Chương 21
Tg Môn Môn
31/08/2021
Chương Hiểu rải CV đến một vài công ty, cuối cùng cũng thành công sau buổi phỏng vấn ở một công ty nọ. Vị trí cậu được tuyển là nhân viên kế toán, làm việc cho một chi nhánh mới của một doanh nghiệp tư nhân lớn, chế độ đãi ngộ cao, phúc lợi tốt, cách nhà Sở Quân không xa, có khả năng phát triển lớn. Ngoại trừ sếp ra thì đồng nghiệp đều là người trẻ tuổi, môi trường làm việc tương đối thoải mái.
Cậu vẫn biết cuộc sống của mình và chủ nhân không giống nhau, có thể nói là không cùng một thế giới. Hiện tại, cậu ăn của hắn, mặc của hắn, tất cả chi phí đều do hắn chi trả. Là một nô lệ, cuộc sống như vậy cũng không có gì lạ, nhưng là một người đàn ông, cậu mong rằng bản thân có thể tự dựa vào chính mình, cố gắng sánh vai với đối phương, tương lai trở thành hậu thuẫn vững chắc cho hắn.
Nhìn offer mà công ty gửi đến, cậu không khỏi mỉm cười, khi tưởng tượng đến một tương lai tươi sáng lại không nhịn được mà phấn khích.
Thời gian làm việc của Sở Quân không cố định, sáng hôm nay lại nằm ườn trên giường không chịu dậy. Cậu chuẩn bị bữa sáng xong bèn quay về phòng, chân còn chưa bước đến giường đã quỳ xuống, thở nhẹ.
Sở Quân nhắm mắt, nửa ngực trần lộ ra ngoài chăn bông. Tóc hắn đã dài ra, uốn xoăn nhẹ bên mang tai. Nếu cậu biết chụp ảnh, chắc chắn đã chụp khung cảnh này lại. Cơ thể đó như tự có ánh sáng, rực rỡ, sáng chói hơn cả nắng ban mai.
"Chủ nhân... Nên dậy rồi." Cậu lay nhẹ chăn.
Sở Quân vươn tay đẩy đầu cậu xuống nửa thân dưới, cậu liền hiểu ý chui vào chăn, nhẹ nhàng kéo quần ngủ của hắn xuống. Ngậm thứ vẫn còn say ngủ vào miệng, bên tai lập tức vang lên tiếng thở dài thỏa mãn của ai kia. Cậu như cậu nhóc được cổ vũ, tâm trạng vui vẻ tỉ mỉ làm trọn công việc của mình.
Chẳng mấy chốc gậy th*t đã cương cứng, bề ngang to lên khiến vòm miệng khó có thể nuốt kín. Đầu trong chăn lên lên xuống xuống, vì hoạt động quá năng suất mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Đối phương dường như cũng rất phấn khích, chăn bị xốc lên, một bàn tay duỗi xuống ấn đầu cậu xuống càng sâu. Cậu hoàn toàn không giãy dụa, thuận theo đó mà nuốt thứ to lớn kia xuống cổ họng, thậm chí còn tận dụng phản ứng nôn khan tự nhiên để siết lấy dương v*t. Tay Sở Quân mỗi lúc một dùng sức, cậu cũng tự hiểu hắn sắp sửa lên đỉnh, khoang miệng cuồng nhiệt phun ra nuốt vào, đợi khi tinh dịch bắn ra lập tức uống sạch không dư một giọt. gậy th*t tiếp sau đó cũng được liếm sạch sẽ, sau cùng còn giúp hắn kéo quần lên.
Sở Quân hoàn toàn tỉnh táo, ngáp một cái xoa đầu Chương Hiểu thay cho lời khen, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói: "Em đi làm rồi sẽ phải dậy sớm hơn tôi nhiều, sau này sẽ không còn nhiều cơ hội kêu tôi thức dậy như hiện tại."
Chương Hiểu tiếc nuối gật đầu, mặt mày ủ rũ theo bước hắn. Bỗng, người trước mặt đột nhiên xoay người ôm cậu vào lòng, bốn cánh môi mềm mại chạm lấy nhau, hai bóng người hòa làm một trong ánh ban mai.
Sáng hôm sau, Chương Hiểu nuối tiếc rời giường khi Sở Quân còn đang ngủ, mặc đồ gọn gàng xuất phát đến công ty.
