Chương 17
Tg Môn Môn
31/08/2021
Đắm chìm trong cõi mộng đêm ngọt ngào, Chương Hiểu thấy mình như đang rơi xuống vực sâu vô hạn. Tay cậu quơ quàng nắm được một thứ mềm mại gì đó, cậu kéo nó cùng rơi xuống. Trong bóng tối, cậu thấy được đôi mắt Sở Quân nhìn mình.
Nắng sớm yếu ớt xuyên qua rèm cửa rọi xuống vách cửa sổ, cậu thở hổn hển mở mắt ra, phát hiện chính mình bị tình dục hun đến đổ một tầng mồ hôi mỏng. Bởi lẽ, Sở Quân đang ôm cậu, đầu lưỡi mềm mại liếm ướt đầu v* cậu.
"Ưm..."
Trước khi gặp Sở Quân, cậu nghĩ đầu v* đàn ông chỉ là một vật trang trí vô dụng, nhưng hiện tại, trải qua tầng tầng lớp lớp dạy dỗ từ kẹp ngực đến máy hút sữa, hai hạt đậu nhỏ đã tăng kích thước, mỗi lúc một nhạy cảm hơn.
Hắn từng nói mình rất thích những chú chó có đầu v* nhạy cảm. Do đó, cậu mặc cho cho bản năng điều khiển, thả trôi mình cảm thụ khoái cảm mà đầu v* mang tới, mong rằng phản ứng của cậu sẽ làm đối phương thỏa mãn.
Bây giờ, chút liếm láp dịu dàng đã không đủ để cậu sung sướng, ham muốn bạo dâm từ sâu trong cơ thể trào dâng, đòi hỏi những đụng chạm kịch liệt hơn. Cậu cố gắng ưỡn ngực, đẩy chúng vào miệng hắn.
"A ——————!!"
Như nghe được khát khao trong lòng cậu, Sở Quân dùng sức cắn xuống
Gậy nhỏ của Chương Hiểu càng thêm cương cứng, cậu cọ lên người hắn, giống như muốn nói bấy nhiêu vẫn chưa đủ, cậu muốn nhiều hơn nữa.
Mông bị nhéo một cái, nguồn nhiệt trên người cũng tách ra.
"Tôi phải lên máy bay, ở nhà chờ tôi quay về." Sở Quân khoác áo khoác rồi xách vali ra ngoài, trước khi đi còn đặc biệt nhấn mạnh với nô lệ của mình, "Không được tự xử lý, chờ tôi về."
Hắn muốn đi... Thậm chí còn không nói khi nào sẽ quay về. Chương Hiểu nằm trên giường, tình dục vẫn chưa nguôi. Cậu muốn khắc ghi bóng dáng Sở Quân vào càng sâu trong mắt càng tốt.
Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày cậu từ chức, từ lúc đó, Sở Quân bắt đầu sử dụng số quần áo nữ trong tủ trước mặt cậu mà không chút e dè nào. Ví dụ như hiện tại, hắn mặc một cái áo khoác dáng dài với một chiếc trâm vàng cài trước ngực. Ngày nay, đến cả phái nữ cũng hiếm khi dùng loại trâm lộng lẫy này. Vậy mà, Sở Quân vẫn có thể dùng nó, không quan tâm đến ánh mắt người đời, cốt chỉ vì cách phối đồ này sẽ tôn lên vẻ đẹp của chiếc trâm.
Tiếng giày da biến mất ngoài hành lang.
Trái tim Chương Hiểu bỗng nhiên trống rỗng.
Lúc tắm, cậu thấy cơ thể mình trong gương xuất hiện thêm một dấu cắn tròn nơi đầu v* trái. Cậu vuốt nó, mong rằng dấu ấn này có thể tồn tại đến ngày Sở Quân quay về.
Ngực trái, chếch lên một chút chính là trái tim.
Từ ngày bị thương, Sở Quân không hề chạm vào cậu, lại thêm sáng nay bị trêu chọc khiến cậu vô cùng bất mãn. Cậu đứng trong căn phòng trống, chán nản khép mắt lại. Tuy rằng cậu đã hứa sẽ tin tưởng hắn vô điều kiện nhưng người vừa đi, cậu đã lập tức thấy bất an, lo sợ bản thân sẽ bị vứt bỏ. Khi hắn không ở đây, cậu như chú chim lạc đàn trên đường di cư, chỉ biết bay loạn một chỗ.
Thành thật mà nói, cậu đã rất hạnh phúc khi cảm nhận được dục vọng kiểm soát và độc chiếm của Sở Quân đối với mình, tựa như kẻ khát xem thuốc độc là mật ong ngọt ngào không ngừng liếm láp.
Người chỉ mới rời đi không bao lâu mà cậu... Chương Hiểu cắn chặt răng, lấy điện thoại soạn tin nhắn.
"Chủ nhân, khi nào ngài mới về?"
Tôi rất nhớ ngài. Rất, rất cần ngài.
Nếu có thể, tôi muốn được ở bên ngài hai mươi bốn giờ.
Câu trả lời của Sở Quân đến chiều tối mới xuất hiện.
"Dù là lúc nào em cũng phải ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Buổi tối, nằm trên giường mà cậu chỉ thấy toàn thân khó chịu.
Hai tuần trôi qua, những ngày đầu Sở Quân thấy cậu bị thương nên ngày nào cũng thoa thuốc cho cậu. Một ngày nọ, đang lúc thoa thuốc thì cậu cứng, song, dù cậu có cầu xin thì hắn cũng vờ như không thấy. Tối hôm đó, hắn ngồi trên sofa đọc sách, trên người là bộ quần áo mặc nhà và một cái khăn choàng tua rua màu lạ, còn cậu quỳ trước mặt hắn, môi hôn xuống mu bàn chân trần. Hắn rút chân về, nói cơ thể của cậu vẫn cần phải điều dưỡng.
Cậu thật sự không muốn chờ mặt sau khôi phục nữa, khối thân thể này đã hoàn toàn bị điều giáo, đau đớn và tình dục mà chủ nhân mang đến mới là dòng suối ngọt giải tỏa cơn khát.
Chương Hiểu nằm trên giường, nửa giường còn lại không có ai nằm, tấm chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của Sở Quân. Ngọn lửa vô tận trong cơ thể không ngừng tra tấn cậu. Cậu có hơi sợ hãi, ngay cả việc da thịt tiếp xúc với ga giường cũng khiến cậu ngứa ngáy, bản thân dường như... Dường như trở nên vô cùng dâm đãng.
Chủ nhân... Người đang để chú chó của mình bị đói.
Ngón tay vuốt ve đầu v* trái, như thể vẫn còn cảm nhận được dấu răng mà đối phương để lại. Chỉ một chút vuốt ve nhỏ cũng đủ làm cậu rên rỉ.
"Chủ nhân... Sở Quân..."
Cậu nhíu mày lẩm bẩm, dục vọng như thủy triều theo gió cuộn sóng, cuốn trôi lý trí.
Da thịt được dục vọng phủ kín, nửa dưới đã ngóc đầu dậy, đỉnh đầu rỉ ra ít chất dịch nhầy nhụa. Cậu nóng lòng nhúc nhích, khoái cảm mỗi lúc một tăng. Rất thích, nhưng vẫn chưa đủ, nếu là tay Sở Quân, chỉ khoảng ba phút thôi là cậu đã bắn rồi. Cậu bắt chước động tác của hắn, tự đùa giỡn quy đầu, hiệu quả lại không cao như mong muốn.
Chương Hiểu thở gấp, hai mắt mù sương nhìn trần nhà. Tấm thân này là món đồ chơi của chủ nhân, sự hiểu biết của Sở Quân đối với nó còn nhiều hơn cả bản thân cậu.
dương v*t dựng đứng, dục vọng bị kìm hãm trong từng nơ ron thần kinh. Cậu vô cùng khao khát giọng nói, ngón tay của Sở Quân, từng cú quất roi, từng đợt trừng phạt... Và cả dương v*t của hắn. Một tay chăm sóc gậy nhỏ, tay còn lại luồn ra sau ma sát miệng huyệt, đâm vào từng chút một.
Chỗ đó rất chật, khó mà tưởng tượng được nó có thể chứa dương v*t của một người đàn ông khác, mặc nó tàn sát bừa bãi.
Cậu nhớ hắn từng nói điểm nhạy cảm của cậu rất nông. Cậu duỗi ngón tay, dựa theo trí nhớ tìm ngọn nguồn của khoái cảm. Trong đầu tự tưởng tượng ra âm thanh của chủ nhân, nhiệt độ của chủ nhân. Cậu mặc kệ đau đớn, ngón tay mạnh bạo chà đạp thịt huyệt, bởi chỉ có làm vậy cậu mới có thể đạt được sung sướng. . Ngôn Tình Ngược
Tiếng thở dốc càng lúc càng dồn dập, cuối cùng cậu cũng bắn.
Hơi nóng trong không khí vẫn chưa nguôi bớt, bốn phía đều thấm đẫm mùi vị dâm dục. Ngón tay vô lực rút khỏi hậu huyệt, lúc bấy giờ, nơi đó chính là sự kết hợp hỗn loạn giữa đau đớn và khoái cảm tê dại.
Hiện tại, cậu đã trở thành kẻ ngay cả thủ dâm cũng phải dùng đến mặt sau.
– Còn tiếp –
Nắng sớm yếu ớt xuyên qua rèm cửa rọi xuống vách cửa sổ, cậu thở hổn hển mở mắt ra, phát hiện chính mình bị tình dục hun đến đổ một tầng mồ hôi mỏng. Bởi lẽ, Sở Quân đang ôm cậu, đầu lưỡi mềm mại liếm ướt đầu v* cậu.
"Ưm..."
Trước khi gặp Sở Quân, cậu nghĩ đầu v* đàn ông chỉ là một vật trang trí vô dụng, nhưng hiện tại, trải qua tầng tầng lớp lớp dạy dỗ từ kẹp ngực đến máy hút sữa, hai hạt đậu nhỏ đã tăng kích thước, mỗi lúc một nhạy cảm hơn.
Hắn từng nói mình rất thích những chú chó có đầu v* nhạy cảm. Do đó, cậu mặc cho cho bản năng điều khiển, thả trôi mình cảm thụ khoái cảm mà đầu v* mang tới, mong rằng phản ứng của cậu sẽ làm đối phương thỏa mãn.
Bây giờ, chút liếm láp dịu dàng đã không đủ để cậu sung sướng, ham muốn bạo dâm từ sâu trong cơ thể trào dâng, đòi hỏi những đụng chạm kịch liệt hơn. Cậu cố gắng ưỡn ngực, đẩy chúng vào miệng hắn.
"A ——————!!"
Như nghe được khát khao trong lòng cậu, Sở Quân dùng sức cắn xuống
Gậy nhỏ của Chương Hiểu càng thêm cương cứng, cậu cọ lên người hắn, giống như muốn nói bấy nhiêu vẫn chưa đủ, cậu muốn nhiều hơn nữa.
Mông bị nhéo một cái, nguồn nhiệt trên người cũng tách ra.
"Tôi phải lên máy bay, ở nhà chờ tôi quay về." Sở Quân khoác áo khoác rồi xách vali ra ngoài, trước khi đi còn đặc biệt nhấn mạnh với nô lệ của mình, "Không được tự xử lý, chờ tôi về."
Hắn muốn đi... Thậm chí còn không nói khi nào sẽ quay về. Chương Hiểu nằm trên giường, tình dục vẫn chưa nguôi. Cậu muốn khắc ghi bóng dáng Sở Quân vào càng sâu trong mắt càng tốt.
Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày cậu từ chức, từ lúc đó, Sở Quân bắt đầu sử dụng số quần áo nữ trong tủ trước mặt cậu mà không chút e dè nào. Ví dụ như hiện tại, hắn mặc một cái áo khoác dáng dài với một chiếc trâm vàng cài trước ngực. Ngày nay, đến cả phái nữ cũng hiếm khi dùng loại trâm lộng lẫy này. Vậy mà, Sở Quân vẫn có thể dùng nó, không quan tâm đến ánh mắt người đời, cốt chỉ vì cách phối đồ này sẽ tôn lên vẻ đẹp của chiếc trâm.
Tiếng giày da biến mất ngoài hành lang.
Trái tim Chương Hiểu bỗng nhiên trống rỗng.
Lúc tắm, cậu thấy cơ thể mình trong gương xuất hiện thêm một dấu cắn tròn nơi đầu v* trái. Cậu vuốt nó, mong rằng dấu ấn này có thể tồn tại đến ngày Sở Quân quay về.
Ngực trái, chếch lên một chút chính là trái tim.
Từ ngày bị thương, Sở Quân không hề chạm vào cậu, lại thêm sáng nay bị trêu chọc khiến cậu vô cùng bất mãn. Cậu đứng trong căn phòng trống, chán nản khép mắt lại. Tuy rằng cậu đã hứa sẽ tin tưởng hắn vô điều kiện nhưng người vừa đi, cậu đã lập tức thấy bất an, lo sợ bản thân sẽ bị vứt bỏ. Khi hắn không ở đây, cậu như chú chim lạc đàn trên đường di cư, chỉ biết bay loạn một chỗ.
Thành thật mà nói, cậu đã rất hạnh phúc khi cảm nhận được dục vọng kiểm soát và độc chiếm của Sở Quân đối với mình, tựa như kẻ khát xem thuốc độc là mật ong ngọt ngào không ngừng liếm láp.
Người chỉ mới rời đi không bao lâu mà cậu... Chương Hiểu cắn chặt răng, lấy điện thoại soạn tin nhắn.
"Chủ nhân, khi nào ngài mới về?"
Tôi rất nhớ ngài. Rất, rất cần ngài.
Nếu có thể, tôi muốn được ở bên ngài hai mươi bốn giờ.
Câu trả lời của Sở Quân đến chiều tối mới xuất hiện.
"Dù là lúc nào em cũng phải ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Buổi tối, nằm trên giường mà cậu chỉ thấy toàn thân khó chịu.
Hai tuần trôi qua, những ngày đầu Sở Quân thấy cậu bị thương nên ngày nào cũng thoa thuốc cho cậu. Một ngày nọ, đang lúc thoa thuốc thì cậu cứng, song, dù cậu có cầu xin thì hắn cũng vờ như không thấy. Tối hôm đó, hắn ngồi trên sofa đọc sách, trên người là bộ quần áo mặc nhà và một cái khăn choàng tua rua màu lạ, còn cậu quỳ trước mặt hắn, môi hôn xuống mu bàn chân trần. Hắn rút chân về, nói cơ thể của cậu vẫn cần phải điều dưỡng.
Cậu thật sự không muốn chờ mặt sau khôi phục nữa, khối thân thể này đã hoàn toàn bị điều giáo, đau đớn và tình dục mà chủ nhân mang đến mới là dòng suối ngọt giải tỏa cơn khát.
Chương Hiểu nằm trên giường, nửa giường còn lại không có ai nằm, tấm chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của Sở Quân. Ngọn lửa vô tận trong cơ thể không ngừng tra tấn cậu. Cậu có hơi sợ hãi, ngay cả việc da thịt tiếp xúc với ga giường cũng khiến cậu ngứa ngáy, bản thân dường như... Dường như trở nên vô cùng dâm đãng.
Chủ nhân... Người đang để chú chó của mình bị đói.
Ngón tay vuốt ve đầu v* trái, như thể vẫn còn cảm nhận được dấu răng mà đối phương để lại. Chỉ một chút vuốt ve nhỏ cũng đủ làm cậu rên rỉ.
"Chủ nhân... Sở Quân..."
Cậu nhíu mày lẩm bẩm, dục vọng như thủy triều theo gió cuộn sóng, cuốn trôi lý trí.
Da thịt được dục vọng phủ kín, nửa dưới đã ngóc đầu dậy, đỉnh đầu rỉ ra ít chất dịch nhầy nhụa. Cậu nóng lòng nhúc nhích, khoái cảm mỗi lúc một tăng. Rất thích, nhưng vẫn chưa đủ, nếu là tay Sở Quân, chỉ khoảng ba phút thôi là cậu đã bắn rồi. Cậu bắt chước động tác của hắn, tự đùa giỡn quy đầu, hiệu quả lại không cao như mong muốn.
Chương Hiểu thở gấp, hai mắt mù sương nhìn trần nhà. Tấm thân này là món đồ chơi của chủ nhân, sự hiểu biết của Sở Quân đối với nó còn nhiều hơn cả bản thân cậu.
dương v*t dựng đứng, dục vọng bị kìm hãm trong từng nơ ron thần kinh. Cậu vô cùng khao khát giọng nói, ngón tay của Sở Quân, từng cú quất roi, từng đợt trừng phạt... Và cả dương v*t của hắn. Một tay chăm sóc gậy nhỏ, tay còn lại luồn ra sau ma sát miệng huyệt, đâm vào từng chút một.
Chỗ đó rất chật, khó mà tưởng tượng được nó có thể chứa dương v*t của một người đàn ông khác, mặc nó tàn sát bừa bãi.
Cậu nhớ hắn từng nói điểm nhạy cảm của cậu rất nông. Cậu duỗi ngón tay, dựa theo trí nhớ tìm ngọn nguồn của khoái cảm. Trong đầu tự tưởng tượng ra âm thanh của chủ nhân, nhiệt độ của chủ nhân. Cậu mặc kệ đau đớn, ngón tay mạnh bạo chà đạp thịt huyệt, bởi chỉ có làm vậy cậu mới có thể đạt được sung sướng. . Ngôn Tình Ngược
Tiếng thở dốc càng lúc càng dồn dập, cuối cùng cậu cũng bắn.
Hơi nóng trong không khí vẫn chưa nguôi bớt, bốn phía đều thấm đẫm mùi vị dâm dục. Ngón tay vô lực rút khỏi hậu huyệt, lúc bấy giờ, nơi đó chính là sự kết hợp hỗn loạn giữa đau đớn và khoái cảm tê dại.
Hiện tại, cậu đã trở thành kẻ ngay cả thủ dâm cũng phải dùng đến mặt sau.
– Còn tiếp –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.