Chương 14: Long Island Iced Tea
Cloudsyin
09/01/2023
Hứa Thanh Giai gọi cho Tô Việt một ly Cocktail Long Island Iced Tea,
những viên đá trong ly rượu lắc lư qua lại như quả cầu thủy tinh.
Có lẽ mọi việc bắt đầu rối tung lên bởi ly rượu này.
Đầu tiên vì xúc động mà cô hỏi Tô Việt có thích ai không. Về vấn đề này Tô Việt cảm thấy chột dạ, anh đột nhiên ngẩn ra. Anh cho rằng cô đang ám chỉ gì đó, thậm chí còn không biết nên vui vẻ hay lo lắng, nhưng khi quay đầu lại anh nhìn thấy nỗi buồn từ trong ánh mắt ướt át của cô, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao hôm nay cảm xúc của cô lại trở nên khác thường như vậy.
Điều này khiến anh không khỏi nghĩ đến người kia. Anh giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể đều bị dập tắt.
"Không có sao?" Hứa Thanh Giai xem sự im lặng của anh là phủ nhận, cô rũ mắt xuống, có hơi thất vọng: "Tôi còn định nhờ anh nghĩ cách giúp nữa."
Lúc say cô nói nhiều hơn bình thường.
"Cách gì?" Giọng của Tô Việt khô khốc.
Hứa thanh Giai ghé vào quầy bar, nhìn chằm chằm chất lỏng màu lam trong chén rượu, cô lẩm bẩm nói: "Cách thoát ra khỏi cảm giác thất tình."
Cô xem Tô Việt như bạn bè, cô nói với anh những chuyện này là bởi nghĩ rằng anh không biết gì hết.
"Tôi đã thích một người rất lâu, rất lâu, tôi đến đây học phần lớn cũng là vì anh ấy."
"Từ nhỏ chúng tôi đã quen biết lẫn nhau, anh ấy lớn hơn tôi một tuổi. Tôi cũng biết anh ấy chỉ xem tôi như em gái, tôi cứ nghĩ rằng có lẽ lên đại học anh ấy sẽ có cái nhìn khác về tôi."
"Nhưng còn chưa kịp..."
"Hôm nay anh ấy về nước, tôi đã nhìn thấy anh ấy. Thì ra anh ấy đã có bạn gái rồi."
"Tôi thật sự rất khó chịu. Tại sao tôi đuổi theo mãi mà vẫn không kịp?"
Có lẽ chỉ khi say mới có thể thẳng thắn đối diện với nỗi đau của mình như thế, Hứa Thanh Giai vừa nói vừa tự động rớt nước mắt.
Những lời này đối với Tô Việt mà nói chính là sự tra tấn.
Nó là sự tổng hòa của mối tình đơn phương cô độc, là sự bất lực đối với bản thân và nỗi đau khi không thể lựa chọn số phận của mình.
Đúng vậy, Hứa Thanh Giai đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp người kia.
Tô Việt biết Hứa Thanh Giai không sớm bằng Hứa Thanh Giai quen Diệp Hành Viễn, đẳng cấp cuộc sống của hai người cũng khác nhau một trời một vực.
Đủ loại nhân tố đã đào sâu khoảng cách giữa hai người, Hứa Thanh Giai thích Diệp Hành Viễn chỉ cách một câu 'khó nói', còn Tô Việt thích Hứa Thanh Giai lại cách cả một giai tầng xã hội.
Hứa Thanh Giai không cam lòng, Tô Việt cũng không cam lòng.
Người không được yêu luôn là người buồn nhất.
Tô Việt không ngăn Hứa Thanh Giai uống rượu, cô cố tình chuốc say chính mình. Lúc thì cô túm lấy tay Tô Việt rồi khóc, thỉnh thoảng lại che mặt hỏi anh có phải mình đáng xấu hổ lắm không.
Người trong quán bar đã quá quen với tình cảnh này, chỉ có nhân viên thân thiết đến hỏi sao Tô Việt làm quen được với nữ khách hàng có điều kiện tốt như vậy. Tô Việt đè cảm xúc bảo bọn họ rời đi, trên sân nhảy dần trống không, anh nhìn cô gái vẫn đang khóc lóc, hỏi cô: "Em uống đủ rồi chứ?"
Hứa Thanh Giai lại lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi thật sự rất thích anh ấy... làm sao bây giờ?" nói xong cô lại nấc nghẹn ngào.
Tô Viết cúi đầu chăm chú nhìn cô, hạt giống thô bạo chôn sâu trong bản tính đột nhiên dâng lên, suy nghĩ xấu xa lập tức trỗi dậy: "Anh ta có bạn gái rồi chẳng lẽ em còn định làm tiểu tam à?"
Hứa Thanh Giai mở to mắt, cô nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi trong lời khuyến nghị của anh, sau đó mạnh mẽ lắc đầu.
Trái tim Tô Việt lặng lẽ thả lỏng: "Cho nên bây giờ em khóc thì có ích gì?"
"Nhưng tôi khó chịu lắm... hức, tôi không muốn khó chịu như vậy nữa."
Tô Việt nắm chặt tay, Hứa Thanh Giai say rồi nên không nghe ra sự run rẩy trong giọng của anh.
Anh cúi người mang theo những suy nghĩ bí mật đến gần cô: "Có muốn tôi giúp em không?"
Hứa Thanh Giai thẳng thắn nhìn anh không né tránh, cô mơ màng hỏi: "Giúp kiểu gì?"
"Cách tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm chính là xây dựng một mối quan hệ mới. Tuy rằng hơi thô nhưng hiệu quả. Hứa Thanh Giai, có muốn tôi giúp em không?"
Trên người cả hai dần nhuốm mùi rượu và thuốc lá từ sàn nhảy neon.
Hứa Thanh Giai nhất thời không thể suy nghĩ cặn kẽ Tô Việt nói cụ thể là cách gì. Cô chỉ biết Tô Việt nói quán bar sắp đóng cửa rồi, cô ngoan ngoãn nhảy xuống ghế chân cao. Cô cảm thấy mình không say nhưng đi một bước lại liêu xiêu xém chút ngã xuống. Tô Việt đỡ cô, anh vòng đến trước người cô ngồi xổm: "Lên đi, tôi cõng em."
"Ờ."
Bản chất thông minh hình thành từ bé vẫn còn đó, cô nghe lời nhảy lên lưng anh.
Bọn họ đi ra ngoài, bên ngoài có đủ loại xe taxi, Tô Việt tự động làm lơ. Cho đến khi anh đi lên cầu vượt dành cho người đi bộ, gió đêm khiến Hứa Thanh Giai rụt người lại, cô ôm chặt lấy anh, cố gắng mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh.
"Sao chúng ta không ngồi xe?"
"Không có xe."
"Ồ."
Cô không biết rằng anh chỉ muốn đi mãi như vậy.
Bên dưới là nhiệt độ cơ thể của chàng trai, Hứa Thanh Giai đã quên mất những lễ nghi giáo dưỡng, cằm cô dán lên vai anh, khi nói chuyện hơi thở xoẹt qua vành tai, khiến anh nổi da gà.
Cô lẩm bẩm: "Chúng ta đang đi đâu đây?"
Tô Việt lặng lẽ siết chặt tay. Anh ôm lấy đùi cô, bởi vì hằng năm luyện tập vũ đạo nên cô khá mảnh mai nhưng hai luồng kề sát lưng anh lại vô cùng mềm mại. Anh si mê đến mức không muốn buông tay, việc rèn luyện hằng ngày giúp anh giữ nguyên tư thế này không đổi.
"Em muốn đi đến đâu?" anh cố gắng giữ lại một chút lương thiện đối với cô gái, đặc biệt là với một cô gái đang say.
Tiếc là Hứa Thanh Giai không nắm lấy cơ hội cuối cùng này.
"Không biết, tôi không muốn ở một mình."
Nếu như vậy sự cô đơn sẽ bủa vây cô.
Ánh mắt của Tô Việt trở nên đen tối như màn đêm.
