Chương 25: Hôn Lễ 2
Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu
10/09/2023
Diêu Mẫn do dự : “Con đang nghỉ việc, không bằng… sinh con trước đi?”
“Mẹ…” Vãn Gia có chút bất lực, ngữ khí tăng thêm: “Con kết hôn không phải vì muốn sinh con, hơn nữa con chỉ tạm thời nghỉ việc, chứ không phải là không đi làm nữa.” Cô dừng một chút, lại nhẫn nại dỗ bà ấy một câu: “Việc mẹ nói, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Diêu Mẫn sốt ruột: “ Mẹ cũng muốn tốt cho con, gia cảnh Tiểu Chúc như vậy, nghe nói bọn họ đều muốn sinh con trai. Bây giờ con còn trẻ, có thể từ từ, nếu sinh được con trai, sau này cũng có thể yên tâm xây dựng sự nghiệp.”
Vãn Gia tự có kế hoạch của mình, cô không tiếp lời bà ấy, chỉ là động tác trên tay nhanh hơn một chút.
Diêu Mẫn còn chưa nói xong, còn đang muốn nói thêm vài lời, Chúc Ngộ Thanh bỗng gõ cửa tỏ ý muốn đi vào.
Anh vừa xuất hiện, Diêu Mẫn bắt đầu lúng túng, lộ ra nụ cười lấy lòng.
Chúc Ngộ Thanh gọi một tiếng mẹ, khen thịt kho tàu hôm qua ngon, không ngậy không ngán lại có một hương vị rất đặc biệt.
“Là được thêm thanh cam phổ nhị nên bớt đi độ ngấy.” Diêu Mẫn nhiệt tình đáp lại anh.
“Có phải nấu rất mất công không ạ?” Chúc Ngộ Thanh hỏi.
“Không mất công, không mất công, trong nhà đã có thịt ba chỉ, cũng không cần phải ra ngoài mua.”
Tay nghề tốt vốn là không thể phủ nhận, cho dùng hiện tại lúng túng nhưng cũng rất đắc ý, vui vẻ lấy thịt trong tủ lạnh ra, chuẩn bị nấu ăn.
Chúc Ngộ Thanh nói cảm ơn, lại kêu Vãn Gia: “Cổ anh có chút ngứa, ông ngoại nói có thể anh bị dị ứng rồi, em tìm thuốc mỡ cho anh rồi giúp anh thoa một chút nhé.”
Vãn Gia bị anh gọi vào phòng, lúc vừa mở cổ áo ra, quả nhiên thấy phía sau cổ anh có mấy vết đỏ.
Nhìn có vẻ khá khó chịu, cũng may diện tích không lớn, chỉ có một phần.
“Có phải bị sâu rơi xuống hay không?” Vãn Gia lấy ít thuốc mỡ trong tay, vừa bôi vừa suy đoán: “Hay là anh bị dị ứng hoa quế?”
Chúc Ngộ Thanh ngồi ở ghế trên: “Em dịch xuống dưới một chút, ngứa quá.”
“Nơi này sao?”
“Đúng vậy.”
Vãn Gia một lần nữa lấy thuốc mỡ, theo chỗ vừa rồi, đảo quanh cạnh xương sống.
Cổ áo của Chúc Ngộ Thanh rất sạch sẽ, chiều dài tóc phía sau gáy vừa phải, nhìn vừa dễ chịu vừa gọn gàng.
Thuốc mỡ dạng gel có mùi thảo dược sảng khoái, khi thoa lên da sẽ có cảm giác mát lạnh.
Nghĩ đến các triệu chứng khác của dị ứng, Vãn Gia lại hỏi: "Mũi của anh có bị nghẹt không? Có ngứa không?" "
“Không có.” Chúc Ngộ Thanh ngồi ở ghế trên, đáp lại cô.
Sau khi bôi xong, Vãn Gia đậy nắp lại: “Ngày mai ra ngoài nhớ mặc áo dài tay, mùa này do hoa quế đang nở rộ thơm thơm ngào ngạt, gió thổi qua sẽ rụng đi. Nếu như anh bị dị ứng với những hoa này, tốt nhất vẫn nên che chắn cẩn thận một chút.”
Chúc Ngộ Thanh đứng lên, khảy khảy cổ áo, nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười đong đưa: “Được.”
Bởi vì một câu khen ngợi của anh, đồ ăn buổi tối tự nhiên cũng thêm phong phú lên rất nhiều.
Vì thế, lúc ăn xong ai cũng no căng.
Sai khi ăn xong thì thấy thời gian vẫn còn sớm, bên ngoài bóng đêm yên tĩnh, cả nhà quyết định đi xuống lầu cho khuây khỏa một lát.
Người già nói chuyện phiếm với hàng xóm, còn hai người trẻ tuổi thì đi tản bộ để tiêu cơm.
Người trẻ tuổi ở phố cổ không nhiều, cho dù Vãn Gia một mình trở về cũng sẽ bị chú ý từ trên xuống dưới cầu thang, huống chi lần này còn có Chúc Ngộ Thanh.
Anh mặc một chiếc quần đen và áo phông chữ T màu xám đá. Dưới màn đêm, anh trông càng đĩnh bạt hơn.
Hai tay buông thõng bên hông, anh ung dung bước đi, tiến lên phía trước nắm lấy tay cô.
Chúc Ngộ Thanh tuy không thấy rõ cô, nhưng lại chuẩn xác nắm được tay cô.
Tốc độ của người đàn ông đúng là độc nhất vô nhị, hành động này vô tình đã làm mặt Vãn Gia đỏ bừng. Cô cũng tiến lại gần hơn một chút, thu hết can đảm và đặt bàn tay còn lại của mình lên cánh tay anh.
Bọn họ không đi xa liền dừng ở bên cạnh đường lớn.
Chúc Ngộ Thanh trả lời vài cuộc gọi công việc, giọng nói bình tĩnh hơn bình thường, bàn tay của Vãn Gia được anh thả lỏng rồi siết chặt, và khi anh đang suy nghĩ, ngón tay cái của anh sẽ vô thức gõ nhẹ lên mu bàn tay cô.
Trên đường, cô tình cờ gặp một đứa trẻ đang chơi ván trượt, anh liền ôm lấy cô hướng qua bên cạnh để tránh đi chúng.
Sau khi đi loanh quanh một lúc và trở lại cổng tiểu khu, cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hàng xóm và Diêu Mẫn.
Cũng không có gì, chỉ đơn giản là hỏi bao lâu sẽ làm hôn lễ, rồi đãi tiệc như thế nào.
Sau khi lên lầu, Chúc Ngộ Thanh thuận thế hỏi thêm vài phong tục ở đây.
Việc này Diêu Mẫn đã sớm nghĩ xong, bà ấy nói chỉ cần đãi mấy bàn là tốt rồi, không cần quá phô trương.
“Con bận rộn công việc, chạy qua chạy về cũng không quá tiện.” Bà ấy rất săn sóc, còn sợ làm phiền đến con rể.
Người lớn đã kiên trì, Chúc Ngộ Thanh cũng không nói thêm gì, nhưng trong lòng anh đã sớm có tính toán hết thảy, bàn bạc xong anh liền đứng dậy đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong, Vãn Gia lại giúp anh thoa thuốc mỡ một lần nữa, rồi lấy tay quạt quạt cho thuốc nhanh khô.
Lúc xong xuôi lên giường thì đã là 9 giờ,
Có thể nghe thấy xa xa một hoặc hai tiếng chó sủa yếu ớt, có một loại im lặng không có trong xã hội hiện đại.
Vẫn tư thế cũ, Vãn Gia nằm nghiêng, Chúc Ngộ Thanh vòng qua, tay đáp bên hông cô.
Đèn phòng khách và đèn trong phòng đều đóng, trong bóng tối, mỗi một tiếng hô hấp đều được buộc chặt với nhau.
So với cô, hô hấp người phía sau dường như nhẹ hơn rất nhiều, có vẻ như đã ngủ say.
Cánh hông bên tay có chút nhẹ, cô thoáng giật giật chân, bỗng nhiên nghe được một câu hỏi: “Chuyện của cha anh, có lẽ em cũng đã từng nghe qua rồi đúng không?”
Ngực và lưng áp vào nhau, Vãn Gia có thể cảm thụ được lồng ngực của anh động đậy trong từng lời nói.
Chuyện gia đình anh có chuyện cô biết, có chuyện cô cũng không rõ.
Đối với cha của anh, chính là người đã qua đời kia - cố tổng giám đốc Chúc, chỉ nghe nói là trong lúc nghỉ phép ở nước ngoài, du thuyền chạy quá tốc độ, đã đụng phải một con thuyền khác cũng đang chạy rất nhanh nên dẫn đến tử vong.
So với Chúc Ngộ Thanh, cha của anh có nhiều tin đồn phong phú hơn nhiều.
Vui chơi hưởng lạc, thích mua các phương tiện giải trí, tham gia hoặc tổ chức các bữa tiệc ăn chơi, thậm chí còn có các tin đồn tình cảm.
Dựa trên những chuyện này, cái chết của ông ấy được nghi ngờ là do liên quan đến những thú vui của ông ấy mà bị trả thù.
Tính toán thời gian, khi cố tổng giám đốc Chúc qua đời, Chúc Ngộ Thanh hẳn là đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học.
Nghĩ nghĩ, Vãn Gia di chuyển thắt lưng của cô, lần đầu tiên đối mặt với anh trên giường.
Người đàn ông mở to đôi mắt đen láy, thấy cô lật người, liền ôm chăn đắp cho cô.
“Là…… du thuyền sao?” Vãn Gia nhỏ giọng hỏi.
Chúc Ngộ Thanh gật gật đầu, không mặn không nhạt mà nói câu: “Lúc đó trên du thuyền còn có cha của Phùng Khải."
“Mẹ…” Vãn Gia có chút bất lực, ngữ khí tăng thêm: “Con kết hôn không phải vì muốn sinh con, hơn nữa con chỉ tạm thời nghỉ việc, chứ không phải là không đi làm nữa.” Cô dừng một chút, lại nhẫn nại dỗ bà ấy một câu: “Việc mẹ nói, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Diêu Mẫn sốt ruột: “ Mẹ cũng muốn tốt cho con, gia cảnh Tiểu Chúc như vậy, nghe nói bọn họ đều muốn sinh con trai. Bây giờ con còn trẻ, có thể từ từ, nếu sinh được con trai, sau này cũng có thể yên tâm xây dựng sự nghiệp.”
Vãn Gia tự có kế hoạch của mình, cô không tiếp lời bà ấy, chỉ là động tác trên tay nhanh hơn một chút.
Diêu Mẫn còn chưa nói xong, còn đang muốn nói thêm vài lời, Chúc Ngộ Thanh bỗng gõ cửa tỏ ý muốn đi vào.
Anh vừa xuất hiện, Diêu Mẫn bắt đầu lúng túng, lộ ra nụ cười lấy lòng.
Chúc Ngộ Thanh gọi một tiếng mẹ, khen thịt kho tàu hôm qua ngon, không ngậy không ngán lại có một hương vị rất đặc biệt.
“Là được thêm thanh cam phổ nhị nên bớt đi độ ngấy.” Diêu Mẫn nhiệt tình đáp lại anh.
“Có phải nấu rất mất công không ạ?” Chúc Ngộ Thanh hỏi.
“Không mất công, không mất công, trong nhà đã có thịt ba chỉ, cũng không cần phải ra ngoài mua.”
Tay nghề tốt vốn là không thể phủ nhận, cho dùng hiện tại lúng túng nhưng cũng rất đắc ý, vui vẻ lấy thịt trong tủ lạnh ra, chuẩn bị nấu ăn.
Chúc Ngộ Thanh nói cảm ơn, lại kêu Vãn Gia: “Cổ anh có chút ngứa, ông ngoại nói có thể anh bị dị ứng rồi, em tìm thuốc mỡ cho anh rồi giúp anh thoa một chút nhé.”
Vãn Gia bị anh gọi vào phòng, lúc vừa mở cổ áo ra, quả nhiên thấy phía sau cổ anh có mấy vết đỏ.
Nhìn có vẻ khá khó chịu, cũng may diện tích không lớn, chỉ có một phần.
“Có phải bị sâu rơi xuống hay không?” Vãn Gia lấy ít thuốc mỡ trong tay, vừa bôi vừa suy đoán: “Hay là anh bị dị ứng hoa quế?”
Chúc Ngộ Thanh ngồi ở ghế trên: “Em dịch xuống dưới một chút, ngứa quá.”
“Nơi này sao?”
“Đúng vậy.”
Vãn Gia một lần nữa lấy thuốc mỡ, theo chỗ vừa rồi, đảo quanh cạnh xương sống.
Cổ áo của Chúc Ngộ Thanh rất sạch sẽ, chiều dài tóc phía sau gáy vừa phải, nhìn vừa dễ chịu vừa gọn gàng.
Thuốc mỡ dạng gel có mùi thảo dược sảng khoái, khi thoa lên da sẽ có cảm giác mát lạnh.
Nghĩ đến các triệu chứng khác của dị ứng, Vãn Gia lại hỏi: "Mũi của anh có bị nghẹt không? Có ngứa không?" "
“Không có.” Chúc Ngộ Thanh ngồi ở ghế trên, đáp lại cô.
Sau khi bôi xong, Vãn Gia đậy nắp lại: “Ngày mai ra ngoài nhớ mặc áo dài tay, mùa này do hoa quế đang nở rộ thơm thơm ngào ngạt, gió thổi qua sẽ rụng đi. Nếu như anh bị dị ứng với những hoa này, tốt nhất vẫn nên che chắn cẩn thận một chút.”
Chúc Ngộ Thanh đứng lên, khảy khảy cổ áo, nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười đong đưa: “Được.”
Bởi vì một câu khen ngợi của anh, đồ ăn buổi tối tự nhiên cũng thêm phong phú lên rất nhiều.
Vì thế, lúc ăn xong ai cũng no căng.
Sai khi ăn xong thì thấy thời gian vẫn còn sớm, bên ngoài bóng đêm yên tĩnh, cả nhà quyết định đi xuống lầu cho khuây khỏa một lát.
Người già nói chuyện phiếm với hàng xóm, còn hai người trẻ tuổi thì đi tản bộ để tiêu cơm.
Người trẻ tuổi ở phố cổ không nhiều, cho dù Vãn Gia một mình trở về cũng sẽ bị chú ý từ trên xuống dưới cầu thang, huống chi lần này còn có Chúc Ngộ Thanh.
Anh mặc một chiếc quần đen và áo phông chữ T màu xám đá. Dưới màn đêm, anh trông càng đĩnh bạt hơn.
Hai tay buông thõng bên hông, anh ung dung bước đi, tiến lên phía trước nắm lấy tay cô.
Chúc Ngộ Thanh tuy không thấy rõ cô, nhưng lại chuẩn xác nắm được tay cô.
Tốc độ của người đàn ông đúng là độc nhất vô nhị, hành động này vô tình đã làm mặt Vãn Gia đỏ bừng. Cô cũng tiến lại gần hơn một chút, thu hết can đảm và đặt bàn tay còn lại của mình lên cánh tay anh.
Bọn họ không đi xa liền dừng ở bên cạnh đường lớn.
Chúc Ngộ Thanh trả lời vài cuộc gọi công việc, giọng nói bình tĩnh hơn bình thường, bàn tay của Vãn Gia được anh thả lỏng rồi siết chặt, và khi anh đang suy nghĩ, ngón tay cái của anh sẽ vô thức gõ nhẹ lên mu bàn tay cô.
Trên đường, cô tình cờ gặp một đứa trẻ đang chơi ván trượt, anh liền ôm lấy cô hướng qua bên cạnh để tránh đi chúng.
Sau khi đi loanh quanh một lúc và trở lại cổng tiểu khu, cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hàng xóm và Diêu Mẫn.
Cũng không có gì, chỉ đơn giản là hỏi bao lâu sẽ làm hôn lễ, rồi đãi tiệc như thế nào.
Sau khi lên lầu, Chúc Ngộ Thanh thuận thế hỏi thêm vài phong tục ở đây.
Việc này Diêu Mẫn đã sớm nghĩ xong, bà ấy nói chỉ cần đãi mấy bàn là tốt rồi, không cần quá phô trương.
“Con bận rộn công việc, chạy qua chạy về cũng không quá tiện.” Bà ấy rất săn sóc, còn sợ làm phiền đến con rể.
Người lớn đã kiên trì, Chúc Ngộ Thanh cũng không nói thêm gì, nhưng trong lòng anh đã sớm có tính toán hết thảy, bàn bạc xong anh liền đứng dậy đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong, Vãn Gia lại giúp anh thoa thuốc mỡ một lần nữa, rồi lấy tay quạt quạt cho thuốc nhanh khô.
Lúc xong xuôi lên giường thì đã là 9 giờ,
Có thể nghe thấy xa xa một hoặc hai tiếng chó sủa yếu ớt, có một loại im lặng không có trong xã hội hiện đại.
Vẫn tư thế cũ, Vãn Gia nằm nghiêng, Chúc Ngộ Thanh vòng qua, tay đáp bên hông cô.
Đèn phòng khách và đèn trong phòng đều đóng, trong bóng tối, mỗi một tiếng hô hấp đều được buộc chặt với nhau.
So với cô, hô hấp người phía sau dường như nhẹ hơn rất nhiều, có vẻ như đã ngủ say.
Cánh hông bên tay có chút nhẹ, cô thoáng giật giật chân, bỗng nhiên nghe được một câu hỏi: “Chuyện của cha anh, có lẽ em cũng đã từng nghe qua rồi đúng không?”
Ngực và lưng áp vào nhau, Vãn Gia có thể cảm thụ được lồng ngực của anh động đậy trong từng lời nói.
Chuyện gia đình anh có chuyện cô biết, có chuyện cô cũng không rõ.
Đối với cha của anh, chính là người đã qua đời kia - cố tổng giám đốc Chúc, chỉ nghe nói là trong lúc nghỉ phép ở nước ngoài, du thuyền chạy quá tốc độ, đã đụng phải một con thuyền khác cũng đang chạy rất nhanh nên dẫn đến tử vong.
So với Chúc Ngộ Thanh, cha của anh có nhiều tin đồn phong phú hơn nhiều.
Vui chơi hưởng lạc, thích mua các phương tiện giải trí, tham gia hoặc tổ chức các bữa tiệc ăn chơi, thậm chí còn có các tin đồn tình cảm.
Dựa trên những chuyện này, cái chết của ông ấy được nghi ngờ là do liên quan đến những thú vui của ông ấy mà bị trả thù.
Tính toán thời gian, khi cố tổng giám đốc Chúc qua đời, Chúc Ngộ Thanh hẳn là đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học.
Nghĩ nghĩ, Vãn Gia di chuyển thắt lưng của cô, lần đầu tiên đối mặt với anh trên giường.
Người đàn ông mở to đôi mắt đen láy, thấy cô lật người, liền ôm chăn đắp cho cô.
“Là…… du thuyền sao?” Vãn Gia nhỏ giọng hỏi.
Chúc Ngộ Thanh gật gật đầu, không mặn không nhạt mà nói câu: “Lúc đó trên du thuyền còn có cha của Phùng Khải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.