Chương 41: Đi chơi biển
A Nguyễn Hữu Tửu
16/07/2021
Dự báo thời tiết dự đoán, tất cả biển của thành phố Lâm Hải đều có bão từ biển đổ bộ vào đất liền, mà mùa hè trong thành phố cũng sẽ kết thúc vào tuần sau, sau đó dần bước vào mùa thu.
Tất cả mọi người muốn trước khi mùa hè kết thúc đi biển một lần, cho nên mới có chuyện Dương Quyển lên mạng xem xét khi ngồi ở trong quán bar.
Biết được đĩa rau xào thịt bò là Lâm Hòa Tây cố ý gọi, tới ngày bọn họ lên đường đi chơi biển, Chu Huyên không cho Lâm Hòa Tây sắc mặt tốt.
Lâm Hòa Tây ngược lại không chút nào để ý, thậm chí nụ cười không thay đổi: “Chỉ cho phép cậu nói xấu sau lưng tôi, chứ không cho tôi phản kích lại à?”
Sắc mặt Chu Huyên nén giận, nhưng ngại vì Du Trọng ở đây cho nên không tiện nói gì.
Đoán rằng Du Trọng chợt có ý gọi Lâm Hòa Tây cùng đi biển, đơn giản là vì cảm ơn Lâm Hòa Tây giúp đỡ chuyện ở quán bar lần trước. Mặc dù Chu Huyên cảm thấy không tình nguyện, nhưng cũng thừa nhận cách làm của Du Trọng là hợp lý.
Cậu ta không tiện mở miệng đuổi người, chỉ có thể cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Lâm Hòa Tây.
Trong sáu người chỉ có Chu Huyên và Du Trọng lái xe, Chu Huyên phụ trách xe đón người cùng ký túc xá là Dương Quyển và Triệu Độ, còn lại Lâm Hòa Tây và Lâm Đồng thì ngồi xe Du Trọng.
Trong mọi người chỉ có Lâm Đồng chưa tới, năm người đứng ngoài cổng trường chờ cậu ta.
Cũng không chờ quá lâu, Lâm Đồng đã đeo túi xách tới điểm tập hợp, năm người đứng chờ xoay người lên xe.
Sáng sớm cùng Du Trọng từ ngoài trường tới đây, Lâm Hòa Tây cứ trực tiếp bên ghế lái phụ. Lúc này cũng không nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng kéo cửa xe bên phía ghế lái phụ, cúi người ngồi vào trong xe.
Đóng cửa xe được hai giây, cửa bên ngoài lại bị người ta mở ra. Lâm Đồng đứng ngoài xe, khẽ cúi người xuống, đã có tư thế bước vào trong xe, nhưng chợt thấy trên ghế lái phụ có người khác.
Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt đụng nhau ngắn ngủi.
Vẻ mặt Lâm Đồng cứng đờ, theo bản năng đưa tay dụi mắt.
Người bên trong xe vẫn như cũ không biến mất, bất tri bất giác nhận ra điều gì đó, Lâm Đồng cắn răng nói: “Sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây tự nhiên quan sát cậu ta, chỉ cảm thấy đã nhiều ngày không gặp Lâm Đồng, cậu ta vẫn không thay đổi chút nào.
“Tại sao tôi lại ở đây?” Giọng Lâm Hòa Tây vi diệu hỏi ngược lại, rồi nhớ tới mấy lời Lâm Đồng nói ngụ ý cảnh cáo hắn cách xa Du Trọng, hắn nghiêng người dựa vào Du Trọng trên ghế lái, thậm chí giơ tay ôm cánh tay đối phương đặt trên tay lái, “Đương nhiên là anh Du Trọng nhà cậu gọi tôi tới.”
Lâm Đồng giận tím mặt, đưa tay kéo áo Lâm Hòa Tây: “Anh xuống cho tôi, ai cho phép anh ngồi bên ghế lái phụ hả?”
Lâm Hòa Tây buông tay Du Trọng ra ngồi thẳng người, dễ dàng giữ chặt cổ tay hoạt động loạn xạ của cậu ta, giọng điệu chậm rãi mà rõ ràng nói: “Đương nhiên là anh Du Trọng nhà cậu rồi.”
Bất quá chỉ là ghế lái phụ, Lâm Hòa Tây cũng không ngại tặng cho cậu ta đứa em trai trên danh nghĩa này ngồi. Chỉ có điều Lâm Đồng vẫn không học được cách nói chuyện hòa hảo với hắn, Lâm Hòa Tây nhất thời đổi ý, không muốn ra ngoài nhường lại ghế lái phụ.
Hắn quay đầu nhìn Du Trọng, trong mắt chứa sự mong đợi không hề che giấu, âm cuối hơi vi diệu cao lên: “Anh nói có đúng không, anh Du Trọng?”
Du Trọng không nhanh không chậm liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
Lâm Hòa Tây chậm rãi mím chặt môi, đôi mắt ngăm đen quan sát cậu không hề chớp mắt.
Vẻ mặt hơi khựng lại không ai nhận ra, Du Trọng ngước mắt lướt qua hắn, thìn thẳng về phía cổ tay Lâm Đồng bị Lâm Hòa Tây giữ chặt, “Lâm Đồng, cậu ngồi phía sau đi.”
Lâm Đồng lập tức lộ ánh mắt không thể tin.
Từ phố đại học lái xe tới biển, khoảng hai tiếng đồng hồ. Bọn họ vào khách sạn đã đặt trước để đăng ký vào ở trước, chiều mới ra biển bơi.
Khách sạn chia làm khu căn hộ và khu biệt thự, Dương Quyển đặt trên mạng chính khu biệt thự cho nhóm sáu người. Bọn họ dừng xe ở bãi đậu xe, sau đó ngồi xe khách sạn đón đi vào trong khu biệt thự.
Biệt thự cao hai tầng không tính là rộng, chỉ có bốn phòng ngủ. Mỗi phòng ngủ có giường lớn nằm được hai người, phòng ngủ chính thì có giường lớn mà ba thanh niên trưởng thành có thể ngủ.
Tổng cộng có ba phòng tắm, trong đó có hai phòng được thiết kế chia ra trên lầu và dưới lầu đặt ở khu công cộng, còn lại một phòng được xây lẻ loi trong phòng ngủ chính.
Sáu người đợi dưới phòng khách chờ chia phòng.
Phảng phất như đoán được Lâm Hòa Tây sẽ thừa cơ muốn ngủ cùng Du Trọng, Lâm Đồng bụng nghẹn một cục tức thầm mắng hắn một câu, chủ động đề nghị với những người khác: “Vì lý do công bằng, chúng ta rút thăm đi.”
Dương Quyển và Triệu Độ không hẹn mà cùng nhìn về hai người Du Trọng và Chu Huyên. Bối cảnh gia thế của Du Trọng và Chu Huyên thì trong lòng bọn họ đều biết rõ, nếu hai người đó không có thói quen ngủ cùng người khác, yêu cầu ở một mình thì bọn họ cũng không có bất kỳ ý kiến nào.
Vậy mà vẻ mặt Du Trọng như thường, không nói ra yêu cầu ngủ riêng.
Chu Huyên thờ ơ liếc cậu một cái, theo đó cùng tắt luôn suy nghĩ muốn yêu cầu.
Mới vừa vào đại học năm nhất, bốn người trong ký túc xá không phải chưa từng ở chung vơi Du Trọng, quả thật lúc này không cần thiết bắt người bên cạnh chiều theo ý bọn họ. Hơn nữa, mấy người ở đây, ngoài Lâm Hòa Tây ra, đều là bạn bè quan hệ không tệ hoặc em út.
Nghĩ tới Lâm Hòa Tây, cậu ta lại có chút không vui.
Lâm Đồng xé giấy viết số rồi vo tròn ở trong phòng khách, hai người rút được số giống nhau sẽ ở cùng một phòng.
Trên mặt cậu ta kiềm chế vui mừng không nổi, cho rằng rốt cuộc Du Trọng có thể thoát khỏi Lâm Hòa Tây, nhưng không ngờ, kết quả rút thăm rất ngoài dự đoán của cậu ta.
Dương Quyển và Triệu Độ có số thăm giống nhau, Chu Huyên và bản thân Lâm Đồng là thăm lẻ, còn Du Trọng và Lâm Hòa Tây không công bố kết quả trong tờ giấy.
Về phần nội dung trên lá thăm của họ là gì, đối với mọi người mà nói không cần xem cũng biết.
Lâm Hòa Tây bất ngờ cong môi, rất hài lòng với kết quả rút thăm này. Trong năm người này, ngoài Du Trọng và Dương Quyển, hắn không muốn ngủ với bất kỳ người nào khác.
Lâm Đồng trợn mắt há hốc mồm, lập tức đập bàn, nghi ngờ Lâm Hòa Tây len lén ăn gian.
Người sau cũng chỉ lười biếng cười một tiếng: “Bản thân không có bản lĩnh rút được lá thăm mình muốn, ngược lại còn muốn đổ oan tôi ăn gian.”
Sắc mặt Lâm Đồng khó coi nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.
Mọi người tự lên lầu sắp xếp hành lý của mình, Du Trọng chân trước bước vào phòng ngủ, Lâm Hòa Tây chân sau cũng vội vàng theo sau.
Liếc thấy đối phương thường xuyên ngẩng đầu nhìn bên này, Lâm Hòa Tây xoay người giữ khung cửa, không hề báo trước giương môi cười với cậu ta một tiếng, sau đó giơ tay đóng sập cánh cửa trước mặt cậu ta.
Ngoài cửa truyền tới tiếng Lâm Đồng nhớn nhác kêu la, Lâm Hòa Tây ngoảnh mặt làm ngơ, tâm trạng vui sướng thoải mái xoay người đi vào trong, vừa lúc đối diện với ánh mắt dò xét của Du Trọng: “Cậu đóng cửa làm gì?”
Lâm Hòa Tây thay bằng vẻ mặt nghi ngờ, “Cửa bị đóng à?” Hắn quay đầu lại nhìn, giọng như thường bổ sung: “Chắc là gió thổi.”
Trán Du Trọng nổi đầy gân xanh, cúi người đặt hai gối ở giữa giường lớn, giọng lạnh lùng mà rõ ràng nói: “Buổi tối ngủ đừng nên lấn tuyến.”
Lâm Hòa Tây cố ý làm khó nói: “Cái này tôi không thể đảm bảm với cậu, dù sao tư thế ngủ của tôi từ trước tới giờ không tốt cho lắm-“
Lời còn chưa dứt, nhận ra tầm mắt thật sự rơi trên người mình, Lâm Hòa Tây không nhịn được ngẩng đầu lên, đầu tiên là liếc mắt nhìn vẻ mặt Du Trọng hơi nặng nề, sau đó mới làm như nhượng bộ, cười đổi lời nói: “Lừa cậu thôi, tư thế ngủ của tôi rất ổn.”
Du Trọng thu hồi tầm mắt mình, “Nhớ lời cậu đã nói đấy.”
Lâm Hòa Tây nửa thật nửa giả thở dài, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Nếu cậu thật sự không muốn ngủ với tôi, tại sao lúc nãy dưới lầu không nói ra?”
Du Trọng ngớ người, theo bản năng nhíu mày: “Cậu cho rằng ngoài tôi ra thì còn ai bằng lòng ngủ với cậu?”
“Dương Quyển sẽ.” Lâm Hòa Tây không chút nghĩ ngợi đáp, sau đó lộ vẻ chợt nhớ ra: “Tôi từng ngủ với cậu ta hai lần rồi.”
Tự nhiên không thích điều hắn miêu tả này, đôi mắt sắc của Du Trọng tối sầm, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, lấy quần bơi trong túi xách ra, vào phòng tắm đóng cửa lại thay đồ.
Còn lại mình Lâm Hòa Tây thì tùy ý hơn rất nhiều, thấy có mỗi phòng tắm đã bị đối phương chiếm, định trực tiếp thay quần trong phòng ngủ.
Lúc Du Trọng mở cửa đi ra, quần dài trên người Lâm Hòa Tây mới cởi được một nửa.
Đối phương đưa lưng về phía phòng tắm, tất nhiên không nhận ra cửa đã bị cậu kéo ra gần nửa. Tròng mắt thấy chiếc quần trên đùi Lâm Hòa Tây xộc xệch, động tác kéo cửa của Du Trọng dừng lại.
Vốn tính đóng cửa quay vào, đứng trong phòng tắm chờ lúc nữa. Tầm mắt đảo qua hai chân lộ hơn phân nửa thì Du Trọng vô thức đứng nguyên tại chỗ.
Phía trước Lâm Hòa Tây đã tuột quần xuống đầu gối, hai tay cầm quần nhỏ khom người xuống, nâng một chân lên nhấc ra khỏi ống quần.
Ánh mắt Du Trọng lại để sau đầu gối hắn, từ từ di chuyển theo động tác hắn khom lưng nhấc chân. Giống như cánh diều không để lại dấu vết trên mặt hồ, xẹt qua đường cong đôi chân mịn màng mà thẳng tắp, di chuyển dọc theo từng tấc da thị trắng nõn.
Cho đến khi mép quần lót nơi bắp đùi lọt vào trong mắt, cậu mới chau mày, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Hành động đẩy cửa phòng tắm lặng lẽ bị che giấu, tay đặt trên nắm cửa không tự chủ chặt thêm mấy phần, trong đầu cuồn cuộn hình ảnh Lâm Hòa Tây thay quần, Du Trọng phiền não nhưng không hiểu nhắm mắt lại.
Đã là lần thứ hai, cậu muốn.
Tất cả mọi người muốn trước khi mùa hè kết thúc đi biển một lần, cho nên mới có chuyện Dương Quyển lên mạng xem xét khi ngồi ở trong quán bar.
Biết được đĩa rau xào thịt bò là Lâm Hòa Tây cố ý gọi, tới ngày bọn họ lên đường đi chơi biển, Chu Huyên không cho Lâm Hòa Tây sắc mặt tốt.
Lâm Hòa Tây ngược lại không chút nào để ý, thậm chí nụ cười không thay đổi: “Chỉ cho phép cậu nói xấu sau lưng tôi, chứ không cho tôi phản kích lại à?”
Sắc mặt Chu Huyên nén giận, nhưng ngại vì Du Trọng ở đây cho nên không tiện nói gì.
Đoán rằng Du Trọng chợt có ý gọi Lâm Hòa Tây cùng đi biển, đơn giản là vì cảm ơn Lâm Hòa Tây giúp đỡ chuyện ở quán bar lần trước. Mặc dù Chu Huyên cảm thấy không tình nguyện, nhưng cũng thừa nhận cách làm của Du Trọng là hợp lý.
Cậu ta không tiện mở miệng đuổi người, chỉ có thể cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Lâm Hòa Tây.
Trong sáu người chỉ có Chu Huyên và Du Trọng lái xe, Chu Huyên phụ trách xe đón người cùng ký túc xá là Dương Quyển và Triệu Độ, còn lại Lâm Hòa Tây và Lâm Đồng thì ngồi xe Du Trọng.
Trong mọi người chỉ có Lâm Đồng chưa tới, năm người đứng ngoài cổng trường chờ cậu ta.
Cũng không chờ quá lâu, Lâm Đồng đã đeo túi xách tới điểm tập hợp, năm người đứng chờ xoay người lên xe.
Sáng sớm cùng Du Trọng từ ngoài trường tới đây, Lâm Hòa Tây cứ trực tiếp bên ghế lái phụ. Lúc này cũng không nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng kéo cửa xe bên phía ghế lái phụ, cúi người ngồi vào trong xe.
Đóng cửa xe được hai giây, cửa bên ngoài lại bị người ta mở ra. Lâm Đồng đứng ngoài xe, khẽ cúi người xuống, đã có tư thế bước vào trong xe, nhưng chợt thấy trên ghế lái phụ có người khác.
Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt đụng nhau ngắn ngủi.
Vẻ mặt Lâm Đồng cứng đờ, theo bản năng đưa tay dụi mắt.
Người bên trong xe vẫn như cũ không biến mất, bất tri bất giác nhận ra điều gì đó, Lâm Đồng cắn răng nói: “Sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây tự nhiên quan sát cậu ta, chỉ cảm thấy đã nhiều ngày không gặp Lâm Đồng, cậu ta vẫn không thay đổi chút nào.
“Tại sao tôi lại ở đây?” Giọng Lâm Hòa Tây vi diệu hỏi ngược lại, rồi nhớ tới mấy lời Lâm Đồng nói ngụ ý cảnh cáo hắn cách xa Du Trọng, hắn nghiêng người dựa vào Du Trọng trên ghế lái, thậm chí giơ tay ôm cánh tay đối phương đặt trên tay lái, “Đương nhiên là anh Du Trọng nhà cậu gọi tôi tới.”
Lâm Đồng giận tím mặt, đưa tay kéo áo Lâm Hòa Tây: “Anh xuống cho tôi, ai cho phép anh ngồi bên ghế lái phụ hả?”
Lâm Hòa Tây buông tay Du Trọng ra ngồi thẳng người, dễ dàng giữ chặt cổ tay hoạt động loạn xạ của cậu ta, giọng điệu chậm rãi mà rõ ràng nói: “Đương nhiên là anh Du Trọng nhà cậu rồi.”
Bất quá chỉ là ghế lái phụ, Lâm Hòa Tây cũng không ngại tặng cho cậu ta đứa em trai trên danh nghĩa này ngồi. Chỉ có điều Lâm Đồng vẫn không học được cách nói chuyện hòa hảo với hắn, Lâm Hòa Tây nhất thời đổi ý, không muốn ra ngoài nhường lại ghế lái phụ.
Hắn quay đầu nhìn Du Trọng, trong mắt chứa sự mong đợi không hề che giấu, âm cuối hơi vi diệu cao lên: “Anh nói có đúng không, anh Du Trọng?”
Du Trọng không nhanh không chậm liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
Lâm Hòa Tây chậm rãi mím chặt môi, đôi mắt ngăm đen quan sát cậu không hề chớp mắt.
Vẻ mặt hơi khựng lại không ai nhận ra, Du Trọng ngước mắt lướt qua hắn, thìn thẳng về phía cổ tay Lâm Đồng bị Lâm Hòa Tây giữ chặt, “Lâm Đồng, cậu ngồi phía sau đi.”
Lâm Đồng lập tức lộ ánh mắt không thể tin.
Từ phố đại học lái xe tới biển, khoảng hai tiếng đồng hồ. Bọn họ vào khách sạn đã đặt trước để đăng ký vào ở trước, chiều mới ra biển bơi.
Khách sạn chia làm khu căn hộ và khu biệt thự, Dương Quyển đặt trên mạng chính khu biệt thự cho nhóm sáu người. Bọn họ dừng xe ở bãi đậu xe, sau đó ngồi xe khách sạn đón đi vào trong khu biệt thự.
Biệt thự cao hai tầng không tính là rộng, chỉ có bốn phòng ngủ. Mỗi phòng ngủ có giường lớn nằm được hai người, phòng ngủ chính thì có giường lớn mà ba thanh niên trưởng thành có thể ngủ.
