Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng

Chương 37:

Tâm Toái Kê Đinh

22/12/2024

Nước mắt Bạch Chỉ rơi lã chã.

Sao nàng ấy có thể rời đi vào lúc này? Nếu bây giờ rời đi, trong phòng chỉ còn mỗi Liên Kiều, chẳng phải sẽ bị nàng ấy vu oan giá họa sao!

"Nô tỳ không đi! Nô tỳ đi rồi, nương nương sẽ không tin nô tỳ nữa. Nàng ấy chỉ cần ba lời hai tiếng là khiến ngài trọng dụng nàng ấy, ai biết sau này nàng ấy sẽ dựng chuyện gì để hại nô tỳ!"

Thẩm Cầm Ương nhìn Trúc Linh một cái, nói: "Trúc Linh, đưa nàng ấy ra ngoài."

Trúc Linh gật đầu, không nói lời nào, bịt miệng Bạch Chỉ rồi nhấc nàng ấy ra ngoài. Mặc cho Bạch Chỉ vùng vẫy rên rỉ, Trúc Linh vẫn làm như không nghe, thậm chí còn dư một tay đóng cửa lại.

Ra ngoài, Bạch Chỉ mới thoát khỏi sự kìm kẹp của Chu Linh. Nàng ấy khóc không thành tiếng, ngồi xổm xuống đất mà thút thít: "Ngay cả ngươi cũng đứng về phía Liên Kiều! Ngươi cũng cho rằng ta có ý hại nương nương sao?"

Trúc Linh thấy nàng ấy như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng, bèn ngồi xổm bên cạnh, nói ngắn gọn: "Nương nương, tin tưởng."

Bạch Chỉ quen với cách nói hai chữ một lần của Trúc Linh, không mấy khó khăn để hiểu: "Ý ngươi là nương nương sẽ tin ta?"



Trúc Linh nhìn nàng ấy, lại nói thêm: "Than củi."

"Đúng vậy, than có vấn đề, nhưng đều được lấy từ lò than như thường lệ, cũng là loại than mới thượng hạng từ Nội Đình Ti. Suốt cả ngày đốt không sao, cớ gì đêm nay lại đột nhiên bốc khói đen?"

Bạch Chỉ trong cơn gió lạnh thấu xương giữa đêm khuya, đưa tay lau giọt lệ trên má. Làn da còn vương nước mắt bị lạnh đến mức đau rát, nàng ấy lẩm bẩm: "Than ta thêm vào không hề có vấn đề. Nhất định là Liên Kiều sau khi ta rời đi đã động tay động chân! Nàng ấy... nàng ấy biết rõ đêm nay ta sẽ tới thêm than, bèn dàn dựng một màn kịch rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu ta. Từ giờ về sau, nàng ấy sẽ là kẻ trung thành bảo vệ chủ nhân trước mặt nương nương, còn ta chỉ vì tranh giành giữa các nha hoàn, trở thành kẻ gây hại đến chủ tử..."

Trúc Linh khẽ đưa tay lau nước mắt trên má nàng ấy, nhưng vô ích, Bạch Chỉ đã khóc không ngừng được nữa.

Ở bên kia căn phòng, ánh nến mờ ảo lung lay, chiếu lên gương mặt của Thẩm Cầm Ương một tầng ánh sáng vàng nhạt, khiến nàng trông ôn nhu hơn ban ngày rất nhiều.

Nghe hạ nhân báo lại, vào mùa đông, cửa nẻo khép kín chặt chẽ, khói than trong phòng không thể thoát ra ngoài, vừa đặc vừa nồng.

Nàng ngủ trong màn nên tránh được phần lớn khói, nhưng Liên Kiều nằm ngoài lại hít phải quá nhiều, đến mức không ngừng ho khan, chóng mặt, chân tay bủn rủn.

Đây là triệu chứng điển hình của ngộ độc khí than. Ấy thế mà trong tình cảnh đó, nàng ấy vẫn cố gắng dìu Thẩm Cầm Ương ra khỏi phòng. Mãi đến khi cung nữ trực đêm phát hiện, nàng ấy mới dám nhẹ nhàng buông chủ tử xuống, để bản thân ngất lịm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook