Chương 11
Tg Nhĩ Đông Thố Tử
01/05/2020
Mùa đông phương bắc nói tuyết rơi tuyết liền rơi, chẳng qua là tuyết năm nay đến sớm hơn năm trước một chút.
Trên đất, trên cây, trong bụi cỏ, trên nóc nhà, trên mui xe…. Khắp nơi đều trải lên một tầng hoa trắng bạc. Người trên sân bóng cũng tản đi, mấy người Tiêu Nam Sinh ôm bóng đi về phía bọn họ.
Từ Thịnh đi tới trước, nhìn cô thì vẫy tay một cái, trêu chọc gọi: “Đại mỹ nữ ~”
Ngoại trừ Tiêu Nam Sinh, hai người này tối hôm qua đã gặp, nhưng Nguyễn Tầm Tầm không quen, người chào hỏi cô này có hơi quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ nổi tên, mờ mịt nhìn anh ta rồi lại nhìn Chu Thời Diệc bên cạnh.
Mà người phía sau hai tay cho vào túi, nhìn cũng không nhìn cô, căn bản không có ý giới thiệu. Từ Thịnh cười cợt, tự mình nói: “Từ Thịnh, Nhất Trung, trước đây cùng lớp với Thời Nhất.”
“À.”
Cô chỉ lạnh nhạt đáp trả lời một tiếng, Từ Thịnh bế tắc, đây cũng là lần đầu tiên có phụ nữ có phản ứng lãnh đạm với anh như vậy, bất giác cảm thấy mới mẻ, nhớ tới năm đó Chu Thời Diệc từng đề cập tới thì hừ lạnh một tiếng, cực kỳ thỏa đáng.
Từ Trường Thành là xí nghiệp gia nổi tiếng trong thành phố, phú hào nằm trong ba vị trí đầu, Từ Thịnh là phú nhị đại. Ở trong mắt đa số phụ nữ thì cái tên Từ Thịnh này chẳng khác nào là tiền, nhà, xe.
Nhưng anh đã quên một điểm, thứ Nguyễn Tầm Tầm không bao giờ thiếu cũng là tiền.
Sân sau nhà cô toàn chôn tâm can bảo bối của lão Nguyễn, tùy tiện đào ra một cái cũng có thể mua được lô đất ở hai ba thành thị.
……..
Rốt cuộc Đại Bao cũng nhìn thấy có phụ nữ cho Từ Thịnh ăn quả đắng, trong lòng mừng thầm: “A Thịnh, nhanh đi về hỏi bố cậu một chút, có phải là chuyện làm ăn không đủ lớn không, còn có người không biết cậu….”
“Cút.” Từ Thịnh đạp một cước, một giây sau lại quay đầu nhìn Nguyễn Tầm Tầm, ngoài cười nhưng trong không cười: “Thời Nhất nói không sai.” Đang lúc nói chuyện, anh liếc mắt nhìn Chu Thời Diệc, ánh mắt người phía sau lạnh như dao, anh lập tức ngậm miệng.
“Anh ta nói tôi thế nào?” Nguyễn Tầm Tầm cũng rất tò mò, Chu Thời Diệc nhắc đến cô với họ?
Từ Thịnh cũng không dám nói lung tung nữa, bĩu môi, cái gì cũng không nói nữa.
Tuyết rơi càng lớn, như từng sợi bông trắng bay lượn trên không trung, càng ngày càng dày đặc. Đại Bao giục một câu: “Đi thôi, đừng đứng nữa, đợi lát nữa là tuyết rơi rồi. Mỹ nữ, cô có muốn đi cùng tôi không?”
Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Các anh đi ăn cái gì?”
Thật ra Đại Bao cũng là thuận miệng hỏi, không phải thật sự muốn mời Nguyễn Tầm Tầm, tuy rằng cô gái này rất đẹp, nhưng anh luôn nhớ lời Từ Thịnh, phụ nữ càng đẹp càng rắn rết, suy nghĩ một chút, nói: “Có tuyết rồi, ăn lẩu đi.”
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu: “Được!”
“………..”
Nhìn vẻ mặt Chu Thời Diệc không vui, Đại Bao cảm thấy mình gây họa rồi nên vội vã cứu chữa: “Ăn cơm với đàn ông chúng tôi phải uống rượu, cô có thể uống rượu không?”
