Chương 21: Tựa như đang hôn
A Nguyễn Hữu Tửu
24/05/2021
Tròng mắt Lâm Hòa Tây sáng lên, bộ mặt sa sút lúc nãy đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Du Trọng lấy lại tinh thần, ánh mắt quét qua khuôn mặt càng sáng rực dưới ánh mặt trời, trong lòng lờ mờ bắt đầu hối hận.
Điều cậu muốn nói không phải là câu nói kia, hoàn toàn ngược lại, cậu muốn cố gắng tránh tiếp xúc qua lại riêng tư thường xuyên với đối phương. Nhưng không ngờ lúc mở miệng chuyện lại phát triển theo hướng không thể khống chế.
Du Trọng hơi phiền lòng xoay người bước về phía trước.
Nhạy cảm chộp được trong thái độ của cậu thay đổi rõ rệt, Lâm Hòa Tây đuổi theo hỏi: “Không phải cậu muốn đổi ý đấy chứ.”
Du Trọng tức giận liếc xéo hắn một cái, “Cậu có thể lừa tôi nhiều lần như vậy, sao tôi lại không thể thất hứa một lần?”
Sắc mặt Lâm Hòa Tây giận dữ: “Không phải tôi cố ý muốn lừa cậu.”
Du Trọng mới không thèm đấu võ mồm với hắn.
Dọc đường đi hai người không nói gì với nhau, cho đến sau khi bước vào thang máy trong tiểu khu, mắt thấy đối phương đưa tay ấn phím lầu mười tám, rốt cuộc Lâm Hòa Tây không kiềm chế được, thử dò xét hỏi cậu: “Thật sự cậu muốn đổi ý?”
Du Trọng đưa lưng về phía hắn không trả lời.
Lâm Hòa Tây đứng chếch phía đằng sau khẽ cong môi, thay giọng mất mát lại đáng thương nói: “Vậy phiền cậu ấn lầu mười bảy giùm.”
Du Trọng không ấn giùm hắn.
Lâm Hòa Tây cũng không nói gì với cậu, đi lên trước, giơ tay lên lướt qua Du Trọng ấn phím mười bảy.
Rốt cuộc Du Trọng có phản ứng, rũ mắt đập tay hắn, “Nhấn bậy bạ gì đó?” Giọng cậu trầm thấp mà thiếu kiên nhẫn, nghe vào tai lại giống như thiên âm (tiếng trời; âm thanh thiên nhiên; âm thanh tự nhiên; âm thanh tự nhiên): “Tôi ở lầu mười tám chứ không phải lầu mười bảy.”
Lâm Hòa Tây rút tay về, hài lòng nở nụ cười.
Sau khi ra khỏi thang máy, Du Trọng mở cửa vào nhà dắt chó ra, Lâm Hòa Tây ngồi chồm hổm ngoài cửa chờ cậu.
Hai phút sau, con Alaska xinh đẹp kéo dây thừng xích chó vui sướng chạy tới. Nghe tiếng động dây thừng lê trên sàn nhà, Lâm Hòa Tây chợt xuất hiện phía sau cánh cửa, dang cánh tay phải không bị thương ra, ôm con Alaska không kịp chạy chậm lại vào lòng.
Mặc dù vóc người Lâm Hòa Tây không gầy yếu, nhưng lại có phần đánh giá thấp trọng lượng và lực của chú chó to lớn trưởng thành mang tới, sau đó liền bị đại cẩu nhào tới làm ngã ngồi trước cửa.
Alaska đứng trước người hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, hiển nhiên là không hiểu tại sao đột nhiên đụng vào người ta.
Vẫn giữ tư thế ngồi dưới đất, Lâm Hòa Tây nâng tay lên vuốt vuốt cổ Alaska, sau đó hài lòng híp mắt lại.
Du Trọng theo sau lưng chó thay giày đi ra ngoài, gọi Cơm Nắm rồi lôi chó từ trong ngực hắn ra, Lâm Hòa Tây chống một tay xuống đất dứng lên, cúi đầu thổi bụi trong lòng bàn tay, tựa vào bên cạnh thang máy cười nhạo Du Trọng: “Cái tên Cơm Nắm ngốc thật.”
