Chương 3
Thi Hoa La Phạm
18/10/2020
【08】
Tôi đứng chen chúc trong tàu điện ngầm giờ cao điểm, nhìn tấm poster lập lòe ánh đèn neon bên cạnh trạm chờ không chớp mắt.BlackHawks, năm ngoái T.K. Entertainment thông qua tiết mục Hit It Up chọn ra một nhóm biểu diễn mới, vào thời điểm đó nhóm nam thần tượng thế hệ mới dường như đã trở thành một hiện tượng, bất đắc dĩ tôi cũng không phải là tiểu nữ sinh sẽ mặt đỏ tim đập đối với thần tượng trẻ tuổi, cũng chỉ có khi lướt weibo mới có thể thuận tiện nhìn hot search vài lần, dĩ nhiên không biết trong tổ hợp này có những người nào, mà ai lại là bạn hồi tiểu học đã mất liên lạc từ lâu.
Có một nháy mắt hoảng hốt như vậy tôi dường như không nhìn thấy gương mặt của Lương Dã trên poster. nhưng khi tàu điện ngầm chậm rãi dừng hẳn ở trạm, lúc tôi xoa xoa đôi mắt mệt mỏi định thần nhìn lại, người mỉm cười với tôi quả thật chính là thanh niên xinh đẹp nằm dưới thân tôi ẩn nhẫn rên rỉ ngày đó.
Lương Dã đứng giữa năm người, khuôn mặt quá phận tinh xảo đầy trẻ tuổi lại mị hoặc, tay trái khoác trên vai trưởng nhóm mang theo cái nhẫn xa xỉ lại thời thượng kia, nhắc nhở tôi sự thật đêm hôm đó không phải là cảnh trong mơ.
Tôi lấy cái nhẫn kia ra khỏi túi áo nhìn nhìn, thở dài một cái liền cất lại vào túi.
Đúng lúc này, đám người đến trạm kích động đẩy tôi một cái, dưới chân lảo đảo liền làm rơi cái nhẫn xuống đất.
Mắt thấy cái nhẫn sắp bị nhấn chìm dưới gót chân của người đến người đi, tôi thầm nói một tiếng không ổn, muốn cuống quýt ngồi xổm xuống đi nhặt, lại bị một nữ sinh mặc đồng phục của học sinh cấp ba đứng bên cạnh đoạt trước, “Oa, cùng một mẫu với nhóm Hắc Ưng a,! Ca thật có tiền.” Cô bé thổn thức đưa nhẫn đến gần nhìn nhìn, trịnh trọng đặt nó vào trong tay tôi, “Cẩn thận đừng để rớt nữa a!”
Tôi vội nói cảm ơn, cẩn thận cất nhẫn vào.
Bên cạnh lại có một nữ sinh cấp ba khác nghe được chúng tôi trò chuyện, nhịn không được thò qua đáp lời cô bé kia: “Tiểu tỷ tỷ cũng thích BlackHawks sao?”
“Đúng vậy a,” Cô bé cười tủm tỉm, “Tôi thích Tiểu Bách Hợp*.”
(*小百合 Sayuri.)
Nữ sinh cấp 3 nghe vậy sững sờ một chút, nụ cười bỗng nhiên đọng lại trên mặt: “… Tiểu Bách Hợp?”
“Đúng vậy, chính là Lương Dã vị trí C lớn lên đẹp mắt nhất a.” Cô bé giúp tôi nhặt nhẫn lên hứng khởi nói, thấy sắc mặt nữ sinh kia có chút kỳ quái, liền hạ giọng, “Sao vậy, cậu không thích anh ấy à…”
Lúc này nữ sinh cấp 3 mới hồi phục tinh thần, liền vội vàng xua tay nói: “Không phải không phải, chỉ là có lẽ anh ấy không nổi bật*, cho nên tôi không có ấn tượng với anh ấy lắm…”
Cô bé đối diện lộ vẻ đã hiểu, vỗ vỗ bả vai nữ sinh kia liền nói: “Đúng vậy a, Sayuri của chúng ta rất ít thể hiện*, không đoạt tài nguyên của đồng đội thời gian xuất hiện trong nhóm lại không cao**, mụ mụ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng… Nè, mới phát hiện đồng phục của hai chúng ta giống nhau, là bạn học sao! Cậu là lớp nào?”
(*Nguyên văn 低调 điệu thấp: che dấu năng lực k biểu hiện ra ngoài. K phải là làm k tốt, mà là k khoe việc làm tốt ra ngoài. K phô trương, khoe khoang….)
(**Nguyên cái câu nó thế này 既不抢队友资源也不在乎团宣时的曝光度, tui cũng k hiểu rõ lắm.)
“Lớp ba năm nhất…”
(*一年三班 nhất niên tam ban.)
“Ồ, tớ cũng là lớp ba năm nhất…”
【09】
Sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm đi hơn mười phút, tôi cầm sổ lý lịch ở trong tay, đứng ngoài phim trường Đường Nhân chờ đến khi có yêu cầu tiếp ứng diễn viên quần chúng.
Mới đầu khi vừa tới P thị bởi vì vẫn luôn không tìm được công việc hài lòng, liền nhờ quan hệ lấy được chứng nhận diễn viên, ỷ vào ưu thế của thể trạng cùng tướng mạo so với số lớn diễn viên quần chúng vừa gầy vừa mỏng, tôi luôn có thể được một số đoàn phim yêu cầu tướng quân dân gian* hoặc là hắc đạo chân đất* chọn trúng, có khi còn có thể có lời thoại, trong hộp cơm nhiều thêm mấy miếng thịt; hiện tại ngẫu nhiên công việc không tốt đảm đương diễn viên quần chúng vài ngày, cũng có thể miễn cưỡng no miệng.
(*草莽将军 thảo mãng tướng quân, 黑道泥腿子 hắc đạo nên thối tử.)
Nhưng không giống như phần lớn những cô gái trẻ từng làm ở nơi này đều có giấc mộng ngôi sao trong lòng, không có hứng thú đối với ngành giải trí là một chuyện, tâm tư của tôi vẫn là cảm thấy đàn ông nên lang bạt sự nghiệp của bản thân, làm vai quần chúng cùng tiếp thị, đều chỉ là một giai đoạn trong nhân sinh của tôi mà thôi.
Nghĩ như vậy, tôi để ý thấy có mấy thanh niên trẻ mặc trang phục nhân viên công tác đã tham gia lựa chọn đội quân cải trắng (*白菜), mà bó cải trắng tướng tá tốt như tôi đây cũng thật nhanh có khách hàng.
“… Hình tượng thật không tồi, làm pháo hôi thật là đáng tiếc.” Khi tôi được một đoàn phim nội dung về mẹ chồng nàng dâu thời hiện đại chọn trúng, lúc đang tính toán lượng cơm đi diễn vai tình nhân của nữ phụ chưa đến năm phút đồng hồ, một người đàn ông bỗng nhiên ngăn tôi lại đánh giá từ trên xuống dưới, có chút thần bí đẩy đẩy kính râm của mình.
“Đoàn phim của chúng tôi thiếu một diễn viên đóng vai thị vệ của Thái tử, lên hình nhiều cũng có lời thoại, tiểu ca có suy xét một chút không?”
Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người tới, tôi rồi lại âm thầm nhíu mày. Tuy rằng đãi ngộ thoạt nhìn rất tốt, nhưng phim cổ trang luôn tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực, đánh đánh giết giết rất dễ bị thương, hơn nữa buổi tối còn hẹn khách hàng ăn cơm, hiện tại không có quá nhiều tinh lực.
Đang định mở miệng từ chối một cách lịch sự, dường như đã nhận ra ý đồ của tôi người đàn ông kia tháo mắt kính xuống, giống như muốn nói gì đó với tôi; đúng lúc này, một nhóm fan girl ở phía xa hình như là đang thăm phim trường bỗng nhiên xôn xao, bên tai cùng vang lên từng tiếng hô hoán.
“A ——!! Ngụy Tuyết Tùng!”
Người đàn ông ngừng thở, nhanh chóng đeo vội kính râm trước khi mấy nữ sinh kia bao vây lại, không nói lời nào kéo tay tôi chạy.
Mà tôi bởi vì quá mức khiếp sợ, cũng dứt khoát mặc kệ anh ta kéo chạy.
Cho dù tôi không quen thuộc với ngành giải trí, vẫn là biết đến song tê ngôi sao* Ngụy Tuyết Tùng đã từng hot đến rối tinh rối mù của thế kỷ trước, trong nhà hiện tại còn cất giữ album bài hát cùng đĩa phim của anh ta; nghĩ đến vị đại ca trong ngành công nghiệp lúc này đang lôi kéo một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi tránh né fans, tôi bỗng nhiên có loại xúc động như đang nằm mơ.
(*双栖明星nghệ sĩ sau khi có chút danh tiếng ở lĩnh vực của mình kiêm một ngành sản xuất khác.)
Hai người dừng chân ở bên ngoài một studio, sau khi mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, người phản ứng đầu tiên vẫn là đứa được trời giáng phúc duyên là tôi đây.
“Ngụy đại ca, ký tên cho tôi đi.”
Toi nhanh nhẹn móc giấy bút ra nghiêm túc nói.
Kỳ thật tôi còn muốn nói một câu mẹ già nhà tôi kỳ thật là fans trung thành của ngài, nhưng lại cảm thấy như vậy dường như có chút đâm vào tim, chỉ phải tiếp tục dùng ánh mắt chân thành lại sùng bái nhìn anh ta. Ngụy Tuyết Tùng nhướng mày, lưu loát ký tên cho tôi, nhịn không được cười một tiếng: “Tiểu tử rất thú vị.”
Tôi mặt không đỏ tim không đập mà vuốt mông ngựa: “Này cần thiết, ngài năm đó chính là nam nghệ sĩ tôi thích nhất, tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ, một đoạn thời gian không nhìn thấy ngài trên TV liền khó chịu cả người; hôm nay thật đúng là quá may mắn.”
“Ài, hảo hán không nhắc lại những anh dũng của năm đó*.” Ngụy Tuyết Tùng hiển nhiên là bộ dạng tâm tình vô cùng tốt, “Hiện tại tôi đã lui ra sau màn, là người đại diện kiêm mẹ già** của BlackHawks, thỉnh thoảng đầu tư mấy bộ phim.”
(*好汉不提当年勇 hảo hán bất đề đương niên dũng: tên trong 1 bài hát.)
(**老妈子 lão mụ tử.)
Nghe vậy, tôi an tĩnh lại.
Anh ta đưa tờ giấy đã ký tên cho tôi, hơi có chút đắc ý mà chỉ chỉ nhóm fans girl đang giơ poster ngồi canh ở trước studio cách đó không xa: “Cậu hẳn là biết BlackHawks đi? Mấy đứa nhóc nhà tôi đặc biệt hot.”
Đúng lúc này, trong lòng tôi bỗng nhiên có loại dự cảm vô cùng không tốt
Tôi đứng chen chúc trong tàu điện ngầm giờ cao điểm, nhìn tấm poster lập lòe ánh đèn neon bên cạnh trạm chờ không chớp mắt.BlackHawks, năm ngoái T.K. Entertainment thông qua tiết mục Hit It Up chọn ra một nhóm biểu diễn mới, vào thời điểm đó nhóm nam thần tượng thế hệ mới dường như đã trở thành một hiện tượng, bất đắc dĩ tôi cũng không phải là tiểu nữ sinh sẽ mặt đỏ tim đập đối với thần tượng trẻ tuổi, cũng chỉ có khi lướt weibo mới có thể thuận tiện nhìn hot search vài lần, dĩ nhiên không biết trong tổ hợp này có những người nào, mà ai lại là bạn hồi tiểu học đã mất liên lạc từ lâu.
Có một nháy mắt hoảng hốt như vậy tôi dường như không nhìn thấy gương mặt của Lương Dã trên poster. nhưng khi tàu điện ngầm chậm rãi dừng hẳn ở trạm, lúc tôi xoa xoa đôi mắt mệt mỏi định thần nhìn lại, người mỉm cười với tôi quả thật chính là thanh niên xinh đẹp nằm dưới thân tôi ẩn nhẫn rên rỉ ngày đó.
Lương Dã đứng giữa năm người, khuôn mặt quá phận tinh xảo đầy trẻ tuổi lại mị hoặc, tay trái khoác trên vai trưởng nhóm mang theo cái nhẫn xa xỉ lại thời thượng kia, nhắc nhở tôi sự thật đêm hôm đó không phải là cảnh trong mơ.
Tôi lấy cái nhẫn kia ra khỏi túi áo nhìn nhìn, thở dài một cái liền cất lại vào túi.
Đúng lúc này, đám người đến trạm kích động đẩy tôi một cái, dưới chân lảo đảo liền làm rơi cái nhẫn xuống đất.
Mắt thấy cái nhẫn sắp bị nhấn chìm dưới gót chân của người đến người đi, tôi thầm nói một tiếng không ổn, muốn cuống quýt ngồi xổm xuống đi nhặt, lại bị một nữ sinh mặc đồng phục của học sinh cấp ba đứng bên cạnh đoạt trước, “Oa, cùng một mẫu với nhóm Hắc Ưng a,! Ca thật có tiền.” Cô bé thổn thức đưa nhẫn đến gần nhìn nhìn, trịnh trọng đặt nó vào trong tay tôi, “Cẩn thận đừng để rớt nữa a!”
Tôi vội nói cảm ơn, cẩn thận cất nhẫn vào.
Bên cạnh lại có một nữ sinh cấp ba khác nghe được chúng tôi trò chuyện, nhịn không được thò qua đáp lời cô bé kia: “Tiểu tỷ tỷ cũng thích BlackHawks sao?”
“Đúng vậy a,” Cô bé cười tủm tỉm, “Tôi thích Tiểu Bách Hợp*.”
(*小百合 Sayuri.)
Nữ sinh cấp 3 nghe vậy sững sờ một chút, nụ cười bỗng nhiên đọng lại trên mặt: “… Tiểu Bách Hợp?”
“Đúng vậy, chính là Lương Dã vị trí C lớn lên đẹp mắt nhất a.” Cô bé giúp tôi nhặt nhẫn lên hứng khởi nói, thấy sắc mặt nữ sinh kia có chút kỳ quái, liền hạ giọng, “Sao vậy, cậu không thích anh ấy à…”
Lúc này nữ sinh cấp 3 mới hồi phục tinh thần, liền vội vàng xua tay nói: “Không phải không phải, chỉ là có lẽ anh ấy không nổi bật*, cho nên tôi không có ấn tượng với anh ấy lắm…”
Cô bé đối diện lộ vẻ đã hiểu, vỗ vỗ bả vai nữ sinh kia liền nói: “Đúng vậy a, Sayuri của chúng ta rất ít thể hiện*, không đoạt tài nguyên của đồng đội thời gian xuất hiện trong nhóm lại không cao**, mụ mụ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng… Nè, mới phát hiện đồng phục của hai chúng ta giống nhau, là bạn học sao! Cậu là lớp nào?”
(*Nguyên văn 低调 điệu thấp: che dấu năng lực k biểu hiện ra ngoài. K phải là làm k tốt, mà là k khoe việc làm tốt ra ngoài. K phô trương, khoe khoang….)
(**Nguyên cái câu nó thế này 既不抢队友资源也不在乎团宣时的曝光度, tui cũng k hiểu rõ lắm.)
“Lớp ba năm nhất…”
(*一年三班 nhất niên tam ban.)
“Ồ, tớ cũng là lớp ba năm nhất…”
【09】
Sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm đi hơn mười phút, tôi cầm sổ lý lịch ở trong tay, đứng ngoài phim trường Đường Nhân chờ đến khi có yêu cầu tiếp ứng diễn viên quần chúng.
Mới đầu khi vừa tới P thị bởi vì vẫn luôn không tìm được công việc hài lòng, liền nhờ quan hệ lấy được chứng nhận diễn viên, ỷ vào ưu thế của thể trạng cùng tướng mạo so với số lớn diễn viên quần chúng vừa gầy vừa mỏng, tôi luôn có thể được một số đoàn phim yêu cầu tướng quân dân gian* hoặc là hắc đạo chân đất* chọn trúng, có khi còn có thể có lời thoại, trong hộp cơm nhiều thêm mấy miếng thịt; hiện tại ngẫu nhiên công việc không tốt đảm đương diễn viên quần chúng vài ngày, cũng có thể miễn cưỡng no miệng.
(*草莽将军 thảo mãng tướng quân, 黑道泥腿子 hắc đạo nên thối tử.)
Nhưng không giống như phần lớn những cô gái trẻ từng làm ở nơi này đều có giấc mộng ngôi sao trong lòng, không có hứng thú đối với ngành giải trí là một chuyện, tâm tư của tôi vẫn là cảm thấy đàn ông nên lang bạt sự nghiệp của bản thân, làm vai quần chúng cùng tiếp thị, đều chỉ là một giai đoạn trong nhân sinh của tôi mà thôi.
Nghĩ như vậy, tôi để ý thấy có mấy thanh niên trẻ mặc trang phục nhân viên công tác đã tham gia lựa chọn đội quân cải trắng (*白菜), mà bó cải trắng tướng tá tốt như tôi đây cũng thật nhanh có khách hàng.
“… Hình tượng thật không tồi, làm pháo hôi thật là đáng tiếc.” Khi tôi được một đoàn phim nội dung về mẹ chồng nàng dâu thời hiện đại chọn trúng, lúc đang tính toán lượng cơm đi diễn vai tình nhân của nữ phụ chưa đến năm phút đồng hồ, một người đàn ông bỗng nhiên ngăn tôi lại đánh giá từ trên xuống dưới, có chút thần bí đẩy đẩy kính râm của mình.
“Đoàn phim của chúng tôi thiếu một diễn viên đóng vai thị vệ của Thái tử, lên hình nhiều cũng có lời thoại, tiểu ca có suy xét một chút không?”
Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người tới, tôi rồi lại âm thầm nhíu mày. Tuy rằng đãi ngộ thoạt nhìn rất tốt, nhưng phim cổ trang luôn tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực, đánh đánh giết giết rất dễ bị thương, hơn nữa buổi tối còn hẹn khách hàng ăn cơm, hiện tại không có quá nhiều tinh lực.
Đang định mở miệng từ chối một cách lịch sự, dường như đã nhận ra ý đồ của tôi người đàn ông kia tháo mắt kính xuống, giống như muốn nói gì đó với tôi; đúng lúc này, một nhóm fan girl ở phía xa hình như là đang thăm phim trường bỗng nhiên xôn xao, bên tai cùng vang lên từng tiếng hô hoán.
“A ——!! Ngụy Tuyết Tùng!”
Người đàn ông ngừng thở, nhanh chóng đeo vội kính râm trước khi mấy nữ sinh kia bao vây lại, không nói lời nào kéo tay tôi chạy.
Mà tôi bởi vì quá mức khiếp sợ, cũng dứt khoát mặc kệ anh ta kéo chạy.
Cho dù tôi không quen thuộc với ngành giải trí, vẫn là biết đến song tê ngôi sao* Ngụy Tuyết Tùng đã từng hot đến rối tinh rối mù của thế kỷ trước, trong nhà hiện tại còn cất giữ album bài hát cùng đĩa phim của anh ta; nghĩ đến vị đại ca trong ngành công nghiệp lúc này đang lôi kéo một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi tránh né fans, tôi bỗng nhiên có loại xúc động như đang nằm mơ.
(*双栖明星nghệ sĩ sau khi có chút danh tiếng ở lĩnh vực của mình kiêm một ngành sản xuất khác.)
Hai người dừng chân ở bên ngoài một studio, sau khi mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, người phản ứng đầu tiên vẫn là đứa được trời giáng phúc duyên là tôi đây.
“Ngụy đại ca, ký tên cho tôi đi.”
Toi nhanh nhẹn móc giấy bút ra nghiêm túc nói.
Kỳ thật tôi còn muốn nói một câu mẹ già nhà tôi kỳ thật là fans trung thành của ngài, nhưng lại cảm thấy như vậy dường như có chút đâm vào tim, chỉ phải tiếp tục dùng ánh mắt chân thành lại sùng bái nhìn anh ta. Ngụy Tuyết Tùng nhướng mày, lưu loát ký tên cho tôi, nhịn không được cười một tiếng: “Tiểu tử rất thú vị.”
Tôi mặt không đỏ tim không đập mà vuốt mông ngựa: “Này cần thiết, ngài năm đó chính là nam nghệ sĩ tôi thích nhất, tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ, một đoạn thời gian không nhìn thấy ngài trên TV liền khó chịu cả người; hôm nay thật đúng là quá may mắn.”
“Ài, hảo hán không nhắc lại những anh dũng của năm đó*.” Ngụy Tuyết Tùng hiển nhiên là bộ dạng tâm tình vô cùng tốt, “Hiện tại tôi đã lui ra sau màn, là người đại diện kiêm mẹ già** của BlackHawks, thỉnh thoảng đầu tư mấy bộ phim.”
(*好汉不提当年勇 hảo hán bất đề đương niên dũng: tên trong 1 bài hát.)
(**老妈子 lão mụ tử.)
Nghe vậy, tôi an tĩnh lại.
Anh ta đưa tờ giấy đã ký tên cho tôi, hơi có chút đắc ý mà chỉ chỉ nhóm fans girl đang giơ poster ngồi canh ở trước studio cách đó không xa: “Cậu hẳn là biết BlackHawks đi? Mấy đứa nhóc nhà tôi đặc biệt hot.”
Đúng lúc này, trong lòng tôi bỗng nhiên có loại dự cảm vô cùng không tốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.