Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
Chương 127: Thứ gì càng đẹp sẽ càng chết người
SUNQINGtheWriter
29/04/2021
Đoàn người vừa đặt chân tới bến cảng thì bỗng hứng trọn một trận mưa phùn.
Thật ra cách đây chừng nửa tiếng, lúc đang ngồi trên xe tắc-xi, Kỳ Họa Niên cũng đã phát hiện ra thời tiết bắt đầu thay đổi. Buổi sáng khi ở thành phố của bọn họ, mây trời vẫn quang đãng trong xanh, không có tuyết rơi, điều này giúp cho chuyến bay vô cùng thuận lợi. Nhưng khoảnh khắc hạ cánh và ngồi vào xe tắc-xi để di chuyển đến bến cảng, mây đen bất ngờ lũ lượt kéo đến phủ kín vòm trời.
Thường ngày bến cảng luôn trong trạng thái tràn đầy sức sống, đông đúc nhộn nhịp. Vậy mà hôm nay ông trời mới chỉ đổ mưa phùn đã khiến cho quang cảnh nhoáng cái vắng vẻ. Các tiểu thương ban nãy còn trao đổi nhiệt tình với nhau, bây giờ đã nhanh chóng tản đi mất.
Xe tắc-xi dừng lại trên đại lộ vì không thể tiếp tục chạy xuống bên dưới. Nhóm dự án bước xuống xe, mang theo hành lý của mình đi về phía cầu thang sắt. Từng bậc thang bị nước mưa làm ướt nhẹp, lúc đi ai nấy cũng phải hết sức cẩn trọng.
Trước mặt bọn họ lúc này không còn là những tòa cao ốc che khuất ánh nắng hay các cột đèn giao thông chớp nháy luân phiên, mà là hàng loạt bụi cây rậm rạp, trùng trùng điệp điệp một màu xanh mướt, bao phủ toàn bến cảng. Không khí ở Nam Mỹ ẩm thấp, thêm cả mưa phùn lất phất trên đôi vai và mái tóc khiến cho ai trông cũng như vừa mới tắm xong.
Khi lướt ngang qua đám đông, Vưu Hạ cảm nhận được có vài ánh nhìn lom lom đặt trên người mình. Anh thoáng chau mày, cố tình đi nhanh hơn một chút, nhưng chẳng lâu sau thì phát hiện có một chiếc áo khoác bằng vải nỉ đang trùm trên đỉnh đầu.
Vưu Hạ sững người, ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh.
Kỳ Họa Niên cũng nhìn anh, bình tĩnh giải thích: “Mưa nặng hạt rồi.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, song ý đồ thật sự của cậu là vì muốn anh gỡ áp lực trong lòng xuống, nhất là đối với mấy ánh nhìn tò mò xung quanh. Nếu hiện tại hỏi rằng ai là người thấu hiểu anh nhất, câu trả lời có lẽ không còn quá khó nữa.
Vưu Hạ im lặng nhìn Kỳ Họa Niên thêm vài giây, sau đó quay mặt đi, vừa bước vừa thấp giọng hỏi: “Nặng không?”
Vì tiếng ồn và tiếng mưa rơi lẫn vào nhau làm âm thanh của câu nói lúc truyền tới cũng bị nhiễu ít nhiều. Kỳ Họa Niên chớp mắt “hả” một cách vô tội, còn Vưu Hạ thì trầm mặc liếc một cái, bấm bụng lặp lại lần nữa.
Lần này đã nghe rõ, cậu khẽ cười, lắc đầu: “Không nặng lắm đâu. Em khỏe như trâu mà!”
Vốn dĩ với sức bền của một đứa võ sĩ như cậu thì chuyện vác trên người hai chiếc ba lô quân đội có kích cỡ bành trướng cũng không là vấn đề gì. Mẫu ba lô này được bán chạy trên thị trường, giá cả đắt đỏ nhưng đổi lại chất lượng siêu tốt với công năng siêu mạnh.
Có điều, Vưu Hạ chẳng ưa gì vẻ mặt tự mãn ấy của đối phương. Bình thường trên võ đài, cậu có thể là một võ sĩ tài năng, một địch thủ đáng gờm, nhưng dưới võ đài, đặc biệt là trong rừng thì vẫn chưa thể biết được đâu.
Vưu Hạ âm thầm hừ mũi, mắng trong bụng.
Ừ thì khỏe như trâu, nhưng trâu đâu có sống trong rừng, nên đừng có mà mạnh miệng với tôi! Vài tiếng nữa là tất cả đều sẽ tách biệt khỏi thế giới ồn ả của con người rồi, lúc đó sợ rằng con trâu nào đấy sẽ biến thành trâu giấy mất thôi.
Cả hai đi sau mọi người, vừa sóng bước vừa trò chuyện ngắt ngừng đôi ba câu. Thỉnh thoảng sẽ vọng lại tiếng cười trầm thấp dịu dàng từ ai đó, cũng có khi là tiếng hậm hực bực dọc của ai kia. Nhưng dù cho là âm thanh gì chăng nữa, khi nhìn từ phía sau, hai chiếc bóng đứng cạnh nhau vẫn trở nên hài hòa đẹp đẽ.
Kỳ Họa Niên ngửa cổ, nheo mắt quan sát “sắc mặt” của ông trời, đến khi cúi đầu thì vô thức nhìn qua Vưu Hạ. Ánh mắt cậu ngưng đọng trong giây khắc. Dường như đây là lần đầu tiên cậu trông thấy anh thay đổi phong cách thời trang của mình tới mức khó tin thế này.
Cơ mà ngẫm lại thì cũng khá là hợp tình hợp lý, vì đi vào rừng ai lại áo sơ-mi trắng và quần Âu bao giờ?
Nhưng đối với Vưu Hạ, thời trang bụi bặm phong trần rõ ràng không phải sở thích của anh. Vì vậy ngay lúc này nhìn đối phương mặc áo phông màu nâu nhạt cùng với quần thụng đen, bên dưới còn mang đôi giày thể thao cũng màu đen mà hôm trước cậu vừa tiết kiệm tiền mua tặng cho anh.
Nói tóm lại, tổng thể rất đẹp trai và mạnh mẽ, nhưng vì đối phương là Vưu Hạ cho nên dường như đâu đó vẫn toát ra một vẻ đáng yêu kỳ lạ.
Lúc cúi nhìn bản thân, Kỳ Họa Niên chợt phì cười.
Ngay tức khắc, Vưu Hạ khó hiểu nhìn sang, hỏi: “Cười gì thế?”
Kỳ Họa Niên ngượng ngùng xoa chóp mũi, liếm môi bảo: “À thì, tự dưng nhìn quần áo của chúng ta hôm nay giống như đồ cặp vậy.”
Đồ cặp à?
Qua chiếc kính râm bản to, hàng mi cong dày của anh chớp chớp vài cái, sau đó cái đầu chầm chậm gật gù như thể công nhận điều cậu vừa nói.
Quả thực rất giống đồ cặp, chỉ khác là cậu mặc áo phông đen, khoác thêm chiếc jacket màu xám bên ngoài, so với anh còn phong trần tráng kiện hơn gấp bội.
Vưu Hạ nhìn một chốc thì bỗng nuốt nước bọt, nuốt xong anh mới nhận ra mình thật quái đản.
Sao lại nuốt nước bọt? Cậu ta cũng đâu phải thức ăn…
Mặt trời chậm rãi khuất sau rặng cây um tùm phía xa. Mưa phùn lất phất chuẩn bị hóa thành mưa rào xối nước. Nhiệt độ hạ thấp, xung quanh bến cảng cũng chẳng còn lại mấy bóng.
Đoàn người thinh lặng chờ đợi sát bên bờ sông trong mười phút đồng hồ. Trái ngược với vẻ nóng ruột lo lắng của các hậu bối, Ngụy Kỉ vẫn luôn thong thả và bình tĩnh, không hề giống với một người sắp sửa bước chân vào nơi rừng thiêng nước độc.
Thụy Lam ngồi xổm, lưng gù hệt con tôm vì chiếc ba lô nặng trịch của hắn. Hắn chống cằm, đưa mắt nhìn xa xăm, hồi lâu thì nóng nảy đứng bật dậy, cất tiếng hỏi:
“Rốt cuộc là phải đợi bao lâu nữa đây? Có phải người ta cho mình leo cây rồi không?”
Người ta mà Thụy Lam vừa nhắc đến chính là chàng trai hướng dẫn thân thiết với Ngụy Kỉ. Tất cả mọi người đều không biết gì về chàng trai này, ngoại trừ quốc tịch nước ngoài của anh ấy.
Sau khi Thụy Lam tỏ thái độ mất kiên nhẫn, những thành viên còn lại trong nhóm dự án cũng bắt đầu sốt ruột. Tuy nhiên họ lại cố gắng kìm nén không nói ra, vì họ hiểu rõ tính cách của Ngụy Kỉ trong công việc như thế nào. Nếu ông ta đã không vội vã, vậy thì bọn họ cũng không có quyền gì để hối thúc.
Ngụy Kỉ nhẹ nhàng thở ra một làn khói trắng mỏng tang, hai bàn tay rúc sâu trong túi áo khoác dày cộm, ngước đôi mắt cổ quái nhìn một Thụy Lam trẻ người non dạ.
“Gấp gáp cái gì. Cậu ấy là một người quy củ, cực kỳ đúng giờ. Chúng ta đến sớm chứ không phải là cậu ấy đến muộn.”
Lời vừa dứt, từ sau những nhánh cây rũ rượi chạm tới mặt sông xuất hiện một con tàu có kích cỡ vừa phải chạy bằng động cơ. Ống khói thở ra từng vòng tròn màu xám đục, mau chóng tan vào không khí. Con tàu xé sóng, vững vàng tiến gần tới vị trí của bọn họ.
Ngụy Kỉ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngẩng lên nhìn về phía con tàu cứ lớn dần, lớn dần trước mặt mà nở nụ cười hài lòng.
“Đến rồi.” Ông hô thành tiếng thông báo.
Lập tức, mọi người trong đoàn đồng loạt ngoảnh đầu ngước nhìn con tàu vừa cập bến trong bộ dạng nghênh ngang. Thân tàu sơn phết một màu đen đặc giống mực, bên trên phun một hàng chữ màu vàng và trắng bằng tiếng Pháp. Boong tàu có vẻ không quá rộng rãi, ở vị trí bánh lái thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai.
Thụy Lam há hốc miệng nhìn con tàu từ trên xuống dưới. Philippe Nguyễn và Tào Mẫn thì chú ý đến người đàn ông ẩn mình sau vị trí bánh lái hơn. Còn Kỳ Họa Niên và Vưu Hạ tạm thời vẫn chưa lên tiếng, ánh mắt cả hai giao nhau, ngầm thổ lộ suy nghĩ trong lòng.
Nếu đối với những người khác trong nhóm, con tàu và người đàn ông là một điều gây tò mò thì đối với hai người họ, đó là một nỗi lo không nói thành lời. Vì chuyến đi chực chờ bao nhiêu hiểm nguy đã sắp khởi màn rồi.
Khi con tàu hoàn toàn dừng lại, người đàn ông luôn giấu khuôn mặt dưới chiếc vành lưỡi trai thình lình xuất đầu lộ diện. Ban nãy nhìn từ xa đã thấy được đó là một gã cao lớn vạm vỡ, bây giờ nhìn cận mặt lại càng thêm trầm trồ ngưỡng mộ. Nếu ở đây có vài bác sĩ hay điều dưỡng nữ thì người đàn ông này không thoát nổi đâu.
Gã mặc một chiếc áo thun đen ôm sát đường cong cơ thể, lộ ra các múi thịt săn chắc và tráng kiện. Dường như thể trạng thuộc dạng trâu bò nên mới đủ can đảm ăn mặc như thế dưới thời tiết khắc nghiệt của rừng rậm. Dưới vành lưỡi trai là một chóp mũi két, thêm một hàm râu quai nón được tỉa tót cẩn thận và cả nụ cười hào sảng rạng ngời.
Kéo vành mũ nhếch lên, một đôi mắt màu xanh lá quyến rũ sẵn sàng nghênh đón “khách hàng” của mình.
“Salut!” (Xin chào!)
Thú thật, màn chào hỏi của người hướng dẫn này không hề qua loa tí nào. Hơn thế còn rất cuốn hút bởi vì gương mặt điển trai muốn phát điên của gã ta. Chất giọng và điệu cười cũng cực kỳ ấm áp dịu dàng, khiến màng nhĩ rung lên vì thích thú.
Mặc dù tất cả đều sững sờ tại chỗ, nhưng chỉ mỗi Kỳ Họa Niên là còn có thể phản ứng lại với lời chào của người đàn ông đứng trên boong tàu.
“Mohamed?!”
Cậu hết trừng mắt lại chau mày, thậm chí còn lạc cả giọng chỉ vì ngỡ ngàng.
Tin được không chứ? Trước mặt cậu chính là gã trai ngoại quốc có tính cách thân thiện nhưng cũng gàn rỡ chẳng kém. Kể từ ngày rời khỏi Tiên Vận, cậu đã đinh ninh rằng sẽ khó mà gặp lại ai kia, nào ngờ bây giờ lại chạm mặt nhau ở chỗ xa xăm và đáng sợ thế này.
Lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc cất lên, Mohamed mau chóng liếc mắt nhìn Kỳ Họa Niên, rõ ràng cũng kinh ngạc không khác gì đối phương. Ngoài ra còn có cái đầu và cặp mắt khác đang luân phiên dán trên người của Mohamed lẫn Kỳ Họa Niên.
Bọn họ quen biết nhau sao?
Philippe Nguyễn đứng một bên trầm mặc quan sát, tia nhìn ẩn chứa nhiều tâm tư giảo hoạt, không rõ đang mưu tính điều gì.
“Kỳ…” Mohamed vừa bước ra ngoài vừa vuốt mái tóc bồng bềnh ra sau, hô lên. “Ôi giời ạ, là cậu thật hả, Họa Niên?!”
Thoạt đầu Mohamed hoàn toàn chẳng để ý đến bất kỳ ai trong đoàn, trừ Ngụy Kỉ. Do hai người đã có mối làm ăn từ trước nên mới quen biết nhau, khi đến đây đương nhiên sẽ chú ý Ngụy Kỉ hơn những người còn lại. Thế mà bây giờ gã còn tình cờ gặp được người quen khác, không chỉ một mà tận hai.
Đứng cạnh Kỳ Họa Niên chắc chắn là Vưu Hạ.
Hay nói cách khác, chỉ cần thấy cậu thì sẽ thấy anh.
Mohamed vuốt hàm râu quai nón, ra vẻ đăm chiêu quan sát hai người bọn họ. Qua chốc lát, gã lắc đầu bật cười, bỗng nhiên muốn ra sức vỗ về trái tim mềm yếu của mình.
Không ngờ mới chỉ thấm thoát vài năm thôi mà họ đã trở thành như vậy rồi. Có điều, sao lần này lại xuất hiện Kỳ Họa Niên nhỉ? Gã cứ ngỡ đây là dự án đặc biệt của bệnh viện nên chỉ đặc cách cho bác sĩ mà thôi.
Chà, thú vị phết!
“Chào mọi người!” Mohamed nhảy khỏi boong tàu, đi đến bắt tay từng người một. “Tôi là Mohamed, người hướng dẫn thân thiện tài ba của mọi người trong chuyến đi này đây!”
Đoạn, gã quay sang cười với Ngụy Kỉ, đồng thời bắt tay với ông ta. “Đã lâu không gặp, dạo này ngài vẫn còn uống trà bạc hà đấy hả?”
Ngụy Kỉ bắt tay vài giây rồi mau chóng rút về, nhướng mày hỏi: “Sao? Cậu đánh hơi được cả mùi trà tôi dùng à?”
“Sao lại không? Lần nào gặp ngài tôi cũng ngửi thấy mùi bạc hà cả.” Mohamed thình lình ghé sát tai Ngụy Kỉ, thì thầm. “Chẳng phải tôi thính đâu, là do trên người ngài luôn thoang thoảng mùi bạc hà đó thôi. Xem ra ngài thích nó lắm nhỉ?”
Hơi thở nóng hầm hập trườn bò trên vành tai của Ngụy Kỉ. Giọng điệu trầm thấp và mập mờ của Mohamed bất giác làm cho đáy lòng ông ta ngứa ngáy. Không phải vì cảm xúc dành cho một người đàn ông nào đó mà vì Mohamed vừa nhắc đến mùi hương trên người ông ta.
Trên đời này có vài thứ cấm kỵ trong lòng Ngụy Kỉ.
Một cái tên.
Một mùi hương.
Và một lời nguyền.
Ngụy Kỉ trước giờ vẫn luôn khó chịu mỗi khi có người ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên quần áo và mái tóc ông ta, nhưng tránh làm sao được khi mỗi ngày ông ta đều đắm chìm trong hương vị hoài niệm ấy.
Hoài niệm ư?
Vì sao thế?
Đến giờ vẫn chẳng ai biết được.
Ngụy Kỉ nghiêng đầu, hòng muốn tránh đi hơi thở nóng như than từ Mohamed, ông ta xoa nhẹ cổ tay và cười lấy lệ: “Ừ, thì thích nên mới uống nhiều vậy chứ.”
Mohamed gật đầu như đã hiểu, trong lòng thật ra không quá để tâm đến chuyện mùi hương của đối phương. Gã lùi người lại, xoay qua đánh giá những thành viên khác. Trong đoàn trừ bỏ ba người gã đã quen biết trước đó thì còn lại ba người khác. Nhìn chung mỗi người một phong cách, dựa vào phong cách có thể xác định được chút ít bản chất của đối phương. Nhưng nếu hỏi người nào khiến cho gã cảm thấy dễ chịu thoải mái nhất thì câu trả lời sẽ là Tào Mẫn.
Tào Mẫn sáng sủa và sạch sẽ.
Thụy Lam trẻ tuổi nhưng hơi đần.
Philippe Nguyễn… tại sao gã luôn linh cảm đây là một kẻ cần phải đề phòng nhỉ?
Hừm, chắc là mình đa nghi quá rồi.
Mohamed tặc lưỡi phủi đi mấy suy nghĩ vẩn vơ, sau đó chuyển ánh mắt sang người mà gã từng định theo đuổi nhiệt tình. Có một sự thật là không phải tính cách của ai cũng sẽ giống với tên của họ.
Điển hình là chàng trai “mùa đông” trước mặt gã đây.
Mohamed thong thả bước tới gần Vưu Hạ, mặt dày vươn tay muốn chào hỏi. Tuy nhiên, lần này so với lần đầu tiên cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Bàn tay thuôn gầy đẹp đẽ của bác sĩ Hạ vẫn không muốn tiếp xúc với bàn tay gân guốc rắn chắc của Mohamed.
Trái tim Mohamed khẽ kêu rắc một cái, gã cắn môi nói: “Tu m’as brisé le coeur, Jimmy.” (Cậu làm tôi tổn thương quá, Jimmy à.)
Jimmy? Làm sao Mohamed biết được cái tên này của anh ấy?
Kỳ Họa Niên nhất thời ngẩn ngơ, đồng thời lia mắt nhìn sang Vưu Hạ, muốn xem thái độ của anh ra sao. Song, bất ngờ là anh không hề tức giận như cậu tưởng, trái lại còn mở miệng nhàn nhạt tiếp lời.
“Ce ne sont pas mes affaires.” (Đó đâu phải chuyện của tôi.)
Đúng là không tức giận, nhưng mà vẫn xa cách như thường.
Vốn dĩ Mohamed đã lường trước được câu trả lời nên không thấy mất mát cho lắm. Gã nở nụ cười ngọt ngào mê đắm, tiến lại gần hơn chút nữa rồi cúi người tán tỉnh.
“Je connais ça. Savez-vous? Tu m’as tant manqué.” (Tôi biết mà. Nhưng cậu có biết chuyện này không? Tôi nhớ cậu nhiều nhiều lắm đó.)
Kỳ Họa Niên: “…”
Nhớ ai? Ai nhớ? Này anh trai, anh có biết mình đang nói gì không đấy? Thản nhiên tán tỉnh một người đã có đôi có cặp mà được à? Mặt dày cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!
Haiz, khó chịu quá đi…
Kỳ Họa Niên ấm ức phát điên. Thậm chí cậu còn ước rằng giá như mình không nổi hứng muốn học tiếng Pháp thì bây giờ sẽ không phải đứng đây nghe mấy lời ruồi muỗi vo ve đáng ghét của Mohamed.
Ngoài Kỳ Họa Niên, những người khác cũng bắt đầu ngơ ra vì họ không hiểu loại ngôn ngữ này.
Có điều, dường như Mohamed không hề quan tâm đến đôi mắt soi mói của bọn họ, nhất mực muốn trêu chọc Vưu Hạ đến cùng mới thôi. Gã nghiêng đầu, cười híp đôi mắt quyến rũ ấy, kiên nhẫn chờ đợi hồi đáp.
Cuối cùng Vưu Hạ cũng chịu nói thêm một câu kèm theo nụ cười nhạt thếch: “Mon temps c’est de l’argent, pardon!” (Xin lỗi nha, thời gian của tôi quý lắm.)
…Cho nên không rảnh làm mấy chuyện vô bổ như anh đâu.
Vưu Hạ càng đáp trả càng khiến cho Mohamed hưng phấn đến độ khó tả. Lâu ngày không gặp nhau mà tính cách Vưu Hạ có vẻ thay đổi không ít rồi thì phải. Trước kia đối phương ăn nói luôn lạnh nhạt, đặc biệt rất thích chặt chém người khác bằng câu từ của mình. Còn bây giờ nói chuyện rất dễ thương, dù vẫn sót lại chút gai hồng khó ưa.
Giữa cuộc trò chuyện không đầu không đuôi của hai người, Thụy Lam cáu kỉnh chen vào: “Ê, hai người diễn tuồng hả? Bọn này cũng đâu rảnh mua vé xem tuồng? Có đi chưa?”
Thái độ hống hách lẫn cách nói chuyện ngang hàng của Thụy Lam phút chốc khiến nụ cười trên môi Mohamed tắt ngấm. Gã ngoảnh đầu liếc hắn một cái, hàng mày chau vào nhau đầy vẻ đáng sợ.
Thời gian tán tỉnh trai đẹp hiếm hoi của ông mà nhóc ranh như cưng cũng muốn cướp?
Thụy Lam vừa rồi mạnh mồm giở giọng châm chọc lập tức dán chặt kẽ răng, cảnh giác nhìn Mohamed. Bước chân lén lút lùi về phía sau, vô tình va phải Tào Mẫn đứng gần đó.
Tào Mẫn vỗ lên vai Thụy Lam: “Này này, giẫm giày anh rồi! Trốn cái gì thế?”
Thụy Lam giật bắn mình quay người nhìn Tào Mẫn, sau đó lại quay đầu nhìn Mohamed, hít sâu một hơi kiêng dè nói: “Ờ thì, tôi muốn biết khi nào chúng ta mới lên tàu?”
Mohamed mỉm cười nhân từ: “Khi nào ông đây tán tỉnh xong.”
Cả đoàn: “…”
Vưu Hạ nghiêm túc cắt ngang: “Tôi nghĩ độc diễn đến đây là đủ rồi. Chúng tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
“Rồi rồi rồi, tôi nghe lời cậu, được chưa?” Mohamed nhún nhún vai, buông lời tiếc nguồi nguội. “Chẳng qua do lâu rồi mới gặp lại, tưởng là không gặp lại được nữa cơ nên mới muốn trò chuyện chút để thư giãn thôi mà. Với lại, hôm nay cậu chịu nói chuyện với tôi nhiều như vậy làm tôi cảm động lắm đó.”
“Vậy ư?” Vưu Hạ liếc mắt nhìn Mohamed một cái, ngậm cười hỏi. “Có biết vì sao không?”
Mohamed đăm chiêu suy nghĩ rất cẩn thận: “Có lẽ là vì cậu đã cảm nhận được tình cảm của tôi rồi chăng?”
Vưu Hạ nhìn thẳng vào mắt Mohamed, điềm tĩnh phủ nhận: “Sai rồi. Tôi trả lời nhiều câu như thế vì vốn dĩ một câu với người khôn ngoan là đủ.”
Cả đoàn: “…”
Ui chà, đau thế lị?
Tào Mẫn vội vàng quay mặt đi lén lút phì cười. Thụy Lam trái lại lăm lăm nhìn Vưu Hạ với ánh mắt đay nghiến, dường như hắn đang nhớ tới ân oán chưa thể giải quyết được vào hôm họp khẩn của khoa.
Miệng lưỡi vẫn khinh người chẳng khác gì ngày hôm ấy. Lúc nào cũng tỏ ra bản thân am hiểu mọi thứ, sau đó thản nhiên xem thường khả năng của những người xung quanh. Nếu không vì một câu “Đàn gảy tai trâu” của anh ta, mình đã không bị nhục nhã tới vậy rồi.
Được, để tao chống mắt lên xem mày còn hả hê đến bao giờ!
Thụy Lam nghiến răng ken két, hạ quyết tâm phải trả thù bằng được, nếu không chết sẽ không nhắm mắt.
Trong khi Mohamed bị hạ đo ván, Ngụy Kỉ bấy giờ mới chịu lên tiếng chấn chỉnh đội ngũ của mình. Ông ta không quan tâm đến chuyện tình cảm riêng tư của mọi người, điều mà ông ta muốn hoàn thành trong chuyến đi này chỉ có một.Và duy nhất một điều để kết thúc mớ hỗn độn suốt mười năm qua.
“Thôi nào, chúng ta khởi hành thôi, cần phải tìm một nơi trú ẩn an toàn trước khi trời sập tối hẳn.”
Lúc Ngụy Kỉ nhắc đến thời gian, mọi người bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đồng hồ chỉ vừa điểm 6 giờ chiều. Đây vốn là khoảnh khắc để thành phố thỏa thích lên đèn nhộn nhịp nên dù trời có tối mờ mịt cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ bọn họ sắp đi vào rừng, trước mặt là cánh rừng sâu hút với bao nhiêu hiểm nguy ẩn mình, bỗng dưng lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Khi nhận thức được tình hình hiện tại, cả đoàn bắt đầu sốt ruột.
Tào Mẫn chà mạnh hai lòng bàn tay, thở ra khói nói: “Vậy ta nên đi mau thôi.”
Thụy Lam lập tức đồng tình, vừa gật đầu vừa xoay người tiến về phía con tàu nằm chễm chệ bên bờ sông: “Đi thôi đi thôi, tôi thấy trời lạnh dần rồi đó.”
Bước chân của hắn thoăn thoắt như vậy cốt là vì muốn tránh khỏi tầm ngắm của Mohamed.
Nhìn thấy mọi người lần lượt leo lên boong tàu, Vưu Hạ cũng động đậy khớp chân muốn di chuyển. Nhưng Mohamed cứ đứng chình ình không chịu đi làm anh phải ngẩng đầu, bày ra bộ mặt bực dọc thật sự.
“Trên mặt anh rốt cuộc trát bao nhiêu lớp xi-măng vậy?”
Mohamed nheo mắt lại, trong đôi mắt không hề chứa vẻ tức giận. Gã mím chặt bờ môi nghiền ngẫm hồi lâu mới cười khẽ, đồng thời vươn tay muốn chạm lên bả vai Vưu Hạ. Tuy nhiên, động tác gần gũi ấy đã vượt giới hạn chịu đựng của Kỳ Họa Niên rồi.
Thình lình, Kỳ Họa Niên bước qua, đánh mạnh vào bàn tay gân guốc của Mohamed kèm theo ánh nhìn cảnh cáo.
“Đủ rồi đó.”
Bàn tay khựng lại giữa không trung, Mohamed nhất thời ngây người, chốc lát mới có thể thu tay về. Gã xoa mu bàn tay đỏ tấy, ngầm chửi thề trong bụng bằng tiếng mẹ đẻ.
“Chúng ta đi mau thôi, kẻo muộn.”
Kỳ Họa Niên đánh xong không thèm để ý đến thái độ hay cảm giác của đối phương, trực tiếp giữ lấy cổ tay của Vưu Hạ cùng nhau đi về phía con tàu. Nhìn từ đằng sau cũng đủ thấy được độ mặn nồng ra sao rồi.
Mohamed bĩu môi.
Định làm mồi nhử thôi, ai mà ngờ được con cá này cắn đau bỏ mẹ luôn, hừ…
Theo đuôi Mohamed là Philippe Nguyễn. Từ nãy đến giờ gã ta chưa từng lên tiếng quá ba câu, chủ yếu muốn làm khán giả vô hình, đứng một bên chiêm ngưỡng kịch hay. Ấy vậy mà lại tình cờ vớ được một vở kịch hoàn hảo khó tin.
Đúng như Thiên Điểu từng nói, có hai thứ không bao giờ giấu được.
Một là ho, hai là yêu.
Philippe Nguyễn rũ mắt nhìn vũng nước nhỏ dưới chân, chợt trông thấy khuôn mặt vô cảm của chính gã. Gã nhìn cái bóng vài giây rồi cong môi cười đầy giảo hoạt.
Khốn khiếp!
Rốt cuộc một tên kiêu ngạo đáng ghét như Vưu Hạ có gì đáng để thích chứ?
Ai cũng thích và ngưỡng mộ nó, mặc kệ thái độ ngạo mạn chó chết của nó ra sao.
Còn gã thì thế nào? Gã có gì thua thiệt yếu kém hơn ư?
Không, không hề có chuyện hoang đường như vậy!
Cứ đợi đấy, một ngày đẹp trời nào đó, gã sẽ lấy lại bằng hết thôi.
Ngay khi nghĩ đến đây, Philippe Nguyễn ngẩng đầu lên rồi dứt khoát giẫm qua cái bóng trong vũng nước vừa rồi.
—
Bao quanh khu rừng là các con sông uốn quanh như thân của một con trăn khổng lồ, cứ men theo dòng hải lưu sẽ ra đến cửa sông chính. Tạm thời con tàu của Mohamed đang thả chậm theo đường sông quanh co nhỏ hẹp, khắp nơi đều chỉ còn thấy mỗi bóng tối mịt mù. Khi ngước mắt nhìn lên cũng không còn thấy được bầu trời nữa bởi những tán lá to bè thi nhau chồng chất.
Nhiệt độ hạ thấp liên tục, đến mức toàn thân Tào Mẫn đã run như cầy sấy. Thụy Lam ngồi bên cạnh rung rung hai bắp đùi, cố gắng hoạt động mạnh để tạo ra nhiệt cho cơ thể. Mỗi người bọn họ chọn một vị trí thích hợp để ngồi nghỉ, nhưng dường như chẳng có ai thật sự thoải mái để thư giãn cả.
Cuối cùng, Mohamed là người chủ động phá vỡ bầu không khí tịch mịch lạnh lẽo trên boong tàu.
“Mọi người trước khi bước vào chỗ này có tìm hiểu sơ qua chưa?”
Bóng đèn gắn ở nóc tàu tỏa ra tia sáng le lói, đủ để tất cả có thể xác định được vị trí của nhau.
Nghe hỏi, Thụy Lam khịt khịt mũi, mau miệng đáp: “Tất nhiên là rồi.”
Mohamed vừa điều khiển bánh lái vừa cười hỏi: “Vậy cậu tìm hiểu được gì?”
“Trên mạng thiếu gì thông tin, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu thôi. Tôi đọc qua hơn một chục bài báo viết về Amazon rồi, bài nào cũng như nhau, có vài ý lặp đi lặp lại miết thôi. Ờ thì rừng Amazon là một nơi bí hiểm vẫn chưa được khám phá hết, có vô số loài sinh vật đang trú ngụ…”
“Thông tin chung chung nhỉ?” Mohamed phì cười. “Thật ra khi đặt chân vào bất kỳ cánh rừng nào cũng phải hiểu được rằng, ở đâu cũng có nguy hiểm. Nhớ cho kỹ, thứ gì càng đẹp sẽ càng chết người. Nhưng mà cùng tồn tại với nguy hiểm vẫn còn có vài sinh vật rất dễ thương và thiện lành.”
“Sinh vật dễ thương thiện lành á?” Tào Mẫn quệt nước mũi, ngoảnh đầu tò mò hỏi.
Mohamed vui vẻ gật đầu: “Điển hình là loài chuột lang nước. Chuột lang nước là loài gặm nhấm lớn nhất thế giới. Chúng thuộc chi Hydrochoerus và còn được gọi là Capybara. Vì chúng hay cư trú ở các trảng cỏ gần nguồn nước nên mới có cái tên đáng yêu như vậy. Ngoài ra thân hình cũng cực kỳ dễ thương, chúng tròn trịa, đôi lúc thì trông ục ịch nặng nề. Đặc biệt là tập tính của chúng, thú vị dữ lắm.”
Có vẻ nỗi u ám của khu rừng đã bị những kiến thức khoa học qua lời kể của Mohamed đánh bay gần một nửa. Thụy Lam và Tào Mẫn không còn thấy lạnh, ngược lại cả người bắt đầu nóng lên vì tò mò thế giới hoang dã.
Tào Mẫn rướn cổ về phía buồng lái, hỏi: “Tập tính gì vậy?”
Mohamed cười bảo: “Không ai đoán được hả?”
“Đoán kiểu gì thì tôi còn chưa từng thấy con đó luôn.” Thụy Lam buột miệng, sau đó vội vàng chữa lời. “À thì có thấy rồi, có hình trên mạng nhưng chẳng nhớ nổi tập tính của chúng.”
Mohamed im lặng liếc nhìn chàng trai láo lếu ngu đần qua khung cửa sổ hình chữ nhật, chỉ ngậm cười chứ không thẳng thừng vạch trần lời nói dối của hắn.
“Tập tính của chúng là—“
Đương nói thì Kỳ Họa Niên bất ngờ chen vào một câu: “Tập tính của chúng là dùng mùi hương để đánh dấu đúng không?”
Lời lẽ ngắn gọn súc tích làm Mohamed nhất thời mất hứng. Gã trừng mắt với cậu, sau đó đành gật đầu thừa nhận.
“Ờ đúng rồi, nó có hai loại mùi hương, một là—“
“Á á, con gì kia?” Chợt, tiếng hô của Tào Mẫn cất lên, vọng qua cánh rừng sâu thẳm.
Mọi người đồng loạt nhìn theo ngón tay của Tào Mẫn, bắt gặp một loài vật lẩn trong đám cỏ rậm rạp, đầu chúi xuống như muốn tìm thức ăn. Mohamed nghiêng đầu nhìn ra ngoài vài giây rồi phì cười bởi biểu cảm kinh ngạc của họ.
“Nó là một con lợn vòi.”
“Lợn vòi ư?” Thụy Lam xoay nửa người, chống tay lên thành tàu, chăm chú quan sát loài động vật quý hiếm hàng thật giá thật.
“Lợn vòi Nam Mỹ, cái tên đủ nói lên tất cả rồi. Tuy mang hình dáng là con lợn nhưng mõm của chúng lại giống cái vòi, đây cũng xem như là đặc điểm thú vị của chúng. Tuy nhiên, vẻ ngoài trông to lớn nguy hiểm là vậy nhưng chúng chỉ ăn hoa quả thôi. Một sinh vật thiện lành thứ hai đấy.”
Kỳ Họa Niên gật gù, khóe môi cong lên đầy thích thú: “Hóa ra là đang tìm hoa quả dại để ăn. Nói vậy những con thú khác có thể là mối đe dọa với chúng nhỉ?”
“Ừ, vì nó rất hiền nên chắc chắn sẽ là thức ăn cho loài khác dữ hơn thôi. Chính vì vậy, chúng ta dù có đói cũng không nên làm thịt nó đấy nhé. Chúng được xếp vào loại có nguy cơ tuyệt chủng đấy.”
Hôm nay được làm một người hướng dẫn thông thái khiến tâm trạng Mohamed tốt lên hẳn. Gã nhếch mép với vẻ mặt thành tựu vô cùng, cho đến khi Thụy Lam lại vạ miệng nói một câu khó nghe.
“Thôi đi, có làm thịt sẵn tôi cũng chả ăn đâu. Ngoại hình phát gớm đi được ấy, ew…” Thụy Lam giả vờ nôn ọe rồi nói tiếp. “Cơ mà xem ra trong rừng cũng đâu đến nỗi nào nguy hiểm chết người nhỉ? Tôi còn tưởng trong rừng toàn là mấy loài khổng lồ như trong phim ấy.”
Lời dứt, có tiếng cười phát ra từ mũi đầy khinh thường.
Thụy Lam lập tức hướng mắt nhìn Vưu Hạ, hàng mày chau vào nhau, giọng điệu cáu kỉnh: “Anh cười cái gì?”
Vưu Hạ nghiêng đầu nhìn Thụy Lam, nhẹ nhàng thốt ra: “Chỉ dựa vào hai sinh vật ăn hoa quả vừa rồi mà có thể cho rằng rừng Amazon không nguy hiểm chết người? Loài khổng lồ như trong phim có lẽ không tồn tại, nhưng tôi cá chỉ cần cậu rơi tõm xuống sông thì cũng đủ bị xé xác rồi.”
“Liên quan gì tới anh?” Thụy Lam giận đỏ mặt, quát. “Tôi nói chuyện với anh à?”
Vưu Hạ nhún vai, ngậm cười nói: “Thấy kiến thức cậu hạn hẹp, không nỡ ngồi nhìn nên mới giúp đỡ thôi.”
“Mẹ…” Thụy Lam siết nắm tay, kìm chế không chạy lại đánh vào mặt đối phương. Thật ra nguyên nhân khiến hắn không dám làm vậy là vì Ngụy Kỉ vẫn luôn thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Dù sao trong chuyến đi này, hắn cũng không phải là thành viên được ông mong đợi và trọng dụng.
Sau khi nuốt nỗi ấm ức và ê chề xuống, Thụy Lam lùi một bước về phía sau, đứng sát thành tàu, quay mặt lại nhìn Mohamed.
“Thế anh gì kia, anh nói thử tên vài dã thú của Amazon xem?”
Mohamed mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu có thật sự đọc bài trên mạng chưa thế?”
“Kệ tôi đi? Anh là người hướng dẫn mà, chẳng lẽ chút kiến thức này cũng không biết à?”
Thái độ kệch cỡm này…Đệt!
“Dã thú thì đầy, đi một bước cũng gặp được dã thú đấy, thậm chí là loài tí hon. Ví dụ trên dòng sông này, chúng ta có thể sẽ gặp phải—“
Rầm!
Đột nhiên con tàu vốn đang trôi đi êm ả lại vô tình va phải thứ gì nằm dưới sông. Cơn chấn động dữ dội tới mức ai nấy đều cảm thấy cơ thể rung chuyển và đầu óc choáng váng.
Một giây sau có tiếng thất thanh xé toạc khu rừng.
“Áaa!”
Ầm!
Con tàu bị khựng lại, tất cả thành viên trong đoàn cũng sững người bởi tiếng hét ấy.
Qua vài giây tiếp theo, Tào Mẫn bàng hoàng la lên: “Thụy…Thụy Lam, cậu ta rơi khỏi tàu rồi!”
Thật ra cách đây chừng nửa tiếng, lúc đang ngồi trên xe tắc-xi, Kỳ Họa Niên cũng đã phát hiện ra thời tiết bắt đầu thay đổi. Buổi sáng khi ở thành phố của bọn họ, mây trời vẫn quang đãng trong xanh, không có tuyết rơi, điều này giúp cho chuyến bay vô cùng thuận lợi. Nhưng khoảnh khắc hạ cánh và ngồi vào xe tắc-xi để di chuyển đến bến cảng, mây đen bất ngờ lũ lượt kéo đến phủ kín vòm trời.
Thường ngày bến cảng luôn trong trạng thái tràn đầy sức sống, đông đúc nhộn nhịp. Vậy mà hôm nay ông trời mới chỉ đổ mưa phùn đã khiến cho quang cảnh nhoáng cái vắng vẻ. Các tiểu thương ban nãy còn trao đổi nhiệt tình với nhau, bây giờ đã nhanh chóng tản đi mất.
Xe tắc-xi dừng lại trên đại lộ vì không thể tiếp tục chạy xuống bên dưới. Nhóm dự án bước xuống xe, mang theo hành lý của mình đi về phía cầu thang sắt. Từng bậc thang bị nước mưa làm ướt nhẹp, lúc đi ai nấy cũng phải hết sức cẩn trọng.
Trước mặt bọn họ lúc này không còn là những tòa cao ốc che khuất ánh nắng hay các cột đèn giao thông chớp nháy luân phiên, mà là hàng loạt bụi cây rậm rạp, trùng trùng điệp điệp một màu xanh mướt, bao phủ toàn bến cảng. Không khí ở Nam Mỹ ẩm thấp, thêm cả mưa phùn lất phất trên đôi vai và mái tóc khiến cho ai trông cũng như vừa mới tắm xong.
Khi lướt ngang qua đám đông, Vưu Hạ cảm nhận được có vài ánh nhìn lom lom đặt trên người mình. Anh thoáng chau mày, cố tình đi nhanh hơn một chút, nhưng chẳng lâu sau thì phát hiện có một chiếc áo khoác bằng vải nỉ đang trùm trên đỉnh đầu.
Vưu Hạ sững người, ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh.
Kỳ Họa Niên cũng nhìn anh, bình tĩnh giải thích: “Mưa nặng hạt rồi.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, song ý đồ thật sự của cậu là vì muốn anh gỡ áp lực trong lòng xuống, nhất là đối với mấy ánh nhìn tò mò xung quanh. Nếu hiện tại hỏi rằng ai là người thấu hiểu anh nhất, câu trả lời có lẽ không còn quá khó nữa.
Vưu Hạ im lặng nhìn Kỳ Họa Niên thêm vài giây, sau đó quay mặt đi, vừa bước vừa thấp giọng hỏi: “Nặng không?”
Vì tiếng ồn và tiếng mưa rơi lẫn vào nhau làm âm thanh của câu nói lúc truyền tới cũng bị nhiễu ít nhiều. Kỳ Họa Niên chớp mắt “hả” một cách vô tội, còn Vưu Hạ thì trầm mặc liếc một cái, bấm bụng lặp lại lần nữa.
Lần này đã nghe rõ, cậu khẽ cười, lắc đầu: “Không nặng lắm đâu. Em khỏe như trâu mà!”
Vốn dĩ với sức bền của một đứa võ sĩ như cậu thì chuyện vác trên người hai chiếc ba lô quân đội có kích cỡ bành trướng cũng không là vấn đề gì. Mẫu ba lô này được bán chạy trên thị trường, giá cả đắt đỏ nhưng đổi lại chất lượng siêu tốt với công năng siêu mạnh.
Có điều, Vưu Hạ chẳng ưa gì vẻ mặt tự mãn ấy của đối phương. Bình thường trên võ đài, cậu có thể là một võ sĩ tài năng, một địch thủ đáng gờm, nhưng dưới võ đài, đặc biệt là trong rừng thì vẫn chưa thể biết được đâu.
Vưu Hạ âm thầm hừ mũi, mắng trong bụng.
Ừ thì khỏe như trâu, nhưng trâu đâu có sống trong rừng, nên đừng có mà mạnh miệng với tôi! Vài tiếng nữa là tất cả đều sẽ tách biệt khỏi thế giới ồn ả của con người rồi, lúc đó sợ rằng con trâu nào đấy sẽ biến thành trâu giấy mất thôi.
Cả hai đi sau mọi người, vừa sóng bước vừa trò chuyện ngắt ngừng đôi ba câu. Thỉnh thoảng sẽ vọng lại tiếng cười trầm thấp dịu dàng từ ai đó, cũng có khi là tiếng hậm hực bực dọc của ai kia. Nhưng dù cho là âm thanh gì chăng nữa, khi nhìn từ phía sau, hai chiếc bóng đứng cạnh nhau vẫn trở nên hài hòa đẹp đẽ.
Kỳ Họa Niên ngửa cổ, nheo mắt quan sát “sắc mặt” của ông trời, đến khi cúi đầu thì vô thức nhìn qua Vưu Hạ. Ánh mắt cậu ngưng đọng trong giây khắc. Dường như đây là lần đầu tiên cậu trông thấy anh thay đổi phong cách thời trang của mình tới mức khó tin thế này.
Cơ mà ngẫm lại thì cũng khá là hợp tình hợp lý, vì đi vào rừng ai lại áo sơ-mi trắng và quần Âu bao giờ?
Nhưng đối với Vưu Hạ, thời trang bụi bặm phong trần rõ ràng không phải sở thích của anh. Vì vậy ngay lúc này nhìn đối phương mặc áo phông màu nâu nhạt cùng với quần thụng đen, bên dưới còn mang đôi giày thể thao cũng màu đen mà hôm trước cậu vừa tiết kiệm tiền mua tặng cho anh.
Nói tóm lại, tổng thể rất đẹp trai và mạnh mẽ, nhưng vì đối phương là Vưu Hạ cho nên dường như đâu đó vẫn toát ra một vẻ đáng yêu kỳ lạ.
Lúc cúi nhìn bản thân, Kỳ Họa Niên chợt phì cười.
Ngay tức khắc, Vưu Hạ khó hiểu nhìn sang, hỏi: “Cười gì thế?”
Kỳ Họa Niên ngượng ngùng xoa chóp mũi, liếm môi bảo: “À thì, tự dưng nhìn quần áo của chúng ta hôm nay giống như đồ cặp vậy.”
Đồ cặp à?
Qua chiếc kính râm bản to, hàng mi cong dày của anh chớp chớp vài cái, sau đó cái đầu chầm chậm gật gù như thể công nhận điều cậu vừa nói.
Quả thực rất giống đồ cặp, chỉ khác là cậu mặc áo phông đen, khoác thêm chiếc jacket màu xám bên ngoài, so với anh còn phong trần tráng kiện hơn gấp bội.
Vưu Hạ nhìn một chốc thì bỗng nuốt nước bọt, nuốt xong anh mới nhận ra mình thật quái đản.
Sao lại nuốt nước bọt? Cậu ta cũng đâu phải thức ăn…
Mặt trời chậm rãi khuất sau rặng cây um tùm phía xa. Mưa phùn lất phất chuẩn bị hóa thành mưa rào xối nước. Nhiệt độ hạ thấp, xung quanh bến cảng cũng chẳng còn lại mấy bóng.
Đoàn người thinh lặng chờ đợi sát bên bờ sông trong mười phút đồng hồ. Trái ngược với vẻ nóng ruột lo lắng của các hậu bối, Ngụy Kỉ vẫn luôn thong thả và bình tĩnh, không hề giống với một người sắp sửa bước chân vào nơi rừng thiêng nước độc.
Thụy Lam ngồi xổm, lưng gù hệt con tôm vì chiếc ba lô nặng trịch của hắn. Hắn chống cằm, đưa mắt nhìn xa xăm, hồi lâu thì nóng nảy đứng bật dậy, cất tiếng hỏi:
“Rốt cuộc là phải đợi bao lâu nữa đây? Có phải người ta cho mình leo cây rồi không?”
Người ta mà Thụy Lam vừa nhắc đến chính là chàng trai hướng dẫn thân thiết với Ngụy Kỉ. Tất cả mọi người đều không biết gì về chàng trai này, ngoại trừ quốc tịch nước ngoài của anh ấy.
Sau khi Thụy Lam tỏ thái độ mất kiên nhẫn, những thành viên còn lại trong nhóm dự án cũng bắt đầu sốt ruột. Tuy nhiên họ lại cố gắng kìm nén không nói ra, vì họ hiểu rõ tính cách của Ngụy Kỉ trong công việc như thế nào. Nếu ông ta đã không vội vã, vậy thì bọn họ cũng không có quyền gì để hối thúc.
Ngụy Kỉ nhẹ nhàng thở ra một làn khói trắng mỏng tang, hai bàn tay rúc sâu trong túi áo khoác dày cộm, ngước đôi mắt cổ quái nhìn một Thụy Lam trẻ người non dạ.
“Gấp gáp cái gì. Cậu ấy là một người quy củ, cực kỳ đúng giờ. Chúng ta đến sớm chứ không phải là cậu ấy đến muộn.”
Lời vừa dứt, từ sau những nhánh cây rũ rượi chạm tới mặt sông xuất hiện một con tàu có kích cỡ vừa phải chạy bằng động cơ. Ống khói thở ra từng vòng tròn màu xám đục, mau chóng tan vào không khí. Con tàu xé sóng, vững vàng tiến gần tới vị trí của bọn họ.
Ngụy Kỉ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngẩng lên nhìn về phía con tàu cứ lớn dần, lớn dần trước mặt mà nở nụ cười hài lòng.
“Đến rồi.” Ông hô thành tiếng thông báo.
Lập tức, mọi người trong đoàn đồng loạt ngoảnh đầu ngước nhìn con tàu vừa cập bến trong bộ dạng nghênh ngang. Thân tàu sơn phết một màu đen đặc giống mực, bên trên phun một hàng chữ màu vàng và trắng bằng tiếng Pháp. Boong tàu có vẻ không quá rộng rãi, ở vị trí bánh lái thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai.
Thụy Lam há hốc miệng nhìn con tàu từ trên xuống dưới. Philippe Nguyễn và Tào Mẫn thì chú ý đến người đàn ông ẩn mình sau vị trí bánh lái hơn. Còn Kỳ Họa Niên và Vưu Hạ tạm thời vẫn chưa lên tiếng, ánh mắt cả hai giao nhau, ngầm thổ lộ suy nghĩ trong lòng.
Nếu đối với những người khác trong nhóm, con tàu và người đàn ông là một điều gây tò mò thì đối với hai người họ, đó là một nỗi lo không nói thành lời. Vì chuyến đi chực chờ bao nhiêu hiểm nguy đã sắp khởi màn rồi.
Khi con tàu hoàn toàn dừng lại, người đàn ông luôn giấu khuôn mặt dưới chiếc vành lưỡi trai thình lình xuất đầu lộ diện. Ban nãy nhìn từ xa đã thấy được đó là một gã cao lớn vạm vỡ, bây giờ nhìn cận mặt lại càng thêm trầm trồ ngưỡng mộ. Nếu ở đây có vài bác sĩ hay điều dưỡng nữ thì người đàn ông này không thoát nổi đâu.
Gã mặc một chiếc áo thun đen ôm sát đường cong cơ thể, lộ ra các múi thịt săn chắc và tráng kiện. Dường như thể trạng thuộc dạng trâu bò nên mới đủ can đảm ăn mặc như thế dưới thời tiết khắc nghiệt của rừng rậm. Dưới vành lưỡi trai là một chóp mũi két, thêm một hàm râu quai nón được tỉa tót cẩn thận và cả nụ cười hào sảng rạng ngời.
Kéo vành mũ nhếch lên, một đôi mắt màu xanh lá quyến rũ sẵn sàng nghênh đón “khách hàng” của mình.
“Salut!” (Xin chào!)
Thú thật, màn chào hỏi của người hướng dẫn này không hề qua loa tí nào. Hơn thế còn rất cuốn hút bởi vì gương mặt điển trai muốn phát điên của gã ta. Chất giọng và điệu cười cũng cực kỳ ấm áp dịu dàng, khiến màng nhĩ rung lên vì thích thú.
Mặc dù tất cả đều sững sờ tại chỗ, nhưng chỉ mỗi Kỳ Họa Niên là còn có thể phản ứng lại với lời chào của người đàn ông đứng trên boong tàu.
“Mohamed?!”
Cậu hết trừng mắt lại chau mày, thậm chí còn lạc cả giọng chỉ vì ngỡ ngàng.
Tin được không chứ? Trước mặt cậu chính là gã trai ngoại quốc có tính cách thân thiện nhưng cũng gàn rỡ chẳng kém. Kể từ ngày rời khỏi Tiên Vận, cậu đã đinh ninh rằng sẽ khó mà gặp lại ai kia, nào ngờ bây giờ lại chạm mặt nhau ở chỗ xa xăm và đáng sợ thế này.
Lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc cất lên, Mohamed mau chóng liếc mắt nhìn Kỳ Họa Niên, rõ ràng cũng kinh ngạc không khác gì đối phương. Ngoài ra còn có cái đầu và cặp mắt khác đang luân phiên dán trên người của Mohamed lẫn Kỳ Họa Niên.
Bọn họ quen biết nhau sao?
Philippe Nguyễn đứng một bên trầm mặc quan sát, tia nhìn ẩn chứa nhiều tâm tư giảo hoạt, không rõ đang mưu tính điều gì.
“Kỳ…” Mohamed vừa bước ra ngoài vừa vuốt mái tóc bồng bềnh ra sau, hô lên. “Ôi giời ạ, là cậu thật hả, Họa Niên?!”
Thoạt đầu Mohamed hoàn toàn chẳng để ý đến bất kỳ ai trong đoàn, trừ Ngụy Kỉ. Do hai người đã có mối làm ăn từ trước nên mới quen biết nhau, khi đến đây đương nhiên sẽ chú ý Ngụy Kỉ hơn những người còn lại. Thế mà bây giờ gã còn tình cờ gặp được người quen khác, không chỉ một mà tận hai.
Đứng cạnh Kỳ Họa Niên chắc chắn là Vưu Hạ.
Hay nói cách khác, chỉ cần thấy cậu thì sẽ thấy anh.
Mohamed vuốt hàm râu quai nón, ra vẻ đăm chiêu quan sát hai người bọn họ. Qua chốc lát, gã lắc đầu bật cười, bỗng nhiên muốn ra sức vỗ về trái tim mềm yếu của mình.
Không ngờ mới chỉ thấm thoát vài năm thôi mà họ đã trở thành như vậy rồi. Có điều, sao lần này lại xuất hiện Kỳ Họa Niên nhỉ? Gã cứ ngỡ đây là dự án đặc biệt của bệnh viện nên chỉ đặc cách cho bác sĩ mà thôi.
Chà, thú vị phết!
“Chào mọi người!” Mohamed nhảy khỏi boong tàu, đi đến bắt tay từng người một. “Tôi là Mohamed, người hướng dẫn thân thiện tài ba của mọi người trong chuyến đi này đây!”
Đoạn, gã quay sang cười với Ngụy Kỉ, đồng thời bắt tay với ông ta. “Đã lâu không gặp, dạo này ngài vẫn còn uống trà bạc hà đấy hả?”
Ngụy Kỉ bắt tay vài giây rồi mau chóng rút về, nhướng mày hỏi: “Sao? Cậu đánh hơi được cả mùi trà tôi dùng à?”
“Sao lại không? Lần nào gặp ngài tôi cũng ngửi thấy mùi bạc hà cả.” Mohamed thình lình ghé sát tai Ngụy Kỉ, thì thầm. “Chẳng phải tôi thính đâu, là do trên người ngài luôn thoang thoảng mùi bạc hà đó thôi. Xem ra ngài thích nó lắm nhỉ?”
Hơi thở nóng hầm hập trườn bò trên vành tai của Ngụy Kỉ. Giọng điệu trầm thấp và mập mờ của Mohamed bất giác làm cho đáy lòng ông ta ngứa ngáy. Không phải vì cảm xúc dành cho một người đàn ông nào đó mà vì Mohamed vừa nhắc đến mùi hương trên người ông ta.
Trên đời này có vài thứ cấm kỵ trong lòng Ngụy Kỉ.
Một cái tên.
Một mùi hương.
Và một lời nguyền.
Ngụy Kỉ trước giờ vẫn luôn khó chịu mỗi khi có người ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên quần áo và mái tóc ông ta, nhưng tránh làm sao được khi mỗi ngày ông ta đều đắm chìm trong hương vị hoài niệm ấy.
Hoài niệm ư?
Vì sao thế?
Đến giờ vẫn chẳng ai biết được.
Ngụy Kỉ nghiêng đầu, hòng muốn tránh đi hơi thở nóng như than từ Mohamed, ông ta xoa nhẹ cổ tay và cười lấy lệ: “Ừ, thì thích nên mới uống nhiều vậy chứ.”
Mohamed gật đầu như đã hiểu, trong lòng thật ra không quá để tâm đến chuyện mùi hương của đối phương. Gã lùi người lại, xoay qua đánh giá những thành viên khác. Trong đoàn trừ bỏ ba người gã đã quen biết trước đó thì còn lại ba người khác. Nhìn chung mỗi người một phong cách, dựa vào phong cách có thể xác định được chút ít bản chất của đối phương. Nhưng nếu hỏi người nào khiến cho gã cảm thấy dễ chịu thoải mái nhất thì câu trả lời sẽ là Tào Mẫn.
Tào Mẫn sáng sủa và sạch sẽ.
Thụy Lam trẻ tuổi nhưng hơi đần.
Philippe Nguyễn… tại sao gã luôn linh cảm đây là một kẻ cần phải đề phòng nhỉ?
Hừm, chắc là mình đa nghi quá rồi.
Mohamed tặc lưỡi phủi đi mấy suy nghĩ vẩn vơ, sau đó chuyển ánh mắt sang người mà gã từng định theo đuổi nhiệt tình. Có một sự thật là không phải tính cách của ai cũng sẽ giống với tên của họ.
Điển hình là chàng trai “mùa đông” trước mặt gã đây.
Mohamed thong thả bước tới gần Vưu Hạ, mặt dày vươn tay muốn chào hỏi. Tuy nhiên, lần này so với lần đầu tiên cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Bàn tay thuôn gầy đẹp đẽ của bác sĩ Hạ vẫn không muốn tiếp xúc với bàn tay gân guốc rắn chắc của Mohamed.
Trái tim Mohamed khẽ kêu rắc một cái, gã cắn môi nói: “Tu m’as brisé le coeur, Jimmy.” (Cậu làm tôi tổn thương quá, Jimmy à.)
Jimmy? Làm sao Mohamed biết được cái tên này của anh ấy?
Kỳ Họa Niên nhất thời ngẩn ngơ, đồng thời lia mắt nhìn sang Vưu Hạ, muốn xem thái độ của anh ra sao. Song, bất ngờ là anh không hề tức giận như cậu tưởng, trái lại còn mở miệng nhàn nhạt tiếp lời.
“Ce ne sont pas mes affaires.” (Đó đâu phải chuyện của tôi.)
Đúng là không tức giận, nhưng mà vẫn xa cách như thường.
Vốn dĩ Mohamed đã lường trước được câu trả lời nên không thấy mất mát cho lắm. Gã nở nụ cười ngọt ngào mê đắm, tiến lại gần hơn chút nữa rồi cúi người tán tỉnh.
“Je connais ça. Savez-vous? Tu m’as tant manqué.” (Tôi biết mà. Nhưng cậu có biết chuyện này không? Tôi nhớ cậu nhiều nhiều lắm đó.)
Kỳ Họa Niên: “…”
Nhớ ai? Ai nhớ? Này anh trai, anh có biết mình đang nói gì không đấy? Thản nhiên tán tỉnh một người đã có đôi có cặp mà được à? Mặt dày cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!
Haiz, khó chịu quá đi…
Kỳ Họa Niên ấm ức phát điên. Thậm chí cậu còn ước rằng giá như mình không nổi hứng muốn học tiếng Pháp thì bây giờ sẽ không phải đứng đây nghe mấy lời ruồi muỗi vo ve đáng ghét của Mohamed.
Ngoài Kỳ Họa Niên, những người khác cũng bắt đầu ngơ ra vì họ không hiểu loại ngôn ngữ này.
Có điều, dường như Mohamed không hề quan tâm đến đôi mắt soi mói của bọn họ, nhất mực muốn trêu chọc Vưu Hạ đến cùng mới thôi. Gã nghiêng đầu, cười híp đôi mắt quyến rũ ấy, kiên nhẫn chờ đợi hồi đáp.
Cuối cùng Vưu Hạ cũng chịu nói thêm một câu kèm theo nụ cười nhạt thếch: “Mon temps c’est de l’argent, pardon!” (Xin lỗi nha, thời gian của tôi quý lắm.)
…Cho nên không rảnh làm mấy chuyện vô bổ như anh đâu.
Vưu Hạ càng đáp trả càng khiến cho Mohamed hưng phấn đến độ khó tả. Lâu ngày không gặp nhau mà tính cách Vưu Hạ có vẻ thay đổi không ít rồi thì phải. Trước kia đối phương ăn nói luôn lạnh nhạt, đặc biệt rất thích chặt chém người khác bằng câu từ của mình. Còn bây giờ nói chuyện rất dễ thương, dù vẫn sót lại chút gai hồng khó ưa.
Giữa cuộc trò chuyện không đầu không đuôi của hai người, Thụy Lam cáu kỉnh chen vào: “Ê, hai người diễn tuồng hả? Bọn này cũng đâu rảnh mua vé xem tuồng? Có đi chưa?”
Thái độ hống hách lẫn cách nói chuyện ngang hàng của Thụy Lam phút chốc khiến nụ cười trên môi Mohamed tắt ngấm. Gã ngoảnh đầu liếc hắn một cái, hàng mày chau vào nhau đầy vẻ đáng sợ.
Thời gian tán tỉnh trai đẹp hiếm hoi của ông mà nhóc ranh như cưng cũng muốn cướp?
Thụy Lam vừa rồi mạnh mồm giở giọng châm chọc lập tức dán chặt kẽ răng, cảnh giác nhìn Mohamed. Bước chân lén lút lùi về phía sau, vô tình va phải Tào Mẫn đứng gần đó.
Tào Mẫn vỗ lên vai Thụy Lam: “Này này, giẫm giày anh rồi! Trốn cái gì thế?”
Thụy Lam giật bắn mình quay người nhìn Tào Mẫn, sau đó lại quay đầu nhìn Mohamed, hít sâu một hơi kiêng dè nói: “Ờ thì, tôi muốn biết khi nào chúng ta mới lên tàu?”
Mohamed mỉm cười nhân từ: “Khi nào ông đây tán tỉnh xong.”
Cả đoàn: “…”
Vưu Hạ nghiêm túc cắt ngang: “Tôi nghĩ độc diễn đến đây là đủ rồi. Chúng tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
“Rồi rồi rồi, tôi nghe lời cậu, được chưa?” Mohamed nhún nhún vai, buông lời tiếc nguồi nguội. “Chẳng qua do lâu rồi mới gặp lại, tưởng là không gặp lại được nữa cơ nên mới muốn trò chuyện chút để thư giãn thôi mà. Với lại, hôm nay cậu chịu nói chuyện với tôi nhiều như vậy làm tôi cảm động lắm đó.”
“Vậy ư?” Vưu Hạ liếc mắt nhìn Mohamed một cái, ngậm cười hỏi. “Có biết vì sao không?”
Mohamed đăm chiêu suy nghĩ rất cẩn thận: “Có lẽ là vì cậu đã cảm nhận được tình cảm của tôi rồi chăng?”
Vưu Hạ nhìn thẳng vào mắt Mohamed, điềm tĩnh phủ nhận: “Sai rồi. Tôi trả lời nhiều câu như thế vì vốn dĩ một câu với người khôn ngoan là đủ.”
Cả đoàn: “…”
Ui chà, đau thế lị?
Tào Mẫn vội vàng quay mặt đi lén lút phì cười. Thụy Lam trái lại lăm lăm nhìn Vưu Hạ với ánh mắt đay nghiến, dường như hắn đang nhớ tới ân oán chưa thể giải quyết được vào hôm họp khẩn của khoa.
Miệng lưỡi vẫn khinh người chẳng khác gì ngày hôm ấy. Lúc nào cũng tỏ ra bản thân am hiểu mọi thứ, sau đó thản nhiên xem thường khả năng của những người xung quanh. Nếu không vì một câu “Đàn gảy tai trâu” của anh ta, mình đã không bị nhục nhã tới vậy rồi.
Được, để tao chống mắt lên xem mày còn hả hê đến bao giờ!
Thụy Lam nghiến răng ken két, hạ quyết tâm phải trả thù bằng được, nếu không chết sẽ không nhắm mắt.
Trong khi Mohamed bị hạ đo ván, Ngụy Kỉ bấy giờ mới chịu lên tiếng chấn chỉnh đội ngũ của mình. Ông ta không quan tâm đến chuyện tình cảm riêng tư của mọi người, điều mà ông ta muốn hoàn thành trong chuyến đi này chỉ có một.Và duy nhất một điều để kết thúc mớ hỗn độn suốt mười năm qua.
“Thôi nào, chúng ta khởi hành thôi, cần phải tìm một nơi trú ẩn an toàn trước khi trời sập tối hẳn.”
Lúc Ngụy Kỉ nhắc đến thời gian, mọi người bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đồng hồ chỉ vừa điểm 6 giờ chiều. Đây vốn là khoảnh khắc để thành phố thỏa thích lên đèn nhộn nhịp nên dù trời có tối mờ mịt cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ bọn họ sắp đi vào rừng, trước mặt là cánh rừng sâu hút với bao nhiêu hiểm nguy ẩn mình, bỗng dưng lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Khi nhận thức được tình hình hiện tại, cả đoàn bắt đầu sốt ruột.
Tào Mẫn chà mạnh hai lòng bàn tay, thở ra khói nói: “Vậy ta nên đi mau thôi.”
Thụy Lam lập tức đồng tình, vừa gật đầu vừa xoay người tiến về phía con tàu nằm chễm chệ bên bờ sông: “Đi thôi đi thôi, tôi thấy trời lạnh dần rồi đó.”
Bước chân của hắn thoăn thoắt như vậy cốt là vì muốn tránh khỏi tầm ngắm của Mohamed.
Nhìn thấy mọi người lần lượt leo lên boong tàu, Vưu Hạ cũng động đậy khớp chân muốn di chuyển. Nhưng Mohamed cứ đứng chình ình không chịu đi làm anh phải ngẩng đầu, bày ra bộ mặt bực dọc thật sự.
“Trên mặt anh rốt cuộc trát bao nhiêu lớp xi-măng vậy?”
Mohamed nheo mắt lại, trong đôi mắt không hề chứa vẻ tức giận. Gã mím chặt bờ môi nghiền ngẫm hồi lâu mới cười khẽ, đồng thời vươn tay muốn chạm lên bả vai Vưu Hạ. Tuy nhiên, động tác gần gũi ấy đã vượt giới hạn chịu đựng của Kỳ Họa Niên rồi.
Thình lình, Kỳ Họa Niên bước qua, đánh mạnh vào bàn tay gân guốc của Mohamed kèm theo ánh nhìn cảnh cáo.
“Đủ rồi đó.”
Bàn tay khựng lại giữa không trung, Mohamed nhất thời ngây người, chốc lát mới có thể thu tay về. Gã xoa mu bàn tay đỏ tấy, ngầm chửi thề trong bụng bằng tiếng mẹ đẻ.
“Chúng ta đi mau thôi, kẻo muộn.”
Kỳ Họa Niên đánh xong không thèm để ý đến thái độ hay cảm giác của đối phương, trực tiếp giữ lấy cổ tay của Vưu Hạ cùng nhau đi về phía con tàu. Nhìn từ đằng sau cũng đủ thấy được độ mặn nồng ra sao rồi.
Mohamed bĩu môi.
Định làm mồi nhử thôi, ai mà ngờ được con cá này cắn đau bỏ mẹ luôn, hừ…
Theo đuôi Mohamed là Philippe Nguyễn. Từ nãy đến giờ gã ta chưa từng lên tiếng quá ba câu, chủ yếu muốn làm khán giả vô hình, đứng một bên chiêm ngưỡng kịch hay. Ấy vậy mà lại tình cờ vớ được một vở kịch hoàn hảo khó tin.
Đúng như Thiên Điểu từng nói, có hai thứ không bao giờ giấu được.
Một là ho, hai là yêu.
Philippe Nguyễn rũ mắt nhìn vũng nước nhỏ dưới chân, chợt trông thấy khuôn mặt vô cảm của chính gã. Gã nhìn cái bóng vài giây rồi cong môi cười đầy giảo hoạt.
Khốn khiếp!
Rốt cuộc một tên kiêu ngạo đáng ghét như Vưu Hạ có gì đáng để thích chứ?
Ai cũng thích và ngưỡng mộ nó, mặc kệ thái độ ngạo mạn chó chết của nó ra sao.
Còn gã thì thế nào? Gã có gì thua thiệt yếu kém hơn ư?
Không, không hề có chuyện hoang đường như vậy!
Cứ đợi đấy, một ngày đẹp trời nào đó, gã sẽ lấy lại bằng hết thôi.
Ngay khi nghĩ đến đây, Philippe Nguyễn ngẩng đầu lên rồi dứt khoát giẫm qua cái bóng trong vũng nước vừa rồi.
—
Bao quanh khu rừng là các con sông uốn quanh như thân của một con trăn khổng lồ, cứ men theo dòng hải lưu sẽ ra đến cửa sông chính. Tạm thời con tàu của Mohamed đang thả chậm theo đường sông quanh co nhỏ hẹp, khắp nơi đều chỉ còn thấy mỗi bóng tối mịt mù. Khi ngước mắt nhìn lên cũng không còn thấy được bầu trời nữa bởi những tán lá to bè thi nhau chồng chất.
Nhiệt độ hạ thấp liên tục, đến mức toàn thân Tào Mẫn đã run như cầy sấy. Thụy Lam ngồi bên cạnh rung rung hai bắp đùi, cố gắng hoạt động mạnh để tạo ra nhiệt cho cơ thể. Mỗi người bọn họ chọn một vị trí thích hợp để ngồi nghỉ, nhưng dường như chẳng có ai thật sự thoải mái để thư giãn cả.
Cuối cùng, Mohamed là người chủ động phá vỡ bầu không khí tịch mịch lạnh lẽo trên boong tàu.
“Mọi người trước khi bước vào chỗ này có tìm hiểu sơ qua chưa?”
Bóng đèn gắn ở nóc tàu tỏa ra tia sáng le lói, đủ để tất cả có thể xác định được vị trí của nhau.
Nghe hỏi, Thụy Lam khịt khịt mũi, mau miệng đáp: “Tất nhiên là rồi.”
Mohamed vừa điều khiển bánh lái vừa cười hỏi: “Vậy cậu tìm hiểu được gì?”
“Trên mạng thiếu gì thông tin, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu thôi. Tôi đọc qua hơn một chục bài báo viết về Amazon rồi, bài nào cũng như nhau, có vài ý lặp đi lặp lại miết thôi. Ờ thì rừng Amazon là một nơi bí hiểm vẫn chưa được khám phá hết, có vô số loài sinh vật đang trú ngụ…”
“Thông tin chung chung nhỉ?” Mohamed phì cười. “Thật ra khi đặt chân vào bất kỳ cánh rừng nào cũng phải hiểu được rằng, ở đâu cũng có nguy hiểm. Nhớ cho kỹ, thứ gì càng đẹp sẽ càng chết người. Nhưng mà cùng tồn tại với nguy hiểm vẫn còn có vài sinh vật rất dễ thương và thiện lành.”
“Sinh vật dễ thương thiện lành á?” Tào Mẫn quệt nước mũi, ngoảnh đầu tò mò hỏi.
Mohamed vui vẻ gật đầu: “Điển hình là loài chuột lang nước. Chuột lang nước là loài gặm nhấm lớn nhất thế giới. Chúng thuộc chi Hydrochoerus và còn được gọi là Capybara. Vì chúng hay cư trú ở các trảng cỏ gần nguồn nước nên mới có cái tên đáng yêu như vậy. Ngoài ra thân hình cũng cực kỳ dễ thương, chúng tròn trịa, đôi lúc thì trông ục ịch nặng nề. Đặc biệt là tập tính của chúng, thú vị dữ lắm.”
Có vẻ nỗi u ám của khu rừng đã bị những kiến thức khoa học qua lời kể của Mohamed đánh bay gần một nửa. Thụy Lam và Tào Mẫn không còn thấy lạnh, ngược lại cả người bắt đầu nóng lên vì tò mò thế giới hoang dã.
Tào Mẫn rướn cổ về phía buồng lái, hỏi: “Tập tính gì vậy?”
Mohamed cười bảo: “Không ai đoán được hả?”
“Đoán kiểu gì thì tôi còn chưa từng thấy con đó luôn.” Thụy Lam buột miệng, sau đó vội vàng chữa lời. “À thì có thấy rồi, có hình trên mạng nhưng chẳng nhớ nổi tập tính của chúng.”
Mohamed im lặng liếc nhìn chàng trai láo lếu ngu đần qua khung cửa sổ hình chữ nhật, chỉ ngậm cười chứ không thẳng thừng vạch trần lời nói dối của hắn.
“Tập tính của chúng là—“
Đương nói thì Kỳ Họa Niên bất ngờ chen vào một câu: “Tập tính của chúng là dùng mùi hương để đánh dấu đúng không?”
Lời lẽ ngắn gọn súc tích làm Mohamed nhất thời mất hứng. Gã trừng mắt với cậu, sau đó đành gật đầu thừa nhận.
“Ờ đúng rồi, nó có hai loại mùi hương, một là—“
“Á á, con gì kia?” Chợt, tiếng hô của Tào Mẫn cất lên, vọng qua cánh rừng sâu thẳm.
Mọi người đồng loạt nhìn theo ngón tay của Tào Mẫn, bắt gặp một loài vật lẩn trong đám cỏ rậm rạp, đầu chúi xuống như muốn tìm thức ăn. Mohamed nghiêng đầu nhìn ra ngoài vài giây rồi phì cười bởi biểu cảm kinh ngạc của họ.
“Nó là một con lợn vòi.”
“Lợn vòi ư?” Thụy Lam xoay nửa người, chống tay lên thành tàu, chăm chú quan sát loài động vật quý hiếm hàng thật giá thật.
“Lợn vòi Nam Mỹ, cái tên đủ nói lên tất cả rồi. Tuy mang hình dáng là con lợn nhưng mõm của chúng lại giống cái vòi, đây cũng xem như là đặc điểm thú vị của chúng. Tuy nhiên, vẻ ngoài trông to lớn nguy hiểm là vậy nhưng chúng chỉ ăn hoa quả thôi. Một sinh vật thiện lành thứ hai đấy.”
Kỳ Họa Niên gật gù, khóe môi cong lên đầy thích thú: “Hóa ra là đang tìm hoa quả dại để ăn. Nói vậy những con thú khác có thể là mối đe dọa với chúng nhỉ?”
“Ừ, vì nó rất hiền nên chắc chắn sẽ là thức ăn cho loài khác dữ hơn thôi. Chính vì vậy, chúng ta dù có đói cũng không nên làm thịt nó đấy nhé. Chúng được xếp vào loại có nguy cơ tuyệt chủng đấy.”
Hôm nay được làm một người hướng dẫn thông thái khiến tâm trạng Mohamed tốt lên hẳn. Gã nhếch mép với vẻ mặt thành tựu vô cùng, cho đến khi Thụy Lam lại vạ miệng nói một câu khó nghe.
“Thôi đi, có làm thịt sẵn tôi cũng chả ăn đâu. Ngoại hình phát gớm đi được ấy, ew…” Thụy Lam giả vờ nôn ọe rồi nói tiếp. “Cơ mà xem ra trong rừng cũng đâu đến nỗi nào nguy hiểm chết người nhỉ? Tôi còn tưởng trong rừng toàn là mấy loài khổng lồ như trong phim ấy.”
Lời dứt, có tiếng cười phát ra từ mũi đầy khinh thường.
Thụy Lam lập tức hướng mắt nhìn Vưu Hạ, hàng mày chau vào nhau, giọng điệu cáu kỉnh: “Anh cười cái gì?”
Vưu Hạ nghiêng đầu nhìn Thụy Lam, nhẹ nhàng thốt ra: “Chỉ dựa vào hai sinh vật ăn hoa quả vừa rồi mà có thể cho rằng rừng Amazon không nguy hiểm chết người? Loài khổng lồ như trong phim có lẽ không tồn tại, nhưng tôi cá chỉ cần cậu rơi tõm xuống sông thì cũng đủ bị xé xác rồi.”
“Liên quan gì tới anh?” Thụy Lam giận đỏ mặt, quát. “Tôi nói chuyện với anh à?”
Vưu Hạ nhún vai, ngậm cười nói: “Thấy kiến thức cậu hạn hẹp, không nỡ ngồi nhìn nên mới giúp đỡ thôi.”
“Mẹ…” Thụy Lam siết nắm tay, kìm chế không chạy lại đánh vào mặt đối phương. Thật ra nguyên nhân khiến hắn không dám làm vậy là vì Ngụy Kỉ vẫn luôn thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Dù sao trong chuyến đi này, hắn cũng không phải là thành viên được ông mong đợi và trọng dụng.
Sau khi nuốt nỗi ấm ức và ê chề xuống, Thụy Lam lùi một bước về phía sau, đứng sát thành tàu, quay mặt lại nhìn Mohamed.
“Thế anh gì kia, anh nói thử tên vài dã thú của Amazon xem?”
Mohamed mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu có thật sự đọc bài trên mạng chưa thế?”
“Kệ tôi đi? Anh là người hướng dẫn mà, chẳng lẽ chút kiến thức này cũng không biết à?”
Thái độ kệch cỡm này…Đệt!
“Dã thú thì đầy, đi một bước cũng gặp được dã thú đấy, thậm chí là loài tí hon. Ví dụ trên dòng sông này, chúng ta có thể sẽ gặp phải—“
Rầm!
Đột nhiên con tàu vốn đang trôi đi êm ả lại vô tình va phải thứ gì nằm dưới sông. Cơn chấn động dữ dội tới mức ai nấy đều cảm thấy cơ thể rung chuyển và đầu óc choáng váng.
Một giây sau có tiếng thất thanh xé toạc khu rừng.
“Áaa!”
Ầm!
Con tàu bị khựng lại, tất cả thành viên trong đoàn cũng sững người bởi tiếng hét ấy.
Qua vài giây tiếp theo, Tào Mẫn bàng hoàng la lên: “Thụy…Thụy Lam, cậu ta rơi khỏi tàu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.