Suy nghĩ của những người này, trong lòng Nguyễn Tầm Tầm sáng tỏ như gương, cực kỳ rõ ràng.
Cô gật đầu: “Tôi uống rượu được.”
Tiêu Nam Sinh thấy thế thì chạm vào bệnh nghề nghiệp: “Tình trạng cơ thể cô bây giờ không thể uống rượu, uống rượu sẽ dẫn đến mạch máu toàn thân giãn ra, máu chảy nhanh, thẩm xuất của cơ quan mềm tăng nhanh, xác suất lây truyền tăng lên, tay chân bị sưng phù. Cô nên ăn một chút đồ loãng, ví dụ như cháo trắng….”
Đại Bao cười gượng hai tiếng, lập tức ôm lấy vai anh ta, che miệng anh ta lại, kéo ra bên ngoài: “Anh rể nói phải, chúng ta đi gọi đồ ăn trước, đi trễ thì không còn chỗ nữa.” Lại nhìn Chu Thời Diệc nháy mắt mấy cái: “Cậu xử lý xong thì đến, chỗ cũ….”
Từ Thịnh cúi đầu lướt điện thoại, tự động chạy theo hai người.
Ba người giẫm lên tuyết đi mất.
Chỉ còn lại hai người bọn họ, Nguyễn Tầm Tầm chống gậy, ngẩng đầu nhìn anh, mồ hôi trên người Chu Thời Diệc đã khô, cơ bắp mạnh mẽ, tóc bị tuyết làm cho ướt nhẹp, anh hời hợt mở miệng: “Tôi đưa cô về phòng bệnh.”
Nguyễn Tầm Tầm nói: “Tôi rất đói.”
Chu Thời Diệc mặc áo khoác ngoài, nói: “Tôi đi mua cháo cho cô.”
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi: “Tôi đã ăn cháo trắng ba ngày rồi, bây giờ tôi muốn ăn một chút đồ mặn.”
Anh từ trên cao mà liếc nhìn cô: “….. Không được.”
“Vậy ăn anh.”
“………”
Cuối cùng Chu Thời Diệc cũng coi như hiểu rõ, nói chuyện với phụ nữ không thể quá ba câu, nếu không sẽ luôn có thể rơi vào bẫy.
………….
Nguyễn Tầm Tầm khập khễnh theo sát sau Chu Thời Diệc tiến vào quán lẩu.
Ba người đã chọn bàn sáu người, Tiêu Nam Sinh và Đại Bao ngồi cùng nhau, ở giữa Từ Thịnh và Đại Bao có một chỗ trống. Chu Thời Diệc không chút suy nghĩ, theo thói quen đi tới ngồi giữa Từ Thịnh và Đại Bao, Nguyễn Tầm Tầm đứng ở cửa, ngược lại cũng không cảm thấy lúng túng, dường như cô đang nghĩ xem nên ngồi chỗ nào.
Tiêu Nam Sinh nói quá nhiều, nhất định không cho cô ăn cái này, cũng không cho cô ăn cái kia, thứ cô có thể ăn cũng không được ăn nhiều. Từ Thịnh? Dáng vẻ châm chọc vừa rồi, hình như cũng không quá thích cô.
Cô cúi đầu. rơi vào thế khó cả đôi đường.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kéo ghế, sau đó có người thay đổi chỗ ngồi.
Cô ngẩng đầu, Chu Thời Diệc đã ngồi xuống bên khác của Từ Thịnh, bên cạnh còn có một chỗ trống, liếc nhìn cô một cái, giọng nói hơi không kiên nhẫn: “Lại đây.” Nguyễn Tầm Tầm chống gậy đi tới ngồi bên cạnh anh.
Bọn họ thật đúng là có uống một chút rượu, là loại Trát Ti lớn, Đại Bao rót hai ly, một ly cho mình, một ly còn lại đẩy tới trước mặt Chu Thời Diệc.
Từ Thịnh nói anh không uống rượu thô như vậy.
Tiêu Nam Sinh nói buổi tối còn phải trực ban, không thể uống rượu.
Nguyễn Tầm Tầm chỉ chỉ chai Trát Ti: “Cho tôi một chút.”