Không ngờ, mới ngày đầu đi làm đã gặp được thứ gọi là bắt nạt nơi công sở.
Cấp trên họ Hàn, vóc người thiên về dạng gầy yếu nhưng tính cách lại rất khó chiều. Gã ngồi trên ghế xoay, vừa ném từng tờ tài liệu xuống đất, vừa chế nhạo đồng nghiệp đứng gần đó.
"Đã cho cậu ba ngày chuẩn bị, kết quả lại cho tôi thứ này? Toàn là rác vụn. Phát tiền lương cho cậu không phải để cậu lãng phí giấy đâu. Làm lại lần nữa, trong thời gian hai ngày phải làm xong cho tôi, không xong thì biến về nhà..."
Cấp trên ở trong văn phòng quở trách đồng nghiệp kia gần mười phút mới cảm thấy thỏa mãn mà phủi mông bỏ đi. Khi người đi rồi, đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh Chương Hiểu lập tức nói nhỏ: "Cậu vừa tới nên không biết. Trước đây ông chủ Hàn chẳng bao giờ quản mấy chuyện này, sau lại không hiểu sao cứ nhắm vào Tiêu Túng... Ờ là cái người bị mắng ấy. Cứ hai ba ngày lại tìm cậu ấy kiếm chuyện, vậy mà cậu ấy vẫn chưa từ chức, đúng là kiên cường..."
Giữa trưa, đến giờ cơm, Chương Hiểu nhìn Tiêu Túng một người một bàn trong góc, do dự giây lát bèn bưng khay bước qua đó ngồi xuống.
"Chào anh, tôi là nhân viên mới tới hôm nay. Tôi tên Chương Hiểu." Cậu chủ động chào hỏi.
"Chào cậu." Tiêu Túng đẩy kính đen, trông có vẻ không quá nhiệt tình đáp lại.
"Thật sự ngại quá, nhưng hôm nay tôi có thấy sếp Hàn... Hình như rất nghiêm khắc, bình thường anh ấy cũng vậy sao?"
"Không ảnh hưởng đến các cậu đâu. Anh ta ghét tôi." Mặt Tiêu Túng cực kì u ám. Y thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Cậu có thể yên tâm làm việc, anh ta cũng không phải kiểu thường xuyên nổi điên đâu."
"À... Thế tốt rồi... Nhưng mà, anh cứ chịu đựng vậy à, không tính đổi chỗ khác làm việc sao?" Cậu nhịn không được hỏi.
Dường như Tiêu Túng rất mệt với vấn đề này, chỉ thở dài đáp: "Không cần, tôi vẫn còn chịu được."
Chương Hiểu không biết phải tiếp tục trao đổi thế nào nữa bèn im lặng ăn cơm, đối phương cũng không lên tiếng. Người này có vẻ như rất khó tiếp cận, không khí xung quanh rất lạnh.
Buổi chiều, trong lúc cậu đang làm việc thì một đồng nghiệp đến tìm cậu, "Này người mới, sếp Hàn tìm cậu kìa."
Chương Hiểu lo lắng gõ cửa, nhìn cánh cửa gỗ được mở ra từ bên trọng. Trước mặt cậu, sếp Hàn mỉm cười đứng thẳng, gương mặt tinh tế khiến người ta liên tưởng đến hồ ly.
"Sếp Hàn, anh tìm tôi?"
"Tiểu Chương đúng không? Ngồi đi. Không cần gọi sếp, kêu tôi Hàn Dư được rồi."
Hàn Dư ngồi xuống sô pha, vỗ chỗ ngồi bên cạnh. Chương Hiểu có hơi do dự, một lúc sau mới đặt mông xuống.
"Quên mất hôm nay có người mới đến nên lúc nãy có hơi to tiếng. Có dọa cậu không?" Hàn Dư cười tủm tỉm, thậm chí còn xoay người rót cho cậu một tách trà. "Thái độ làm việc của Tiêu Túng có vấn đề, còn có thù địch cá nhân với tôi nên tôi mới giận đến mức đó. Chỉ cần cậu chăm chỉ làm việc thì tôi sẽ không như vậy đâu."
"..." Chương Hiểu không khỏi nhíu mày, "Sếp Hàn... Anh là cấp trên của chúng tôi, dù là phương diện công việc hay đối nhân xử thế ắt đều có chỗ hơn người... Có điều, tôi cho rằng không nên đem ân oán cá nhân vào môi trường làm việc, như thế sẽ không có lợi có hướng phát triển của các dự án..."
Cậu nói, càng về sau âm thanh càng nhỏ dần. Nguyên nhân là vì cậu nhìn thấy biểu cảm của gã đã thay đổi, tuy nụ cười trên mặt vẫn không biến mất nhưng trong mắt lại xuất hiện một thứ gì đó khác, trông nguy hiểm và đen tối hơn nhiều.
"Cậu bạn nhỏ, mới ngày đầu đi làm đã chống đối cấp trên rồi. Xem ra, cậu không muốn giữ công việc này nhỉ." Hàn Dư nâng tách, nhấp một ngụm trà.
"Thật ra tôi cũng không muốn đi làm, ngoại trừ quyền lợi được hưởng và có nơi để trút giận ra, những mặt khác đều rất nhàm chán..."
Hàn Dư áp sát người cậu, gần đến mức chóp mũi chạm cả vào nhau.
"Để tôi cho bạn nhỏ là cậu đây một lời cảnh báo. Nếu còn muốn đi làm, đừng để ý đến Tiêu Túng."
Như để chứng minh lời đe dọa của mình là thật, chiều hôm đó báo cáo mà Chương Hiểu nộp lên rõ ràng không có vấn đề gì nhưng cậu lại bị gã gửi trả về hai lần liền. Bị cấp trên làm khó thật sự không phải chuyện dễ chịu gì. Về đến nhà, cảm nhận bốn phía là không gian quen thuộc ấm áp, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Lúc dùng cơm, cậu không nhịn được mà phàn nàn với Sở Quân về gã quản lý này.
"Em làm trong công ty truyền thông Hưng Ngu à, ông chủ họ Hàn?" Hắn hỏi.
Chương Hiểu gật đầu.
"Em có biết Hưng Ngu là công ty con của tập đoàn Hàn thị không? Sếp của mọi người hẳn là người thân của chủ tịch công ty chính nên mới kiêu ngạo đến thế."
"Thật ra em vẫn ổn, em chỉ đang lo cho người đồng nghiệp kia thôi. Bị cấp trên chèn ép kiểu đó vẫn không từ chức, thật sự rất kiên cường..."
"Tự bảo vệ bản thân cho tốt trước." Sở Quân gắp một đũa thịt cho cậu, làm hai má cậu phồng lên vì thức ăn.
– Còn tiếp –
Cậu vẫn biết cuộc sống của mình và chủ nhân không giống nhau, có thể nói là không cùng một thế giới. Hiện tại, cậu ăn của hắn, mặc của hắn, tất cả chi phí đều do hắn chi trả. Là một nô lệ, cuộc sống như vậy cũng không có gì lạ, nhưng là một người đàn ông, cậu mong rằng bản thân có thể tự dựa vào chính mình, cố gắng sánh vai với đối phương, tương lai trở thành hậu thuẫn vững chắc cho hắn.
Nhìn offer mà công ty gửi đến, cậu không khỏi mỉm cười, khi tưởng tượng đến một tương lai tươi sáng lại không nhịn được mà phấn khích.
Thời gian làm việc của Sở Quân không cố định, sáng hôm nay lại nằm ườn trên giường không chịu dậy. Cậu chuẩn bị bữa sáng xong bèn quay về phòng, chân còn chưa bước đến giường đã quỳ xuống, thở nhẹ.
Sở Quân nhắm mắt, nửa ngực trần lộ ra ngoài chăn bông. Tóc hắn đã dài ra, uốn xoăn nhẹ bên mang tai. Nếu cậu biết chụp ảnh, chắc chắn đã chụp khung cảnh này lại. Cơ thể đó như tự có ánh sáng, rực rỡ, sáng chói hơn cả nắng ban mai.
"Chủ nhân... Nên dậy rồi." Cậu lay nhẹ chăn.
Sở Quân vươn tay đẩy đầu cậu xuống nửa thân dưới, cậu liền hiểu ý chui vào chăn, nhẹ nhàng kéo quần ngủ của hắn xuống. Ngậm thứ vẫn còn say ngủ vào miệng, bên tai lập tức vang lên tiếng thở dài thỏa mãn của ai kia. Cậu như cậu nhóc được cổ vũ, tâm trạng vui vẻ tỉ mỉ làm trọn công việc của mình.
Chẳng mấy chốc gậy th*t đã cương cứng, bề ngang to lên khiến vòm miệng khó có thể nuốt kín. Đầu trong chăn lên lên xuống xuống, vì hoạt động quá năng suất mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Đối phương dường như cũng rất phấn khích, chăn bị xốc lên, một bàn tay duỗi xuống ấn đầu cậu xuống càng sâu. Cậu hoàn toàn không giãy dụa, thuận theo đó mà nuốt thứ to lớn kia xuống cổ họng, thậm chí còn tận dụng phản ứng nôn khan tự nhiên để siết lấy dương v*t. Tay Sở Quân mỗi lúc một dùng sức, cậu cũng tự hiểu hắn sắp sửa lên đỉnh, khoang miệng cuồng nhiệt phun ra nuốt vào, đợi khi tinh dịch bắn ra lập tức uống sạch không dư một giọt. gậy th*t tiếp sau đó cũng được liếm sạch sẽ, sau cùng còn giúp hắn kéo quần lên.
Sở Quân hoàn toàn tỉnh táo, ngáp một cái xoa đầu Chương Hiểu thay cho lời khen, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói: "Em đi làm rồi sẽ phải dậy sớm hơn tôi nhiều, sau này sẽ không còn nhiều cơ hội kêu tôi thức dậy như hiện tại."
Chương Hiểu tiếc nuối gật đầu, mặt mày ủ rũ theo bước hắn. Bỗng, người trước mặt đột nhiên xoay người ôm cậu vào lòng, bốn cánh môi mềm mại chạm lấy nhau, hai bóng người hòa làm một trong ánh ban mai.
Sáng hôm sau, Chương Hiểu nuối tiếc rời giường khi Sở Quân còn đang ngủ, mặc đồ gọn gàng xuất phát đến công ty.
Không ngờ, mới ngày đầu đi làm đã gặp được thứ gọi là bắt nạt nơi công sở.
Cấp trên họ Hàn, vóc người thiên về dạng gầy yếu nhưng tính cách lại rất khó chiều. Gã ngồi trên ghế xoay, vừa ném từng tờ tài liệu xuống đất, vừa chế nhạo đồng nghiệp đứng gần đó.
"Đã cho cậu ba ngày chuẩn bị, kết quả lại cho tôi thứ này? Toàn là rác vụn. Phát tiền lương cho cậu không phải để cậu lãng phí giấy đâu. Làm lại lần nữa, trong thời gian hai ngày phải làm xong cho tôi, không xong thì biến về nhà..."
Cấp trên ở trong văn phòng quở trách đồng nghiệp kia gần mười phút mới cảm thấy thỏa mãn mà phủi mông bỏ đi. Khi người đi rồi, đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh Chương Hiểu lập tức nói nhỏ: "Cậu vừa tới nên không biết. Trước đây ông chủ Hàn chẳng bao giờ quản mấy chuyện này, sau lại không hiểu sao cứ nhắm vào Tiêu Túng... Ờ là cái người bị mắng ấy. Cứ hai ba ngày lại tìm cậu ấy kiếm chuyện, vậy mà cậu ấy vẫn chưa từ chức, đúng là kiên cường..."
Giữa trưa, đến giờ cơm, Chương Hiểu nhìn Tiêu Túng một người một bàn trong góc, do dự giây lát bèn bưng khay bước qua đó ngồi xuống.
"Chào anh, tôi là nhân viên mới tới hôm nay. Tôi tên Chương Hiểu." Cậu chủ động chào hỏi.
"Chào cậu." Tiêu Túng đẩy kính đen, trông có vẻ không quá nhiệt tình đáp lại.
"Thật sự ngại quá, nhưng hôm nay tôi có thấy sếp Hàn... Hình như rất nghiêm khắc, bình thường anh ấy cũng vậy sao?"
"Không ảnh hưởng đến các cậu đâu. Anh ta ghét tôi." Mặt Tiêu Túng cực kì u ám. Y thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Cậu có thể yên tâm làm việc, anh ta cũng không phải kiểu thường xuyên nổi điên đâu."
"À... Thế tốt rồi... Nhưng mà, anh cứ chịu đựng vậy à, không tính đổi chỗ khác làm việc sao?" Cậu nhịn không được hỏi.
Dường như Tiêu Túng rất mệt với vấn đề này, chỉ thở dài đáp: "Không cần, tôi vẫn còn chịu được."
Chương Hiểu không biết phải tiếp tục trao đổi thế nào nữa bèn im lặng ăn cơm, đối phương cũng không lên tiếng. Người này có vẻ như rất khó tiếp cận, không khí xung quanh rất lạnh.
Buổi chiều, trong lúc cậu đang làm việc thì một đồng nghiệp đến tìm cậu, "Này người mới, sếp Hàn tìm cậu kìa."
Chương Hiểu lo lắng gõ cửa, nhìn cánh cửa gỗ được mở ra từ bên trọng. Trước mặt cậu, sếp Hàn mỉm cười đứng thẳng, gương mặt tinh tế khiến người ta liên tưởng đến hồ ly.
"Sếp Hàn, anh tìm tôi?"
"Tiểu Chương đúng không? Ngồi đi. Không cần gọi sếp, kêu tôi Hàn Dư được rồi."
Hàn Dư ngồi xuống sô pha, vỗ chỗ ngồi bên cạnh. Chương Hiểu có hơi do dự, một lúc sau mới đặt mông xuống.
"Quên mất hôm nay có người mới đến nên lúc nãy có hơi to tiếng. Có dọa cậu không?" Hàn Dư cười tủm tỉm, thậm chí còn xoay người rót cho cậu một tách trà. "Thái độ làm việc của Tiêu Túng có vấn đề, còn có thù địch cá nhân với tôi nên tôi mới giận đến mức đó. Chỉ cần cậu chăm chỉ làm việc thì tôi sẽ không như vậy đâu."
"..." Chương Hiểu không khỏi nhíu mày, "Sếp Hàn... Anh là cấp trên của chúng tôi, dù là phương diện công việc hay đối nhân xử thế ắt đều có chỗ hơn người... Có điều, tôi cho rằng không nên đem ân oán cá nhân vào môi trường làm việc, như thế sẽ không có lợi có hướng phát triển của các dự án..."
Cậu nói, càng về sau âm thanh càng nhỏ dần. Nguyên nhân là vì cậu nhìn thấy biểu cảm của gã đã thay đổi, tuy nụ cười trên mặt vẫn không biến mất nhưng trong mắt lại xuất hiện một thứ gì đó khác, trông nguy hiểm và đen tối hơn nhiều.
"Cậu bạn nhỏ, mới ngày đầu đi làm đã chống đối cấp trên rồi. Xem ra, cậu không muốn giữ công việc này nhỉ." Hàn Dư nâng tách, nhấp một ngụm trà.
"Thật ra tôi cũng không muốn đi làm, ngoại trừ quyền lợi được hưởng và có nơi để trút giận ra, những mặt khác đều rất nhàm chán..."
Hàn Dư áp sát người cậu, gần đến mức chóp mũi chạm cả vào nhau.
"Để tôi cho bạn nhỏ là cậu đây một lời cảnh báo. Nếu còn muốn đi làm, đừng để ý đến Tiêu Túng."
Như để chứng minh lời đe dọa của mình là thật, chiều hôm đó báo cáo mà Chương Hiểu nộp lên rõ ràng không có vấn đề gì nhưng cậu lại bị gã gửi trả về hai lần liền. Bị cấp trên làm khó thật sự không phải chuyện dễ chịu gì. Về đến nhà, cảm nhận bốn phía là không gian quen thuộc ấm áp, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Lúc dùng cơm, cậu không nhịn được mà phàn nàn với Sở Quân về gã quản lý này.
"Em làm trong công ty truyền thông Hưng Ngu à, ông chủ họ Hàn?" Hắn hỏi.
Chương Hiểu gật đầu.
"Em có biết Hưng Ngu là công ty con của tập đoàn Hàn thị không? Sếp của mọi người hẳn là người thân của chủ tịch công ty chính nên mới kiêu ngạo đến thế."
"Thật ra em vẫn ổn, em chỉ đang lo cho người đồng nghiệp kia thôi. Bị cấp trên chèn ép kiểu đó vẫn không từ chức, thật sự rất kiên cường..."
"Tự bảo vệ bản thân cho tốt trước." Sở Quân gắp một đũa thịt cho cậu, làm hai má cậu phồng lên vì thức ăn.
– Còn tiếp –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.