Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
Chương 15: WC kinh hồn
Súp lơ leng keng
24/04/2018
Edit: Loveyoumore3112
Đêm khuya, trong phòng học chỉ có 3 người, Tảo Tảo, Tiểu Dã và nam sinh không biết tên kia, đèn huỳnh quang yên lặng chiếu lên bức tường phòng học ảm đạm, bên ngoài gió bắc thổi vù vù, không biết cửa sổ phòng học nào không đóng chặt, theo cơn gió vang lên từng tiếng loảng xoảng, trong đêm đông vắng lặng nghe qua có chút dọa người.
Không biết có phải do nhân tố tâm lý gây trở ngại hay không, sau khi nghe lời Tiểu Dã nói, Tảo Tảo cảm thấy nam sinh ở góc tường vô cùng khả nghi, từ lúc cậu ta ngồi ở đó chưa từng ngẩng đầu, mái tóc dài che khuất gương mặt, toàn thân mặc đồ đen có vẻ cực kỳ u ám, thỉnh thoảng cô nhìn về chỗ cậu ta ngồi một chút, nam sinh này lại không chuyển động chút nào, cứ ngồi mãi tại chỗ đọc sách như vậy.
Càng là chuyện không muốn làm, lại hết lần này đến lần khác tìm tới, lúc Tảo Tảo học thuộc đến bài từ đơn cuối cùng, cô bắt đầu cảm thấy mót vô cùng, cô cố nén tiếp tục học từ đơn, nhưng việc này là việc càng kím nén lại càng gấp gáp, lúc gắng gượng học từ đơn, rốt cục cô không nhịn được nữa. Tảo Tảo đứng lên nhìn nhìn về phía hành lang, ngọn đèn lờ mờ chiếu trên hành lang tối đen, cô khẽ cắn môi, rời khỏi phòng học đi đến WC, tiếng bước chân cô vang vọng trên hành lang vắng lặng, cộp, cộp, cộp, một tiếng lại một tiếng lớn dần, cứ như là có người ở ngay phía sau cô, cảnh tượng trong mấy bộ phim kinh dị đã xem trước đây bắt đầu hiện lên luẩn quẩn trong đầu cô.
WC ở cuối hành lang, WC tối om tựa như cái miệng mở lớn của con quái vật đang lạnh lùng chờ cô đi vào, WC là nơi có tỷ lệ xảy ra chuyện tương đối cao trong phim kinh dị, nhất là toilet nữ, dù bình thường Tảo Tảo to gan lớn mật, nhưng vào lúc này trên người cũng cảm thấy rét căm căm, lúc cô đang chạy nhanh đến WC, Tảo Tảo nghe được một tiếng "Két..." rất nhỏ truyền ra từ trong WC, cô sợ tới mức hồn bay phách tán,////d!đ!lêquýđôn///, xoay người chạy về, quay người lại cô liền nhìn thấy một bóng dáng cao cao không rõ mặt đứng ngay sau lưng cô, cô không ngừng động tác lại được nên liền va vào.
"A..." Một tiếng kêu thảm thiết chói tai cắt qua đêm đông tĩnh lặng, hai chân Tảo Tảo mềm nhũn khuỵu xuống.
"Là anh, đừng sợ, là anh." Bên tai Tảo Tảo truyền đến giọng nói quen thuộc của Tiểu Dã, đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy thân thể trượt xuống của cô. Tảo Tảo còn đang hết hồn tựa vào trước ngực Tiểu Dã thở hổn hển, cơ thể mềm mại ấm áp dựa sát vào Tiểu Dã, trong đầu Tiểu Dã ầm một tiếng, trống rỗng, anh đã từng ôm rất nhiều cô gái, nhưng giờ phút này anh lại không nghĩ được chút gì, sững sờ mà vỗ vỗ lưng Tảo Tảo, chờ hồi phục lại mới nói: "Đừng sợ, Tảo Tảo."
Tảo Tảo phục hồi tinh thần, cô tức giận đẩy Tiểu Dã ra, "Tiểu Dã, anh làm cái trò gì vậy, im hơi lặng tiếng theo sát phía sau em, anh muốn hù chết em hả."
Mảng đỏ bừng trên mặt Tiểu Dã còn chưa biến mất, anh ngẩn ngơ mở miệng. "Tảo Tảo, anh..."
"Anh cái gì mà anh?" Tảo Tảo bực mình ngắt lời Tiểu Dã. "Em bị anh hù chết rồi."
"Một mình em đi ra, anh lo lắng, cho nên mới đi theo." Tiểu Dã thử giải thích.
"Vậy anh cũng phải nói với em một tiếng chứ, lén lút theo phía sau, thật sự dọa em hết hồn." Tảo Tảo vỗ vỗ lồng ngực, trái tim cô bây giờ vẫn đang đập thình thịch thình thịch.
"Biết rồi." Tiểu Dã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cười hì hì nói, "Tảo Tảo, em đi toilet nhanh đi, đừng nín quá hỏng đấy."
Tảo Tảo nhìn sang WC vừa rồi phát ra âm thanh kỳ lạ, do dự hỏi, "Vừa nãy anh có nghe được âm thanh gì không?"
"Không có." Tiểu Dã nhếch mày thật cao, "Âm thanh gì, em đừng nghi thần nghỉ quỷ, anh đứng ngay trước của WC nữ chờ em, không sao đâu."
Tảo Tảo chủ động giữ chặt tay Tiểu Dã, thật cẩn thận đi vào trong WC tối om, vừa mới đi tới cửa, bên trong lại "Két..." một tiếng, Tảo Tảo thét chói tai nhảy dựng lên quay người ôm lấy Tiểu Dã, Tiểu Dã duỗi cổ ngó vào trong, trong WC tối om không thể nhìn ra gì.
WC không thể không đi, Tảo Tảo lại bị dọa, sống chết không chịu đi vào, Tiểu Dã không còn cách nào, đành phải kéo tay Tảo Tảo nói: "Không sao, anh đi vào với em."
Dù việc muốn một nam sinh cùng đi vào WC có chút xấu hổ, nhưng Tảo Tảo lập tức an ủi chính mình,~dien~dan~le...quy...don..., Tiểu Dã có thể xem làm đàn ông sao, đối với cô, nhiều nhất cũng chỉ là chị em tốt, không cần phải ngại.
Tiểu Dã đi vào toilet nữ dò xét kiểm tra một vòng trước, xác định bên trong không có thứ gì nguy hiểm, mới để Tảo Tảo đi vào, còn mình thì coi giữ ở trước cửa, Tảo Tảo nơm nớp lo sợ đi vào WC, ngồi trong buồng vệ sinh giải quyết nhu cầu, "Két...", bỗng nhiên sát vách lại truyền đến âm thanh kia.
"Tiểu Dã." Tảo Tảo kéo quần lên liền nhảy dựng, không biết nên chạy ra hay vẫn trốn tại chỗ.
"Tảo Tảo, sao vậy?" Tiểu Dã đã vọt vào toilet nữ, sốt ruột hỏi.
Tảo Tảo nghe được giọng của Tiểu Dã bình tĩnh lại, "Sát vách có người không vậy? Vừa rồi em nghe có tiếng mở cửa."
Tiểu Dã nhìn nhìn, nở nụ cười, "Tảo Tảo, em thật là dễ bị dọa, cửa sát vách hỏng rồi, gió thổi qua là có tiếng."
Tảo Tảo tự mình ngẫm lại cũng hiểu được mình chuyện bé xá ra to, đây cũng không giống chuyện bình thường cô sẽ làm, trên mặt lộ ra nụ cười: "Thật là, mấy chuyện kiểu này sao có thể nói gặp là gặp ngay được chứ, hôm nay em thật sự là bị dọa đến choáng váng luôn rồi."
"Tảo Tảo, em vừa đến thời điểm then chốt liền ngẩn người." Tiểu Dã bắt lấy thời cơ đả kích Tảo Tảo, "Lại sợ tới mức không hề chạy trốn, nếu quả thật có một tên biến thái trốn ở chỗ này, em đã sớm bị đâm một dao rồi."
"Xí xí xí, miệng quạ đen, anh đừng có trù em." Hiện giờ Tảo Tảo đã có thể vui vẻ mà ba hoa, "Có điều, nếu thật sự có tên biến thái, nói không chừng em còn có thể đánh vài cái, bắt biến thái cùng anh."
"Hây hây ha ha." Tảo Tảo duỗi chân đá đá vào không khí vài cái.
"Ha ha ha, cái kiểu khoa chân múa tay của em." Tiểu Dã chỉ vào Tảo Tảo cười nghiêng ngả, "Em còn chưa kịp xuất chiêu, đã bị người ta bắt được rồi."
"Chẳng phải anh hay nói sao, nói em ra tay mạnh, không giống con gái mà giống con trai." Tảo Tảo không phục dẩu môi.
Tảo Tảo và Tiểu Dã nói nói cười cười quay về phòng học, lúc bước vào phòng, vừa lúc nam sinh trong góc kia ngẩng đầu lên, một đôi mắt lạnh lùng trông rất được, trong lòng Tảo Tảo hiện lên suy nghĩ này, vị nam sinh kia chợt cúi đầu, tóc thật dài vừa che khuất cả khuôn mặt, nỗi bất an trong lòng Tảo Tảo lại bắt đầu nổi lên, không có việc gì, còn có Tiểu Dã ở đây, Tiểu Dã cao cao lớn lớn nên rất khỏe, Tảo Tảo nhanh chóng so sánh dáng người của nam sinh kia và Tiểu Dã, vẫn là Tiểu Dã lợi hại hơn một chút, trong lòng cô thoáng yên ổn hơn, lại bắt đầu ôn tập.
Lúc Tảo Tảo cảm thấy lạnh đã là 4 giờ sáng, là khoảng thời gian lạnh nhất trong ngày, mắt trời còn chưa xuất hiện, một chút hơi ấm còn dư lại của ngày hôm qua trải qua một buổi tối cũng không còn.~diễn///đàn,,,lê;;;quý đôn... Tảo Tảo lạnh đến nỗi không ngồi yên, cô sờ sờ túi chườm nóng, túi chườm nóng đã lạnh từ lâu, bụng của cô đã bắt đầu réo lên, trải qua một buổi tối ôn tập, chút đồ ăn vặt trong bụng cô đã tiêu hóa xong từ lâu rồi. Tảo Tảo đứng lên, dậm chân thình thịch, hà hơi vào lòng bàn tay, động tác của cô ồn ào làm Tiểu Dã đang gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật tỉnh dậy, Tiểu Dã ngẩng đầu, vẫn còn buồn ngủ, đôi mắt đen láy phát sáng lúc trước giờ phủ sương mù, mơ mơ màng màng nhìn cô, trông có vẻ thật đáng yêu.
"Làm gì vậy, Tảo Tảo?" Tiểu Dã mơ màng hỏi.
"Em lạnh." Tảo Tảo tiếp tục nhảy, không ngừng hà hơi vào tay, "Bụng cũng đói nữa."
Tiểu Dã duỗi tay ra, Tảo Tảo còn chưa kịp phản ứng, tay cô đã bị Tiểu Dã cầm, bàn tay anh rất ấm áp, "Chịu thêm chút nữa, chỗ chợ ở cổng sau 4 rưỡi sẽ bán điểm tâm sáng, chờ anh đi mua, ăn vào sẽ không lạnh nữa."
"Tiểu Dã, anh đối xử với em thật sự là quá tốt." Tảo Tảo vỗ mông ngựa, cô nhìn đồng hồ, 4 giờ 10, đi đến đó có lẽ mất khoảng chừng 20 phút, vừa khéo, cô cười hì hì lay lay tay Tiểu Dã, "Bây giờ anh đi đi, em chết đói mất."
Dù Tiểu Dã không tình nguyện buông tay Tảo Tảo ra, nhưng không chịu được giọng nói mềm mại nhờ vả của cô, anh nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn còn tối lắm, "Được, anh đi một chút sẽ quay lại."
Tiểu Dã vừa đi không lâu, Tảo Tảo lại muốn đi toilet, cô bắt đầu hối hận không đi cùng Tiểu Dã, đi theo ăn điểm tâm cùng lắm cũng chỉ mất một tiếng, dù sao cô cũng thấy không có gì khác biệt, qua môn hẳn là không thành vấn đề. Tảo Tảo nhìn đồng hồ, hiện giờ hẳn là Tiểu Dã đã đi đến cổng sau, nửa tiếng nữa là có thể trở lại, nhịn một chút đi.
Thời gian chờ đợi cảm giác dài đằng đẵng, Tảo Tảo ngồi trên ghế quay tới quay lui, nam sinh kia đứng lên, thu dọn giáo trình rồi đi ra ngoài. Tảo Tảo nhìn hướng nam sinh kia đi, là hướng ra ngoài tòa nhà, chắc là quay về, cô đứng lên, nhìn cậu ta đi ra khỏi tòa nhà. Thật tốt quá, Tảo Tảo đã sớm không nhịn được nữa, lần trước đi toilet chỉ là sợ bóng sợ gió một lúc, lần này hẳn cũng sẽ không có việc gì, cô chạy vụt ra ngoài, bởi vì lao đi quá vội, đến cửa phòng học còn vấp phải một quyển sách trên mặt đất.