Tổng cộng có ba phòng tắm, trong đó có hai phòng được thiết kế chia ra trên lầu và dưới lầu đặt ở khu công cộng, còn lại một phòng được xây lẻ loi trong phòng ngủ chính.
Sáu người đợi dưới phòng khách chờ chia phòng.
Phảng phất như đoán được Lâm Hòa Tây sẽ thừa cơ muốn ngủ cùng Du Trọng, Lâm Đồng bụng nghẹn một cục tức thầm mắng hắn một câu, chủ động đề nghị với những người khác: “Vì lý do công bằng, chúng ta rút thăm đi.”
Dương Quyển và Triệu Độ không hẹn mà cùng nhìn về hai người Du Trọng và Chu Huyên. Bối cảnh gia thế của Du Trọng và Chu Huyên thì trong lòng bọn họ đều biết rõ, nếu hai người đó không có thói quen ngủ cùng người khác, yêu cầu ở một mình thì bọn họ cũng không có bất kỳ ý kiến nào.
Vậy mà vẻ mặt Du Trọng như thường, không nói ra yêu cầu ngủ riêng.
Chu Huyên thờ ơ liếc cậu một cái, theo đó cùng tắt luôn suy nghĩ muốn yêu cầu.
Mới vừa vào đại học năm nhất, bốn người trong ký túc xá không phải chưa từng ở chung vơi Du Trọng, quả thật lúc này không cần thiết bắt người bên cạnh chiều theo ý bọn họ. Hơn nữa, mấy người ở đây, ngoài Lâm Hòa Tây ra, đều là bạn bè quan hệ không tệ hoặc em út.
Nghĩ tới Lâm Hòa Tây, cậu ta lại có chút không vui.
Lâm Đồng xé giấy viết số rồi vo tròn ở trong phòng khách, hai người rút được số giống nhau sẽ ở cùng một phòng.
Trên mặt cậu ta kiềm chế vui mừng không nổi, cho rằng rốt cuộc Du Trọng có thể thoát khỏi Lâm Hòa Tây, nhưng không ngờ, kết quả rút thăm rất ngoài dự đoán của cậu ta.
Dương Quyển và Triệu Độ có số thăm giống nhau, Chu Huyên và bản thân Lâm Đồng là thăm lẻ, còn Du Trọng và Lâm Hòa Tây không công bố kết quả trong tờ giấy.
Về phần nội dung trên lá thăm của họ là gì, đối với mọi người mà nói không cần xem cũng biết.
Lâm Hòa Tây bất ngờ cong môi, rất hài lòng với kết quả rút thăm này. Trong năm người này, ngoài Du Trọng và Dương Quyển, hắn không muốn ngủ với bất kỳ người nào khác.
Lâm Đồng trợn mắt há hốc mồm, lập tức đập bàn, nghi ngờ Lâm Hòa Tây len lén ăn gian.
Người sau cũng chỉ lười biếng cười một tiếng: “Bản thân không có bản lĩnh rút được lá thăm mình muốn, ngược lại còn muốn đổ oan tôi ăn gian.”
Sắc mặt Lâm Đồng khó coi nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.
Mọi người tự lên lầu sắp xếp hành lý của mình, Du Trọng chân trước bước vào phòng ngủ, Lâm Hòa Tây chân sau cũng vội vàng theo sau.
Liếc thấy đối phương thường xuyên ngẩng đầu nhìn bên này, Lâm Hòa Tây xoay người giữ khung cửa, không hề báo trước giương môi cười với cậu ta một tiếng, sau đó giơ tay đóng sập cánh cửa trước mặt cậu ta.
Ngoài cửa truyền tới tiếng Lâm Đồng nhớn nhác kêu la, Lâm Hòa Tây ngoảnh mặt làm ngơ, tâm trạng vui sướng thoải mái xoay người đi vào trong, vừa lúc đối diện với ánh mắt dò xét của Du Trọng: “Cậu đóng cửa làm gì?”
