Gieo Gió Gặt Bão

Chương 47: Buồn nôn

Khốn Tải

01/09/2024

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng đan xen xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào trong phòng.

Đồng hồ sinh học vừa đến, Tần Trạm đã tỉnh lại, thời gian đều vào khoảng 07:50, hắn rời giường hâm nóng hai chiếc bánh bao, uống một hộp sữa sắp hết hạn mà cửa hàng tiện lợi cho, sau đó thu dọn đồ đi đến công ty.

Bởi vì một vài chuyện đã qua, hắn đột ngột dừng việc thực tập lại mà không nộp bất kỳ đơn từ nghỉ việc nào, thời gian đó công ty vẫn luôn không liên hệ được với hắn.

Sau đó công ty biết được tình hình gần đây của Tần Trạm thông qua thầy giáo của hắn, người đã nằm trong viện hơn một tuần. Mặc dù công việc về trò chơi mạng có áp lực cao, nhưng cũng may là nhiều người trẻ, môi trường khá tốt, tổ trưởng của tổ hạng mục rất tán thưởng năng lực của hắn cho nên cũng không so đo chuyện trước kia nữa, chỉ bảo hắn sắp xếp đi làm lại.

Từ chỗ hắn ở đến nơi làm việc phải đi bộ hơn nửa tiếng, mỗi ngày chỉ có hắn là đến vị trí làm việc đúng giờ.

Tần Trạm mới ngồi xuống không lâu, mọi người cũng lục tục đến, nhìn thấy hắn ngồi đó thì tiện thể chào hỏi một câu, Tần Trạm chỉ gật đầu đáp lại, mọi người xung quanh cũng đã quen với tính cách của hắn.

"Tần Trạm, cậu có biết có một thực tập sinh mới đến không?"

"Không biết"

"Tôi nghe mọi người nói vậy, tổ tưởng phỏng vấn đấy, là một em gái, xinh lắm"

Tần Trạm không có phản ứng gì, chỉ ừ một tiếng.

Người bên cạnh khẽ vò tóc, mặc dù đã quen Tần Trạm lâu vậy rồi nhưng mà nói chuyện với hắn vẫn thấy thật khó khăn.

Qua một lúc, người ngồi ở vị trí bên cạnh cũng đến, người vừa bắt chuyện kia liền túm lấy người đó tán dóc.

"Cậu có biết tổ trưởng nói có một em thực tập sinh sắp đến không"

"Biết, còn nói là khá xinh"

"Cuối cùng thì tổ chúng ta cũng có người con gái thứ hai rồi" người bên cạnh giả vờ khóc lóc sướt mướt: "Biết thế năm đó thì vào thiết kế đồ họa, sao mà lập trình website toàn là nam thế này"

"Cậu mà học đồ họa có khi thành gay rồi ấy"

"Biến, đừng có dập khuôn"

"Mọi người đang nói gì thế?" một cô gái khác đi giày gót thấp bưng cà phê và túi giấy bước vào, sau đó đặt mông ngồi xuống.

"Chị Lê này, cậu ấy chê tổ chúng ta ít con gái quá, vừa nghe đến gái xinh là phấn khích"

Người được gọi là chị Lê trợn mắt trắng một cái: "Lượn, gái xinh cũng không đến lượt cậu đâu"

Mấy người họ ở sau lưng tám chuyện quên trời đất, chỉ có Tần Trạm là ngồi trước máy tính làm việc, phút chốc không phân biệt được ai làm thực tập ai làm chính thức.

............

Lúc mười một giờ, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Ngoại trừ Tần Trạm, mấy người kia đều đồng loạt quay đầu, tổ trưởng của bọn đứng ở cửa, bên cạnh là một cô gái trông rất ngoan ngoãn, búi tóc củ tỏi, mặc một chiếc áo phông màu trắng và quần tây màu đen, thấy mọi người nhìn qua thì mỉm cười chào hỏi.

"Đây thực tập sinh mới đến, học Đại học kỹ thuật C, tên là Tiểu Mẫn"

"Hello chào mọi người"

Tính cách cô gái rất cởi mở, mọi người xung quanh đều lần lượt giới thiệu, chỉ có Tần Trạm không phản ứng gì nhiều, đôi mắt đang đeo kính chỉ quay ra nhìn về phía cửa vài giây.

"Em ngồi cạnh Tần Trạm đi, cậu ấy cũng là thực tập sinh mới đến không lâu, có vấn đề gì thì có thể hỏi cậu ấy"

Tổ trưởng đi đến kéo vị trí ngồi bên cạnh Tần Trạm ra.



"Vâng"

Lúc Tiểu Mẫn ngồi xuống có chào Tần Trạm một câu, có điều người kia trông không được thân thiện lắm, mặt cũng lạnh tanh, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt kính, khiến cho gương mặt càng thêm nghiêm túc lạnh nhạt. Nghe thấy mình chào hỏi chỉ quay ra khẽ gật đầu.

Tiểu Mẫn rất nhanh đã làm quen với mọi người trong tổ, cùng làm trong lĩnh vực trò chơi mạng nên sở thích cũng na ná nhau, hơn nữa tính cách cô khá tốt, nên dễ hòa nhập với người xung quanh. Bởi vì hạng mục lần trước hoàn thành không tệ, cho nên buổi tối được về sớm hiếm thấy, tổ trưởng nói mời mọi người ăn cơm, coi như là khao thưởng mà cũng coi như chào mừng thực tập sinh mới.

Địa chỉ ăn cơm tối là ở một nhà hàng Nhật gần trung tâm thành phố, so với ngoài đường chính nhộn nhịp thì nhà hàng này nằm trên một con phố yên tĩnh hơn nhiều.

Tổ trưởng bảo mọi người ngồi xuống, tự chọn món mà mình muốn ăn, còn gọi thêm mấy bình rượu trắng.

Ban đầu mọi người đều nói về công việc, sau đó là nói chuyện trên trời dưới đất, nói về trò chơi, về mấy đề tài nóng hổi gần đây, ngoài Tần Trạm ra thì mọi người đều tán dóc quên trời quên đất, Tần Trạm chỉ ngồi một bên yên tĩnh nghe, thỉnh thoảng mọi người hỏi đến mới trả lời một câu.

Tiểu Mẫn ngồi bên cạnh Tần Trạm, thỉnh thoảng lại liếc trộm hắn một cái, sau đó rất lễ phép rời tầm mắt đi.

Nói ra thì từ nhỏ cô đã có một sở thích hơi kỳ lạ, trước kia ở trong lớp đa phần nữ sinh đều thích những chàng trai cởi mở, chơi thể thao, đẹp trai một chút, thường thì những chàng trai như vậy rất là được ưa thích trong trường, nhưng cô lại thích những người trầm tính quái gở, nói cô trẻ trâu cũng được, nói cô đọc quá nhiều thể loại văn học thanh xuân đau khổ cũng được, luôn cảm thấy trên người những bạn trai này có một sức hấp dẫn sâu lắng.

Hôm nay lúc đi vào nhìn thấy Tần Trạm, cô đã hơi ngạc nhiên vì hoàn toàn phù hợp với gu của mình. Lúc đối phương làm việc, sống mũi cao thẳng đeo gọng kính, bờ môi mỏng mím lại, một gương mặt lạnh nhạt như thế nhưng cô lại nhìn ra được chút mê hoặc trong đó, chắc là cô đã trùm chăn xem anime quá nhiều rồi, thật sự có lúc không phân biệt được thực tế và hư cấu.

"Nhưng mà giờ tôi không chơi trò chơi được nữa rồi, bị mất hứng thú"

"Tôi về nhà chỉ muốn đánh một giấc, xem anime rồi cày phim một lát là ngủ"

"Cũng thế...thời gian trước tăng ca mệt muốn chết, cũng may là Tiểu Mẫn mới đến, đã qua cái thời kỳ ấy rồi"

Tiểu Mẫn ăn một miếng cá chình, mỉm cười, trên mặt hiện hai lúm đồng tiền: "Yeah, em đến quá đúng lúc"

Trong lúc mọi người nói chuyện, cửa bên ngoài bị kéo ra, sau đó có phục vụ dẫn khách vào vị trí ngồi. Chị Lê nghe thấy thì liếc mắt qua, trông thấy bốn năm người con trai ăn mặc toàn là hàng hiệu nổi tiếng, ngoại hình cũng rất bắt mắt, có một người lúc nhìn qua bàn họ còn hơi sững lại.

"Có thể đổi chỗ không?"

"Chỉ còn bàn hai người thôi, thưa quý khách"

Trần Tiện đã ngồi lên tatami*, cậu ta khó hiểu nhìn Chu Liệu: "Sao thế? Sao phải đổi chỗ?"

(tatami*: là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản)

Chu Liệu hít sâu một hơi, người con trai ngồi chếch phía đối diện chỉ khẽ liếc mắt qua chỗ bọn họ một cái, không nhìn kỹ còn tưởng là chẳng thấy gì, đối phương rất nhanh đã cúi xuống uống một ngụm canh.

Trần Tiện nhìn theo ánh mắt cậu, không ngờ rằng lại gặp được Tần Trạm ở đây. Cậu ta biết là Tần Trạm đi thực tập ở một công ty lớn, học kỳ trước đã nghe nói rồi, có điều qua một kỳ nghỉ không gặp mặt, đột nhiên lại nhìn thấy khiến cậu ta hơi gượng gạo, dù sao thì bạn bè mình trước kia đã từng làm nhiều chuyện bất nhân với hắn như thế, cậu ta kéo lấy ống tay áo Chu Liệu khẽ ho mấy tiếng.

"Tiểu Mẫn, bàn đó đẹp trai quá" chị Lê nhỏ giọng thì thầm với Tiểu Mẫn.

Tiểu Mẫn cũng chú ý thấy, đẹp thì đẹp thật, nhưng mà gu của cô khác với mọi người, chỉ gật đầu phụ họa theo: "Đúng thật nhỉ"

"Con trai đang độ thanh xuân bừng bừng sức sống, thích quá, muốn quay về học ghê"

Tổ trưởng ở bên cạnh nghe vậy thì khẽ ho hai tiếng tỏ ý vẫn còn mấy người đàn ông ngồi ở đây, Tiểu Mẫn bật cười: "Không có đâu, trong Đại học thì 100 người cũng chẳng tìm được một người như thế"

"Thực ra Tiểu Trạm cũng được đấy chứ, có điều hơi trầm thôi"

Hai bàn của bọn họ ngồi cùng một dãy, đều ngồi ở trên chiếu trúc, ở giữa chỉ cách một khoảng tầm hai người đứng, nói cái gì, chỉ cần để ý là nghe thấy rõ mồn một.

Bên bàn của Chu Liệu trừ một người mới quen lúc đua xe thì còn lại đều biết đến Tần Trạm, trong đó còn có kẻ đã từng giúp Chu Liệu vụ mớm rượu ở trong bar. Hắn ta cũng không có phản ứng, dù sao thì đều phải xem thái độ của Chu Liệu, chỉ là Chu Liệu làm hắn ta thấy kỳ quái.

Đối phương không còn dáng vẻ ngạo mạn như trước nữa, ngược lại có hơi trốn tránh, nhiều hơn cả là vẻ buồn bực, ngồi không yên, ngón tay không ngừng ma sát lên cốc nước.

Tần Trạm không hề ngạc nhiên khi đụng phải Chu Liệu, dù sao thì đây là trung tâm thành phố, nơi mà người kia thường xuyên lui tới, chỉ là trước kia mình chẳng bao giờ đến khu trung tâm. Hắn cũng biết nhà của Chu Liệu ở đâu, cách cửa hàng tiện lợi mình làm thêm không hề xa, nhưng nhà của bọn họ một người đi về hướng Bắc, một người đi về hướng Nam, cái cửa hàng nhỏ bé này cứ như là cột mốc phân cách hai khu giàu nghèo.



Chu Liệu đi lại giữa nhà và bệnh viện rất lâu, hai tháng gần đây mới bắt đầu ra ngoài hoạt động nhiều hơn, bây giờ mới gặp, thực ra cũng không tính là hiếm lạ.

"Mà Tiểu Mẫn này, em có từng hẹn hò chưa?" chị Lệ hỏi một câu mà bao đồng nghiệp nam mới tốt nghiệp đều quan tâm nhất: "Chắc người theo đuổi em nhiều lắm nhỉ, dù gì thì con gái học chuyên ngành kỹ thuật phần mền cũng rất ít"

Chị Lê hỏi xong, mấy đồng nghiệp nam lập tức chăm chú tập trung lắng nghe, nhất là người sáng nay mới đến văn phòng đã nói kia, vốn đã thấy Tiểu Mẫn xinh đẹp, bây giờ càng giỏng tai lên nghe.

