Chương 17: O-xy già
Khốn Tải
01/09/2024
Bởi vì buổi tối nay có vài chuyện xen vào, cho nên bầu không khí giữa hai người đã nhạt đi nhiều, hơn nữa trong lòng Chu Liệu có hoài nghi, mà Linh Dương cũng không muốn rơi vào tay cậu nhanh như thế. Cậu chỉ đưa Linh Dương đến dưới nhà, trước khi đi chỉ ở trong xe ôm hôn một chút, kết thúc rồi Linh Dương cũng không mời cậu lên nhà.
Chu Liệu cũng mặc kệ, tối hôm nay thật sự không thích hợp, hơn nữa rượu ngon phải trải qua quá trình ủ dài ngày lắng đọng xuống rồi mới ngon miệng, cậu không gấp gáp vào lúc này, cũng hiểu rằng Linh Dương đang chơi trò đẩy đưa với mình.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng Linh Dương lại gửi tin nhắn cho cậu, hai người vẫn mập mờ lúc có lúc không. Bạch Linh từng hỏi cậu có muốn cùng nhau ăn tối không, sau khi Chu Liệu từ chối đối phương cũng không gửi tin nhắn tới nữa.
Tiết học buổi trưa kết thúc, lúc cậu với Trần Tiện đi tới phố ăn vặt ở cửa Nam bên ngoài trường, còn đụng phải Bạch Linh. Đối phương đi cùng với bạn cùng phòng, ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Linh liền liếc sang bên cạnh, như là hơi tức giận.
Bạn cùng phòng của Bạch Linh nhìn thấy cậu thì dứt khoát bịt mắt Bạch Linh lại kéo cô đi sang một con đường khác.
"Cậu còn nhìn cậu ta làm gì, rõ ràng đang ngược đãi tâm lý cậu"
"Tớ có nhìn đâu...không cẩn thận chạm mắt thôi"
"Cách xa loại người ấy ra, không đồng ý cho cậu ta là đúng đấy, ngày nào đó lại lây bệnh cho cậu thì không biết chui vào đâu mà khóc"
Trần Tiện nhìn bóng hình hai người họ, xoa xoa cằm: "Bạn cùng phòng cô ấy cũng được đấy nhỉ, vừa cao vừa thành thục"
Đúng là tâm tư của Chu Liệu không đặt ở trên người Bạch Linh, nhưng vẫn phải công nhận Bạch Linh là một đối tượng rất tốt, nghe lời, thật thà lại có chừng mực, so với mấy cô gái khác không hề có mưu đồ mạnh mẽ như vậy, nếu để mất thì cũng hơi tiếc, dù sao thì cậu cũng muốn cướp đồ mà Tần Trạm quan tâm, bây giờ cũng có hơi để ý.
Nhưng chút để ý này không đến mức khiến cho cậu sinh ra cảm tình với cô gái có dáng dấp như vậy, cậu vẫn thích gái xinh hơn, trong vẻ đơn thuần mang theo vài phần tà mị, nhất là "ngực tấn công mông phòng thủ".
"Bạch Linh"
Bạch Linh đột nhiên dừng bước, nhưng bạn học của cô quay đầu lại, ánh mắt không hề có ý tốt, muốn nhanh chóng kéo đối phương đi.
Chu Liệu lại gọi thêm một tiếng nữa, lần này Bạch Linh không đoái hoài đến cậu nữa, nhanh chóng đi theo bạn cùng phòng rời khỏi tầm mắt của mình.
"Giờ hay rồi, không cần nói chia tay luôn" Trần Tiện khoái trí nhìn bóng lưng hai người kia rời đi.
"Chưa muốn chia tay, để cậu ta làm bình phong cũng tốt"
"Mày còn muốn che chắn cái gì nữa? Còn ước gì mấy người đẹp tự dâng lên ấy chứ"
"Bạch Linh thì khác, có thể cứu vãn chút danh tiếng đời tư của tao ở trong trường, dù sao thì cũng đủ đơn thuần, chơi cũng được một thời gian rồi" Chu Liệu nói đùa, cũng không để ý đến chút giận dữ nhỏ bé của Bạch Linh: "Chả sao cả, mai rảnh thì dỗ cái là được"
Trần Tiện dùng cùi trỏ huých cậu một cái: "Đừng có để mình chơi quá đà là được, đúng rồi, hôm đấy mày bảo với tao cảm giác đang bị theo dõi là sao?"
"Tao không chắc, nhưng mà hai tuần nay tao cứ cảm giác có người đi theo, có điều ngoảnh lại nhìn thì chẳng có ai"
"Gặp ma à?"
Chu Liệu trừng cậu ta một cái, vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy Tần Trạm đầy u ám khoác ba lô bước ra từ tòa nhà thông tin, xung quanh đều có đôi có cặp, mỗi hắn đi một mình nên Chu Liệu không muốn chú ý tới cũng khó.
Nói ra cũng lạ, loại người tàng hình như Tần Trạm này, hơn hai năm trước ở trong trường cậu chẳng để ý gì tới, bây giờ đối phương vừa xuất hiện cậu đã nhìn thấy.
"Cũng giống con ma kia lắm"
Trần Tiện nhìn theo ánh mắt của Chu Liệu, sau khi thấy rõ là ai, cậu ta sợ xui xẻo quay đầu đi, tiện miệng nói: "Có khi lại là nó đấy, dù sao theo dõi mày thì cũng phải có thù chứ"
Chu Liệu chưa từng nghĩ đến Tần Trạm, bây giờ nhìn đối phương mặc áo khoác màu nâu, cũng thấy hao hao người tối đó.
"Nhưng chắc chắn không phải, nó nghèo thế, có thời gian là dùng hết vào học với làm thêm, lấy đâu ra mà cho mày, mày đi check cam chưa?"
"Lần thứ hai nghi ngờ là tao đã đi phòng check cam rồi, xem ở bãi đỗ xe một lần, nhưng chẳng thấy gì, có góc chết thì không soi tới được"
"Nhưng mà bọn mình học về máy tính, mày thấy có khi nào Tần Trạm xâm nhập vào tra góc nhìn của camera không?"
"Mày có ảo tưởng hơn nữa được không?" Chu Liệu không chịu nổi Trần Tiện cứ cố ý dọa mình: "Cái loại chuột cống này cho một trăm lá gan cũng không dám theo tao, nhưng mà núp dưới cống lén lút nhìn tao cũng giống cái tính nó lắm"
Trần Tiện cũng chỉ nói bừa vậy thôi, cũng có vài phần nghi ngờ, nhưng chút nhiêu đó cũng không thể cấu thành việc cậu ta sẽ cảm thấy Tần Trạm thật sự đi theo dõi Chu Liệu. Nói thẳng ra thì, Tần Trạm là một cô nhi không có gì trong tay, mặc dù ba mẹ Chu Liệu cũng chẳng quản gì cậu, nhưng mà vẫn là đứa con một quyền quý của thành phố C, Tần Trạm chẳng thể hình thành bất kỳ sự uy hiếp nào đến Chu Liệu được.
Chút nghi ngờ này cũng chỉ đến từ cái khí chất u ám đó của Tần Trạm, nhỡ đâu đối phương không phải một người bình thường thì sao?
"Đùa chút thôi, bây giờ mày cũng đâu có qua lại gì với nó phải không?"
Chu Liệu không muốn Trần Tiện can thiệp vào chuyện giữa cậu và Tần Trạm, đương nhiên sẽ không nói rằng trước đó mình đã đến quán bar mà Tần Trạm ở đó rồi làm gì.
"Không"
"Vậy thì được, chắc là mày nghĩ nhiều rồi, ai mà dám theo dõi mày chứ" Trần Tiện nhìn thoáng qua điện thoại một cái rồi mở to mắt: "Đừng nghĩ mấy cái này nữa, hôm nay có phúc rồi, ông chủ Nhiễm nói hôm nay có một chiếc Aston Martin Valkyrie* có thể lái"
*Aston Martin Valkyrie: Aston Martin Valkyrie được ra mắt chính thức vào cuối năm 2020 với số lượng giới hạn chỉ 150 chiếc trên toàn cầu, là một trong những dòng siêu xe độc nhất vô nhị trên thế giới. Giá khoảng ~100 tỉ
"Thật hay giả vậy?" Chu Liệu nghe xong nghiêng đầu qua nhìn: "Ba tao không cho mua, làm tao chỉ được lái ở trong Froza Horizon 5* thôi"
* Froza Horizon 5: Một trò chơi điện tử đua xe năm 2021
Mấy ngày nay nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, trong hành lang bệnh viện đầy ắp bệnh nhân đang xếp hàng chờ và truyền nước.
Y tá nhìn thấy bóng người quen thuộc đã xuất hiện thì thở phào một hơi, bởi vì bà của đối phương đã ở trong bệnh viện quá lâu, cô cũng biết rõ tình hình, bệnh viện đã châm chước nới lỏng kỳ hạn thanh toán cho hắn, vốn tưởng rằng hắn sẽ chậm trễ nộp phí, cuối cùng thì giờ cũng đã đợi được người kia xuất hiện.
"Đây là danh sách chi phí trong thời gian này" y tá đưa tờ đơn cho hắn: "Tình trạng tinh thần của bà lão hình như không ổn lắm, chắc là cô đơn quá, em xem bình thường nếu rảnh thì đến thăm bà ấy một lát"
Tần Trạm nhìn con số được coi là một khoản khổng lồ với mình ở trên đó, gương mặt không có biểu cảm gì, cũng không tiếp lời y tá, chỉ lặng lẽ trả hết tiền. Rất nhanh, trên điện thoại nhảy ra thông báo số dư còn lại, tháng này chỉ còn dư không đến 200 tệ.
"Em muốn mua hai chai o-xy già nồng độ 30%"
Y tá vừa mới lôi hóa đơn ra, nghe vậy hơi sững lại: "Em lấy nồng độ cao như thế làm gì?"
"Trong nhà có em họ" Tần Trạm nói dối không chớp mắt.
"Hả?" y tá thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh gia đình của đối phương, thì cũng có thể hiểu được phần nào: "Thực ra dùng loại 3% là được rồi, ngâm lâu một chút"
Tần Trạm khẽ lắc đầu, y tá thở dài, đoán nhẩm rằng chắc là một tấm vỏ chăn: "Để chị hỏi chủ nhiệm đã"
Một lát sau, chắc là y tá đã giải thích rõ tình hình, rất nhanh đã đưa cho hắn một tờ đơn mua o-xy già 30% dùng cho y tế, Tần Trạm khẽ nói một câu cảm ơn, sau đó tới quầy thuốc bên cạnh để thanh toán.
Y tá nhìn bóng lưng hắn sắp quay đi, vẫn không nhịn được lên tiếng: "Em không đi thăm bà một lát à?"
Tần Trạm không trả lời, cũng không quay người lại.
Hắn xách hai lọ o-xy già về đến nhà, thu dọn đồ rồi xếp chúng vào tủ. Tần Trạm pha một gói mỳ mở máy tính lên, sau đó cắm dây kết nối điện thoại vào máy tính, trên góc phải màn hình có một biểu tượng trò chơi không tên.
Máy tính hiện ra album ảnh chứa số lượng lớn ảnh và video, bên trên phần lớn là những tác phẩm mà hắn cắt nát, bên dưới đều là quay chụp một người.
Trong phần chi tiết ảnh và video đã thể hiện rất rõ địa điểm và thời gian người kia xuất hiện lúc chụp, Tần Trạm nhìn quỹ đạo của đối phương trùng lặp với những ghi chú của mình trước kia, không ngoài dự đoán tối nay người con trai đó sẽ đi đua xe, cho nên không cần thiết phải đi theo.
Hai ngày nay có vẻ Bạch Linh và đối phương không có liên hệ gì nhiều, trong dữ liệu ảnh chụp của Tần Trạm, chỉ có chứng cứ Chu Liệu ngoại tình, hắn nén hết toàn bộ vào trong một tệp, cũng không định gửi cho Bạch Linh ngay bây giờ.
Lát sau hắn đã ăn xong mỳ, phân loại rác ướt và khô xong vứt ra ngoài thùng rác bên ngoài, bên cạnh có con chó hoang chạy đến, Tần Trạm vứt một cây xúc xích cuối cùng trong nhà cho nó, nhanh chóng xoay người đi vào.
Tháng này vẫn còn 18 ngày, số tiền còn lại gần như không đủ để hắn sống tiếp, trong tủ lạnh chỉ còn lại chút rau xanh, cũng may là căng tin trường không đắt, thỉnh thoảng quán bar cũng bao cơm. Hiện tại hắn có nợ tại hai nơi, cứ lấy cái này lấp vào cái kia.
Có điều sau khi tiền khuyến học bị trì hoãn, nhanh thôi nó sẽ được phát cùng với học bổng của Nhà nước, trước ngày chốt nợ chắc vẫn kịp trả.
11 tối, Tần Trạm lại ngồi vào trước máy tính, con chuột trong tay hắn vừa di chuyển đến biểu tượng trò chơi không tên, điện thoại ở bên cạnh liền rung lên, là một số điện thoại không tên gọi tới, nhưng Tần Trạm biết là ai.
Hắn nhấn nút nghe, giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại second hand đang cắm sạc nghe thật lạnh lẽo vô cảm.
"Hôm nay có người nghỉ phép bệnh, qua đây bù ca"
.................................
Sắp tới khúc nghiệp quật thằng con láo toét rồi, tôi là tôi thích cái khúc nghiệp quật lắm kkk
Chu Liệu cũng mặc kệ, tối hôm nay thật sự không thích hợp, hơn nữa rượu ngon phải trải qua quá trình ủ dài ngày lắng đọng xuống rồi mới ngon miệng, cậu không gấp gáp vào lúc này, cũng hiểu rằng Linh Dương đang chơi trò đẩy đưa với mình.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng Linh Dương lại gửi tin nhắn cho cậu, hai người vẫn mập mờ lúc có lúc không. Bạch Linh từng hỏi cậu có muốn cùng nhau ăn tối không, sau khi Chu Liệu từ chối đối phương cũng không gửi tin nhắn tới nữa.
Tiết học buổi trưa kết thúc, lúc cậu với Trần Tiện đi tới phố ăn vặt ở cửa Nam bên ngoài trường, còn đụng phải Bạch Linh. Đối phương đi cùng với bạn cùng phòng, ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Linh liền liếc sang bên cạnh, như là hơi tức giận.
Bạn cùng phòng của Bạch Linh nhìn thấy cậu thì dứt khoát bịt mắt Bạch Linh lại kéo cô đi sang một con đường khác.
"Cậu còn nhìn cậu ta làm gì, rõ ràng đang ngược đãi tâm lý cậu"
"Tớ có nhìn đâu...không cẩn thận chạm mắt thôi"
"Cách xa loại người ấy ra, không đồng ý cho cậu ta là đúng đấy, ngày nào đó lại lây bệnh cho cậu thì không biết chui vào đâu mà khóc"
Trần Tiện nhìn bóng hình hai người họ, xoa xoa cằm: "Bạn cùng phòng cô ấy cũng được đấy nhỉ, vừa cao vừa thành thục"
Đúng là tâm tư của Chu Liệu không đặt ở trên người Bạch Linh, nhưng vẫn phải công nhận Bạch Linh là một đối tượng rất tốt, nghe lời, thật thà lại có chừng mực, so với mấy cô gái khác không hề có mưu đồ mạnh mẽ như vậy, nếu để mất thì cũng hơi tiếc, dù sao thì cậu cũng muốn cướp đồ mà Tần Trạm quan tâm, bây giờ cũng có hơi để ý.
Nhưng chút để ý này không đến mức khiến cho cậu sinh ra cảm tình với cô gái có dáng dấp như vậy, cậu vẫn thích gái xinh hơn, trong vẻ đơn thuần mang theo vài phần tà mị, nhất là "ngực tấn công mông phòng thủ".
"Bạch Linh"
Bạch Linh đột nhiên dừng bước, nhưng bạn học của cô quay đầu lại, ánh mắt không hề có ý tốt, muốn nhanh chóng kéo đối phương đi.
Chu Liệu lại gọi thêm một tiếng nữa, lần này Bạch Linh không đoái hoài đến cậu nữa, nhanh chóng đi theo bạn cùng phòng rời khỏi tầm mắt của mình.
"Giờ hay rồi, không cần nói chia tay luôn" Trần Tiện khoái trí nhìn bóng lưng hai người kia rời đi.
"Chưa muốn chia tay, để cậu ta làm bình phong cũng tốt"
"Mày còn muốn che chắn cái gì nữa? Còn ước gì mấy người đẹp tự dâng lên ấy chứ"
"Bạch Linh thì khác, có thể cứu vãn chút danh tiếng đời tư của tao ở trong trường, dù sao thì cũng đủ đơn thuần, chơi cũng được một thời gian rồi" Chu Liệu nói đùa, cũng không để ý đến chút giận dữ nhỏ bé của Bạch Linh: "Chả sao cả, mai rảnh thì dỗ cái là được"
Trần Tiện dùng cùi trỏ huých cậu một cái: "Đừng có để mình chơi quá đà là được, đúng rồi, hôm đấy mày bảo với tao cảm giác đang bị theo dõi là sao?"
"Tao không chắc, nhưng mà hai tuần nay tao cứ cảm giác có người đi theo, có điều ngoảnh lại nhìn thì chẳng có ai"
"Gặp ma à?"
Chu Liệu trừng cậu ta một cái, vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy Tần Trạm đầy u ám khoác ba lô bước ra từ tòa nhà thông tin, xung quanh đều có đôi có cặp, mỗi hắn đi một mình nên Chu Liệu không muốn chú ý tới cũng khó.
Nói ra cũng lạ, loại người tàng hình như Tần Trạm này, hơn hai năm trước ở trong trường cậu chẳng để ý gì tới, bây giờ đối phương vừa xuất hiện cậu đã nhìn thấy.
"Cũng giống con ma kia lắm"
Trần Tiện nhìn theo ánh mắt của Chu Liệu, sau khi thấy rõ là ai, cậu ta sợ xui xẻo quay đầu đi, tiện miệng nói: "Có khi lại là nó đấy, dù sao theo dõi mày thì cũng phải có thù chứ"
Chu Liệu chưa từng nghĩ đến Tần Trạm, bây giờ nhìn đối phương mặc áo khoác màu nâu, cũng thấy hao hao người tối đó.
"Nhưng chắc chắn không phải, nó nghèo thế, có thời gian là dùng hết vào học với làm thêm, lấy đâu ra mà cho mày, mày đi check cam chưa?"
"Lần thứ hai nghi ngờ là tao đã đi phòng check cam rồi, xem ở bãi đỗ xe một lần, nhưng chẳng thấy gì, có góc chết thì không soi tới được"
"Nhưng mà bọn mình học về máy tính, mày thấy có khi nào Tần Trạm xâm nhập vào tra góc nhìn của camera không?"
"Mày có ảo tưởng hơn nữa được không?" Chu Liệu không chịu nổi Trần Tiện cứ cố ý dọa mình: "Cái loại chuột cống này cho một trăm lá gan cũng không dám theo tao, nhưng mà núp dưới cống lén lút nhìn tao cũng giống cái tính nó lắm"
Trần Tiện cũng chỉ nói bừa vậy thôi, cũng có vài phần nghi ngờ, nhưng chút nhiêu đó cũng không thể cấu thành việc cậu ta sẽ cảm thấy Tần Trạm thật sự đi theo dõi Chu Liệu. Nói thẳng ra thì, Tần Trạm là một cô nhi không có gì trong tay, mặc dù ba mẹ Chu Liệu cũng chẳng quản gì cậu, nhưng mà vẫn là đứa con một quyền quý của thành phố C, Tần Trạm chẳng thể hình thành bất kỳ sự uy hiếp nào đến Chu Liệu được.
Chút nghi ngờ này cũng chỉ đến từ cái khí chất u ám đó của Tần Trạm, nhỡ đâu đối phương không phải một người bình thường thì sao?
"Đùa chút thôi, bây giờ mày cũng đâu có qua lại gì với nó phải không?"
Chu Liệu không muốn Trần Tiện can thiệp vào chuyện giữa cậu và Tần Trạm, đương nhiên sẽ không nói rằng trước đó mình đã đến quán bar mà Tần Trạm ở đó rồi làm gì.
"Không"
"Vậy thì được, chắc là mày nghĩ nhiều rồi, ai mà dám theo dõi mày chứ" Trần Tiện nhìn thoáng qua điện thoại một cái rồi mở to mắt: "Đừng nghĩ mấy cái này nữa, hôm nay có phúc rồi, ông chủ Nhiễm nói hôm nay có một chiếc Aston Martin Valkyrie* có thể lái"
*Aston Martin Valkyrie: Aston Martin Valkyrie được ra mắt chính thức vào cuối năm 2020 với số lượng giới hạn chỉ 150 chiếc trên toàn cầu, là một trong những dòng siêu xe độc nhất vô nhị trên thế giới. Giá khoảng ~100 tỉ
"Thật hay giả vậy?" Chu Liệu nghe xong nghiêng đầu qua nhìn: "Ba tao không cho mua, làm tao chỉ được lái ở trong Froza Horizon 5* thôi"
* Froza Horizon 5: Một trò chơi điện tử đua xe năm 2021
Mấy ngày nay nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, trong hành lang bệnh viện đầy ắp bệnh nhân đang xếp hàng chờ và truyền nước.
Y tá nhìn thấy bóng người quen thuộc đã xuất hiện thì thở phào một hơi, bởi vì bà của đối phương đã ở trong bệnh viện quá lâu, cô cũng biết rõ tình hình, bệnh viện đã châm chước nới lỏng kỳ hạn thanh toán cho hắn, vốn tưởng rằng hắn sẽ chậm trễ nộp phí, cuối cùng thì giờ cũng đã đợi được người kia xuất hiện.
"Đây là danh sách chi phí trong thời gian này" y tá đưa tờ đơn cho hắn: "Tình trạng tinh thần của bà lão hình như không ổn lắm, chắc là cô đơn quá, em xem bình thường nếu rảnh thì đến thăm bà ấy một lát"
Tần Trạm nhìn con số được coi là một khoản khổng lồ với mình ở trên đó, gương mặt không có biểu cảm gì, cũng không tiếp lời y tá, chỉ lặng lẽ trả hết tiền. Rất nhanh, trên điện thoại nhảy ra thông báo số dư còn lại, tháng này chỉ còn dư không đến 200 tệ.
"Em muốn mua hai chai o-xy già nồng độ 30%"
Y tá vừa mới lôi hóa đơn ra, nghe vậy hơi sững lại: "Em lấy nồng độ cao như thế làm gì?"
"Trong nhà có em họ" Tần Trạm nói dối không chớp mắt.
"Hả?" y tá thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh gia đình của đối phương, thì cũng có thể hiểu được phần nào: "Thực ra dùng loại 3% là được rồi, ngâm lâu một chút"
Tần Trạm khẽ lắc đầu, y tá thở dài, đoán nhẩm rằng chắc là một tấm vỏ chăn: "Để chị hỏi chủ nhiệm đã"
Một lát sau, chắc là y tá đã giải thích rõ tình hình, rất nhanh đã đưa cho hắn một tờ đơn mua o-xy già 30% dùng cho y tế, Tần Trạm khẽ nói một câu cảm ơn, sau đó tới quầy thuốc bên cạnh để thanh toán.
Y tá nhìn bóng lưng hắn sắp quay đi, vẫn không nhịn được lên tiếng: "Em không đi thăm bà một lát à?"
Tần Trạm không trả lời, cũng không quay người lại.
Hắn xách hai lọ o-xy già về đến nhà, thu dọn đồ rồi xếp chúng vào tủ. Tần Trạm pha một gói mỳ mở máy tính lên, sau đó cắm dây kết nối điện thoại vào máy tính, trên góc phải màn hình có một biểu tượng trò chơi không tên.
Máy tính hiện ra album ảnh chứa số lượng lớn ảnh và video, bên trên phần lớn là những tác phẩm mà hắn cắt nát, bên dưới đều là quay chụp một người.
Trong phần chi tiết ảnh và video đã thể hiện rất rõ địa điểm và thời gian người kia xuất hiện lúc chụp, Tần Trạm nhìn quỹ đạo của đối phương trùng lặp với những ghi chú của mình trước kia, không ngoài dự đoán tối nay người con trai đó sẽ đi đua xe, cho nên không cần thiết phải đi theo.
Hai ngày nay có vẻ Bạch Linh và đối phương không có liên hệ gì nhiều, trong dữ liệu ảnh chụp của Tần Trạm, chỉ có chứng cứ Chu Liệu ngoại tình, hắn nén hết toàn bộ vào trong một tệp, cũng không định gửi cho Bạch Linh ngay bây giờ.
Lát sau hắn đã ăn xong mỳ, phân loại rác ướt và khô xong vứt ra ngoài thùng rác bên ngoài, bên cạnh có con chó hoang chạy đến, Tần Trạm vứt một cây xúc xích cuối cùng trong nhà cho nó, nhanh chóng xoay người đi vào.
Tháng này vẫn còn 18 ngày, số tiền còn lại gần như không đủ để hắn sống tiếp, trong tủ lạnh chỉ còn lại chút rau xanh, cũng may là căng tin trường không đắt, thỉnh thoảng quán bar cũng bao cơm. Hiện tại hắn có nợ tại hai nơi, cứ lấy cái này lấp vào cái kia.
Có điều sau khi tiền khuyến học bị trì hoãn, nhanh thôi nó sẽ được phát cùng với học bổng của Nhà nước, trước ngày chốt nợ chắc vẫn kịp trả.
11 tối, Tần Trạm lại ngồi vào trước máy tính, con chuột trong tay hắn vừa di chuyển đến biểu tượng trò chơi không tên, điện thoại ở bên cạnh liền rung lên, là một số điện thoại không tên gọi tới, nhưng Tần Trạm biết là ai.
Hắn nhấn nút nghe, giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại second hand đang cắm sạc nghe thật lạnh lẽo vô cảm.
"Hôm nay có người nghỉ phép bệnh, qua đây bù ca"
.................................
Sắp tới khúc nghiệp quật thằng con láo toét rồi, tôi là tôi thích cái khúc nghiệp quật lắm kkk
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.