Tiêu Nam Sinh hạ đũa xuống, chuẩn bị thao thao bất tuyệt.
Lỗ tai họ đã nghe đến sắp chai rồi, Đại Bao vội che miệng anh ta lại: “Tôi không cho cô ấy, tôi nhất định sẽ không cho cô ấy uống, bệnh viện có thể tìm được bác sĩ tận chức như anh thật mẹ nó không dễ dàng.”
Tiêu Nam Sinh lại tiếp tục cầm đũa, gật đầu tỏ ý, biết là tốt.
Đại Bao gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng, nhai hai cái rồi nói: “Cũng chỉ có chị Tĩnh là chịu được anh.”
Tiêu Nam Sinh cười nhạt: “Chị Tĩnh của cậu cũng không phải người dễ bị lừa.”
“…….”
Chu Thời Diệc lấy một lon sữa Vượng Tử để trước mặt cô, nói: “Trẻ con uống cái này.”
Nguyễn Tầm Tầm cắn viên thuốc, quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên tiến đến bên tai anh, giọng nói mờ ám: “Tôi không phải là trẻ con.”
Cải xanh trong miệng Chu Thời Diệc mới cắn được một nửa thì ngớ ra trong chốc lát, dùng răng cắn đứt, một nửa còn lại rớt xuống bát, chậm rãi nhai hai cái, quai hàm chuyển động. Một giây sau anh để đũa xuống, ngồi thẳng người, bưng ly rượu trước mặt lên, nhấp một hớp, nghiêng người liếc nhìn cô: “Cô thật sự cho rằng tôi không dám động vào cô sao?”
Nguyễn Tầm Tầm vui vẻ, vẻ mặt không thể chờ đợi được: “Cầu còn không được.”
“……….”
Anh quyết định không để ý đến cô nữa, cơm nước xong thì đưa cô quay về uống thuốc.
Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy đùa đủ rồi, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận ăn cơm, Từ Thịnh ăn rất ít, chỉ ăn vài miếng rồi ngồi yên ở một bên chơi điện thoại.
Đại Bao còn đang ăn hồng hộc. Thật ra những món ăn trong này cô ăn không nhiều, thịt cô cơ bản đều không ăn, vậy thì chỉ còn lại rau dưa, cá các loại.
Cô ung dung thong thả ăn.
Có lẽ do bầu không khí có hơi nặng nề, Đại Bao bỗng nhiên mở miệng: “Đúng rồi, người đẹp, sao người bạn lần trước của cô không tới?”
“Ai?” Bạn của cô không nhiều, mười ngón tay cũng có thể đếm được, thế nhưng cũng không biết là anh ta đang nói đến người nào.
Đại Bao còn đang nhai miếng thịt dê lớn, hai tay khua trong không khí: “Là người có sức lực rất lớn ấy.”
Nguyễn Tầm Tầm hiểu được: “À, anh nói Đại Bảo à.”
“Cái gì?” Đại Bao nghe không rõ.
“Đào Đại Bảo, cô ấy tên Đại Bảo.” Nguyễn Tầm Tầm lặp lại.
“Tôi còn tưởng là cùng họ với tôi chứ, tôi họ Bao, bọn họ cũng gọi tôi là Đại Bao.”
“À, vậy có cơ hội thì lần sau sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
“……”
Anh cứ thuận miệng hỏi như vậy thôi chứ không muốn quen biết cô gái cường tráng đó đâu! Ngón tay anh bị trật khớp đến bây giờ còn chưa khỏi đây!
Người xưa nói: Ăn không nói ngủ không nói, quả nhiên là có lý. Anh quyết định im lặng, ăn cơm thật ngon. Nhưng mà rõ ràng là Thượng đế không nghe thấy lời cầu xin của anh, rất nhanh Đại Bao đã gặp được Đại Bảo lần thứ hai.
Mọi người ăn cơm tối rồi cùng nhau đưa Nguyễn Tầm Tầm về bệnh viện, lúc đi tới cổng bệnh viện thì vừa vặn bắt gặp Đại Bảo đến thăm bệnh. Nguyễn Tầm Tầm gọi Đại Bảo lại: “Đại Bảo, tớ ở đây.”
Đại Bảo quay đầu lại, ánh mắt tìm kiếm một lúc, quả nhiên nhìn thấy một cô gái chống gậy đứng trước một đám đàn ông có dáng dấp xuất chúng.
Đại Bao lẩm bẩm một câu: “Ơ, bóng lưng này mình còn thực sự không nhìn ra là nữ.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh một cái.
Đại Bảo đến gần, ánh mắt quét qua tất cả mọi người, tia u ám rất nhanh rơi trên người kia, chẳng qua là ánh mắt hằn sâu sự ghét bỏ kia là thế nào? Mẹ kiếp, anh ta dựa vào cái gì mà ghét bỏ cô chứ?
Đại Bảo đi tới, đến gần Nguyễn Tầm Tầm.
Đại Bao không nhịn được lên tiếng: “Này…. Gần đây lại luyện tập hả?”
“Cái gì?” Đại Bảo nghe không hiểu.
Đại Bao chỉ chỉ cánh tay cô: “Bắp thịt lại chắc lên rồi.”
“……….”
Đại Bảo thầm hận nghĩ, lần sau bà đây nên trực tiếp đá tung trứng của anh ta.
-------
Nguyễn Tầm Tầm đi theo Đại Bảo quay về phòng bệnh.
Đoàn người thay đổi hướng, đi đến phòng thay quần áo.
Chu Thời Diệc cởi quần áo ra, ném vào trong tủ, đi vào buồng tắm. Buồng tắm là loại buồng tắm công cộng riêng, thật ra Từ Thịnh không thích tắm chỗ này, anh vẫn quen hưởng thụ loại buồng tắm lướt sóng nửa bể bơi, sau đó là rượu đỏ, mỹ nữ, âm nhạc.
Vốn dĩ anh nghĩ đến việc bỏ vốn xây cho bệnh viện này một bể bơi nhưng lại bị Tiêu Nam Sinh kiên quyết từ chối, anh cũng không muốn ở đây được xưng là liệp diễm trận của Từ Thịnh.
Anh tắm sát vách Chu Thời Diệc, hai người nói chuyện phiếm đôi câu.
Chu Thời Diệc hỏi: “Tiểu Bạch thế nào?”
“Mấy ngày nay an phận một chút, không nghĩ tới chuyện đi Mi Ổ nữa rồi. Yên tâm đi tớ sẽ phái người theo dõi.”
“Ừ.”
Trong phòng tắm hơi nóng tỏa ra hừng hực, tiếng nước chảy ào ào lẫn với tiếng hát thô khoáng của Đại Bao.
Một lúc sau, Từ Thịnh hỏi Chu Thời Diệc: “Gần đây cô gái đó lại quấn lấy cậu à?”
Chu Thời Diệc có hơi mất tập trung, không phản ứng lại: “Ai?”
“Còn có thể là ai.” Từ Thịnh rầm rì một tiếng: “Nguyễn Tầm Tầm!”
Nửa giây sau, Từ Thịnh nghe thấy tiếng nước sát vách đã không còn nữa, chỉ vài giây sau tiếng nước lại ào ào, sau đó nghe thấy Chu Thời Diệc nói: “Không có.”
Từ Thịnh không tin: “Nhất định, cô ấy vốn thích cậu, ngày hôm qua cậu lại cứu cô ấy, còn ôm công chúa, tâm tư thiếu nữ nhất định sẽ đắm chìm, tro tàn lại cháy, chà chà chà, đột nhiên tớ phát hiện ra cậu quả thật là cầm thú.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Chu Thời Diệc không muốn tiếp tục để ý đến anh ta nữa, cầm lấy vòi sen nhanh chóng rửa sạch bọt trên người.
Từ Thịnh chà một tiếng, không buông tha nói tiếp: “Nói đi phải nói lại, không có được chính là tốt nhất, tớ thấy cô ấy tám phần mười cũng là không cam tâm.”
“……”
“Tại sao không nói chuyện, Thời Nhất?”
Chu Thời Diệc tắt nước, quấn khăn đẩy cửa đi ra ngoài, giọng nói lành lạnh: “Tớ xong rồi, cậu cứ từ từ mà tắm.”
Từ Thịnh thấp giọng mắng, tiếp tục tắm.
Ngoài việc vì Nguyễn Tầm Tầm dây dưa với Chu Thời Diệc, Từ Thịnh không thích cô còn có nguyên nhân khác.
Trên đất, trên cây, trong bụi cỏ, trên nóc nhà, trên mui xe…. Khắp nơi đều trải lên một tầng hoa trắng bạc. Người trên sân bóng cũng tản đi, mấy người Tiêu Nam Sinh ôm bóng đi về phía bọn họ.
Từ Thịnh đi tới trước, nhìn cô thì vẫy tay một cái, trêu chọc gọi: “Đại mỹ nữ ~”
Ngoại trừ Tiêu Nam Sinh, hai người này tối hôm qua đã gặp, nhưng Nguyễn Tầm Tầm không quen, người chào hỏi cô này có hơi quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ nổi tên, mờ mịt nhìn anh ta rồi lại nhìn Chu Thời Diệc bên cạnh.
Mà người phía sau hai tay cho vào túi, nhìn cũng không nhìn cô, căn bản không có ý giới thiệu. Từ Thịnh cười cợt, tự mình nói: “Từ Thịnh, Nhất Trung, trước đây cùng lớp với Thời Nhất.”
“À.”
Cô chỉ lạnh nhạt đáp trả lời một tiếng, Từ Thịnh bế tắc, đây cũng là lần đầu tiên có phụ nữ có phản ứng lãnh đạm với anh như vậy, bất giác cảm thấy mới mẻ, nhớ tới năm đó Chu Thời Diệc từng đề cập tới thì hừ lạnh một tiếng, cực kỳ thỏa đáng.
Từ Trường Thành là xí nghiệp gia nổi tiếng trong thành phố, phú hào nằm trong ba vị trí đầu, Từ Thịnh là phú nhị đại. Ở trong mắt đa số phụ nữ thì cái tên Từ Thịnh này chẳng khác nào là tiền, nhà, xe.
Nhưng anh đã quên một điểm, thứ Nguyễn Tầm Tầm không bao giờ thiếu cũng là tiền.
Sân sau nhà cô toàn chôn tâm can bảo bối của lão Nguyễn, tùy tiện đào ra một cái cũng có thể mua được lô đất ở hai ba thành thị.
……..
Rốt cuộc Đại Bao cũng nhìn thấy có phụ nữ cho Từ Thịnh ăn quả đắng, trong lòng mừng thầm: “A Thịnh, nhanh đi về hỏi bố cậu một chút, có phải là chuyện làm ăn không đủ lớn không, còn có người không biết cậu….”
“Cút.” Từ Thịnh đạp một cước, một giây sau lại quay đầu nhìn Nguyễn Tầm Tầm, ngoài cười nhưng trong không cười: “Thời Nhất nói không sai.” Đang lúc nói chuyện, anh liếc mắt nhìn Chu Thời Diệc, ánh mắt người phía sau lạnh như dao, anh lập tức ngậm miệng.
“Anh ta nói tôi thế nào?” Nguyễn Tầm Tầm cũng rất tò mò, Chu Thời Diệc nhắc đến cô với họ?
Từ Thịnh cũng không dám nói lung tung nữa, bĩu môi, cái gì cũng không nói nữa.
Tuyết rơi càng lớn, như từng sợi bông trắng bay lượn trên không trung, càng ngày càng dày đặc. Đại Bao giục một câu: “Đi thôi, đừng đứng nữa, đợi lát nữa là tuyết rơi rồi. Mỹ nữ, cô có muốn đi cùng tôi không?”
Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Các anh đi ăn cái gì?”
Thật ra Đại Bao cũng là thuận miệng hỏi, không phải thật sự muốn mời Nguyễn Tầm Tầm, tuy rằng cô gái này rất đẹp, nhưng anh luôn nhớ lời Từ Thịnh, phụ nữ càng đẹp càng rắn rết, suy nghĩ một chút, nói: “Có tuyết rồi, ăn lẩu đi.”
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu: “Được!”
“………..”
Nhìn vẻ mặt Chu Thời Diệc không vui, Đại Bao cảm thấy mình gây họa rồi nên vội vã cứu chữa: “Ăn cơm với đàn ông chúng tôi phải uống rượu, cô có thể uống rượu không?”
Suy nghĩ của những người này, trong lòng Nguyễn Tầm Tầm sáng tỏ như gương, cực kỳ rõ ràng.
Cô gật đầu: “Tôi uống rượu được.”
Tiêu Nam Sinh thấy thế thì chạm vào bệnh nghề nghiệp: “Tình trạng cơ thể cô bây giờ không thể uống rượu, uống rượu sẽ dẫn đến mạch máu toàn thân giãn ra, máu chảy nhanh, thẩm xuất của cơ quan mềm tăng nhanh, xác suất lây truyền tăng lên, tay chân bị sưng phù. Cô nên ăn một chút đồ loãng, ví dụ như cháo trắng….”
Đại Bao cười gượng hai tiếng, lập tức ôm lấy vai anh ta, che miệng anh ta lại, kéo ra bên ngoài: “Anh rể nói phải, chúng ta đi gọi đồ ăn trước, đi trễ thì không còn chỗ nữa.” Lại nhìn Chu Thời Diệc nháy mắt mấy cái: “Cậu xử lý xong thì đến, chỗ cũ….”
Từ Thịnh cúi đầu lướt điện thoại, tự động chạy theo hai người.
Ba người giẫm lên tuyết đi mất.
Chỉ còn lại hai người bọn họ, Nguyễn Tầm Tầm chống gậy, ngẩng đầu nhìn anh, mồ hôi trên người Chu Thời Diệc đã khô, cơ bắp mạnh mẽ, tóc bị tuyết làm cho ướt nhẹp, anh hời hợt mở miệng: “Tôi đưa cô về phòng bệnh.”
Nguyễn Tầm Tầm nói: “Tôi rất đói.”
Chu Thời Diệc mặc áo khoác ngoài, nói: “Tôi đi mua cháo cho cô.”
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi: “Tôi đã ăn cháo trắng ba ngày rồi, bây giờ tôi muốn ăn một chút đồ mặn.”
Anh từ trên cao mà liếc nhìn cô: “….. Không được.”
“Vậy ăn anh.”
“………”
Cuối cùng Chu Thời Diệc cũng coi như hiểu rõ, nói chuyện với phụ nữ không thể quá ba câu, nếu không sẽ luôn có thể rơi vào bẫy.
………….
Nguyễn Tầm Tầm khập khễnh theo sát sau Chu Thời Diệc tiến vào quán lẩu.
Ba người đã chọn bàn sáu người, Tiêu Nam Sinh và Đại Bao ngồi cùng nhau, ở giữa Từ Thịnh và Đại Bao có một chỗ trống. Chu Thời Diệc không chút suy nghĩ, theo thói quen đi tới ngồi giữa Từ Thịnh và Đại Bao, Nguyễn Tầm Tầm đứng ở cửa, ngược lại cũng không cảm thấy lúng túng, dường như cô đang nghĩ xem nên ngồi chỗ nào.
Tiêu Nam Sinh nói quá nhiều, nhất định không cho cô ăn cái này, cũng không cho cô ăn cái kia, thứ cô có thể ăn cũng không được ăn nhiều. Từ Thịnh? Dáng vẻ châm chọc vừa rồi, hình như cũng không quá thích cô.
Cô cúi đầu. rơi vào thế khó cả đôi đường.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kéo ghế, sau đó có người thay đổi chỗ ngồi.
Cô ngẩng đầu, Chu Thời Diệc đã ngồi xuống bên khác của Từ Thịnh, bên cạnh còn có một chỗ trống, liếc nhìn cô một cái, giọng nói hơi không kiên nhẫn: “Lại đây.” Nguyễn Tầm Tầm chống gậy đi tới ngồi bên cạnh anh.
Bọn họ thật đúng là có uống một chút rượu, là loại Trát Ti lớn, Đại Bao rót hai ly, một ly cho mình, một ly còn lại đẩy tới trước mặt Chu Thời Diệc.
Từ Thịnh nói anh không uống rượu thô như vậy.
Tiêu Nam Sinh nói buổi tối còn phải trực ban, không thể uống rượu.
Nguyễn Tầm Tầm chỉ chỉ chai Trát Ti: “Cho tôi một chút.”
Tiêu Nam Sinh hạ đũa xuống, chuẩn bị thao thao bất tuyệt.
Lỗ tai họ đã nghe đến sắp chai rồi, Đại Bao vội che miệng anh ta lại: “Tôi không cho cô ấy, tôi nhất định sẽ không cho cô ấy uống, bệnh viện có thể tìm được bác sĩ tận chức như anh thật mẹ nó không dễ dàng.”
Tiêu Nam Sinh lại tiếp tục cầm đũa, gật đầu tỏ ý, biết là tốt.
Đại Bao gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng, nhai hai cái rồi nói: “Cũng chỉ có chị Tĩnh là chịu được anh.”
Tiêu Nam Sinh cười nhạt: “Chị Tĩnh của cậu cũng không phải người dễ bị lừa.”
“…….”
Chu Thời Diệc lấy một lon sữa Vượng Tử để trước mặt cô, nói: “Trẻ con uống cái này.”
Nguyễn Tầm Tầm cắn viên thuốc, quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên tiến đến bên tai anh, giọng nói mờ ám: “Tôi không phải là trẻ con.”
Cải xanh trong miệng Chu Thời Diệc mới cắn được một nửa thì ngớ ra trong chốc lát, dùng răng cắn đứt, một nửa còn lại rớt xuống bát, chậm rãi nhai hai cái, quai hàm chuyển động. Một giây sau anh để đũa xuống, ngồi thẳng người, bưng ly rượu trước mặt lên, nhấp một hớp, nghiêng người liếc nhìn cô: “Cô thật sự cho rằng tôi không dám động vào cô sao?”
Nguyễn Tầm Tầm vui vẻ, vẻ mặt không thể chờ đợi được: “Cầu còn không được.”
“……….”
Anh quyết định không để ý đến cô nữa, cơm nước xong thì đưa cô quay về uống thuốc.
Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy đùa đủ rồi, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận ăn cơm, Từ Thịnh ăn rất ít, chỉ ăn vài miếng rồi ngồi yên ở một bên chơi điện thoại.
Đại Bao còn đang ăn hồng hộc. Thật ra những món ăn trong này cô ăn không nhiều, thịt cô cơ bản đều không ăn, vậy thì chỉ còn lại rau dưa, cá các loại.
Cô ung dung thong thả ăn.
Có lẽ do bầu không khí có hơi nặng nề, Đại Bao bỗng nhiên mở miệng: “Đúng rồi, người đẹp, sao người bạn lần trước của cô không tới?”
“Ai?” Bạn của cô không nhiều, mười ngón tay cũng có thể đếm được, thế nhưng cũng không biết là anh ta đang nói đến người nào.
Đại Bao còn đang nhai miếng thịt dê lớn, hai tay khua trong không khí: “Là người có sức lực rất lớn ấy.”
Nguyễn Tầm Tầm hiểu được: “À, anh nói Đại Bảo à.”
“Cái gì?” Đại Bao nghe không rõ.
“Đào Đại Bảo, cô ấy tên Đại Bảo.” Nguyễn Tầm Tầm lặp lại.
“Tôi còn tưởng là cùng họ với tôi chứ, tôi họ Bao, bọn họ cũng gọi tôi là Đại Bao.”
“À, vậy có cơ hội thì lần sau sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
“……”
Anh cứ thuận miệng hỏi như vậy thôi chứ không muốn quen biết cô gái cường tráng đó đâu! Ngón tay anh bị trật khớp đến bây giờ còn chưa khỏi đây!
Người xưa nói: Ăn không nói ngủ không nói, quả nhiên là có lý. Anh quyết định im lặng, ăn cơm thật ngon. Nhưng mà rõ ràng là Thượng đế không nghe thấy lời cầu xin của anh, rất nhanh Đại Bao đã gặp được Đại Bảo lần thứ hai.
Mọi người ăn cơm tối rồi cùng nhau đưa Nguyễn Tầm Tầm về bệnh viện, lúc đi tới cổng bệnh viện thì vừa vặn bắt gặp Đại Bảo đến thăm bệnh. Nguyễn Tầm Tầm gọi Đại Bảo lại: “Đại Bảo, tớ ở đây.”
Đại Bảo quay đầu lại, ánh mắt tìm kiếm một lúc, quả nhiên nhìn thấy một cô gái chống gậy đứng trước một đám đàn ông có dáng dấp xuất chúng.
Đại Bao lẩm bẩm một câu: “Ơ, bóng lưng này mình còn thực sự không nhìn ra là nữ.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh một cái.
Đại Bảo đến gần, ánh mắt quét qua tất cả mọi người, tia u ám rất nhanh rơi trên người kia, chẳng qua là ánh mắt hằn sâu sự ghét bỏ kia là thế nào? Mẹ kiếp, anh ta dựa vào cái gì mà ghét bỏ cô chứ?
Đại Bảo đi tới, đến gần Nguyễn Tầm Tầm.
Đại Bao không nhịn được lên tiếng: “Này…. Gần đây lại luyện tập hả?”
“Cái gì?” Đại Bảo nghe không hiểu.
Đại Bao chỉ chỉ cánh tay cô: “Bắp thịt lại chắc lên rồi.”
“……….”
Đại Bảo thầm hận nghĩ, lần sau bà đây nên trực tiếp đá tung trứng của anh ta.
-------
Nguyễn Tầm Tầm đi theo Đại Bảo quay về phòng bệnh.
Đoàn người thay đổi hướng, đi đến phòng thay quần áo.
Chu Thời Diệc cởi quần áo ra, ném vào trong tủ, đi vào buồng tắm. Buồng tắm là loại buồng tắm công cộng riêng, thật ra Từ Thịnh không thích tắm chỗ này, anh vẫn quen hưởng thụ loại buồng tắm lướt sóng nửa bể bơi, sau đó là rượu đỏ, mỹ nữ, âm nhạc.
Vốn dĩ anh nghĩ đến việc bỏ vốn xây cho bệnh viện này một bể bơi nhưng lại bị Tiêu Nam Sinh kiên quyết từ chối, anh cũng không muốn ở đây được xưng là liệp diễm trận của Từ Thịnh.
Anh tắm sát vách Chu Thời Diệc, hai người nói chuyện phiếm đôi câu.
Chu Thời Diệc hỏi: “Tiểu Bạch thế nào?”
“Mấy ngày nay an phận một chút, không nghĩ tới chuyện đi Mi Ổ nữa rồi. Yên tâm đi tớ sẽ phái người theo dõi.”
“Ừ.”
Trong phòng tắm hơi nóng tỏa ra hừng hực, tiếng nước chảy ào ào lẫn với tiếng hát thô khoáng của Đại Bao.
Một lúc sau, Từ Thịnh hỏi Chu Thời Diệc: “Gần đây cô gái đó lại quấn lấy cậu à?”
Chu Thời Diệc có hơi mất tập trung, không phản ứng lại: “Ai?”
“Còn có thể là ai.” Từ Thịnh rầm rì một tiếng: “Nguyễn Tầm Tầm!”
Nửa giây sau, Từ Thịnh nghe thấy tiếng nước sát vách đã không còn nữa, chỉ vài giây sau tiếng nước lại ào ào, sau đó nghe thấy Chu Thời Diệc nói: “Không có.”
Từ Thịnh không tin: “Nhất định, cô ấy vốn thích cậu, ngày hôm qua cậu lại cứu cô ấy, còn ôm công chúa, tâm tư thiếu nữ nhất định sẽ đắm chìm, tro tàn lại cháy, chà chà chà, đột nhiên tớ phát hiện ra cậu quả thật là cầm thú.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Chu Thời Diệc không muốn tiếp tục để ý đến anh ta nữa, cầm lấy vòi sen nhanh chóng rửa sạch bọt trên người.
Từ Thịnh chà một tiếng, không buông tha nói tiếp: “Nói đi phải nói lại, không có được chính là tốt nhất, tớ thấy cô ấy tám phần mười cũng là không cam tâm.”
“……”
“Tại sao không nói chuyện, Thời Nhất?”
Chu Thời Diệc tắt nước, quấn khăn đẩy cửa đi ra ngoài, giọng nói lành lạnh: “Tớ xong rồi, cậu cứ từ từ mà tắm.”
Từ Thịnh thấp giọng mắng, tiếp tục tắm.
Ngoài việc vì Nguyễn Tầm Tầm dây dưa với Chu Thời Diệc, Từ Thịnh không thích cô còn có nguyên nhân khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.