"Chắc chắn là từng hẹn hò rồi ạ, nhưng mà chia tay được một năm rồi, không phải cùng ngành với em" Tiểu Mẫn khẽ chớp mắt: "Chị cũng biết là mấy nam sinh học kỹ thuật phần mềm phần lớn đều hơi...ờ...không được gọn gàng cho lắm? em thích con trai sạch sẽ một chút, biết chau chuốt bản thân"

Tiểu Mẫn nói rất hàm súc, nói xong lại chữa cháy lặp lại câu chỉ là phần lớn thôi, không phải tất cả.

"Chị hiểu ý của em, cả bốn năm Đại học chị còn chẳng yêu ai" chị Lê cúi đầu uống một ngụm rượu trắng: "Em thấy Tần Trạm nhà chúng ta thế nào? Hơi trầm tính một chút, nhưng mà vừa cao, ngày nào cũng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa nhìn kỹ sẽ thấy Tần Trạm rất ưa nhìn, có điều chắc không ai dám nhìn lâu đâu hahaha"

Tần Trạm thấy chủ đề đã chuyển tới mình, hắn khẽ cau mày.

"Đúng là rất tốt" Tiểu Mẫn gật đầu tán thành tuyệt đối.

Tổ tưởng nghe đến Tần Trạm, cũng muốn hóng hớt chút, bình thường số lời mà Tần Trạm nói trong một ngày cộng lại còn không vượt quá mười câu, thường thì trong nhóm chat doanh nghiệp có gửi yêu cầu công việc hắn cũng chỉ lặng lẽ hoàn thành.

"Đúng nhỉ, Tần Trạm từng yêu chưa?"

"Chưa ạ" cuối cùng thì Tần Trạm cũng lên tiếng.

"Chắc chắn là chưa rồi! trông cũng không giống như từng yêu, làm gì có cô gái nào chịu được cái tính cách lạnh lùng này"

Tổ tưởng uống rượu, tâm lý thăm dò càng nổi lên: "Vậy lâu thế rồi em có từng thích ai chưa?"

Cứ tưởng đối phương sẽ từ chối trả lời, nhưng không ngờ Tần Trạm đáp lại rất dứt khoát, giọng nói cũng lạnh nhạt, cứ như bọn họ đang nói một chủ đề rất vô vị.

"Chưa ạ"

"Xoảng!"

Chỉ nghe thấy tiếng đĩa rơi xuống đất vang lên, sốt teriyaki ở bên trong đổ hết ra chiếu. Trần Tiện nhìn Chu Liệu đầy oán trách, lúc nãy đã thấy cậu cứ chọc cái đũa vào đó, giờ thì rơi hết xuống sàn.

"Mày làm gì thế, suýt thì bắn lên quần tao rồi"

Trần Tiện vừa mới rút tờ giấy ra, phục vụ ở bên cạnh đã lập tức cầm khăn lau đến dọn dẹp: "Không sao không sao, để chúng tôi lau là được"

Mấy người bên cạnh cũng không để ý lắm, nghĩ rằng là Chu Liệu không cẩn thận đụng phải, tiếp tục nói chủ đề lúc nãy: "À đúng rồi, mọi người biết Dao Hiệu chơi đàn ông chưa?"

"Chơi đàn ông là sao?" đầu óc Trần Tiện vẫn chưa tiêu hóa kịp.

"Là chơi cả đàn ông đó, không chỉ lên giường với phụ nữ, nó kêu cũng sướng lắm, bảo lần sau để em thử"

Biểu cảm Trần Tiện hơi kỳ dị: "Đậu má mày chơi hai đầu à?"

"Không, em chỉ muốn biết là có gì khác thôi"

"Mày chơi thì là đồng tính rồi còn gì nữa? Giờ Dao Hiệu là đồng tính à? Trước kia còn có bạn gái cơ mà, bây giờ lâu lắm không nghe nói gì rồi" một người khác cũng bắt đầu hóng hớt: "Lần trước em đánh bài với nó, lúc sau thấy có một người nửa nam nửa nữ đi cùng, cậu trai đó còn trang điểm"

"Tôn trọng, nhưng mà không thể hiểu được" Trần Tiện không tiện đánh giá.

"Đồng tính cũng có gì đâu, thời đại nào rồi, chơi vui mà thôi"

Vừa dứt lời, ai ngờ Chu Liệu ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo chán ghét.

"Yêu đương với một thằng đàn ông, không thấy buồn nôn à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gieo Gió Gặt Bão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook