Chương 26: Tác dụng phụ
Cloudsyin
21/01/2023
Khi nụ hôn rơi xuống người nằm trên giường hơi ngọ nguậy.
Hứa Thanh Giai mở mắt ra, thấy khuôn mặt Tô Việt phóng đại trước mắt, nốt ruồi lệ cực kì nổi bật.
"Dậy thôi." Anh nói.
"...A." Hứa Thanh Giai cảm thấy trên mặt hơi kì lạ, cô giơ tay sờ lên. Tô Việt thấy động tác này của anh, anh chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Hứa Thanh Giai thích tách hamburger ra rồi ăn, cô đặc biệt thích ăn vỏ bánh. Cô ăn khá chậm, vài phút là Tô Việt có thể giải quyết xong, còn cô phải chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt đảo qua đảo lại như đang nghĩ gì đó.
Tô Việt uống một ngụm Coca, hỏi cô: "Em có muốn đi chơi không?"
Hứa Thanh Giai "A" một tiếng: "Bây giờ á?"
"Không phải, hai ngày nữa, lên núi chơi."
"Lên núi? Làm gì ở đó?"
"Cắm trại, nướng BBQ."
"Vậy có phải sẽ qua đêm ở trên núi không?"
"Chắc vậy."
Hứa Thanh Giai hơi do dự: "Em không biết em có thể đi hay không, về nhà em sẽ hỏi một chút."
Tô Việt tặc lưỡi: "Em lớn như vậy rồi còn không thể tự quyết định à?"
"......" Hứa Thanh Giai im lặng.
"Thôi, nếu đi được thì nói với tôi."
Tô Việt vo giấy gói ném vào thùng rác, nghe thấy tiền nấc nho nhỏ của cô, chiếc hamburger còn một nửa đặt trên bàn, cô chu miệng hút trà sữa.
"Em ăn thế đã no rồi à?"
Hứa Thanh Giai gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Em không ăn nổi nữa."
Tô Việt nhíu mày, dạ dày của cô nhỏ như chim ấy.
"Ăn thêm một chút đi."
Giống như ở nhà Tống Như cũng yêu cầu cô ăn như thế.
Hứa Thanh Giai chỉ có thể cầm lên ăn thêm hai miếng, cô nhăn nhó.
Tô Việt thấy cô thật sự phải cố hết sức để ăn thì có chút bất đắc dĩ.
"Thôi, không ăn được thì đừng ăn nữa."
Mắt Hứa Thanh Giai sáng lên: "Được chứ?"
Mẹ cô chưa bao giờ mềm lòng như anh.
Tô Việt vươn tay ra: "Đưa cho tôi."
Hứa Thanh Giai chưa hiểu chuyện gì, cô đưa cho anh.
Cô thấy Tô Việt ăn nốt nửa còn lại.
"..." cô há miệng thở dốc, biểu cảm ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "cái đó em đã ăn rồi..."
"Hửm?" Tô Việt nuốt đồ ăn: "Vậy thì sao?"
Anh nâng mắt lên.
"Ngủ cũng ngủ rồi, tôi không chê em."
Mặt Hứa Thanh Giai đỏ bừng.
Sau đó nghĩ lại, có lẽ thói quen ăn đồ ăn thừa từ cô của Tô Việt đã bắt đầu hình thành từ lúc này.
......
Ống hút trà sữa bị Hứa Thanh Giai gặm hơi biến dạng, Tô Việt đã sớm chú ý đến sự bối rối trên mặt cô. Anh mở hai chân ra, dựa về sau, nằm ngả trên sô pha.
Không bao lâu, cô lặng lẽ nhìn anh.
Nhưng khi Tô Việt ngẩng đầu lên cô lại thu mắt về.
Qua vài lần như thế, Tô Việt rất tò mò cô đang muốn làm gì.
"Tô Việt......" Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
Tô Việt kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.
"Chúng ta vừa rồi... không mang... cái kia."
Tô Việt hơi sửng sốt, từ ánh mắt xấu hổ của cô anh hiểu ra ý cô muốn nói.
Cô đang sợ, mà anh lại chưa nghĩ tới vấn đề này.
Anh nhíu mày: "Không bắn vào cũng không phải chắc chắn sẽ an toàn đúng không?"
"Đúng, đúng vậy." Đầu Hứa Thanh Giai sắp chôn xuống ngực.
Cô nhận thấy người bên cạnh đứng lên.
"Tôi đi ra ngoài một chút." Tô Việt bỗng trở nên rất nghiêm túc.
"Hả?"
"Em ở nhà chờ tôi."
Anh có vẻ vội vàng. Khi trở lại tay anh cầm chiếc túi, vào nhà đổi giày xong thì đi về phía phòng khách.
Móc ra hộp thuốc đặt lên bàn.
Anh gãi đầu, vẻ mặt hơi bực bội: "Lúc tôi mua bác sĩ nói sẽ có tác dụng phụ."
Hứa Thanh Giai cũng không biết mấy thứ này, cô cầm lên nhìn vỏ ngoài rồi mở ra. Nhỏ giọng hỏi anh: "Có nước không?"
Tô Việt dừng một chút, xoay người đi rót nước.
Viên con nhộng be bé, không mang đến cảm giác gì. Sau khi cô nuốt xuống Tô Việt lo lắng ngồi xổm hỏi cô: "Em có chỗ nào không thoải mái không?"
Hứa Thanh Giai ngơ ngác lắc đầu.
Tô Việt không yên tâm: "Nếu không thoải mái phải nói với tôi."
Cô chỉ uống một viên, sau đó hộp thuốc này Hứa Thanh Giai không mang về. Cô đi rồi, Tô Việt ném nó vào thùng rác.
Vừa rồi ở tiệm thuốc anh xác nhận mấy lần với dược sĩ khiến người ta không kiên nhẫn nói với anh: "Vậy vì sao còn để bạn gái cậu uống thuốc này? Không biết thuốc tránh thai khẩn cẩn sẽ gây tổn hại như thế nào tới sức khỏe của con gái sao?"
Nhưng dù hối hận cũng không có cách nào.
Sau này anh sẽ không bao giờ khiến cô phải uống nó nữa.
Tô Việt vùi đầu vào chiếc giường Hứa Thanh Giai đã từng nằm, hít một hơi thật sâu.
Hứa Thanh Giai mở mắt ra, thấy khuôn mặt Tô Việt phóng đại trước mắt, nốt ruồi lệ cực kì nổi bật.
"Dậy thôi." Anh nói.
"...A." Hứa Thanh Giai cảm thấy trên mặt hơi kì lạ, cô giơ tay sờ lên. Tô Việt thấy động tác này của anh, anh chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Hứa Thanh Giai thích tách hamburger ra rồi ăn, cô đặc biệt thích ăn vỏ bánh. Cô ăn khá chậm, vài phút là Tô Việt có thể giải quyết xong, còn cô phải chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt đảo qua đảo lại như đang nghĩ gì đó.
Tô Việt uống một ngụm Coca, hỏi cô: "Em có muốn đi chơi không?"
Hứa Thanh Giai "A" một tiếng: "Bây giờ á?"
"Không phải, hai ngày nữa, lên núi chơi."
"Lên núi? Làm gì ở đó?"
"Cắm trại, nướng BBQ."
"Vậy có phải sẽ qua đêm ở trên núi không?"
"Chắc vậy."
Hứa Thanh Giai hơi do dự: "Em không biết em có thể đi hay không, về nhà em sẽ hỏi một chút."
Tô Việt tặc lưỡi: "Em lớn như vậy rồi còn không thể tự quyết định à?"
"......" Hứa Thanh Giai im lặng.
"Thôi, nếu đi được thì nói với tôi."
Tô Việt vo giấy gói ném vào thùng rác, nghe thấy tiền nấc nho nhỏ của cô, chiếc hamburger còn một nửa đặt trên bàn, cô chu miệng hút trà sữa.
"Em ăn thế đã no rồi à?"
Hứa Thanh Giai gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Em không ăn nổi nữa."
Tô Việt nhíu mày, dạ dày của cô nhỏ như chim ấy.
"Ăn thêm một chút đi."
Giống như ở nhà Tống Như cũng yêu cầu cô ăn như thế.
Hứa Thanh Giai chỉ có thể cầm lên ăn thêm hai miếng, cô nhăn nhó.
Tô Việt thấy cô thật sự phải cố hết sức để ăn thì có chút bất đắc dĩ.
"Thôi, không ăn được thì đừng ăn nữa."
Mắt Hứa Thanh Giai sáng lên: "Được chứ?"
Mẹ cô chưa bao giờ mềm lòng như anh.
Tô Việt vươn tay ra: "Đưa cho tôi."
Hứa Thanh Giai chưa hiểu chuyện gì, cô đưa cho anh.
Cô thấy Tô Việt ăn nốt nửa còn lại.
"..." cô há miệng thở dốc, biểu cảm ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "cái đó em đã ăn rồi..."
"Hửm?" Tô Việt nuốt đồ ăn: "Vậy thì sao?"
Anh nâng mắt lên.
"Ngủ cũng ngủ rồi, tôi không chê em."
Mặt Hứa Thanh Giai đỏ bừng.
Sau đó nghĩ lại, có lẽ thói quen ăn đồ ăn thừa từ cô của Tô Việt đã bắt đầu hình thành từ lúc này.
......
Ống hút trà sữa bị Hứa Thanh Giai gặm hơi biến dạng, Tô Việt đã sớm chú ý đến sự bối rối trên mặt cô. Anh mở hai chân ra, dựa về sau, nằm ngả trên sô pha.
Không bao lâu, cô lặng lẽ nhìn anh.
Nhưng khi Tô Việt ngẩng đầu lên cô lại thu mắt về.
Qua vài lần như thế, Tô Việt rất tò mò cô đang muốn làm gì.
"Tô Việt......" Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
Tô Việt kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.
"Chúng ta vừa rồi... không mang... cái kia."
Tô Việt hơi sửng sốt, từ ánh mắt xấu hổ của cô anh hiểu ra ý cô muốn nói.
Cô đang sợ, mà anh lại chưa nghĩ tới vấn đề này.
Anh nhíu mày: "Không bắn vào cũng không phải chắc chắn sẽ an toàn đúng không?"
"Đúng, đúng vậy." Đầu Hứa Thanh Giai sắp chôn xuống ngực.
Cô nhận thấy người bên cạnh đứng lên.
"Tôi đi ra ngoài một chút." Tô Việt bỗng trở nên rất nghiêm túc.
"Hả?"
"Em ở nhà chờ tôi."
Anh có vẻ vội vàng. Khi trở lại tay anh cầm chiếc túi, vào nhà đổi giày xong thì đi về phía phòng khách.
Móc ra hộp thuốc đặt lên bàn.
Anh gãi đầu, vẻ mặt hơi bực bội: "Lúc tôi mua bác sĩ nói sẽ có tác dụng phụ."
Hứa Thanh Giai cũng không biết mấy thứ này, cô cầm lên nhìn vỏ ngoài rồi mở ra. Nhỏ giọng hỏi anh: "Có nước không?"
Tô Việt dừng một chút, xoay người đi rót nước.
Viên con nhộng be bé, không mang đến cảm giác gì. Sau khi cô nuốt xuống Tô Việt lo lắng ngồi xổm hỏi cô: "Em có chỗ nào không thoải mái không?"
Hứa Thanh Giai ngơ ngác lắc đầu.
Tô Việt không yên tâm: "Nếu không thoải mái phải nói với tôi."
Cô chỉ uống một viên, sau đó hộp thuốc này Hứa Thanh Giai không mang về. Cô đi rồi, Tô Việt ném nó vào thùng rác.
Vừa rồi ở tiệm thuốc anh xác nhận mấy lần với dược sĩ khiến người ta không kiên nhẫn nói với anh: "Vậy vì sao còn để bạn gái cậu uống thuốc này? Không biết thuốc tránh thai khẩn cẩn sẽ gây tổn hại như thế nào tới sức khỏe của con gái sao?"
Nhưng dù hối hận cũng không có cách nào.
Sau này anh sẽ không bao giờ khiến cô phải uống nó nữa.
Tô Việt vùi đầu vào chiếc giường Hứa Thanh Giai đã từng nằm, hít một hơi thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.