Chương 31: Hôn Lễ 1
Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu
11/09/2023
Chúc Như Mạn có vẻ rất lo sợ, từ việc cô ấy không hỏi anh có tức giận hay không, mà hỏi là anh có phát cáu hay không là có thể đoán được.
Vãn Gia trộm liếc mắt nhìn qua một cái xem sắc mặt của Chúc Ngộ Thanh, trong lòng lại thầm tưởng tượng bộ dáng anh phát hỏa sẽ như thế nào.
Trong tầm mắt, Chúc Ngộ Thanh nhàn nhạt nói ra một câu: “Con bé đúng là nên chịu một chút giáo huấn.”
Xem thời gian trước mắt, đã là rạng sáng.
Chúc Ngộ Thanh tắt đèn, người cũng nằm xuống giường, tay cũng tự nhiên vòng qua eo cô, sau đó lên tiếng hỏi Vãn Gia: “Đã tốt hơn chút nào chưa?”
Hơi ấm lướt qua tai, tay đặt ở trên eo cô cũng đang chậm rãi xoa nắn, Vãn Gia hơi đỏ mặt: “Tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Không còn chỗ nào khó chịu chứ?”
“…… Không có.”
Chúc Ngộ Thanh nghĩ nghĩ: “Ngày mai anh ở nhà với em nhé?”
Đây là có ý tứ gì nữa đây? Vãn Gia càng đem mặt vùi sâu vào gối, cẳng chân hướng ra sau nhẹ nhàng đá một đá: “Anh bận việc của anh đi, không cần bận tâm đến em.”
Ăn một đá của cô, Chúc Ngộ Thanh cười, đè cô lại: “Vậy ngoan ngoãn ngủ đi.”
Ngủ một giấc xuyên đêm, vừa tỉnh dậy đã thấy ánh mắt trời đã lên cao đầu.
Vãn Gia ngủ đến giữa trưa, khi cô thức dậy, Chúc Ngộ Thanh đã sớm đi đến công ty.
Vãn Gia đến phòng khách ăn cơm trưa, cô vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại với Cao Minh.
Cao Minh đang than thở, nói con gái vì trốn tránh việc đi đến nhà trẻ nên mỗi ngày đều khóc lóc đòi tới Bắc Kinh để tìm cô.
Nói đến việc này, Cao Minh hỏi: “Cậu cùng tổng giám đốc Chúc dự tính khi nào mới tổ chức hôn lễ?”
“Hẳn là tháng sau.” Vãn Gia uống một ngụm canh, đáp lại một cách không chắc chắn.
Những chuyện này đều là do Chúc Ngộ Thanh xử lý, cô trước giờ chưa từng hỏi qua việc này.
Cao Minh bắt đầu lải nhải: “…… Cậu cùng với Dư Dao đều không có lương tâm như nhau, kết hôn rõ ràng là chuyện của cả hai người, nhưng các người lại phủi tay đi làm chưởng quầy, tất cả mọi việc đều đè lên vai của chúng ta.” Sau đó anh ta lại hỏi: “Cậu có biết khi trước hôn lễ một đêm, cô ấy đã nói với tôi cái gì không?”
Vãn Gia nhớ rõ, nhưng cố ý nghẹn cười mà hỏi: “Nói cái gì?”
“Cô ấy nói cô ấy là xã khủng(người sợ hãi đám đông), hỏi tôi có thể đi lên lễ đường một mình hay không.” Nhắc tới chuyện cũ, Cao Minh thật sự cảm thấy không còn gì để nói: “Tôi quả nhiên là không có số hưởng phúc, hiện tại ngay cả con cái đều đã có nhưng cô ấy cũng mặc kệ, từ đó tôi cũng được thăng cấp lên làm ông bố bỉm sữa, ông đây đúng là sống không dễ dàng mà...”
Phía sau bực tức chính là ngọt ngào, hai người tám chuyện từ sinh hoạt đến cả công tác, cuối cùng lại vòng về chuyện tổ chức hôn lễ.
Vãn Gia có chút phiền muộn: “Thang Vũ có khả năng sẽ tới, cậu còn tới sao?”
“Điều này còn phải nói à? Đương nhiên là muốn đi rồi!” Cao Minh không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
“Được, vậy tới lúc đó tôi chờ các cậu tới.”
Sau khi tắt điện thoại, Vãn Gia gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Tế Tế, nhắc nhở cô bé phải chăm chỉ đi học thì đến kỳ nghỉ mới được đến chỗ cô chơi.
Ăn xong bữa sáng, cô đi đến ban công đi đứng vài vòng để tiêu thực, rồi mới trở về phòng rửa mặt.
Phòng tắm đã rửa sạch qua, bồn tắm sạch sẽ, quần áo rơi xuống đất cũng đều đã được nhặt lên cho đi giặt sạch sẽ. Trên mặt đất còn lót một tấm thảm, cho dù là nửa vệt nước cũng không có, không còn khung cảnh hỗn độn như đêm qua nữa.
Vừa xoa đều sữa rửa mặt, Vãn Gia vừa đứng ở trước gương, nhìn bộ dáng chính mình khi gương mặt dính đầy bọt, cô đột nhiên nghĩ đến một màn tối hôm qua, gương mặt tức khắc liền đỏ ửng đến mang tai.
Lúc đó chân tay cô vô cùng vụng về, tứ chi giống như đang bị rỉ sắt, mà anh lại không chút hoảng loạn, chậm rãi dẫn đường, làm đến mức cả người cô đều nhũn ra.
Nhưng cuối cùng chứng minh rằng dù bên ngoài có ra vẻ thân sĩ, thì cũng chỉ là một con sói kiên nhẫn mà thôi, đúng là một con cáo già chính hiệu.
Thời tiết hiện giờ thật sự làm cho người ta không muốn động đậy, Vãn Gia quyết định lên lầu xem một bộ phim điện ảnh.
Cô mở đèn, lời mở đầu của bộ phim tự động hiển thị trên máy tính.
PPT còn chưa xem xong, Wechat liền phát ra âm thanh báo có tin nhắn tới.
Là Chu Kha gửi tin nhắn đến, nói E.M đột nhiên có biến động, trừ ra những người đang có chức vị đang thao tác vận hành, hầu như dành toàn bộ lực lượng để cạnh tranh cùng tập đoàn HC một dự án.
Nhưng lúc này lại đột nhiên bị đá ra khỏi danh sách cạnh tranh mà không biết nguyên do.
Dự án này đối với E.M rất quan trọng, đối với công ty tuyệt đối được xem như chuyện lớn, cho nên Chu Kha gửi tin nhắn cho cô, muốn biết nguyên nhân phía sau việc này.
Vãn Gia cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn, nhưng ngón tay dừng ở giao diện đã lâu, vẫn không có trả lời lại.
Cô click mở ảnh đại diện của Chúc Ngộ Thanh, lại tiến vào vòng bạn bè của anh.
Động thái ít ỏi chỉ có mấy cái, sạch sẽ đến mức như là một người có cuộc sống vô cùng nhạt nhẽo.
Sau khi xem xong, Vãn Gia một lần nữa trở về giao diện tin nhắn, đem lịch sử trò chuyện gần đây nhất của hai người xem lại một lần, cuối cùng lại trở về ảnh đại diện của Chúc Ngộ Thanh.
Ảnh đại diện của anh là hình ảnh một mảnh cỏ màu xanh lá mạ, cô phóng đại lên xem, hình như ở cuối còn có một chú chó đang ngồi.
Vãn Gia ngơ ngác mà nhìn một lát, không biết xuất phát từ tâm tư gì, ngón tay ở trên ảnh đại diện nhẹ nhàng chạm hai cái.
Sau khi màn hình giao diện hiện lên, cô giống như đang làm chuyện xấu mà trở lại màn hình chính, tắt màn hình, rồi nhanh chóng đắp thảm, nằm lại trên ghế sô pha.
Vẫn là tấm thảm lần trước, mặt thảm mượt mà lại không cộm tay, tràn đầy hơi thở ấm áp.
Bộ phim điện ảnh đã bắt đầu chiếu, là thể loại phim bắt ma của Lâm Chính Anh, tuy có hơi kinh dị một chút, nhưng vẫn làm cho người khác xem trăm lần vẫn không chán.
Bên trong chén nước chứa đựng càn khôn, một trường phù chú điều khiển quỷ thần, đây đều những là những thứ mà phần lớn mọi người vô cùng yêu thích.
Bộ phim này chiếu theo hình thức phát sóng trực tiếp, Vãn Gia quấn mình ở trong thảm chăm chú xem một hồi nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ.
Không biết bản thân đã ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng, cảm thấy có một nguồn nhiệt quen thuộc tiếp cận mình. Cô còn chưa mở mắt, ghế sô pha bên cạnh đã hãm xuống, một bàn tay duỗi qua đem cô ôm vào trong lòng.
“Anh mới về à?” Vãn Gia ở trong lòng ngực anh trợn mắt: “Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”
Chúc Ngộ Thanh đắp thảm lại cho cô: “Buổi tối không có việc gì, trở về sớm một chút để cùng em ăn cơm.”
Vãn Gia nửa tỉnh nửa mê, chóp mũi ngửi được một mùi hương cỏ cây tươi mát, quần áo của anh còn chưa thay ra, cà vạt chưa tháo xuống, chính là cái mà cô mới tặng anh.
“Ừm…” Vãn Gia đem mặt cọ cọ ở trong lòng ngực anh, lại cảm thấy hành động này quá ngây thơ, chính mình cũng rũ mắt cười.
Trên màn hình, nhóm tiểu quỷ đang nâng một cổ kiệu không trên đầu, quỷ tân nương ở bên trong kiệu nhìn đông nhìn tây tìm kiếm người yêu.
Chúc Ngộ Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt: “Không sợ sao?”
Vãn Gia lắc đầu, quay người liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ chỉ hỉ phục trên người tân nương: “Quả thật hôn phục kiểu Trung Quốc cũng khá xinh đẹp.”
Xem phim ma còn có tâm trạng thưởng thức được trang phục, Chúc Ngộ Thanh cũng trầm ngâm theo cô: “Vậy bây giờ có nên đặt mua một bộ?”
“Quá phiền toái.” Vãn Gia nhanh chóng cự tuyệt, rồi quay lại nói: “Chính là thuận miệng nói mà thôi, anh đừng để ý.”
Chúc Ngộ Thanh cười cười.
Cô mềm mại dán vào người anh, trên người là mùi vị hoa cam uyển chuyển nhẹ nhàng, ôn nhu ấm áp.
Ôm một lát, anh cúi đầu, hôn một cái lên trán cô
Ngày hôm sau chính là cuối tuần, vừa ăn xong cơm sáng, Vãn Gia đã dẫn Chúc Ngộ Thanh đến tiệm mát xa lần trước cô nói.
Ngồi ở trên ghế, chờ sau khi anh xoa bóp xong, Vãn Gia hỏi anh: “Thế nào?”
Chúc Ngộ Thanh vươn cánh tay thử thử một chút: “Cũng đỡ hơn nhiều rồi.”
Lão trung y ở bên cạnh lau tay: “Cậu đây là do mệt nhọc quá mức mà sinh bệnh, tốt nhất là mỗi tháng nên tới đây hai lần đi, hôm nay nhân lực không đủ, lần tới có thể thử châm cứu và đả thông huyệt vị.”
Chúc Ngộ Thanh còn chưa nói gì, Vãn Gia đã nhanh chóng xua tay: “Đừng đi, châm cứu…… rất đau.”
Lão trung y bị cô chọc cho cười, tầm mắt từ dưới mắt kính nhìn ra ngoài: “Chồng cô đã là một người lớn như vậy rồi, còn sợ đau cái gì chứ?”
Chúc Ngộ Thanh duỗi vai và lưng, nói lời cảm ơn với lão trung y: “Làm phiền ông rồi, lần sau tôi sẽ đến.”
Khi ra khỏi tiệm mát xa, bọn họ vô tình chạm mặt với một vị khách khác đang đi vào.
Người nọ vừa thấy Chúc Ngộ Thanh liền sợ tới mức đầu óc chuếnh choáng: “Chúc…… tổng giám đốc Chúc.”
“Chào anh.” Chúc Ngộ Thanh hướng về phía anh ta gật gật đầu, rồi nhanh chóng nắm tay Vãn Gia đi ra ngoài.
Vãn Gia trộm liếc mắt nhìn qua một cái xem sắc mặt của Chúc Ngộ Thanh, trong lòng lại thầm tưởng tượng bộ dáng anh phát hỏa sẽ như thế nào.
Trong tầm mắt, Chúc Ngộ Thanh nhàn nhạt nói ra một câu: “Con bé đúng là nên chịu một chút giáo huấn.”
Xem thời gian trước mắt, đã là rạng sáng.
Chúc Ngộ Thanh tắt đèn, người cũng nằm xuống giường, tay cũng tự nhiên vòng qua eo cô, sau đó lên tiếng hỏi Vãn Gia: “Đã tốt hơn chút nào chưa?”
Hơi ấm lướt qua tai, tay đặt ở trên eo cô cũng đang chậm rãi xoa nắn, Vãn Gia hơi đỏ mặt: “Tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Không còn chỗ nào khó chịu chứ?”
“…… Không có.”
Chúc Ngộ Thanh nghĩ nghĩ: “Ngày mai anh ở nhà với em nhé?”
Đây là có ý tứ gì nữa đây? Vãn Gia càng đem mặt vùi sâu vào gối, cẳng chân hướng ra sau nhẹ nhàng đá một đá: “Anh bận việc của anh đi, không cần bận tâm đến em.”
Ăn một đá của cô, Chúc Ngộ Thanh cười, đè cô lại: “Vậy ngoan ngoãn ngủ đi.”
Ngủ một giấc xuyên đêm, vừa tỉnh dậy đã thấy ánh mắt trời đã lên cao đầu.
Vãn Gia ngủ đến giữa trưa, khi cô thức dậy, Chúc Ngộ Thanh đã sớm đi đến công ty.
Vãn Gia đến phòng khách ăn cơm trưa, cô vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại với Cao Minh.
Cao Minh đang than thở, nói con gái vì trốn tránh việc đi đến nhà trẻ nên mỗi ngày đều khóc lóc đòi tới Bắc Kinh để tìm cô.
Nói đến việc này, Cao Minh hỏi: “Cậu cùng tổng giám đốc Chúc dự tính khi nào mới tổ chức hôn lễ?”
“Hẳn là tháng sau.” Vãn Gia uống một ngụm canh, đáp lại một cách không chắc chắn.
Những chuyện này đều là do Chúc Ngộ Thanh xử lý, cô trước giờ chưa từng hỏi qua việc này.
Cao Minh bắt đầu lải nhải: “…… Cậu cùng với Dư Dao đều không có lương tâm như nhau, kết hôn rõ ràng là chuyện của cả hai người, nhưng các người lại phủi tay đi làm chưởng quầy, tất cả mọi việc đều đè lên vai của chúng ta.” Sau đó anh ta lại hỏi: “Cậu có biết khi trước hôn lễ một đêm, cô ấy đã nói với tôi cái gì không?”
Vãn Gia nhớ rõ, nhưng cố ý nghẹn cười mà hỏi: “Nói cái gì?”
“Cô ấy nói cô ấy là xã khủng(người sợ hãi đám đông), hỏi tôi có thể đi lên lễ đường một mình hay không.” Nhắc tới chuyện cũ, Cao Minh thật sự cảm thấy không còn gì để nói: “Tôi quả nhiên là không có số hưởng phúc, hiện tại ngay cả con cái đều đã có nhưng cô ấy cũng mặc kệ, từ đó tôi cũng được thăng cấp lên làm ông bố bỉm sữa, ông đây đúng là sống không dễ dàng mà...”
Phía sau bực tức chính là ngọt ngào, hai người tám chuyện từ sinh hoạt đến cả công tác, cuối cùng lại vòng về chuyện tổ chức hôn lễ.
Vãn Gia có chút phiền muộn: “Thang Vũ có khả năng sẽ tới, cậu còn tới sao?”
“Điều này còn phải nói à? Đương nhiên là muốn đi rồi!” Cao Minh không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
“Được, vậy tới lúc đó tôi chờ các cậu tới.”
Sau khi tắt điện thoại, Vãn Gia gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Tế Tế, nhắc nhở cô bé phải chăm chỉ đi học thì đến kỳ nghỉ mới được đến chỗ cô chơi.
Ăn xong bữa sáng, cô đi đến ban công đi đứng vài vòng để tiêu thực, rồi mới trở về phòng rửa mặt.
Phòng tắm đã rửa sạch qua, bồn tắm sạch sẽ, quần áo rơi xuống đất cũng đều đã được nhặt lên cho đi giặt sạch sẽ. Trên mặt đất còn lót một tấm thảm, cho dù là nửa vệt nước cũng không có, không còn khung cảnh hỗn độn như đêm qua nữa.
Vừa xoa đều sữa rửa mặt, Vãn Gia vừa đứng ở trước gương, nhìn bộ dáng chính mình khi gương mặt dính đầy bọt, cô đột nhiên nghĩ đến một màn tối hôm qua, gương mặt tức khắc liền đỏ ửng đến mang tai.
Lúc đó chân tay cô vô cùng vụng về, tứ chi giống như đang bị rỉ sắt, mà anh lại không chút hoảng loạn, chậm rãi dẫn đường, làm đến mức cả người cô đều nhũn ra.
Nhưng cuối cùng chứng minh rằng dù bên ngoài có ra vẻ thân sĩ, thì cũng chỉ là một con sói kiên nhẫn mà thôi, đúng là một con cáo già chính hiệu.
Thời tiết hiện giờ thật sự làm cho người ta không muốn động đậy, Vãn Gia quyết định lên lầu xem một bộ phim điện ảnh.
Cô mở đèn, lời mở đầu của bộ phim tự động hiển thị trên máy tính.
PPT còn chưa xem xong, Wechat liền phát ra âm thanh báo có tin nhắn tới.
Là Chu Kha gửi tin nhắn đến, nói E.M đột nhiên có biến động, trừ ra những người đang có chức vị đang thao tác vận hành, hầu như dành toàn bộ lực lượng để cạnh tranh cùng tập đoàn HC một dự án.
Nhưng lúc này lại đột nhiên bị đá ra khỏi danh sách cạnh tranh mà không biết nguyên do.
Dự án này đối với E.M rất quan trọng, đối với công ty tuyệt đối được xem như chuyện lớn, cho nên Chu Kha gửi tin nhắn cho cô, muốn biết nguyên nhân phía sau việc này.
Vãn Gia cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn, nhưng ngón tay dừng ở giao diện đã lâu, vẫn không có trả lời lại.
Cô click mở ảnh đại diện của Chúc Ngộ Thanh, lại tiến vào vòng bạn bè của anh.
Động thái ít ỏi chỉ có mấy cái, sạch sẽ đến mức như là một người có cuộc sống vô cùng nhạt nhẽo.
Sau khi xem xong, Vãn Gia một lần nữa trở về giao diện tin nhắn, đem lịch sử trò chuyện gần đây nhất của hai người xem lại một lần, cuối cùng lại trở về ảnh đại diện của Chúc Ngộ Thanh.
Ảnh đại diện của anh là hình ảnh một mảnh cỏ màu xanh lá mạ, cô phóng đại lên xem, hình như ở cuối còn có một chú chó đang ngồi.
Vãn Gia ngơ ngác mà nhìn một lát, không biết xuất phát từ tâm tư gì, ngón tay ở trên ảnh đại diện nhẹ nhàng chạm hai cái.
Sau khi màn hình giao diện hiện lên, cô giống như đang làm chuyện xấu mà trở lại màn hình chính, tắt màn hình, rồi nhanh chóng đắp thảm, nằm lại trên ghế sô pha.
Vẫn là tấm thảm lần trước, mặt thảm mượt mà lại không cộm tay, tràn đầy hơi thở ấm áp.
Bộ phim điện ảnh đã bắt đầu chiếu, là thể loại phim bắt ma của Lâm Chính Anh, tuy có hơi kinh dị một chút, nhưng vẫn làm cho người khác xem trăm lần vẫn không chán.
Bên trong chén nước chứa đựng càn khôn, một trường phù chú điều khiển quỷ thần, đây đều những là những thứ mà phần lớn mọi người vô cùng yêu thích.
Bộ phim này chiếu theo hình thức phát sóng trực tiếp, Vãn Gia quấn mình ở trong thảm chăm chú xem một hồi nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ.
Không biết bản thân đã ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng, cảm thấy có một nguồn nhiệt quen thuộc tiếp cận mình. Cô còn chưa mở mắt, ghế sô pha bên cạnh đã hãm xuống, một bàn tay duỗi qua đem cô ôm vào trong lòng.
“Anh mới về à?” Vãn Gia ở trong lòng ngực anh trợn mắt: “Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”
Chúc Ngộ Thanh đắp thảm lại cho cô: “Buổi tối không có việc gì, trở về sớm một chút để cùng em ăn cơm.”
Vãn Gia nửa tỉnh nửa mê, chóp mũi ngửi được một mùi hương cỏ cây tươi mát, quần áo của anh còn chưa thay ra, cà vạt chưa tháo xuống, chính là cái mà cô mới tặng anh.
“Ừm…” Vãn Gia đem mặt cọ cọ ở trong lòng ngực anh, lại cảm thấy hành động này quá ngây thơ, chính mình cũng rũ mắt cười.
Trên màn hình, nhóm tiểu quỷ đang nâng một cổ kiệu không trên đầu, quỷ tân nương ở bên trong kiệu nhìn đông nhìn tây tìm kiếm người yêu.
Chúc Ngộ Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt: “Không sợ sao?”
Vãn Gia lắc đầu, quay người liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ chỉ hỉ phục trên người tân nương: “Quả thật hôn phục kiểu Trung Quốc cũng khá xinh đẹp.”
Xem phim ma còn có tâm trạng thưởng thức được trang phục, Chúc Ngộ Thanh cũng trầm ngâm theo cô: “Vậy bây giờ có nên đặt mua một bộ?”
“Quá phiền toái.” Vãn Gia nhanh chóng cự tuyệt, rồi quay lại nói: “Chính là thuận miệng nói mà thôi, anh đừng để ý.”
Chúc Ngộ Thanh cười cười.
Cô mềm mại dán vào người anh, trên người là mùi vị hoa cam uyển chuyển nhẹ nhàng, ôn nhu ấm áp.
Ôm một lát, anh cúi đầu, hôn một cái lên trán cô
Ngày hôm sau chính là cuối tuần, vừa ăn xong cơm sáng, Vãn Gia đã dẫn Chúc Ngộ Thanh đến tiệm mát xa lần trước cô nói.
Ngồi ở trên ghế, chờ sau khi anh xoa bóp xong, Vãn Gia hỏi anh: “Thế nào?”
Chúc Ngộ Thanh vươn cánh tay thử thử một chút: “Cũng đỡ hơn nhiều rồi.”
Lão trung y ở bên cạnh lau tay: “Cậu đây là do mệt nhọc quá mức mà sinh bệnh, tốt nhất là mỗi tháng nên tới đây hai lần đi, hôm nay nhân lực không đủ, lần tới có thể thử châm cứu và đả thông huyệt vị.”
Chúc Ngộ Thanh còn chưa nói gì, Vãn Gia đã nhanh chóng xua tay: “Đừng đi, châm cứu…… rất đau.”
Lão trung y bị cô chọc cho cười, tầm mắt từ dưới mắt kính nhìn ra ngoài: “Chồng cô đã là một người lớn như vậy rồi, còn sợ đau cái gì chứ?”
Chúc Ngộ Thanh duỗi vai và lưng, nói lời cảm ơn với lão trung y: “Làm phiền ông rồi, lần sau tôi sẽ đến.”
Khi ra khỏi tiệm mát xa, bọn họ vô tình chạm mặt với một vị khách khác đang đi vào.
Người nọ vừa thấy Chúc Ngộ Thanh liền sợ tới mức đầu óc chuếnh choáng: “Chúc…… tổng giám đốc Chúc.”
“Chào anh.” Chúc Ngộ Thanh hướng về phía anh ta gật gật đầu, rồi nhanh chóng nắm tay Vãn Gia đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.