Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 30:
Tâm Toái Kê Đinh
21/12/2024
Thẩm Cầm Ương không còn muốn che giấu nữa, sai Bạch Chỉ và Liên Kiều lui xuống, sau đó nói thẳng: "Ngươi không cần thử nữa, ta cũng là người xuyên đến đây."
Trong tẩm cung giờ chỉ còn lại hai người. Ngọc quý phi thở phào một hơi dài, hai tay nắm lấy tay Thẩm Cầm Ương, ánh mắt như sáng lên, thậm chí còn ươn ướt, đầy kích động: "Thật tốt quá! Cuối cùng ta cũng tìm được đồng minh rồi! A a a, ta sắp hoảng loạn đến chết mất, đột nhiên lại xuyên vào một quyển sách vô nghĩa như thế này. May mà ta không cô đơn!"
"Ta không cô đơn."
Thẩm Cầm Ương lặng lẽ nhấm nháp ý tứ trong câu nói này. Lần đầu tiên, nàng gặp được một người hiện đại giống mình ở thế giới này, lại còn nhận diện nhau bằng cách thẳng thắn như vậy.
Biểu cảm trên khuôn mặt nàng dịu xuống, cố gắng trông giống một thiếu nữ hồn nhiên chưa từng trải sự đời: "Ta cũng vậy, thật may mắn vì có ngươi ở đây."
Ngọc quý phi hiển nhiên cho rằng nàng cũng mới xuyên đến đây không lâu, nên khi tình thế còn chưa rõ ràng, Thẩm Cầm Ương quyết định giả vờ ngây ngô để có thể moi thêm thông tin từ nàng ta.
"Nếu cả hai chúng ta đều vừa đến đây, làm sao ngươi biết ta cũng là người xuyên không?"
Ngọc quý phi kéo chăn xuống, đứng dậy từ trên giường, thần thái hoàn toàn không còn vẻ yếu ớt, lôi kéo Thẩm Cầm Ương ngồi xuống trước bàn nhỏ: "Thực ra ta cũng không chắc lắm, nên mới dùng trà sữa và tiếng Anh để thử ngươi. Nếu ngươi thực sự là người cổ đại, cùng lắm cũng chỉ nghĩ rằng ta kỳ quái mà thôi. Nhưng ta vừa nhìn biểu cảm của ngươi là biết ngay, ngươi nhất định cũng đến từ hiện đại!"
Thẩm Cầm Ương mỉm cười, tiếp tục truy hỏi: "Trong cung có bao nhiêu người, vì sao ngươi lại thử ta?"
Ngọc quý phi liếc mắt nhìn nàng. Mặc dù nàng đang cười, nhưng nụ cười không hề chạm tới đáy mắt. Việc hai người nhận ra thân phận của nhau không có nghĩa là từ giờ sẽ đứng chung một phe. Nếu như việc thay đổi tình tiết trong đêm yến hội hôm ấy là do Thẩm Cầm Ương cố ý gây ra, nàng hẳn biết rõ hành động đó chẳng khác nào tự vạch trần việc mình không phải nhân vật trong sách. Vậy tại sao giờ đây nàng lại cố tình hỏi như không biết gì?
"Bởi vì hành động của ngươi không đi theo nội dung gốc trong sách!"
Trong lòng Ngọc quý phi dấy lên một suy đoán. Ý nghĩ ấy khiến nàng ta vừa phấn khích vừa e ngại, liền dè dặt mở lời thăm dò:
"Ngươi... chẳng lẽ không biết cốt truyện gốc sao?"
Thẩm Cầm Ương thực sự không biết.
Thế giới này vốn là phiên bản ban đầu của cuốn Ẩn Ngọc Hạp mà nàng từng đọc qua, nhưng câu chuyện của cuốn sách đó đã kết thúc khi nàng cùng Hạ Thành Diễn bước lên ngôi vị Hoàng đế và Hoàng hậu.
Những tình tiết tiếp theo, nàng chỉ biết thông qua các nữ nhân xuyên sách từng tới đây trong những năm qua. Dù vậy, vai trò của nàng đã dần trở thành một nhân vật phụ không liên quan nhiều tới mạch truyện chính, thậm chí còn bị xem như một nữ phụ độc ác, đáng thương và thảm hại.
Nhưng Thẩm Cầm Ương không để bất kỳ ai trong số họ có cơ hội đẩy cốt truyện tiến xa hơn. Những kẻ xuyên không đến, hầu như đều bị nàng trừ khử ngay sau đó.
Nàng chớp mắt vô tội, khó khăn mở miệng đáp: "Ta quả thực không biết. Ta chỉ vô tình xem một đoạn quảng cáo ngắn về tiểu thuyết khi đang chơi trò chơi. Chỉ đọc được phần mở đầu, mấy chương sau phải trả phí mới đọc được."
Trong tẩm cung giờ chỉ còn lại hai người. Ngọc quý phi thở phào một hơi dài, hai tay nắm lấy tay Thẩm Cầm Ương, ánh mắt như sáng lên, thậm chí còn ươn ướt, đầy kích động: "Thật tốt quá! Cuối cùng ta cũng tìm được đồng minh rồi! A a a, ta sắp hoảng loạn đến chết mất, đột nhiên lại xuyên vào một quyển sách vô nghĩa như thế này. May mà ta không cô đơn!"
"Ta không cô đơn."
Thẩm Cầm Ương lặng lẽ nhấm nháp ý tứ trong câu nói này. Lần đầu tiên, nàng gặp được một người hiện đại giống mình ở thế giới này, lại còn nhận diện nhau bằng cách thẳng thắn như vậy.
Biểu cảm trên khuôn mặt nàng dịu xuống, cố gắng trông giống một thiếu nữ hồn nhiên chưa từng trải sự đời: "Ta cũng vậy, thật may mắn vì có ngươi ở đây."
Ngọc quý phi hiển nhiên cho rằng nàng cũng mới xuyên đến đây không lâu, nên khi tình thế còn chưa rõ ràng, Thẩm Cầm Ương quyết định giả vờ ngây ngô để có thể moi thêm thông tin từ nàng ta.
"Nếu cả hai chúng ta đều vừa đến đây, làm sao ngươi biết ta cũng là người xuyên không?"
Ngọc quý phi kéo chăn xuống, đứng dậy từ trên giường, thần thái hoàn toàn không còn vẻ yếu ớt, lôi kéo Thẩm Cầm Ương ngồi xuống trước bàn nhỏ: "Thực ra ta cũng không chắc lắm, nên mới dùng trà sữa và tiếng Anh để thử ngươi. Nếu ngươi thực sự là người cổ đại, cùng lắm cũng chỉ nghĩ rằng ta kỳ quái mà thôi. Nhưng ta vừa nhìn biểu cảm của ngươi là biết ngay, ngươi nhất định cũng đến từ hiện đại!"
Thẩm Cầm Ương mỉm cười, tiếp tục truy hỏi: "Trong cung có bao nhiêu người, vì sao ngươi lại thử ta?"
Ngọc quý phi liếc mắt nhìn nàng. Mặc dù nàng đang cười, nhưng nụ cười không hề chạm tới đáy mắt. Việc hai người nhận ra thân phận của nhau không có nghĩa là từ giờ sẽ đứng chung một phe. Nếu như việc thay đổi tình tiết trong đêm yến hội hôm ấy là do Thẩm Cầm Ương cố ý gây ra, nàng hẳn biết rõ hành động đó chẳng khác nào tự vạch trần việc mình không phải nhân vật trong sách. Vậy tại sao giờ đây nàng lại cố tình hỏi như không biết gì?
"Bởi vì hành động của ngươi không đi theo nội dung gốc trong sách!"
Trong lòng Ngọc quý phi dấy lên một suy đoán. Ý nghĩ ấy khiến nàng ta vừa phấn khích vừa e ngại, liền dè dặt mở lời thăm dò:
"Ngươi... chẳng lẽ không biết cốt truyện gốc sao?"
Thẩm Cầm Ương thực sự không biết.
Thế giới này vốn là phiên bản ban đầu của cuốn Ẩn Ngọc Hạp mà nàng từng đọc qua, nhưng câu chuyện của cuốn sách đó đã kết thúc khi nàng cùng Hạ Thành Diễn bước lên ngôi vị Hoàng đế và Hoàng hậu.
Những tình tiết tiếp theo, nàng chỉ biết thông qua các nữ nhân xuyên sách từng tới đây trong những năm qua. Dù vậy, vai trò của nàng đã dần trở thành một nhân vật phụ không liên quan nhiều tới mạch truyện chính, thậm chí còn bị xem như một nữ phụ độc ác, đáng thương và thảm hại.
Nhưng Thẩm Cầm Ương không để bất kỳ ai trong số họ có cơ hội đẩy cốt truyện tiến xa hơn. Những kẻ xuyên không đến, hầu như đều bị nàng trừ khử ngay sau đó.
Nàng chớp mắt vô tội, khó khăn mở miệng đáp: "Ta quả thực không biết. Ta chỉ vô tình xem một đoạn quảng cáo ngắn về tiểu thuyết khi đang chơi trò chơi. Chỉ đọc được phần mở đầu, mấy chương sau phải trả phí mới đọc được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.