Vẫn là hành lang u ám thật dài, vẫn là WC tối om, Tảo Tảo nhớ tới sự việc đen đủi lần trước, "Người dọa người sẽ dọa chết người", lần trước hoàn toàn là bản thân tự dọa mình, suy nghĩ như vậy bỗng chốc liền thả lỏng không ít, cô bước đi nhẹ nhàng mà đi vào WC. Lúc ngồi trong buồng vệ sinh, cô chợt nghe có âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng quần áo ma sát, lại giống tiếng bước chân khe khẽ cố gắng không để lộ ra, cô căng thẳng, cúi người nhìn ra ngoài từ tấm ngăn phía dưới, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Rốt cục bên ngoài có người hay không, nếu có, có phải là nam sinh kia không, nán lại ở trong này có an toàn không, chỉ một lúc, trong đầu Tảo Tảo đã nhanh chóng xoay quanh mất vấn đề này, cô không biết từ lúc nào đầu óc mình lại có thể hoạt động với tốc độ cao như vậy.
Nếu không có ai là tốt nhất, nếu thật sự có người, dù cô không đi ra người ta cũng sẽ tiến vào, Tảo Tảo quyết định ra ngoài đánh cuộc vận may, đánh bất ngờ rồi nhanh chóng chạy trốn.
Cô khẽ khàng đứng lên, kéo lại quần không một tiếng động, thuận tay cởi áo khoác, cảm ơn Lâm Tâm, ngày hôm qua làm đổ nước trái cây lên quần bò của cô, nên hôm nay cô mới mặc quần thể thao bình thường, dễ dàng trốn chạy.
Tảo Tảo cố ý không xả nước, đột nhiên kéo tấm ngăn cửa ra, ở chỗ rửa tay quả thực có một cái bóng đen, trong nháy mắt cô cảm giác toàn bộ máu trên người cô đều xông lên đầu, sau khi ngẩn ra, bóng đen kia liền đánh về phía cô, Tảo Tảo quyết đoán vung tay lên, ném áo khoác lên trước, ngăn trở tầm mắt người nọ, cô nhanh chóng vòng qua người kia, nhanh chân bỏ chạy, tiếng gió bên tai vù vù, chưa bao giờ cô lại cảm thấy hành lang này dài đến thế, quả thực chạy mãi không đến nơi.
Cánh tay bị kéo chặt, trong lòng Tảo Tảo chợt lạnh, bị túm rồi. Cô hạ quyết tâm, mượn lực người nọ đang kéo mình, mặc kệ sau lưng có dao hay không, xoay người, cúi đầu, vung nắm tay về phía bóng đen, người nọ không đề phòng, bị Tảo Tảo mạnh mẽ phản kháng, loạng choạng lui ra sau vài bước.
Trên cánh tay buông lỏng, Tảo Tảo xoay người tiếp tục chạy, gần rồi, gần rồi, phía trước chính là phòng học đèn điện sáng trưng. Trên cánh tay lại bị kéo chặt, xong rồi, trong lòng Tảo Tảo than khóc. Cô vừa mới xoay người liền thấy một tia sáng sắc bén đập vào mặt, lúc này thân thủ nhanh nhẹn được luyện thành từ lúc còn bé phát huy tác dụng, cô cúi đầu, nhanh chóng ngồi thụp xuống, tia sáng lạnh lẽo kia đi sát qua da dầu cô.
Lúc Tảo Tảo ngẩng đầu lên, bóng đen biến thành hai cái, không chờ cô phản ứng kịp, một trong hai bóng đen kia nhanh chóng chạy vượt qua cô, người còn lại ngẩn người, đuổi theo nữa, phía trước đã không còn ai rồi. Chân Tảo Tảo mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất, cô vẫn không nhúc nhích, dựa vào vách tường hành lang, hốt hoảng giống như đang mơ, mạch máu bên cạnh huyệt thái dương vẫn còn đang đập thình thịch, trong đầu có đủ thứ âm thanh phức tạp rối rắm đang kêu gào, trong lòng lại trống rỗng không nghĩ nổi điều gì.
"Cậu có ổn không?" Một bàn tay mạnh mẽ đỡ cô đứng dậy, nhờ ngọn đèn từ trong phòng học, Tảo Tảo thấy được một đôi mắt lạnh lùng.
Đêm khuya, trong phòng học chỉ có 3 người, Tảo Tảo, Tiểu Dã và nam sinh không biết tên kia, đèn huỳnh quang yên lặng chiếu lên bức tường phòng học ảm đạm, bên ngoài gió bắc thổi vù vù, không biết cửa sổ phòng học nào không đóng chặt, theo cơn gió vang lên từng tiếng loảng xoảng, trong đêm đông vắng lặng nghe qua có chút dọa người.
Không biết có phải do nhân tố tâm lý gây trở ngại hay không, sau khi nghe lời Tiểu Dã nói, Tảo Tảo cảm thấy nam sinh ở góc tường vô cùng khả nghi, từ lúc cậu ta ngồi ở đó chưa từng ngẩng đầu, mái tóc dài che khuất gương mặt, toàn thân mặc đồ đen có vẻ cực kỳ u ám, thỉnh thoảng cô nhìn về chỗ cậu ta ngồi một chút, nam sinh này lại không chuyển động chút nào, cứ ngồi mãi tại chỗ đọc sách như vậy.
Càng là chuyện không muốn làm, lại hết lần này đến lần khác tìm tới, lúc Tảo Tảo học thuộc đến bài từ đơn cuối cùng, cô bắt đầu cảm thấy mót vô cùng, cô cố nén tiếp tục học từ đơn, nhưng việc này là việc càng kím nén lại càng gấp gáp, lúc gắng gượng học từ đơn, rốt cục cô không nhịn được nữa. Tảo Tảo đứng lên nhìn nhìn về phía hành lang, ngọn đèn lờ mờ chiếu trên hành lang tối đen, cô khẽ cắn môi, rời khỏi phòng học đi đến WC, tiếng bước chân cô vang vọng trên hành lang vắng lặng, cộp, cộp, cộp, một tiếng lại một tiếng lớn dần, cứ như là có người ở ngay phía sau cô, cảnh tượng trong mấy bộ phim kinh dị đã xem trước đây bắt đầu hiện lên luẩn quẩn trong đầu cô.
WC ở cuối hành lang, WC tối om tựa như cái miệng mở lớn của con quái vật đang lạnh lùng chờ cô đi vào, WC là nơi có tỷ lệ xảy ra chuyện tương đối cao trong phim kinh dị, nhất là toilet nữ, dù bình thường Tảo Tảo to gan lớn mật, nhưng vào lúc này trên người cũng cảm thấy rét căm căm, lúc cô đang chạy nhanh đến WC, Tảo Tảo nghe được một tiếng "Két..." rất nhỏ truyền ra từ trong WC, cô sợ tới mức hồn bay phách tán,////d!đ!lêquýđôn///, xoay người chạy về, quay người lại cô liền nhìn thấy một bóng dáng cao cao không rõ mặt đứng ngay sau lưng cô, cô không ngừng động tác lại được nên liền va vào.
"A..." Một tiếng kêu thảm thiết chói tai cắt qua đêm đông tĩnh lặng, hai chân Tảo Tảo mềm nhũn khuỵu xuống.
"Là anh, đừng sợ, là anh." Bên tai Tảo Tảo truyền đến giọng nói quen thuộc của Tiểu Dã, đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy thân thể trượt xuống của cô. Tảo Tảo còn đang hết hồn tựa vào trước ngực Tiểu Dã thở hổn hển, cơ thể mềm mại ấm áp dựa sát vào Tiểu Dã, trong đầu Tiểu Dã ầm một tiếng, trống rỗng, anh đã từng ôm rất nhiều cô gái, nhưng giờ phút này anh lại không nghĩ được chút gì, sững sờ mà vỗ vỗ lưng Tảo Tảo, chờ hồi phục lại mới nói: "Đừng sợ, Tảo Tảo."
Tảo Tảo phục hồi tinh thần, cô tức giận đẩy Tiểu Dã ra, "Tiểu Dã, anh làm cái trò gì vậy, im hơi lặng tiếng theo sát phía sau em, anh muốn hù chết em hả."
Mảng đỏ bừng trên mặt Tiểu Dã còn chưa biến mất, anh ngẩn ngơ mở miệng. "Tảo Tảo, anh..."
"Anh cái gì mà anh?" Tảo Tảo bực mình ngắt lời Tiểu Dã. "Em bị anh hù chết rồi."
"Một mình em đi ra, anh lo lắng, cho nên mới đi theo." Tiểu Dã thử giải thích.
"Vậy anh cũng phải nói với em một tiếng chứ, lén lút theo phía sau, thật sự dọa em hết hồn." Tảo Tảo vỗ vỗ lồng ngực, trái tim cô bây giờ vẫn đang đập thình thịch thình thịch.
"Biết rồi." Tiểu Dã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cười hì hì nói, "Tảo Tảo, em đi toilet nhanh đi, đừng nín quá hỏng đấy."
Tảo Tảo nhìn sang WC vừa rồi phát ra âm thanh kỳ lạ, do dự hỏi, "Vừa nãy anh có nghe được âm thanh gì không?"
"Không có." Tiểu Dã nhếch mày thật cao, "Âm thanh gì, em đừng nghi thần nghỉ quỷ, anh đứng ngay trước của WC nữ chờ em, không sao đâu."
Tảo Tảo chủ động giữ chặt tay Tiểu Dã, thật cẩn thận đi vào trong WC tối om, vừa mới đi tới cửa, bên trong lại "Két..." một tiếng, Tảo Tảo thét chói tai nhảy dựng lên quay người ôm lấy Tiểu Dã, Tiểu Dã duỗi cổ ngó vào trong, trong WC tối om không thể nhìn ra gì.
WC không thể không đi, Tảo Tảo lại bị dọa, sống chết không chịu đi vào, Tiểu Dã không còn cách nào, đành phải kéo tay Tảo Tảo nói: "Không sao, anh đi vào với em."
Dù việc muốn một nam sinh cùng đi vào WC có chút xấu hổ, nhưng Tảo Tảo lập tức an ủi chính mình,~dien~dan~le...quy...don..., Tiểu Dã có thể xem làm đàn ông sao, đối với cô, nhiều nhất cũng chỉ là chị em tốt, không cần phải ngại.
Tiểu Dã đi vào toilet nữ dò xét kiểm tra một vòng trước, xác định bên trong không có thứ gì nguy hiểm, mới để Tảo Tảo đi vào, còn mình thì coi giữ ở trước cửa, Tảo Tảo nơm nớp lo sợ đi vào WC, ngồi trong buồng vệ sinh giải quyết nhu cầu, "Két...", bỗng nhiên sát vách lại truyền đến âm thanh kia.
"Tiểu Dã." Tảo Tảo kéo quần lên liền nhảy dựng, không biết nên chạy ra hay vẫn trốn tại chỗ.
"Tảo Tảo, sao vậy?" Tiểu Dã đã vọt vào toilet nữ, sốt ruột hỏi.
Tảo Tảo nghe được giọng của Tiểu Dã bình tĩnh lại, "Sát vách có người không vậy? Vừa rồi em nghe có tiếng mở cửa."
Tiểu Dã nhìn nhìn, nở nụ cười, "Tảo Tảo, em thật là dễ bị dọa, cửa sát vách hỏng rồi, gió thổi qua là có tiếng."
Tảo Tảo tự mình ngẫm lại cũng hiểu được mình chuyện bé xá ra to, đây cũng không giống chuyện bình thường cô sẽ làm, trên mặt lộ ra nụ cười: "Thật là, mấy chuyện kiểu này sao có thể nói gặp là gặp ngay được chứ, hôm nay em thật sự là bị dọa đến choáng váng luôn rồi."
"Tảo Tảo, em vừa đến thời điểm then chốt liền ngẩn người." Tiểu Dã bắt lấy thời cơ đả kích Tảo Tảo, "Lại sợ tới mức không hề chạy trốn, nếu quả thật có một tên biến thái trốn ở chỗ này, em đã sớm bị đâm một dao rồi."
"Xí xí xí, miệng quạ đen, anh đừng có trù em." Hiện giờ Tảo Tảo đã có thể vui vẻ mà ba hoa, "Có điều, nếu thật sự có tên biến thái, nói không chừng em còn có thể đánh vài cái, bắt biến thái cùng anh."
"Hây hây ha ha." Tảo Tảo duỗi chân đá đá vào không khí vài cái.
"Ha ha ha, cái kiểu khoa chân múa tay của em." Tiểu Dã chỉ vào Tảo Tảo cười nghiêng ngả, "Em còn chưa kịp xuất chiêu, đã bị người ta bắt được rồi."
"Chẳng phải anh hay nói sao, nói em ra tay mạnh, không giống con gái mà giống con trai." Tảo Tảo không phục dẩu môi.
Tảo Tảo và Tiểu Dã nói nói cười cười quay về phòng học, lúc bước vào phòng, vừa lúc nam sinh trong góc kia ngẩng đầu lên, một đôi mắt lạnh lùng trông rất được, trong lòng Tảo Tảo hiện lên suy nghĩ này, vị nam sinh kia chợt cúi đầu, tóc thật dài vừa che khuất cả khuôn mặt, nỗi bất an trong lòng Tảo Tảo lại bắt đầu nổi lên, không có việc gì, còn có Tiểu Dã ở đây, Tiểu Dã cao cao lớn lớn nên rất khỏe, Tảo Tảo nhanh chóng so sánh dáng người của nam sinh kia và Tiểu Dã, vẫn là Tiểu Dã lợi hại hơn một chút, trong lòng cô thoáng yên ổn hơn, lại bắt đầu ôn tập.
Lúc Tảo Tảo cảm thấy lạnh đã là 4 giờ sáng, là khoảng thời gian lạnh nhất trong ngày, mắt trời còn chưa xuất hiện, một chút hơi ấm còn dư lại của ngày hôm qua trải qua một buổi tối cũng không còn.~diễn///đàn,,,lê;;;quý đôn... Tảo Tảo lạnh đến nỗi không ngồi yên, cô sờ sờ túi chườm nóng, túi chườm nóng đã lạnh từ lâu, bụng của cô đã bắt đầu réo lên, trải qua một buổi tối ôn tập, chút đồ ăn vặt trong bụng cô đã tiêu hóa xong từ lâu rồi. Tảo Tảo đứng lên, dậm chân thình thịch, hà hơi vào lòng bàn tay, động tác của cô ồn ào làm Tiểu Dã đang gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật tỉnh dậy, Tiểu Dã ngẩng đầu, vẫn còn buồn ngủ, đôi mắt đen láy phát sáng lúc trước giờ phủ sương mù, mơ mơ màng màng nhìn cô, trông có vẻ thật đáng yêu.
"Làm gì vậy, Tảo Tảo?" Tiểu Dã mơ màng hỏi.
"Em lạnh." Tảo Tảo tiếp tục nhảy, không ngừng hà hơi vào tay, "Bụng cũng đói nữa."
Tiểu Dã duỗi tay ra, Tảo Tảo còn chưa kịp phản ứng, tay cô đã bị Tiểu Dã cầm, bàn tay anh rất ấm áp, "Chịu thêm chút nữa, chỗ chợ ở cổng sau 4 rưỡi sẽ bán điểm tâm sáng, chờ anh đi mua, ăn vào sẽ không lạnh nữa."
"Tiểu Dã, anh đối xử với em thật sự là quá tốt." Tảo Tảo vỗ mông ngựa, cô nhìn đồng hồ, 4 giờ 10, đi đến đó có lẽ mất khoảng chừng 20 phút, vừa khéo, cô cười hì hì lay lay tay Tiểu Dã, "Bây giờ anh đi đi, em chết đói mất."
Dù Tiểu Dã không tình nguyện buông tay Tảo Tảo ra, nhưng không chịu được giọng nói mềm mại nhờ vả của cô, anh nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn còn tối lắm, "Được, anh đi một chút sẽ quay lại."
Tiểu Dã vừa đi không lâu, Tảo Tảo lại muốn đi toilet, cô bắt đầu hối hận không đi cùng Tiểu Dã, đi theo ăn điểm tâm cùng lắm cũng chỉ mất một tiếng, dù sao cô cũng thấy không có gì khác biệt, qua môn hẳn là không thành vấn đề. Tảo Tảo nhìn đồng hồ, hiện giờ hẳn là Tiểu Dã đã đi đến cổng sau, nửa tiếng nữa là có thể trở lại, nhịn một chút đi.
Thời gian chờ đợi cảm giác dài đằng đẵng, Tảo Tảo ngồi trên ghế quay tới quay lui, nam sinh kia đứng lên, thu dọn giáo trình rồi đi ra ngoài. Tảo Tảo nhìn hướng nam sinh kia đi, là hướng ra ngoài tòa nhà, chắc là quay về, cô đứng lên, nhìn cậu ta đi ra khỏi tòa nhà. Thật tốt quá, Tảo Tảo đã sớm không nhịn được nữa, lần trước đi toilet chỉ là sợ bóng sợ gió một lúc, lần này hẳn cũng sẽ không có việc gì, cô chạy vụt ra ngoài, bởi vì lao đi quá vội, đến cửa phòng học còn vấp phải một quyển sách trên mặt đất.
Vẫn là hành lang u ám thật dài, vẫn là WC tối om, Tảo Tảo nhớ tới sự việc đen đủi lần trước, "Người dọa người sẽ dọa chết người", lần trước hoàn toàn là bản thân tự dọa mình, suy nghĩ như vậy bỗng chốc liền thả lỏng không ít, cô bước đi nhẹ nhàng mà đi vào WC. Lúc ngồi trong buồng vệ sinh, cô chợt nghe có âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng quần áo ma sát, lại giống tiếng bước chân khe khẽ cố gắng không để lộ ra, cô căng thẳng, cúi người nhìn ra ngoài từ tấm ngăn phía dưới, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Rốt cục bên ngoài có người hay không, nếu có, có phải là nam sinh kia không, nán lại ở trong này có an toàn không, chỉ một lúc, trong đầu Tảo Tảo đã nhanh chóng xoay quanh mất vấn đề này, cô không biết từ lúc nào đầu óc mình lại có thể hoạt động với tốc độ cao như vậy.
Nếu không có ai là tốt nhất, nếu thật sự có người, dù cô không đi ra người ta cũng sẽ tiến vào, Tảo Tảo quyết định ra ngoài đánh cuộc vận may, đánh bất ngờ rồi nhanh chóng chạy trốn.
Cô khẽ khàng đứng lên, kéo lại quần không một tiếng động, thuận tay cởi áo khoác, cảm ơn Lâm Tâm, ngày hôm qua làm đổ nước trái cây lên quần bò của cô, nên hôm nay cô mới mặc quần thể thao bình thường, dễ dàng trốn chạy.
Tảo Tảo cố ý không xả nước, đột nhiên kéo tấm ngăn cửa ra, ở chỗ rửa tay quả thực có một cái bóng đen, trong nháy mắt cô cảm giác toàn bộ máu trên người cô đều xông lên đầu, sau khi ngẩn ra, bóng đen kia liền đánh về phía cô, Tảo Tảo quyết đoán vung tay lên, ném áo khoác lên trước, ngăn trở tầm mắt người nọ, cô nhanh chóng vòng qua người kia, nhanh chân bỏ chạy, tiếng gió bên tai vù vù, chưa bao giờ cô lại cảm thấy hành lang này dài đến thế, quả thực chạy mãi không đến nơi.
Cánh tay bị kéo chặt, trong lòng Tảo Tảo chợt lạnh, bị túm rồi. Cô hạ quyết tâm, mượn lực người nọ đang kéo mình, mặc kệ sau lưng có dao hay không, xoay người, cúi đầu, vung nắm tay về phía bóng đen, người nọ không đề phòng, bị Tảo Tảo mạnh mẽ phản kháng, loạng choạng lui ra sau vài bước.
Trên cánh tay buông lỏng, Tảo Tảo xoay người tiếp tục chạy, gần rồi, gần rồi, phía trước chính là phòng học đèn điện sáng trưng. Trên cánh tay lại bị kéo chặt, xong rồi, trong lòng Tảo Tảo than khóc. Cô vừa mới xoay người liền thấy một tia sáng sắc bén đập vào mặt, lúc này thân thủ nhanh nhẹn được luyện thành từ lúc còn bé phát huy tác dụng, cô cúi đầu, nhanh chóng ngồi thụp xuống, tia sáng lạnh lẽo kia đi sát qua da dầu cô.
Lúc Tảo Tảo ngẩng đầu lên, bóng đen biến thành hai cái, không chờ cô phản ứng kịp, một trong hai bóng đen kia nhanh chóng chạy vượt qua cô, người còn lại ngẩn người, đuổi theo nữa, phía trước đã không còn ai rồi. Chân Tảo Tảo mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất, cô vẫn không nhúc nhích, dựa vào vách tường hành lang, hốt hoảng giống như đang mơ, mạch máu bên cạnh huyệt thái dương vẫn còn đang đập thình thịch, trong đầu có đủ thứ âm thanh phức tạp rối rắm đang kêu gào, trong lòng lại trống rỗng không nghĩ nổi điều gì.
"Cậu có ổn không?" Một bàn tay mạnh mẽ đỡ cô đứng dậy, nhờ ngọn đèn từ trong phòng học, Tảo Tảo thấy được một đôi mắt lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.