Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 18: Bà Chúc 2

Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

10/09/2023

Không nói lời nào thì thật kỳ cục, Vãn Gia trầm ngâm nói: "Thời tiết bên kia..."

Gần như đồng thời, Chúc Ngộ Thanh hỏi cô: “Xem phim như thế nào?”

Im lặng một lúc.

Chúc Ngộ Thanh cho tới bây giờ luôn là người kiểm soát mọi thứ: “Em nói trước đi.”

Vãn Gia chỉ có thể khô khan nói: “Anh... Anh đã hết bận chưa?”

“Còn chưa hết bận.” Chúc Ngộ Thanh mím môi một cái: “Nghỉ ngơi một lát, hút một điếu thuốc, sau đó ngắm nhìn em.”

Câu cuối cùng thực sự chạm vào lòng cô, nó khiến trái tim bối rối và mập mờ.

Vãn Gia sửng sốt một chút, mặt lại đỏ lên.

Chúc Ngộ Thanh cũng không giải thích, châm một điếu thuốc, nghiêng đầu hút một hơi.

Khói thuốc bay quanh người, anh thoải mái ngồi trong màn khói lượn lờ xung quanh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta không nhìn thấu.

Tim Vãn Gia đập thình thịch, giả vờ tìm đề tài khác lảng tránh chủ đề vừa rồi: “Chúng ta... sau khi đám cưới kết thúc thì chúng ta ở đâu?”

“Em có muốn đi đến nơi nào không?” Chúc Ngộ Thanh thuận theo cô mà hỏi ngược lại.

“Muốn ra nước ngoài không?”

“Em không muốn đi ra nước ngoài sao?"

Hình như anh luôn có thể nhạy bén nắm bắt những do dự trong lời nói của cô, Vãn Gia chần chừ: “Tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.”

Nụ cười hiện lên quanh mắt của Chúc Ngộ Thanh, anh nói: “Công việc không phải là tất cả của tôi, tôi cần một kỳ nghỉ, cũng cần một cuộc sống tốt.”

Trong lòng Vãn Gia hoảng hốt.

Rõ ràng là đang cách một màn hình điện thoại di động, cũng rõ ràng là anh không có hành động phù phiếm như là phun khói vào người cô, nhưng làn khói mỏng kia tựa như xuyên qua màn hình cọ vào khiến hơi thở của cô rối loạn, thậm chí là khiến cô nảy sinh cảm giác hơi thiếu oxy.

Cũng may Chúc Ngộ Thanh không có nhiều thời gian, anh nhìn vào góc trên bên phải rồi nói: “Hình như sắp tới giờ tôi đi họp rồi.”

Phản xạ có điều kiện, Vãn Gia lập tức gật đầu: “Vậy anh cứ bận tiếp đi, tạm biệt.”

Cúp cuộc gọi Video, Vãn Gia nắm chặt điện thoại di động, nhịp đập của trái tim có chút thất thường.

Trong một khoảnh khắc, cô cắn môi, hơi nhíu nhíu mày.

Trong cảnh tượng vừa rồi, với sự đan xen của cảm xúc, khung cảnh, và lời nói, anh giống như một cựu chiến binh ăn mặc bảnh bao trong lĩnh vực tình yêu.



Hai ngày sau, Vãn Gia vẫn ở nhà.

Gió nổi lên làm lá rụng xào xạc, Bắc Kinh là một trong số ít thành phố có khí hậu bốn mùa rõ rệt, đến cuối tháng tám đã có thể cảm nhận được không khí mùa thu rõ ràng.

Thứ ba Lư Đồng nghỉ ngơi nên hai người hẹn nhau đi ăn cơm.

“Mấy ngày không gặp, bà chủ lại xinh đẹp hơn rồi.” Lư Đồng cười hì hì chào hỏi, khiến Vãn Gia phải nhìn trái nhìn phải: “Không hổ là người phụ nữ có thể làm cho tổng giám đốc Chúc chúng ta phải kết hôn sớm, khuôn mặt nhỏ nhắn này, dáng người này, ha ha!”

Vãn Gia quay mặt đi: “Đừng nói nhảm nữa, tớ đói bụng rồi.”

Đinh đong…

“Khách hàng A103, xin chào, quán súp của mẹ mời bạn uống canh ạ!”

Thông báo của nhà hàng đúng lúc gọi tên, có nhân viên phục vụ ở khu vực chờ giơ tay lên mời, lịch sự chào các cô.

Hai người đi theo vào.

Đó là một nhà hàng Quảng Đông chuyên về canh, mùi thơm thanh đạm nhẹ nhàng thoang thoảng bay lên trong không khí, khiến người ta phải thèm thuồng.

Thức ăn được đưa lên bàn, khi một số món ăn rơi vào bụng, cuộc trò chuyện cũng được bắt đầu.

Lư Đồng hỏi Vãn Gia: “Hai ngày nay Thang Vũ không có phản ứng gì sao? Cô ta rất quan tâm đến cậu, chắc chắn cô ta biết điều gì đó rồi.”

“Chắc là không rảnh?” Vãn Gia uống một ngụm canh.

Lư Đồng trong nháy mắt hiểu ra: “Cậu cũng chịu nhiều thiệt hại rồi, để cho cô nhóc kia liên hệ với Thang Vũ... Chỉ là tớ thật sự rất tò mò, rất muốn biết hai người này làm sao qua được.”

Thực sự không thể biết họ đã làm như thế nào để vượt qua được, nhưng có thể chắc chắn chính là, không biết là bằng cách nào, Dương Lộ đã tìm được Tưởng lão phu nhân, hơn nữa thông qua bà Tưởng, quấn lấy Phan Phùng Khải.

“Xem ra tâm trạng của Phan Phùng Khải rất bực bội, không rảnh dây dưa với cậu.” Lư Đồng hả hê khi người gặp họa, lại kêu lên một tiếng: “Còn có con nhóc họ Dương kia nữa, cũng không đơn giản đâu, cũng không biết có tài cán gì mà khi đấu với Thang Vũ lại cao hơn một bậc?”

Một là mối tình đầu, một người là mẹ của đứa bé, ngọn lửa này nổi lên, tên họ Phan kia chỉ sợ cũng không biết phải làm như thế nào.

Một nồi đậu phụ Hakka được dọn ra, Vãn Gia di chuyển chén đĩa trên bàn, để nhân viên phục vụ dễ dàng đặt thức ăn lên, lại rút một cái thìa ra từ hộp đựng dụng cụ ăn uống, múc một miếng đậu phụ phía dưới cho Lư Đồng.

Đậu phụ tươi ngon vừa phải, cảm giác cháy ngoài mặt được khống chế tốt, ăn rất ngon.

Lư Đồng diễn xuất đúng chỗ, thụ sủng nhược kinh liên tục cảm ơn bà chủ, ăn xong lau miệng: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng may cậu tìm được tổng giám đốc Chúc, nếu không lúc này chắc chắn sẽ không yên ổn.”

Có điều trong lòng cô ấy hiểu rõ, thật ra tìm Chúc Ngộ Thanh cũng không phải chỗ nào cũng tốt.

Ví dụ như trong phỏng đoán của người ngoài, hình tượng Vãn Gia chỉ càng thêm tâm cơ.



Hoặc là nói thủ đoạn của cô cao siêu, hoặc là nói mục tiêu của cô ngay từ đầu chính là Chúc Ngộ Thanh.

Vãn Gia ừ một tiếng: “Cậu ăn cơm cho tốt đi, để cho tớ bình yên.”

Hiếm khi gặp nhau vào thời gian làm việc, sau khi ăn xong, hai người ra bên ngoài tìm một quán cà phê để ngồi thư giãn một lát.

Nhìn bốn phía xung quanh, Vãn Gia lấy tay vân vê mái tóc: “Đột nhiên không cần đi làm nữa, thật sự là không quen.”

Lư Đồng khuyên cô: “Cậu vào năm thứ ba đã ra ngoài làm việc, mấy năm nay cũng không nghỉ ngơi nhiều, không bằng nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong cô ấy lại nháy mắt với cô: “Tại sao phải làm việc, ở nhà làm phu nhân giàu có gì không tốt hay sao?”

Vãn Gia dựa về phía sau, vươn tay che đi ánh mặt trời.

Bạn tốt nhiều năm, Lư Đồng không cần phải nói hết toàn bộ cô cũng có thể hiểu được nửa câu sau của cô ấy… phu nhân giàu có có nhiều thú vui lắm, ngoại trừ nuôi tiểu bạch kiểm thì có cái gì mà không thể làm đâu chứ?

Trời trong xanh, không có sự nóng bức của mặt trời, từng cơn gió nhẹ nhàng bay lên, nhiệt độ thích hợp.

Vừa ngồi một lát liền từ buổi chiều ngồi đến buổi tối, nếu không phải Lư Đồng đột nhiên được Crush hẹn đi hẹn hò, bọn cô còn có thể tiếp tục la cà ở bên ngoài.

Di chuyển từ xe buýt sang tàu điện ngầm, Vãn Gia chậm rãi về nhà.

Giờ này dì giúp việc đã tan làm đi ngủ, cô đổi giày đi đến phòng khách, lại phát hiện ra Chúc Ngộ Thanh đang ngồi ở trên sô pha.

Anh vốn đang nhắm mắt lại, nghe thấy thanh âm mới mở ra, chỉ là động tác có chút chậm, chậm đến nỗi lộ ra thái độ lười biếng.

“Anh trở về khi nào vậy?” Vãn Gia có chút ngoài ý muốn.

Chúc Ngộ Thanh nói gì đó, Vãn Gia không nghe rõ, lại thấy anh đưa tay xoa xoa cổ, gần như đang hắng giọng.

Nhìn ra có gì đó không đúng, Vãn Gia hỏi anh: “Uống rượu rồi sao?”

“Buổi chiều vừa trở về liền đi xã giao một chút.” Giọng của Chúc Ngộ Thanh khàn khàn, rõ ràng có chút uể oải.

Hẳn là có chút say, Vãn Gia đưa ly nước qua cho anh.

Chúc Ngộ Thanh nhận lấy, nhưng ỷ lại vào cánh tay dài, uống xong lại đặt lên bàn trà bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô.

Người đã uống rượu, khuôn mặt tựa như nhiễm hai phần phong lưu, ngay khi Vãn Gia bị nhìn chằm chằm đến mức thất thố, anh đưa tay kéo cô ngồi xuống, không phải ngồi lên sô pha mà là ngồi lên chân anh.

“Em đã hết cảm lạnh chưa?” Anh hạ giọng, bàn tay dán vào gáy cô.

Trong lòng Vãn Gia run lên, cả người cứng đờ đến kỳ cục.

“Ổn rồi…”

Hình như cô nghe thấy một giọng cười, trán kề sát vào nhau, hơi thở trở nên gần gũi, anh chậm rãi hôn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook