Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
Chương 137: Nhìn người yêu bạn thân là hư lắm nhe!
SUNQINGtheWriter
01/08/2021
So với dự đoán của Kỳ Họa Niên về cơn mưa rào sắp đổ xuống, bầu trời lúc này bỗng nhiên quang đãng đến lạ. Từng luồng gió mạnh mẽ thổi rung mỗi
ngọn cây cao, kéo theo những gợn mây xám xịt vừa nãy bao phủ trên đỉnh
đầu đi đến nơi khác, dần dần lộ ra tia sáng hiếm hoi le lói.
Sau khi nói chuyện với Kỳ Họa Niên xong, Mohamed lầm lũi trở về lều. Gã lạnh lùng lướt ngang qua Ngụy Kỉ đang ngồi một góc điềm nhiên đọc sách, lục lọi chiếc ba lô đa-zi-năng tìm một cái áo mới sạch sẽ thơm tho mặc vào.
Đằng sau, Ngụy Kỉ chậm rãi nhấc mắt nhìn bóng lưng vạm vỡ của đối phương, gập sách lại đặt ngay ngắn trên đùi mình. Đợi khi Mohamed quay đầu lại, ông ta nhẹ nghển cằm và nhướng mày, trực diện nhìn vào mắt gã nhằm gây chú ý.
Đúng như mong chờ, Mohamed lập tức đổi hướng nhìn, đồng thời sải chân bước tới trước mặt Ngụy Kỉ. Gã cúi đầu, bờ mi đen dài rũ xuống, thẳng thắn nói: “Lần này tôi đi là vì người bệnh, không phải vì ông cũng không phải vì số tiền hậu hĩnh kia đâu.”
Thật ra Ngụy Kỉ vốn không nghĩ lời đầu tiên mà Mohamed thốt ra lại là chuyện này. Ngạc nhiên hơn nữa, không phải gã muốn tiếp tục từ chối công việc nguy hiểm ấy mà là chấp nhận lên đường. Nếu vậy những suy tính về cách đối phó suốt mấy giờ liền của ông ta có lẽ đành phải tan theo mây khói, vì cuối cùng Mohamed cũng đã đồng ý.
Ngụy Kỉ vô thức nhếch môi mỉm cười, các khớp ngón tay khẽ động đậy, hồi lâu bắt đầu lồng chặt vào nhau. Ông ta ngẩng đầu nhìn Mohamed, ánh mắt cực kỳ đắc thắng: “Tôi biết con người cậu sẽ không nỡ nhìn người khác chết dần chết mòn mà.”
“Đừng có nói cái giọng điệu như hiểu tôi lắm vậy!” Mohamed thình lình sấn tới muốn kẹp chặt cổ áo đối phương, song gã sực nhớ lời dặn dò của Kỳ Họa Niên nên mau chóng kìm hãm bản tính nóng nảy, hít một hơi rút tay về.
“Ông nghe cho kỹ đây, lần này là lần đầu cũng như lần cuối và ông đừng nghĩ đến chuyện ép buộc tôi phải nghe theo mệnh lệnh vô lý của ông thêm một lần nào nữa. Tôi sẽ cố gắng tìm ra mật ong trắng càng nhanh càng tốt, nhưng không phải là chỉ trong hai ngày như ông muốn. Tôi không cần biết ông đang tính toán chuyện gì, nhưng đừng hòng giở thủ đoạn với thằng này.”
Mohamed đứng thẳng lưng, liếm viền môi rồi lia mắt gửi gắm lời cảnh cáo: “Từ giờ tới lúc tôi lên đường, làm ơn ngậm chặt miệng ông lại, nếu không tôi chẳng dám hứa là mình đủ bình tĩnh để kiềm chế không đấm vô mặt ông đâu.”
Nhận lấy cái nhìn khinh bỉ và chán ghét từ đối phương, Ngụy Kỉ thậm chí còn không tức giận. Ông ta im lặng như muốn nghiền ngẫm điều chi, hồi sau thản nhiên cong môi cười lên chừng mực. Chính vì nụ cười khó có thể xuyên thấu nội tâm này mà có rất nhiều người đã nhầm lẫn về con người thật của ông ta.
Một nụ cười khéo léo che đậy được quỷ dữ trú ngụ bên trong tâm hồn, chỉ có thể là một nụ cười giả dối.
Càng ngày Mohamed càng thấm được những lời Vưu Hạ cảnh báo trước đó. Có lẽ anh cũng đã sớm nhìn ra bản chất đáng sợ của Ngụy Kỉ nên mới cố gắng ngăn gã hành động bốc đồng. Ngoài ra còn có một chuyện mà Mohamed vừa phát hiện được. Tuy cùng là một kiểu cười giống hệt nhau nhưng so với trước kia, nụ cười bây giờ, ngay trước mắt gã, chẳng khác nào một cái gai dơ bẩn.
Giữa bầu không khí hiềm khích ngột ngạt, Ngụy Kỉ chợt cất tiếng: “Nếu cậu đã quyết định thế thì tôi cũng đành chấp nhận thôi. Hy vọng là càng sớm càng tốt, vì mạng sống của cậu ta chắc chẳng đợi được bao lâu nữa.”
“Ông…” Mohamed nhăn mày, nắm tay nhất thời siết lại.
Sao mỗi lời ông nói ra đều không có lời nào tốt đẹp thế kia? Rốt cuộc ông có thật sự quan tâm đồng đội của mình không vậy, thưa ngài viện phó?!
Thấy Mohamed lấp lửng, Ngụy Kỉ điềm tĩnh mỉm cười dứt câu: “Lời cuối cùng mà tôi muốn nói với cậu, là thượng lộ bình an.”
Thượng lộ bình an.
Ha! Dĩ nhiên tôi phải bình an trở về để còn cứu đồng nghiệp của ông nữa chứ, hay nói đúng hơn là cứu rỗi cái kế hoạch chết giẫm của các người…
Cuối cùng thì, mục đích vẫn là muốn mau chóng hoàn thành chuyến đi với đóa hoa Blancrisha trong tay, phải không?
Mohamed nghiến răng, cười giận trong lòng.
Tuy nhiên, nói cho cùng tôi vẫn không thể bình chân như vại trước mạng sống của Tào Mẫn được, nên lần này, chỉ lần này, tôi sẽ giúp các người…
Sau khi hạ quyết tâm, gã thở nhẹ ra rồi ngước nhìn tấm bạt vừa tung lên, không hé môi thêm nửa chữ liền cất bước rời khỏi túp lều nhỏ ngập trong mùi bạc hà cay nồng. Từ khi ở cùng một nơi với Ngụy Kỉ, gã dường như sắp bị ám ảnh bởi thứ mùi hương kỳ lạ này rồi. Mỗi phút mỗi giây đều vô thức ngửi thấy, ngay cả lúc ngủ cũng mơ ra cảnh tượng bản thân chết ngạt giữa đám sương mù xanh sẫm quái dị.
Mohamed không hiểu nổi, rốt cuộc loại trà ấy có gì đặc biệt đến vậy?
Trùng hợp thay, câu hỏi này cũng đã nằm sâu trong trí óc Ngụy Kỉ lâu lắm rồi. Lâu tới nỗi ông ta chẳng còn nhớ nó bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết rằng hương vị cay nồng của bạc hà thấm vào đầu lưỡi sẽ nhất thời khiến tâm thức của ông ta mụ mị, hoặc đơn giản là cảm giác bình yên giữa những xô bồ và áp lực bên ngoài kia.
Đối với một bác sĩ, áp lực công việc là điều hiển nhiên, thậm chí mỗi người trong số họ còn tự chuẩn bị một liều thuốc an thần cho bản thân. Và riêng Ngụy Kỉ, trà bạc hà được xem như một liều thảo dược vô cùng đặc biệt.
Có thể hương vị của nó sẽ đại trà như bao nhãn hiệu khác, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn không giống nhau. Hơn mười năm nay, Ngụy Kỉ vẫn bám víu vào từng mảnh ký ức để có thể sống qua ngày như một con người bình thường. Tiếc là trong khoảng thời gian còn tồn tại ở thế giới này, ông ta chưa một lần nghĩ đến việc chuộc lại lỗi lầm từ quá khứ nhơ nhuốc mà mình tạo ra.
Có lẽ ông ta không tin vào luật nhân quả, nhưng nực cười thay ông ta lại tin vào chuyện một người đã khuất… vẫn còn sống. Đó là khi ông ta vô tình chạm phải ánh mắt của một chàng trai trẻ chẳng hề quen biết. Ngụy Kỉ nhớ rất rõ, khoảnh khắc nhìn vào mắt đối phương chợt xuất hiện một cơn gió rét rặt lưỡi kiếm sắc bén rạch dài khắp sống lưng, khiến ông ta rùng mình sợ hãi lẫn đau đớn, như thể vừa gặp phải cô hồn vất vưởng.
Trong lòng đinh ninh sẽ không bao giờ gặp lại được ánh mắt sáng ngời và si tình ấy thì một lần nữa nó đã bất ngờ quay trở về. Và giờ, nó đang ở rất gần, rất gần… ông ta.
Không gian thinh lặng phút chốc kéo ngã tiềm thức của Ngụy Kỉ rơi xuống vực sâu ảo giác. Trước mặt không còn là túp lều nhỏ với Philippe nằm hôn mê bên cạnh, mà đổi lại là khung cảnh sương mù phủ đặc. Ông ta hít mũi, lập tức nhận ra mùi hương bạc hà thân thuộc thấm trong máu.
Sương mù xanh sẫm dày đặc bao quanh, phảng phất hương vị cay nồng. Ngụy Kỉ chau mày, cố gắng quờ quạng mò mẫm lối thoát. Thế nhưng vừa vươn tay về phía trước, đột nhiên cảm nhận một thứ lạnh buốt nắm chặt cổ tay ông ta, thậm chí còn dùng lực níu giữ.
Ngụy Kỉ hoảng hốt giật tay về, trừng mắt nhìn một bóng đen ẩn sau màn sương.
Bóng đen đứng yên tại chỗ, sương mờ dần tản ra rồi nhạt nhòa hẳn. Ngụy Kỉ tạm thời bất động, cơ hàm cứng ngắc dù ông ta rất muốn gọi tên của đối phương. Hốc mắt đầy tơ máu, rưng rưng chực trào.
Bóng đen im lặng nhìn Ngụy Kỉ, bờ môi mấp máy thành chuỗi âm thanh kỳ lạ, như vọng lại từ nơi xa thẳm nào đó.
“Trư—ưởng—kh—oa—!”
“…Sinh.” Khóe miệng ông ta run run bật ra một từ duy nhất.
Bóng đen có vẻ nghe thấy được, ánh mắt chợt sáng lên, nhưng lại vô tình để lộ hai hàng máu đỏ chảy dài trên gò má. Ngụy Kỉ tận mắt chứng kiến khiến cõi lòng bị giằng xé, rốt cuộc cũng rơi lệ theo người kia.
Cả hai nhìn nhau qua một màn sương mỏng, cùng cười rồi cùng khóc, cho đến khi bóng đen bắt đầu mờ nhạt như sắp biến mất, Ngụy Kỉ mới vội tiến lên một bước nhưng bị đối phương ngăn lại.
“Đừng.”
“Tại sao?”
Bóng đen lắc đầu, không nói rõ nguyên nhân, chỉ khẽ gọi: “Trưởng—khoa—“
“Tôi nghe đây.”
“Dừng—lại—đi.”
“…?” Ngụy Kỉ chau mày không hiểu.
Phía trước, bóng đen đã gần tan thành giọt sương màu xanh, tuy vậy giọng nói vẫn còn vang vọng xa xăm.
“Dừng—lại—“
“Hãy—dừng—lại—đi.”
“Em xin—ngài—hãy—dừng lại—“
“—trước—khi—quá—muộn…”
Âm từ cuối cùng sót lại lọt thỏm giữa màn sương và bóng tối. Ngụy Kỉ sững sờ ngước nhìn quanh quất, sau đó hoảng loạn cất bước muốn đi tìm đối phương. Có điều, khi ông ta vừa nhấc chân thì từ trên đỉnh đầu bỗng có giọt nước rơi xuống. Một giọt rồi nhiều giọt thi nhau rưới ướt mái tóc hoa râm và khuôn mặt nhợt nhạt của Ngụy Kỉ.
Ngụy Kỉ khựng lại, mơ màng đưa tay lau mặt, lúc rũ mắt nhìn chợt chết trân tại chỗ.
Hóa ra chẳng phải giọt nước bình thường như ông ta tưởng, mà chính là máu. Máu đỏ thẫm tưới khắp người ông ta, bốc lên mùi tanh tưởi gớm ghiếc. Ông ta rụt bả vai, trợn mắt, miệng há hốc khiếp đảm. Tiếng kêu ngắc ngứ vướng ở cổ họng không cách nào thoát ra.
Mãi sau, Ngụy Kỉ thốt được một chữ: “…Máu.”
Máu, máu từ đâu ra thế? Là máu của ai? Sao lại nhiều thế này? Ở đâu? Của ai?!
Tinh thần nhất thời bấn loạn, Ngụy Kỉ ngẩng phắt lên muốn biết thực hư ra sao. Không ngờ vừa ngước mắt đã chạm phải một đôi mắt khác dính dớp máu me đang lơ lửng áp sát tới gần, tròng đen láo liên qua lại với tốc độ chóng mặt, sau đó thình lình bất động trừng trừng ông ta đầy vẻ oán hận.
Đây là đôi mắt của ai, ông ta thật sự không biết. Cảm giác quen thuộc ngày xưa không còn, rõ ràng không phải là đôi mắt của người ông ta thương. Vậy thì… đây là đôi mắt của ai? Tại sao lại nhìn ông ta một cách đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống như thế?
Giữa cơn hỗn mang, Ngụy Kỉ nghe thấy bên tai vang vọng tiếng rên rỉ u uất. Ông ta không dám nhúc nhích, chỉ có thể nín thở rồi dùng dư quang nơi khóe mắt ngó nghiêng. Hóa ra là âm thanh của hàng chục bóng đen lờ mờ đang chậm rãi đi đến, hầu hết đều bị tật nguyền, đi cà nhắc trông phát sợ. Những bóng đen gục đầu vây quanh thành vòng tròn, từng bước từng bước khập khiễng tới gần, tạo một gọng kìm mạnh mẽ giam hãm ông ta lại.
Quả tim yếu ớt chạy nước rút. Da thịt khô cằn dựng lông tơ. Hơi lạnh từ địa ngục âm u lùa vào trong lớp áo sơ-mi mỏng manh, trườn bò khắp sống lưng.
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
Giọng nói u ám đồng thanh lặp đi lặp lại chẳng ngừng, cứ như đã được thu sẵn vào máy và đúng thời điểm thì phát lên. Trong lúc những bóng đen tiếp tục di chuyển, Ngụy Kỉ rơi vào hoảng loạn, ông ta xoay người tứ phía, hòng tìm ra một lối thoát cho mình. Nhưng trước mắt và trên đỉnh đầu dần tối đen như mực, chỉ thấp thoáng tia sáng le lói từ rất nhiều lỗ nhỏ.
Khi căng mắt nhìn kỹ, Ngụy Kỉ trợn ngược vì nhận ra những lỗ nhỏ ấy chính là hốc mắt. Ánh sáng xuyên qua khe tròn đen ngòm trống rỗng, chỉ có máu đỏ lòm trào ra, vừa tanh tưởi vừa nhớp nháp.
Ngụy Kỉ tái xanh mặt mũi, loạng choạng ngã khụy xuống đất. Đến thời điểm hiện tại, ông ta đã hoàn toàn suy sụp tinh thần, nước mắt giàn giụa, miệng bất lực van xin.
“Đi đi, đi chỗ khác đi, đừng lại gần đây, đừng lại gần đây!!!”
“Argggg! Đừng lại gần đây! Cút! Cút hết đi!”
Vừa gào thét, ông ta vừa rụt chân về mỗi khi có những đôi tay ngoặt ngoẹo mò tới muốn lôi kéo, đồng thời huơ tay nhằm ra sức xua đuổi toàn bộ bóng ma vây quanh. Ngặt nỗi, ông ta càng giãy dụa chỉ càng khiến cho tình hình trở nên tệ hại hơn.
Giống như lúc này, những bóng ma dần lộ rõ nguyên bản, xương sọ trắng phếu, tóc tai cỏ rác, hốc mắt trào máu, khớp hàm khép mở. Dường như chúng đang trong trạng thái đói khát, vồn vã tụ vào một chỗ trên người Ngụy Kỉ, thi nhau xâu xé miếng mồi thơm ngon.
Chắc chắn sẽ không còn thứ gì đau đớn khổ sở hơn việc bị róc xương xẻ thịt khi ý thức vẫn tỉnh táo như thế này. Ban đầu Ngụy Kỉ còn giằng co vùng vẫy, nhưng rồi sức cùng lực kiệt, ông ta trơ mắt nhìn màn đêm, trong đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng gói gọn bằng một giọt nước chứa đựng tội lỗi.
Chẳng mấy chốc, trên cơ thể ấy đã mọc đầy những cái đầu trơ xương háu đói, biến con mồi thành đống thịt nham nhở nhầy nhụa.
Giữa lúc ăn tươi nuốt sống, chúng lại đồng thanh cất tiếng rên đòi mạng.
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
“Cho chúng tôi—cho chúng tôi—cho chúng tôiiii!!!!”
Tiếng thét giận dữ vọng qua hàng trăm vách đá, vang rền sáu cõi luân hồi, cuối cùng cũng đánh thức được Ngụy Kỉ. Ông ta giật mình mở bừng mắt, toàn thân đơ cứng vì mãi ngồi một tư thế. Cuốn sách nằm trên đùi bỗng trượt xuống đất, vô tình phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch lạnh lẽo trong căn lều nhỏ. Ông ta chẳng rõ mình đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết sau cơn ác mộng vừa rồi, hai bên thái dương căng nhức dữ dội. Xoa dịu hồi lâu, Ngụy Kỉ gập sách cất đi rồi ngồi bần thần suy nghĩ.
Chuyện gặp ác mộng vốn dĩ không còn xa lạ gì nữa, suốt mười mấy năm nay, đêm nào mà ông ta không nhìn thấy những yêu ma quỷ quái đeo bám mình chứ. Hễ cứ nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh đều sẽ biến mất, thay vào là màn đêm âm u vô tận cùng với tiếng kêu rên oán hận. Và dường như giấc mộng nào, ông ta cũng nhìn thấy một người.
Một người luôn mang hình ảnh đáng thương tới mức đáng sợ, đôi mắt xinh đẹp xưa kia chỉ còn là hốc mắt rỗng với máu đỏ, mái tóc rũ rượi thấm nước, tay chân gầy rộc dính đầy bùn đất. Trong bộ dạng lạnh lẽo và cô đơn ấy, duy nhất nụ cười dành cho ông ta là không thay đổi.
Nụ cười ấm áp, tình si, lẫn vào chút lo lắng.
Ngụy Kỉ chầm chậm mở mắt, qua kẽ tay, ông ta lẳng lặng giấu đi giọt nước mắt nóng hổi. Đợi khi nước mắt khô ráo, đọng một vệt mờ mờ trên gò má, ông ta mới thả bàn tay xuống. Đúng lúc này, ông ta chợt nhìn thấy dấu vết da thịt bị cháy ở ngón trỏ và ngón cái.
Vết bỏng tuy rất mới nhưng đã từ từ cấy da non.
Ngụy Kỉ nghiêng đầu, vừa nhớ lại lời van nài khẩn thiết của Mục Sinh vừa sờ vào vết bỏng còn đau rồi khẽ bật cười. Sau đó, ông ta hạ thấp tông giọng, thì thầm với chính mình: “Rõ ràng…tôi vẫn không thể buông bỏ được, không thể buông bỏ bất cứ thứ gì, kể cả em, Sinh à.”
Đoạn, ông ta rũ mắt, kề môi lên ngón trỏ và ngón cái: “Tôi xin lỗi.”
[…]
Mây đen đã tan gần hết, bầu trời lập tức trở lại dáng vẻ trong xanh của buổi xế chiều. Bấy giờ, tia nắng vàng mới mon men ló ra, rọi xuống nơi có ánh lửa liu riu dưới một cái nồi đất nhỏ. Nồi đất trông khá cũ kỹ, có chỗ đã bị sứt mẻ chút ít nhưng vẫn dùng rất tốt. Bên trong chứa chất lỏng đặc sệt màu nâu đang sôi sùng sục, từng sợi khói bốc lên mang theo một mùi vị đắng nghét đầu lưỡi.
Mohamed ngồi xổm kiên nhẫn khuấy đều vài vòng, khi nhìn thấy chất lỏng đã gần nấu xong, gã múc lên một muỗng rất nhỏ đưa vào miệng nếm thử. Tức thì, sắc mặt chuyển biến, lông mày, đuôi mắt, vầng trán, tất cả đồng loạt nhăn nhúm. Gã buông muỗng, nghiêng đầu kìm chế tiếng ho sặc sụa, cuối cùng đành uống vội ngụm nước sẵn có để tráng đi vị đắng của thuốc.
Chừng khoảng vài phút sau, vị đắng đã bay sạch, Mohamed chép miệng cười cười tâm đắc: “Đắng thế này thì con gì mà sống nổi.”
Lửa bắt đầu nhỏ dần, nồi đất cũng không còn sôi như ban nãy nữa. Mohamed phủi tay đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn về phía túp lều của Kỳ Họa Niên. Nheo nheo đôi mắt, gã nghĩ ngợi chốc lát rồi nhấc chân đi qua, định bụng bàn giao lại một số công việc cần thiết cho đối phương.
Thế nhưng khoảnh khắc gã vén tấm bạt lên, không ngờ lại một lần nữa phải ngậm đắng nuốt ‘bã mía’ nhạt nhẽo nhất trần đời này. Trước mặt, trong túp lều le lói ánh sáng, có đôi bóng người đang ngồi dính với nhau, môi kề môi cực kỳ thân mật.
Ngay khi tia nắng bên ngoài chiếu thẳng một đường xuyên qua bả vai Kỳ Họa Niên, cả hai mới giật bắn mình, đồng loạt quay lại nhìn ‘kẻ xâm nhập chốn riêng tư’ giữa ban ngày ban mặt.
Sáu con mắt đầy vẻ sượng sùng và khó xử.
Trong ba người họ thì Vưu Hạ là người phản ứng nhanh nhất. Anh mau chóng tách khỏi người cậu, cúi đầu im lặng sửa cổ áo, tuy nhiên hơi thở có phần hổn hển, nom kiểu gì cũng vô cùng mờ ám. Tiếp theo đến lượt Mohamed sực tỉnh, gã gãi vành tai, đảo mắt sang hướng khác rồi hắng giọng.
“Ờm…Xin lỗi đã quấy rầy hai người nhưng mà tôi cần nói chuyện với Họa Niên chút. Tôi đợi bên ngoài.” Dứt lời, Mohamed thả tay ra, quay lưng vội biến.
Kỳ Họa Niên thoáng nhíu mày, thầm đoán xem Mohamed muốn nói với mình chuyện gì. Vừa nghĩ ngợi, cậu vừa liếc nhìn người bên cạnh, khóe miệng cong cong cười mỉm.
“Anh thấy ổn không?”
Hàm ý sâu sắc hơn là sau khi bị người ta bắt gặp cảnh tượng mặn nồng như vậy, anh còn ổn không? Tiếc là cậu nào dám ăn gan hùm, chưa khiến anh giận dữ đã là may mắn lắm rồi.
Vưu Hạ nghe hỏi, chưa vội đáp mà thầm liếc sang vai áo có nếp gấp kỳ lạ của Kỳ Họa Niên, gò má bỗng nóng bừng bừng. Nếp gấp ấy rõ ràng do hồi nãy anh nắm quá chặt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì nụ hôn của cả hai quá mãnh liệt nên anh mới làm thế thôi.
Có điều, dù cho gần gũi nhiệt tình cỡ nào vẫn không xấu hổ bằng việc bị kẻ khác tận mắt nhìn thấy. Cảm giác sượng trân đến giờ còn chưa tan hết, khiến lòng anh bồn chồn ngứa ngáy gần chết.
“Không sao.” Vưu Hạ điềm nhiên nói dối rồi hất cằm về phía cửa lều. “Ra ngoài nói chuyện với anh ta đi, xem xem là chuyện gì.”
Kỳ Họa Niên sờ sờ mũi, gật đầu nghe lời: “Vâng. Nếu anh mệt thì nghỉ thêm chút nữa đi.”
Đáng lý tôi đã tỉnh ngủ rồi, nhưng vì ai mà lại mệt đây hm?
“Có cậu mới mệt thêm ấy!”
“…”
Vưu Hạ lạnh nhạt tặng cho đối phương một cái liếc rồi quay mặt tìm cuốn sách đương đọc dở, rũ mắt tập trung lật từng trang. Trong bụng bấm quẻ thầm biết anh còn ngượng, Kỳ Họa Niên chỉ có thể lắc đầu cười trừ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài, Mohamed đợi sẵn cạnh bếp lửa từ lâu. Nhác thấy bóng cậu, gã bèn giơ cánh tay vẫy vẫy. Hai người ngồi xổm sát rạt, cùng im thin thít nhìn nồi đất đã nguội. Qua vài phút, Kỳ Họa Niên nhướng mày, nghi hoặc hỏi về thứ sền sệt màu nâu kia.
Mohamed tặc lưỡi, đáp rất nhanh: “Thuốc độc đấy.”
Kỳ Họa Niên nhất thời sửng sốt, đồng thời rùng mình.
Thuốc…độc hả? Nếu là thuốc độc thì sao anh ta lại có thể thản nhiên đến mức này nhỉ? Hơn nữa, nếu thật sự là thuốc độc thì nãy giờ mình ngồi nhìn nó chằm chằm làm gì vậy? Có mùi không? Ngửi mùi liệu có chết không kịp ngáp không? Cơ mà nấu thuốc độc để làm gì? Còn kêu mình ra ngoài này nhìn nó để làm chi?
Một loạt câu hỏi như suối thác đổ ào, lấp đầy trí óc Kỳ Họa Niên. Đợi khi tiếp nhận được sự thật rồi, cậu mới nuốt nước bọt gạn hỏi: “Có phải chất độc dùng để săn thú lớn không?”
Thật ra cậu vừa sực nhớ ra tối hôm qua Mohamed có nhắc đến chuyện đi săn, trùng hợp thay nồi đất đắng nghét này lại trông rất giống với loại chất độc mà gã nói sơ qua. Có điều, tên của nó là gì thì cậu không nhớ nổi.
“Chất độc Curare.” Mohamed đáp, tiện thể cầm muỗng khuấy đều. “Là chất độc bí truyền của một số dân tộc Nam Mỹ. Curare có độc tính cao, vào máu là tử vong ngay.”
Nói đến đây, Mohamed vô tư múc lên một muỗng nhỏ, thình lình đưa trước mặt Kỳ Họa Niên, nháy mắt mời mọc: “Nếm thử đi.”
“…” Kỳ Họa Niên mắt to mắt nhỏ nhìn gã. “Anh bệnh à? Đây là chất độc mà!”
Trông gương mặt nghiêm túc sắp sửa thốt ra một câu cắt cổ nào đó của cậu, gã phá lên cười thoải mái: “Giỡn thôi, nhưng cái này ăn vào thì không bị chết đâu, trừ khi miệng có vết thương.”
“Vậy à.” Kỳ Họa Niên vẫn còn ôm ngờ vực, liếc nhìn nồi đất một hồi mới hỏi. “Rồi sao anh lại nói với tôi cái này? Không phải anh rành hơn tôi sao?”
“Đúng là tôi rành hơn cậu, nhưng mấy ngày tới sẽ không có tôi ở đây, nên cậu lo mà gánh vác đi nhá.” Mohamed vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, cười nói.
Tiếng ‘bộp bộp’ dội vào màng nhĩ khiến Kỳ Họa Niên ngẩn ra. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay dày rộng của Mohamed, mất tận hai phút mới tiêu hóa được lời của gã.
Trừng mắt nhìn Mohamed, Kỳ Họa Niên không biết đang vui hay kinh ngạc mà khóe miệng cứ vô thức giương cao lên: “Anh vừa bảo gì đấy? Nói lại xem nào! Mau mau, bạn tốt tôi ơi, nói lại nghe nào!”
Mohamed vội vàng tránh né cái ôm chầm từ cậu, ánh mắt dè bỉu: “Xê ra bạn ơi! Nói lại cái gì? Anh đây chỉ nói một lần thôi. Từ giờ được làm đội trưởng rồi, nhớ làm cho ra hồn đó.”
“Đội trưởng với chả đội phó, anh nghĩ tôi ham danh lắm hử?” Kỳ Họa Niên khoát tay, đồng thời đứng dậy rồi vươn tay kéo Mohamed. “Thế anh quyết định sẽ đi đúng không?”
“Ừ, đâu còn cách nào khác. Tôi chuẩn bị hành lý hết rồi, bàn giao mọi việc cho cậu xong là tôi lên đường luôn.” Mohamed tạm dừng, ngước mắt nhìn xuyên qua tán lá, cong môi nhẹ nhàng. “Dù sao cũng có vòng hộ mệnh của bà cậu mà, tôi chẳng chết được đâu.”
Ngay tức thì, Kỳ Họa Niên huých mạnh vào hông đối phương, lườm nguýt: “Đi đường kiêng kị nói chuyện chết chóc. Anh đi bình an, về bình an là tốt lắm rồi. Có cần tôi phụ gì không?”
“Không cần, xong cả rồi. Chỉ còn tạm biệt mọi người thôi.”
Vừa nhắc đến ‘mọi người’, Vưu Hạ từ phía sau đột nhiên xuất hiện. Anh đã thay quần áo, tóc tai gọn gàng và sắc mặt tươi tỉnh, nom khác hẳn với bộ dạng mơ màng mệt mỏi cách đây nửa tiếng.
Mohamed ngẩng lên nhìn thoáng qua Vưu Hạ, không hiểu sao lại thấy hơi ngượng. Sáng nay cả hai mới cãi nhau một trận to, gã chẳng biết người kia có còn giận hay không. Lúc Mohamed định chủ động mở miệng, Vưu Hạ đã nhanh nhẹn giành trước.
“Khi nào thì anh đi?”
Mohamed khựng vài giây: “À… Chưa đến một tiếng nữa đâu. Xong việc là tôi đi ngay.”
Vưu Hạ nhẹ gật đầu như đã rõ, sau đó chợt xòe lòng bàn tay ra, bên trong có ba sợi tóc màu nâu không dài không ngắn. Anh cầm bàn tay Mohamed, cẩn thận đặt ba sợi tóc kỳ lạ ấy lên lòng bàn tay gã, sau cùng mới dặn dò.
“Giữ kỹ! Khi nào trời tối hoặc gặp thú dữ hay là cây ăn thịt thì nhớ lấy ra, nó sẽ có ích cho anh.”
Hôm nay quả thực có quá nhiều bất ngờ ập tới, hơn nữa đều là từ những người mà Mohamed từng nghĩ rằng ‘oan gia ngõ hẹp’. Nhưng nhìn mỗi món quà mà họ tặng cho gã, gã lại xúc động không nói nên lời.
Tuy nhiên, so với vòng hộ mệnh thì ba sợi tóc này rốt cuộc có sức mạnh siêu nhiên gì thế?
Mohamed trầm ngâm ngắm nghía ba sợi tóc quý hiếm của Vưu Hạ, chốc lát hắng giọng gạn hỏi: “Tóc này… có tác dụng thật sao?”
Vưu Hạ nhướng lông mày, nhạt nhẽo đáp: “Chắc vậy.”
Hai chàng trai còn lại đánh mắt nhìn nhau rồi cùng rơi vào thinh lặng.
Thôi thì, tác dụng hay không cứ cất trước đã. Dù sao cũng là món quà đầu tiên từ Vưu Hạ, gã thậm chí còn ước rằng có thể lái tàu chạy về nhà mà lồng kính ba sợi tóc này lại, lúc đấy mới thật sự thỏa mãn.
Giữa màn ngượng ngùng của cả ba, Vưu Hạ lần nữa lên tiếng: “Anh đi rồi thì nhớ phải về đấy, đừng quên món thịt nướng mà anh hứa hôm qua. Tôi còn chưa được ăn đâu.”
Sao cơ?
Mohamed nhất thời sững sờ, môi mấp máy, mắt chơm chớp: “Jimmy, cậu…” Cậu nói thật đấy à? Là cậu vừa nói đó sao? Tôi có nghe nhầm không? Không đâu ha?
Vưu Hạ nói xong liền đảo mắt sang hướng khác, vội đổi chủ đề: “Tôi đi xem Mẫn thế nào. Hai người nói gì thì nói tiếp đi.”
Dứt câu, anh lập tức xoay gót rảo bước. Bóng hình lạnh lùng luôn cố che giấu vẻ thuần khiết đáng yêu thoáng cái biến mất sau tấm bạt.
Mohamed vẫn chưa nói hết, lòng hơi bứt rứt nhưng đổi lại khúc mắc của bọn họ hình như đã được xóa bỏ rồi. Gã lắc đầu cười khẽ.
“Hòa nhau rồi, đừng có cười vương vấn nữa, anh bạn tốt ạ!” Kỳ Họa Niên bất ngờ quàng tay qua cổ Mohamed, lôi gã đi. “Nhìn mãi thế, đi chuẩn bị hành lý thôi!”
“What?! Bỏ tay ra bạn ơi!!!”
“Ngoan nào, nhìn người yêu bạn thân là hư lắm nhe.”
“…”
Đôi khi xích mích cãi cọ là bức tường ngăn cách người khác được vui vẻ cùng nhau, nhưng cũng có khi nó chỉ là một viên kẹo mang chút vị đắng, chỉ cần bản thân nhẫn nhịn thì vị đắng rồi sẽ hóa thành vị ngọt mà thôi.
[…]
Sẩm tối, ánh lửa bập bùng sưởi ấm không gian.
Lúc này Mohamed đã lên đường rồi, chỉ còn lại Kỳ Họa Niên và nhóm dự án. Mỗi người bọn họ chỉ ăn qua loa lương khô chứ không tổ chức ‘tiệc tùng’ như tối hôm qua. Xong bữa, Ngụy Kỉ tách biệt trở về lều nghỉ ngơi, trước sau đều không nhắc đến chuyện Mohamed đi vào núi tìm mật ong trắng.
Dường như tâm trạng của ông ta không tốt lắm, sắc mặt mệt mỏi ảm đạm thấy rõ. Bên cạnh đó còn có Philippe chưa giải hết độc tố của kiến đạn, liên tục rơi vào ảo giác nên cần phải canh chừng sát sao.
Ở lều của Tào Mẫn, Vưu Hạ vừa thay khăn ướt đắp trán cho y. Thụy Lam ngồi gần chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhòm ngó cách chăm sóc người bệnh của Vưu Hạ rồi thầm lặng học theo.
Lượt thay này đã là lần thứ tư, Vưu Hạ bèn nhấc thau nước nguội đưa cho Thụy Lam, nhàn nhạt nhờ vả: “Cậu thay thau nước ấm khác giúp tôi.”
Thụy Lam nhanh tay đón lấy, lúc đứng dậy chân trái đạp chân phải, suýt nữa thì đổ ập thau nước lên đầu Vưu Hạ. May sao hắn kịp thời giữ thăng bằng, ánh mắt hoảng hốt nhìn anh.
“Hên ghê…”
Vưu Hạ khẽ chau mày, kiên nhẫn hít sâu vào: “Cậu đúng là tên hậu đậu!”
Thụy Lam muốn gãi đầu nhưng tay bận rồi, đành cười cầu tài rồi nhanh chân vọt ra ngoài lấy nước mới.
Trong lều bây giờ chỉ còn mỗi Vưu Hạ và Tào Mẫn. Anh cẩn thận quan sát từng vết mủ sưng đỏ trên da đối phương, trầm ngâm suy nghĩ một hồi thì bỗng cầm bàn tay y lên. Nhiệt độ lạnh buốt vốn dĩ của ma cà rồng không còn, trái lại là hơi ấm rất dễ chịu.
Đây là một siêu năng lực khác của Vưu Hạ. Có lẽ giống với cái tên ‘Hạ’ nên siêu năng lực của anh đa số đều liên quan đến nhiệt độ nóng, điển hình là lửa.
Khi nắm lấy bàn tay Tào Mẫn như vậy, Vưu Hạ chợt nhận ra mi mắt y run lên, sau đó đến các khớp ngón tay cũng động đậy chút ít. Nhưng tất cả chỉ kéo dài chừng vài giây ngắn ngủi.
Liệu Mohamed có về kịp hay không?
Vưu Hạ rũ mắt thầm hy vọng rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay Tào Mẫn xuống đệm. Đúng lúc này, Thụy Lam mang thau nước ấm mới đi vào. Cả hai đổi ca cho nhau, đến lượt Thụy Lam canh chừng Tào Mẫn.
Vào khoảnh khắc không một ai chú ý, những đốm mủ sưng tấy trên người Tào Mẫn bỗng dưng mờ dần, có đốm quá nhỏ thậm chí đã lặn mất.
Cánh rừng vào ban đêm yên tĩnh lạ thường.
Khoảnh sân trống nổi bật lên một bếp lửa, qua ánh sáng đỏ cam rực rỡ ấy thấp thoáng đôi bóng hình đầu tựa đầu, vai kề vai. Đêm nay Kỳ Họa Niên và Vưu Hạ sẽ cùng canh chừng nơi trú ẩn cho đến sáng. Thật ra ban đầu Kỳ Họa Niên không muốn để Vưu Hạ phải ngồi với mình, nhưng anh vốn là ma cà rồng, là loài sống về đêm cho nên sẽ không thấy mệt khi thức trắng suốt mấy tiếng.
Sau khi bị thuyết phục, cả hai đã lẳng lặng ngồi bên nhau, thủ thỉ tâm tình đủ chuyện trên trời dưới đất. Từ chuyện hồi nhỏ của cậu đến chuyện anh từng du học bên Pháp như thế nào. Trong số những câu chuyện vụn vặt thân thương đó, Vưu Hạ thình lình nhắc tới bà.
Mỗi lần nhớ về bà, tâm trạng của Kỳ Họa Niên sẽ bối rối trong phút chốc. Tuy nhiên, tối hôm nay cậu không cần phải chịu đựng một mình nữa vì đã có anh bên cạnh rồi.
“Bà của em tuyệt vời lắm, vì bà biết rất nhiều thứ trên đời. Từ sau khi bố mẹ mất, một mình bà đã nuôi em ăn học chỉ nhờ vào chiếc xe bán sủi cảo bình thường. Cơ mà lúc nhỏ em đã biết đi kiếm tiền rồi, em làm đủ thứ việc để có thể phụ bà dù chỉ một ít thôi. Em còn nhớ khi bị bà phát hiện, bà rất giận nhưng không có đánh đòn, bà vừa ôm em vừa khóc. Em không hiểu tại sao bà lại khóc, nhưng vì bà khóc nên em đã khóc theo, thậm chí còn khóc to hơn bà…”
Vưu Hạ mím nhẹ môi, thầm bảo, đáng yêu nhỉ?
“Lên đến cấp ba, em tìm được một việc phù hợp với sở trường của mình, kiếm chút đỉnh sinh hoạt. À, em chưa nói cho anh nghe vụ vòng hộ mệnh đúng không?” Kỳ Họa Niên thình lình quay sang, chớp mắt hỏi.
Vưu Hạ cũng nhìn cậu, gật đầu nghi hoặc: “Hình như vậy.”
Kỳ Họa Niên vô thức xoa xoa cổ tay – nơi in hằn dấu của chiếc vòng da, cười nói: “Vòng tay hộ mệnh bà làm cho em sau khi em xuất viện được ba tháng. Khi ấy em liên tục gặp ác mộng, đến nỗi suy sụp tinh thần, sụt cân, tình trạng tệ lắm. Cái rồi bà đã tự tay đan chiếc vòng ấy cho em đeo, còn bảo là nó sẽ bảo vệ cho em, giúp em tránh khỏi những thứ không sạch sẽ… “
Nói đến đây, cậu bỗng sực nhớ những chuyện ngày xưa, từng cơn ác mộng chôn sâu trong tâm trí, trong đó có cả vị bác sĩ trước cửa phòng Vưu Hạ và đứa trẻ có khuôn mặt giống hệt Quý Mãnh Tâm hồi nhỏ. Quả thực có nhiều điều cậu chưa thể tìm ra đáp án, song càng nghĩ lại càng đau đầu nên lâu dần đã gạt đi mất.
“Anh biết không, em nghĩ điều em muốn nhất bây giờ chính là tìm ra thân phận của người đã hiến tạng cho em. Em muốn đối phương là ai và vì sao em lại thường xuyên gặp phải những thứ kỳ lạ như vậy.”
Vì đã nghe kể một, hai lần nên Vưu Hạ dễ dàng hiểu được lời nói của Kỳ Họa Niên. Anh cũng rất tò mò về người ấy, nhưng thời gian lâu quá rồi, hơn nữa bệnh viện còn từng gặp hỏa hoạn nên giấy tờ hầu như đều bị hỏng hết. Bây giờ muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.
“Tôi hiếm khi nói câu này…” Vưu Hạ cất tiếng với nét mặt nghiêm túc. “… nhưng nếu như có duyên thì đến một ngày nào đó, cậu sẽ biết được thôi.”
Kỳ Họa Niên đồng tình đáp: “Em cũng hy vọng thế.”
Cả hai trò chuyện rất lâu, cuối cùng chủ đề lại quay về bà của Kỳ Họa Niên.
Vưu Hạ nghiêng người sang, ánh mắt dịu dàng hiếm co nhìn chàng trai bên cạnh, hạ giọng nói: “Trước kia tôi không được gặp và nói chuyện với bà nhiều, nhưng tôi luôn thấy ngưỡng mộ bà của cậu. Vì bà là một người mạnh mẽ và hiền hậu.”
Dừng đoạn, anh chạm tay lên gò má ướt lạnh của cậu, thủ thỉ: “Còn bây giờ, tôi lại rất muốn nói một tiếng cảm ơn với bà, vì bà đã nuôi dưỡng được một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Đặc biệt, là rất điển trai.”
Nói là lần đầu nghe những lời tỉ tê ngọt ngào từ Vưu Hạ thì không đúng, nhưng hôm nay cảm giác trong tim dường như được thăng cấp rõ rệt.
Kỳ Họa Niên bày ra bộ mặt ngẩn ngơ, sau đó nhẹ nhàng áp tay lên tay Vưu Hạ, kề sát chóp mũi vào nhau, cười bảo: “Vậy… cậu bé điển trai này có được thưởng không ạ?”
Vưu Hạ không lùi về sau, khẽ rũ mắt hỏi thật nhỏ: “Muốn thưởng gì hm?”
“Một nụ hôn.” Cậu bé điển trai trả lời ngay tắp lự, đuôi mắt cong lên tự đắc.
Anh chủ có vẻ ngập ngừng, lý trí ngó nghiêng xung quanh chốc lát rồi khẽ khàng đặt một chiếc hôn lên trán cậu bé điển trai. Cứ ngỡ phần thưởng chỉ vỏn vẹn như vậy, nhưng ngay sau đó anh chủ lại hôn lên mũi cậu, đến hai gò má, cuối cùng dừng lại ở bờ môi mỏng ấm áp.
Máu nóng trong người Kỳ Họa Niên như ngừng chảy. Cậu chầm chậm ngước mắt nhìn anh, vào khoảnh khắc tiếp theo, đôi bờ môi hình vòng cung đã quấn quýt chẳng rời.
Nửa đêm, bầu không khí càng trở nên tĩnh mịch lạnh lẽo. Tiếng tàn lửa lách tách bung nở như những hạt bỏng ngô, bay lên cao rồi chìm vào lòng đất. Ánh sáng soi nửa gương mặt đang ngủ say của Kỳ Họa Niên và nửa gương mặt vẫn tỉnh táo của Vưu Hạ.
Anh không thấy buồn ngủ như ngày trước, hoặc vì hôm nay anh đã ngủ nhiều quá rồi. Để cậu tựa lên vai mình thiếp đi thế này khiến anh chợt nhiên cảm thấy được bản thân hóa ra cũng có thể là chỗ dựa cho người khác.
Nhưng nếu đổi lại là ai đó không phải cậu thì… chưa chắc anh đã đồng ý.
Vưu Hạ trầm mặc nhìn tàn lửa biến mất giữa không trung, hồi lâu đột nhiên lên tiếng: “Cậu ấy ngủ rồi, ra đây đi.”
Tức thì, từ sau cánh rừng âm u tăm tối phát ra tiếng loạt soạt của cây cỏ rậm rạp, tiếp đến là tiếng bước chân uyển chuyển mà mạnh mẽ.
Một con sói đen to lớn với cặp mắt xanh lục sáng rực trong đêm. Sói đen dường như hiểu được lời nói của Vưu Hạ, nó cẩn trọng nhấc bước tiến tới rồi dừng lại ở khoảng cách vừa đủ.
Vưu Hạ không ngoảnh đầu nhìn, đi thẳng vào chuyện chính: “Tôi biết hai ngày qua cậu đã theo chân chúng tôi, nhưng tôi nghĩ là cậu đang theo dõi mình tôi thì đúng hơn. Nói đi, cậu là ai? Ai sai cậu làm chuyện này?”
Sói đen vẫy nhẹ phần đuôi, đôi mắt nhìn thẳng bóng lưng Vưu Hạ.
Tôi là Dalziel. Anh trai cậu đã nhờ chúng tôi theo sát bảo vệ cậu.
Anh trai ư? Là ai mới được? Thật ra anh cả hay anh hai không quan trọng, quan trọng là chị ba đã không giữ lời hứa!
Vưu Hạ thoáng chau mày, lòng ngứa ngáy khó chịu: “Tôi có thể tự bảo vệ mình, anh không cần nhọc công như thế đâu. Còn nếu muốn theo chân bảo vệ thì ẩn mình kỹ một chút, họ có làm chất độc săn thú, nếu sơ suất có khi bị vào tròng đấy.”
Tôi biết rồi, cảm ơn đã cảnh báo. Vậy… còn người bên cạnh cậu?
“Người bên cạnh tôi?” Vưu Hạ luôn ngồi thẳng lưng, lộ ra dáng vẻ quý phái quyền lực của người con Huyết tộc, anh khẽ cười. “Anh nghĩ người ta làm hại tôi được chắc?”
Hm… Tôi chỉ sợ cậu ta nghe được những lời vừa rồi.
“Không sao đâu, cậu ấy biết nhiều hơn anh nghĩ đấy. Có biết thêm về người sói chắc cũng không còn bất ngờ gì lắm đâu.”
Được, vậy khi nào cậu cần giúp đỡ thì hãy ra dấu hiệu cho tôi, được chứ?
“Nhất trí thế đi.” Vưu Hạ đáp.
Khi sói đen ngoảnh lưng định phóng vào màn đêm thì bỗng nghe thấy lời thỉnh cầu của Vưu Hạ.
