Chương 30
Gia Dữ
21/11/2023
Lúc khuya, Ngôn Lạc mất ngủ nên lấy chiếc két sắt màu trắng của Thịnh Vọng Thư trong chiếc tủ đầu giường ra.
Tấm rèm nặng nề được kéo lên một nửa, ánh trăng tà chiếu vào, anh chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, thử đi thử lại mật mã của két sắt dưới ánh đèn vàng mờ ảo và ánh trăng.
Đến lần nhập thử thứ năm, chiếc két sắt “tách” một tiếng bị mở ra, mật mã vậy mà lại là tổ hợp ngày sinh của hai người bọn họ.
Đầu ngón tay của Ngôn Lạc vô ý thức cuộn lại, chậm chạp mở chiếc két sắt ra.
Khi các món đồ bên trong đập vào mắt anh, hô hấp của anh như ngừng lại, vào giây phút ấy khóe mắt của anh như đột nhiên sưng lên.
Ngôn Lạc lấy từng món đồ trong chiếc két sắt ra.
Một xấp bao lì xì dày cộp, đều là những bao lì xì mà anh tặng cho Thịnh Vọng Thư vào dịp Tết trong những năm gần đây, cô ngoài miệng nói không thèm, lại khẩu thị tâm phi đem cất giấu sạch.
Một chiếc khăn quàng cổ đang đan dở, là lúc cô chợt nảy ra ý định theo người khác học đan năm lớp mười và nói rằng sau này cô sẽ tặng nó cho người mà mình thích.
Lúc đó lòng anh trĩu nặng, nhưng ngoài mặt lại giả bộ hững hờ: “Em đã có người mình thích rồi sao? Là ai thế? Dẫn đến đây cho anh xem mặt đi.”
Cô mấp máy môi, không nhìn anh, chỉ thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Anh đừng can thiệp vào chuyện của em.”
Nhưng cuối cùng cô vẫn chưa đan xong chiếc khăn này.
Ngôn Lạc đặt chiếc khăn quàng cổ sang một bên, lại lấy ra một chiếc hộp đựng những viên đá sặc sỡ từ trong chiếc két sắt.
Đó là vào một kỳ nghỉ hè, bọn họ cùng đi chơi ở bãi biển, trong lúc nhàm chán anh đã giúp cô nhặt, thấy cô thích, anh ròng rã nhặt đến tận trưa, mới chọn ra được một hộp nhỏ như thế này.
Nhìn thấy cô ôm chiếc hộp nhìn tới nhìn lui, trong lòng của anh vô cùng vui vẻ, lại còn cố ý nói: “Chỉ là mấy viên đá màu, thích đến vậy à?”
Cô quay đầu cười với anh, cụp mắt: “Thích như vậy đấy.”
Ngôn Lạc lại nhìn vào bên trong, bên dưới chỗ để hộp đá màu là một cuốn sổ màu trắng, trông rất nữ tính.
Anh lật ra xem, nhưng bên trong đã bị xé gần hết, chỉ còn rải rác mười mấy trang giấy, lẻ loi trơ trọi bị kẹp giữa hai tấm bìa cứng, không biết bên trong đã từng viết qua những gì.
Bên cạnh cuốn sổ, có một chiếc bút máy Montblanc, đó là quà sinh nhật anh đã tặng cho cô vào năm nào đó.
Bên cạnh, còn có mấy hộp quà đặt cạnh nhau, Ngôn Lạc mở từng chiếc hộp ra, chiếc cài bằng kim cương màu hồng ngọc trai, sợi dây chuyền, đôi hoa tai, đều là quà sinh nhật anh đã từng tặng cô. Anh chưa từng thấy cô đeo bao giờ, cho nên cứ nghĩ rằng cô không hề thích chúng, hóa ra, tất cả đều được cô nâng niu trân quý từng chút một.
Ngôn Lạc tiếp tục lấy đồ ở trong ra, dây buộc tóc, vòng đeo tay, tấm thiệp viết tay, mô hình búp bê được ghép thủ công…
Từng món một đều có dấu tích của anh, tất cả đều bị cô nói một đằng nghĩ một nẻo mà âm thầm giấu đi, kể cả tình yêu của cô.
Dưới ánh trăng, Ngôn Lạc ngồi im như một pho tượng, bên trên khuôn mặt anh tuấn như hiện ra vẻ vô cùng bi thương.
Đau lòng vì sự ngộ ra thình lình chấn động này, giống như bị đánh thuốc tê, cả người tê dại đến chết lặng, như chờ đến khi thuốc hết tác dụng, trong đêm khuya tĩnh lặng, anh mới cảm giác được sự đau đớn như thấm sâu vào xương tủy.
Hai người họ đã từng thích thầm nhau rất nhiều năm, nhưng lại không hề hay biết tình cảm của nhau.
Chờ đến khi anh quay đầu lại, mới phát hiện cô đã rời xa rồi.
Màn đêm đen kịt bị ánh sáng buổi sớm xé toạc, ánh nắng mặt trời ló ra một tia sáng.
Ngôn Lạc đứng trước cửa sổ sát đất, xem đi xem lại Weibo của Thịnh Vọng Thư.
Đây là nơi duy nhất mà anh có thể theo dõi cuộc sống của cô cho đến nay.
Trước khi tắt Weibo đi, trời xui đất khiến sao mà anh ấn mở Weibo của Lăng Du.
Từ sau khi Thịnh Vọng Thư trở về anh không có để ý nữa, giờ lại phát hiện Weibo của Lăng Du có đăng thêm vài nội dung mới.
Trong bài Weibo mới nhất, anh ấy có viết một câu: chất liệu 50 điểm, chế tác 100 điểm.
Phía dưới còn kèm theo là một tấm hình, là nơi mà Ngôn Lạc rất quen thuộc - bàn làm việc trong văn phòng làm việc của Thịnh Vọng Thư.
Ở một góc của chiếc bàn mà lúc trước anh tận mắt giám sát công nhân mang đến được đặt một con Tỳ Hưu bằng ngọc trắng, chế tác vô cùng tinh xảo, đã vậy con Tỳ Hưu này lại đặt ở ngay vị trí mà anh đã từng tự tay đặt con Tỳ Hưu phỉ thúy màu xanh ngọc kia xuống.
Quang minh chính đại cướp lấy.
…
Bộ phim [Hỏa tinh nghịch hành] công bố thông tin diễn viên chính thức, ngoài dàn nhân vật chính ban đầu, còn có thêm một nữ chính thứ hai với vai diễn nặng ký vẫn chưa được xác nhận, các công ty đều liều mạng muốn đẩy nghệ sĩ nữ của công ty mình vào vị trí này, hiện tại nguồn tài nguyên chất lượng cao này của liên doanh Trung - Mỹ nhất thời đã trở thành một miếng bánh ngon nóng bỏng tay.
Buổi phỏng vấn đã được lên kế hoạch vào thứ tư, với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất, Ngôn Lạc đến Lâm Thành để công tác, đạo diễn và nhà sản xuất đã mời Thịnh Vọng Thư đến tham dự với tư cách là một người phỏng vấn.
Thịnh Vọng Thư tới địa điểm phỏng vấn đúng giờ, khi cô đến đó, ở khu vực chờ phỏng vấn đã có không ít nghệ sĩ, trong đó còn có hai người thuộc công ty của cô.
Cô vốn không quen hai người họ, để cho công bằng, cô không hề chào hỏi mà lập tức đi tìm đạo diễn.
Thịnh Vọng Thư ngồi ở giữa đạo diễn và nhà sản xuất, lật xem hồ sơ tài liệu của diễn viên, lại thấy được tài liệu của Lam Tâm ở dưới cùng.
Cô vốn không hề biết Lam Tâm đã từng nói với Ngôn Lạc muốn có được vai diễn này, cũng không hề biết sau đó Ngôn Lạc lại thu hồi tài liệu này từ trong tay Lam Tâm.
Người đại diện của Lam Tâm không cam lòng, nên lại báo danh phỏng vấn cho cô ta, suy cho cùng nếu có được tài nguyên này, có lẽ sẽ có thể nhân cơ hội này để lấn sân vào Hollywood.
Cho dù là ảnh hậu nhưng cô ta cũng chỉ là nghệ sĩ trong tay người khác, Lam Tâm không tài nào tranh chấp lại, chỉ đành đồng ý đến tham gia phỏng vấn.
Nhưng cô ta không hề nghĩ tới, người tham dự phỏng vấn hôm nay lại là Thịnh Vọng Thư.
Đã lâu rồi không gặp, địa vị giữa hai người chênh lệch quá lớn, cô ta là diễn viên được chọn tới phỏng vấn, mà Thịnh Vọng Thư lại là tư bản cầm trong tay quyền quyết định.
Lam Tâm rất hận tư bản, nhưng vẫn luôn muốn tiếp cận tư bản, cậy thế tư bản, để cuối cùng có thể trở thành tư bản, thoát khỏi thế bị động của một con cá nằm trên thớt, đáng tiếc, hao tâm tổn trí thực hiện suốt hai năm, cô ta lại bị hiện thực vả cho trở lại hình dáng ban đầu.
Người phỏng vấn và diễn viên ở hai phòng khác nhau, ở giữa được ngăn cách bởi một lớp kính hai mặt thật lớn, Lam Tâm đi vào khu biểu diễn, hít sâu một hơi, dựa theo yêu cầu của đạo diễn mà diễn lại một đoạn trong kịch bản.
Đó là phân đoạn ngắn nói về nữ phi hành gia số hai sắp leo lên phi thuyền “Origin” bay tới sao Hỏa chấp hành nhiệm vụ. Lần này là một nhiệm vụ lành ít dữ nhiều, có lẽ sẽ chôn thây trên sao Hỏa, cô mang sự quyết tâm thà chết cũng phải xung phong nhận nhiệm vụ, xung phong đi đầu trong công cuộc bảo vệ Trái Đất được yên bình.
Trước khi phỏng vấn, Lam Tâm đã tập đi tập lại đoạn lời thoại này rất nhiều lần rồi, nhưng đến khi cần diễn thật, cho dù cô ta có cố ý phớt lờ đi, nhưng vẫn luôn có cảm giác bóng dáng của Thịnh Vọng Thư cứ xuất hiện trong tầm mắt mình.
Cô ung dung ngồi trên ghế, một tay chống cằm, vẻ mặt không cảm xúc săm soi cô ta thật kỹ.
Mãi cho đến khi cô ta diễn xong, trên mặt Thịnh Vọng Thư cũng không có một chút biểu cảm không cần thiết nào.
Lam Tâm cố gắng duy trì sự bình tĩnh, mỉm cười trả lời mấy câu hỏi của đạo diễn, sau khi kết thúc phỏng vấn thì đi ra ngoài.
Cô ta là người phỏng vấn cuối cùng, chờ đến khi cô ta ra đến ngoài, trong hành lang khu chờ đã vắng tanh không một bóng người.
Một mình Lam Tâm đứng tại chỗ một lúc lâu, mới cất bước đi về phía trước. Một bên cửa khác của phòng phỏng vấn mở ra, Thịnh Vọng Thư bước ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thịnh Vọng Thư khẽ gật đầu với cô ta: “Chị vẫn chưa đi à?”
“Chị đi ngay bây giờ đây.” Lam Tâm mỉm cười.
Thịnh Vọng Thư không trả lời lại, chỉ gật đầu với cô ta lần nữa, đang định rời đi.
“Tiểu Thư.” Lam Tâm đột nhiên gọi cô lại.
Thịnh Vọng Thư quay đầu, ý cười của Lam Tâm trở nên miễn cưỡng, nói: “Có lẽ nên đổi cách gọi khác gọi em là giám đốc Thịnh nhỉ?”
Thịnh Vọng Thư: “Thế nào cũng được, chị thích là được rồi.”
“Giám đốc Thịnh” Lam Tâm không hề thừa nước đục thả câu: “Có phải chị sẽ có được vai diễn này đúng không?”
“Quyết định chọn diễn viên cuối cùng là tùy thuộc vào kết quả mọi người cùng bàn bạc với nhau, một mình tôi không làm chủ được.” Thịnh Vọng Thư ăn ngay nói thẳng: “Nhưng chắc hẳn là tôi sẽ không cho chị một phiếu.”
Lam Tâm không ngoài ngạc nhiên: “Chị không dám cầu mong có được sự tha thứ từ em.”
Thịnh Vọng Thư nhướng mày: “Trong lòng chị nghĩ tôi hẹp hòi như vậy sao?”
Mấy chuyện mà Lam Tâm đã làm trước kia căn bản không xứng để cô để tâm đến, nói gì tới chuyện có tha thứ hay không.
“Chỉ là vì tôi thấy vai diễn này không thích hợp với chị.” Thịnh Vọng Thư nói: “Tính cách của chị quá dịu dàng, ánh mắt không đủ cứng rắn kiên định, không thể lột tả được tính cách và khí thái rắn rỏi của nhân vật, trước đó có thể chị đạt được nhiều tán thưởng, là bởi vì nhân vật mà chị diễn phù hợp với tính cách của chị, nhưng bộ phim này, nếu như chị không nâng cao khả năng diễn xuất của mình, cho dù có được vai diễn này cũng chỉ hủy hoại danh tiếng của mình mà thôi.
Giọng điệu của Thịnh Vọng Thư vô cùng thẳng thắn: “Cho phép tôi nhiều lời một chút, tôi thấy là chị nên đi theo con đường phù hợp của bản thân, con đường Hollywood này không phải người nào cũng phù hợp, cũng không phải ai cũng có thể đi được.”
Có đôi khi, lựa chọn đúng đắn so với việc ra sức thực hiện quan trọng hơn nhiều, những thứ cố gắng cưỡng cầu không nhất định đã tốt.
Cô cũng là gần đây mới nhận ra điều đó.
Lời khuyên này của Thịnh Vọng Thư khiến cho Lam Tâm không khỏi sửng sờ, cô ta cho là Thịnh Vọng Thư sẽ ghi hận mình, nhưng không ngờ rằng, cô ta mới là kẻ lòng dạ tiểu nhân.
Từng lời đề nghị của cô đều là thật lòng thật dạ, Lam Tâm mấp máy môi, cũng là lần đầu cô ta bày tỏ một cách thật lòng: “Chị không biết vì sao đến tận bây giờ Ngôn Lạc vẫn chưa bộc lộ tình cảm của mình với em, nhưng là một người đứng quan sát, chị thấy được anh ấy vô cùng quan tâm đến em.”
Đây là sự thật mà cô ta đã phát hiện ra ngay khi lần đầu nhìn thấy Ngôn Lạc.
Người đàn ông lạnh lùng hững hờ kia chỉ có lúc gọi điện thoại cho cô cả của anh, mới có thể nở một nụ cười thật lòng mà ấm áp đến vậy.
“Tôi cũng nên đi con đường phù hợp với mình.” Thịnh Vọng Thư không có ý định thảo luận chuyện tình cảm với cô ta: “Trong cuộc sống còn có rất nhiều chuyện phải làm, hy vọng lần sau khi chúng ta gặp lại, không chỉ bàn về một người đàn ông nữa.”
Cô mỉm cười rồi quay người rời đi.
…
Gameshow mà Lăng Du tham gia đã kết thúc hồi cuối tháng chín, tỉ lệ người xem không tồi, nhờ tham gia chương trình mà anh ấy còn trở nên nổi tiếng hơn.
Không nổi tiếng đến mức mà người qua đường đều nhận ra, nhưng trong giới cày phim cày gameshow mà nói, cái tên của anh ấy đã không xa lạ gì nữa.
Nhưng anh ấy vẫn là người có tâm hồn yêu thích sự tự do, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, đối mặt với hàng loạt lời mời tham gia chương trình anh ấy đều không hề bị lay động, thay vào đó lại lao đầu vào studio của mình.
Vào cuối tuần của tuần cuối cùng của tháng chín, Lăng Du hẹn Thịnh Vọng Thư đến trường đua ngựa.
Thịnh Vọng Thư đã chạy đôn chạy đáo liên tục giữa studio và công ty, làm việc liên tục không ngừng nghỉ suốt ngày đêm trong hơn một tháng trời, cũng cần phải thả lỏng một chút. Cho nên cô không cần suy nghĩ mà đã sẵn sàng đồng ý.
Lăng Du là một người có tính cách vô cùng bao dung, làm việc thoăn thoắt, chưa từng khiến cho người khác cảm thấy áp lực, khi ở cạnh anh ấy, cô luôn cảm thấy rất thoải mái.
Vào buổi sáng cuối tuần, Lăng Du lái xe tới đón Thịnh Vọng Thư.
Hôm qua Thịnh Vọng Thư thức đêm để vẽ cho nên đã dậy trễ, không màng đến việc trang điểm, vội bôi một lớp kem chống nắng liền lao xuống lầu.
Lăng Du mang bữa sáng tới cho cô, sau khi đưa bữa sáng tới tay cô, anh ấy lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô: “Nhìn em thế này trông rất giống mặt trăng đấy.”
Thịnh Vọng Thư nói: “Anh có ý gì? Anh chê em già à?”
Dù sao hôm nay cô cũng để mặt mộc ra đường, cô đã không còn nhớ rõ mình đã không như thế bao lâu rồi.
“Ý anh nói là nhìn em sáng sủa sạch sẽ.” Lăng Du xoay vô lăng, rồi lại nhìn sang phía cô, giọng nói chân thành: “Sạch sẽ nhẹ nhàng, một vẻ đẹp rất khác.”
Không có ai lại không muốn được người khác chân thành mà khen đẹp, Thịnh Vọng Thư cười rộ lên: “Cảm ơn, này, anh nhìn đường đi chứ, đừng nhìn em!”
Sau hơn một giờ lái xe cuối cùng cũng đến trường đua ngựa, sau khi nghỉ ngơi một chút, Lăng Du đưa Thịnh Vọng Thư đến chuồng ngựa, nói là muốn tìm con ngựa trước đó hại Thịnh Vọng Thư ngã bị thương, để nó nhận lỗi với cô.
Thịnh Vọng Thư mắng anh ấy dở hơi.
“Nhưng hôm nay em sẽ cưỡi nó lần nữa.” Thịnh Vọng Thư nói: “Té ngã ở chỗ nào thì phải đứng lên ở chỗ đó.”
Lăng Du nói: “Em muốn đứng lên, hay là muốn chinh phục nó?”
Đang trò chuyện, chuông điện thoại của anh ấy bỗng vang lên, là một người bạn gọi tới, đầu dây bên kia nói với anh ấy, muốn dẫn mấy người bạn làm ăn tới đây chơi.
“Đều là thần tài của tôi đấy, cậu báo với người phụ trách một tiếng, giúp tôi tiếp đãi họ tốt một chút.”
“Không thành vấn đề.” Lăng Du trả lời: “Đúng lúc tôi cũng ở đây, cậu dẫn bọn họ đến đi.”
Hai người lại trò chuyện đôi ba câu rồi cúp máy.
Thịnh Vọng Thư nói: “Nếu anh có chuyện bận thì cứ đi đi, em chơi một mình ở đây là được rồi.”
“Không cần, đợi lát nữa tôi đi qua đó chào hỏi là được rồi.”
Lăng Du giúp cô dắt con ngựa kia ra, tự mình nắm dây cương giúp cô: “Tới đi cô chủ Trăng Nhỏ, bắt đầu lần chinh phục thứ hai của em nào.”
Thịnh Vọng Thư nhoẻn miệng cười, nhanh chóng leo lên ngựa.
Lăng Du lập tức dắt một con ngựa khác ra, đi theo phía sau cô.
Hai người một trước một sau, Lăng Du cùng cô chạy trên đường đua ấy lần nữa.
Đến điểm đích, Thịnh Vọng Thư kéo cương để ngựa dừng lại, Lăng Du phóng từ phía sau lên, cười nói: “Không tệ.”
Mấy tháng trôi qua, con ngựa bướng bỉnh kiêu ngạo ngày xưa đã sớm bị thuần phục ngoan ngoãn không ít.
Nhưng Lăng Du vẫn nghiêm túc mà nói với cô: “Chúc mừng em, đã thành công chinh phục nó.”
“Đi.” Thịnh Vọng vung roi ngựa một cái, lần nữa giục ngựa chạy về phía trước, bím tóc đuôi ngựa hất lên theo động tác.
Lăng Du mỉm cười, dùng hai chân kẹp lấy bụng ngựa đuổi theo.
Lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, người bạn ấy đã đưa người đến.
Lăng Du nghe máy, hẹn gặp anh ấy trên đồng cỏ.
Thịnh Vọng Thư trở lại bãi cỏ trước một bước, lúc giữ chặt dây cương, từ xa xa cô nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía mình.
Khi đến gần một chút, nụ cười của cô trong phút chốc cứng đờ, dáng người cao lớn bị vây quanh trong nhóm người kia không phải là Ngôn Lạc sao.
Ngay lúc đó, Ngôn Lạc cũng đã nhìn thấy Thịnh Vọng Thư.
Cô mặc một chiếc áo bảo vệ màu trắng giản dị, buộc tóc đuôi ngựa, cưỡi trên con ngựa nâu với nụ cười rạng rỡ, khiến cho hô hấp của anh trong phút chốc như ngưng đọng lại.
Lúc đó, anh nghĩ đến chuyện lúc xưa.
Nghĩ đến dáng vẻ thích được nuông chiều, tùy ý và vô lo vô nghĩ của cô trước mặt anh.
Ngôn Lạc nhanh chân đi về hướng cô, càng gần thêm một mét, trái tim anh càng thấy rầu rĩ căng thẳng.
Hôm nay cô để mặt mộc.
Từ sau khi trưởng thành, Thịnh Vọng Thư rất ít khi để mặt mộc ra ngoài, lần cuối Ngôn Lạc thấy cô để mặt mộc là khi anh bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện.
Mà lần này, cô lại để mặt mộc, tươi cười như hoa, lại chính là khi cùng Lăng Du đến cưỡi ngựa.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.