"Vậy nhà tôi nhé?"
Cô gái say khướt rơi vào bẫy của anh: "Được đấy."
Có lẽ mọi việc bắt đầu rối tung lên bởi ly rượu này.
Đầu tiên vì xúc động mà cô hỏi Tô Việt có thích ai không. Về vấn đề này Tô Việt cảm thấy chột dạ, anh đột nhiên ngẩn ra. Anh cho rằng cô đang ám chỉ gì đó, thậm chí còn không biết nên vui vẻ hay lo lắng, nhưng khi quay đầu lại anh nhìn thấy nỗi buồn từ trong ánh mắt ướt át của cô, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao hôm nay cảm xúc của cô lại trở nên khác thường như vậy.
Điều này khiến anh không khỏi nghĩ đến người kia. Anh giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể đều bị dập tắt.
"Không có sao?" Hứa Thanh Giai xem sự im lặng của anh là phủ nhận, cô rũ mắt xuống, có hơi thất vọng: "Tôi còn định nhờ anh nghĩ cách giúp nữa."
Lúc say cô nói nhiều hơn bình thường.
"Cách gì?" Giọng của Tô Việt khô khốc.
Hứa thanh Giai ghé vào quầy bar, nhìn chằm chằm chất lỏng màu lam trong chén rượu, cô lẩm bẩm nói: "Cách thoát ra khỏi cảm giác thất tình."
Cô xem Tô Việt như bạn bè, cô nói với anh những chuyện này là bởi nghĩ rằng anh không biết gì hết.
"Tôi đã thích một người rất lâu, rất lâu, tôi đến đây học phần lớn cũng là vì anh ấy."
"Từ nhỏ chúng tôi đã quen biết lẫn nhau, anh ấy lớn hơn tôi một tuổi. Tôi cũng biết anh ấy chỉ xem tôi như em gái, tôi cứ nghĩ rằng có lẽ lên đại học anh ấy sẽ có cái nhìn khác về tôi."
"Nhưng còn chưa kịp..."
"Hôm nay anh ấy về nước, tôi đã nhìn thấy anh ấy. Thì ra anh ấy đã có bạn gái rồi."
"Tôi thật sự rất khó chịu. Tại sao tôi đuổi theo mãi mà vẫn không kịp?"
Có lẽ chỉ khi say mới có thể thẳng thắn đối diện với nỗi đau của mình như thế, Hứa Thanh Giai vừa nói vừa tự động rớt nước mắt.
Những lời này đối với Tô Việt mà nói chính là sự tra tấn.
Nó là sự tổng hòa của mối tình đơn phương cô độc, là sự bất lực đối với bản thân và nỗi đau khi không thể lựa chọn số phận của mình.
Đúng vậy, Hứa Thanh Giai đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp người kia.
Tô Việt biết Hứa Thanh Giai không sớm bằng Hứa Thanh Giai quen Diệp Hành Viễn, đẳng cấp cuộc sống của hai người cũng khác nhau một trời một vực.
Đủ loại nhân tố đã đào sâu khoảng cách giữa hai người, Hứa Thanh Giai thích Diệp Hành Viễn chỉ cách một câu 'khó nói', còn Tô Việt thích Hứa Thanh Giai lại cách cả một giai tầng xã hội.
Hứa Thanh Giai không cam lòng, Tô Việt cũng không cam lòng.
Người không được yêu luôn là người buồn nhất.
Tô Việt không ngăn Hứa Thanh Giai uống rượu, cô cố tình chuốc say chính mình. Lúc thì cô túm lấy tay Tô Việt rồi khóc, thỉnh thoảng lại che mặt hỏi anh có phải mình đáng xấu hổ lắm không.
Người trong quán bar đã quá quen với tình cảnh này, chỉ có nhân viên thân thiết đến hỏi sao Tô Việt làm quen được với nữ khách hàng có điều kiện tốt như vậy. Tô Việt đè cảm xúc bảo bọn họ rời đi, trên sân nhảy dần trống không, anh nhìn cô gái vẫn đang khóc lóc, hỏi cô: "Em uống đủ rồi chứ?"
Hứa Thanh Giai lại lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi thật sự rất thích anh ấy... làm sao bây giờ?" nói xong cô lại nấc nghẹn ngào.
Tô Viết cúi đầu chăm chú nhìn cô, hạt giống thô bạo chôn sâu trong bản tính đột nhiên dâng lên, suy nghĩ xấu xa lập tức trỗi dậy: "Anh ta có bạn gái rồi chẳng lẽ em còn định làm tiểu tam à?"
Hứa Thanh Giai mở to mắt, cô nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi trong lời khuyến nghị của anh, sau đó mạnh mẽ lắc đầu.
Trái tim Tô Việt lặng lẽ thả lỏng: "Cho nên bây giờ em khóc thì có ích gì?"
"Nhưng tôi khó chịu lắm... hức, tôi không muốn khó chịu như vậy nữa."
Tô Việt nắm chặt tay, Hứa Thanh Giai say rồi nên không nghe ra sự run rẩy trong giọng của anh.
Anh cúi người mang theo những suy nghĩ bí mật đến gần cô: "Có muốn tôi giúp em không?"
Hứa Thanh Giai thẳng thắn nhìn anh không né tránh, cô mơ màng hỏi: "Giúp kiểu gì?"
"Cách tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm chính là xây dựng một mối quan hệ mới. Tuy rằng hơi thô nhưng hiệu quả. Hứa Thanh Giai, có muốn tôi giúp em không?"
Trên người cả hai dần nhuốm mùi rượu và thuốc lá từ sàn nhảy neon.
Hứa Thanh Giai nhất thời không thể suy nghĩ cặn kẽ Tô Việt nói cụ thể là cách gì. Cô chỉ biết Tô Việt nói quán bar sắp đóng cửa rồi, cô ngoan ngoãn nhảy xuống ghế chân cao. Cô cảm thấy mình không say nhưng đi một bước lại liêu xiêu xém chút ngã xuống. Tô Việt đỡ cô, anh vòng đến trước người cô ngồi xổm: "Lên đi, tôi cõng em."
"Ờ."
Bản chất thông minh hình thành từ bé vẫn còn đó, cô nghe lời nhảy lên lưng anh.
Bọn họ đi ra ngoài, bên ngoài có đủ loại xe taxi, Tô Việt tự động làm lơ. Cho đến khi anh đi lên cầu vượt dành cho người đi bộ, gió đêm khiến Hứa Thanh Giai rụt người lại, cô ôm chặt lấy anh, cố gắng mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh.
"Sao chúng ta không ngồi xe?"
"Không có xe."
"Ồ."
Cô không biết rằng anh chỉ muốn đi mãi như vậy.
Bên dưới là nhiệt độ cơ thể của chàng trai, Hứa Thanh Giai đã quên mất những lễ nghi giáo dưỡng, cằm cô dán lên vai anh, khi nói chuyện hơi thở xoẹt qua vành tai, khiến anh nổi da gà.
Cô lẩm bẩm: "Chúng ta đang đi đâu đây?"
Tô Việt lặng lẽ siết chặt tay. Anh ôm lấy đùi cô, bởi vì hằng năm luyện tập vũ đạo nên cô khá mảnh mai nhưng hai luồng kề sát lưng anh lại vô cùng mềm mại. Anh si mê đến mức không muốn buông tay, việc rèn luyện hằng ngày giúp anh giữ nguyên tư thế này không đổi.
"Em muốn đi đến đâu?" anh cố gắng giữ lại một chút lương thiện đối với cô gái, đặc biệt là với một cô gái đang say.
Tiếc là Hứa Thanh Giai không nắm lấy cơ hội cuối cùng này.
"Không biết, tôi không muốn ở một mình."
Nếu như vậy sự cô đơn sẽ bủa vây cô.
Ánh mắt của Tô Việt trở nên đen tối như màn đêm.
"Vậy nhà tôi nhé?"
Cô gái say khướt rơi vào bẫy của anh: "Được đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.