiếp tục làm thêm.
Sau một vài bài kiểm tra, họ phát hiện rằng nếu Lục Trường Tuyết xa Vân Kiến Nguyệt hơn ba tiếng, cô sẽ mất kiểm soát và có xu hướng bạo lực điển hình của lệ quỷ.
Họ thông báo điều này cho Vân Kiến Nguyệt và dặn cô không nên rời xa Lục Trường Tuyết quá lâu.
Nhưng Vân Kiến Nguyệt chưa vội đi, cô vẫn còn nhiều câu hỏi muốn hỏi.
“Thôi nào chị gái, chị đi nhanh giùm đi, chúng tôi còn tan ca nữa.” Đỗ Minh Hạo mệt mỏi đến đau cả đầu.
Vân Kiến Nguyệt cười mỉm nhìn không khác gì sếp của hai người: “Tôi chỉ có vài câu hỏi thôi, các anh trả lời xong là được tan ca rồi đấy.”
“Vậy anh ta tên gì?” Vân Kiến Nguyệt cũng tò mò.
“Tư Vô Mệnh.” Phương Lâm An lẩm bẩm, vẫn phải khai tên sư thúc mình ra.
Vân Kiến Nguyệt chép miệng: “Tên gì nghe xúi quẩy vậy chứ.”
Ngay khi Phương Lâm An định nổi giận vì bị chê tên của tiểu sư thúc, oán khí từ phòng 404 đột nhiên biến mất không còn chút gì.
“Trời ơi, lợi hại ghê, anh ấy vừa đi vào được bao lâu đâu chứ? Có được ba phút không?” Lục Trường Tuyết kinh ngạc, không khỏi nghĩ xem bản thân có thể trụ được bao lâu trong tay Tư Vô Mệnh.
Suy nghĩ một hồi, cô thấy mình chắc cũng chỉ trụ được một phút.
Thực ra cô còn tự tin quá rồi, bởi vì Tư Vô Mệnh mất hai phút chỉ để đi tới đó nhưng lại giải quyết lệ quỷ cấp S trong vòng đúng một phút.
Nghe vậy, Phương Lâm An tự hào ưỡn ngực lên như thể người được Lục Trường Tuyết khen không phải là Tư Vô Mệnh mà là chính anh ta: “Tất nhiên rồi, tiểu sư thúc của tôi là thiên tài của giới huyền học! Cô có biết thiên tài là gì không hả?”
Khi Phương Lâm An đang thao thao bất tuyệt khen ngợi Tư Vô Mệnh, hai người đàn ông mặc đồ đen cao ráo tiến lại gần.
Một người đưa ra thẻ căn cước: “Chúng tôi là Cục Linh Dị, mời các bạn đi theo chúng tôi một chuyến.”
Cục Linh Dị là cơ quan trực thuộc cấp trên, có chi nhánh ở mỗi thành phố nhưng người bình thường không biết đến sự tồn tại của nó. Thậm chí trong các cơ quan, số người biết nội tình cũng đếm trên đầu ngón tay.
Cục Linh Dị của thành phố A nằm trong một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố, với toàn bộ tầng trên cùng là khu vực làm việc của Cục. Đặc biệt, tầng này được thiết lập một trận pháp đặc biệt mà người thường không thể vào được.
Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết bị tách ra và giữ trong hai phòng thẩm vấn, hai người đàn ông vừa áp giải họ - Thái Trạch Vũ và Đỗ Minh Hạo - mỗi người thẩm vấn một cô.
Thái Trạch Vũ phụ trách thẩm vấn Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt ngoan ngoãn kể lại toàn bộ sự việc, Lục Trường Tuyết tính tình ngây thơ, cũng khai sạch mọi chuyện, kể cả việc bản thân bị Vương Huy phân xác.
Sau khi thẩm vấn xong, Thái Trạch Vũ và Đỗ Minh Hạo trở lại văn phòng thấy Tư Vô Mệnh đang ngồi trên ghế, còn Phương Lâm An thì đứng trước mặt trông hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
“Cậu ta chỉ là hậu bối thôi mà, anh nghiêm khắc thế làm gì.” Đỗ Minh Hạo cười toe toét, định vỗ vai Tư Vô Mệnh để xin xỏ cho Phương Lâm An nhưng vừa chạm phải ánh mắt không cảm xúc của anh, lại ngại ngùng rụt tay lại: “Hậu bối thì cần phải được dạy dỗ nghiêm khắc, không thì lại gây ra đại họa.”
Phương Lâm An lườm Đỗ Minh Hạo một cái đầy ai oán: “Anh với tôi cùng thế hệ mà sủa cái gì vậy?”
Đỗ Minh Hạo cười đểu: “Tôi với tiểu sư thúc của cậu là đồng nghiệp, chẳng phải thế là tôi nâng bậc luôn rồi sao?”
“Thôi đừng đùa nữa, vụ lệ quỷ cấp A bên kia sao rồi?” Thái Trạch Vũ là người hết lòng vì công việc, luôn nghiêm túc xử lý công chuyện.
Nhắc đến chuyện chính, Đỗ Minh Hạo cũng nghiêm túc hẳn, anh ấy và Thái Trạch Vũ đối chiếu lời khai, phát hiện Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết nói không khác nhau là mấy. Chỉ là ở phía Lục Trường Tuyết có thêm lời khai về việc cô bị phân xác.
“Lạ thật, theo lý thuyết thì lệ quỷ vừa sinh ra không thể nào có ý thức tỉnh táo như vậy được, còn Lục Trường Tuyết không chỉ có ý thức tỉnh táo mà còn có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi, không có chút gì giống lệ quỷ cả.” Đỗ Minh Hạo vò cằm, nghĩ mãi không thông.
Thái Trạch Vũ nhìn lại nội dung lời khai, phát hiện một chi tiết: “Khi Lục Trường Tuyết thành lệ quỷ, ý thức của cô ấy còn mơ hồ chỉ biết tìm người ghép lại thân thể rồi báo thù. Cô ấy chỉ thực sự tỉnh táo khi nhìn thấy Vân Kiến Nguyệt.”
“Còn một điều rất kỳ lạ nữa là tại sao Lục Trường Tuyết lại biến thành lệ quỷ? Mỗi năm có hàng trăm vụ phân xác, chưa kể đến số người chết thảm còn nhiều hơn nhưng họ đều không hóa thành lệ quỷ. Sao Lục Trường Tuyết lại có thể biến thành lệ quỷ ngay sau khi chết chứ?” Đỗ Minh Hạo thắc mắc.
Hai người nhìn nhau đầy khó hiểu rồi đồng loạt quay sang Tư Vô Mệnh vẫn im lặng từ nãy đến giờ, hỏi cùng lúc: “Anh biết không?”
Tư Vô Mệnh lắc đầu, anh cũng không rõ nguyên do.
Đỗ Minh Hạo lại mở tài liệu ra xem, đây là hồ sơ hai người vừa được Tư Vô Mệnh trích xuất từ máy tính.
Đến trang áp chót, Đỗ Minh Hạo cau mày: “Một năm trước, Lục Trường Tuyết gặp tai nạn giao thông, khi đó cô và Vân Kiến Nguyệt đều ở thị trấn nhỏ, mà ở đó lượng máu dự trữ không đủ, trùng hợp cả hai đều là nhóm máu A nên Lục Trường Tuyết được truyền 400ml máu của Vân Kiến Nguyệt.”
“Nghĩa là trong cơ thể Lục Trường Tuyết có máu của Vân Kiến Nguyệt?” Phương Lâm An vỗ đùi đánh đét: “Tôi nhớ hình như trong tàng thư các của Linh Tê Môn có một cuốn sách ghi chép về trường hợp như vậy, hay để tôi về Linh Tê Các đó tìm thử?”
“Được, chuyện này giao cho cậu.” Thái Trạch Vũ gật đầu, với tư cách là đội trưởng đội hai của Cục Linh Dị thành phố A, anh ấy có thẩm quyền xử lý chuyện này.
Phương Lâm An chưa vội đi mà hỏi: “Vậy các anh định xử lý Lục Trường Tuyết thế nào?”
Theo quy định của Cục Linh Dị, nếu lệ quỷ chưa giết người thì họ không có quyền giam giữ hoặc tiêu diệt, xét cho cùng, quỷ vẫn thuộc về âm phủ quản lý, chỉ cần chúng không gây hại đến nhân gian thì đó là việc của người dẫn đường.
Nếu tự ý can thiệp, không chừng còn bị người ở âm phủ ghi thù.
Nhưng dẫu sao Lục Trường Tuyết cũng là ác quỷ cấp A, hiện tại cô ấy không giết người nhưng ai dám đảm bảo sau này sẽ không? Người dẫn đường giờ ít, âm sai bận tối mặt, những linh hồn phải đợi hàng chục năm mới được luân hồi, ai biết đến bao giờ mới đến lượt âm sai xuống đây bắt một lệ quỷ cấp A như Lục Trường Tuyết?
Khi mọi người còn đang băn khoăn, Tư Vô Mệnh bỗng mở miệng: “Lục Trường Tuyết có lẽ không thể rời xa Vân Kiến Nguyệt quá lâu, phần lớn lý trí của cô ấy đến từ Vân Kiến Nguyệt.”
“Ồ? Thật sao?” Thái Trạch Vũ hơi ngỡ ngàng.
Tư Vô Mệnh không nói thêm gì, đứng dậy bước ra ngoài, một chàng trai trẻ mà lại có dáng vẻ u hoài như người về già.
“Anh đi đâu vậy?” Thái Trạch Vũ hỏi.
“Hết giờ rồi.”
Nói xong, Tư Vô Mệnh đã quẹt thẻ tan ca, anh rời đi nhẹ nhàng như áng mây, lúc này kim đồng hồ đã chỉ tám giờ sáng, dù là ca đêm thì cũng đã đến giờ tan ca.
Thấy tiểu sư thúc của mình đã đi, Phương Lâm An cũng vội chuồn. Cuối cùng, chỉ còn lại Thái Trạch Vũ và Đỗ Minh Hạo phải tiếp tục làm thêm.
Sau một vài bài kiểm tra, họ phát hiện rằng nếu Lục Trường Tuyết xa Vân Kiến Nguyệt hơn ba tiếng, cô sẽ mất kiểm soát và có xu hướng bạo lực điển hình của lệ quỷ.
Họ thông báo điều này cho Vân Kiến Nguyệt và dặn cô không nên rời xa Lục Trường Tuyết quá lâu.
Nhưng Vân Kiến Nguyệt chưa vội đi, cô vẫn còn nhiều câu hỏi muốn hỏi.
“Thôi nào chị gái, chị đi nhanh giùm đi, chúng tôi còn tan ca nữa.” Đỗ Minh Hạo mệt mỏi đến đau cả đầu.
Vân Kiến Nguyệt cười mỉm nhìn không khác gì sếp của hai người: “Tôi chỉ có vài câu hỏi thôi, các anh trả lời xong là được tan ca rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.