Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 43: Tảo Tảo về nhà

Súp lơ leng keng

12/03/2020

Thì ra là bà nội của Lâm Tâm bị bệnh, ba cô gọi điện thoại tới thúc giục Lâm Tâm về nhà, Tảo Tảo nói với ba Lâm là Lâm Tâm đã về rồi, coi như là ngồi chuyến tàu hỏa trễ nhất thì hôm sau là có thể về đến nhà, ba Lâm yên tâm cúp điện thoại. Ai ngờ đến tối ngày hôm sau, ba Lâm lại gọi điện thoại tới phòng ngủ một lần nữa, lần này ngay cả Tảo Tảo cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Lâm Tâm nói là về nhà, chẳng lẽ cô vẫn còn ở chỗ của Triệu Kiếm?

Tảo Tảo và Nghiêm Bình cùng đi tìm Triệu Kiếm, các cô không biết phòng ngủ của Triệu Kiếm ở đâu, mất hồi lâu mới tìm được sơ đồ sắp xếp phòng của nam sinh, ai ngờ Triệu Kiếm lại không có trong phòng, mà lại thuê nhà ở bên ngoài giống như Đại Bính. Trong phòng, mọi người đều về gần hết, chỉ còn lại một nam sinh có quan hệ không tốt lắm với Triệu Kiếm, anh ta cũng không biết Triệu Kiếm ở chỗ nào.

Tảo Tảo trợn tròn mắt, đi đâu mà tìm Triệu Kiếm đây? Cô chỉ có thể dán một tờ giấy trên cửa phòng, kêu anh ta vừa về thì gọi ngay cho cô, cũng không biết Triệu Kiếm có nhìn thấy hay không nữa.

Lòng của ba Lâm giống như lửa đốt, lại lo lắng con gái gặp chuyện không may, một ngày gọi mấy cuộc điện thoại tới hỏi thăm, đám người Tảo Tảo không còn cách nào, một ngày chạy tới ký túc xá nam nhìn thử mấy lần, vẫn luôn không thấy bóng dáng của Triệu Kiếm, rốt cuộc Lâm Tâm và Triệu Kiếm đã đi đâu rồi?

Tảo Tảo vượt qua một ngày trong sự lo lắng, đến sáng sớm ngày thứ ba, khi cô còn đang trong giấc mộng thì một cuộc điện thoại kỳ lạ đã đánh thức cô, trong điện thoại có một cô gái nói cho cô biết, Triệu Kiếm đang đợi cô ở dưới lầu. Tảo Tảo mừng rỡ, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng có cảm giác trông ngóng được nhìn thấy Triệu Kiếm giống như giây phút này, vì vậy Tảo Tảo còn không kịp rửa mặt đã lao nhanh xuống dưới lầu, nhưng ngay cả bóng dáng của Triệu Kiếm cũng không thấy.

Ai mà lại nhàm chán như vậy, Tảo Tảo tức giận trở lại phòng, vừa lo lắng cho Lâm Tâm vừa mắng to cái người hết sức nhàm chán kia.

Lúc ăn sáng, Tảo Tảo đã kể chuyện này với Tiểu Dã, Tiểu Dã trầm ngâm một lúc, đáp: "Em đi đổi lại lời nhắn kia, đừng viết số điện thoại của em, cứ nói thẳng là nhờ Triệu Kiếm thông báo cho Lâm Tâm rằng bà nội cô ấy bị bệnh là được rồi."

"Triệu Kiếm kia hình như cũng ở cùng khu vực với Đại Bính, còn cụ thể ở chỗ nào thì không rõ lắm, đôi lúc buổi tối có thể nhìn thấy anh ta đi về hướng đó." Tiểu Dã vỗ vai Tảo Tảo: “Em lo lắng cũng vô ích, đợi chút nữa anh gọi điện thoại cho Đại Bính, hỏi cậu ấy xem bên đó còn có nam sinh nào thuê ở không?”

Tảo Tảo vừa nghe xong, chẳng thèm ăn nữa, cầm hai cái bánh bao vừa gặm vừa kéo Tiểu Dã đi: “Còn ăn sáng gì nữa, vừa đi vừa ăn thôi."

Kết quả hỏi thăm Đại Bính lại khiến Tảo Tảo rất thất vọng, cậu ấy cũng không biết. Buổi tối, lúc Tảo Tảo nhận được điện thoại của ba Lâm một lần nữa thì lại nghe ba Lâm cứ lặp lại: “Đứa nhỏ này, ngàn vạn lần không được có chuyện gì.” Nghe thấy giọng nói già nua đầy lo lắng đó, Tảo Tảo giống như thấy được cha mình, lần đầu tiên cô cảm nhận thật sâu sắc về ‘Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ thật đáng thương’, con cái có chút chuyện gì đều liên lụy đến lòng mẹ cha.

Tảo Tảo cúp điện thoại, vừa quay đầu liền đối diện với vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng của Nghiêm Bình, hai người đều cảm thấy có lòng mà không có sức, không có cách nào giúp đỡ được người ba đáng thương kia, một người cha tội nghiệp mà vừa lo lắng cho bệnh tình của mẹ già lại vừa lo lắng cho con gái.

Đang trong kỳ nghỉ hè nên người ở lại không nhiều lắm, trong phòng tắm cũng chỉ có hai người Nghiêm Bình và Tảo Tảo đang rửa mặt, trong phòng tắm yên tĩnh chỉ nghe tiếng nước chảy rào rào.

Nghiêm Bình đánh răng xong, quay đầu nhìn Tảo Tảo, chần chờ không quyết, mở miệng: "Tảo Tảo, mình cảm giác lần trở lại này, Lâm Tâm không ổn lắm.”

Tảo Tảo vừa đánh răng vừa nghi ngờ hỏi: "Là sao?"



Nghiêm Bình cúi đầu do dự một chút, đưa mắt nhìn chung quanh, cắn nhẹ môi nói: “Cậu không cảm thấy hình như cậu ấy mập hơn à, nhưng sắc mặt lại rất khó coi, hơn nữa mình còn thấy cậu ấy nôn mửa ở trong nhà vệ sinh.”

"Cậu?” Tảo Tảo giống như bị thứ gì đâm phải, bỗng nhiên co rúm lại, cô chợt quay đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Bình như muốn chứng thực: “Ý của cậu là——"

Nghiêm Bình không nói gì, nhìn Tảo Tảo gật đầu một cái.

Tảo Tảo trầm mặc, những chuyện tình thối nát, thô tục đến khoa trương mà giả tạo như trong TV và tiểu thuyết, những chuyện mà mọi người vừa xem là có thể bật cười đoán được kết quả, nếu như những chuyện đó xảy ra rõ rành rành ở bên cạnh, lại khiến cho người ta cảm thấy được nghiêm trọng như thế nào.

Nếu một cô gái đã buông thả bản thân, cho dù chỉ là thỏa mãn nhất thời, nhưng hậu quả vẫn có thể nghiêm trọng đến vậy, ai nói nam nữ có thể bình đẳng, nam nữ đều khác biệt về cả sinh lý lẫn tâm lý, trong chuyện tình yêu thì phụ nữ vĩnh viễn không thể bình đẳng với đàn ông.

Sau khi mất tích một tuần lễ, rốt cuộc thì Lâm Tâm cũng xuất hiện với sắc mặt tiều tụy, lúc cô đi vào vừa vặn đối mắt với Tảo Tảo, cũng không để ý đến lần đầu tiên Tảo Tảo dùng ánh mắt chăm chú nhìn mình, Lâm Tâm hoảng hốt tránh né ánh mắt chăm chú của cô.

Tảo Tảo không biết trong lòng mình có tư vị gì, Lâm Tâm gầy yếu như vậy, tiều tụy như vậy, cô mơ hồ nhớ lại bộ dạng hoạt bát vào một năm trước kia, giống như quay người lại, vẫn là cô gái nhỏ cầm theo chìa khóa, cười khẽ nói với cô —— Cho cậu cái khóa này.

Tảo Tảo đi qua nắm vai cô ấy, oán trách nói: "Con nhóc này, trọng sắc khinh bạn, đi chơi mà còn gạt bọn mình, mau gọi điện cho ba cậu đi, ông ấy lo lắng muốn chết rồi.”

Đôi mắt của Lâm Tâm đỏ lên, cúi đầu, nói nhỏ đến nỗi không nghe được: "Đã gọi rồi, hôm qua Triệu Kiếm mới nhìn thấy được tin nhắn của cậu, cảm ơn cậu, Tảo Tảo."

Tảo Tảo vỗ vai Lâm Tâm: “Không có gì, hắc hắc, khi nào thì Lâm Tâm bắt đầu biết lễ phép rồi, thật không quen nha."

Lúc ăn cơm trưa Tiểu Dã ngạc nhiên khi thấy thường ngày Tảo Tảo vẫn ăn như hổ đói lại nhìn thức ăn ngẩn người, còn tự mình lẩm bẩm: "Cứng như vậy, làm sao mà ăn được.”

Cơm nước xong, Tảo Tảo kiên quyết kéo Tiểu Dã đi tới chợ rau, ầm ĩ đòi ăn gà, nhất định muốn Tiểu Dã theo cô đi mua gà.

Trời nóng như vậy còn đòi ăn gà, chỉ có cô nhóc này đang thèm ăn mới nghĩ ra được thôi, Tiểu Dã bất đắc dĩ xách lên một con gà đã được làm sạch lông, cùng với Tảo Tảo đi tới phòng trọ nhỏ của Đại Bính.

Đi vào nhà bếp, Tảo Tảo rất quan tâm để Tiểu Dã chuẩn bị tốt nguyên liệu rồi đi ra chơi máy tính, còn cô ở lại trong bếp coi chừng nồi hầm, nhìn ngọn lửa màu xanh lam mà nghĩ tới những vấn đề chưa rõ ràng.



Lúc hồn cô chuẩn bị bay tới chín tầng mây thì bị một cánh tay từ phía sau kéo qua, sau lung dán lên một vòng ôm nóng bỏng: “Nghĩ gì vậy?”

Lỗ tai bắt đầu ngứa ngáy vì bị người kia cắn, hai tay đặt bên hông cũng bắt đầu không an phận hướng lên trên, Tảo Tảo cố gắng né tránh hành động thân mật của Tiểu Dã, lại bị anh kéo qua một phen, giữ chặt ở trên tường, nụ hôn nóng bỏng của Tiểu Dã cũng từ từ kịch liệt hơn, đột nhiên lại bị Tảo Tảo tức giận đẩy ra.

Trong mắt Tiểu Dã vẫn còn sự say đắm chưa kịp tiêu tán hết, anh mê mang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tảo Tảo, Tảo Tảo quýnh lên, né tránh ánh mắt của anh, lắp bắp mở miệng: "Anh, tại sao anh lại như vậy?”

Tiểu Dã cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Như thế nào?"

"Chính là, chính là,” Mặt của Tảo Tảo đỏ đến nỗi như muốn nhỏ ra máu, cô lắp bắp hồi lâu cũng không nói ra được gì, ánh mắt lại không tự chủ liếc một cái về phía dưới quần của Tiểu Dã.

Tiểu Dã hiểu được, dở khóc dở cười nói: "Tảo Tảo, em chỉ vì nó mà đẩy anh ra à, anh là đàn ông, là một người đàn ông khỏe mạnh về thể xác và tinh thần, ôm cô gái mà mình thích thì đương nhiên là phải có phản ứng rồi.”

"Ôm cô gái mà anh ghét, anh cũng có phản ứng.” Tảo Tảo nhỏ giọng lầu bầu.

"Em," Tiểu Dã thất bại thở dài, sau đó là cắn răng nghiến lợi nhào tới, túm Tảo Tảo đi ra ngoài.

"Làm gì vậy? Tiểu Dã, anh buông em ra." Tảo Tảo dùng sức giãy giụa, ý muốn thoát khỏi sự khống chế của Tiểu Dã.

"Anh muốn trừng phạt em." Tiểu Dã ném cô thẳng lên giường, lỗ mũi hừ hừ hai tiếng rồi nhào lên, làm bộ như muốn kéo quần áo của cô.

"Đừng mà, Tiểu Dã, em nói sai rồi, đừng vậy mà." Tảo Tảo giãy dụa bắt được tay Tiểu Dã. Tiểu Dã cười ha ha không chịu thả ra, vui vẻ đùa giỡn, Tiểu Dã lại có phần giỡn quá thành thật, ánh mắt anh từ từ sâu thẳm, ánh mắt đen nhánh như nước mực lại bắt đầu dậy lên từng đợt sóng ngầm.

"Không được, Tiểu Dã." Tảo Tảo hôn đôi mắt của Tiểu Dã một cái, tỉnh táo nói.

"Tảo Tảo, anh…" Anh khẽ gọi, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài, vùi đầu trước ngực cô, rất lâu cũng không muốn rời đi.

Nồi hầm trong bếp vang lên tiếng sôi trào, Tiểu Dã lặng lẽ đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook