Chương 11: Thích 1
Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu
10/09/2023
Vãn Gia xấu hổ đến đỏ bừng mặt, Lư Đồng cũng không để ý mà nói: “Đừng xấu hổ mà, hai người hôm qua vừa đi đăng ký kết hôn rồi, còn chưa động phòng hoa chúc nữa sao?”
Hai người là bạn cùng phòng thời đại học, nói chuyện với nhau cũng không kiêng kị nhiều, cả hai có thể thoải mái tâm sự mọi điều cho nhau.
Cô ấy nắm lấy tay áo của Vãn Gia, còn không ngừng tấm tắc khen: “Quần áo cũng là lần đầu tớ thấy này, đây là tổng giám đốc Chúc chọn cho cậu đúng không?” Cô ấy lại thuận thế huých vai cô: “Nào, thế đã làm gì nhau chưa? Tổng giám đốc Chúc chắc là không kém ở phương diện đó chứ?”
Vãn Gia chống đỡ không được đành phải nói: “Bọn tớ không làm gì cả! Anh ấy ngủ ở phòng ngủ phụ.”
“Vì sao? Tổng giám đốc Chúc không làm đúng trình tự hôn nhân gì cả, hai người muốn áp dụng quan điểm của plato thay vì thực hành thực tế à?” Lư Đồng buồn bực nói.
Nếu muốn cùng nhau ở chung, không quan tâm đến việc tâm lý có quen hay không nhưng ban đầu thân thể phải thân thuộc trước đã.
Chính là việc xây dựng cảm tình rồi từ từ tình cảm sẽ ổn thôi.
Vãn Gia so không được Lư Đồng, đành phải chịu thua: “Không có việc gì xảy ra cả, thôi cậu giúp tớ đem mấy đồ vật này chụp lại nhé, tớ muốn bán lại”
“Cậu cần gì phải bán lại?” Lư Đồng một bên cầm di động một bên pha trò: “Giá trị con người của tổng giám đốc Chúc cao như vậy, tớ thấy cậu có ném mấy thứ này cũng không đau lòng đâu!”
Cô ấy lại không kìm được mà cảm thán: “Không nghĩ tới có ngày tớ có thể đối diện trực tiếp với tổng giám đốc Chúc như vậy. Cái này cũng tốt nha, may là người túm được anh ấy là cậu, nếu không chắc tớ ghen tị chết mất.”
Cô ấy lại bắt đầu thói quen lảm nhảm, Vãn Gia vào phòng, đem ga trải giường và vỏ gối lột ra cho vào máy giặt.
Xong xuôi cô trở lại phòng khách, Lư Đồng chỉ vào một đồ vật hỏi cô: “Cái này cậu cũng định bán sao?”
Vãn Gia nhìn một chút, hóa ra là máy cắt giấy hồi trước mua khi còn đi học, dùng để xử lý giấy nháp hoặc các ghi note nhỏ.
Hiệu suất tuy rằng không bằng máy chạy bằng điện, nhưng không cũng chiếm diện tích, mấu chốt là vẫn dùng khá tốt.
Cô lắc đầu: “Giữ lại đi, sau này chắc còn dùng.”
Lư Đồng đồng ý, tiến lại gần khoác vai cô: “Đúng là cô gái hoài cổ, hiện tại vẫn kiên trì dùng loại máy cắt giấy luyện tập cơ tay này!”
Loại máy này khi dùng bắt buộc phải dùng lực xoay tay cầm, giấy sẽ được cắt thành những sợi nhỏ như sợi mì.
Hai người dọn dẹp một lát thì cơm đã được giao tới nên tạm nghỉ ít phút, cùng nhau ngồi ở trên thảm ăn.
Nước canh của tiệm này khá cay, Vãn Gia mới ăn được vài miếng mà đã không chịu nổi, mũi cũng cay đến mức đỏ ửng.
Vừa ăn hai người vừa nói chuyện linh tinh, nghe Lư Đồng hỏi về vấn đề từ chức của mình, cô lấy điện thoại tìm một bức ảnh cho cô ấy xem: “Cậu còn nhớ cái này không?”
Lư Đồng nhìn chăm chú vào bức ảnh: “Có chứ, đây không phải tiệm trà sữa cậu từng đầu tư sao?” Cô phỏng đoán: “Làm sao vậy, cậu định mở một gian hàng ở chỗ này à?”