Lâm Hòa Tây thay bằng vẻ mặt nghi ngờ, “Cửa bị đóng à?” Hắn quay đầu lại nhìn, giọng như thường bổ sung: “Chắc là gió thổi.”
Trán Du Trọng nổi đầy gân xanh, cúi người đặt hai gối ở giữa giường lớn, giọng lạnh lùng mà rõ ràng nói: “Buổi tối ngủ đừng nên lấn tuyến.”
Lâm Hòa Tây cố ý làm khó nói: “Cái này tôi không thể đảm bảm với cậu, dù sao tư thế ngủ của tôi từ trước tới giờ không tốt cho lắm-“
Lời còn chưa dứt, nhận ra tầm mắt thật sự rơi trên người mình, Lâm Hòa Tây không nhịn được ngẩng đầu lên, đầu tiên là liếc mắt nhìn vẻ mặt Du Trọng hơi nặng nề, sau đó mới làm như nhượng bộ, cười đổi lời nói: “Lừa cậu thôi, tư thế ngủ của tôi rất ổn.”
Du Trọng thu hồi tầm mắt mình, “Nhớ lời cậu đã nói đấy.”
Lâm Hòa Tây nửa thật nửa giả thở dài, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Nếu cậu thật sự không muốn ngủ với tôi, tại sao lúc nãy dưới lầu không nói ra?”
Du Trọng ngớ người, theo bản năng nhíu mày: “Cậu cho rằng ngoài tôi ra thì còn ai bằng lòng ngủ với cậu?”
“Dương Quyển sẽ.” Lâm Hòa Tây không chút nghĩ ngợi đáp, sau đó lộ vẻ chợt nhớ ra: “Tôi từng ngủ với cậu ta hai lần rồi.”
Tự nhiên không thích điều hắn miêu tả này, đôi mắt sắc của Du Trọng tối sầm, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, lấy quần bơi trong túi xách ra, vào phòng tắm đóng cửa lại thay đồ.
Còn lại mình Lâm Hòa Tây thì tùy ý hơn rất nhiều, thấy có mỗi phòng tắm đã bị đối phương chiếm, định trực tiếp thay quần trong phòng ngủ.
Lúc Du Trọng mở cửa đi ra, quần dài trên người Lâm Hòa Tây mới cởi được một nửa.
Đối phương đưa lưng về phía phòng tắm, tất nhiên không nhận ra cửa đã bị cậu kéo ra gần nửa. Tròng mắt thấy chiếc quần trên đùi Lâm Hòa Tây xộc xệch, động tác kéo cửa của Du Trọng dừng lại.
Vốn tính đóng cửa quay vào, đứng trong phòng tắm chờ lúc nữa. Tầm mắt đảo qua hai chân lộ hơn phân nửa thì Du Trọng vô thức đứng nguyên tại chỗ.
Phía trước Lâm Hòa Tây đã tuột quần xuống đầu gối, hai tay cầm quần nhỏ khom người xuống, nâng một chân lên nhấc ra khỏi ống quần.
Ánh mắt Du Trọng lại để sau đầu gối hắn, từ từ di chuyển theo động tác hắn khom lưng nhấc chân. Giống như cánh diều không để lại dấu vết trên mặt hồ, xẹt qua đường cong đôi chân mịn màng mà thẳng tắp, di chuyển dọc theo từng tấc da thị trắng nõn.
Cho đến khi mép quần lót nơi bắp đùi lọt vào trong mắt, cậu mới chau mày, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Hành động đẩy cửa phòng tắm lặng lẽ bị che giấu, tay đặt trên nắm cửa không tự chủ chặt thêm mấy phần, trong đầu cuồn cuộn hình ảnh Lâm Hòa Tây thay quần, Du Trọng phiền não nhưng không hiểu nhắm mắt lại.
Đã là lần thứ hai, cậu muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.