Chương 28: Dọa Người 2
Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu
11/09/2023
Sau khi chào hỏi, cô mới nhớ tới Tương Ngọc Chi thường xuyên đến trung tâm thuỷ trị liệu của khách sạn này làm SPA. Trước kia Dương Lộ - cô ta không đi cùng được mà hôm nay lại thấy đi cùng bà.
Dương Lộ mặc một bộ váy dài màu vàng, đi giày đế bệt, tóc thẳng và mặc áo choàng không tay, cách ăn mặc so với trước kia trông nhu thuận hơn vài phần và ít nói hơn thường ngày.
Nhìn thấy Vãn Gia, cô ta đầu tiên là nhanh chóng liếc mắt nhìn bà Tưởng, rồi gọi: ". . . . . . Chị Vãn Gia."
Nếu đã chạm mặt, khó tránh khỏi phải ngồi nói chuyện một hồi.
Từ sảnh lớn đi vào trong, mấy người ngồi xuống nói chuyện phiếm vài câu.
Sau khi hỏi về tình trạng sức khoẻ của ông nội và mẹ của Vãn Gia, bà Tưởng như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bảo Dương Lộ quay lại trung tâm SPA trên tầng để mua một loại nước hoa mà vừa mới thử.
Dương Lộ từ từ đứng dậy, ánh mắt liếc nhìn về chiếc túi xách của bà Tưởng.
Trong cái túi kia có một hộp trang sức.
Rõ ràng là muốn đánh lạc hướng bản thân, trong lòng cô ta rất không vui, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà Tưởng, cô ta không dám chần chừ liền cầm di động rời đi.
Sau khi Dương lộ rời đi, Tưởng Ngọc Chi im lặng, tiếp theo cười khổ: "Gia Gia, con là một đứa nhỏ tốt, Phùng Khải. . . . . là nó hồ đồ, nó không xứng với con."
Đang là thời gian nhạc công chơi đàn dương cầm, tiếng người đi trên đại sảnh cũng rất nhỏ, lúc này chỉ có tiếng đàn nhẹ nhàng, thanh thúy dễ nghe.
"Ngộ Thanh quả thật tốt hơn Phùng Khải về mọi mặt, con và thằng bé ở cùng một chỗ cũng rất tốt." Bà Tưởng thở dài, từ trong túi lấy ra một thứ đưa cho Vãn Gia: "Đây, con nhận lấy đi, nhiều ít bù lại một chút áy náy của dì. . . .. . Nếu con không nhận, dì thật sự sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ mỗi lần nghĩ đến con.”
Là một hộp trang sức nhỏ, nhãn hiệu trang sức bắt đầu bằng chữ B, vừa nhìn đã biết giá của nó không rẻ.
Vãn Gia lắc đầu: "Quá quý giá rồi dì Tưởng, con không thể nhận thứ này."
"Nhận lấy đi." Tưởng Ngọc Chi có chút vội vàng: "Xem đó là món quà nhỏ mà dì tặng cho vợ của cháu trai ngoại đi, được không?"
Từ chối vài lần, các loại lý do đều đã nói hết, nhưng Tưởng Ngọc Chi vẫn rất kiên trì, Vãn Gia chỉ có thể nói nghiêm túc hơn.
Cô ngồi lùi lên phía trước, cánh tay đẩy hộp quà trở về: "Dì Tưởng, nếu nhận thứ này thì người ngủ không được là con.
Từ khách sạn đi ra, Vãn Gia ngồi xe trở về Hồ Vân Bảo.
Về đến nhà, dì Phương cũng mới vừa nấu cơm xong.
Cơm nước xong xuôi, Vãn Gia trước tiên là mở máy tính xem hồ sơ các BP* Lương Tiến Luân gửi tới. Sau đó sửa soạn một chút để chuẩn bị đi dự tiệc sinh nhật của Chúc Như Mạn.
*Business partner (BP) dịch ra tiếng việt là “đối tác kinh doanh”. Họ có thể là một cá nhân, tổ chức, doanh nghiệp ký kết cùng phát triển ngành hàng với bạn. Mục tiêu của sự hợp tác này giúp cả 2 bên cùng có lợi và thu được giá trị, lợi nhuận cao nhất.
Gần ra khỏi nhà, Chúc Ngộ Thanh gọi điện thoại tới: "Chuẩn bị đi?"
"Vâng."
"Có phải ở vùng ngoại thành không? Quá xa, để tài xế đưa em đi."
"Không cần đâu." Vãn Gia chọn một chiếc chìa khóa xe ở cửa ra vào: "Em tự lái xe được mà, vừa khéo không cần phải uống rượu."
Lúc vừa tới theo sự hướng dẫn của thiết bị định vị, sắc trời cũng nhập nhoạng tối.
Chỗ tổ chức tiệc sinh nhật là một căn biệt thự duy nhất ở gần hồ, sân khấu đã được dựng lên từ trước, lúc này đã rất náo nhiệt, bể bơi sân thượng khắp nơi chỗ nào cũng đều có người.
Đỗ xe xong, Vãn Gia đi vào biệt thự.
Mới vừa bước vào sân, hai hàng nước bắn về phía cô, cô vội lùi về phía sau một chút, suýt nữa thì cả người đã bị ướt sũng.
"Ayzo, xin lỗi nhé, không bị bắn phải chứ?" Kèm theo âm thanh xin lỗi, có người đi tới gần Vãn Gia.
Áo ba lỗ quần đùi, buộc một túm tóc nhỏ sau đầu, trên tay cầm một khẩu súng nước, ngũ quan ba chiều có điểm giống hỗn huyết.
Anh ta vác súng nước lên vai, liếc nhìn Vãn Gia từ trên xuống dưới: "Trông cô hơi lạ, cũng là bạn của Mạn Mạn sao?"
Người ở thành Tư Cửu nói chuyện nuốt âm rất nghiêm trọng, giọng như đang ngậm ô - liu trong miệng, kết hợp với dáng vẻ đứng không ra đứng kia, càng làm lộ ra một loại cảm giác biết ăn nói ngọt xớt.
Đúng lúc Chúc Như Mạn đến, cô ấy liền mở miệng bảo anh ta cút đi: "Đây là chị dâu tớ, con mẹ nó đừng có lại gần làm quen."
Người nọ ồ một tiếng thật dài, chậm rì rì đứng thẳng người, nhấc tay chào Vãn Gia theo nghi thức quân đội: "Thì ra là chị dâu, đã xúc phạm rồi, xin cô đừng chê bai."
"Đây là chị dâu của tớ có liên quan chó gì đến cậu? Đi chơi đồ của cậu đi, đừng có mà đứng ở chỗ này ưỡn ngực!"
"Khách sáo cái gì, chị dâu của cậu sớm muộn gì cũng là chị dâu của tớ thôi?"
Chúc Như Mạn đỏ mặt, dùng chân đá anh ta: "Còn chưa cút!" Đá xong hất tay một cái: "Ây, thời tiết xấu thế, trời sao lại mưa ?"
"Mưa lác đác đúng lúc, cho mát mẻ." Người nọ miệng thì thầm, vỗ vỗ chỗ vừa bị Chúc Như Mạn đạp vào rồi đi vào trong.
Chúc Như Mạn đưa Vãn Gia đi vào: "Người vừa nãy rất trơ trẽn, chị đừng bắt chuyện với anh ta."
"Sinh nhật vui vẻ." Vãn Gia đưa món quà qua cho cô ấy.
Chúc Như Mạn nói cảm ơn, nhìn trái nhìn phải phía sau lưng cô: "Anh trai em đâu?"
“Anh ấy có cuộc họp."
"À, lại bận." Chúc Như Mạn giật giật khóe miệng, tựa hồ cũng không có vẻ quá ngạc nhiên.
Hai người lại đi sâu vào bên trong, bỗng có người gọi cô ấy.