“Còn một chuyện, tôi có một người bạn đang đi về đỉnh núi hướng Tây Nam tìm một loại thảo dược quý. Tôi có thể nhờ anh theo chân bảo vệ người đó được không?”
Sói đen im lặng suy nghĩ giây lát.
Được!
Hết chương 134.
Sau khi nói chuyện với Kỳ Họa Niên xong, Mohamed lầm lũi trở về lều. Gã lạnh lùng lướt ngang qua Ngụy Kỉ đang ngồi một góc điềm nhiên đọc sách, lục lọi chiếc ba lô đa-zi-năng tìm một cái áo mới sạch sẽ thơm tho mặc vào.
Đằng sau, Ngụy Kỉ chậm rãi nhấc mắt nhìn bóng lưng vạm vỡ của đối phương, gập sách lại đặt ngay ngắn trên đùi mình. Đợi khi Mohamed quay đầu lại, ông ta nhẹ nghển cằm và nhướng mày, trực diện nhìn vào mắt gã nhằm gây chú ý.
Đúng như mong chờ, Mohamed lập tức đổi hướng nhìn, đồng thời sải chân bước tới trước mặt Ngụy Kỉ. Gã cúi đầu, bờ mi đen dài rũ xuống, thẳng thắn nói: “Lần này tôi đi là vì người bệnh, không phải vì ông cũng không phải vì số tiền hậu hĩnh kia đâu.”
Thật ra Ngụy Kỉ vốn không nghĩ lời đầu tiên mà Mohamed thốt ra lại là chuyện này. Ngạc nhiên hơn nữa, không phải gã muốn tiếp tục từ chối công việc nguy hiểm ấy mà là chấp nhận lên đường. Nếu vậy những suy tính về cách đối phó suốt mấy giờ liền của ông ta có lẽ đành phải tan theo mây khói, vì cuối cùng Mohamed cũng đã đồng ý.
Ngụy Kỉ vô thức nhếch môi mỉm cười, các khớp ngón tay khẽ động đậy, hồi lâu bắt đầu lồng chặt vào nhau. Ông ta ngẩng đầu nhìn Mohamed, ánh mắt cực kỳ đắc thắng: “Tôi biết con người cậu sẽ không nỡ nhìn người khác chết dần chết mòn mà.”
“Đừng có nói cái giọng điệu như hiểu tôi lắm vậy!” Mohamed thình lình sấn tới muốn kẹp chặt cổ áo đối phương, song gã sực nhớ lời dặn dò của Kỳ Họa Niên nên mau chóng kìm hãm bản tính nóng nảy, hít một hơi rút tay về.
“Ông nghe cho kỹ đây, lần này là lần đầu cũng như lần cuối và ông đừng nghĩ đến chuyện ép buộc tôi phải nghe theo mệnh lệnh vô lý của ông thêm một lần nào nữa. Tôi sẽ cố gắng tìm ra mật ong trắng càng nhanh càng tốt, nhưng không phải là chỉ trong hai ngày như ông muốn. Tôi không cần biết ông đang tính toán chuyện gì, nhưng đừng hòng giở thủ đoạn với thằng này.”
Mohamed đứng thẳng lưng, liếm viền môi rồi lia mắt gửi gắm lời cảnh cáo: “Từ giờ tới lúc tôi lên đường, làm ơn ngậm chặt miệng ông lại, nếu không tôi chẳng dám hứa là mình đủ bình tĩnh để kiềm chế không đấm vô mặt ông đâu.”
Nhận lấy cái nhìn khinh bỉ và chán ghét từ đối phương, Ngụy Kỉ thậm chí còn không tức giận. Ông ta im lặng như muốn nghiền ngẫm điều chi, hồi sau thản nhiên cong môi cười lên chừng mực. Chính vì nụ cười khó có thể xuyên thấu nội tâm này mà có rất nhiều người đã nhầm lẫn về con người thật của ông ta.
Một nụ cười khéo léo che đậy được quỷ dữ trú ngụ bên trong tâm hồn, chỉ có thể là một nụ cười giả dối.
Càng ngày Mohamed càng thấm được những lời Vưu Hạ cảnh báo trước đó. Có lẽ anh cũng đã sớm nhìn ra bản chất đáng sợ của Ngụy Kỉ nên mới cố gắng ngăn gã hành động bốc đồng. Ngoài ra còn có một chuyện mà Mohamed vừa phát hiện được. Tuy cùng là một kiểu cười giống hệt nhau nhưng so với trước kia, nụ cười bây giờ, ngay trước mắt gã, chẳng khác nào một cái gai dơ bẩn.
Giữa bầu không khí hiềm khích ngột ngạt, Ngụy Kỉ chợt cất tiếng: “Nếu cậu đã quyết định thế thì tôi cũng đành chấp nhận thôi. Hy vọng là càng sớm càng tốt, vì mạng sống của cậu ta chắc chẳng đợi được bao lâu nữa.”
“Ông…” Mohamed nhăn mày, nắm tay nhất thời siết lại.
Sao mỗi lời ông nói ra đều không có lời nào tốt đẹp thế kia? Rốt cuộc ông có thật sự quan tâm đồng đội của mình không vậy, thưa ngài viện phó?!
Thấy Mohamed lấp lửng, Ngụy Kỉ điềm tĩnh mỉm cười dứt câu: “Lời cuối cùng mà tôi muốn nói với cậu, là thượng lộ bình an.”
Thượng lộ bình an.
Ha! Dĩ nhiên tôi phải bình an trở về để còn cứu đồng nghiệp của ông nữa chứ, hay nói đúng hơn là cứu rỗi cái kế hoạch chết giẫm của các người…
Cuối cùng thì, mục đích vẫn là muốn mau chóng hoàn thành chuyến đi với đóa hoa Blancrisha trong tay, phải không?
Mohamed nghiến răng, cười giận trong lòng.
Tuy nhiên, nói cho cùng tôi vẫn không thể bình chân như vại trước mạng sống của Tào Mẫn được, nên lần này, chỉ lần này, tôi sẽ giúp các người…
Sau khi hạ quyết tâm, gã thở nhẹ ra rồi ngước nhìn tấm bạt vừa tung lên, không hé môi thêm nửa chữ liền cất bước rời khỏi túp lều nhỏ ngập trong mùi bạc hà cay nồng. Từ khi ở cùng một nơi với Ngụy Kỉ, gã dường như sắp bị ám ảnh bởi thứ mùi hương kỳ lạ này rồi. Mỗi phút mỗi giây đều vô thức ngửi thấy, ngay cả lúc ngủ cũng mơ ra cảnh tượng bản thân chết ngạt giữa đám sương mù xanh sẫm quái dị.
Mohamed không hiểu nổi, rốt cuộc loại trà ấy có gì đặc biệt đến vậy?
Trùng hợp thay, câu hỏi này cũng đã nằm sâu trong trí óc Ngụy Kỉ lâu lắm rồi. Lâu tới nỗi ông ta chẳng còn nhớ nó bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết rằng hương vị cay nồng của bạc hà thấm vào đầu lưỡi sẽ nhất thời khiến tâm thức của ông ta mụ mị, hoặc đơn giản là cảm giác bình yên giữa những xô bồ và áp lực bên ngoài kia.
Đối với một bác sĩ, áp lực công việc là điều hiển nhiên, thậm chí mỗi người trong số họ còn tự chuẩn bị một liều thuốc an thần cho bản thân. Và riêng Ngụy Kỉ, trà bạc hà được xem như một liều thảo dược vô cùng đặc biệt.
Có thể hương vị của nó sẽ đại trà như bao nhãn hiệu khác, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn không giống nhau. Hơn mười năm nay, Ngụy Kỉ vẫn bám víu vào từng mảnh ký ức để có thể sống qua ngày như một con người bình thường. Tiếc là trong khoảng thời gian còn tồn tại ở thế giới này, ông ta chưa một lần nghĩ đến việc chuộc lại lỗi lầm từ quá khứ nhơ nhuốc mà mình tạo ra.
Có lẽ ông ta không tin vào luật nhân quả, nhưng nực cười thay ông ta lại tin vào chuyện một người đã khuất… vẫn còn sống. Đó là khi ông ta vô tình chạm phải ánh mắt của một chàng trai trẻ chẳng hề quen biết. Ngụy Kỉ nhớ rất rõ, khoảnh khắc nhìn vào mắt đối phương chợt xuất hiện một cơn gió rét rặt lưỡi kiếm sắc bén rạch dài khắp sống lưng, khiến ông ta rùng mình sợ hãi lẫn đau đớn, như thể vừa gặp phải cô hồn vất vưởng.
Trong lòng đinh ninh sẽ không bao giờ gặp lại được ánh mắt sáng ngời và si tình ấy thì một lần nữa nó đã bất ngờ quay trở về. Và giờ, nó đang ở rất gần, rất gần… ông ta.
Không gian thinh lặng phút chốc kéo ngã tiềm thức của Ngụy Kỉ rơi xuống vực sâu ảo giác. Trước mặt không còn là túp lều nhỏ với Philippe nằm hôn mê bên cạnh, mà đổi lại là khung cảnh sương mù phủ đặc. Ông ta hít mũi, lập tức nhận ra mùi hương bạc hà thân thuộc thấm trong máu.
Sương mù xanh sẫm dày đặc bao quanh, phảng phất hương vị cay nồng. Ngụy Kỉ chau mày, cố gắng quờ quạng mò mẫm lối thoát. Thế nhưng vừa vươn tay về phía trước, đột nhiên cảm nhận một thứ lạnh buốt nắm chặt cổ tay ông ta, thậm chí còn dùng lực níu giữ.
Ngụy Kỉ hoảng hốt giật tay về, trừng mắt nhìn một bóng đen ẩn sau màn sương.
Bóng đen đứng yên tại chỗ, sương mờ dần tản ra rồi nhạt nhòa hẳn. Ngụy Kỉ tạm thời bất động, cơ hàm cứng ngắc dù ông ta rất muốn gọi tên của đối phương. Hốc mắt đầy tơ máu, rưng rưng chực trào.
Bóng đen im lặng nhìn Ngụy Kỉ, bờ môi mấp máy thành chuỗi âm thanh kỳ lạ, như vọng lại từ nơi xa thẳm nào đó.
“Trư—ưởng—kh—oa—!”
“…Sinh.” Khóe miệng ông ta run run bật ra một từ duy nhất.
Bóng đen có vẻ nghe thấy được, ánh mắt chợt sáng lên, nhưng lại vô tình để lộ hai hàng máu đỏ chảy dài trên gò má. Ngụy Kỉ tận mắt chứng kiến khiến cõi lòng bị giằng xé, rốt cuộc cũng rơi lệ theo người kia.
Cả hai nhìn nhau qua một màn sương mỏng, cùng cười rồi cùng khóc, cho đến khi bóng đen bắt đầu mờ nhạt như sắp biến mất, Ngụy Kỉ mới vội tiến lên một bước nhưng bị đối phương ngăn lại.
“Đừng.”
“Tại sao?”
Bóng đen lắc đầu, không nói rõ nguyên nhân, chỉ khẽ gọi: “Trưởng—khoa—“
“Tôi nghe đây.”
“Dừng—lại—đi.”
“…?” Ngụy Kỉ chau mày không hiểu.
Phía trước, bóng đen đã gần tan thành giọt sương màu xanh, tuy vậy giọng nói vẫn còn vang vọng xa xăm.
“Dừng—lại—“
“Hãy—dừng—lại—đi.”
“Em xin—ngài—hãy—dừng lại—“
“—trước—khi—quá—muộn…”
Âm từ cuối cùng sót lại lọt thỏm giữa màn sương và bóng tối. Ngụy Kỉ sững sờ ngước nhìn quanh quất, sau đó hoảng loạn cất bước muốn đi tìm đối phương. Có điều, khi ông ta vừa nhấc chân thì từ trên đỉnh đầu bỗng có giọt nước rơi xuống. Một giọt rồi nhiều giọt thi nhau rưới ướt mái tóc hoa râm và khuôn mặt nhợt nhạt của Ngụy Kỉ.
Ngụy Kỉ khựng lại, mơ màng đưa tay lau mặt, lúc rũ mắt nhìn chợt chết trân tại chỗ.
Hóa ra chẳng phải giọt nước bình thường như ông ta tưởng, mà chính là máu. Máu đỏ thẫm tưới khắp người ông ta, bốc lên mùi tanh tưởi gớm ghiếc. Ông ta rụt bả vai, trợn mắt, miệng há hốc khiếp đảm. Tiếng kêu ngắc ngứ vướng ở cổ họng không cách nào thoát ra.
Mãi sau, Ngụy Kỉ thốt được một chữ: “…Máu.”
Máu, máu từ đâu ra thế? Là máu của ai? Sao lại nhiều thế này? Ở đâu? Của ai?!
Tinh thần nhất thời bấn loạn, Ngụy Kỉ ngẩng phắt lên muốn biết thực hư ra sao. Không ngờ vừa ngước mắt đã chạm phải một đôi mắt khác dính dớp máu me đang lơ lửng áp sát tới gần, tròng đen láo liên qua lại với tốc độ chóng mặt, sau đó thình lình bất động trừng trừng ông ta đầy vẻ oán hận.
Đây là đôi mắt của ai, ông ta thật sự không biết. Cảm giác quen thuộc ngày xưa không còn, rõ ràng không phải là đôi mắt của người ông ta thương. Vậy thì… đây là đôi mắt của ai? Tại sao lại nhìn ông ta một cách đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống như thế?
Giữa cơn hỗn mang, Ngụy Kỉ nghe thấy bên tai vang vọng tiếng rên rỉ u uất. Ông ta không dám nhúc nhích, chỉ có thể nín thở rồi dùng dư quang nơi khóe mắt ngó nghiêng. Hóa ra là âm thanh của hàng chục bóng đen lờ mờ đang chậm rãi đi đến, hầu hết đều bị tật nguyền, đi cà nhắc trông phát sợ. Những bóng đen gục đầu vây quanh thành vòng tròn, từng bước từng bước khập khiễng tới gần, tạo một gọng kìm mạnh mẽ giam hãm ông ta lại.
Quả tim yếu ớt chạy nước rút. Da thịt khô cằn dựng lông tơ. Hơi lạnh từ địa ngục âm u lùa vào trong lớp áo sơ-mi mỏng manh, trườn bò khắp sống lưng.
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
Giọng nói u ám đồng thanh lặp đi lặp lại chẳng ngừng, cứ như đã được thu sẵn vào máy và đúng thời điểm thì phát lên. Trong lúc những bóng đen tiếp tục di chuyển, Ngụy Kỉ rơi vào hoảng loạn, ông ta xoay người tứ phía, hòng tìm ra một lối thoát cho mình. Nhưng trước mắt và trên đỉnh đầu dần tối đen như mực, chỉ thấp thoáng tia sáng le lói từ rất nhiều lỗ nhỏ.
Khi căng mắt nhìn kỹ, Ngụy Kỉ trợn ngược vì nhận ra những lỗ nhỏ ấy chính là hốc mắt. Ánh sáng xuyên qua khe tròn đen ngòm trống rỗng, chỉ có máu đỏ lòm trào ra, vừa tanh tưởi vừa nhớp nháp.
Ngụy Kỉ tái xanh mặt mũi, loạng choạng ngã khụy xuống đất. Đến thời điểm hiện tại, ông ta đã hoàn toàn suy sụp tinh thần, nước mắt giàn giụa, miệng bất lực van xin.
“Đi đi, đi chỗ khác đi, đừng lại gần đây, đừng lại gần đây!!!”
“Argggg! Đừng lại gần đây! Cút! Cút hết đi!”
Vừa gào thét, ông ta vừa rụt chân về mỗi khi có những đôi tay ngoặt ngoẹo mò tới muốn lôi kéo, đồng thời huơ tay nhằm ra sức xua đuổi toàn bộ bóng ma vây quanh. Ngặt nỗi, ông ta càng giãy dụa chỉ càng khiến cho tình hình trở nên tệ hại hơn.
Giống như lúc này, những bóng ma dần lộ rõ nguyên bản, xương sọ trắng phếu, tóc tai cỏ rác, hốc mắt trào máu, khớp hàm khép mở. Dường như chúng đang trong trạng thái đói khát, vồn vã tụ vào một chỗ trên người Ngụy Kỉ, thi nhau xâu xé miếng mồi thơm ngon.
Chắc chắn sẽ không còn thứ gì đau đớn khổ sở hơn việc bị róc xương xẻ thịt khi ý thức vẫn tỉnh táo như thế này. Ban đầu Ngụy Kỉ còn giằng co vùng vẫy, nhưng rồi sức cùng lực kiệt, ông ta trơ mắt nhìn màn đêm, trong đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng gói gọn bằng một giọt nước chứa đựng tội lỗi.
Chẳng mấy chốc, trên cơ thể ấy đã mọc đầy những cái đầu trơ xương háu đói, biến con mồi thành đống thịt nham nhở nhầy nhụa.
Giữa lúc ăn tươi nuốt sống, chúng lại đồng thanh cất tiếng rên đòi mạng.
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
“Đền mạng—Hãy đền mạng—“
“Hãy đền mạng—cho chúng tôi—“
“Cho chúng tôi—cho chúng tôi—cho chúng tôiiii!!!!”
Tiếng thét giận dữ vọng qua hàng trăm vách đá, vang rền sáu cõi luân hồi, cuối cùng cũng đánh thức được Ngụy Kỉ. Ông ta giật mình mở bừng mắt, toàn thân đơ cứng vì mãi ngồi một tư thế. Cuốn sách nằm trên đùi bỗng trượt xuống đất, vô tình phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch lạnh lẽo trong căn lều nhỏ. Ông ta chẳng rõ mình đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết sau cơn ác mộng vừa rồi, hai bên thái dương căng nhức dữ dội. Xoa dịu hồi lâu, Ngụy Kỉ gập sách cất đi rồi ngồi bần thần suy nghĩ.
Chuyện gặp ác mộng vốn dĩ không còn xa lạ gì nữa, suốt mười mấy năm nay, đêm nào mà ông ta không nhìn thấy những yêu ma quỷ quái đeo bám mình chứ. Hễ cứ nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh đều sẽ biến mất, thay vào là màn đêm âm u vô tận cùng với tiếng kêu rên oán hận. Và dường như giấc mộng nào, ông ta cũng nhìn thấy một người.
Một người luôn mang hình ảnh đáng thương tới mức đáng sợ, đôi mắt xinh đẹp xưa kia chỉ còn là hốc mắt rỗng với máu đỏ, mái tóc rũ rượi thấm nước, tay chân gầy rộc dính đầy bùn đất. Trong bộ dạng lạnh lẽo và cô đơn ấy, duy nhất nụ cười dành cho ông ta là không thay đổi.
Nụ cười ấm áp, tình si, lẫn vào chút lo lắng.
Ngụy Kỉ chầm chậm mở mắt, qua kẽ tay, ông ta lẳng lặng giấu đi giọt nước mắt nóng hổi. Đợi khi nước mắt khô ráo, đọng một vệt mờ mờ trên gò má, ông ta mới thả bàn tay xuống. Đúng lúc này, ông ta chợt nhìn thấy dấu vết da thịt bị cháy ở ngón trỏ và ngón cái.
Vết bỏng tuy rất mới nhưng đã từ từ cấy da non.
Ngụy Kỉ nghiêng đầu, vừa nhớ lại lời van nài khẩn thiết của Mục Sinh vừa sờ vào vết bỏng còn đau rồi khẽ bật cười. Sau đó, ông ta hạ thấp tông giọng, thì thầm với chính mình: “Rõ ràng…tôi vẫn không thể buông bỏ được, không thể buông bỏ bất cứ thứ gì, kể cả em, Sinh à.”
Đoạn, ông ta rũ mắt, kề môi lên ngón trỏ và ngón cái: “Tôi xin lỗi.”
[…]
Mây đen đã tan gần hết, bầu trời lập tức trở lại dáng vẻ trong xanh của buổi xế chiều. Bấy giờ, tia nắng vàng mới mon men ló ra, rọi xuống nơi có ánh lửa liu riu dưới một cái nồi đất nhỏ. Nồi đất trông khá cũ kỹ, có chỗ đã bị sứt mẻ chút ít nhưng vẫn dùng rất tốt. Bên trong chứa chất lỏng đặc sệt màu nâu đang sôi sùng sục, từng sợi khói bốc lên mang theo một mùi vị đắng nghét đầu lưỡi.
Mohamed ngồi xổm kiên nhẫn khuấy đều vài vòng, khi nhìn thấy chất lỏng đã gần nấu xong, gã múc lên một muỗng rất nhỏ đưa vào miệng nếm thử. Tức thì, sắc mặt chuyển biến, lông mày, đuôi mắt, vầng trán, tất cả đồng loạt nhăn nhúm. Gã buông muỗng, nghiêng đầu kìm chế tiếng ho sặc sụa, cuối cùng đành uống vội ngụm nước sẵn có để tráng đi vị đắng của thuốc.
Chừng khoảng vài phút sau, vị đắng đã bay sạch, Mohamed chép miệng cười cười tâm đắc: “Đắng thế này thì con gì mà sống nổi.”
Lửa bắt đầu nhỏ dần, nồi đất cũng không còn sôi như ban nãy nữa. Mohamed phủi tay đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn về phía túp lều của Kỳ Họa Niên. Nheo nheo đôi mắt, gã nghĩ ngợi chốc lát rồi nhấc chân đi qua, định bụng bàn giao lại một số công việc cần thiết cho đối phương.
Thế nhưng khoảnh khắc gã vén tấm bạt lên, không ngờ lại một lần nữa phải ngậm đắng nuốt ‘bã mía’ nhạt nhẽo nhất trần đời này. Trước mặt, trong túp lều le lói ánh sáng, có đôi bóng người đang ngồi dính với nhau, môi kề môi cực kỳ thân mật.
Ngay khi tia nắng bên ngoài chiếu thẳng một đường xuyên qua bả vai Kỳ Họa Niên, cả hai mới giật bắn mình, đồng loạt quay lại nhìn ‘kẻ xâm nhập chốn riêng tư’ giữa ban ngày ban mặt.
Sáu con mắt đầy vẻ sượng sùng và khó xử.
Trong ba người họ thì Vưu Hạ là người phản ứng nhanh nhất. Anh mau chóng tách khỏi người cậu, cúi đầu im lặng sửa cổ áo, tuy nhiên hơi thở có phần hổn hển, nom kiểu gì cũng vô cùng mờ ám. Tiếp theo đến lượt Mohamed sực tỉnh, gã gãi vành tai, đảo mắt sang hướng khác rồi hắng giọng.
“Ờm…Xin lỗi đã quấy rầy hai người nhưng mà tôi cần nói chuyện với Họa Niên chút. Tôi đợi bên ngoài.” Dứt lời, Mohamed thả tay ra, quay lưng vội biến.
Kỳ Họa Niên thoáng nhíu mày, thầm đoán xem Mohamed muốn nói với mình chuyện gì. Vừa nghĩ ngợi, cậu vừa liếc nhìn người bên cạnh, khóe miệng cong cong cười mỉm.
“Anh thấy ổn không?”
Hàm ý sâu sắc hơn là sau khi bị người ta bắt gặp cảnh tượng mặn nồng như vậy, anh còn ổn không? Tiếc là cậu nào dám ăn gan hùm, chưa khiến anh giận dữ đã là may mắn lắm rồi.
Vưu Hạ nghe hỏi, chưa vội đáp mà thầm liếc sang vai áo có nếp gấp kỳ lạ của Kỳ Họa Niên, gò má bỗng nóng bừng bừng. Nếp gấp ấy rõ ràng do hồi nãy anh nắm quá chặt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì nụ hôn của cả hai quá mãnh liệt nên anh mới làm thế thôi.
Có điều, dù cho gần gũi nhiệt tình cỡ nào vẫn không xấu hổ bằng việc bị kẻ khác tận mắt nhìn thấy. Cảm giác sượng trân đến giờ còn chưa tan hết, khiến lòng anh bồn chồn ngứa ngáy gần chết.
“Không sao.” Vưu Hạ điềm nhiên nói dối rồi hất cằm về phía cửa lều. “Ra ngoài nói chuyện với anh ta đi, xem xem là chuyện gì.”
Kỳ Họa Niên sờ sờ mũi, gật đầu nghe lời: “Vâng. Nếu anh mệt thì nghỉ thêm chút nữa đi.”
Đáng lý tôi đã tỉnh ngủ rồi, nhưng vì ai mà lại mệt đây hm?
“Có cậu mới mệt thêm ấy!”
“…”
Vưu Hạ lạnh nhạt tặng cho đối phương một cái liếc rồi quay mặt tìm cuốn sách đương đọc dở, rũ mắt tập trung lật từng trang. Trong bụng bấm quẻ thầm biết anh còn ngượng, Kỳ Họa Niên chỉ có thể lắc đầu cười trừ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài, Mohamed đợi sẵn cạnh bếp lửa từ lâu. Nhác thấy bóng cậu, gã bèn giơ cánh tay vẫy vẫy. Hai người ngồi xổm sát rạt, cùng im thin thít nhìn nồi đất đã nguội. Qua vài phút, Kỳ Họa Niên nhướng mày, nghi hoặc hỏi về thứ sền sệt màu nâu kia.
Mohamed tặc lưỡi, đáp rất nhanh: “Thuốc độc đấy.”
Kỳ Họa Niên nhất thời sửng sốt, đồng thời rùng mình.
Thuốc…độc hả? Nếu là thuốc độc thì sao anh ta lại có thể thản nhiên đến mức này nhỉ? Hơn nữa, nếu thật sự là thuốc độc thì nãy giờ mình ngồi nhìn nó chằm chằm làm gì vậy? Có mùi không? Ngửi mùi liệu có chết không kịp ngáp không? Cơ mà nấu thuốc độc để làm gì? Còn kêu mình ra ngoài này nhìn nó để làm chi?
Một loạt câu hỏi như suối thác đổ ào, lấp đầy trí óc Kỳ Họa Niên. Đợi khi tiếp nhận được sự thật rồi, cậu mới nuốt nước bọt gạn hỏi: “Có phải chất độc dùng để săn thú lớn không?”
Thật ra cậu vừa sực nhớ ra tối hôm qua Mohamed có nhắc đến chuyện đi săn, trùng hợp thay nồi đất đắng nghét này lại trông rất giống với loại chất độc mà gã nói sơ qua. Có điều, tên của nó là gì thì cậu không nhớ nổi.
“Chất độc Curare.” Mohamed đáp, tiện thể cầm muỗng khuấy đều. “Là chất độc bí truyền của một số dân tộc Nam Mỹ. Curare có độc tính cao, vào máu là tử vong ngay.”
Nói đến đây, Mohamed vô tư múc lên một muỗng nhỏ, thình lình đưa trước mặt Kỳ Họa Niên, nháy mắt mời mọc: “Nếm thử đi.”
“…” Kỳ Họa Niên mắt to mắt nhỏ nhìn gã. “Anh bệnh à? Đây là chất độc mà!”
Trông gương mặt nghiêm túc sắp sửa thốt ra một câu cắt cổ nào đó của cậu, gã phá lên cười thoải mái: “Giỡn thôi, nhưng cái này ăn vào thì không bị chết đâu, trừ khi miệng có vết thương.”
“Vậy à.” Kỳ Họa Niên vẫn còn ôm ngờ vực, liếc nhìn nồi đất một hồi mới hỏi. “Rồi sao anh lại nói với tôi cái này? Không phải anh rành hơn tôi sao?”
“Đúng là tôi rành hơn cậu, nhưng mấy ngày tới sẽ không có tôi ở đây, nên cậu lo mà gánh vác đi nhá.” Mohamed vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, cười nói.
Tiếng ‘bộp bộp’ dội vào màng nhĩ khiến Kỳ Họa Niên ngẩn ra. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay dày rộng của Mohamed, mất tận hai phút mới tiêu hóa được lời của gã.
Trừng mắt nhìn Mohamed, Kỳ Họa Niên không biết đang vui hay kinh ngạc mà khóe miệng cứ vô thức giương cao lên: “Anh vừa bảo gì đấy? Nói lại xem nào! Mau mau, bạn tốt tôi ơi, nói lại nghe nào!”
Mohamed vội vàng tránh né cái ôm chầm từ cậu, ánh mắt dè bỉu: “Xê ra bạn ơi! Nói lại cái gì? Anh đây chỉ nói một lần thôi. Từ giờ được làm đội trưởng rồi, nhớ làm cho ra hồn đó.”
“Đội trưởng với chả đội phó, anh nghĩ tôi ham danh lắm hử?” Kỳ Họa Niên khoát tay, đồng thời đứng dậy rồi vươn tay kéo Mohamed. “Thế anh quyết định sẽ đi đúng không?”
“Ừ, đâu còn cách nào khác. Tôi chuẩn bị hành lý hết rồi, bàn giao mọi việc cho cậu xong là tôi lên đường luôn.” Mohamed tạm dừng, ngước mắt nhìn xuyên qua tán lá, cong môi nhẹ nhàng. “Dù sao cũng có vòng hộ mệnh của bà cậu mà, tôi chẳng chết được đâu.”
Ngay tức thì, Kỳ Họa Niên huých mạnh vào hông đối phương, lườm nguýt: “Đi đường kiêng kị nói chuyện chết chóc. Anh đi bình an, về bình an là tốt lắm rồi. Có cần tôi phụ gì không?”
“Không cần, xong cả rồi. Chỉ còn tạm biệt mọi người thôi.”
Vừa nhắc đến ‘mọi người’, Vưu Hạ từ phía sau đột nhiên xuất hiện. Anh đã thay quần áo, tóc tai gọn gàng và sắc mặt tươi tỉnh, nom khác hẳn với bộ dạng mơ màng mệt mỏi cách đây nửa tiếng.
Mohamed ngẩng lên nhìn thoáng qua Vưu Hạ, không hiểu sao lại thấy hơi ngượng. Sáng nay cả hai mới cãi nhau một trận to, gã chẳng biết người kia có còn giận hay không. Lúc Mohamed định chủ động mở miệng, Vưu Hạ đã nhanh nhẹn giành trước.
“Khi nào thì anh đi?”
Mohamed khựng vài giây: “À… Chưa đến một tiếng nữa đâu. Xong việc là tôi đi ngay.”
Vưu Hạ nhẹ gật đầu như đã rõ, sau đó chợt xòe lòng bàn tay ra, bên trong có ba sợi tóc màu nâu không dài không ngắn. Anh cầm bàn tay Mohamed, cẩn thận đặt ba sợi tóc kỳ lạ ấy lên lòng bàn tay gã, sau cùng mới dặn dò.
“Giữ kỹ! Khi nào trời tối hoặc gặp thú dữ hay là cây ăn thịt thì nhớ lấy ra, nó sẽ có ích cho anh.”
Hôm nay quả thực có quá nhiều bất ngờ ập tới, hơn nữa đều là từ những người mà Mohamed từng nghĩ rằng ‘oan gia ngõ hẹp’. Nhưng nhìn mỗi món quà mà họ tặng cho gã, gã lại xúc động không nói nên lời.
Tuy nhiên, so với vòng hộ mệnh thì ba sợi tóc này rốt cuộc có sức mạnh siêu nhiên gì thế?
Mohamed trầm ngâm ngắm nghía ba sợi tóc quý hiếm của Vưu Hạ, chốc lát hắng giọng gạn hỏi: “Tóc này… có tác dụng thật sao?”
Vưu Hạ nhướng lông mày, nhạt nhẽo đáp: “Chắc vậy.”
Hai chàng trai còn lại đánh mắt nhìn nhau rồi cùng rơi vào thinh lặng.
Thôi thì, tác dụng hay không cứ cất trước đã. Dù sao cũng là món quà đầu tiên từ Vưu Hạ, gã thậm chí còn ước rằng có thể lái tàu chạy về nhà mà lồng kính ba sợi tóc này lại, lúc đấy mới thật sự thỏa mãn.
Giữa màn ngượng ngùng của cả ba, Vưu Hạ lần nữa lên tiếng: “Anh đi rồi thì nhớ phải về đấy, đừng quên món thịt nướng mà anh hứa hôm qua. Tôi còn chưa được ăn đâu.”
Sao cơ?
Mohamed nhất thời sững sờ, môi mấp máy, mắt chơm chớp: “Jimmy, cậu…” Cậu nói thật đấy à? Là cậu vừa nói đó sao? Tôi có nghe nhầm không? Không đâu ha?
Vưu Hạ nói xong liền đảo mắt sang hướng khác, vội đổi chủ đề: “Tôi đi xem Mẫn thế nào. Hai người nói gì thì nói tiếp đi.”
Dứt câu, anh lập tức xoay gót rảo bước. Bóng hình lạnh lùng luôn cố che giấu vẻ thuần khiết đáng yêu thoáng cái biến mất sau tấm bạt.
Mohamed vẫn chưa nói hết, lòng hơi bứt rứt nhưng đổi lại khúc mắc của bọn họ hình như đã được xóa bỏ rồi. Gã lắc đầu cười khẽ.
“Hòa nhau rồi, đừng có cười vương vấn nữa, anh bạn tốt ạ!” Kỳ Họa Niên bất ngờ quàng tay qua cổ Mohamed, lôi gã đi. “Nhìn mãi thế, đi chuẩn bị hành lý thôi!”
“What?! Bỏ tay ra bạn ơi!!!”
“Ngoan nào, nhìn người yêu bạn thân là hư lắm nhe.”
“…”
Đôi khi xích mích cãi cọ là bức tường ngăn cách người khác được vui vẻ cùng nhau, nhưng cũng có khi nó chỉ là một viên kẹo mang chút vị đắng, chỉ cần bản thân nhẫn nhịn thì vị đắng rồi sẽ hóa thành vị ngọt mà thôi.
[…]
Sẩm tối, ánh lửa bập bùng sưởi ấm không gian.
Lúc này Mohamed đã lên đường rồi, chỉ còn lại Kỳ Họa Niên và nhóm dự án. Mỗi người bọn họ chỉ ăn qua loa lương khô chứ không tổ chức ‘tiệc tùng’ như tối hôm qua. Xong bữa, Ngụy Kỉ tách biệt trở về lều nghỉ ngơi, trước sau đều không nhắc đến chuyện Mohamed đi vào núi tìm mật ong trắng.
Dường như tâm trạng của ông ta không tốt lắm, sắc mặt mệt mỏi ảm đạm thấy rõ. Bên cạnh đó còn có Philippe chưa giải hết độc tố của kiến đạn, liên tục rơi vào ảo giác nên cần phải canh chừng sát sao.
Ở lều của Tào Mẫn, Vưu Hạ vừa thay khăn ướt đắp trán cho y. Thụy Lam ngồi gần chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhòm ngó cách chăm sóc người bệnh của Vưu Hạ rồi thầm lặng học theo.
Lượt thay này đã là lần thứ tư, Vưu Hạ bèn nhấc thau nước nguội đưa cho Thụy Lam, nhàn nhạt nhờ vả: “Cậu thay thau nước ấm khác giúp tôi.”
Thụy Lam nhanh tay đón lấy, lúc đứng dậy chân trái đạp chân phải, suýt nữa thì đổ ập thau nước lên đầu Vưu Hạ. May sao hắn kịp thời giữ thăng bằng, ánh mắt hoảng hốt nhìn anh.
“Hên ghê…”
Vưu Hạ khẽ chau mày, kiên nhẫn hít sâu vào: “Cậu đúng là tên hậu đậu!”
Thụy Lam muốn gãi đầu nhưng tay bận rồi, đành cười cầu tài rồi nhanh chân vọt ra ngoài lấy nước mới.
Trong lều bây giờ chỉ còn mỗi Vưu Hạ và Tào Mẫn. Anh cẩn thận quan sát từng vết mủ sưng đỏ trên da đối phương, trầm ngâm suy nghĩ một hồi thì bỗng cầm bàn tay y lên. Nhiệt độ lạnh buốt vốn dĩ của ma cà rồng không còn, trái lại là hơi ấm rất dễ chịu.
Đây là một siêu năng lực khác của Vưu Hạ. Có lẽ giống với cái tên ‘Hạ’ nên siêu năng lực của anh đa số đều liên quan đến nhiệt độ nóng, điển hình là lửa.
Khi nắm lấy bàn tay Tào Mẫn như vậy, Vưu Hạ chợt nhận ra mi mắt y run lên, sau đó đến các khớp ngón tay cũng động đậy chút ít. Nhưng tất cả chỉ kéo dài chừng vài giây ngắn ngủi.
Liệu Mohamed có về kịp hay không?
Vưu Hạ rũ mắt thầm hy vọng rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay Tào Mẫn xuống đệm. Đúng lúc này, Thụy Lam mang thau nước ấm mới đi vào. Cả hai đổi ca cho nhau, đến lượt Thụy Lam canh chừng Tào Mẫn.
Vào khoảnh khắc không một ai chú ý, những đốm mủ sưng tấy trên người Tào Mẫn bỗng dưng mờ dần, có đốm quá nhỏ thậm chí đã lặn mất.
Cánh rừng vào ban đêm yên tĩnh lạ thường.
Khoảnh sân trống nổi bật lên một bếp lửa, qua ánh sáng đỏ cam rực rỡ ấy thấp thoáng đôi bóng hình đầu tựa đầu, vai kề vai. Đêm nay Kỳ Họa Niên và Vưu Hạ sẽ cùng canh chừng nơi trú ẩn cho đến sáng. Thật ra ban đầu Kỳ Họa Niên không muốn để Vưu Hạ phải ngồi với mình, nhưng anh vốn là ma cà rồng, là loài sống về đêm cho nên sẽ không thấy mệt khi thức trắng suốt mấy tiếng.
Sau khi bị thuyết phục, cả hai đã lẳng lặng ngồi bên nhau, thủ thỉ tâm tình đủ chuyện trên trời dưới đất. Từ chuyện hồi nhỏ của cậu đến chuyện anh từng du học bên Pháp như thế nào. Trong số những câu chuyện vụn vặt thân thương đó, Vưu Hạ thình lình nhắc tới bà.
Mỗi lần nhớ về bà, tâm trạng của Kỳ Họa Niên sẽ bối rối trong phút chốc. Tuy nhiên, tối hôm nay cậu không cần phải chịu đựng một mình nữa vì đã có anh bên cạnh rồi.
“Bà của em tuyệt vời lắm, vì bà biết rất nhiều thứ trên đời. Từ sau khi bố mẹ mất, một mình bà đã nuôi em ăn học chỉ nhờ vào chiếc xe bán sủi cảo bình thường. Cơ mà lúc nhỏ em đã biết đi kiếm tiền rồi, em làm đủ thứ việc để có thể phụ bà dù chỉ một ít thôi. Em còn nhớ khi bị bà phát hiện, bà rất giận nhưng không có đánh đòn, bà vừa ôm em vừa khóc. Em không hiểu tại sao bà lại khóc, nhưng vì bà khóc nên em đã khóc theo, thậm chí còn khóc to hơn bà…”
Vưu Hạ mím nhẹ môi, thầm bảo, đáng yêu nhỉ?
“Lên đến cấp ba, em tìm được một việc phù hợp với sở trường của mình, kiếm chút đỉnh sinh hoạt. À, em chưa nói cho anh nghe vụ vòng hộ mệnh đúng không?” Kỳ Họa Niên thình lình quay sang, chớp mắt hỏi.
Vưu Hạ cũng nhìn cậu, gật đầu nghi hoặc: “Hình như vậy.”
Kỳ Họa Niên vô thức xoa xoa cổ tay – nơi in hằn dấu của chiếc vòng da, cười nói: “Vòng tay hộ mệnh bà làm cho em sau khi em xuất viện được ba tháng. Khi ấy em liên tục gặp ác mộng, đến nỗi suy sụp tinh thần, sụt cân, tình trạng tệ lắm. Cái rồi bà đã tự tay đan chiếc vòng ấy cho em đeo, còn bảo là nó sẽ bảo vệ cho em, giúp em tránh khỏi những thứ không sạch sẽ… “
Nói đến đây, cậu bỗng sực nhớ những chuyện ngày xưa, từng cơn ác mộng chôn sâu trong tâm trí, trong đó có cả vị bác sĩ trước cửa phòng Vưu Hạ và đứa trẻ có khuôn mặt giống hệt Quý Mãnh Tâm hồi nhỏ. Quả thực có nhiều điều cậu chưa thể tìm ra đáp án, song càng nghĩ lại càng đau đầu nên lâu dần đã gạt đi mất.
“Anh biết không, em nghĩ điều em muốn nhất bây giờ chính là tìm ra thân phận của người đã hiến tạng cho em. Em muốn đối phương là ai và vì sao em lại thường xuyên gặp phải những thứ kỳ lạ như vậy.”
Vì đã nghe kể một, hai lần nên Vưu Hạ dễ dàng hiểu được lời nói của Kỳ Họa Niên. Anh cũng rất tò mò về người ấy, nhưng thời gian lâu quá rồi, hơn nữa bệnh viện còn từng gặp hỏa hoạn nên giấy tờ hầu như đều bị hỏng hết. Bây giờ muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.
“Tôi hiếm khi nói câu này…” Vưu Hạ cất tiếng với nét mặt nghiêm túc. “… nhưng nếu như có duyên thì đến một ngày nào đó, cậu sẽ biết được thôi.”
Kỳ Họa Niên đồng tình đáp: “Em cũng hy vọng thế.”
Cả hai trò chuyện rất lâu, cuối cùng chủ đề lại quay về bà của Kỳ Họa Niên.
Vưu Hạ nghiêng người sang, ánh mắt dịu dàng hiếm co nhìn chàng trai bên cạnh, hạ giọng nói: “Trước kia tôi không được gặp và nói chuyện với bà nhiều, nhưng tôi luôn thấy ngưỡng mộ bà của cậu. Vì bà là một người mạnh mẽ và hiền hậu.”
Dừng đoạn, anh chạm tay lên gò má ướt lạnh của cậu, thủ thỉ: “Còn bây giờ, tôi lại rất muốn nói một tiếng cảm ơn với bà, vì bà đã nuôi dưỡng được một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Đặc biệt, là rất điển trai.”
Nói là lần đầu nghe những lời tỉ tê ngọt ngào từ Vưu Hạ thì không đúng, nhưng hôm nay cảm giác trong tim dường như được thăng cấp rõ rệt.
Kỳ Họa Niên bày ra bộ mặt ngẩn ngơ, sau đó nhẹ nhàng áp tay lên tay Vưu Hạ, kề sát chóp mũi vào nhau, cười bảo: “Vậy… cậu bé điển trai này có được thưởng không ạ?”
Vưu Hạ không lùi về sau, khẽ rũ mắt hỏi thật nhỏ: “Muốn thưởng gì hm?”
“Một nụ hôn.” Cậu bé điển trai trả lời ngay tắp lự, đuôi mắt cong lên tự đắc.
Anh chủ có vẻ ngập ngừng, lý trí ngó nghiêng xung quanh chốc lát rồi khẽ khàng đặt một chiếc hôn lên trán cậu bé điển trai. Cứ ngỡ phần thưởng chỉ vỏn vẹn như vậy, nhưng ngay sau đó anh chủ lại hôn lên mũi cậu, đến hai gò má, cuối cùng dừng lại ở bờ môi mỏng ấm áp.
Máu nóng trong người Kỳ Họa Niên như ngừng chảy. Cậu chầm chậm ngước mắt nhìn anh, vào khoảnh khắc tiếp theo, đôi bờ môi hình vòng cung đã quấn quýt chẳng rời.
Nửa đêm, bầu không khí càng trở nên tĩnh mịch lạnh lẽo. Tiếng tàn lửa lách tách bung nở như những hạt bỏng ngô, bay lên cao rồi chìm vào lòng đất. Ánh sáng soi nửa gương mặt đang ngủ say của Kỳ Họa Niên và nửa gương mặt vẫn tỉnh táo của Vưu Hạ.
Anh không thấy buồn ngủ như ngày trước, hoặc vì hôm nay anh đã ngủ nhiều quá rồi. Để cậu tựa lên vai mình thiếp đi thế này khiến anh chợt nhiên cảm thấy được bản thân hóa ra cũng có thể là chỗ dựa cho người khác.
Nhưng nếu đổi lại là ai đó không phải cậu thì… chưa chắc anh đã đồng ý.
Vưu Hạ trầm mặc nhìn tàn lửa biến mất giữa không trung, hồi lâu đột nhiên lên tiếng: “Cậu ấy ngủ rồi, ra đây đi.”
Tức thì, từ sau cánh rừng âm u tăm tối phát ra tiếng loạt soạt của cây cỏ rậm rạp, tiếp đến là tiếng bước chân uyển chuyển mà mạnh mẽ.
Một con sói đen to lớn với cặp mắt xanh lục sáng rực trong đêm. Sói đen dường như hiểu được lời nói của Vưu Hạ, nó cẩn trọng nhấc bước tiến tới rồi dừng lại ở khoảng cách vừa đủ.
Vưu Hạ không ngoảnh đầu nhìn, đi thẳng vào chuyện chính: “Tôi biết hai ngày qua cậu đã theo chân chúng tôi, nhưng tôi nghĩ là cậu đang theo dõi mình tôi thì đúng hơn. Nói đi, cậu là ai? Ai sai cậu làm chuyện này?”
Sói đen vẫy nhẹ phần đuôi, đôi mắt nhìn thẳng bóng lưng Vưu Hạ.
Tôi là Dalziel. Anh trai cậu đã nhờ chúng tôi theo sát bảo vệ cậu.
Anh trai ư? Là ai mới được? Thật ra anh cả hay anh hai không quan trọng, quan trọng là chị ba đã không giữ lời hứa!
Vưu Hạ thoáng chau mày, lòng ngứa ngáy khó chịu: “Tôi có thể tự bảo vệ mình, anh không cần nhọc công như thế đâu. Còn nếu muốn theo chân bảo vệ thì ẩn mình kỹ một chút, họ có làm chất độc săn thú, nếu sơ suất có khi bị vào tròng đấy.”
Tôi biết rồi, cảm ơn đã cảnh báo. Vậy… còn người bên cạnh cậu?
“Người bên cạnh tôi?” Vưu Hạ luôn ngồi thẳng lưng, lộ ra dáng vẻ quý phái quyền lực của người con Huyết tộc, anh khẽ cười. “Anh nghĩ người ta làm hại tôi được chắc?”
Hm… Tôi chỉ sợ cậu ta nghe được những lời vừa rồi.
“Không sao đâu, cậu ấy biết nhiều hơn anh nghĩ đấy. Có biết thêm về người sói chắc cũng không còn bất ngờ gì lắm đâu.”
Được, vậy khi nào cậu cần giúp đỡ thì hãy ra dấu hiệu cho tôi, được chứ?
“Nhất trí thế đi.” Vưu Hạ đáp.
Khi sói đen ngoảnh lưng định phóng vào màn đêm thì bỗng nghe thấy lời thỉnh cầu của Vưu Hạ.
“Còn một chuyện, tôi có một người bạn đang đi về đỉnh núi hướng Tây Nam tìm một loại thảo dược quý. Tôi có thể nhờ anh theo chân bảo vệ người đó được không?”
Sói đen im lặng suy nghĩ giây lát.
Được!
Hết chương 134.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.