Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 16:
Tâm Toái Kê Đinh
19/12/2024
Hệ thống khinh thường hành động của nàng, cất tiếng mỉa mai:
"Thế gian này nào có thần Phật, thay vì cầu khẩn một pho tượng gốm sứ, chẳng bằng cầu xin hệ thống."
"Chỉ mong trong lòng yên ổn mà thôi." Thẩm Cầm Ương nhắm mắt đáp lại.
Hệ thống không buồn để ý đến kiểu tự an ủi của nàng, giọng lạnh lùng nói: "Nhưng ngươi đã làm rất tốt. Cái chết của Tống Giai Nhân, chẳng ai tra được đến ngươi. Thấy chưa? Không phải ngươi không làm được, chỉ là ngươi chưa đủ kiên quyết mà thôi."
Thẩm Cầm Ương từ từ mở mắt, ánh nhìn dừng trên pho tượng Quan Âm hiền từ trước mặt.
Hệ thống tiếp tục: "Hiện giờ bên cạnh Hạ Thành Diễn chỉ còn lại ngươi. Chẳng bao lâu nữa, ngươi cũng sẽ có hài tử thôi. Khi ấy, được phong chính thất là chuyện sớm muộn. Sinh được đích tử, lấy hài tử củng cố địa vị, ngươi sẽ vững vàng bước lên ngôi vị Hoàng hậu."
Dứt lời, thấy Thẩm Cầm Ương không phản ứng, hệ thống bèn tự thấy chán, lặng lẽ thoát đi. Nó không giám sát nàng mọi lúc mọi nơi, Thẩm Cầm Ương đoán hệ thống không chỉ lo liệu mỗi câu chuyện "Ẩn Ngọc Hạp" này.
Ý của hệ thống là muốn nàng tiếp tục theo đúng kịch bản của Tống Giai Nhân, sinh hài tử cho Hạ Thành Diễn. Là một nữ tử yếu thế giữa thời loạn lạc, hài tử quả thật là chỗ dựa vững chắc nhất.
Nhưng tiếng gào thét trong cơn đau đẻ của Tống Giai Nhân cùng đống máu đỏ loang lổ dưới thân nàng ta, vẫn không ngừng hiện lên trong đầu Thẩm Cầm Ương.
Nàng không muốn sinh hài tử, lại càng không muốn sinh cho một nam nhân mà nàng không hề yêu, một nam nhân vốn dĩ chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết.
Hệ thống nói đúng. Không phải nàng không làm được, mà là nàng thiếu kiên định. Mặc dù chưa từng có ý định giết Tống Giai Nhân, nhưng hệ thống đã nói rõ, nếu không giết nàng ta, chính nàng sẽ bị thay thế, bị đẩy ra bên lề câu chuyện, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Vì muốn sống, nàng thực sự đã giết Tống Giai Nhân, bằng cách tàn nhẫn nhất, một xác hai mạng.
Vì cũng là nữ tử, nàng hiểu lúc sinh nở là thời điểm yếu ớt nhất, là cơ hội tốt nhất để ra tay chí mạng.
Nhưng khi tất cả đã qua, ngoảnh đầu nhìn lại, Thẩm Cầm Ương mới nhận ra mình hèn hạ đến nhường nào. Tất cả những mưu mô tranh đấu trong các câu chuyện ngày xưa nàng từng khinh bỉ, giờ đây nàng chẳng khác gì những kẻ độc phụ đó.
Khi mới bước chân vào thế giới này, nàng từng căm ghét những thủ đoạn bẩn thỉu ấy, vậy mà giờ đây từng bước từng bước một, nàng đã tự đẩy mình đến bước đường ngày hôm nay.
Hiện tại nàng không muốn sinh hài tử. Nhưng nếu một ngày nào đó nàng lại rơi vào đường cùng, chỉ có sinh hài tử cho Hạ Thành Diễn mới mong có con đường sống, liệu nàng có lần nữa thay đổi suy nghĩ của mình vì lời nói của hệ thống hay không?
Ở thế giới này, Thẩm Cầm Ương nhận ra, nàng cũng không thể tin tưởng nổi chính cả bản thân mình.
Khi còn ở thế giới thực, nàng vốn không phải là người thích hài tử. Bởi vì gia đình không hạnh phúc, nàng chưa bao giờ có mong muốn sinh con. Đến giờ, Thẩm Cầm Ương vẫn không muốn coi hài tử là công cụ để nàng leo lên ngôi vị Hoàng hậu.
Nhưng tất cả những điều này chỉ là suy nghĩ hôm nay. Ngày mai, liệu nàng còn cơ hội để lựa chọn? Hoặc giả như, ngày mai nàng sẽ sẵn sàng dùng chuyện mang thai sinh hài tử để cầu một con đường sống?
Ý nghĩ ấy khiến Thẩm Cầm Ương đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Hệ thống nói đúng, nàng không thể tiếp tục bỏ lỡ cơ hội. Nhưng không phải vì lần tới khi cơ hội đến nàng có còn sống hay không, mà vì ở lần lựa chọn tiếp theo, nàng có lẽ đã không còn là chính mình.
"Thế gian này nào có thần Phật, thay vì cầu khẩn một pho tượng gốm sứ, chẳng bằng cầu xin hệ thống."
"Chỉ mong trong lòng yên ổn mà thôi." Thẩm Cầm Ương nhắm mắt đáp lại.
Hệ thống không buồn để ý đến kiểu tự an ủi của nàng, giọng lạnh lùng nói: "Nhưng ngươi đã làm rất tốt. Cái chết của Tống Giai Nhân, chẳng ai tra được đến ngươi. Thấy chưa? Không phải ngươi không làm được, chỉ là ngươi chưa đủ kiên quyết mà thôi."
Thẩm Cầm Ương từ từ mở mắt, ánh nhìn dừng trên pho tượng Quan Âm hiền từ trước mặt.
Hệ thống tiếp tục: "Hiện giờ bên cạnh Hạ Thành Diễn chỉ còn lại ngươi. Chẳng bao lâu nữa, ngươi cũng sẽ có hài tử thôi. Khi ấy, được phong chính thất là chuyện sớm muộn. Sinh được đích tử, lấy hài tử củng cố địa vị, ngươi sẽ vững vàng bước lên ngôi vị Hoàng hậu."
Dứt lời, thấy Thẩm Cầm Ương không phản ứng, hệ thống bèn tự thấy chán, lặng lẽ thoát đi. Nó không giám sát nàng mọi lúc mọi nơi, Thẩm Cầm Ương đoán hệ thống không chỉ lo liệu mỗi câu chuyện "Ẩn Ngọc Hạp" này.
Ý của hệ thống là muốn nàng tiếp tục theo đúng kịch bản của Tống Giai Nhân, sinh hài tử cho Hạ Thành Diễn. Là một nữ tử yếu thế giữa thời loạn lạc, hài tử quả thật là chỗ dựa vững chắc nhất.
Nhưng tiếng gào thét trong cơn đau đẻ của Tống Giai Nhân cùng đống máu đỏ loang lổ dưới thân nàng ta, vẫn không ngừng hiện lên trong đầu Thẩm Cầm Ương.
Nàng không muốn sinh hài tử, lại càng không muốn sinh cho một nam nhân mà nàng không hề yêu, một nam nhân vốn dĩ chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết.
Hệ thống nói đúng. Không phải nàng không làm được, mà là nàng thiếu kiên định. Mặc dù chưa từng có ý định giết Tống Giai Nhân, nhưng hệ thống đã nói rõ, nếu không giết nàng ta, chính nàng sẽ bị thay thế, bị đẩy ra bên lề câu chuyện, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Vì muốn sống, nàng thực sự đã giết Tống Giai Nhân, bằng cách tàn nhẫn nhất, một xác hai mạng.
Vì cũng là nữ tử, nàng hiểu lúc sinh nở là thời điểm yếu ớt nhất, là cơ hội tốt nhất để ra tay chí mạng.
Nhưng khi tất cả đã qua, ngoảnh đầu nhìn lại, Thẩm Cầm Ương mới nhận ra mình hèn hạ đến nhường nào. Tất cả những mưu mô tranh đấu trong các câu chuyện ngày xưa nàng từng khinh bỉ, giờ đây nàng chẳng khác gì những kẻ độc phụ đó.
Khi mới bước chân vào thế giới này, nàng từng căm ghét những thủ đoạn bẩn thỉu ấy, vậy mà giờ đây từng bước từng bước một, nàng đã tự đẩy mình đến bước đường ngày hôm nay.
Hiện tại nàng không muốn sinh hài tử. Nhưng nếu một ngày nào đó nàng lại rơi vào đường cùng, chỉ có sinh hài tử cho Hạ Thành Diễn mới mong có con đường sống, liệu nàng có lần nữa thay đổi suy nghĩ của mình vì lời nói của hệ thống hay không?
Ở thế giới này, Thẩm Cầm Ương nhận ra, nàng cũng không thể tin tưởng nổi chính cả bản thân mình.
Khi còn ở thế giới thực, nàng vốn không phải là người thích hài tử. Bởi vì gia đình không hạnh phúc, nàng chưa bao giờ có mong muốn sinh con. Đến giờ, Thẩm Cầm Ương vẫn không muốn coi hài tử là công cụ để nàng leo lên ngôi vị Hoàng hậu.
Nhưng tất cả những điều này chỉ là suy nghĩ hôm nay. Ngày mai, liệu nàng còn cơ hội để lựa chọn? Hoặc giả như, ngày mai nàng sẽ sẵn sàng dùng chuyện mang thai sinh hài tử để cầu một con đường sống?
Ý nghĩ ấy khiến Thẩm Cầm Ương đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Hệ thống nói đúng, nàng không thể tiếp tục bỏ lỡ cơ hội. Nhưng không phải vì lần tới khi cơ hội đến nàng có còn sống hay không, mà vì ở lần lựa chọn tiếp theo, nàng có lẽ đã không còn là chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.