Chúc Như Mạn lớn tiếng đáp lại, ôm lấy món quà nói với Vãn Gia: "Mọi người ở đây đều là bạn em, chị không phải gò bó, tự tìm cái gì để ăn để chơi nhé, có việc thì cứ gọi cho em."
Một phòng toàn thanh niên đều đang chơi đến vui vẻ. Có người quen từ trước đến giờ thấy Chúc Như Mạn gọi Vãn Gia là chị dâu thì đã tới làm quen vài ba lời.
Cũng có những người rõ ràng là sinh viên nghệ thuật nhưng lại u sầu ngồi ở một góc sô pha, thỉnh thoảng uống vài ngụm rượu, nhìn qua trông rất là bơ phờ.
Ở trong phòng đợi một chút thì có khách mới tới cửa.
Tóc xoăn xoã xuống thắt lưng, mặc một cái váy sơmi, người đến là Thang Vũ.
"Được lắm, đúng là đến thật, da mặt đủ dày nha." Người vừa nói câu này là người con trai buộc tóc vác súng nước vừa nãy.
Khéo hơn là, sau khi Thang Vũ đi vào, người đầu tiên cô ta gọi cũng là anh ta: "A Khải."
"Đừng, hai ta không phải cùng một mẹ sinh ra, cô đừng gọi thân thiết như thế, nghe rất dị ứng đấy." Khóe miệng Thang Chính Khải hơi nhếch lên, gợi lên độ cong mang chút đắc ý: "Chúng ta đánh cược chút, cô tiếp hay không tiếp. . . . . . Cái này cũng tốt thôi, tôi tiện thể kiếm được vài đồng."
Bị trêu chọc không nặng không nhẹ, Thang Vũ làm như không có việc gì, quay lưng chào Vãn Gia: "Đã lâu không gặp."
Vãn Gia cười đáp: "Đã lâu không gặp, không biết cô đã về nước."
"Mới về hôm trước." Thang Vũ nhìn thấy cô, hơi hơi nghiêng đầu: "Còn chưa nói một câu chúc mừng với cô."
"Cảm ơn, hiện tại cô nói cũng chưa muộn."
"Tổng giám đốc Chúc không tới à?" Thang Vũ cười cười rồi liếc mắt nhìn xung quanh.
"Anh ấy bận, không chừa ra được khoảng thời gian trống nào."
Giọng điệu quá mức bình tĩnh, tâm tư Thang Vũ khẽ động, cô ta vuốt vuốt tóc, ung dung thản nhiên đánh giá người bạn học cũ đứng trước mặt này.
Hôm nay Vãn Gia mặc một chiếc chân váy cạp cao ngang thắt lưng và một chiếc áo len dệt kim màu đỏ ngắn cổ, tay áo được gập lên, kết hợp lại với nhau cũng khá tạo điểm nhấn.
Chiếc mũi thanh tú, màu da trắng nõn, lúc cô ngồi dưới ánh đèn, cả người đều toát ra vẻ trong sạch như viên ngọc trai.
Tuy dịu dàng, nhưng cũng rất buồn tẻ.
Tuổi trẻ nhưng không có sức sống, xinh đẹp nhưng chẳng có chút phong tình, thậm chí có thể nói là khô khan. . . .. . Cô ta không hiểu vì sao đàn ông lại thích kiểu này?
Lông mày Thang Vũ khẽ nhíu lại, cô ta ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh.
Bên ngoài tiếng ồn ào, uống rượu, tiếng cười dồn dập, khuấy động cả trong lẫn ngoài phòng.
Thang Vũ đứng dậy vuốt phẳng làn váy, cô ta cười khanh khách rồi phun ra một câu: "Không nghĩ cô phản ứng lớn tới thế, sớm biết như vậy, tôi sẽ chẳng liên lạc với cô."
Người bên cạnh nghiêng đầu nhìn sang.
Thang Vũ dừng tay, chân thành xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi thật không nghĩ tới lại làm cô bị kích động như thế."
Nhưng ba chữ “rất xin lỗi” này lại có thâm ý khác.
Vãn Gia không hề kinh ngạc, cô khuấy khuấy ống hút trong tay: "Đã lâu như vậy, nhưng thấy cô cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Vẫn thích làm người chuyên đi đánh đố, ngoài mặt tuy đang nói một vài lời tốt nhưng trong lòng lại đang âm thầm tìm cách châm ngòi kích nổ.”
Có lẽ thật sự là lâu lắm không gặp, Thang Vũ nghe lời đánh giá đánh giá của cô thì hoảng hốt, trong lòng cô ta âm thầm nhíu lại: "Chỉ là ôn lại chuyện cũ chút mà thôi, dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ, đừng nóng giận." Cô ta nhếch môi cười: "Tôi ở nước ngoài quá lâu rồi, cách ăn nói còn chưa thay đổi được bao nhiêu, nếu trong lời nói có chỗ nào làm côhiểu lầm, mong cô tha thứ cho."
Vãn Gia đứng lên, đi tới bàn buffet bưng một ly nước ngọt đưa tới: "Tôi không giận, nhưng ngược lại là cô, không nhất thiết phải nhạy cảm như vậy."
Tầm mắt chạm nhau, ánh mắt Thang Vũ hơi lóe lên.
Cô ta cầm lấy ly nước, đang định nói thêm điều gì đó, Chúc Như Mạn dựa nửa người từ tầng trên ngó xuống dưới, ngạc nhiên kêu to một tiếng: "Anh họ?"
Bên ngoài cửa sảnh, Phan Phùng Khải đang ung dung bước vào.
"Sinh nhật vui vẻ." Anh ta đưa quà cho Chúc Như Mạn, cô ấy nhận lấy rồi ngơ ngác nhìn anh ta, cười gượng gãi gãi đầu: "Em tưởng anh bận lắm, không có thời gian đến."
Phan Phùng Khải không nói, lập tức đi vào bên trong.
"Này, người yêu cũ với người yêu cũ, tình địch với tình địch, đêm nay có vẻ khá náo nhiệt đấy." Thang Chính Khải buộc tóc ở một bên ồm ồm nói, có lòng tốt mà lo lắng.
"Câm miệng." Chúc Như Mạn đấm anh ta một cái, nhìn thấy tình hình bên kia, trong lòng cô ấy liền nổi trống.
Ngẫm lại cô ấy bắt đầu thấy hối hận, cô ấy quay đầu mắng tên ngốc bên cạnh: "Sớm biết vậy không nên nghe lời cậu, bây giờ thì tốt rồi!"
Thấy cô ấy khẩn trương như vậy, Thang Chính Khải cũng có chút trống rỗng: "Sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì chứ?"
"Tớ nào biết được? Cậu… mẹ nó, muốn xem náo nhiệt, xảy ra chuyện còn không phải do tớ chịu trách nhiệm?" Chúc Như Mạn cảnh giác cao độ, lòng bàn tay lúc này đã đổ đầy mồ hôi.
Thang Chính Khải sờ sờ đầu, sau một lúc lâu chợt vỗ vào đầu mình: "Anh trai cậu không ở đây, lo xa làm gì, chúng ta cứ thoải mái đứng đây xem trò hay thôi."
Hai người căng tai căng mắt, thấy Phan Phùng Khải đi đến sô pha bên kia, đến liếc mắt cũng không thèm liếc Thang Vũ một cái, mà là nói với Vãn Gia câu gì đó.
Qua qua lại lại, hẳn chỉ là đối thoại xã giao vài câu, sau đó Vãn Gia đứng lên dường như phải đi, mà Phan Phùng Khải cư nhiên cũng chấp nhất đuổi theo.
"Sao lại thế này? Có chuyện gì quan trọng mà không thể buông tha nhau thế kia?"
Mắt thấy bên kia giống như sắp lôi lôi kéo kéo nhau, da đầu Chúc Như Mạn bỗng trở nên căng thẳng: "Không ổn rồi a."
Cô ấy gãi lòng bàn chân, đang định đi tới thì cánh tay liền bị túm lấy, Thang Chính Khải hoảng hốt nói: "Mạn Mạn, anh trai cậu tới rồi!"
Dương Lộ mặc một bộ váy dài màu vàng, đi giày đế bệt, tóc thẳng và mặc áo choàng không tay, cách ăn mặc so với trước kia trông nhu thuận hơn vài phần và ít nói hơn thường ngày.
Nhìn thấy Vãn Gia, cô ta đầu tiên là nhanh chóng liếc mắt nhìn bà Tưởng, rồi gọi: ". . . . . . Chị Vãn Gia."
Nếu đã chạm mặt, khó tránh khỏi phải ngồi nói chuyện một hồi.
Từ sảnh lớn đi vào trong, mấy người ngồi xuống nói chuyện phiếm vài câu.
Sau khi hỏi về tình trạng sức khoẻ của ông nội và mẹ của Vãn Gia, bà Tưởng như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bảo Dương Lộ quay lại trung tâm SPA trên tầng để mua một loại nước hoa mà vừa mới thử.
Dương Lộ từ từ đứng dậy, ánh mắt liếc nhìn về chiếc túi xách của bà Tưởng.
Trong cái túi kia có một hộp trang sức.
Rõ ràng là muốn đánh lạc hướng bản thân, trong lòng cô ta rất không vui, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà Tưởng, cô ta không dám chần chừ liền cầm di động rời đi.
Sau khi Dương lộ rời đi, Tưởng Ngọc Chi im lặng, tiếp theo cười khổ: "Gia Gia, con là một đứa nhỏ tốt, Phùng Khải. . . . . là nó hồ đồ, nó không xứng với con."
Đang là thời gian nhạc công chơi đàn dương cầm, tiếng người đi trên đại sảnh cũng rất nhỏ, lúc này chỉ có tiếng đàn nhẹ nhàng, thanh thúy dễ nghe.
"Ngộ Thanh quả thật tốt hơn Phùng Khải về mọi mặt, con và thằng bé ở cùng một chỗ cũng rất tốt." Bà Tưởng thở dài, từ trong túi lấy ra một thứ đưa cho Vãn Gia: "Đây, con nhận lấy đi, nhiều ít bù lại một chút áy náy của dì. . . .. . Nếu con không nhận, dì thật sự sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ mỗi lần nghĩ đến con.”
Là một hộp trang sức nhỏ, nhãn hiệu trang sức bắt đầu bằng chữ B, vừa nhìn đã biết giá của nó không rẻ.
Vãn Gia lắc đầu: "Quá quý giá rồi dì Tưởng, con không thể nhận thứ này."
"Nhận lấy đi." Tưởng Ngọc Chi có chút vội vàng: "Xem đó là món quà nhỏ mà dì tặng cho vợ của cháu trai ngoại đi, được không?"
Từ chối vài lần, các loại lý do đều đã nói hết, nhưng Tưởng Ngọc Chi vẫn rất kiên trì, Vãn Gia chỉ có thể nói nghiêm túc hơn.
Cô ngồi lùi lên phía trước, cánh tay đẩy hộp quà trở về: "Dì Tưởng, nếu nhận thứ này thì người ngủ không được là con.
Từ khách sạn đi ra, Vãn Gia ngồi xe trở về Hồ Vân Bảo.
Về đến nhà, dì Phương cũng mới vừa nấu cơm xong.
Cơm nước xong xuôi, Vãn Gia trước tiên là mở máy tính xem hồ sơ các BP* Lương Tiến Luân gửi tới. Sau đó sửa soạn một chút để chuẩn bị đi dự tiệc sinh nhật của Chúc Như Mạn.
*Business partner (BP) dịch ra tiếng việt là “đối tác kinh doanh”. Họ có thể là một cá nhân, tổ chức, doanh nghiệp ký kết cùng phát triển ngành hàng với bạn. Mục tiêu của sự hợp tác này giúp cả 2 bên cùng có lợi và thu được giá trị, lợi nhuận cao nhất.
Gần ra khỏi nhà, Chúc Ngộ Thanh gọi điện thoại tới: "Chuẩn bị đi?"
"Vâng."
"Có phải ở vùng ngoại thành không? Quá xa, để tài xế đưa em đi."
"Không cần đâu." Vãn Gia chọn một chiếc chìa khóa xe ở cửa ra vào: "Em tự lái xe được mà, vừa khéo không cần phải uống rượu."
Lúc vừa tới theo sự hướng dẫn của thiết bị định vị, sắc trời cũng nhập nhoạng tối.
Chỗ tổ chức tiệc sinh nhật là một căn biệt thự duy nhất ở gần hồ, sân khấu đã được dựng lên từ trước, lúc này đã rất náo nhiệt, bể bơi sân thượng khắp nơi chỗ nào cũng đều có người.
Đỗ xe xong, Vãn Gia đi vào biệt thự.
Mới vừa bước vào sân, hai hàng nước bắn về phía cô, cô vội lùi về phía sau một chút, suýt nữa thì cả người đã bị ướt sũng.
"Ayzo, xin lỗi nhé, không bị bắn phải chứ?" Kèm theo âm thanh xin lỗi, có người đi tới gần Vãn Gia.
Áo ba lỗ quần đùi, buộc một túm tóc nhỏ sau đầu, trên tay cầm một khẩu súng nước, ngũ quan ba chiều có điểm giống hỗn huyết.
Anh ta vác súng nước lên vai, liếc nhìn Vãn Gia từ trên xuống dưới: "Trông cô hơi lạ, cũng là bạn của Mạn Mạn sao?"
Người ở thành Tư Cửu nói chuyện nuốt âm rất nghiêm trọng, giọng như đang ngậm ô - liu trong miệng, kết hợp với dáng vẻ đứng không ra đứng kia, càng làm lộ ra một loại cảm giác biết ăn nói ngọt xớt.
Đúng lúc Chúc Như Mạn đến, cô ấy liền mở miệng bảo anh ta cút đi: "Đây là chị dâu tớ, con mẹ nó đừng có lại gần làm quen."
Người nọ ồ một tiếng thật dài, chậm rì rì đứng thẳng người, nhấc tay chào Vãn Gia theo nghi thức quân đội: "Thì ra là chị dâu, đã xúc phạm rồi, xin cô đừng chê bai."
"Đây là chị dâu của tớ có liên quan chó gì đến cậu? Đi chơi đồ của cậu đi, đừng có mà đứng ở chỗ này ưỡn ngực!"
"Khách sáo cái gì, chị dâu của cậu sớm muộn gì cũng là chị dâu của tớ thôi?"
Chúc Như Mạn đỏ mặt, dùng chân đá anh ta: "Còn chưa cút!" Đá xong hất tay một cái: "Ây, thời tiết xấu thế, trời sao lại mưa ?"
"Mưa lác đác đúng lúc, cho mát mẻ." Người nọ miệng thì thầm, vỗ vỗ chỗ vừa bị Chúc Như Mạn đạp vào rồi đi vào trong.
Chúc Như Mạn đưa Vãn Gia đi vào: "Người vừa nãy rất trơ trẽn, chị đừng bắt chuyện với anh ta."
"Sinh nhật vui vẻ." Vãn Gia đưa món quà qua cho cô ấy.
Chúc Như Mạn nói cảm ơn, nhìn trái nhìn phải phía sau lưng cô: "Anh trai em đâu?"
“Anh ấy có cuộc họp."
"À, lại bận." Chúc Như Mạn giật giật khóe miệng, tựa hồ cũng không có vẻ quá ngạc nhiên.
Hai người lại đi sâu vào bên trong, bỗng có người gọi cô ấy.
Chúc Như Mạn lớn tiếng đáp lại, ôm lấy món quà nói với Vãn Gia: "Mọi người ở đây đều là bạn em, chị không phải gò bó, tự tìm cái gì để ăn để chơi nhé, có việc thì cứ gọi cho em."
Một phòng toàn thanh niên đều đang chơi đến vui vẻ. Có người quen từ trước đến giờ thấy Chúc Như Mạn gọi Vãn Gia là chị dâu thì đã tới làm quen vài ba lời.
Cũng có những người rõ ràng là sinh viên nghệ thuật nhưng lại u sầu ngồi ở một góc sô pha, thỉnh thoảng uống vài ngụm rượu, nhìn qua trông rất là bơ phờ.
Ở trong phòng đợi một chút thì có khách mới tới cửa.
Tóc xoăn xoã xuống thắt lưng, mặc một cái váy sơmi, người đến là Thang Vũ.
"Được lắm, đúng là đến thật, da mặt đủ dày nha." Người vừa nói câu này là người con trai buộc tóc vác súng nước vừa nãy.
Khéo hơn là, sau khi Thang Vũ đi vào, người đầu tiên cô ta gọi cũng là anh ta: "A Khải."
"Đừng, hai ta không phải cùng một mẹ sinh ra, cô đừng gọi thân thiết như thế, nghe rất dị ứng đấy." Khóe miệng Thang Chính Khải hơi nhếch lên, gợi lên độ cong mang chút đắc ý: "Chúng ta đánh cược chút, cô tiếp hay không tiếp. . . . . . Cái này cũng tốt thôi, tôi tiện thể kiếm được vài đồng."
Bị trêu chọc không nặng không nhẹ, Thang Vũ làm như không có việc gì, quay lưng chào Vãn Gia: "Đã lâu không gặp."
Vãn Gia cười đáp: "Đã lâu không gặp, không biết cô đã về nước."
"Mới về hôm trước." Thang Vũ nhìn thấy cô, hơi hơi nghiêng đầu: "Còn chưa nói một câu chúc mừng với cô."
"Cảm ơn, hiện tại cô nói cũng chưa muộn."
"Tổng giám đốc Chúc không tới à?" Thang Vũ cười cười rồi liếc mắt nhìn xung quanh.
"Anh ấy bận, không chừa ra được khoảng thời gian trống nào."
Giọng điệu quá mức bình tĩnh, tâm tư Thang Vũ khẽ động, cô ta vuốt vuốt tóc, ung dung thản nhiên đánh giá người bạn học cũ đứng trước mặt này.
Hôm nay Vãn Gia mặc một chiếc chân váy cạp cao ngang thắt lưng và một chiếc áo len dệt kim màu đỏ ngắn cổ, tay áo được gập lên, kết hợp lại với nhau cũng khá tạo điểm nhấn.
Chiếc mũi thanh tú, màu da trắng nõn, lúc cô ngồi dưới ánh đèn, cả người đều toát ra vẻ trong sạch như viên ngọc trai.
Tuy dịu dàng, nhưng cũng rất buồn tẻ.
Tuổi trẻ nhưng không có sức sống, xinh đẹp nhưng chẳng có chút phong tình, thậm chí có thể nói là khô khan. . . .. . Cô ta không hiểu vì sao đàn ông lại thích kiểu này?
Lông mày Thang Vũ khẽ nhíu lại, cô ta ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh.
Bên ngoài tiếng ồn ào, uống rượu, tiếng cười dồn dập, khuấy động cả trong lẫn ngoài phòng.
Thang Vũ đứng dậy vuốt phẳng làn váy, cô ta cười khanh khách rồi phun ra một câu: "Không nghĩ cô phản ứng lớn tới thế, sớm biết như vậy, tôi sẽ chẳng liên lạc với cô."
Người bên cạnh nghiêng đầu nhìn sang.
Thang Vũ dừng tay, chân thành xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi thật không nghĩ tới lại làm cô bị kích động như thế."
Nhưng ba chữ “rất xin lỗi” này lại có thâm ý khác.
Vãn Gia không hề kinh ngạc, cô khuấy khuấy ống hút trong tay: "Đã lâu như vậy, nhưng thấy cô cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Vẫn thích làm người chuyên đi đánh đố, ngoài mặt tuy đang nói một vài lời tốt nhưng trong lòng lại đang âm thầm tìm cách châm ngòi kích nổ.”
Có lẽ thật sự là lâu lắm không gặp, Thang Vũ nghe lời đánh giá đánh giá của cô thì hoảng hốt, trong lòng cô ta âm thầm nhíu lại: "Chỉ là ôn lại chuyện cũ chút mà thôi, dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ, đừng nóng giận." Cô ta nhếch môi cười: "Tôi ở nước ngoài quá lâu rồi, cách ăn nói còn chưa thay đổi được bao nhiêu, nếu trong lời nói có chỗ nào làm côhiểu lầm, mong cô tha thứ cho."
Vãn Gia đứng lên, đi tới bàn buffet bưng một ly nước ngọt đưa tới: "Tôi không giận, nhưng ngược lại là cô, không nhất thiết phải nhạy cảm như vậy."
Tầm mắt chạm nhau, ánh mắt Thang Vũ hơi lóe lên.
Cô ta cầm lấy ly nước, đang định nói thêm điều gì đó, Chúc Như Mạn dựa nửa người từ tầng trên ngó xuống dưới, ngạc nhiên kêu to một tiếng: "Anh họ?"
Bên ngoài cửa sảnh, Phan Phùng Khải đang ung dung bước vào.
"Sinh nhật vui vẻ." Anh ta đưa quà cho Chúc Như Mạn, cô ấy nhận lấy rồi ngơ ngác nhìn anh ta, cười gượng gãi gãi đầu: "Em tưởng anh bận lắm, không có thời gian đến."
Phan Phùng Khải không nói, lập tức đi vào bên trong.
"Này, người yêu cũ với người yêu cũ, tình địch với tình địch, đêm nay có vẻ khá náo nhiệt đấy." Thang Chính Khải buộc tóc ở một bên ồm ồm nói, có lòng tốt mà lo lắng.
"Câm miệng." Chúc Như Mạn đấm anh ta một cái, nhìn thấy tình hình bên kia, trong lòng cô ấy liền nổi trống.
Ngẫm lại cô ấy bắt đầu thấy hối hận, cô ấy quay đầu mắng tên ngốc bên cạnh: "Sớm biết vậy không nên nghe lời cậu, bây giờ thì tốt rồi!"
Thấy cô ấy khẩn trương như vậy, Thang Chính Khải cũng có chút trống rỗng: "Sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì chứ?"
"Tớ nào biết được? Cậu… mẹ nó, muốn xem náo nhiệt, xảy ra chuyện còn không phải do tớ chịu trách nhiệm?" Chúc Như Mạn cảnh giác cao độ, lòng bàn tay lúc này đã đổ đầy mồ hôi.
Thang Chính Khải sờ sờ đầu, sau một lúc lâu chợt vỗ vào đầu mình: "Anh trai cậu không ở đây, lo xa làm gì, chúng ta cứ thoải mái đứng đây xem trò hay thôi."
Hai người căng tai căng mắt, thấy Phan Phùng Khải đi đến sô pha bên kia, đến liếc mắt cũng không thèm liếc Thang Vũ một cái, mà là nói với Vãn Gia câu gì đó.
Qua qua lại lại, hẳn chỉ là đối thoại xã giao vài câu, sau đó Vãn Gia đứng lên dường như phải đi, mà Phan Phùng Khải cư nhiên cũng chấp nhất đuổi theo.
"Sao lại thế này? Có chuyện gì quan trọng mà không thể buông tha nhau thế kia?"
Mắt thấy bên kia giống như sắp lôi lôi kéo kéo nhau, da đầu Chúc Như Mạn bỗng trở nên căng thẳng: "Không ổn rồi a."
Cô ấy gãi lòng bàn chân, đang định đi tới thì cánh tay liền bị túm lấy, Thang Chính Khải hoảng hốt nói: "Mạn Mạn, anh trai cậu tới rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.