Chương 3: Chương 2-1
Cao Dược Hồ
21/05/2022
Mưa không ngừng rơi, kéo dài đến tận khi mặt trời lên.
Tiếng mưa xào xạc trên khung cửa sổ xanh mướt, phảng phất như âm thanh của những con tằm xuân đang nhúc nhích trên lá dâu.
Bảy giờ sáng, tôi thức dậy, thấy mẹ đang ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt bà trắng bệch, mang đậm nét đặc trưng của người phụ nữ Giang Nam, oánh nhuận và sạch sẽ, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ, xõa dài đến cánh tay, tiếng thở bà nhẹ nhàng, thấy tôi tỉnh, bà vẫn bất động chẳng nói chẳng rằng.
Tôi lại bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, vô cùng miễn cưỡng mở miệng gọi to: “Mẹ.”
Mẹ không đáp lời, nhìn tôi một lúc lâu, sau đó bà đứng dậy, bước chầm chậm về phía cửa sổ.
Giày cao gót dẫm lên sàn gỗ cũ kĩ, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Một đêm mưa gió, bích màn cửa sổ bằng lụa mỏng thượng lạc đầy đóa hoa. Nàng lấy tay chỉ nhẹ nhàng biến mất, đưa lưng về nhau trứ ta, không biết suy nghĩ chút thập ma.
Qua một lâu bà mới cất lời, nói với tôi: “Dậy đi, đến giờ đi học rồi.”
Cửa bị đẩy ra rồi nhẹ nhàng khép lại.
Mẹ đi một lúc lâu, tôi mới từ từ thả lỏng cơ thể, mềm oặt nằm lên giường, áo ngủ ướt đẫm mồ hôi. Dưới thân là chiếc giường đã nằm suốt mười năm, trên góc áo ngủ màu trắng có dính lấm tấm vài chiếc lá đào, và cả vết mưa đến giờ vẫn chưa khô. Hai chân sạch sẽ, mười đầu ngón chân phiếm đỏ, dấu vết rõ ràng.
Tôi ngồi dậy, cổ tay giấu dưới lớp chăn bông bị sợi dây chuyền bạc làm hằn lên từng vệt tím bầm.
Sợi dây chuyền nhỏ dài, màu bạc, hoa văn bên trên còn một vài vết máu khô đọng lại, bị vỡ thành hai nửa.
Tôi mơ hồ nhớ lại đêm qua, đôi tay có móng tay đỏ dài như lưỡi câu, chơi đùa với sợi dây chuyền, sau đó tràn đầy lệ khí mà bóp cổ tôi.
Hắn đến, hắn luôn đến vào những cơn mưa đêm.
Tất cả chỉ là giấc mơ.
...... Chắc chắn là mơ!
Bữa sáng là món bánh trôi quế hoa cho bà ngoại làm, nước canh sền sệt, cho vào nửa bình rượu gạo, dùng muỗng khuấy đều, rồi cho thêm chút đường, màu sắc và hương vị tuyệt hảo. Nước vừa sôi lập tức một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, mùi hương bám lên người, cả ngày cũng không phai.
Bà ngoài làm xong thì đi mất, trên bàn ăn chỉ có mỗi hai mẹ con tôi ngồi ăn.
Tôi hồi hợp, sợ mẹ phát hiện ra điều gì, mãi không cầm muỗng lên được.
Mẹ tôi không để ý đến, rất chuyên chú ăn bánh trôi.
Đột nhiên, bà đứng dậy, làm tôi giật nảy người, bánh trôi vừa đưa lên miệng liền rơi xuống.
Tách! Cả cái muỗng cũng rơi xuống. Canh bắn lên mu bàn tay, nóng hôi hổi.
Tôi cắn môi. Mẹ thản nhiên nhìn tôi, không nói gì, đi vào bếp.
Một lúc sau, bà bưng một đĩa sốt hoa hồng lên, rồi ngồi xuống, dùng nĩa ghim bánh trôi chấm vào nước sốt, lật qua lật lại vài lần, đến khi bánh trôi được bao phũ bởi một màu đỏ bà mới từ từ thưởng thức.
Trên đời này, quả thực có người ăn thôi cũng đẹp mắt như thế.
Số hoa hồng đỏ tươi thấm ướt đôi môi của mẹ, một màu đỏ tươi tuyệt đẹp, trông như trang điểm đậm vậy. Bà ăn chậm rãi, tư thế tao nhã, giống như người phụ nữ mặc sườn xám trong phim Thượng Hải vào những năm 1930, ngồi trong nhà hàng Tây Dương, trên tay cầm điếu thuốc, thủy triều sông Nhâm cuốn đi màn sương xanh.
Rõ ràng là ba đang ăn, tôi lại liên tưởng đến hút thuốc.
“Không ngon?” Mẹ đột ngột ngẩng đầu hỏi tôi.
“Không, không, rất, rất ngon.” Tôi vội vàng liếc mắt sang một bên, quấy những viên bánh trôi đã gần như biến thành bột nhão trong chén.
“Trông con ăn không nhiều lắm.”
“À, hình như vị rượu nhạt đi rồi.”
“Ăn nhiều một chút.”
Chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản vậy thôi, nhưng lòng tôi bỗng vui hẳn lên.
Ngày tháng trôi qua, và tôi đã thêm một tuổi.
Hắn không đến nữa.
Tựa như bị diệt khẩu, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi, không còn chút dấu vết. Vết thương trên người tôi hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, hầu như không để lại sẹo, ngoại trừ vết sẹo nhỏ bên má trái gần tai. Lâu lâu hơi ngứa, như bị ai đó thổi khí vào.
Mẹ dẫn tôi đến chỗ bác sĩ Lý tái khám.
Anh ta hỏi hơn chục câu hỏi và làm một số bài kiểm tra đơn giản. Nhiều câu hơn bình thường một chút, nhưng không có thôi miên. Mẹ đứng bên cạnh quan sát, không có biểu cảm gì trên mặt.
“Đan Ni, chúc mừng. Cậu đã khỏi bệnh.” Anh ta đột ngột mỉm cười nói với tôi.
Giọng điệu thoải mái khiến tôi sững sờ, tôi quay lại nhìn mẹ.
Mẹ cau mày, và tia giận dữ không thể nhận thấy hiện lên giữa chân mày bà.
Lý bác sĩ một bên khai phương thuốc một bên đối chúng ta nói: “Vẫn là mở lại một chút dược ổn thỏa, ăn xong rồi này một tề, hẳn là liền khôi phục đích không sai biệt lắm. Sau này đừng tổng ở nhà, vẫn là nhiều ra đi đi một chút ──” hắn trong lời nói chưa nói xong, đã bị mẫu thân đánh gảy.
“Bác sĩ, ngài chắc chắn con tôi đã khỏi bệnh sao?”
“Tôi chắc chắn.”
“Lỡ tái phát thì sao? Tôi nghĩ ngài nên kiểm tra kĩ lại.”
Bác sĩ không nói gì, nhìn tôi, im lặng một lúc, cười nói: “Được, vài ngày nữa đến tái khám.”
Tiếng mưa xào xạc trên khung cửa sổ xanh mướt, phảng phất như âm thanh của những con tằm xuân đang nhúc nhích trên lá dâu.
Bảy giờ sáng, tôi thức dậy, thấy mẹ đang ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt bà trắng bệch, mang đậm nét đặc trưng của người phụ nữ Giang Nam, oánh nhuận và sạch sẽ, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ, xõa dài đến cánh tay, tiếng thở bà nhẹ nhàng, thấy tôi tỉnh, bà vẫn bất động chẳng nói chẳng rằng.
Tôi lại bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, vô cùng miễn cưỡng mở miệng gọi to: “Mẹ.”
Mẹ không đáp lời, nhìn tôi một lúc lâu, sau đó bà đứng dậy, bước chầm chậm về phía cửa sổ.
Giày cao gót dẫm lên sàn gỗ cũ kĩ, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Một đêm mưa gió, bích màn cửa sổ bằng lụa mỏng thượng lạc đầy đóa hoa. Nàng lấy tay chỉ nhẹ nhàng biến mất, đưa lưng về nhau trứ ta, không biết suy nghĩ chút thập ma.
Qua một lâu bà mới cất lời, nói với tôi: “Dậy đi, đến giờ đi học rồi.”
Cửa bị đẩy ra rồi nhẹ nhàng khép lại.
Mẹ đi một lúc lâu, tôi mới từ từ thả lỏng cơ thể, mềm oặt nằm lên giường, áo ngủ ướt đẫm mồ hôi. Dưới thân là chiếc giường đã nằm suốt mười năm, trên góc áo ngủ màu trắng có dính lấm tấm vài chiếc lá đào, và cả vết mưa đến giờ vẫn chưa khô. Hai chân sạch sẽ, mười đầu ngón chân phiếm đỏ, dấu vết rõ ràng.
Tôi ngồi dậy, cổ tay giấu dưới lớp chăn bông bị sợi dây chuyền bạc làm hằn lên từng vệt tím bầm.
Sợi dây chuyền nhỏ dài, màu bạc, hoa văn bên trên còn một vài vết máu khô đọng lại, bị vỡ thành hai nửa.
Tôi mơ hồ nhớ lại đêm qua, đôi tay có móng tay đỏ dài như lưỡi câu, chơi đùa với sợi dây chuyền, sau đó tràn đầy lệ khí mà bóp cổ tôi.
Hắn đến, hắn luôn đến vào những cơn mưa đêm.
Tất cả chỉ là giấc mơ.
...... Chắc chắn là mơ!
Bữa sáng là món bánh trôi quế hoa cho bà ngoại làm, nước canh sền sệt, cho vào nửa bình rượu gạo, dùng muỗng khuấy đều, rồi cho thêm chút đường, màu sắc và hương vị tuyệt hảo. Nước vừa sôi lập tức một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, mùi hương bám lên người, cả ngày cũng không phai.
Bà ngoài làm xong thì đi mất, trên bàn ăn chỉ có mỗi hai mẹ con tôi ngồi ăn.
Tôi hồi hợp, sợ mẹ phát hiện ra điều gì, mãi không cầm muỗng lên được.
Mẹ tôi không để ý đến, rất chuyên chú ăn bánh trôi.
Đột nhiên, bà đứng dậy, làm tôi giật nảy người, bánh trôi vừa đưa lên miệng liền rơi xuống.
Tách! Cả cái muỗng cũng rơi xuống. Canh bắn lên mu bàn tay, nóng hôi hổi.
Tôi cắn môi. Mẹ thản nhiên nhìn tôi, không nói gì, đi vào bếp.
Một lúc sau, bà bưng một đĩa sốt hoa hồng lên, rồi ngồi xuống, dùng nĩa ghim bánh trôi chấm vào nước sốt, lật qua lật lại vài lần, đến khi bánh trôi được bao phũ bởi một màu đỏ bà mới từ từ thưởng thức.
Trên đời này, quả thực có người ăn thôi cũng đẹp mắt như thế.
Số hoa hồng đỏ tươi thấm ướt đôi môi của mẹ, một màu đỏ tươi tuyệt đẹp, trông như trang điểm đậm vậy. Bà ăn chậm rãi, tư thế tao nhã, giống như người phụ nữ mặc sườn xám trong phim Thượng Hải vào những năm 1930, ngồi trong nhà hàng Tây Dương, trên tay cầm điếu thuốc, thủy triều sông Nhâm cuốn đi màn sương xanh.
Rõ ràng là ba đang ăn, tôi lại liên tưởng đến hút thuốc.
“Không ngon?” Mẹ đột ngột ngẩng đầu hỏi tôi.
“Không, không, rất, rất ngon.” Tôi vội vàng liếc mắt sang một bên, quấy những viên bánh trôi đã gần như biến thành bột nhão trong chén.
“Trông con ăn không nhiều lắm.”
“À, hình như vị rượu nhạt đi rồi.”
“Ăn nhiều một chút.”
Chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản vậy thôi, nhưng lòng tôi bỗng vui hẳn lên.
Ngày tháng trôi qua, và tôi đã thêm một tuổi.
Hắn không đến nữa.
Tựa như bị diệt khẩu, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi, không còn chút dấu vết. Vết thương trên người tôi hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, hầu như không để lại sẹo, ngoại trừ vết sẹo nhỏ bên má trái gần tai. Lâu lâu hơi ngứa, như bị ai đó thổi khí vào.
Mẹ dẫn tôi đến chỗ bác sĩ Lý tái khám.
Anh ta hỏi hơn chục câu hỏi và làm một số bài kiểm tra đơn giản. Nhiều câu hơn bình thường một chút, nhưng không có thôi miên. Mẹ đứng bên cạnh quan sát, không có biểu cảm gì trên mặt.
“Đan Ni, chúc mừng. Cậu đã khỏi bệnh.” Anh ta đột ngột mỉm cười nói với tôi.
Giọng điệu thoải mái khiến tôi sững sờ, tôi quay lại nhìn mẹ.
Mẹ cau mày, và tia giận dữ không thể nhận thấy hiện lên giữa chân mày bà.
Lý bác sĩ một bên khai phương thuốc một bên đối chúng ta nói: “Vẫn là mở lại một chút dược ổn thỏa, ăn xong rồi này một tề, hẳn là liền khôi phục đích không sai biệt lắm. Sau này đừng tổng ở nhà, vẫn là nhiều ra đi đi một chút ──” hắn trong lời nói chưa nói xong, đã bị mẫu thân đánh gảy.
“Bác sĩ, ngài chắc chắn con tôi đã khỏi bệnh sao?”
“Tôi chắc chắn.”
“Lỡ tái phát thì sao? Tôi nghĩ ngài nên kiểm tra kĩ lại.”
Bác sĩ không nói gì, nhìn tôi, im lặng một lúc, cười nói: “Được, vài ngày nữa đến tái khám.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.