Vãn Gia: “Tớ cũng đang suy nghĩ nhưng chưa biết thế nào.”
Mở cửa hàng không phải là chuyện đơn giản, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ nên cô cũng cần phải cân nhắc cẩn thận.
Tính thời gian từ lúc cô mở gian hàng nhỏ kia cũng đã gần hai năm rồi, nhưng hiện nay số hàng quán mở ra càng ngày càng nhiều, danh tiếng cũng không tồi nên muốn mở quán thì phải xem xét cẩn trọng một chút.
“Anh ấy nói muốn mở rộng nhãn hiệu nên muốn gợi ý tớ trở về hỗ trợ nghiên cứu.” Vãn Gia nói.
Ban đầu cô chỉ định khi nào từ chức sẽ về quê một thời gian thuận tiện quan sát xem có thể hỗ trợ cửa tiệm một chút. Cô cũng không vội vàng, cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp.
Nhắc tới chuyện này, Lư Đồng bĩu môi: “Tên Phan Phùng Khải này nếu không bàn đến vấn đề cá nhân thì cũng được xem là hào phóng nhỉ.”
Vãn Gia nghe cũng khá đồng tình với lời nói này.
Quả thật là nếu xét đến vấn đề kinh tế thì Phan Phùng Khải chưa từng keo kiệt, nếu tình hình công ty làm ăn khấm khá thì mỗi năm cũng chia cho cô không ít hoa hồng.
Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, cho dù Phan Phùng Khải có hào phóng thì với Lư Đồng thì anh ta vẫn là tên tra nam đúng nghĩa.
“Nhưng mà tớ rất muốn nói từ lâu rồi, bản chất anh ta đã như vậy rồi khó thay đổi lắm. Hồi trước khi học đại học lúc nào cũng đi trêu chọc người ta nếu muốn thay đổi chỉ có cách buộc garo thôi.”
Lời vừa dứt, Vãn Gia bỗng có điện thoại.
Lư Đồng mắt tinh, lập tức liếc về phía màn hình, vừa xác định được người gọi đến đã phấn khích nói: “Gia Gia! Là chồng cậu gọi này!”
Vãn Gia bị tiếng hét của cô ấy làm cho váng cả đầu, chỉ đành cầm điện thoại lên nghe, điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng anh ở bên kia.
“Em đang ở nhà sao?” Chúc Ngộ Thanh hỏi.
Vãn Gia ban đầu chỉ ừ một tiếng, sau đó chợt ý thức được câu trả lời này có chút mơ hồ, vì thế đành bổ sung: “Tôi đang ở nhà thu dọn đồ đạc.”
“Em ăn cơm chiều chưa?”
“Tôi vừa ăn xong.”
Đầu dây bên kia tiếp tục hỏi: “Khi nào thì em dọn đồ xong?”
Vãn Gia nhìn đồng hồ quả lắc: “Chắc là còn lâu đấy, tôi thấy còn khá nhiều đồ.”
Chúc Ngộ Thanh cũng không có ý định thúc giục cô: “Không sao, khi nào xong nhắn tin cho tôi để tôi tới đón em.”
“…… Vâng.”
Hai người chỉ nói chuyện thêm vài câu thì tắt điện thoại, cô vừa ngẩng đầu lên đã đυ.ng vào ánh mắt cổ quái của Lư Đồng.
“Một hỏi một đáp, hai người không giống vợ chồng chút nào, nhìn giống cha con hơn nhiều.” Lư Đồng cảm thán: “Cứu mạng, tổng giám đốc Chúc và cậu gọi là gì được nhỉ? Có chồng như có thêm người cha thứ hai, Gia Gia của chúng ta cảm thấy như thế nào?”
Quá là khoa trương, Vãn Gia cuối cùng cũng chịu không nổi, tức giận mà đá nhẹ vào chân cô ấy: “Cậu thật là, nhanh nhanh làm việc cho xong nào!”
Lư Đồng bị đá một cái liền ngoan ngoãn hơn: “Ngài đã có lời thì kẻ hèn này xin được tuân mệnh!” Dứt lời cô ấy bèn quay ra quở trách Vãn Gia: “Nhưng mà cậu có biết vừa rồi cậu nghe điện thoại giống cái gì không? Không có chút tình cảm nào cả, đúng là thẳng nữ. Bao nhiêu công sức cày cuốc phim truyền hình đổ sông đổ biển hết rồi đồ đầu gỗ này, tớ xem cậu nói chuyện điện thoại với chồng mà chỉ muốn cạn lời, hai người có chỗ nào giống yêu đương vậy?”.
Vãn Gia nhất thời nghẹn lời, càng không thể nào phản bác được lời của Lư Đồng.
Nghiêm túc suy nghĩ thì ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận được tình cảm gì, vì hai người cũng đâu phải yêu đương thật.
Những bữa tiệc rượu là yêu cầu của công việc do đó cô cần phải thể hiện được tác phong chuyên nghiệp. Chính xác mà nói trong bữa tiệc đó ai cũng phải giả vờ, bản thân cô tới giờ vẫn chưa thích ứng được nhưng cũng đành phải nỗ lực gồng mình cho phù hợp với hoàn cảnh.
Suy đi tính lại thì thực chất quan hệ của hai người cũng gần như là bạn bè.
Ăn xong, hai người dọn dẹp cẩn thận rồi nghỉ ngơi một chút nhân tiện nói chuyện phiếm. Nói một hồi lại nhớ đến phản ứng của Phan Phùng Khải hai ngày hôm nay nên Vãn Gia trực tiếp mở điện thoại cho Lư Đồng xem lịch sử trò chuyện.
Lư Đồng nhìn lướt qua rồi cười mỉa mai: “Phan đại thiếu gia này đang lấy thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với cậu đấy, cái gì mà cửa hàng bán hoa rồi là tiệm cà phê, Gia Gia nhà ta vẫn thích nghỉ việc đấy, thì sao?”
Càng xem càng bực mình, Lư Đồng đọc tin nhắn xong không kìm được mà cười nhạo: “May là cậu tìm được một anh chồng lợi hại, xét về năng lực, gia thế và cả mặt mũi có chỗ nào tên họ Phan đó sánh được? Làm tốt lắm Gia Gia, nhất định phải cho tên tra nam đó hối hận đến chết!”
Chúc Ngộ Thanh và Phan Phùng Khải chênh lệch quá nhiều, người có mắt đều có thể thấy, nhưng bây giờ mổ xẻ ra từng khía cạnh cũng làm Vãn Gia có chút xuất thần.
Cô nhớ tới ngày đó, cái buổi tối khi Chúc Ngộ Thanh nói với cô về mối quan hệ anh em họ hàng của mình, vậy lúc đó như thế nào là phù hợp?
Hai người là bạn cùng phòng thời đại học, nói chuyện với nhau cũng không kiêng kị nhiều, cả hai có thể thoải mái tâm sự mọi điều cho nhau.
Cô ấy nắm lấy tay áo của Vãn Gia, còn không ngừng tấm tắc khen: “Quần áo cũng là lần đầu tớ thấy này, đây là tổng giám đốc Chúc chọn cho cậu đúng không?” Cô ấy lại thuận thế huých vai cô: “Nào, thế đã làm gì nhau chưa? Tổng giám đốc Chúc chắc là không kém ở phương diện đó chứ?”
Vãn Gia chống đỡ không được đành phải nói: “Bọn tớ không làm gì cả! Anh ấy ngủ ở phòng ngủ phụ.”
“Vì sao? Tổng giám đốc Chúc không làm đúng trình tự hôn nhân gì cả, hai người muốn áp dụng quan điểm của plato thay vì thực hành thực tế à?” Lư Đồng buồn bực nói.
Nếu muốn cùng nhau ở chung, không quan tâm đến việc tâm lý có quen hay không nhưng ban đầu thân thể phải thân thuộc trước đã.
Chính là việc xây dựng cảm tình rồi từ từ tình cảm sẽ ổn thôi.
Vãn Gia so không được Lư Đồng, đành phải chịu thua: “Không có việc gì xảy ra cả, thôi cậu giúp tớ đem mấy đồ vật này chụp lại nhé, tớ muốn bán lại”
“Cậu cần gì phải bán lại?” Lư Đồng một bên cầm di động một bên pha trò: “Giá trị con người của tổng giám đốc Chúc cao như vậy, tớ thấy cậu có ném mấy thứ này cũng không đau lòng đâu!”
Cô ấy lại không kìm được mà cảm thán: “Không nghĩ tới có ngày tớ có thể đối diện trực tiếp với tổng giám đốc Chúc như vậy. Cái này cũng tốt nha, may là người túm được anh ấy là cậu, nếu không chắc tớ ghen tị chết mất.”
Cô ấy lại bắt đầu thói quen lảm nhảm, Vãn Gia vào phòng, đem ga trải giường và vỏ gối lột ra cho vào máy giặt.
Xong xuôi cô trở lại phòng khách, Lư Đồng chỉ vào một đồ vật hỏi cô: “Cái này cậu cũng định bán sao?”
Vãn Gia nhìn một chút, hóa ra là máy cắt giấy hồi trước mua khi còn đi học, dùng để xử lý giấy nháp hoặc các ghi note nhỏ.
Hiệu suất tuy rằng không bằng máy chạy bằng điện, nhưng không cũng chiếm diện tích, mấu chốt là vẫn dùng khá tốt.
Cô lắc đầu: “Giữ lại đi, sau này chắc còn dùng.”
Lư Đồng đồng ý, tiến lại gần khoác vai cô: “Đúng là cô gái hoài cổ, hiện tại vẫn kiên trì dùng loại máy cắt giấy luyện tập cơ tay này!”
Loại máy này khi dùng bắt buộc phải dùng lực xoay tay cầm, giấy sẽ được cắt thành những sợi nhỏ như sợi mì.
Hai người dọn dẹp một lát thì cơm đã được giao tới nên tạm nghỉ ít phút, cùng nhau ngồi ở trên thảm ăn.
Nước canh của tiệm này khá cay, Vãn Gia mới ăn được vài miếng mà đã không chịu nổi, mũi cũng cay đến mức đỏ ửng.
Vừa ăn hai người vừa nói chuyện linh tinh, nghe Lư Đồng hỏi về vấn đề từ chức của mình, cô lấy điện thoại tìm một bức ảnh cho cô ấy xem: “Cậu còn nhớ cái này không?”
Lư Đồng nhìn chăm chú vào bức ảnh: “Có chứ, đây không phải tiệm trà sữa cậu từng đầu tư sao?” Cô phỏng đoán: “Làm sao vậy, cậu định mở một gian hàng ở chỗ này à?”
Vãn Gia: “Tớ cũng đang suy nghĩ nhưng chưa biết thế nào.”
Mở cửa hàng không phải là chuyện đơn giản, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ nên cô cũng cần phải cân nhắc cẩn thận.
Tính thời gian từ lúc cô mở gian hàng nhỏ kia cũng đã gần hai năm rồi, nhưng hiện nay số hàng quán mở ra càng ngày càng nhiều, danh tiếng cũng không tồi nên muốn mở quán thì phải xem xét cẩn trọng một chút.
“Anh ấy nói muốn mở rộng nhãn hiệu nên muốn gợi ý tớ trở về hỗ trợ nghiên cứu.” Vãn Gia nói.
Ban đầu cô chỉ định khi nào từ chức sẽ về quê một thời gian thuận tiện quan sát xem có thể hỗ trợ cửa tiệm một chút. Cô cũng không vội vàng, cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp.
Nhắc tới chuyện này, Lư Đồng bĩu môi: “Tên Phan Phùng Khải này nếu không bàn đến vấn đề cá nhân thì cũng được xem là hào phóng nhỉ.”
Vãn Gia nghe cũng khá đồng tình với lời nói này.
Quả thật là nếu xét đến vấn đề kinh tế thì Phan Phùng Khải chưa từng keo kiệt, nếu tình hình công ty làm ăn khấm khá thì mỗi năm cũng chia cho cô không ít hoa hồng.
Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, cho dù Phan Phùng Khải có hào phóng thì với Lư Đồng thì anh ta vẫn là tên tra nam đúng nghĩa.
“Nhưng mà tớ rất muốn nói từ lâu rồi, bản chất anh ta đã như vậy rồi khó thay đổi lắm. Hồi trước khi học đại học lúc nào cũng đi trêu chọc người ta nếu muốn thay đổi chỉ có cách buộc garo thôi.”
Lời vừa dứt, Vãn Gia bỗng có điện thoại.
Lư Đồng mắt tinh, lập tức liếc về phía màn hình, vừa xác định được người gọi đến đã phấn khích nói: “Gia Gia! Là chồng cậu gọi này!”
Vãn Gia bị tiếng hét của cô ấy làm cho váng cả đầu, chỉ đành cầm điện thoại lên nghe, điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng anh ở bên kia.
“Em đang ở nhà sao?” Chúc Ngộ Thanh hỏi.
Vãn Gia ban đầu chỉ ừ một tiếng, sau đó chợt ý thức được câu trả lời này có chút mơ hồ, vì thế đành bổ sung: “Tôi đang ở nhà thu dọn đồ đạc.”
“Em ăn cơm chiều chưa?”
“Tôi vừa ăn xong.”
Đầu dây bên kia tiếp tục hỏi: “Khi nào thì em dọn đồ xong?”
Vãn Gia nhìn đồng hồ quả lắc: “Chắc là còn lâu đấy, tôi thấy còn khá nhiều đồ.”
Chúc Ngộ Thanh cũng không có ý định thúc giục cô: “Không sao, khi nào xong nhắn tin cho tôi để tôi tới đón em.”
“…… Vâng.”
Hai người chỉ nói chuyện thêm vài câu thì tắt điện thoại, cô vừa ngẩng đầu lên đã đυ.ng vào ánh mắt cổ quái của Lư Đồng.
“Một hỏi một đáp, hai người không giống vợ chồng chút nào, nhìn giống cha con hơn nhiều.” Lư Đồng cảm thán: “Cứu mạng, tổng giám đốc Chúc và cậu gọi là gì được nhỉ? Có chồng như có thêm người cha thứ hai, Gia Gia của chúng ta cảm thấy như thế nào?”
Quá là khoa trương, Vãn Gia cuối cùng cũng chịu không nổi, tức giận mà đá nhẹ vào chân cô ấy: “Cậu thật là, nhanh nhanh làm việc cho xong nào!”
Lư Đồng bị đá một cái liền ngoan ngoãn hơn: “Ngài đã có lời thì kẻ hèn này xin được tuân mệnh!” Dứt lời cô ấy bèn quay ra quở trách Vãn Gia: “Nhưng mà cậu có biết vừa rồi cậu nghe điện thoại giống cái gì không? Không có chút tình cảm nào cả, đúng là thẳng nữ. Bao nhiêu công sức cày cuốc phim truyền hình đổ sông đổ biển hết rồi đồ đầu gỗ này, tớ xem cậu nói chuyện điện thoại với chồng mà chỉ muốn cạn lời, hai người có chỗ nào giống yêu đương vậy?”.
Vãn Gia nhất thời nghẹn lời, càng không thể nào phản bác được lời của Lư Đồng.
Nghiêm túc suy nghĩ thì ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận được tình cảm gì, vì hai người cũng đâu phải yêu đương thật.
Những bữa tiệc rượu là yêu cầu của công việc do đó cô cần phải thể hiện được tác phong chuyên nghiệp. Chính xác mà nói trong bữa tiệc đó ai cũng phải giả vờ, bản thân cô tới giờ vẫn chưa thích ứng được nhưng cũng đành phải nỗ lực gồng mình cho phù hợp với hoàn cảnh.
Suy đi tính lại thì thực chất quan hệ của hai người cũng gần như là bạn bè.
Ăn xong, hai người dọn dẹp cẩn thận rồi nghỉ ngơi một chút nhân tiện nói chuyện phiếm. Nói một hồi lại nhớ đến phản ứng của Phan Phùng Khải hai ngày hôm nay nên Vãn Gia trực tiếp mở điện thoại cho Lư Đồng xem lịch sử trò chuyện.
Lư Đồng nhìn lướt qua rồi cười mỉa mai: “Phan đại thiếu gia này đang lấy thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với cậu đấy, cái gì mà cửa hàng bán hoa rồi là tiệm cà phê, Gia Gia nhà ta vẫn thích nghỉ việc đấy, thì sao?”
Càng xem càng bực mình, Lư Đồng đọc tin nhắn xong không kìm được mà cười nhạo: “May là cậu tìm được một anh chồng lợi hại, xét về năng lực, gia thế và cả mặt mũi có chỗ nào tên họ Phan đó sánh được? Làm tốt lắm Gia Gia, nhất định phải cho tên tra nam đó hối hận đến chết!”
Chúc Ngộ Thanh và Phan Phùng Khải chênh lệch quá nhiều, người có mắt đều có thể thấy, nhưng bây giờ mổ xẻ ra từng khía cạnh cũng làm Vãn Gia có chút xuất thần.
Cô nhớ tới ngày đó, cái buổi tối khi Chúc Ngộ Thanh nói với cô về mối quan hệ anh em họ hàng của mình, vậy lúc đó như thế nào là phù hợp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.