Chương 12: Chạm mặt
Cloudsyin
07/01/2023
(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 12 Chạm mặt ♥
"Em lấy à?" Tô Việt hỏi Hứa Thanh Giai.
"Không phải, tôi không lấy." Hứa Thanh Giai vội vàng phủ nhận.
Phía sau vẫn có người xếp hàng, cậu nhóc chen lấn vừa rồi cũng đứng ở đó, Tô Việt dùng điện thoại thanh toán sau đó nói với cô: "Thôi được rồi, đi ra ngoài trước đã."
Hai người ra khỏi siêu thị, Hứa Thanh Giai vẫn còn giải thích: "Không phải tôi lấy."
"Ừ, tôi biết rồi." Tô Việt nói.
"Anh biết sao?"
Hai người đứng sau cột điện, Tô Việt lại cao chỉ cần nhìn một cái là thấy cậu nhóc kia ra khỏi siêu thị.
"Ê"
Cậu nhóc cầm chai nước có ga, nghe thấy tiếng của Tô Việt ngay lập tức cất bước chạy, nhưng cũng không nhanh bằng Tô Việt, rất nhanh cậu nhóc đã bị xách cổ áo lại.
"Thả em ra!"
"Nói đi," Tô Việt đè cậu lên cột điện: "Có phải em ném vào trong túi không hả?"
Cậu nhóc trừng mắt với anh.
"Không nói hả? Được vậy để anh báo cảnh sát." Anh lấy điện thoại ra giờ vờ định gọi, Hứa Thanh Giai cũng bị dọa giật mình, cô cho rằng anh đang nói thật.
"...Em nói em nói!" Cậu nhóc cuối cùng cũng biết sợ, đã không còn khí thế như vừa rồi nữa, giọng nói trở nên nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Là em."
Tô Việt hừ một tiếng: "Được đấy, còn nhỏ tuổi mà đã biết làm chuyện xấu, anh vẫn nên đưa em đến cục cảnh sát thôi."
Cậu nhóc bị dọa sắp khóc đến nơi, cậu giãy giụa. Hứa Thanh Giai cuối cùng cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện, cô ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Thôi bỏ đi."
"Trẻ con nếu không dạy dỗ thì sao mà được."
Tô Việt nói như vậy, nhưng trên tay vẫn thả lỏng ra, cậu nhóc ngay lập tức chạy đi.
Hứa Thanh Giai sợ Tô Việt đuổi theo nên kéo tay anh: "Trẻ con không hiểu chuyện, thôi bỏ đi mà."
Tô Việt nhìn tay mình, rồi lại nhìn cô: "Vừa rồi không phải em rất xấu hổ à?"
Hứa Thanh Giai buông tay ra, khẽ trả lời: "Dù sao cũng thanh toán rồi."
"Trẻ con không thể không giáo dục được, chính là thiếu rèn luyện đây mà."
"Gia đình thằng bé sẽ dạy nó, chúng ta mặc kệ đi."
"Hừ, đây là kết quả của gia đình dạy dỗ chứ còn gì nữa." Tô Việt nhẹ nhàng xách theo túi đồ kia trở về: "Không phải ai cũng mềm lòng như em đâu."
"..."
Về đến dưới tầng nhà anh Hứa Thanh Giai nói cô không đi lên nữa mà sẽ trực tiếp về nhà, Tô Việt không nói gì, cũng không hẹn gặp lại.
Qua ô cửa kính anh nhìn thấy Hứa Thanh Giai biến mất khỏi ngõ nhỏ rách nát. Quay đầu lại anh lấy đồ trong túi mua hàng ra, gia vị và thực phẩm để vào trong bếp, còn hộp áo mưa kia... anh lật xem hai mặt cuối cùng nhét vào ngăn tủ.
Đây là lần đầu tiên mua thứ này, không ngờ lại đắt như vậy, lại còn có hạn sử dụng nữa.
Anh xoay người, đột nhiên trong góc sô pha có một mảnh vải nhó khiến anh dừng lại.
*
Hứa Thanh Giai về đến nhà, cô ném quần bẩn vào máy giặt. Máy giặt bắt đầu chuyển động cô mới đột nhiên nhớ ra hình như mình để quên cái gì đó. Cô gọi điện thoại cho Tô Việt, hỏi anh: "Tô Việt."
"Hả, em về đến nhà rồi à?"
"Tôi về rồi. Tôi muốn hỏi anh một chút... tất của tôi có phải để quên ở nhà anh rồi không?"
"Tất á, tôi không nhìn thấy."
"À, thế thì chắc rơi trên đường rồi."
"Có lẽ vậy."
"Thế thì... chờ tôi giặt sạch quần rồi sẽ trả anh." Hứa Thanh Giai nói: "Lần sau để tôi mời anh ăn cơm nhé."
Ngữ điệu của Tô Việt lười nhác: "Mời tôi ăn cơm? Em tự nấu à?"
"Tôi không biết nấu cơm, nhưng tôi có thể mời anh ra ngoài ăn, tôi biết mấy nhà hàng hương vị cũng khá được."
"Được rồi, vậy thì tùy tiện."
*
Hứa Thanh Giai hẹn Tô Việt vào trước ngày về Lạc Châu 1 ngày. Cô cùng Tô Việt đã thống nhất sẽ gặp mặt ở cửa tây của trường học, cô muốn về kí túc xá lấy vài thứ mang về Lạc Châu.
Học tỷ ở cùng phòng Hứa Thanh Giai tên là Trần Nhĩ, là một người làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, buổi sáng còn dậy sớm luyện tập. Cho nên Hứa Thanh Giai không cần nhắn tin trước cho chị ấy, ai ngờ vừa đến cửa ký túc xá, cách một cánh cửa sắt cô đã nghe thấy tiếng động bên trong. Cánh tay lấy chìa khóa của cô đột nhiên cứng đờ.
... đầu tiên cô còn chưa kịp phản ứng, bên tai truyền đến tiếng rên khe khẽ và tiếng thở dốc của học tỷ, còn có tiếng gọi trầm khàn của con trai, lúc này cô mới hiểu bên trong đang làm gì.
Hứa Thanh Giai đỏ mặt, cô nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi ăn xong bữa sáng ở dưới nhà ăn mặt cô vẫn còn nóng. Nhìn thời gian đã qua khoảng một giờ, cô nhắn tin cho Trần Nhĩ nói rằng mình sẽ về ký túc xá lấy đồ, không mang chìa khóa nên hỏi cô ấy có ở ký túc xá hay không.
Trần Nhĩ nói có, bây giờ cô có thể đi qua.
Vậy hẳn là xong việc rồi. Hứa Thanh Giai thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trở về ký túc xá, cô hít vào một hơi rồi gõ cửa.
"Học tỷ."
Cửa sắt từ từ mở ra, lộ ra một gương mặt xinh đẹp.
"Tới rồi à?" Trần Nhĩ xõa tóc, khuôn mặt sạch sẽ, trừ trên gò má hơi đỏ nhàn nhạt. Xem ra sáng nay cô ấy không đến phòng luyện vũ đạo sớm.
"Vâng, bọn em được nghỉ rồi, em quay về lấy đồ."
"Mau vào đi. À bạn trai chị cũng ở ký túc xá, vì mấy ngày nay em không ở đây nên chị chưa nói với em."
"Được, không sao đâu."
Hứa Thanh Giai giương mắt, không quá quen thuộc với chàng trai đang đứng ngược sáng ở bên trong.
Anh rất cao, ánh nắng sớm từ ban công tiến vào như mạ lên người anh một tầng vàng nhạt.
"Thanh Giai?"
Cô kinh ngạc khi nghe người con trai ấy gọi tên.
"Em lấy à?" Tô Việt hỏi Hứa Thanh Giai.
"Không phải, tôi không lấy." Hứa Thanh Giai vội vàng phủ nhận.
Phía sau vẫn có người xếp hàng, cậu nhóc chen lấn vừa rồi cũng đứng ở đó, Tô Việt dùng điện thoại thanh toán sau đó nói với cô: "Thôi được rồi, đi ra ngoài trước đã."
Hai người ra khỏi siêu thị, Hứa Thanh Giai vẫn còn giải thích: "Không phải tôi lấy."
"Ừ, tôi biết rồi." Tô Việt nói.
"Anh biết sao?"
Hai người đứng sau cột điện, Tô Việt lại cao chỉ cần nhìn một cái là thấy cậu nhóc kia ra khỏi siêu thị.
"Ê"
Cậu nhóc cầm chai nước có ga, nghe thấy tiếng của Tô Việt ngay lập tức cất bước chạy, nhưng cũng không nhanh bằng Tô Việt, rất nhanh cậu nhóc đã bị xách cổ áo lại.
"Thả em ra!"
"Nói đi," Tô Việt đè cậu lên cột điện: "Có phải em ném vào trong túi không hả?"
Cậu nhóc trừng mắt với anh.
"Không nói hả? Được vậy để anh báo cảnh sát." Anh lấy điện thoại ra giờ vờ định gọi, Hứa Thanh Giai cũng bị dọa giật mình, cô cho rằng anh đang nói thật.
"...Em nói em nói!" Cậu nhóc cuối cùng cũng biết sợ, đã không còn khí thế như vừa rồi nữa, giọng nói trở nên nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Là em."
Tô Việt hừ một tiếng: "Được đấy, còn nhỏ tuổi mà đã biết làm chuyện xấu, anh vẫn nên đưa em đến cục cảnh sát thôi."
Cậu nhóc bị dọa sắp khóc đến nơi, cậu giãy giụa. Hứa Thanh Giai cuối cùng cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện, cô ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Thôi bỏ đi."
"Trẻ con nếu không dạy dỗ thì sao mà được."
Tô Việt nói như vậy, nhưng trên tay vẫn thả lỏng ra, cậu nhóc ngay lập tức chạy đi.
Hứa Thanh Giai sợ Tô Việt đuổi theo nên kéo tay anh: "Trẻ con không hiểu chuyện, thôi bỏ đi mà."
Tô Việt nhìn tay mình, rồi lại nhìn cô: "Vừa rồi không phải em rất xấu hổ à?"
Hứa Thanh Giai buông tay ra, khẽ trả lời: "Dù sao cũng thanh toán rồi."
"Trẻ con không thể không giáo dục được, chính là thiếu rèn luyện đây mà."
"Gia đình thằng bé sẽ dạy nó, chúng ta mặc kệ đi."
"Hừ, đây là kết quả của gia đình dạy dỗ chứ còn gì nữa." Tô Việt nhẹ nhàng xách theo túi đồ kia trở về: "Không phải ai cũng mềm lòng như em đâu."
"..."
Về đến dưới tầng nhà anh Hứa Thanh Giai nói cô không đi lên nữa mà sẽ trực tiếp về nhà, Tô Việt không nói gì, cũng không hẹn gặp lại.
Qua ô cửa kính anh nhìn thấy Hứa Thanh Giai biến mất khỏi ngõ nhỏ rách nát. Quay đầu lại anh lấy đồ trong túi mua hàng ra, gia vị và thực phẩm để vào trong bếp, còn hộp áo mưa kia... anh lật xem hai mặt cuối cùng nhét vào ngăn tủ.
Đây là lần đầu tiên mua thứ này, không ngờ lại đắt như vậy, lại còn có hạn sử dụng nữa.
Anh xoay người, đột nhiên trong góc sô pha có một mảnh vải nhó khiến anh dừng lại.
*
Hứa Thanh Giai về đến nhà, cô ném quần bẩn vào máy giặt. Máy giặt bắt đầu chuyển động cô mới đột nhiên nhớ ra hình như mình để quên cái gì đó. Cô gọi điện thoại cho Tô Việt, hỏi anh: "Tô Việt."
"Hả, em về đến nhà rồi à?"
"Tôi về rồi. Tôi muốn hỏi anh một chút... tất của tôi có phải để quên ở nhà anh rồi không?"
"Tất á, tôi không nhìn thấy."
"À, thế thì chắc rơi trên đường rồi."
"Có lẽ vậy."
"Thế thì... chờ tôi giặt sạch quần rồi sẽ trả anh." Hứa Thanh Giai nói: "Lần sau để tôi mời anh ăn cơm nhé."
Ngữ điệu của Tô Việt lười nhác: "Mời tôi ăn cơm? Em tự nấu à?"
"Tôi không biết nấu cơm, nhưng tôi có thể mời anh ra ngoài ăn, tôi biết mấy nhà hàng hương vị cũng khá được."
"Được rồi, vậy thì tùy tiện."
*
Hứa Thanh Giai hẹn Tô Việt vào trước ngày về Lạc Châu 1 ngày. Cô cùng Tô Việt đã thống nhất sẽ gặp mặt ở cửa tây của trường học, cô muốn về kí túc xá lấy vài thứ mang về Lạc Châu.
Học tỷ ở cùng phòng Hứa Thanh Giai tên là Trần Nhĩ, là một người làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, buổi sáng còn dậy sớm luyện tập. Cho nên Hứa Thanh Giai không cần nhắn tin trước cho chị ấy, ai ngờ vừa đến cửa ký túc xá, cách một cánh cửa sắt cô đã nghe thấy tiếng động bên trong. Cánh tay lấy chìa khóa của cô đột nhiên cứng đờ.
... đầu tiên cô còn chưa kịp phản ứng, bên tai truyền đến tiếng rên khe khẽ và tiếng thở dốc của học tỷ, còn có tiếng gọi trầm khàn của con trai, lúc này cô mới hiểu bên trong đang làm gì.
Hứa Thanh Giai đỏ mặt, cô nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi ăn xong bữa sáng ở dưới nhà ăn mặt cô vẫn còn nóng. Nhìn thời gian đã qua khoảng một giờ, cô nhắn tin cho Trần Nhĩ nói rằng mình sẽ về ký túc xá lấy đồ, không mang chìa khóa nên hỏi cô ấy có ở ký túc xá hay không.
Trần Nhĩ nói có, bây giờ cô có thể đi qua.
Vậy hẳn là xong việc rồi. Hứa Thanh Giai thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trở về ký túc xá, cô hít vào một hơi rồi gõ cửa.
"Học tỷ."
Cửa sắt từ từ mở ra, lộ ra một gương mặt xinh đẹp.
"Tới rồi à?" Trần Nhĩ xõa tóc, khuôn mặt sạch sẽ, trừ trên gò má hơi đỏ nhàn nhạt. Xem ra sáng nay cô ấy không đến phòng luyện vũ đạo sớm.
"Vâng, bọn em được nghỉ rồi, em quay về lấy đồ."
"Mau vào đi. À bạn trai chị cũng ở ký túc xá, vì mấy ngày nay em không ở đây nên chị chưa nói với em."
"Được, không sao đâu."
Hứa Thanh Giai giương mắt, không quá quen thuộc với chàng trai đang đứng ngược sáng ở bên trong.
Anh rất cao, ánh nắng sớm từ ban công tiến vào như mạ lên người anh một tầng vàng nhạt.
"Thanh Giai?"
Cô kinh ngạc khi nghe người con trai ấy gọi tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.