Người phía sau liếc mắt nhìn hắn, thờ ơ giễu cợt nói: “Cậu bị chó xô ngã xuống đất cũng ngốc y vậy.”
Lâm Hòa Tây nghe thế, mặt không đổi sắc thanh minh cho bản thân: “Tôi là người tàn tật.”
Du Trọng cười một tiếng, đưa dây xích chó cho hắn: “Tên không phải tôi đặt, là bạn tôi đặt.” Sau khi cửa thang máy mở ra, cậu giơ tay đặt ngay cửa, ý bảo Lâm Hòa Tây dắt chó vào trước: “Chó cũng là cậu ta nuôi, năm ngoái quản lý ký túc rất nghiêm, cậu ta mang chó tới đây ở nhờ. Chó ở chỗ tôi quá lâu nên không nhận ra cậu ta, vì vậy cậu ta ném chó cho tôi nuôi.”
Lâm Hòa Tây như có điều suy nghĩ gật đầu, ba phần ám hiệu bảy phần cười giỡn nói: “Nếu kỳ nghỉ cậu về nhà nuôi không tiện thì có thể mang chó đến nhà tôi ở nhờ.”
Du Trọng không chút lưu tình đâm rách ảo tưởng của hắn: “Nghĩ hay lắm.”
Lâm Hòa Tây không nhịn được cong môi lên.
Nói là để hắn dắt chó đi dạo, Du Trọng thật sự để mặc, ngồi trên ghế dài dưới bóng cây đại thụ nghịch di động. Được một lúc Dương Quyển gọi điện thoại qua, nói là đang ở trong ký túc xá ghi danh cuộc thi cấp 6 công lập, hỏi cậu có muốn báo danh không.
Du Trọng nói: “Có báo.”
Cậu nhỏ giọng đọc thông tin cá nhân của mình cho đối phương, ánh mắt chậm rãi quét qua bóng cây xếp chồng lên nhau dưới mặt đất. Hình như tín hiệu bên Dương Quyển không tốt lắm, lần đầu nghe không rõ ràng, lại phải bảo cậu ta có báo danh lần nữa.
Lần thứ hai Du Trọng đang muốn mở miệng, mắt liếc thấy bóng cây bên chân hình như đậm hơn mấy phần. Theo bản năng cậu dừng lại, còn chưa kịp nhìn kỹ thì cằm phía bên phải thấy hơi nhột nhột.
Giống như có người lặng yên không một tiếng động từ phía sau ghé sát vào, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng quét qua cằm cậu.
Đầu tiên Du Trọng nghĩ đến là người có nhiều hành động xấu Lâm Hòa Tây.
Cậu đè nén cơn giận đang dần bốc lên quay đầu lại, mấy lời không hay đã trượt tới khóe miệng, nhưng lại thấy gần trong gang tấc đó chính là cái đầu chó con Alaska vừa đi hóng mát về.
Alaska dựa vào hai chân sau đứng thẳng ở ghế sau, hai chân trước nâng cao khoác lên trên ghế dựa, nghiêng đầu nhìn cậu không chớp mắt.
Cơn giận nhất thời tan thành mây khói, cậu lại lần nữa dựa vào ghế dựa, nói số chứng minh thư của mình cho Dương Quyển ở bên kia đầu dây. Bên kia Dương Quyển ghi dãy số này ra, rồi nghiêm túc kiểm tra đối chiếu lại với cậu một lần.
Du Trọng đang muốn nghe ngóng cẩn thận, một bên cằm lại nghe tiếng hít thở trầm thấp ấm áp ướt át.
Cậu hơi nghiêng mặt, vừa tập trung nghe giọng Dương Quyển trong điện thoại, vừa đưa tay sờ đầu Alaska. Chạm vào tay không phải cảm xúc lông lá xồm xoàm quen thuộc, mà là gò má mềm mại ấm áp.
Động tác đầu ngón tay hơi chợt khựng lại, Du Trọng thả tay xuống kinh ngạc quay đầu lại.
Alaska đã bị Lâm Hòa Tây đẩy ra sau ghế, tủi thân ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn xung quanh. Còn Lâm Hòa Tây người khởi xướng thì lại thay thế vị trí vốn của đại cẩu, khom lưng nằm ghé trên ghế dựa cách cậu rất gần.
Cảm xúc mềm mại phảng phất như vẫn lưu lại trong lòng bàn tay rất lâu không biến mất, nhiệt độ đối phương lưu lại giống như cũng xâm nhập vào mọi nơi, sâu tận trong lòng Du Trùng sinh ra cảm giác vô cùng không thích và khác thường.
Vẻ mặt cậu căng thẳng muốn phát cáu, nhưng rất mau ý thức được Lâm Hòa Tây đang không nhìn cậu.
Phảng phất từ đầu chí cuối, tầm mắt đối phương chỉ chuyên tâm chăm chú nhìn vào điện thoại của hắn.
Vừa vặn lúc này, giọng Dương Quyển hơi nhỏ từ trong điện thoại truyền tới: “Số chứng minh nhân dân đúng chưa?”
“Đúng đúng.” Du Trọng lời ít mà ý nhiều.
Dương Quyển nói: “Vậy nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
Đầu bên này điện thoại Du Trọng còn chưa nói gì, Lâm Hòa Tây nằm ghé sát bên cạnh đã ghé vào, nói bên tai Du Trọng: “Đợi một chút!”
Đột nhiên nghe giọng một người khác, Dương Quyển có chút mờ mịt sửng sốt.
Lâm Hòa Tây từ ghế phía sau vươn ra hơn nửa người, duỗi cánh tay dài cầm lấy di động của Du Trọng. Toàn bộ quá trình, đôi môi hé mở nhiều lần muốn chạm vào cằm cậu.
Du Trọng cảm thấy không hiểu và bị xúc phạm, cầm điện thoại từ tay phải đổi sang tay trái cách hắn khá xa, đôi môi khẽ động đậy như muốn nói điều gì đó, sau đó lại bị hành động của hắn ép xuống bụng.
Một tay Lâm Hòa Tây chống lên thành ghế, một chân nâng lên cao, nhanh chóng từ ghế sau bật lên trước, ngồi chồm hổm trên ghế dài vươn tay phải về phía Du Trọng.
Du Trọng vẫn đang giận dữ, trong lời nói có thể nghe thấy tức giận rõ ràng: “Cậu làm gì –“
Một câu nói đầy đủ còn chưa ra khỏi miệng, cậu hậu tri hậu giác ý thức được phương hướng tay phải Lâm Hòa Tây duỗi tới không phải điện thoại cậu cầm trong tay, mà chính là bản thân cậu.
Tay phải động tác linh hoạt vòng qua cổ cậu, hạ cùi chõ đè xuống vai cậu để khống chế Du Trọng hành động, đồng thời Lâm Hòa Tây dùng cánh tay trái bị thương giành lấy điện thoại từ trong tay Du Trọng.
Du Trọng phản ứng cực nhanh đẩy tay Lâm Hòa Tây vòng qua cổ cậu, cậu níu chặt cổ áo hắn kéo người lại gần, đùng đùng nổi giận cảnh cáo: “Lâm Hòa Tây, quản tốt tay và chân của cậu đi, nếu như cậu không cần thì tôi có thể tháo chúng xuống giùm cậu.”
Lâm Hòa Tây thoáng chốc yên tĩnh lại, ánh mắt tương đối thản nhiên nhìn cậu: “Tôi cho rằng giữa nam sinh ôm cổ nhau là hành động thường gặp? Chu Huyên cũng làm thế với Lâm Đồng và Dương Quyển mà.”
“Hơn nữa tôi cũng chỉ muốn mượn điện thoại của cậu nói chuyện với Dương Quyển. Nhưng,” hắn thất vọng khẽ nhún vai: “Hình như cậu ta cúp máy rồi.”
“Mặt khác,” câu cuối cùng hắn cố ý thả nhẹ giọng, chậm rãi chớp mắt: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, khoảng cách bây giờ của của chúng ta đã gần tới mức giống như đang hôn sao?”
Sắc mặt Du Trọng đại biến, tựa như chạm phải thứ gì đó bỏng tay, đột nhiên đẩy hắn ở trước mặt mình ra xa.
Du Trọng lấy lại tinh thần, ánh mắt quét qua khuôn mặt càng sáng rực dưới ánh mặt trời, trong lòng lờ mờ bắt đầu hối hận.
Điều cậu muốn nói không phải là câu nói kia, hoàn toàn ngược lại, cậu muốn cố gắng tránh tiếp xúc qua lại riêng tư thường xuyên với đối phương. Nhưng không ngờ lúc mở miệng chuyện lại phát triển theo hướng không thể khống chế.
Du Trọng hơi phiền lòng xoay người bước về phía trước.
Nhạy cảm chộp được trong thái độ của cậu thay đổi rõ rệt, Lâm Hòa Tây đuổi theo hỏi: “Không phải cậu muốn đổi ý đấy chứ.”
Du Trọng tức giận liếc xéo hắn một cái, “Cậu có thể lừa tôi nhiều lần như vậy, sao tôi lại không thể thất hứa một lần?”
Sắc mặt Lâm Hòa Tây giận dữ: “Không phải tôi cố ý muốn lừa cậu.”
Du Trọng mới không thèm đấu võ mồm với hắn.
Dọc đường đi hai người không nói gì với nhau, cho đến sau khi bước vào thang máy trong tiểu khu, mắt thấy đối phương đưa tay ấn phím lầu mười tám, rốt cuộc Lâm Hòa Tây không kiềm chế được, thử dò xét hỏi cậu: “Thật sự cậu muốn đổi ý?”
Du Trọng đưa lưng về phía hắn không trả lời.
Lâm Hòa Tây đứng chếch phía đằng sau khẽ cong môi, thay giọng mất mát lại đáng thương nói: “Vậy phiền cậu ấn lầu mười bảy giùm.”
Du Trọng không ấn giùm hắn.
Lâm Hòa Tây cũng không nói gì với cậu, đi lên trước, giơ tay lên lướt qua Du Trọng ấn phím mười bảy.
Rốt cuộc Du Trọng có phản ứng, rũ mắt đập tay hắn, “Nhấn bậy bạ gì đó?” Giọng cậu trầm thấp mà thiếu kiên nhẫn, nghe vào tai lại giống như thiên âm (tiếng trời; âm thanh thiên nhiên; âm thanh tự nhiên; âm thanh tự nhiên): “Tôi ở lầu mười tám chứ không phải lầu mười bảy.”
Lâm Hòa Tây rút tay về, hài lòng nở nụ cười.
Sau khi ra khỏi thang máy, Du Trọng mở cửa vào nhà dắt chó ra, Lâm Hòa Tây ngồi chồm hổm ngoài cửa chờ cậu.
Hai phút sau, con Alaska xinh đẹp kéo dây thừng xích chó vui sướng chạy tới. Nghe tiếng động dây thừng lê trên sàn nhà, Lâm Hòa Tây chợt xuất hiện phía sau cánh cửa, dang cánh tay phải không bị thương ra, ôm con Alaska không kịp chạy chậm lại vào lòng.
Mặc dù vóc người Lâm Hòa Tây không gầy yếu, nhưng lại có phần đánh giá thấp trọng lượng và lực của chú chó to lớn trưởng thành mang tới, sau đó liền bị đại cẩu nhào tới làm ngã ngồi trước cửa.
Alaska đứng trước người hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, hiển nhiên là không hiểu tại sao đột nhiên đụng vào người ta.
Vẫn giữ tư thế ngồi dưới đất, Lâm Hòa Tây nâng tay lên vuốt vuốt cổ Alaska, sau đó hài lòng híp mắt lại.
Du Trọng theo sau lưng chó thay giày đi ra ngoài, gọi Cơm Nắm rồi lôi chó từ trong ngực hắn ra, Lâm Hòa Tây chống một tay xuống đất dứng lên, cúi đầu thổi bụi trong lòng bàn tay, tựa vào bên cạnh thang máy cười nhạo Du Trọng: “Cái tên Cơm Nắm ngốc thật.”
Người phía sau liếc mắt nhìn hắn, thờ ơ giễu cợt nói: “Cậu bị chó xô ngã xuống đất cũng ngốc y vậy.”
Lâm Hòa Tây nghe thế, mặt không đổi sắc thanh minh cho bản thân: “Tôi là người tàn tật.”
Du Trọng cười một tiếng, đưa dây xích chó cho hắn: “Tên không phải tôi đặt, là bạn tôi đặt.” Sau khi cửa thang máy mở ra, cậu giơ tay đặt ngay cửa, ý bảo Lâm Hòa Tây dắt chó vào trước: “Chó cũng là cậu ta nuôi, năm ngoái quản lý ký túc rất nghiêm, cậu ta mang chó tới đây ở nhờ. Chó ở chỗ tôi quá lâu nên không nhận ra cậu ta, vì vậy cậu ta ném chó cho tôi nuôi.”
Lâm Hòa Tây như có điều suy nghĩ gật đầu, ba phần ám hiệu bảy phần cười giỡn nói: “Nếu kỳ nghỉ cậu về nhà nuôi không tiện thì có thể mang chó đến nhà tôi ở nhờ.”
Du Trọng không chút lưu tình đâm rách ảo tưởng của hắn: “Nghĩ hay lắm.”
Lâm Hòa Tây không nhịn được cong môi lên.
Nói là để hắn dắt chó đi dạo, Du Trọng thật sự để mặc, ngồi trên ghế dài dưới bóng cây đại thụ nghịch di động. Được một lúc Dương Quyển gọi điện thoại qua, nói là đang ở trong ký túc xá ghi danh cuộc thi cấp 6 công lập, hỏi cậu có muốn báo danh không.
Du Trọng nói: “Có báo.”
Cậu nhỏ giọng đọc thông tin cá nhân của mình cho đối phương, ánh mắt chậm rãi quét qua bóng cây xếp chồng lên nhau dưới mặt đất. Hình như tín hiệu bên Dương Quyển không tốt lắm, lần đầu nghe không rõ ràng, lại phải bảo cậu ta có báo danh lần nữa.
Lần thứ hai Du Trọng đang muốn mở miệng, mắt liếc thấy bóng cây bên chân hình như đậm hơn mấy phần. Theo bản năng cậu dừng lại, còn chưa kịp nhìn kỹ thì cằm phía bên phải thấy hơi nhột nhột.
Giống như có người lặng yên không một tiếng động từ phía sau ghé sát vào, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng quét qua cằm cậu.
Đầu tiên Du Trọng nghĩ đến là người có nhiều hành động xấu Lâm Hòa Tây.
Cậu đè nén cơn giận đang dần bốc lên quay đầu lại, mấy lời không hay đã trượt tới khóe miệng, nhưng lại thấy gần trong gang tấc đó chính là cái đầu chó con Alaska vừa đi hóng mát về.
Alaska dựa vào hai chân sau đứng thẳng ở ghế sau, hai chân trước nâng cao khoác lên trên ghế dựa, nghiêng đầu nhìn cậu không chớp mắt.
Cơn giận nhất thời tan thành mây khói, cậu lại lần nữa dựa vào ghế dựa, nói số chứng minh thư của mình cho Dương Quyển ở bên kia đầu dây. Bên kia Dương Quyển ghi dãy số này ra, rồi nghiêm túc kiểm tra đối chiếu lại với cậu một lần.
Du Trọng đang muốn nghe ngóng cẩn thận, một bên cằm lại nghe tiếng hít thở trầm thấp ấm áp ướt át.
Cậu hơi nghiêng mặt, vừa tập trung nghe giọng Dương Quyển trong điện thoại, vừa đưa tay sờ đầu Alaska. Chạm vào tay không phải cảm xúc lông lá xồm xoàm quen thuộc, mà là gò má mềm mại ấm áp.
Động tác đầu ngón tay hơi chợt khựng lại, Du Trọng thả tay xuống kinh ngạc quay đầu lại.
Alaska đã bị Lâm Hòa Tây đẩy ra sau ghế, tủi thân ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn xung quanh. Còn Lâm Hòa Tây người khởi xướng thì lại thay thế vị trí vốn của đại cẩu, khom lưng nằm ghé trên ghế dựa cách cậu rất gần.
Cảm xúc mềm mại phảng phất như vẫn lưu lại trong lòng bàn tay rất lâu không biến mất, nhiệt độ đối phương lưu lại giống như cũng xâm nhập vào mọi nơi, sâu tận trong lòng Du Trùng sinh ra cảm giác vô cùng không thích và khác thường.
Vẻ mặt cậu căng thẳng muốn phát cáu, nhưng rất mau ý thức được Lâm Hòa Tây đang không nhìn cậu.
Phảng phất từ đầu chí cuối, tầm mắt đối phương chỉ chuyên tâm chăm chú nhìn vào điện thoại của hắn.
Vừa vặn lúc này, giọng Dương Quyển hơi nhỏ từ trong điện thoại truyền tới: “Số chứng minh nhân dân đúng chưa?”
“Đúng đúng.” Du Trọng lời ít mà ý nhiều.
Dương Quyển nói: “Vậy nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
Đầu bên này điện thoại Du Trọng còn chưa nói gì, Lâm Hòa Tây nằm ghé sát bên cạnh đã ghé vào, nói bên tai Du Trọng: “Đợi một chút!”
Đột nhiên nghe giọng một người khác, Dương Quyển có chút mờ mịt sửng sốt.
Lâm Hòa Tây từ ghế phía sau vươn ra hơn nửa người, duỗi cánh tay dài cầm lấy di động của Du Trọng. Toàn bộ quá trình, đôi môi hé mở nhiều lần muốn chạm vào cằm cậu.
Du Trọng cảm thấy không hiểu và bị xúc phạm, cầm điện thoại từ tay phải đổi sang tay trái cách hắn khá xa, đôi môi khẽ động đậy như muốn nói điều gì đó, sau đó lại bị hành động của hắn ép xuống bụng.
Một tay Lâm Hòa Tây chống lên thành ghế, một chân nâng lên cao, nhanh chóng từ ghế sau bật lên trước, ngồi chồm hổm trên ghế dài vươn tay phải về phía Du Trọng.
Du Trọng vẫn đang giận dữ, trong lời nói có thể nghe thấy tức giận rõ ràng: “Cậu làm gì –“
Một câu nói đầy đủ còn chưa ra khỏi miệng, cậu hậu tri hậu giác ý thức được phương hướng tay phải Lâm Hòa Tây duỗi tới không phải điện thoại cậu cầm trong tay, mà chính là bản thân cậu.
Tay phải động tác linh hoạt vòng qua cổ cậu, hạ cùi chõ đè xuống vai cậu để khống chế Du Trọng hành động, đồng thời Lâm Hòa Tây dùng cánh tay trái bị thương giành lấy điện thoại từ trong tay Du Trọng.
Du Trọng phản ứng cực nhanh đẩy tay Lâm Hòa Tây vòng qua cổ cậu, cậu níu chặt cổ áo hắn kéo người lại gần, đùng đùng nổi giận cảnh cáo: “Lâm Hòa Tây, quản tốt tay và chân của cậu đi, nếu như cậu không cần thì tôi có thể tháo chúng xuống giùm cậu.”
Lâm Hòa Tây thoáng chốc yên tĩnh lại, ánh mắt tương đối thản nhiên nhìn cậu: “Tôi cho rằng giữa nam sinh ôm cổ nhau là hành động thường gặp? Chu Huyên cũng làm thế với Lâm Đồng và Dương Quyển mà.”
“Hơn nữa tôi cũng chỉ muốn mượn điện thoại của cậu nói chuyện với Dương Quyển. Nhưng,” hắn thất vọng khẽ nhún vai: “Hình như cậu ta cúp máy rồi.”
“Mặt khác,” câu cuối cùng hắn cố ý thả nhẹ giọng, chậm rãi chớp mắt: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, khoảng cách bây giờ của của chúng ta đã gần tới mức giống như đang hôn sao?”
Sắc mặt Du Trọng đại biến, tựa như chạm phải thứ gì đó bỏng tay, đột nhiên đẩy hắn ở trước mặt mình ra xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.